Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Nhớ đến lừa dối...
Chung Thục Quyên Nhi
2024-10-22 14:53:11
Hắn về đến nơi thấy bộ lễ phục của nữ nhân mặc trên mình của một ma - nơ - canh. Mầu trắng tinh khôi đơn giản nhẹ nhàng hẳn nhìn qua cũng đã tưởng tượng khi cô mặc nó lền sẽ rất đẹp. Cô rất hợp với những tồng màu nhẹ nhàng, thuần khiết thế này. Hắn rất mong chờ đến ngày được nhìn cô mặc nó lên.
"Sarah đã gửi nó trong chiều nay, nhưng mà ông chủ đi công việc, cũng không biết sẽ đặt chỗ nào".
"Mang nó vào trong phòng ngủ, để đó đi, cẩn thận, đừng để xước chỉ".
"Vâng".
Á Viêm đem lễ phục vào trong phòng ngủ, Long Mặc ngồi bên ghế sofa tựa mình vào thành ghế khẽ nhắm mắt lại. Á Viêm xong việc liền đi ra ngoài không để hắn chướng mắt. Hắn bật điện thoại lên, màn hình điện hoại của hắn bây giờ là ảnh cưới của cô với hẳn lúc trước.
Long Mặc nhìn người con gái ấy trong tà áo cưới xinh đẹp vô cùng, bây giờ hẳn mới phát hiện ra điều đó từ khi cô xa hẳn. Thấy hai người trong ảnh kia đứng bên cạnh nhau, họ đứng rất rất gần hoàn toàn đối lập với thực tại của hai người bây giờ. Mỗi người một nơi, trong lòng luôn nghĩ đến người kia khôn nguôi.
Bình minh trên làng chài Vịnh Cảng Đông, ba cô thấy cô sáng giờ cặm cụi giặt một chiếc áo dạ nhưng thay vì giặt bằng máy cô vất vả giặt nó bằng tay.
"Sao không bỏ vào máy ? Giặt tay làm gì thế con ?".
Cô mỉm cười: "Áo này không giặt bằng máy được ba, giặt là hỏng đấy".
Ba cô khó hiểu đến lúc phơi đồ lên ông thấy có gì đó sai sai. Đây là áo của nam giới, trong khi đó ở nhà mỗi ông và Lâm Tiểu Thanh. Áo này không phải của ông, Lâm Tiểu Thanh thì lại càng không. Lão Lâm lên tiếng hỏi: "Áo này của ai thế ?".
Cô không dám nói là của Long Mặc, cô chỉ đành nói: "Của một người bạn cho con mượn".
"Liệu ba có quen với người bạn đó của con không ?".
"Anh ấy chắc ba không biết đâu".
Nói rồi, Lâm Tiều Thanh trở vào trong. Lão Lâm nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng dài ấy cũng áng ra cỡ người này cao xấp xỉ 1m90. Đồ Hạng Vũ thì càng không thể. Lão Lâm nhớ lại, nếu thân người cao như thế thì chỉ có gia chủ nhà Long gia. Càng nghĩ tới ông càng thêm lo cho đứa con gái nhỏ của mình, càng sợ hơn con gái mình rơi vào tay hắn một lần nữa, lại phải chịu ấm ức trong hào môn.
Khách sạn Hải Xuyên....
Long Mặc đang bận ngồi họp với các vị cổ đông trong Long Dương. Theo kết quả báo cáo đã thấy khả quan hơn những kì trước cho thấy Long Dương trên đà phát triển hàng ngày. Chi nhánh Long Dương bên nước ngoài tình thế đã khả quan hơn, khó khăn đã được đẩy lùi.
Long Bắc Yến xuất hiện trong phòng hắn ngồi bên ghế sofa, bóc nhãn một chai rượu ngồi uống rất thư thả. Họp bàn xong xuôi, hắn kết thúc công việc qua sofa ngồi, có chút khó chịu nói: "Ngang nhiên tự tiện thế sao ?".
"Có gì đâu. Cũng thường thôi".
"Xử lý bên phố Cao chưa ?".
Long Bắc Yến vắt chéo chân, phiền não nói: "Mấy con chuột đó khôn lắm. Cần thời gian".
Hắn vốn không quan tâm đến quá trình, hẳn chỉ quan tâm đến kết quả, lạnh giọng: "Bao lâu ?".
"Trong ngày mai sẽ xong. Lô hàng an toàn".
"Tốt nhất là xong trong ngày mai".
"Yên tâm đi. Đã bao giờ xử lý việc mà đã mất mối của anh hay chưa ?".
"Sắp tới qua bên chi nhánh tiếp quản đi".
Long Bắc Yến ngạc nhiên: "Gì cơ ? Qua bên chi nhánh ?".
"..".
Long Bắc Yến cười châm biếm: "Này ông anh, đừng có giỡn. Không có vui đâu. Anh biết đấy, tôi ghét nhất là ngồi văn phong mà. Không hợp, đồi người khác. Không thì tự anh tiếp quản đi".
Hắn nghiêm nét mặt: "Không đùa. Phải qua đó".
"Lý do ?".
"Không làm loạn".
Cô nói dóc: "Điên. Chẳng phải sợ mình tiếp quản nhiều mệt nên đẩy tôi sang đó hả? Vậy còn bang ?".
"Để đấy, tự khắc tao có cách".
Long Bắc Yên nhướn mày: "Ay dô, bây giờ quay trở lại tiếp quản bang hội à ?".
Hắn lạnh giọng: "Long Bắc Yến".
Ngay lúc này phát hiện ra mình không thể giỡn được nữa, Long Bắc Yến xin hàng rút lui: "Được, được. Tôi qua đó".
Tin nhắn rác gửi đến máy hắn, màn hình điện thoại sáng lên. Long Bắc Yến vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của hắn, cười mỉa mai: "'Còn là vợ chồng nữa đâu mà để ảnh cưới thế ? Sao thế nhớ Thanh Thanh bé nhỏ rồi à ?".
Long Mặc lặng thinh không nói, Long Bắc Yến cười đắc ý rời đi. Hắn ngồi đó trầm mặc, lời nói như một con dao sắc cứa vào tim hắn. Đúng. Hắn với cô bây giờ không còn là vợ chồng nữa, chỉ là hai người đến từ hai thể giới khác nhau. Chỉ là hắn muốn được nhìn thấy cô, muốn được ở bên cô, chấp niệm trong hắn rất sâu cho nên mới phải lấy hình cưới thuở ban đầu của mình ra để có thể được nhìn thấy cô, để có thể thấy bản thân mình ở bên cạnh cô. Tự giam mình trong dối trá của chính bản thân
"Sarah đã gửi nó trong chiều nay, nhưng mà ông chủ đi công việc, cũng không biết sẽ đặt chỗ nào".
"Mang nó vào trong phòng ngủ, để đó đi, cẩn thận, đừng để xước chỉ".
"Vâng".
Á Viêm đem lễ phục vào trong phòng ngủ, Long Mặc ngồi bên ghế sofa tựa mình vào thành ghế khẽ nhắm mắt lại. Á Viêm xong việc liền đi ra ngoài không để hắn chướng mắt. Hắn bật điện thoại lên, màn hình điện hoại của hắn bây giờ là ảnh cưới của cô với hẳn lúc trước.
Long Mặc nhìn người con gái ấy trong tà áo cưới xinh đẹp vô cùng, bây giờ hẳn mới phát hiện ra điều đó từ khi cô xa hẳn. Thấy hai người trong ảnh kia đứng bên cạnh nhau, họ đứng rất rất gần hoàn toàn đối lập với thực tại của hai người bây giờ. Mỗi người một nơi, trong lòng luôn nghĩ đến người kia khôn nguôi.
Bình minh trên làng chài Vịnh Cảng Đông, ba cô thấy cô sáng giờ cặm cụi giặt một chiếc áo dạ nhưng thay vì giặt bằng máy cô vất vả giặt nó bằng tay.
"Sao không bỏ vào máy ? Giặt tay làm gì thế con ?".
Cô mỉm cười: "Áo này không giặt bằng máy được ba, giặt là hỏng đấy".
Ba cô khó hiểu đến lúc phơi đồ lên ông thấy có gì đó sai sai. Đây là áo của nam giới, trong khi đó ở nhà mỗi ông và Lâm Tiểu Thanh. Áo này không phải của ông, Lâm Tiểu Thanh thì lại càng không. Lão Lâm lên tiếng hỏi: "Áo này của ai thế ?".
Cô không dám nói là của Long Mặc, cô chỉ đành nói: "Của một người bạn cho con mượn".
"Liệu ba có quen với người bạn đó của con không ?".
"Anh ấy chắc ba không biết đâu".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi, Lâm Tiều Thanh trở vào trong. Lão Lâm nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng dài ấy cũng áng ra cỡ người này cao xấp xỉ 1m90. Đồ Hạng Vũ thì càng không thể. Lão Lâm nhớ lại, nếu thân người cao như thế thì chỉ có gia chủ nhà Long gia. Càng nghĩ tới ông càng thêm lo cho đứa con gái nhỏ của mình, càng sợ hơn con gái mình rơi vào tay hắn một lần nữa, lại phải chịu ấm ức trong hào môn.
Khách sạn Hải Xuyên....
Long Mặc đang bận ngồi họp với các vị cổ đông trong Long Dương. Theo kết quả báo cáo đã thấy khả quan hơn những kì trước cho thấy Long Dương trên đà phát triển hàng ngày. Chi nhánh Long Dương bên nước ngoài tình thế đã khả quan hơn, khó khăn đã được đẩy lùi.
Long Bắc Yến xuất hiện trong phòng hắn ngồi bên ghế sofa, bóc nhãn một chai rượu ngồi uống rất thư thả. Họp bàn xong xuôi, hắn kết thúc công việc qua sofa ngồi, có chút khó chịu nói: "Ngang nhiên tự tiện thế sao ?".
"Có gì đâu. Cũng thường thôi".
"Xử lý bên phố Cao chưa ?".
Long Bắc Yến vắt chéo chân, phiền não nói: "Mấy con chuột đó khôn lắm. Cần thời gian".
Hắn vốn không quan tâm đến quá trình, hẳn chỉ quan tâm đến kết quả, lạnh giọng: "Bao lâu ?".
"Trong ngày mai sẽ xong. Lô hàng an toàn".
"Tốt nhất là xong trong ngày mai".
"Yên tâm đi. Đã bao giờ xử lý việc mà đã mất mối của anh hay chưa ?".
"Sắp tới qua bên chi nhánh tiếp quản đi".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Long Bắc Yến ngạc nhiên: "Gì cơ ? Qua bên chi nhánh ?".
"..".
Long Bắc Yến cười châm biếm: "Này ông anh, đừng có giỡn. Không có vui đâu. Anh biết đấy, tôi ghét nhất là ngồi văn phong mà. Không hợp, đồi người khác. Không thì tự anh tiếp quản đi".
Hắn nghiêm nét mặt: "Không đùa. Phải qua đó".
"Lý do ?".
"Không làm loạn".
Cô nói dóc: "Điên. Chẳng phải sợ mình tiếp quản nhiều mệt nên đẩy tôi sang đó hả? Vậy còn bang ?".
"Để đấy, tự khắc tao có cách".
Long Bắc Yên nhướn mày: "Ay dô, bây giờ quay trở lại tiếp quản bang hội à ?".
Hắn lạnh giọng: "Long Bắc Yến".
Ngay lúc này phát hiện ra mình không thể giỡn được nữa, Long Bắc Yến xin hàng rút lui: "Được, được. Tôi qua đó".
Tin nhắn rác gửi đến máy hắn, màn hình điện thoại sáng lên. Long Bắc Yến vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của hắn, cười mỉa mai: "'Còn là vợ chồng nữa đâu mà để ảnh cưới thế ? Sao thế nhớ Thanh Thanh bé nhỏ rồi à ?".
Long Mặc lặng thinh không nói, Long Bắc Yến cười đắc ý rời đi. Hắn ngồi đó trầm mặc, lời nói như một con dao sắc cứa vào tim hắn. Đúng. Hắn với cô bây giờ không còn là vợ chồng nữa, chỉ là hai người đến từ hai thể giới khác nhau. Chỉ là hắn muốn được nhìn thấy cô, muốn được ở bên cô, chấp niệm trong hắn rất sâu cho nên mới phải lấy hình cưới thuở ban đầu của mình ra để có thể được nhìn thấy cô, để có thể thấy bản thân mình ở bên cạnh cô. Tự giam mình trong dối trá của chính bản thân
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro