Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Cơ hội làm ăn
Chung Thục Quyên Nhi
2024-10-22 14:53:11
Long Mặc nằm trên giường bên cạnh bộ lễ phục dạ hội trắng mà cô mặc tối nay. Hương của cô vẫn còn trên váy, hắn ôm lấy bộ lễ phục, vò nát trong lòng như thể đang ôm lấy cô.
Hôm nay cô là người đẹp nhất trong mắt hắn, là bông tuyết trắng tinh mềm mại, là tinh quang rực sáng bên cạnh hắn.
Cô bắt taxi về làng chài. Trên đường đi Lâm Tiểu Thanh suy nghĩ rất nhiều điều, trầm ngâm. Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, màn đêm tĩnh lặng chuyển sắc thêm sầm lại, làn gió đêm man mát của miền thành phố gần biển thổi lướt qua lan da mình như đang xoa dịu nổi đau quá khứ.
Lâm Tiểu Thanh tựa đầu vào ghế, nhìn ra ngoài không lấy chớp mắt, tĩnh lặng để suy xét rồi chợt mỉm cười như một cách biết ơn về quá khứ đã qua.
Hôm sau...
Làng chài Vịnh Cảng Đông...
Lâm Tiểu Thanh mở quán như mọi lần bận bịu dọn dẹp chuẩn bị đón vị khách đầu tiên. Đồ Hạng Vũ ghé thăm ba và cô, nhân tiện giúp cô dọn tiệm. Thấy hôm qua cô về muộn cũng lấy làm lạ, anh hỏi: "Đêm qua có việc bận lắm sao ? Thấy em về muộn".
"Một người bạn cần giúp nên em giúp thôi".
Anh khá ngạc nhiên: "Bạn ? Từ khi em đến đây sao anh chưa nghe em nhắc qua người bạn nào thế? Liệu anh có quen không ?".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười ôn hòa: "Sao có thể ? Người bạn này cũng rất bận, hiếm khi thấy anh ta mở miệng nói giúp đỡ. Nhưng mà bọn em cũng đã quen một thời gian rồi. Cũng không thân thiết nhưng mà nói chung có thể giúp được. Không có chuyện gì to tát đâu".
"Vậy à ? Thôi, để anh giúp em dọn dẹp nốt".
"Cảm ơn anh".
Khách sạn Hải Xuyên...
"Ông chủ, Thường tổng bên Thịnh Thành đến gặp".
Thường Thịnh từ ngoài đi vào, bộ dạng gấp gáp, có lẽ đã xảy ra chuyện lớn rồi. Long Mặc chẳng thèm để tâm đến gã, vẫn ung dung ngồi uống ly cà phê sáng.
Thường Thịnh trong cơn tức giận, mất kiểm soát, mắng hắn: "Long tiên sinh, ý anh thế này là sao? Anh chơi tôi ?
Chúng ta là người cùng chiến tuyển..."
Long Mặc chưa để gã nói hết câu, hắn chen lời: "Người chung chiến tuyến? Thường Thịnh, anh là đang nghĩ tôi ngu đến vậy à ?".
Hắn lạnh tanh nhìn Thường Thịnh khiến cho gã toát mồ hôi lạnh sợ hãi. Long Mặc đằng đằng sát khí như muốn siết chết gã ngay lập tức. Hắn đã phát hiện ra cái gì rồi hay sao ?
"Anh nói thế là có nghĩa gì Long tiên sinh ?".
"Đừng giả ngu. Tôi đang cố kiềm chế bản thân đề đôi bàn tay mình không nhuốm máu đấy".
Thường Thịnh cằng thẳng, mồ hôi đồ trên trán ướt đẫm nhưng lại cố toe ra mình không biết gì: "Long tiên sinh, tôi không hiếu".
Hắn lạnh giọng: "Cơ hội cuối".
Một cơ hội cuối, đó là kiên nhẫn cuối cùng của hắn. Không phải là hắn không chừa cho gã con đường sống, phải để xem Thường Thịnh này còn can đảm có thể cứng miệng đối phó với hắn.
"Long tiên sinh, anh đã biết những gì rồi".
Long Mặc cười hừ lạnh: "Tôi biết gì không quan trọng. Quan trọng là anh có thành thật hay không. Cơ hội cuối đang nằm trong tầm tay anh đấy Thường Thịnh".
Long Mặc đặt những tấm hình chụp gã đang lén lút qua lại bên Đại Nghiệp. Từng ảnh, từng ảnh, bức nào bức đó đều rõ mồn một khiến Thường Thịnh như chết ngay tại chỗ. Mặt biến sắc trắng bệch nhìn những bằng chứng rõ ràng trước mặt mình.
Long Mặc nói: "Đừng quên ba năm trước Quân Hưng sụp đổ như thế nào".
Thường Thịnh không thể đứng vững khi nhớ lại ba năm trước, bây giờ cảm thấy như mình dường như đã bị hắn bắt thóp từ lâu rồi. Hắn không nói mà để đến tận bây giờ chơi một đòn đau đối với gã, đó là lời cảnh tỉnh. Nếu còn cố lừa dối hắn thì kết cục không mấy là tốt đẹp.
"Long tiên sinh, nếu anh biết rồi tại sao không trực tiếp hạ thủ ?".
Hắn khẽ nhếch khuôn miệng, đặt ly cà phê xuống bàn, đan tay để lên đầu gối, chậm rãi nói: "Hạ thủ thì dễ lắm.
Nhưng tôi làm việc quan trọng lợi ích. Chỗ anh có thứ tôi cần, cho anh cơ hội cuối cũng là tôi cho mình cơ hội. Với lại tiền tôi đầu tư cho Thịnh Thành không phải làm từ thiện. Đừng phát triển đến giữa đường rồi dừng lại như vậy".
Thường Thịnh hổ thẹn trong lòng nói: "Thật hổ thẹn, đã làm anh thất vọng".
Long Mặc nói tiếp: "Hợp tác với Đại Nghiệp cũng được thôi. Nhưng phải nhắc nhở anh một câu, "người thức thời là trang tuấn kiệt". Đại Nghiệp vốn chỉ phát triển theo bề nổi, chắc anh cũng biết. Mà đã là bề nổi thì không có an toàn thậm chí giống như quả pháo hoa, rực rỡ trong vài giây rồi biến mất. Thường tổng cũng là người tôi đánh giá cao, nên đưa ra lựa chọn sáng suốt. Anh nên xem xem tiếp tục hợp tác với Long Dương hay là Đại Nghiệp ?".
Hôm nay cô là người đẹp nhất trong mắt hắn, là bông tuyết trắng tinh mềm mại, là tinh quang rực sáng bên cạnh hắn.
Cô bắt taxi về làng chài. Trên đường đi Lâm Tiểu Thanh suy nghĩ rất nhiều điều, trầm ngâm. Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, màn đêm tĩnh lặng chuyển sắc thêm sầm lại, làn gió đêm man mát của miền thành phố gần biển thổi lướt qua lan da mình như đang xoa dịu nổi đau quá khứ.
Lâm Tiểu Thanh tựa đầu vào ghế, nhìn ra ngoài không lấy chớp mắt, tĩnh lặng để suy xét rồi chợt mỉm cười như một cách biết ơn về quá khứ đã qua.
Hôm sau...
Làng chài Vịnh Cảng Đông...
Lâm Tiểu Thanh mở quán như mọi lần bận bịu dọn dẹp chuẩn bị đón vị khách đầu tiên. Đồ Hạng Vũ ghé thăm ba và cô, nhân tiện giúp cô dọn tiệm. Thấy hôm qua cô về muộn cũng lấy làm lạ, anh hỏi: "Đêm qua có việc bận lắm sao ? Thấy em về muộn".
"Một người bạn cần giúp nên em giúp thôi".
Anh khá ngạc nhiên: "Bạn ? Từ khi em đến đây sao anh chưa nghe em nhắc qua người bạn nào thế? Liệu anh có quen không ?".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười ôn hòa: "Sao có thể ? Người bạn này cũng rất bận, hiếm khi thấy anh ta mở miệng nói giúp đỡ. Nhưng mà bọn em cũng đã quen một thời gian rồi. Cũng không thân thiết nhưng mà nói chung có thể giúp được. Không có chuyện gì to tát đâu".
"Vậy à ? Thôi, để anh giúp em dọn dẹp nốt".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cảm ơn anh".
Khách sạn Hải Xuyên...
"Ông chủ, Thường tổng bên Thịnh Thành đến gặp".
Thường Thịnh từ ngoài đi vào, bộ dạng gấp gáp, có lẽ đã xảy ra chuyện lớn rồi. Long Mặc chẳng thèm để tâm đến gã, vẫn ung dung ngồi uống ly cà phê sáng.
Thường Thịnh trong cơn tức giận, mất kiểm soát, mắng hắn: "Long tiên sinh, ý anh thế này là sao? Anh chơi tôi ?
Chúng ta là người cùng chiến tuyển..."
Long Mặc chưa để gã nói hết câu, hắn chen lời: "Người chung chiến tuyến? Thường Thịnh, anh là đang nghĩ tôi ngu đến vậy à ?".
Hắn lạnh tanh nhìn Thường Thịnh khiến cho gã toát mồ hôi lạnh sợ hãi. Long Mặc đằng đằng sát khí như muốn siết chết gã ngay lập tức. Hắn đã phát hiện ra cái gì rồi hay sao ?
"Anh nói thế là có nghĩa gì Long tiên sinh ?".
"Đừng giả ngu. Tôi đang cố kiềm chế bản thân đề đôi bàn tay mình không nhuốm máu đấy".
Thường Thịnh cằng thẳng, mồ hôi đồ trên trán ướt đẫm nhưng lại cố toe ra mình không biết gì: "Long tiên sinh, tôi không hiếu".
Hắn lạnh giọng: "Cơ hội cuối".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một cơ hội cuối, đó là kiên nhẫn cuối cùng của hắn. Không phải là hắn không chừa cho gã con đường sống, phải để xem Thường Thịnh này còn can đảm có thể cứng miệng đối phó với hắn.
"Long tiên sinh, anh đã biết những gì rồi".
Long Mặc cười hừ lạnh: "Tôi biết gì không quan trọng. Quan trọng là anh có thành thật hay không. Cơ hội cuối đang nằm trong tầm tay anh đấy Thường Thịnh".
Long Mặc đặt những tấm hình chụp gã đang lén lút qua lại bên Đại Nghiệp. Từng ảnh, từng ảnh, bức nào bức đó đều rõ mồn một khiến Thường Thịnh như chết ngay tại chỗ. Mặt biến sắc trắng bệch nhìn những bằng chứng rõ ràng trước mặt mình.
Long Mặc nói: "Đừng quên ba năm trước Quân Hưng sụp đổ như thế nào".
Thường Thịnh không thể đứng vững khi nhớ lại ba năm trước, bây giờ cảm thấy như mình dường như đã bị hắn bắt thóp từ lâu rồi. Hắn không nói mà để đến tận bây giờ chơi một đòn đau đối với gã, đó là lời cảnh tỉnh. Nếu còn cố lừa dối hắn thì kết cục không mấy là tốt đẹp.
"Long tiên sinh, nếu anh biết rồi tại sao không trực tiếp hạ thủ ?".
Hắn khẽ nhếch khuôn miệng, đặt ly cà phê xuống bàn, đan tay để lên đầu gối, chậm rãi nói: "Hạ thủ thì dễ lắm.
Nhưng tôi làm việc quan trọng lợi ích. Chỗ anh có thứ tôi cần, cho anh cơ hội cuối cũng là tôi cho mình cơ hội. Với lại tiền tôi đầu tư cho Thịnh Thành không phải làm từ thiện. Đừng phát triển đến giữa đường rồi dừng lại như vậy".
Thường Thịnh hổ thẹn trong lòng nói: "Thật hổ thẹn, đã làm anh thất vọng".
Long Mặc nói tiếp: "Hợp tác với Đại Nghiệp cũng được thôi. Nhưng phải nhắc nhở anh một câu, "người thức thời là trang tuấn kiệt". Đại Nghiệp vốn chỉ phát triển theo bề nổi, chắc anh cũng biết. Mà đã là bề nổi thì không có an toàn thậm chí giống như quả pháo hoa, rực rỡ trong vài giây rồi biến mất. Thường tổng cũng là người tôi đánh giá cao, nên đưa ra lựa chọn sáng suốt. Anh nên xem xem tiếp tục hợp tác với Long Dương hay là Đại Nghiệp ?".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro