Siêu Thị Vạn Vật Bắt Đầu Từ Tích Trữ Hàng Hóa
Chương 49
2024-11-21 10:21:03
"Sức khỏe của ta vẫn ổn." Chu Kỳ tuy nhận lương thực nhưng không vội ăn ngay mà cẩn thận dùng giấy dầu gói lại, bỏ vào trong bọc đồ.
"Nếu ta với Vương Vũ không kịp thời đến thì huynh đã chết đói rồi." Chu Định cau mày: "Huynh cũng không muốn nếu huynh chết, cuộc sống của nương và những người khác sẽ càng khó khăn hơn."
Chu Kỳ bị bỏ lại ở Danh Nam Thành không phải vì y là lão nhân, nữ nhân và hài tử mà vì lão nhân, nữ nhân, hài tử ở lại cần người chăm sóc. Sau khi những người khác đi về phía nam, Chu Kỳ đã gánh vác trách nhiệm làm việc kiếm tiền, tìm một công việc chân tay ở Danh Nam Thành. Tuy nhiên hoàn cảnh ở Danh Nam Thành cũng không tốt, tiền công của công việc chân tay mỗi ngày chỉ đủ cho một người lớn ăn một ngày.
Bản thân Chu Kỳ cũng không ăn gì để tiết kiệm lương thực cho người nhà.
Khi Chu Định và Vương Vũ đến Danh Nam Thành, Chu Kỳ đã đói ngất đi. May mắn là kịp thời cho y uống một bát cháo mới khiến y tỉnh lại nhưng cơ thể suy yếu rất khó có thể hồi phục trong thời gian ngắn.
“Biết rồi, biết rồi, ta sẽ ăn, chỉ là bây giờ chưa đói.” Chu Kỳ lấy lương khô cứng ngắc trong bọc đồ ra, gặm từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ, lại dặn dò: "Nếu chỗ đệ còn thiếu lương thực thì đến chỗ ta lấy."
Chu Định nhìn y một cái, cuối cùng chỉ thở dài, không nói thêm gì nữa.
Chu Kỳ nhường lương thực của mình, không có nghĩa là những người còn lại đều sống tốt. Lương thực của một người lớn lại phải nuôi sống nhiều người, có thể thấy tình trạng của mọi người rất khó khăn.
Chu Định và Vương Vũ đi đón người, đặc biệt chuẩn bị không ít lương thực, vì ngày đầu tiên Tần Tinh đi cùng một chặng đường, họ đã tiết kiệm được không ít lương thực. Sau khi đón, trạng thái của mọi người cũng không khác Chu Kỳ là bao. Họ vội vàng chuẩn bị một nồi cháo khoai lang lương khô để mọi người ăn một bữa mới chậm rãi ổn lại.
Những ngày này đi về phía rừng Hoàng Hôn, ngày nào Chu Định cũng chia lương thực nhưng rất nhiều người chỉ ăn một nửa, đem phần lương thực còn lại giấu vào trong bọc đồ, sợ lại gặp phải tình trạng thiếu lương thực.
Mọi người đều sợ đói.
Thật ra Chu Định cũng sợ đói nhưng hắn ta có sự tự tin mới có thể ăn nhiều hơn. Những người còn lại không hiểu tình hình, không dám ăn nhiều cũng là bình thường.
Hắn ta trở về ngồi bên cạnh Vương Vũ, sau khi mọi người đều nghỉ ngơi một lúc, đứng dậy tiếp tục đi về phía rừng Hoàng Hôn.
Sắp rồi, thêm mấy ngày nữa, họ sẽ có thể đến rừng Hoàng Hôn. Đến lúc đó mọi người cùng ăn cơm, sẽ không giống như bây giờ, lo lắng sợ hãi.
Vừa đi được mấy bước liền nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.
Mọi người vội vàng nhường đường.
"Cha —— hí ——"
Những con ngựa đang phi nước đại đều dừng lại, người đứng đầu cầm trên tay bức họa, liếc nhìn một lượt những người có mặt.
Vương Vũ và Chu Định đều đứng bên cạnh người nhà, nhanh chóng liếc nhìn bức họa rồi cúi đầu xuống.
"Các ngươi có từng nhìn thấy cỗ xe ngựa khả nghi nào không?"
Mọi người liên tục lắc đầu: "Không thấy."
Người trên ngựa lại nhìn một lúc, kêu mọi người đều ngẩng đầu lên, nhìn bức họa.
Vương Vũ và Chu Định nhìn nhau, đều nhìn thấy sự căng thẳng trong mắt đối phương. Mãi đến khi người trên ngựa phất tay cho họ đi, hai người mới đều thở phào nhẹ nhõm.
"Cỗ xe ngựa khả nghi, cỗ xe ngựa thế nào là khả nghi?"
"Không rõ, chẳng lẽ là do con la kéo?"
"Ha ha ha, như vậy hẳn là gọi là xe la chứ."
Chỉ nói đến hai chữ "khả nghi", thật sự rất khó phân biệt, trừ khi treo hai chữ "khả nghi" lên xe ngựa. Phương pháp tìm xe ngựa khả nghi như vậy, e là cả đời cũng không tìm được.
"Nếu ta với Vương Vũ không kịp thời đến thì huynh đã chết đói rồi." Chu Định cau mày: "Huynh cũng không muốn nếu huynh chết, cuộc sống của nương và những người khác sẽ càng khó khăn hơn."
Chu Kỳ bị bỏ lại ở Danh Nam Thành không phải vì y là lão nhân, nữ nhân và hài tử mà vì lão nhân, nữ nhân, hài tử ở lại cần người chăm sóc. Sau khi những người khác đi về phía nam, Chu Kỳ đã gánh vác trách nhiệm làm việc kiếm tiền, tìm một công việc chân tay ở Danh Nam Thành. Tuy nhiên hoàn cảnh ở Danh Nam Thành cũng không tốt, tiền công của công việc chân tay mỗi ngày chỉ đủ cho một người lớn ăn một ngày.
Bản thân Chu Kỳ cũng không ăn gì để tiết kiệm lương thực cho người nhà.
Khi Chu Định và Vương Vũ đến Danh Nam Thành, Chu Kỳ đã đói ngất đi. May mắn là kịp thời cho y uống một bát cháo mới khiến y tỉnh lại nhưng cơ thể suy yếu rất khó có thể hồi phục trong thời gian ngắn.
“Biết rồi, biết rồi, ta sẽ ăn, chỉ là bây giờ chưa đói.” Chu Kỳ lấy lương khô cứng ngắc trong bọc đồ ra, gặm từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ, lại dặn dò: "Nếu chỗ đệ còn thiếu lương thực thì đến chỗ ta lấy."
Chu Định nhìn y một cái, cuối cùng chỉ thở dài, không nói thêm gì nữa.
Chu Kỳ nhường lương thực của mình, không có nghĩa là những người còn lại đều sống tốt. Lương thực của một người lớn lại phải nuôi sống nhiều người, có thể thấy tình trạng của mọi người rất khó khăn.
Chu Định và Vương Vũ đi đón người, đặc biệt chuẩn bị không ít lương thực, vì ngày đầu tiên Tần Tinh đi cùng một chặng đường, họ đã tiết kiệm được không ít lương thực. Sau khi đón, trạng thái của mọi người cũng không khác Chu Kỳ là bao. Họ vội vàng chuẩn bị một nồi cháo khoai lang lương khô để mọi người ăn một bữa mới chậm rãi ổn lại.
Những ngày này đi về phía rừng Hoàng Hôn, ngày nào Chu Định cũng chia lương thực nhưng rất nhiều người chỉ ăn một nửa, đem phần lương thực còn lại giấu vào trong bọc đồ, sợ lại gặp phải tình trạng thiếu lương thực.
Mọi người đều sợ đói.
Thật ra Chu Định cũng sợ đói nhưng hắn ta có sự tự tin mới có thể ăn nhiều hơn. Những người còn lại không hiểu tình hình, không dám ăn nhiều cũng là bình thường.
Hắn ta trở về ngồi bên cạnh Vương Vũ, sau khi mọi người đều nghỉ ngơi một lúc, đứng dậy tiếp tục đi về phía rừng Hoàng Hôn.
Sắp rồi, thêm mấy ngày nữa, họ sẽ có thể đến rừng Hoàng Hôn. Đến lúc đó mọi người cùng ăn cơm, sẽ không giống như bây giờ, lo lắng sợ hãi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa đi được mấy bước liền nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.
Mọi người vội vàng nhường đường.
"Cha —— hí ——"
Những con ngựa đang phi nước đại đều dừng lại, người đứng đầu cầm trên tay bức họa, liếc nhìn một lượt những người có mặt.
Vương Vũ và Chu Định đều đứng bên cạnh người nhà, nhanh chóng liếc nhìn bức họa rồi cúi đầu xuống.
"Các ngươi có từng nhìn thấy cỗ xe ngựa khả nghi nào không?"
Mọi người liên tục lắc đầu: "Không thấy."
Người trên ngựa lại nhìn một lúc, kêu mọi người đều ngẩng đầu lên, nhìn bức họa.
Vương Vũ và Chu Định nhìn nhau, đều nhìn thấy sự căng thẳng trong mắt đối phương. Mãi đến khi người trên ngựa phất tay cho họ đi, hai người mới đều thở phào nhẹ nhõm.
"Cỗ xe ngựa khả nghi, cỗ xe ngựa thế nào là khả nghi?"
"Không rõ, chẳng lẽ là do con la kéo?"
"Ha ha ha, như vậy hẳn là gọi là xe la chứ."
Chỉ nói đến hai chữ "khả nghi", thật sự rất khó phân biệt, trừ khi treo hai chữ "khả nghi" lên xe ngựa. Phương pháp tìm xe ngựa khả nghi như vậy, e là cả đời cũng không tìm được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro