Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Mùi nguy hiểm
Chung Thục Quyên Nhi
2024-10-22 14:53:11
Long Bắc Yến như nghe được hung tin mà bất ngờ không tin nổi: "Sao ? Long Mặc tu sửa cho cô nhi viện An Nhiên sao ?".
"Vâng, tin chuẩn xác không sai".
Long Bắc Yến bật cười mỉa mai: "Có lẽ hắn diễn thôi. Qua loa cho xong chuyện".
Long Bắc Yến đứng dậy qua bên sofa ngồi, tay cầm ly rượu nhấm nháp bên môi, trợ lý nói: "Không hẳn đâu Tiểu Long tổng. Tôi thấy có vẻ là thật đó, còn nghe nói là ngoài tu sửa còn cấp nhiều trang thiết bị mới, quyên góp tiền cá nhân không liên quan đến ngân quỹ của tập đoàn".
Long Bắc Yến nghe xong cũng chỉ cười một tiếng khổ, theo đó không thể đè nén nặng trĩu trong lòng mà thở dài:
"Nếu hắn thật sự hối lỗi nhưng mà người con gái đó không còn chấp nhận anh tôi nữa rồi".
Mi tâm nặng trĩu cảm xúc buồn bã, mi mắt ưu phiền trầm tư nhìn ra ngoài cửa kính lớn, trời âm u lạnh giá của tiết trời đông càng khiến tâm trạng thêm nặng nề hơn, phiền não hơn.
Đêm ấy, hắn về lại thành phố ngay trong đêm trong tình trạng đầy thất vọng, Long Bắc Yến cũng đã biết giữa hai người đã có chuyện gì. Cô cũng như Long Mặc, luôn mong Lâm Tiểu Thanh có thể trở về nhưng cuối cùng tất cả như tan thành mây khói, sự kì vọng đó vụn vỡ ngay tức khắc.
Làng chài Vịnh Cảng Đông...
Lâm Tiều Thanh đưa chiếc thẻ mà hắn đã trao trả lại mà nhìn ngắm. Cô lặng thinh nhưng mi mắt phiền ưu, nghẹn ngào chua chát. Những lời cay đắn thốt ra trong đêm lạnh giá đó như lưỡi dao cứa vào tim cô. Cô cũng đau lắm chứ ?
Ngần ấy ưu tư, ngần ấy thời gian tình cảm của cô dành cho người đàn ông dù có "tệ bạc" nhưng cô vẫn yêu.
Chẳng biết mình tại sao lại yêu phải một người tồi tệ đến vậy, cô cũng không hiểu nổi chính bản thân mình nữa.
Những ngày gặp lại ngắn ngủi gặp lại, cứ ngỡ trái tim mình như đã phủ băng giá nhưng khi gặp lại hắn cô lại thổn thức lạ thường. Thời gian chỉ thoáng chốc nhưng mà dường như sự thay đổi kia của Long Mặc khiến cô một lần nữa chìm đắm mà tự sinh ảo giác. Thiếu chút nữa lý trí đã bị chi phối nuốt trọn. Dù vẫn còn yêu nhưng cô không đủ can đảm đề nói.
Cả cô và hắn dù thương trường, hay âm mưu xấu xa có nguy hiểm đến cỡ nào cũng không bao giờ biết sợ. Sẵn sàng đối mắt cùng nhau, giải quyết vấn đề cùng nhau nhưng đến khi nhắc đến chuyện tình cảm đều như đá chẹn họng không ai nói lời thực lòng.
Trước giờ chỉ có âm mưu tính kế, thủ đoạn thâm sâu, lời nói dối không thực, những lời đe nạt dọa dẫm cho nên không hề có sự tin tưởng. Thứ gọi là tình yêu là hoang đường phù du.
Bây giờ cả hai tuy đã có thời gian để nói nhưng cô lại chọn cách trốn tránh. Những điều hắn nói đêm đó cô đều hiểu, hắn say trong tỉnh, hắn vẫn kiểm soát khống chế được cảm xúc bản thân. Lời nói cô đều cảm nhận được đều là thật lòng, hắn thật lòng yêu cô. Hắn đã khóc, hắn đã rơi lệ, biết hối hận biết đau cũng khiến cô rất khó chịu.
Nhưng cô không thể đâp lại tình cảm của hắn. Lồng giam quá khứ như giam cầm cô lại, cô muốn gần hắn nhưng lại muốn tránh hắn, muốn yêu nhưng lại muốn từ bỏ. Cô rất sợ quá khứ lặp lại, cô không muốn gần gũi thân mật với bất kì người đàn ông nào nữa.
Hắn là người duy nhất cũng là người cuối cùng nhưng lại là người khiến cô đau khổ nhất.
Lâm Tiều Thanh cười khổ một tiếng, tấm thẻ trên tay cô giờ cô đã có rất nhiều tiền, đủ để ba và mình sống sung túc hết cuộc đời. Nhưng mà rồi cô lại không muốn tiêu đi số tiền trong thẻ này. Cô sợ mình lại nợ hẳn.
Đang bần thần một mình, một đám người vào trong quán ngồi trước mặt cô nói chồng: "Một suất cơm đặc biệt".
Lâm Tiểu Thanh nhìn bọn họ một lượt, gượng cười một cái rồi xuống bếp chuẩn bị cơm. Lâm Tiểu Thanh cũng đã ngầm đoán được bọn chúng thuộc kiểu người nào, dự cảm có điều không lành xảy ra. Lâm Tiểu Thanh cố gắng tỏ ra bình thường với bọn chúng, vẫn dọn những khay cơm nóng lên như bình thường đặt trước mặt chúng.
"Mời dùng".
Một tên mày ngang liếc dọc nhìn Lâm Tiểu Thanh cười đều: "Cô em xinh đẹp thật đấy, chắc mới đôi mươi thôi nhỉ ?".
"..".
"Cứ cô đơn quạnh quẽ một mình thế này đúng là tiếc quá. Có muốn đổi đời không ?". Gã nhấn mạnh.
Lâm Tiểu Thanh đáp: "Tôi làm đã đủ kiếm cơm hằng ngày rồi. Không cần đâu, cảm ơn".
Gã chậc một tiếng: "'Cô em chưa nghe hết mà từ chối rồi. Lỡ đâu đúng ý cô em thì sao ?"
"Vâng, tin chuẩn xác không sai".
Long Bắc Yến bật cười mỉa mai: "Có lẽ hắn diễn thôi. Qua loa cho xong chuyện".
Long Bắc Yến đứng dậy qua bên sofa ngồi, tay cầm ly rượu nhấm nháp bên môi, trợ lý nói: "Không hẳn đâu Tiểu Long tổng. Tôi thấy có vẻ là thật đó, còn nghe nói là ngoài tu sửa còn cấp nhiều trang thiết bị mới, quyên góp tiền cá nhân không liên quan đến ngân quỹ của tập đoàn".
Long Bắc Yến nghe xong cũng chỉ cười một tiếng khổ, theo đó không thể đè nén nặng trĩu trong lòng mà thở dài:
"Nếu hắn thật sự hối lỗi nhưng mà người con gái đó không còn chấp nhận anh tôi nữa rồi".
Mi tâm nặng trĩu cảm xúc buồn bã, mi mắt ưu phiền trầm tư nhìn ra ngoài cửa kính lớn, trời âm u lạnh giá của tiết trời đông càng khiến tâm trạng thêm nặng nề hơn, phiền não hơn.
Đêm ấy, hắn về lại thành phố ngay trong đêm trong tình trạng đầy thất vọng, Long Bắc Yến cũng đã biết giữa hai người đã có chuyện gì. Cô cũng như Long Mặc, luôn mong Lâm Tiểu Thanh có thể trở về nhưng cuối cùng tất cả như tan thành mây khói, sự kì vọng đó vụn vỡ ngay tức khắc.
Làng chài Vịnh Cảng Đông...
Lâm Tiều Thanh đưa chiếc thẻ mà hắn đã trao trả lại mà nhìn ngắm. Cô lặng thinh nhưng mi mắt phiền ưu, nghẹn ngào chua chát. Những lời cay đắn thốt ra trong đêm lạnh giá đó như lưỡi dao cứa vào tim cô. Cô cũng đau lắm chứ ?
Ngần ấy ưu tư, ngần ấy thời gian tình cảm của cô dành cho người đàn ông dù có "tệ bạc" nhưng cô vẫn yêu.
Chẳng biết mình tại sao lại yêu phải một người tồi tệ đến vậy, cô cũng không hiểu nổi chính bản thân mình nữa.
Những ngày gặp lại ngắn ngủi gặp lại, cứ ngỡ trái tim mình như đã phủ băng giá nhưng khi gặp lại hắn cô lại thổn thức lạ thường. Thời gian chỉ thoáng chốc nhưng mà dường như sự thay đổi kia của Long Mặc khiến cô một lần nữa chìm đắm mà tự sinh ảo giác. Thiếu chút nữa lý trí đã bị chi phối nuốt trọn. Dù vẫn còn yêu nhưng cô không đủ can đảm đề nói.
Cả cô và hắn dù thương trường, hay âm mưu xấu xa có nguy hiểm đến cỡ nào cũng không bao giờ biết sợ. Sẵn sàng đối mắt cùng nhau, giải quyết vấn đề cùng nhau nhưng đến khi nhắc đến chuyện tình cảm đều như đá chẹn họng không ai nói lời thực lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước giờ chỉ có âm mưu tính kế, thủ đoạn thâm sâu, lời nói dối không thực, những lời đe nạt dọa dẫm cho nên không hề có sự tin tưởng. Thứ gọi là tình yêu là hoang đường phù du.
Bây giờ cả hai tuy đã có thời gian để nói nhưng cô lại chọn cách trốn tránh. Những điều hắn nói đêm đó cô đều hiểu, hắn say trong tỉnh, hắn vẫn kiểm soát khống chế được cảm xúc bản thân. Lời nói cô đều cảm nhận được đều là thật lòng, hắn thật lòng yêu cô. Hắn đã khóc, hắn đã rơi lệ, biết hối hận biết đau cũng khiến cô rất khó chịu.
Nhưng cô không thể đâp lại tình cảm của hắn. Lồng giam quá khứ như giam cầm cô lại, cô muốn gần hắn nhưng lại muốn tránh hắn, muốn yêu nhưng lại muốn từ bỏ. Cô rất sợ quá khứ lặp lại, cô không muốn gần gũi thân mật với bất kì người đàn ông nào nữa.
Hắn là người duy nhất cũng là người cuối cùng nhưng lại là người khiến cô đau khổ nhất.
Lâm Tiều Thanh cười khổ một tiếng, tấm thẻ trên tay cô giờ cô đã có rất nhiều tiền, đủ để ba và mình sống sung túc hết cuộc đời. Nhưng mà rồi cô lại không muốn tiêu đi số tiền trong thẻ này. Cô sợ mình lại nợ hẳn.
Đang bần thần một mình, một đám người vào trong quán ngồi trước mặt cô nói chồng: "Một suất cơm đặc biệt".
Lâm Tiểu Thanh nhìn bọn họ một lượt, gượng cười một cái rồi xuống bếp chuẩn bị cơm. Lâm Tiểu Thanh cũng đã ngầm đoán được bọn chúng thuộc kiểu người nào, dự cảm có điều không lành xảy ra. Lâm Tiểu Thanh cố gắng tỏ ra bình thường với bọn chúng, vẫn dọn những khay cơm nóng lên như bình thường đặt trước mặt chúng.
"Mời dùng".
Một tên mày ngang liếc dọc nhìn Lâm Tiểu Thanh cười đều: "Cô em xinh đẹp thật đấy, chắc mới đôi mươi thôi nhỉ ?".
"..".
"Cứ cô đơn quạnh quẽ một mình thế này đúng là tiếc quá. Có muốn đổi đời không ?". Gã nhấn mạnh.
Lâm Tiểu Thanh đáp: "Tôi làm đã đủ kiếm cơm hằng ngày rồi. Không cần đâu, cảm ơn".
Gã chậc một tiếng: "'Cô em chưa nghe hết mà từ chối rồi. Lỡ đâu đúng ý cô em thì sao ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro