Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Nếu ngày đó có...
Chung Thục Quyên Nhi
2024-10-22 14:53:11
Lâm Tiểu Thanh cười khổ: "Chúng ta đều có lỗi với Tiều Bảo. Cả anh và tôi đều có lỗi với thằng bé. Tôi luôn thầm mong thằng bé về sau có duyên nó sẽ được đầu thai vào một nhà thật tốt, ba mẹ đều yêu thương vậy là tốt rồi".
"Cô tin vào điều đó sao ?".
Hắn ngờ vực, hắn không tin, trước giờ hắn chưa từng tin những điều ấy, có thể luân hồi trở lại, có ma quỷ vong linh. Nhưng hắn thấy cô lại có niềm tin về điều ấy khiến hắn có chút tò mò, bồi hồi không rõ.
"Lẽ nào anh không muốn ? Tiểu Bảo xứng đáng có những thứ tốt hơn" - Cô nghiêng đầu khẽ bật cười rồi lại vụt tắt nhìn về nơi xa xăm đau lòng: "Tôi chỉ tiếc chưa thể cho con trai mình được gì. Đến cả nhìn mặt cũng không thế".
Lâm Tiểu Thanh hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra nặng nề nhìn lên phía bầu trời cao: "Có lẽ là do duyên số tôi không đủ tốt".
Cô nở nụ cười rồi rời khỏi ghế xe hắn đứng trước mặt hắn lặng lẽ nhìn. Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt đỏ kia chưa từng dịch chuyển, hắn vẫn trầm lặng, lặng quan sát cô rất rất lâu. Gió đông khẽ thổi mái tóc hắn rối bời. Lâm Tiểu Thanh đưa tay chỉnh trang lại, Long Mặc đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ đang mải miết chỉnh tóc mình, khẽ siết không nỡ buông.
Tay cô trong lòng bàn tay hắn, hơi ấm từ lòng bàn tay hắn như đang sưởi ấm cho đôi tay nhỏ gầy của Lâm Tiểu Thanh, tựa đêm đông không hề gắt lạnh mà trở nên ấm áp. Tia đỏ trong đồng tử như muốn nhỏ ra, đỏ hoe, con mắt dường như biết nói, thổn thức một điều mà ấp ủ trong trái tim bấy lâu nay, nói thay lời trong lòng.
Trái tim Lâm Tiều Thanh dường như đã đồng cảm từ lúc nào không hay, cứ chạy theo cảm xúc của người mà cứ bồi hồi. Cô né tránh ánh mắt kia, rút tay mình ra khỏi tay hắn, nói: "Trời cũng đã khuya rồi, ông chủ cũng nên về nghỉ ngơi đi. Tôi xin phép".
Lâm Tiểu Thanh rời đi chưa được mấy bước tiếng của hắn vọng lại chan chứa nhiều điều tiếc nuối: "Giá như tôi kịp lúc thì có phải chúng ta sẽ có kết cục khác không ?".
Lâm Tiều Thanh dừng bước, đau lòng quặn thắt, cô cố nuốt nước mắt vào trong không thể nói. Nếu nói thì cô sợ sẽ làm tổn thương đối phương thêm nữa, nếu nói sẽ khiến đối phương biết cảm xúc của mình bây giờ, tiếng khóc sẽ lập tức bật ra. Cô cứ thế lằng lặng bước đi cố kìm nén những giọt nước mắt kia trong.
Long Mặc nhìn theo hình bóng bé nhỏ cứ thế xa dần trong tầm mắt đôi mắt đã chút ươn ướt lệ hoen. Cảm xúc này đau quá, đau không thể nào chịu nổi nữa. Hắn vào trong xe trầm lặng rất lâu, nhìn lòng bàn tay mình vừa nắm tay cô, hơi lạnh đó vẫn còn trên tay.
Cay đắng mặn chát, mùi vị này chắc chỉ có hắn hiểu thôi.
Hắc Vương Giả...
"Ông chủ, anh tới rồi".
Sầm Vũ, Thượng Bình nhìn hắn tới cùng nhau ra đón tiếp chu đáo. Sau khi ly dị yong mắt Sầm Vũ và Thượng Bình, hắn là người khó đoán, khó gần hơn trước. Giống như quả bom nổ chậm vậy, phải nhìn nét mặt mà sống.
Hắn vào bên trong sảnh, cởi chiếc áo khoác dạ ngoài vứt bừa lên sofa rồi đặt mình ngồi bên bàn làm việc đầy rẫy sổ sách. Hắn tập trung kiểm tra lại một lượt sổ sách trong bang tất cả đều chi tiết từng mục nhỏ. Hắn đều yên tâm.
Hắn gọi Sẩm Vũ: "Qua đây".
Long Mặc nói nhỏ vào tai Sầm Vũ vài tiếng, nét mặt Sầm Vũ trở nên nghiêm túc.
"Hiểu rồi chứ ?".
"Vâng, tôi lập tức đi ngay".
Sầm Vũ ra ngoài bộ dạng gấp gáp khiến Thượng Bình hoang mang, anh hỏi Long Mặc: "Sầm Vũ đi đâu vậy ?".
Hắn chỉ nói gọn nhưng đều đầy đủ thông tin: "Phố Cao".
Từ khi giao dịch thành công trở về, phe đảng bên phố Cao rục rịch không yên. Phố Cao vốn trước giờ tệ nạn, thị trưởng Tân cũng phải đau đầu bởi không thể dẹp yên cũng chỉ đành nhờ tới Long Mặc và tất nhiên hắn toàn quyền tự quyết, thị trưởng Tân cũng như bớt đi một mớ hỗn độn.
Tuy Long Bắc Yến có thể bình an quay về nhưng mà cô và đàn em cũng bị thương không ít. Lần này phải cho một mồi lửa lớn quét sạch đám nhãi nhép bên phố Cao.
Thượng Bình như hiểu được, đáp lại: "Thì ra như vậy. Nhưng mà một mình Sầm Vũ e là sẽ gặp nguy hiểm".
"Không lo. Cậu ta tự biết phải lo liệu như thế nào".
Thượng Bình tuy trong lòng rất lo lắng nhưng đây là lệnh của Long Mặc anh cũng không dám cãi lại. Thượng Bình và Sầm Vũ đã vào sinh ra tử cùng nhau bao phen khốn khó mới biết gian khổ, cả hai đều hiểu nhau rất rõ. Có thể nói nếu Long Mặc và Long Bắc Yến là trụ cột, thì cả hai là linh hồn của Hắc Vương Giả, như hình với bóng không thể thiếu nhau.
"Cô tin vào điều đó sao ?".
Hắn ngờ vực, hắn không tin, trước giờ hắn chưa từng tin những điều ấy, có thể luân hồi trở lại, có ma quỷ vong linh. Nhưng hắn thấy cô lại có niềm tin về điều ấy khiến hắn có chút tò mò, bồi hồi không rõ.
"Lẽ nào anh không muốn ? Tiểu Bảo xứng đáng có những thứ tốt hơn" - Cô nghiêng đầu khẽ bật cười rồi lại vụt tắt nhìn về nơi xa xăm đau lòng: "Tôi chỉ tiếc chưa thể cho con trai mình được gì. Đến cả nhìn mặt cũng không thế".
Lâm Tiểu Thanh hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra nặng nề nhìn lên phía bầu trời cao: "Có lẽ là do duyên số tôi không đủ tốt".
Cô nở nụ cười rồi rời khỏi ghế xe hắn đứng trước mặt hắn lặng lẽ nhìn. Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt đỏ kia chưa từng dịch chuyển, hắn vẫn trầm lặng, lặng quan sát cô rất rất lâu. Gió đông khẽ thổi mái tóc hắn rối bời. Lâm Tiểu Thanh đưa tay chỉnh trang lại, Long Mặc đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ đang mải miết chỉnh tóc mình, khẽ siết không nỡ buông.
Tay cô trong lòng bàn tay hắn, hơi ấm từ lòng bàn tay hắn như đang sưởi ấm cho đôi tay nhỏ gầy của Lâm Tiểu Thanh, tựa đêm đông không hề gắt lạnh mà trở nên ấm áp. Tia đỏ trong đồng tử như muốn nhỏ ra, đỏ hoe, con mắt dường như biết nói, thổn thức một điều mà ấp ủ trong trái tim bấy lâu nay, nói thay lời trong lòng.
Trái tim Lâm Tiều Thanh dường như đã đồng cảm từ lúc nào không hay, cứ chạy theo cảm xúc của người mà cứ bồi hồi. Cô né tránh ánh mắt kia, rút tay mình ra khỏi tay hắn, nói: "Trời cũng đã khuya rồi, ông chủ cũng nên về nghỉ ngơi đi. Tôi xin phép".
Lâm Tiểu Thanh rời đi chưa được mấy bước tiếng của hắn vọng lại chan chứa nhiều điều tiếc nuối: "Giá như tôi kịp lúc thì có phải chúng ta sẽ có kết cục khác không ?".
Lâm Tiều Thanh dừng bước, đau lòng quặn thắt, cô cố nuốt nước mắt vào trong không thể nói. Nếu nói thì cô sợ sẽ làm tổn thương đối phương thêm nữa, nếu nói sẽ khiến đối phương biết cảm xúc của mình bây giờ, tiếng khóc sẽ lập tức bật ra. Cô cứ thế lằng lặng bước đi cố kìm nén những giọt nước mắt kia trong.
Long Mặc nhìn theo hình bóng bé nhỏ cứ thế xa dần trong tầm mắt đôi mắt đã chút ươn ướt lệ hoen. Cảm xúc này đau quá, đau không thể nào chịu nổi nữa. Hắn vào trong xe trầm lặng rất lâu, nhìn lòng bàn tay mình vừa nắm tay cô, hơi lạnh đó vẫn còn trên tay.
Cay đắng mặn chát, mùi vị này chắc chỉ có hắn hiểu thôi.
Hắc Vương Giả...
"Ông chủ, anh tới rồi".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sầm Vũ, Thượng Bình nhìn hắn tới cùng nhau ra đón tiếp chu đáo. Sau khi ly dị yong mắt Sầm Vũ và Thượng Bình, hắn là người khó đoán, khó gần hơn trước. Giống như quả bom nổ chậm vậy, phải nhìn nét mặt mà sống.
Hắn vào bên trong sảnh, cởi chiếc áo khoác dạ ngoài vứt bừa lên sofa rồi đặt mình ngồi bên bàn làm việc đầy rẫy sổ sách. Hắn tập trung kiểm tra lại một lượt sổ sách trong bang tất cả đều chi tiết từng mục nhỏ. Hắn đều yên tâm.
Hắn gọi Sẩm Vũ: "Qua đây".
Long Mặc nói nhỏ vào tai Sầm Vũ vài tiếng, nét mặt Sầm Vũ trở nên nghiêm túc.
"Hiểu rồi chứ ?".
"Vâng, tôi lập tức đi ngay".
Sầm Vũ ra ngoài bộ dạng gấp gáp khiến Thượng Bình hoang mang, anh hỏi Long Mặc: "Sầm Vũ đi đâu vậy ?".
Hắn chỉ nói gọn nhưng đều đầy đủ thông tin: "Phố Cao".
Từ khi giao dịch thành công trở về, phe đảng bên phố Cao rục rịch không yên. Phố Cao vốn trước giờ tệ nạn, thị trưởng Tân cũng phải đau đầu bởi không thể dẹp yên cũng chỉ đành nhờ tới Long Mặc và tất nhiên hắn toàn quyền tự quyết, thị trưởng Tân cũng như bớt đi một mớ hỗn độn.
Tuy Long Bắc Yến có thể bình an quay về nhưng mà cô và đàn em cũng bị thương không ít. Lần này phải cho một mồi lửa lớn quét sạch đám nhãi nhép bên phố Cao.
Thượng Bình như hiểu được, đáp lại: "Thì ra như vậy. Nhưng mà một mình Sầm Vũ e là sẽ gặp nguy hiểm".
"Không lo. Cậu ta tự biết phải lo liệu như thế nào".
Thượng Bình tuy trong lòng rất lo lắng nhưng đây là lệnh của Long Mặc anh cũng không dám cãi lại. Thượng Bình và Sầm Vũ đã vào sinh ra tử cùng nhau bao phen khốn khó mới biết gian khổ, cả hai đều hiểu nhau rất rõ. Có thể nói nếu Long Mặc và Long Bắc Yến là trụ cột, thì cả hai là linh hồn của Hắc Vương Giả, như hình với bóng không thể thiếu nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro