Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Thông tin bất n...
Chung Thục Quyên Nhi
2024-10-22 14:53:11
"Tôi muốn hắn phải chết. Làm cho nó giống như một tai nạn. Làm tốt tôi sẽ thưởng thêm".
Quý Dĩ Hân đứng bên ngoài ban công nói chuyện điện thoại với mấy tên du côn. Bộ váy ngủ lụa mỏng, tay cẩm ly rượu nhấp môi. Ả không muốn để tên chồng cũ đấy lảng vảng quanh ả thêm một giây một khắc nào thêm nữa.
Quý Dĩ Hân uống cạn ly rượu, bờ môi khẽ nhếch âm hiểm, mồm liên tục nguyền rủa người chồng cũ của mình: "Đi chết đi, Jayce. Tôi sẽ giết anh chết".
Hắc Vương Gia....
"Phó bang chủ, dư đảng của Tuyết Vũ đã xử lý gần xong rồi".
Sẩm Vũ bước vào báo cáo lại tình hình diệt toàn bộ Tuyết Vũ bang. Tay Long Bắc Yến cẩm viên đạn bạc sáng chói mà đùa nghịch trong tay, cô nói: "Truy bắt bằng được những tên còn lại, xử lý hết đi. Mai tôi có chuyện quan trọng cần làm. Jayce đâu ?".
"Anh ta đang ở sau hầm rượu".
"Bảo anh ta chuẩn bị tinh thần đi".
"Tôi sẽ chuyển lời".
Long Bắc Yến lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lâm Tiểu Thanh. Lâm Tiểu Thanh lúc này đang ngồi đọc sách trong phòng. Long Mặc ngồi đối diện tay đang lau khẩu súng bạc của mình. Hắn chăm chút từng chút một, đối với một dân mafia như hắn, súng cũng là một người bạn tri kỉ.
Lâm Tiểu Thanh nhận được tin nhắn của Long Bắc Yến cô mỉm cười: "Mọi sự xong xuôi rồi".
Long Mặc chỉ "ừ" một tiếng, tay vẫn cầm khăn chăm chút "người bạn" kia của mình. Lâm Tiểu Thanh gấp sách, chống cắm nhìn hắn dáng vẻ của hắn lúc này, khóe miệng không nhịn được mà cười: "Tôi rất tò mò dáng vẻ lúc
Long lão bản cầm súng bắn người sẽ như thế nào".
Bị lời nói của cô thu hút, Long Mặc dừng lại nhìn cô, nói: "Vậy để hôm nào tôi cho cô thấy. Tôi chỉ lo cô sợ mà ngất thôi".
"Kể ra làm vợ của ông trùm hắc bang cũng thật thú vị. Đeo danh nghĩa Long phu nhân nghe cũng rất oách".
Long Mặc khẽ nhếch, thấp giọng: "Cô nghĩ Long Mặc tôi là người như thế nào ? Long phu nhân, cô cũng là một người xứng tầm".
Lâm Tiểu Thanh tủm tỉm cười thầm, cũng có chút ngại ngùng thật. Đây là lần đầu hắn nói cô như vậy, như thể một lời khen, một lời chấp nhận thân phận của cô ở bên hắn. Long Mặc qua bàn làm việc lấy ra một tập tài liệu mang qua cho cô: "Xem chút đi".
Lâm Tiểu Thanh nhận lấy mở ra xem cũng cảm thấy khá bất ngờ: "Cô ta bị gạch khỏi hộ khẩu Quý gia, như vậy cô ta không còn là con cháu Quý gia nữa".
"Phải".
"Mà thông tin này rất lâu rồi sao bây giờ tôi mới biết, không hề có ồn ào gì".
Long Mặc ngồi xuống trước mặt cô nói: "Chúng làm trong thầm lặng. Đương nhiên một gia tộc lớn như Quý gia không bao giờ muốn bẽ mặt vì điều này. Họ đã từ mặt Quý Dĩ Hân từ lúc cô chưa về Long gia làm dâu".
Lâm Tiểu Thanh nói ra suy luận của mình: "Vậy là Quý gia đã biết con mình không ra gì nên đã từ mặt luôn, giải quyết trong thầm lặng. Vậy hôm đó ba mẹ Quý Dĩ Hân đến lễ thành lập chi nhánh Long Dương chắc là không muốn đề lộ tẩy thôi".
"Cô nói đúng rồi".
Lâm Tiểu Thanh tặc lưỡi: "Đúng là người tư bản như mấy người tẩy trắng dễ thật, giấu thiên hạ cũng tốt đấy chứ.
Dù sao như vậy cũng sẽ dễ cho chúng ta. Không có sự can thiệp của Quý gia, cô ta đơn phương độc mã khó mà xoay sở. Bị người nhà bỏ rơi đó là cảm giác như thế nào. Cũng thật may tôi còn có ba bên cạnh".
Nói đến đây Long Mặc chuyển sắc mặt, hắn cắn dứt lương tâm không nói ra được suy nghĩ của mình với cô. Hắn cũng muốn là người thân của cô, muốn bên cô mà che chở. Nhưng sao lại không thể thổ lộ được ?
Lâm Tiểu Thanh đứng lên vươn vai: "Ây da, đau người thật. Ván cờ này sắp kết thúc rồi".
Bụng cô lục bục, Tiểu Bảo đang đá không ngừng, hình như thằng bé cũng rất vui. Người ta nói, nếu mà người mẹ nghĩ quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, tâm trạng của người mẹ cũng sẽ ảnh hưởng đến thai nhi rất nhiều.
Thắng bé và cô luôn có một sợi dây liên kết vô hình liên thông tâm tư với nhau, cho nên cô vui Tiểu Bảo cũng sẽ vui, nếu cô buồn Tiểu Bảo cũng sẽ buồn theo vậy.
"A" - Lâm Tiểu Thanh ôm lấy bụng mình mà kêu lên một tiếng khiến Long Mặc hắn lo lắng: "Sao vậy? Đau chỗ
nao ?".
Hắn đỡ lấy cô, hỏi han cô. Từ lúc cạnh hắn đến giờ, Lâm Tiểu Thanh chưa thấy Long Mặc lo lắng, hỏi han mình đến vậy. Dạo gần đây, cô cảm giác hắn thay đổi rất lạ mà mình chưa bao giờ cảm nhận được chút ấm áp từ hắn.
Cô mỉm cười: "Tiều Bảo vui nên đá bụng đấy".
Vất vả cho cô nhiều rồi.
Quý Dĩ Hân đứng bên ngoài ban công nói chuyện điện thoại với mấy tên du côn. Bộ váy ngủ lụa mỏng, tay cẩm ly rượu nhấp môi. Ả không muốn để tên chồng cũ đấy lảng vảng quanh ả thêm một giây một khắc nào thêm nữa.
Quý Dĩ Hân uống cạn ly rượu, bờ môi khẽ nhếch âm hiểm, mồm liên tục nguyền rủa người chồng cũ của mình: "Đi chết đi, Jayce. Tôi sẽ giết anh chết".
Hắc Vương Gia....
"Phó bang chủ, dư đảng của Tuyết Vũ đã xử lý gần xong rồi".
Sẩm Vũ bước vào báo cáo lại tình hình diệt toàn bộ Tuyết Vũ bang. Tay Long Bắc Yến cẩm viên đạn bạc sáng chói mà đùa nghịch trong tay, cô nói: "Truy bắt bằng được những tên còn lại, xử lý hết đi. Mai tôi có chuyện quan trọng cần làm. Jayce đâu ?".
"Anh ta đang ở sau hầm rượu".
"Bảo anh ta chuẩn bị tinh thần đi".
"Tôi sẽ chuyển lời".
Long Bắc Yến lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lâm Tiểu Thanh. Lâm Tiểu Thanh lúc này đang ngồi đọc sách trong phòng. Long Mặc ngồi đối diện tay đang lau khẩu súng bạc của mình. Hắn chăm chút từng chút một, đối với một dân mafia như hắn, súng cũng là một người bạn tri kỉ.
Lâm Tiểu Thanh nhận được tin nhắn của Long Bắc Yến cô mỉm cười: "Mọi sự xong xuôi rồi".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Long Mặc chỉ "ừ" một tiếng, tay vẫn cầm khăn chăm chút "người bạn" kia của mình. Lâm Tiểu Thanh gấp sách, chống cắm nhìn hắn dáng vẻ của hắn lúc này, khóe miệng không nhịn được mà cười: "Tôi rất tò mò dáng vẻ lúc
Long lão bản cầm súng bắn người sẽ như thế nào".
Bị lời nói của cô thu hút, Long Mặc dừng lại nhìn cô, nói: "Vậy để hôm nào tôi cho cô thấy. Tôi chỉ lo cô sợ mà ngất thôi".
"Kể ra làm vợ của ông trùm hắc bang cũng thật thú vị. Đeo danh nghĩa Long phu nhân nghe cũng rất oách".
Long Mặc khẽ nhếch, thấp giọng: "Cô nghĩ Long Mặc tôi là người như thế nào ? Long phu nhân, cô cũng là một người xứng tầm".
Lâm Tiểu Thanh tủm tỉm cười thầm, cũng có chút ngại ngùng thật. Đây là lần đầu hắn nói cô như vậy, như thể một lời khen, một lời chấp nhận thân phận của cô ở bên hắn. Long Mặc qua bàn làm việc lấy ra một tập tài liệu mang qua cho cô: "Xem chút đi".
Lâm Tiểu Thanh nhận lấy mở ra xem cũng cảm thấy khá bất ngờ: "Cô ta bị gạch khỏi hộ khẩu Quý gia, như vậy cô ta không còn là con cháu Quý gia nữa".
"Phải".
"Mà thông tin này rất lâu rồi sao bây giờ tôi mới biết, không hề có ồn ào gì".
Long Mặc ngồi xuống trước mặt cô nói: "Chúng làm trong thầm lặng. Đương nhiên một gia tộc lớn như Quý gia không bao giờ muốn bẽ mặt vì điều này. Họ đã từ mặt Quý Dĩ Hân từ lúc cô chưa về Long gia làm dâu".
Lâm Tiểu Thanh nói ra suy luận của mình: "Vậy là Quý gia đã biết con mình không ra gì nên đã từ mặt luôn, giải quyết trong thầm lặng. Vậy hôm đó ba mẹ Quý Dĩ Hân đến lễ thành lập chi nhánh Long Dương chắc là không muốn đề lộ tẩy thôi".
"Cô nói đúng rồi".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tiểu Thanh tặc lưỡi: "Đúng là người tư bản như mấy người tẩy trắng dễ thật, giấu thiên hạ cũng tốt đấy chứ.
Dù sao như vậy cũng sẽ dễ cho chúng ta. Không có sự can thiệp của Quý gia, cô ta đơn phương độc mã khó mà xoay sở. Bị người nhà bỏ rơi đó là cảm giác như thế nào. Cũng thật may tôi còn có ba bên cạnh".
Nói đến đây Long Mặc chuyển sắc mặt, hắn cắn dứt lương tâm không nói ra được suy nghĩ của mình với cô. Hắn cũng muốn là người thân của cô, muốn bên cô mà che chở. Nhưng sao lại không thể thổ lộ được ?
Lâm Tiểu Thanh đứng lên vươn vai: "Ây da, đau người thật. Ván cờ này sắp kết thúc rồi".
Bụng cô lục bục, Tiểu Bảo đang đá không ngừng, hình như thằng bé cũng rất vui. Người ta nói, nếu mà người mẹ nghĩ quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, tâm trạng của người mẹ cũng sẽ ảnh hưởng đến thai nhi rất nhiều.
Thắng bé và cô luôn có một sợi dây liên kết vô hình liên thông tâm tư với nhau, cho nên cô vui Tiểu Bảo cũng sẽ vui, nếu cô buồn Tiểu Bảo cũng sẽ buồn theo vậy.
"A" - Lâm Tiểu Thanh ôm lấy bụng mình mà kêu lên một tiếng khiến Long Mặc hắn lo lắng: "Sao vậy? Đau chỗ
nao ?".
Hắn đỡ lấy cô, hỏi han cô. Từ lúc cạnh hắn đến giờ, Lâm Tiểu Thanh chưa thấy Long Mặc lo lắng, hỏi han mình đến vậy. Dạo gần đây, cô cảm giác hắn thay đổi rất lạ mà mình chưa bao giờ cảm nhận được chút ấm áp từ hắn.
Cô mỉm cười: "Tiều Bảo vui nên đá bụng đấy".
Vất vả cho cô nhiều rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro