Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
SỰ QUAN TÂM
Chung Thục Quyên Nhi
2024-10-22 14:53:11
Hắn khẽ cười một tiếng: "Hay là ngày mai tôi đưa cô đi thăm ba nhỉ ?"
Cô mỉa mai: "Không dám phiền ông chủ Long, tôi có thể tự đi được. Người bận trăm công nghìn việc như anh nên lo cho sự nghiệp thì hơn".
Hắn khó chịu bực bội: "Cô vẫn ghét tôi phải không ?"
Cô hờ hững: "Không dám ghét".
- Đừng có ngày nào cũng trưng bộ mặt khó chịu đó với tôi.
Lâm Tiểu Thanh quay đầu nhìn hắn, chân mày cô khẽ nhếch lên chưa hiểu chuyện gì: "Tôi có à ?".
- Phải, lúc này, bây giờ.
Vài giây trước nói chọc nói ghẹo vài giây sau đã đổi mặt tức giận khó chịu. Đàn ông gì mà khó chiều thế ? Con người hắn thật không thể hiểu nổi. Chắc những kẻ dưới trướng chắc khó sống lắm.
Long Mặc dậm chân ga lao vùn vụt khiến Lâm Tiểu Thanh cười ghẹo nửa miệng, mỉa mai: "Muốn chết nhanh thì lựa xe contener mà đâm chết sẽ nhanh hơn nếu anh không phải người tiếc mạng".
Vậy mà nhởn nhơ không sợ, lại còn đá mày khiêu khích khiến Long Mặc khó chịu nhưng không thể làm gì hơn. Nói không lại cũng không thể ra tay với cô. Hắn thấp giọng: "Cô nên cảm thấy mừng vì cô là con gái...".
- Và mang trong mình giọt máu nhà họ Long cho nên không ra tay sát hại được nhỉ ? - Cô chặn họng hắn.
Nộ khí của hắn không thắng nổi sự lãnh đạm của cô đành thôi chẳng cãi qua lại nữa. Nói với một kẻ thiếu sợ chết như cô cãi cũng chỉ phí lời. Cô nhìn biểu cảm của hắn chỉ thấy mắc cười nhưng không dám cười lớn thản nhiên nói một câu: "Nói đùa thôi, xin lỗi nhé. Người như ông chủ Long đây rộng lượng hải hà bỏ qua cho tôi".
Cái ngạo nghễ trong người sinh ra sĩ diện hão, hắn hừ lạnh một tiếng: "Tôi phải chấp nhặt với cô à ?".
Lời nói thốt ra từ miệng của một kẻ có thái độ ***** thượng cao ngạo như hắn chẳng có gì lạ với cô. Nhưng mà nghe sao mà nó như chữa cháy, đỡ mất mặt mũi vậy ta ? Lâu lâu chọc hắn cũng khiến cô thoải mái hơn. Cái cảm giác trêu hổ dữ nhưng nó không thể ăn thịt mình lại càng kích thích. Cô che miệng cười nhẹ rồi lấy trong túi xách ra một lọ thuốc đưa cho hắn: "Cầm lấy đi. Tôi nghe Á Viêm nói dạo này anh căng thẳng nhiều, áp lực trong công việc là chuyện đương nhiên. Cái này là thực phẩm chức năng trợ giúp thôi, bổ não. Không có độc đâu".
Lâm Tiểu Thanh đặt lọ thuốc ngay cạnh hắn rồi dựa đầu vào thành ghế khẽ chợp mắt thiếp nhẹ một giấc. Nghe cô nói khiến trái tim sắt đá kia của hắn có chút dao động. Long Mặc lặng thinh để cô ngủ chỉ khẽ cười không biết nguyên do. Đây là cô đang quan tâm hắn hay sao ?
Đưa cô về dinh thự. Dưới nhà để xe, hắn đã tắt máy đi một lúc nhưng chưa muốn rời khỏi xe. Lâm Tiểu Thanh cũng chưa tỉnh, có lẽ là quá mệt. Long Mặc cầm lọ thuốc bên cạnh mình lên xem, quả nhiên là loại tốt nhất. Rồi hắn lại nhìn cô, ánh nhìn dịu dàng trìu mến khác trước. Gương mặt thanh tú thuần khiết của cô in trong đôi mắt đỏ của hắn. Gương mặt này cũng khiến Mộc Duy phải mê mệt đắm chìm.
Sau ngày gặp kí kết hợp đồng Mộc Duy cũng tới tìm hắn. Anh ta tấm tắc khen cô ngay trước mặt hắn trong lòng hắn vài phần khó chịu mà nổi ghen. Anh ta còn nói rằng nếu anh ta có thể đến sớm hơn thì sẽ là người đầu tiên cô ấy gặp. Càng nói sự ghen tức lại càng ngùn ngụt.
Giờ nghĩ lại hắn đúng thật may mắn khi có được cô. Vậy thì đừng hòng ai bắt được cô khỏi hắn, nếu đã là bảo vật quý hiếm thì phải giữ gìn phải nắm chắc trong tay.
Hắn nhẹ nhàng bế cô lên phòng đặt cô nằm xuống giường cẩn thận tháo giày để gọn vào một bên đắp chăn cho cô. Long Mặc hắn chưa từng làm vậy với ai bao giờ, chưa từng đụng đến mũi giày của ai nhưng với cô hắn xem đó là lẽ thường, xem đó là trách nhiệm bổn phận. Hắn không chê bẩn, không chê phiền toái mà lại rất thỏa mãn mỉm cười. Tay hắn đưa lên khẽ vuốt lõn tóc của cô. Tóc cũng rất mềm như lụa, vừa đen vừa óng ả hương thơm trên tóc và mùi hương trên người cô thoang thoảng khiến hắn dễ chịu.
Càng nhìn lại khiến hắn càng mê đắm cô không rời. Hắn lụy mất rồi. Tuy đã từng gặp gỡ đụng chạm qua biết bao nhiêu mỹ nữ kiêu sa lộng lẫy nhưng khác biệt quá xa với vẻ đẹp giản đơn thuần khiết này. Quá đỗi nhẹ nhàng nhưng lại không hề hiền từ như vẻ thánh thiện bên ngoài.
- Cô đừng hòng thoát khỏi tôi, Lâm Tiểu Thanh.
Hắn không ngần ngại cúi xuống hôn lên trán cô, nó chỉ thoáng qua nhẹ nhàng thôi nhưng lồng ngực hắn lại xao xuyến dao động mãnh liệt. Hắn nằm ngay bên cạnh cô kéo thân người nhỏ nhắn ấy vào lòng xoa xoa mái đầu cô cũng khẽ chìm vào giấc ngủ.
Cô mỉa mai: "Không dám phiền ông chủ Long, tôi có thể tự đi được. Người bận trăm công nghìn việc như anh nên lo cho sự nghiệp thì hơn".
Hắn khó chịu bực bội: "Cô vẫn ghét tôi phải không ?"
Cô hờ hững: "Không dám ghét".
- Đừng có ngày nào cũng trưng bộ mặt khó chịu đó với tôi.
Lâm Tiểu Thanh quay đầu nhìn hắn, chân mày cô khẽ nhếch lên chưa hiểu chuyện gì: "Tôi có à ?".
- Phải, lúc này, bây giờ.
Vài giây trước nói chọc nói ghẹo vài giây sau đã đổi mặt tức giận khó chịu. Đàn ông gì mà khó chiều thế ? Con người hắn thật không thể hiểu nổi. Chắc những kẻ dưới trướng chắc khó sống lắm.
Long Mặc dậm chân ga lao vùn vụt khiến Lâm Tiểu Thanh cười ghẹo nửa miệng, mỉa mai: "Muốn chết nhanh thì lựa xe contener mà đâm chết sẽ nhanh hơn nếu anh không phải người tiếc mạng".
Vậy mà nhởn nhơ không sợ, lại còn đá mày khiêu khích khiến Long Mặc khó chịu nhưng không thể làm gì hơn. Nói không lại cũng không thể ra tay với cô. Hắn thấp giọng: "Cô nên cảm thấy mừng vì cô là con gái...".
- Và mang trong mình giọt máu nhà họ Long cho nên không ra tay sát hại được nhỉ ? - Cô chặn họng hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nộ khí của hắn không thắng nổi sự lãnh đạm của cô đành thôi chẳng cãi qua lại nữa. Nói với một kẻ thiếu sợ chết như cô cãi cũng chỉ phí lời. Cô nhìn biểu cảm của hắn chỉ thấy mắc cười nhưng không dám cười lớn thản nhiên nói một câu: "Nói đùa thôi, xin lỗi nhé. Người như ông chủ Long đây rộng lượng hải hà bỏ qua cho tôi".
Cái ngạo nghễ trong người sinh ra sĩ diện hão, hắn hừ lạnh một tiếng: "Tôi phải chấp nhặt với cô à ?".
Lời nói thốt ra từ miệng của một kẻ có thái độ ***** thượng cao ngạo như hắn chẳng có gì lạ với cô. Nhưng mà nghe sao mà nó như chữa cháy, đỡ mất mặt mũi vậy ta ? Lâu lâu chọc hắn cũng khiến cô thoải mái hơn. Cái cảm giác trêu hổ dữ nhưng nó không thể ăn thịt mình lại càng kích thích. Cô che miệng cười nhẹ rồi lấy trong túi xách ra một lọ thuốc đưa cho hắn: "Cầm lấy đi. Tôi nghe Á Viêm nói dạo này anh căng thẳng nhiều, áp lực trong công việc là chuyện đương nhiên. Cái này là thực phẩm chức năng trợ giúp thôi, bổ não. Không có độc đâu".
Lâm Tiểu Thanh đặt lọ thuốc ngay cạnh hắn rồi dựa đầu vào thành ghế khẽ chợp mắt thiếp nhẹ một giấc. Nghe cô nói khiến trái tim sắt đá kia của hắn có chút dao động. Long Mặc lặng thinh để cô ngủ chỉ khẽ cười không biết nguyên do. Đây là cô đang quan tâm hắn hay sao ?
Đưa cô về dinh thự. Dưới nhà để xe, hắn đã tắt máy đi một lúc nhưng chưa muốn rời khỏi xe. Lâm Tiểu Thanh cũng chưa tỉnh, có lẽ là quá mệt. Long Mặc cầm lọ thuốc bên cạnh mình lên xem, quả nhiên là loại tốt nhất. Rồi hắn lại nhìn cô, ánh nhìn dịu dàng trìu mến khác trước. Gương mặt thanh tú thuần khiết của cô in trong đôi mắt đỏ của hắn. Gương mặt này cũng khiến Mộc Duy phải mê mệt đắm chìm.
Sau ngày gặp kí kết hợp đồng Mộc Duy cũng tới tìm hắn. Anh ta tấm tắc khen cô ngay trước mặt hắn trong lòng hắn vài phần khó chịu mà nổi ghen. Anh ta còn nói rằng nếu anh ta có thể đến sớm hơn thì sẽ là người đầu tiên cô ấy gặp. Càng nói sự ghen tức lại càng ngùn ngụt.
Giờ nghĩ lại hắn đúng thật may mắn khi có được cô. Vậy thì đừng hòng ai bắt được cô khỏi hắn, nếu đã là bảo vật quý hiếm thì phải giữ gìn phải nắm chắc trong tay.
Hắn nhẹ nhàng bế cô lên phòng đặt cô nằm xuống giường cẩn thận tháo giày để gọn vào một bên đắp chăn cho cô. Long Mặc hắn chưa từng làm vậy với ai bao giờ, chưa từng đụng đến mũi giày của ai nhưng với cô hắn xem đó là lẽ thường, xem đó là trách nhiệm bổn phận. Hắn không chê bẩn, không chê phiền toái mà lại rất thỏa mãn mỉm cười. Tay hắn đưa lên khẽ vuốt lõn tóc của cô. Tóc cũng rất mềm như lụa, vừa đen vừa óng ả hương thơm trên tóc và mùi hương trên người cô thoang thoảng khiến hắn dễ chịu.
Càng nhìn lại khiến hắn càng mê đắm cô không rời. Hắn lụy mất rồi. Tuy đã từng gặp gỡ đụng chạm qua biết bao nhiêu mỹ nữ kiêu sa lộng lẫy nhưng khác biệt quá xa với vẻ đẹp giản đơn thuần khiết này. Quá đỗi nhẹ nhàng nhưng lại không hề hiền từ như vẻ thánh thiện bên ngoài.
- Cô đừng hòng thoát khỏi tôi, Lâm Tiểu Thanh.
Hắn không ngần ngại cúi xuống hôn lên trán cô, nó chỉ thoáng qua nhẹ nhàng thôi nhưng lồng ngực hắn lại xao xuyến dao động mãnh liệt. Hắn nằm ngay bên cạnh cô kéo thân người nhỏ nhắn ấy vào lòng xoa xoa mái đầu cô cũng khẽ chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro