Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả
Bạn Tốt
Hà Xử Khả Đào
2024-11-07 20:31:03
“Gâu gâu gâu, meo meo meo.” Hà Long đứng ở bên ngoài sân nhà Hà Cầu, gắng sức gọi.
Một lát sau, Hà Cầu đã rón ra rón rén đi ra ngoài.
“Đừng kêu nữa, còn kêu nữa thì mẹ tôi sẽ phát hiện ra mất.” Hà Cầu khẽ nói.
Hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy từ trong nhà có một giọng nữ quát lên: “Hà Cầu, không được phép ra ao bơi, có biết không hả?”
“Dạ vâng.” Hà Cầu vô thức đáp một câu.
Vừa đáp lời thì hắn mới nhận ra, hóa ra mẹ hắn đã phát hiện ra lâu rồi.
“Ha ha, Hà Cầu, chúng ta đi chơi đi.”
“Đi đâu chơi?”
“Đi ra sân phơi rơm thì sao? Lần trước tôi đã trông thấy một quả trứng gà ở trong đống rơm ở ngoài sân phơi.” Hà Long nói.
“Thật sao?”
Hà Cầu nghe vậy thì phấn khởi hẳn lên, có gà hay trứng gà không thì đều không quan trọng, quan trọng là quá trình tìm ra quả trứng gà kìa.
Hầu hết các gia đình sống trong thôn đều nuôi gà, nên vẫn luôn có mấy con gà ngốc nghếch đi khắp nơi để đẻ trứng.
Việc nhặt trứng gà cũng trở thành một thú vui rồi.
Đương nhiên là thật, nếu chưa hỏng, thì có thể mang về cho mẹ luộc ăn.
“Đi, chúng ta đi xem xem có hay không.”
Thế là, giữa buổi trưa, hai đứa trẻ đội nắng đi ra sân phơi rơm để bới rơm.
Không lâu sau cả hai người đã ướt đẫm mồ hôi, trên mặt lại nổi mấy vạch trắng vạch đen.
Phân gà còn chẳng thấy, chứ đừng có nói tới trứng gà.
“Không chơi nữa.”
Hà Long kéo cái áo đang dính chặt vào người ra, trên đó còn dính mấy cọng rơm làm hắn rất khó chịu.
Hà Cầu cũng không khá hơn là bao.
“Vậy chơi cái gì?”
Bạn bè trong thôn quá ít, nên hai đứa trẻ cũng không thể chơi với ai khác.
“Hay là chúng ta đi bắn súng cao su đi, đúng rồi, súng của cậu đâu?”
Nói đến súng cao su của Hà Cầu, Hà Long lại ngưỡng mộ ra mặt.
Súng cao su của Hà Cầu là do ba hắn - Hà Đạt giúp hắn làm, chất lượng rất tốt, lại còn đẹp, Hà Long vẫn luôn muốn có một cái, nhưng không ai làm cho hắn cả.
“Không được.” Hà Cầu nghe vậy liền từ chối.
“Ba mẹ tớ mà biết súng của tớ vẫn còn, thì chắc chắn sẽ thu nó.”
Hóa ra, lần trước khi Hà Cầu chơi súng cao su, hắn đã bắn vỡ đồ thủy tinh ở trong nhà.
Lúc đó, hắn sợ tới mức bỏ chạy ngay, sau đó liền lén lút giấu súng cao su ở bên ngoài.
Quả nhiên sau khi hắn về nhà, mẹ của hắn vô cùng tức giận, bắt hắn nộp súng cao su lại.
Hắn phải nói dối là làm mất rồi, thì mẹ hắn mới không hỏi tới nữa.
Thực ra, mẹ của Hà Cầu có lẽ cũng đã biết được chuyện gì đã xảy ra.
“Cậu không chơi, thì cho tớ đi, tớ dùng thẻ khế ước ma quỷ của tớ đổi cho cậu.”
“Không cần.”
“Đổi đi, đổi đi.”
Hà Long không ngừng ở đằng sau cầu khẩn.
“Đào Tử, em đang ăn cái gì thế?” Đột nhiên Hà Cầu lên tiếng nói với một đứa trẻ ở trước mặt.
Đứa trẻ đang vùi đầu vào ăn ở đằng trước bị dọa cho giật mình.
Khi quay đầu nhìn thấy Hà Cầu và Hà Long thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Hà Cầu, anh Hà Long.” Đào Từ ngoan ngoãn gọi một tiếng.
“Em đang ăn cà chua, các anh có ăn không?”
Nàng giơ quả cà chua màu xanh trong tay lên, tay kia cũng có một quả màu xanh đang cắn dở.
“Cái này vẫn còn xanh, ăn thế nào được? Cà chua thì phải ăn chín chứ, em không biết sao?” Hà Cầu thắc mắc.
“Đúng vậy, ăn xanh chua chết đi được, sẽ đau răng đấy.” Hà Long đồng tình.
Hắn vừa nghĩ đến cà chua xanh, nước bọt trong miệng lại không ngừng tiết ra, tạo cảm giác chua đến rụng răng.
“Nhưng mà... ngoài ruộng rau không còn quả chín nữa đâu.” Đào Tử ngốc nghếch nói.
Nàng cũng không thích ăn cà chua xanh.
“Đi, đi tới nhà anh, trong nhà anh có.” Hà Cầu khua tay, quay đầu bước đi.
Đào Tử chợt sững người lại.
“Nhanh lên, anh cũng muốn ăn, anh phải tìm một quả cực lớn mới được.” Hà Cầu quay đầu lại thúc giục.
“À, được.” Đào Tử vội vàng chạy theo bằng đôi chân ngắn cũn.
Ruộng rau nhà Hà Cầu cách đó không xa.
Rất nhanh đã đến rồi.
Nông thôn cơ bản là đều như vậy, ruộng rau thường cách nhà rất gần, để có thể thuận tiện ăn rau thì không thể trồng ở nơi xa được.
Trong ruộng rau nhà Hà Cầu, không những có cà chua, mà còn có cả dưa chuột.
Ba đứa trẻ ngồi xổm trong ruộng rau, hái những trái đã chín.
Rửa cũng không rửa, chỉ lau qua loa lên người rồi ăn luôn.
Thật ngon, thật ngon.
Ba người ngồi bên rìa ruộng ăn thật no.
“Đào Tử, em đi chơi với bọn anh đi.” Hà Cầu nói.
Đào Tử lắc đầu: “Bà nội dặn em phải về nhà sớm.”
“Ờ, vậy em về đi, nhưng anh Tứ Hải bao giờ mới về?”
Đào Tử nghe vậy thì bối rối ra mặt, bởi vì nàng cũng không biết.
Nhìn bộ dạng của Đào Tử, Hà Cầu cũng không hỏi thêm nữa.
Mà hắn lại đi vào ruộng rau thêm lần nữa, hái thêm mấy quả cà chua và hai quả dưa chuột.
Nhét vào tay Đào Tử: “Cái này cho em ăn, sau này muốn ăn thì cứ đến tìm anh, anh mời em.”
Hà Cầu hào phóng vỗ ngực.
“Còn có anh nữa, nhà anh cũng có, nhà anh còn có cả dưa hấu, anh mời mọi người ăn dưa hấu nhé.” Hà Long cũng không chịu thua kém.
“Được, cảm ơn anh Hà Cầu, anh Hà Long.” Đào Tử vui vẻ mỉm cười thật hạnh phúc.
Sau đó nàng ôm đống đồ, vui vẻ về nhà, kể chuyện cho bà nội nghe.
Thấy Đào Tử đã rời đi, Hà Long lại quấn lấy Hà Cầu nói chuyện súng cao su.
Hà Cầu bị hắn quấn đến hết cách.
Cuối cùng, khi nhìn thấy cái ao bên đường, hắn liền chỉ tay vào cái ao nói: “Chúng ta thi bơi đi, từ bờ bên này sang bờ bên kia, nếu cậu qua được bờ bên kia trước, thì tớ sẽ tặng súng cao su cho cậu.”
Hắn rất tự tin về khả năng bơi lội của mình.
“Nhưng mà, vừa nãy mẹ cậu nói, không cho cậu ra ao bơi cơ mà.” Hà Long hơi lưỡng lự.
“Cậu không nói, tớ không nói, sao mẹ tớ biết được?” Hà Cầu thờ ơ nói.
Nói rồi hắn liền đi về phía cái ao.
“Hà Cầu, hay là... hay là bỏ đi.” Hà Long kéo hắn lại.
“Cậu có muốn có súng cao su không?” Hà Cầu cười nói.
Vẻ mặt hắn vô cùng đắc ý.
Hà Long nghe vậy thì hơi do dự, hắn đã muốn nó từ rất lâu rồi.
Súng cao su là một trong những món đồ chơi mà mấy đứa con trai vẫn hằng mong ước có được.
Thế là, hắn nghĩ một lát, cuối cùng cũng đồng ý.
Thế là hai người cởi hết quần áo, trần truồng nhảy xuống ao.
Không mặc một cái gì cả.
Bọn trẻ trong thôn vẫn hay cởi chuồng tắm ao, chúng chưa từng nghe nói đến quần bơi, đến cả đồ lót cũng không tồn tại.
“Tớ đếm đến ba, sau đó bắt đầu.” Hai người đứng ở chỗ nước nông, Hà Cầu lau nước trên mặt, nói.
Nước ao mát lạnh xua tan đi cái nóng của mùa hè.
“Được.” Hà Long nghe vậy thì bày ra tư thế sẵn sàng.
“Một... ba.”
Hà Cầu lập tức xông ra.
“Cậu ăn gian.” Hà Long vội vàng sải tay đuổi theo.
“Ha ha.”
Hắn ở trước mặt Hà Long lúc thì bơi ếch, lúc thì bơi nghiêng, lúc thì bơi ngửa...
Có thể nhìn ra, kỹ năng bơi lội của hắn thực sự vô cùng giỏi.
Nhưng, người bơi giỏi lại bị đuối nước.
Bơi được một nửa, Hà Cầu đột nhiên chìm xuống dưới.
Ban đầu Hà Long còn tưởng Hà Cầu đang trêu mình.
Lặn xuống nước để dọa hắn.
“Hà Cầu, Hà Cầu, cậu đừng dọa tớ, mau ra đây, tớ không cần súng cao su của cậu nữa, cậu đừng đùa...”
Hà Long như bật khóc, hoảng loạn tìm kiếm.
Đồng thời cũng làm lỡ thời gian ứng cứu.
Đợi đến khi hắn vội vã về nhà gọi người lớn.
Thì Hà Cầu đã chết đuối từ lâu rồi.
Đợi đến khi ao được hút cạn nước, thi thể được vớt lên đã trắng bệch, không còn hình người nữa rồi.
Hà Long vì vậy mà sợ hãi, lập tức đổ bệnh.
Hà Tứ Hải nghe xong đầu đuôi câu chuyện thì cũng đổ mồ hôi lạnh, may mà hôm đó Đào Tử về nhà với bà nội, không đi cùng bọn chúng.
Nếu không Đào Tử...
Hắn không dám nghĩ tiếp.
“Nhưng vẫn cảm ơn em đã chăm sóc cho Đào Tử.”
Hà Tứ Hải đưa tay xoa đầu Hà Cầu, thì phát hiện nó không khác người thật là bao.
------
Dịch: MBMH Translate
Một lát sau, Hà Cầu đã rón ra rón rén đi ra ngoài.
“Đừng kêu nữa, còn kêu nữa thì mẹ tôi sẽ phát hiện ra mất.” Hà Cầu khẽ nói.
Hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy từ trong nhà có một giọng nữ quát lên: “Hà Cầu, không được phép ra ao bơi, có biết không hả?”
“Dạ vâng.” Hà Cầu vô thức đáp một câu.
Vừa đáp lời thì hắn mới nhận ra, hóa ra mẹ hắn đã phát hiện ra lâu rồi.
“Ha ha, Hà Cầu, chúng ta đi chơi đi.”
“Đi đâu chơi?”
“Đi ra sân phơi rơm thì sao? Lần trước tôi đã trông thấy một quả trứng gà ở trong đống rơm ở ngoài sân phơi.” Hà Long nói.
“Thật sao?”
Hà Cầu nghe vậy thì phấn khởi hẳn lên, có gà hay trứng gà không thì đều không quan trọng, quan trọng là quá trình tìm ra quả trứng gà kìa.
Hầu hết các gia đình sống trong thôn đều nuôi gà, nên vẫn luôn có mấy con gà ngốc nghếch đi khắp nơi để đẻ trứng.
Việc nhặt trứng gà cũng trở thành một thú vui rồi.
Đương nhiên là thật, nếu chưa hỏng, thì có thể mang về cho mẹ luộc ăn.
“Đi, chúng ta đi xem xem có hay không.”
Thế là, giữa buổi trưa, hai đứa trẻ đội nắng đi ra sân phơi rơm để bới rơm.
Không lâu sau cả hai người đã ướt đẫm mồ hôi, trên mặt lại nổi mấy vạch trắng vạch đen.
Phân gà còn chẳng thấy, chứ đừng có nói tới trứng gà.
“Không chơi nữa.”
Hà Long kéo cái áo đang dính chặt vào người ra, trên đó còn dính mấy cọng rơm làm hắn rất khó chịu.
Hà Cầu cũng không khá hơn là bao.
“Vậy chơi cái gì?”
Bạn bè trong thôn quá ít, nên hai đứa trẻ cũng không thể chơi với ai khác.
“Hay là chúng ta đi bắn súng cao su đi, đúng rồi, súng của cậu đâu?”
Nói đến súng cao su của Hà Cầu, Hà Long lại ngưỡng mộ ra mặt.
Súng cao su của Hà Cầu là do ba hắn - Hà Đạt giúp hắn làm, chất lượng rất tốt, lại còn đẹp, Hà Long vẫn luôn muốn có một cái, nhưng không ai làm cho hắn cả.
“Không được.” Hà Cầu nghe vậy liền từ chối.
“Ba mẹ tớ mà biết súng của tớ vẫn còn, thì chắc chắn sẽ thu nó.”
Hóa ra, lần trước khi Hà Cầu chơi súng cao su, hắn đã bắn vỡ đồ thủy tinh ở trong nhà.
Lúc đó, hắn sợ tới mức bỏ chạy ngay, sau đó liền lén lút giấu súng cao su ở bên ngoài.
Quả nhiên sau khi hắn về nhà, mẹ của hắn vô cùng tức giận, bắt hắn nộp súng cao su lại.
Hắn phải nói dối là làm mất rồi, thì mẹ hắn mới không hỏi tới nữa.
Thực ra, mẹ của Hà Cầu có lẽ cũng đã biết được chuyện gì đã xảy ra.
“Cậu không chơi, thì cho tớ đi, tớ dùng thẻ khế ước ma quỷ của tớ đổi cho cậu.”
“Không cần.”
“Đổi đi, đổi đi.”
Hà Long không ngừng ở đằng sau cầu khẩn.
“Đào Tử, em đang ăn cái gì thế?” Đột nhiên Hà Cầu lên tiếng nói với một đứa trẻ ở trước mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứa trẻ đang vùi đầu vào ăn ở đằng trước bị dọa cho giật mình.
Khi quay đầu nhìn thấy Hà Cầu và Hà Long thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Hà Cầu, anh Hà Long.” Đào Từ ngoan ngoãn gọi một tiếng.
“Em đang ăn cà chua, các anh có ăn không?”
Nàng giơ quả cà chua màu xanh trong tay lên, tay kia cũng có một quả màu xanh đang cắn dở.
“Cái này vẫn còn xanh, ăn thế nào được? Cà chua thì phải ăn chín chứ, em không biết sao?” Hà Cầu thắc mắc.
“Đúng vậy, ăn xanh chua chết đi được, sẽ đau răng đấy.” Hà Long đồng tình.
Hắn vừa nghĩ đến cà chua xanh, nước bọt trong miệng lại không ngừng tiết ra, tạo cảm giác chua đến rụng răng.
“Nhưng mà... ngoài ruộng rau không còn quả chín nữa đâu.” Đào Tử ngốc nghếch nói.
Nàng cũng không thích ăn cà chua xanh.
“Đi, đi tới nhà anh, trong nhà anh có.” Hà Cầu khua tay, quay đầu bước đi.
Đào Tử chợt sững người lại.
“Nhanh lên, anh cũng muốn ăn, anh phải tìm một quả cực lớn mới được.” Hà Cầu quay đầu lại thúc giục.
“À, được.” Đào Tử vội vàng chạy theo bằng đôi chân ngắn cũn.
Ruộng rau nhà Hà Cầu cách đó không xa.
Rất nhanh đã đến rồi.
Nông thôn cơ bản là đều như vậy, ruộng rau thường cách nhà rất gần, để có thể thuận tiện ăn rau thì không thể trồng ở nơi xa được.
Trong ruộng rau nhà Hà Cầu, không những có cà chua, mà còn có cả dưa chuột.
Ba đứa trẻ ngồi xổm trong ruộng rau, hái những trái đã chín.
Rửa cũng không rửa, chỉ lau qua loa lên người rồi ăn luôn.
Thật ngon, thật ngon.
Ba người ngồi bên rìa ruộng ăn thật no.
“Đào Tử, em đi chơi với bọn anh đi.” Hà Cầu nói.
Đào Tử lắc đầu: “Bà nội dặn em phải về nhà sớm.”
“Ờ, vậy em về đi, nhưng anh Tứ Hải bao giờ mới về?”
Đào Tử nghe vậy thì bối rối ra mặt, bởi vì nàng cũng không biết.
Nhìn bộ dạng của Đào Tử, Hà Cầu cũng không hỏi thêm nữa.
Mà hắn lại đi vào ruộng rau thêm lần nữa, hái thêm mấy quả cà chua và hai quả dưa chuột.
Nhét vào tay Đào Tử: “Cái này cho em ăn, sau này muốn ăn thì cứ đến tìm anh, anh mời em.”
Hà Cầu hào phóng vỗ ngực.
“Còn có anh nữa, nhà anh cũng có, nhà anh còn có cả dưa hấu, anh mời mọi người ăn dưa hấu nhé.” Hà Long cũng không chịu thua kém.
“Được, cảm ơn anh Hà Cầu, anh Hà Long.” Đào Tử vui vẻ mỉm cười thật hạnh phúc.
Sau đó nàng ôm đống đồ, vui vẻ về nhà, kể chuyện cho bà nội nghe.
Thấy Đào Tử đã rời đi, Hà Long lại quấn lấy Hà Cầu nói chuyện súng cao su.
Hà Cầu bị hắn quấn đến hết cách.
Cuối cùng, khi nhìn thấy cái ao bên đường, hắn liền chỉ tay vào cái ao nói: “Chúng ta thi bơi đi, từ bờ bên này sang bờ bên kia, nếu cậu qua được bờ bên kia trước, thì tớ sẽ tặng súng cao su cho cậu.”
Hắn rất tự tin về khả năng bơi lội của mình.
“Nhưng mà, vừa nãy mẹ cậu nói, không cho cậu ra ao bơi cơ mà.” Hà Long hơi lưỡng lự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu không nói, tớ không nói, sao mẹ tớ biết được?” Hà Cầu thờ ơ nói.
Nói rồi hắn liền đi về phía cái ao.
“Hà Cầu, hay là... hay là bỏ đi.” Hà Long kéo hắn lại.
“Cậu có muốn có súng cao su không?” Hà Cầu cười nói.
Vẻ mặt hắn vô cùng đắc ý.
Hà Long nghe vậy thì hơi do dự, hắn đã muốn nó từ rất lâu rồi.
Súng cao su là một trong những món đồ chơi mà mấy đứa con trai vẫn hằng mong ước có được.
Thế là, hắn nghĩ một lát, cuối cùng cũng đồng ý.
Thế là hai người cởi hết quần áo, trần truồng nhảy xuống ao.
Không mặc một cái gì cả.
Bọn trẻ trong thôn vẫn hay cởi chuồng tắm ao, chúng chưa từng nghe nói đến quần bơi, đến cả đồ lót cũng không tồn tại.
“Tớ đếm đến ba, sau đó bắt đầu.” Hai người đứng ở chỗ nước nông, Hà Cầu lau nước trên mặt, nói.
Nước ao mát lạnh xua tan đi cái nóng của mùa hè.
“Được.” Hà Long nghe vậy thì bày ra tư thế sẵn sàng.
“Một... ba.”
Hà Cầu lập tức xông ra.
“Cậu ăn gian.” Hà Long vội vàng sải tay đuổi theo.
“Ha ha.”
Hắn ở trước mặt Hà Long lúc thì bơi ếch, lúc thì bơi nghiêng, lúc thì bơi ngửa...
Có thể nhìn ra, kỹ năng bơi lội của hắn thực sự vô cùng giỏi.
Nhưng, người bơi giỏi lại bị đuối nước.
Bơi được một nửa, Hà Cầu đột nhiên chìm xuống dưới.
Ban đầu Hà Long còn tưởng Hà Cầu đang trêu mình.
Lặn xuống nước để dọa hắn.
“Hà Cầu, Hà Cầu, cậu đừng dọa tớ, mau ra đây, tớ không cần súng cao su của cậu nữa, cậu đừng đùa...”
Hà Long như bật khóc, hoảng loạn tìm kiếm.
Đồng thời cũng làm lỡ thời gian ứng cứu.
Đợi đến khi hắn vội vã về nhà gọi người lớn.
Thì Hà Cầu đã chết đuối từ lâu rồi.
Đợi đến khi ao được hút cạn nước, thi thể được vớt lên đã trắng bệch, không còn hình người nữa rồi.
Hà Long vì vậy mà sợ hãi, lập tức đổ bệnh.
Hà Tứ Hải nghe xong đầu đuôi câu chuyện thì cũng đổ mồ hôi lạnh, may mà hôm đó Đào Tử về nhà với bà nội, không đi cùng bọn chúng.
Nếu không Đào Tử...
Hắn không dám nghĩ tiếp.
“Nhưng vẫn cảm ơn em đã chăm sóc cho Đào Tử.”
Hà Tứ Hải đưa tay xoa đầu Hà Cầu, thì phát hiện nó không khác người thật là bao.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro