Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Tá túc một đêm...
Chung Thục Quyên Nhi
2024-10-22 14:53:11
"Cậu dám làm cô ấy khóc ?".
Một tiếng trầm lạnh mang sự phẫn nộ đang mắng phía sau. Á Viêm và Lâm Tiểu Thanh quay ra đã thấy Long Mặc đứng ngay phía sau từ bao giờ. Ban nãy hai người nói chuyện Long Mặc nghe đến đâu rồi ?
Á Viêm đồ mồ hôi lạnh: "Tôi, tôi...ông chủ...".
Lâm Tiểu Thanh lên tiếng: "Không phải anh ta làm. Anh ta chỉ kể chuyện thôi".
"Muốn nghe gì sao không bảo ?" - Hắn đứng chắn ngay trước mắt cô, thấp ánh mắt chất vấn đầy ghen tuông.
Đôi mắt cô vừa nhòe lệ bỗng long lanh khẽ cười mang theo đắc ý, cô vươn tay choàng qua cổ hắn, tiến gần khẽ thì thầm vào tai hắn: "Anh ghen rồi ?".
Đương nhiên hắn ghen, hắn không thích ai động vào người phụ nữ của hắn, cực ghét làm những điều khiến người phụ nữ của hắn phải rơi lệ. Hắn kéo eo cô sát mình, môi chạm môi ngọt ngào dây dưa.
Á Viêm mất dạng ngay tức khắc, anh không đỡ nổi cảnh này. Trách người đời vô tâm, cũng không biết mình làm sai cái gì phải chứng kiển cảnh này đắng đẳng.
Hắn rời môi cô vẫn lưu luyến dư vị hôn nhanh một cái vào cánh môi: "Đây là câu trả lời".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười rồi nhớ ra: "Phải rồi, nói chuyện có hiệu quả không ?".
Sắc mặt hắn cười không ra cười, buồn không ra buồn, vui chẳng ra vui cứ trân trân ra đó làm cô cũng hụt hẫng:
"Thể là sao ?".
Lão Lâm đẩy xe ra cửa nhìn phía hai người đang ôm ấp nhau tay trong, nhìn cũng không dám nhìn, nghĩ cũng không dám nghĩ thở dài một cái mà bất lực. Con cái nhà ai khó bảo, khó dạy, giờ nó không cần người ba già này chạy theo trai rồi. Không biết sau này cưới về xong nó cho ra tận phương nào nữa.
Ông hắng giọng rồi nói: "Ngày mai theo nó về".
Ơ,....
Gọn lỏn như muốn đáp con gái đi từ lâu rồi. Nhưng mà câu nói đó cho thấy đây là tín hiệu tốt, cô cứ ngỡ mặt mày ông đanh lại nghĩ sẽ không đồng ý, ai dè...
Long Mặc trầm giọng nói thêm: "Ngày mai em và ba cùng về dinh thự. Vẹn cả đôi đường, sau nay em cũng không cần nhớ ba".
Lâm Tiểu Thanh cười hạnh phúc ồm trầm lấy Long Mặc, hắn vuốt ve mái đầu cô, hắn cũng cảm thấy ngập tràn hạnh phúc. Cuối cùng hắn cũng đợi được đến ngày này, ngày mà đường hoàng đưa cô về dinh. Trái tim của hắn không ngừng rộn rã, cái ấm áp dường như đã làm tan đi những kết sương băng giá trong hắn rồi.
"Hôm nay phải tá túc lại nhà phu nhân một đêm".
Tiết trời đã đen thêm, sương đêm bắt đầu xuống khắp nẻo đường lạnh buốt. Hắn ở lại quán cơm nhỏ của cô, còn
Á Viêm anh ta thì bị đạp ra ngoài xe ngủ trong ấm ức. Có lẽ giờ đang khóc rồng rồi đây.
Trong phòng ngủ chật hẹp kia chỉ kê đúng vỏn vẹn một chiếc giường, sau khi bên phòng ba mình về đã thấy hẳn ngồi trên giường chờ cô. Lâm Tiểu Thanh về phòng, ánh nhìn của hắn dán chặt lên người cô.
"Nhìn cái gì ?".
"Phu nhân đẹp như vậy đương nhiên phải nhìn cho kĩ".
Cô bĩu môi: "Lẻo mép. Nhìn nhiều sẽ xấu đi đấy".
Long Mặc khẽ cười trìu mến, dịu dàng ánh mắt nhìn cô. Cô không phải là mỹ nhân quá nổi bật nhưng cô lại là người con gái thuần ái nhất, xinh đẹp nhất trong mắt hắn: "Phu nhân sẽ không xấu đâu".
Cô vừa buồn cười vừa xấu hổ: "Ông chủ Long học cách cưa cẩm này ở đâu thế? Hay đọc ở cẩm nang nào vậy ?
Ớn chết. Không giống anh trước đây".
"Thể này cũng khá tốt mà, chí ít là có thể có được ánh mắt và nụ cười của em".
Lâm Tiều Thanh nối da gà đến bịt miệng hắn lại: "Anh đừng nói nữa. Da gà gai ốc nồi hết lên rồi".
Hắn bắt lấy tay cô kéo cô đè xuống giường. Ánh đèn yếu ớt thế nào nhưng gương mặt hắn quá ưa nổi trội, điển trai cuốn hút, vẻ đẹp khiến nhiều người suýt xoa đứng ngồi không yên. Lâm Tiểu Thanh nuốt ực một ngụm nước bọt, cố gắng khống chế bản thân nhưng trong cô vẫn cứ thấy bất an: "Anh muốn làm gì ? Trai đơn gái chiếc, cô nam quả nữ, đừng làm bừa".
Hắn nhếch miệng lưu manh, đưa ánh mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới thân thể cô thèm muốn khao khát:
"Có chỗ nào của em chưa được khai thông sao ?".
Lâm Tiều Thanh nhẹ đầy vai hẳn: "Lưu manh không đổi. Chúng ta chưa kết hôn. Quan hệ chúng ta bây giờ mới dừng ở mức người yêu thôi".
Hắn tràn đầy bá khí nói: "Được, ngày mai chúng ta ra Cục dân chính luôn".
Lâm Tiểu Thanh nhướn mày bất lực: "Chịu đấy. Cứ có cảm giác như sắp bị ăn tươi vậy".
Hắn lại mặt dày nhắc lại: "Trước kia hình như cũng ăn tươi ? Phu nhân dùng từ độc đáo quá".
"Xì...".
Lâm Tiểu Thanh đẩy hắn ra xuống giường cánh tay mình bị hắn bắt lại giữ chặt: "Em muốn đi đâu ?".
"Đi ngủ".
Hắn chỉ xuống giường: "Ngủ ở đây".
Cô đáp: "Anh ngủ đi, đừng làm loạn nếu không thời tiết lạnh thế này chắc anh cũng không muốn bị đuổi ra ngoài ngủ đâu nhỉ ?".
"Vậy em ngủ đâu ?".
Cô chỉ xuống dưới đất: "Đây, kiếm thêm chiếc giường gấp trải ra đây ngủ là được. Không cần lo đâu".
Long Mặc nhíu mày đau lòng: "Em vẫn vạch rõ ranh giới thế à ? Không chịu ngủ cùng ?".
"Giờ không được ngủ cạnh nhau. Không được phép, sợ anh linh tinh đi quá giới hạn. Hiện giờ em chưa muốn có đầu".
Hắn cười một tiếng rồi đứng dậy thấp người sát mặt cô: "Không có đâu. Tôn trọng ý kiến của phu nhân, đừng lo".
Hắn nhẹ đặt một cái hôn nhẹ bên môi cô, xoa đôi gò má mềm mại kia nói: "Phu nhân ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất. Yên tâm, dù phu nhân ngủ say cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn".
Một tiếng trầm lạnh mang sự phẫn nộ đang mắng phía sau. Á Viêm và Lâm Tiểu Thanh quay ra đã thấy Long Mặc đứng ngay phía sau từ bao giờ. Ban nãy hai người nói chuyện Long Mặc nghe đến đâu rồi ?
Á Viêm đồ mồ hôi lạnh: "Tôi, tôi...ông chủ...".
Lâm Tiểu Thanh lên tiếng: "Không phải anh ta làm. Anh ta chỉ kể chuyện thôi".
"Muốn nghe gì sao không bảo ?" - Hắn đứng chắn ngay trước mắt cô, thấp ánh mắt chất vấn đầy ghen tuông.
Đôi mắt cô vừa nhòe lệ bỗng long lanh khẽ cười mang theo đắc ý, cô vươn tay choàng qua cổ hắn, tiến gần khẽ thì thầm vào tai hắn: "Anh ghen rồi ?".
Đương nhiên hắn ghen, hắn không thích ai động vào người phụ nữ của hắn, cực ghét làm những điều khiến người phụ nữ của hắn phải rơi lệ. Hắn kéo eo cô sát mình, môi chạm môi ngọt ngào dây dưa.
Á Viêm mất dạng ngay tức khắc, anh không đỡ nổi cảnh này. Trách người đời vô tâm, cũng không biết mình làm sai cái gì phải chứng kiển cảnh này đắng đẳng.
Hắn rời môi cô vẫn lưu luyến dư vị hôn nhanh một cái vào cánh môi: "Đây là câu trả lời".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười rồi nhớ ra: "Phải rồi, nói chuyện có hiệu quả không ?".
Sắc mặt hắn cười không ra cười, buồn không ra buồn, vui chẳng ra vui cứ trân trân ra đó làm cô cũng hụt hẫng:
"Thể là sao ?".
Lão Lâm đẩy xe ra cửa nhìn phía hai người đang ôm ấp nhau tay trong, nhìn cũng không dám nhìn, nghĩ cũng không dám nghĩ thở dài một cái mà bất lực. Con cái nhà ai khó bảo, khó dạy, giờ nó không cần người ba già này chạy theo trai rồi. Không biết sau này cưới về xong nó cho ra tận phương nào nữa.
Ông hắng giọng rồi nói: "Ngày mai theo nó về".
Ơ,....
Gọn lỏn như muốn đáp con gái đi từ lâu rồi. Nhưng mà câu nói đó cho thấy đây là tín hiệu tốt, cô cứ ngỡ mặt mày ông đanh lại nghĩ sẽ không đồng ý, ai dè...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Long Mặc trầm giọng nói thêm: "Ngày mai em và ba cùng về dinh thự. Vẹn cả đôi đường, sau nay em cũng không cần nhớ ba".
Lâm Tiểu Thanh cười hạnh phúc ồm trầm lấy Long Mặc, hắn vuốt ve mái đầu cô, hắn cũng cảm thấy ngập tràn hạnh phúc. Cuối cùng hắn cũng đợi được đến ngày này, ngày mà đường hoàng đưa cô về dinh. Trái tim của hắn không ngừng rộn rã, cái ấm áp dường như đã làm tan đi những kết sương băng giá trong hắn rồi.
"Hôm nay phải tá túc lại nhà phu nhân một đêm".
Tiết trời đã đen thêm, sương đêm bắt đầu xuống khắp nẻo đường lạnh buốt. Hắn ở lại quán cơm nhỏ của cô, còn
Á Viêm anh ta thì bị đạp ra ngoài xe ngủ trong ấm ức. Có lẽ giờ đang khóc rồng rồi đây.
Trong phòng ngủ chật hẹp kia chỉ kê đúng vỏn vẹn một chiếc giường, sau khi bên phòng ba mình về đã thấy hẳn ngồi trên giường chờ cô. Lâm Tiểu Thanh về phòng, ánh nhìn của hắn dán chặt lên người cô.
"Nhìn cái gì ?".
"Phu nhân đẹp như vậy đương nhiên phải nhìn cho kĩ".
Cô bĩu môi: "Lẻo mép. Nhìn nhiều sẽ xấu đi đấy".
Long Mặc khẽ cười trìu mến, dịu dàng ánh mắt nhìn cô. Cô không phải là mỹ nhân quá nổi bật nhưng cô lại là người con gái thuần ái nhất, xinh đẹp nhất trong mắt hắn: "Phu nhân sẽ không xấu đâu".
Cô vừa buồn cười vừa xấu hổ: "Ông chủ Long học cách cưa cẩm này ở đâu thế? Hay đọc ở cẩm nang nào vậy ?
Ớn chết. Không giống anh trước đây".
"Thể này cũng khá tốt mà, chí ít là có thể có được ánh mắt và nụ cười của em".
Lâm Tiều Thanh nối da gà đến bịt miệng hắn lại: "Anh đừng nói nữa. Da gà gai ốc nồi hết lên rồi".
Hắn bắt lấy tay cô kéo cô đè xuống giường. Ánh đèn yếu ớt thế nào nhưng gương mặt hắn quá ưa nổi trội, điển trai cuốn hút, vẻ đẹp khiến nhiều người suýt xoa đứng ngồi không yên. Lâm Tiểu Thanh nuốt ực một ngụm nước bọt, cố gắng khống chế bản thân nhưng trong cô vẫn cứ thấy bất an: "Anh muốn làm gì ? Trai đơn gái chiếc, cô nam quả nữ, đừng làm bừa".
Hắn nhếch miệng lưu manh, đưa ánh mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới thân thể cô thèm muốn khao khát:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có chỗ nào của em chưa được khai thông sao ?".
Lâm Tiều Thanh nhẹ đầy vai hẳn: "Lưu manh không đổi. Chúng ta chưa kết hôn. Quan hệ chúng ta bây giờ mới dừng ở mức người yêu thôi".
Hắn tràn đầy bá khí nói: "Được, ngày mai chúng ta ra Cục dân chính luôn".
Lâm Tiểu Thanh nhướn mày bất lực: "Chịu đấy. Cứ có cảm giác như sắp bị ăn tươi vậy".
Hắn lại mặt dày nhắc lại: "Trước kia hình như cũng ăn tươi ? Phu nhân dùng từ độc đáo quá".
"Xì...".
Lâm Tiểu Thanh đẩy hắn ra xuống giường cánh tay mình bị hắn bắt lại giữ chặt: "Em muốn đi đâu ?".
"Đi ngủ".
Hắn chỉ xuống giường: "Ngủ ở đây".
Cô đáp: "Anh ngủ đi, đừng làm loạn nếu không thời tiết lạnh thế này chắc anh cũng không muốn bị đuổi ra ngoài ngủ đâu nhỉ ?".
"Vậy em ngủ đâu ?".
Cô chỉ xuống dưới đất: "Đây, kiếm thêm chiếc giường gấp trải ra đây ngủ là được. Không cần lo đâu".
Long Mặc nhíu mày đau lòng: "Em vẫn vạch rõ ranh giới thế à ? Không chịu ngủ cùng ?".
"Giờ không được ngủ cạnh nhau. Không được phép, sợ anh linh tinh đi quá giới hạn. Hiện giờ em chưa muốn có đầu".
Hắn cười một tiếng rồi đứng dậy thấp người sát mặt cô: "Không có đâu. Tôn trọng ý kiến của phu nhân, đừng lo".
Hắn nhẹ đặt một cái hôn nhẹ bên môi cô, xoa đôi gò má mềm mại kia nói: "Phu nhân ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất. Yên tâm, dù phu nhân ngủ say cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro