Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả
Cuốn Sổ
Hà Xử Khả Đào
2024-11-07 20:31:03
Lúc Hà Tứ Hải không có nhà, Đào Tử đều ngủ cùng bà nội.
Hiện tại Hà Tứ Hải đã trở về, Đào Tử tự nhiên muốn dính lấy hắn.
Mùa hè ở nông thôn rất nhiều muỗi, buổi tối nếu không dùng màn hoặc đốt chút nhang muỗi thì tuyệt đối không thể ngủ yên.
Đáng tiếc màn trong nhà đều đã bị thủng hết.
Trách không được trên người Đào Tử nhiều vết muỗi đốt như vậy.
Vì thế Hà Tứ Hải mua nhang muỗi về, đốt trong phòng mình và phòng bà nội.
Đồng thời còn mua một chai nước hoa để xịt lên người Đào Tử.
Xịt xong liền trở thành một tiểu bảo bảo thơm tho.
“Bà nội, rửa chân thôi.”
Hà Tử Hải bưng một chậu nước đến trước mặt bà nội ngồi xổm xuống, cởi giày của bà ra, sau đó đặt chân bà vào chậu nước.
“Bà nội, có nóng hay không, nếu nóng thì nói với cháu.”
Bà nội thích ngâm chân, nhưng bởi vì đã lớn tuổi, làn da khá nhạy cảm nên yêu cầu về nhiệt độ nước khá cao.
“Không nóng, không hề nóng, nhưng mà nóng chút cũng không sao, nóng chút cho thoải mái.”
Bà nội hài lòng cười ha hả nói.
“Vậy thì tốt, rửa chân xong, bà nghỉ ngơi sớm đi, buổi tối cháu ngủ cùng Đào Tử.”
“Được, được, Tứ Hải.”
“Vâng, sao vậy ạ?”
“Sống ở nhà chúng ta khiến cháu vất vả rồi.”
Bà nội bỗng nhiên lấy tay đặt trên đỉnh đầu Hà Tứ Hải đang ngồi xổm trước mặt.
Nhẹ nhàng xoa.
Bàn tay gầy trơ xương, có một chút cân cấn, thế nhưng lại vô cùng ấm áp.
“Bà nội, sao bà lại nói những lời này? Nếu không có mọi người thì hiện tại cháu không biết mình sẽ như thế nào, có khi là chết rồi cũng nên.” Hà Tứ Hải ngẩng đầu nói.
“Cháu ngoan, sau này có cơ hội, cháu hãy đi tìm cha mẹ ruột của mình, bọn họ không nhất định...” Bà nội thở dài một tiếng nói.
“Bà nội.” Hà Tứ Hải cau mày nặng nề gọi một tiếng.
“Được rồi, bà không nói nữa, cháu cũng đã lớn rồi, nên tự quyết định chuyện của mình thôi.”
Bà nội nói xong, đem chân của mình nhấc ra khỏi chậu, Hà Tứ Hải vội càng lấy khăn lâu khô cho bà.
Sau đó đỡ bà về giường nghỉ ngơi.
Đào Tử vẫn ôm gà béo ngồi một bên quan sát.
Chờ Hà Tứ Hải lo liệu cho bà nội xong xuôi, bước ra khỏi phòng liền thấy Đào Tử cầm một cái ghế nhỏ ngồi trước chậu rửa chân.
Thấy hắn đi ra lập tức ngước cổ, cười hì hì nói: “Ba ba, ba cũng rửa chân đi.”
“Haha, ba ba phải tắm rửa trước mới được.” Hà Tứ Hải đưa tay xoa xoa mái tóc của nàng, trong lòng tràn đầy cảm động.
“Rửa chân đi mà, rửa đi mà...” Đào Tử kéo cánh tay hắn làm nũng.
“Được rồi, anh rửa chân là được đúng không?” Hà Tứ Hải không đành lòng làm nàng thất vọng.
Sau đó...
“Úi, sao lại nóng thế này.” Chân Hà Tứ Hải vừa đặt vào trong chậu liền rút lên.
Trong giây lát, chân đã bị nóng đỏ.
Nhưng Đào Tử lại hoang mang.
“Nóng một chút mới thoải mái mà...” Đào Tử nghi ngờ nói.
Hà Tứ Hải: “...”
“Cảm ơn em, nhưng mà lần sau không được tự mình lấy nước nóng nữa.”
Rất hiển nhiên Đào tử đã đổ thêm nước nóng vào chậu.
“Không sao, em rất có kinh nghiệm đó, làm thường xuyên rồi mà, không nguy hiểm đâu.” Đào Tử ngây thơ nói.
Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì. Đúng vậy, bản thân nàng không làm thì ai có thể giúp nàng được đây?
...
Đào Tử cuộn người núp trong lồng ngực Hà Tứ Hải, tay nhỏ còn bám chặt lấy quần áo của hắn, ngủ đặc biệt say giấc.
Cho dù ngủ rồi, trên mặt vẫn còn vương nụ cười hạnh phúc, hơi thở nhẹ nhàng nhưng tràn ngập vững vàng.
Nhìn tiểu bảo bối nằm trong ngực, Hà Tứ Hải trong lòng ấm áp.
Nằm nghiêng người khiến Hà Tứ Hải dần cảm thấy có chút không thoải mái.
Nhưng lại không dám nhúc nhích vì sợ làm Đào Tử thức giấc.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến động tác trên cuốn sổ.
Vì thế liền bày ra một tư thế đơn giản.
Lúc này rốt cuộc cũng thoải mái, ngủ một đêm như vậy sẽ không quá khó khăn.
Thật không nghĩ tới, động tác ngủ này thật rất hữu dụng.
Đáng tiếc cuốn sổ bị hắn ném ở phòng trọ, không mang về quê.
Nghĩ đến đây hắn bỗng nhiên cảm giác trên đùi mình có thứ gì đó.
Đưa tay cầm lấy, vậy mà lại là cuốn sổ đã bị hắn vứt ở phòng trọ.
“Má ơi, gặp quỷ rồi.” Hà Tứ Hải cực độ hoang mang.
Hắn nhớ rõ ràng khi mình trở về quê, chỉ mang theo mấy bộ quần áo để thay đổi, căn bản không có cuốn sổ này.
Mà giờ phút này nó làm sao lại đột nhiên xuất hiện trên mình?
Dựa vào ánh trăng yếu ớt, Hà Tứ Hải nhìn chung quanh phòng một vòng, có cảm giác như chỗ nào cũng sẽ có quỷ nhảy ra.
Thế nhưng có ví dụ như Thang Thắng lúc trước, tuy rằng hắn vẫn có chút sợ sệt nhưng lại không hoảng sợ như trước đây nữa.
Duỗi tay kéo Đào tử vào lòng ôm ôm.
Nương theo ánh trăng mờ ảo mở cuốn sổ ra, nguyên bản trên cuốn sổ chứa đầy hình vẽ, bây giờ đã không còn gì.
Chỉ là ở trang giấy đầu tiên có dòng chữ nhỏ.
Nhìn thoáng qua Đào Tử đang ngủ say.
Lặng lẽ móc di động ra bật đèn pin.
Họ tên: Thang Thắng.
Ngày sinh: Canh ba, giờ Thìn, ngày Đinh Sửu, tháng Kỷ Dậu, năm Đinh Tỵ.
Tâm nguyện: Đã hoàn thành.
Thù lao: Năm ngàn tệ.
“Thì ra đây thực sự là một cuốn sổ ghi chú sao?” Hà Tứ Hải nghĩ thầm.
Nhìn trái nhìn phải, cũng không có gì đặc thù hay khác biệt, vô cùng bình thường.
Hà Tử Hải ngày thường hay đọc khá nhiều tiểu thuyết trên Internet, đối với các loại hệ thống bàn tay vàng hay phần mềm hack cũng có chút hiểu biết.
Nói như vậy thì cuốn sổ này là bàn tay vàng của hắn nhỉ?
Nhưng mà làm sao sử dụng đây?
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến, hay nguyên nhân do mình có thể nhìn thấy quỷ?
Đại khái bởi vì khá nóng, Đào Tử nhẹ nhàng trở mình, bàn tay nhỏ cũng buông quần áo hắn ra.
Vì thế Hà Tứ Hải nhẹ nhàng xuống giường, đi ra phòng khách, đặt cuốn sổ lên bàn.
Rồi trở về giường, trong lòng nghĩ tới cuốn sổ.
Nó lập tức xuất hiện trong tay hắn.
Này chỉ sợ là bàn tay vàng yếu nhất thế giới mất.
Chỉ có tác dụng truyền tống thì làm được cái gì chứ?
Hà Tứ Hải thử đem một cái ly đặt trên nó.
Cuốn sổ lập tức được truyền tống đến tay hắn, cái ly vẫn vững vàng đứng nguyên tại chỗ.
Sau đó hắn lại kẹp một vài thứ trong cuốn sổ, lần này vẫn cùng nhau xuất hiện trên tay hắn.
Nhưng mà cuốn sổ mỏng manh thì có thể kẹp được bao nhiêu thứ chứ?
Lại nói, cho dù có thể truyền tống, vậy thì có thể làm gì?
Mang đi làm ảo thuật sao?
Hà Tứ Hải suy nghĩ đến đau cả đầu.
Mơ mơ màng màng một lúc cũng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mộng, Hà Tứ Hải hình như nghe thấy tiếng trống “Tùng tùng tùng”.
Tiếng trống hùng hồn vang xa, phảng phất xuyên thấu viễn cổ, truyền đến từ quá khứ xa xưa...
Sau đó hắn chợt tỉnh giấc.
Nhìn thấy Đào Tử đang đứng, hai chân đạp “thùng thùng” lên ván giường.
“Ba ba.” Thấy Hà Tứ Hải đã dậy, Đào Tử trực tiếp nhào tới.
“Cẩn thận ngã chổng vó bây giờ, mới sáng sớm, em không ngủ mà dậy sớm như thế làm gì?” Hà Tứ Hải đưa tay ôm nàng, phòng ngừa té ngã.
Liếc mắt nhìn đồng hồ, chỉ hơn 6 giờ một tí.
“Hì hì, con rời giường nấu cơm á, đợi lát nữa bà nội rời giường có cơm ăn.” Đào Tử ngây thơ nói.
Hà Tử Hải nghe vậy thì trầm mặc một lúc.
Sau đó xoa xoa đầu nàng nói: “Mấy ngày nay đều là em nấu cơm sáng sao?”
“Vâng, con thường xuyên nấu cơm.”
Đào Tử vui vẻ gật gật đầu, bày ra một bộ mau tới khen con đi, con có phải là một hài tử giỏi giang hay không.
Nhưng mà Hà Tứ Hải tình nguyện không muốn nàng hiểu chuyện, giỏi giang như thế.
“Sáng, trưa và tối con đều nấu cơm mà, nấu cơm rất đơn giản, đem khoai lang rửa sạch sẽ, bỏ vào trong nồi rồi đổ nước ngập nồi, sau đó thổi lửa để nó chín sôi sùng sục là được, rất đơn giản mà.” Đào Tử đắc ý nói.
Không trách được trưa hôm qua trở về, Hà Tứ Hải ăn khoai lang đều là nửa sống nửa chín.
Hơn nữa Đào Tử chẳng những ăn cơm trưa là khoai, bữa sáng và bữa tối cũng là khoai lang.
Hà Tứ Hải duỗi tay ôm nàng vào ngực.
Sau đó nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng nhỏ yếu của nàng.
“Anh ở nhà thì Đào Tử không cần làm nữa, anh nấu cho em đồ ăn ngon được không?” Hà Tứ Hải nhẹ giọng nói.
“Vâng, được ạ.”
Đào Tử hài lòng đáp một tiếng.
Cuộc sống khó khăn cũng không khiến Đào Tử mất đi vẻ hồn nhiên và trong sáng.
------
Dịch: MBMH Translate
Hiện tại Hà Tứ Hải đã trở về, Đào Tử tự nhiên muốn dính lấy hắn.
Mùa hè ở nông thôn rất nhiều muỗi, buổi tối nếu không dùng màn hoặc đốt chút nhang muỗi thì tuyệt đối không thể ngủ yên.
Đáng tiếc màn trong nhà đều đã bị thủng hết.
Trách không được trên người Đào Tử nhiều vết muỗi đốt như vậy.
Vì thế Hà Tứ Hải mua nhang muỗi về, đốt trong phòng mình và phòng bà nội.
Đồng thời còn mua một chai nước hoa để xịt lên người Đào Tử.
Xịt xong liền trở thành một tiểu bảo bảo thơm tho.
“Bà nội, rửa chân thôi.”
Hà Tử Hải bưng một chậu nước đến trước mặt bà nội ngồi xổm xuống, cởi giày của bà ra, sau đó đặt chân bà vào chậu nước.
“Bà nội, có nóng hay không, nếu nóng thì nói với cháu.”
Bà nội thích ngâm chân, nhưng bởi vì đã lớn tuổi, làn da khá nhạy cảm nên yêu cầu về nhiệt độ nước khá cao.
“Không nóng, không hề nóng, nhưng mà nóng chút cũng không sao, nóng chút cho thoải mái.”
Bà nội hài lòng cười ha hả nói.
“Vậy thì tốt, rửa chân xong, bà nghỉ ngơi sớm đi, buổi tối cháu ngủ cùng Đào Tử.”
“Được, được, Tứ Hải.”
“Vâng, sao vậy ạ?”
“Sống ở nhà chúng ta khiến cháu vất vả rồi.”
Bà nội bỗng nhiên lấy tay đặt trên đỉnh đầu Hà Tứ Hải đang ngồi xổm trước mặt.
Nhẹ nhàng xoa.
Bàn tay gầy trơ xương, có một chút cân cấn, thế nhưng lại vô cùng ấm áp.
“Bà nội, sao bà lại nói những lời này? Nếu không có mọi người thì hiện tại cháu không biết mình sẽ như thế nào, có khi là chết rồi cũng nên.” Hà Tứ Hải ngẩng đầu nói.
“Cháu ngoan, sau này có cơ hội, cháu hãy đi tìm cha mẹ ruột của mình, bọn họ không nhất định...” Bà nội thở dài một tiếng nói.
“Bà nội.” Hà Tứ Hải cau mày nặng nề gọi một tiếng.
“Được rồi, bà không nói nữa, cháu cũng đã lớn rồi, nên tự quyết định chuyện của mình thôi.”
Bà nội nói xong, đem chân của mình nhấc ra khỏi chậu, Hà Tứ Hải vội càng lấy khăn lâu khô cho bà.
Sau đó đỡ bà về giường nghỉ ngơi.
Đào Tử vẫn ôm gà béo ngồi một bên quan sát.
Chờ Hà Tứ Hải lo liệu cho bà nội xong xuôi, bước ra khỏi phòng liền thấy Đào Tử cầm một cái ghế nhỏ ngồi trước chậu rửa chân.
Thấy hắn đi ra lập tức ngước cổ, cười hì hì nói: “Ba ba, ba cũng rửa chân đi.”
“Haha, ba ba phải tắm rửa trước mới được.” Hà Tứ Hải đưa tay xoa xoa mái tóc của nàng, trong lòng tràn đầy cảm động.
“Rửa chân đi mà, rửa đi mà...” Đào Tử kéo cánh tay hắn làm nũng.
“Được rồi, anh rửa chân là được đúng không?” Hà Tứ Hải không đành lòng làm nàng thất vọng.
Sau đó...
“Úi, sao lại nóng thế này.” Chân Hà Tứ Hải vừa đặt vào trong chậu liền rút lên.
Trong giây lát, chân đã bị nóng đỏ.
Nhưng Đào Tử lại hoang mang.
“Nóng một chút mới thoải mái mà...” Đào Tử nghi ngờ nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Tứ Hải: “...”
“Cảm ơn em, nhưng mà lần sau không được tự mình lấy nước nóng nữa.”
Rất hiển nhiên Đào tử đã đổ thêm nước nóng vào chậu.
“Không sao, em rất có kinh nghiệm đó, làm thường xuyên rồi mà, không nguy hiểm đâu.” Đào Tử ngây thơ nói.
Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì. Đúng vậy, bản thân nàng không làm thì ai có thể giúp nàng được đây?
...
Đào Tử cuộn người núp trong lồng ngực Hà Tứ Hải, tay nhỏ còn bám chặt lấy quần áo của hắn, ngủ đặc biệt say giấc.
Cho dù ngủ rồi, trên mặt vẫn còn vương nụ cười hạnh phúc, hơi thở nhẹ nhàng nhưng tràn ngập vững vàng.
Nhìn tiểu bảo bối nằm trong ngực, Hà Tứ Hải trong lòng ấm áp.
Nằm nghiêng người khiến Hà Tứ Hải dần cảm thấy có chút không thoải mái.
Nhưng lại không dám nhúc nhích vì sợ làm Đào Tử thức giấc.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến động tác trên cuốn sổ.
Vì thế liền bày ra một tư thế đơn giản.
Lúc này rốt cuộc cũng thoải mái, ngủ một đêm như vậy sẽ không quá khó khăn.
Thật không nghĩ tới, động tác ngủ này thật rất hữu dụng.
Đáng tiếc cuốn sổ bị hắn ném ở phòng trọ, không mang về quê.
Nghĩ đến đây hắn bỗng nhiên cảm giác trên đùi mình có thứ gì đó.
Đưa tay cầm lấy, vậy mà lại là cuốn sổ đã bị hắn vứt ở phòng trọ.
“Má ơi, gặp quỷ rồi.” Hà Tứ Hải cực độ hoang mang.
Hắn nhớ rõ ràng khi mình trở về quê, chỉ mang theo mấy bộ quần áo để thay đổi, căn bản không có cuốn sổ này.
Mà giờ phút này nó làm sao lại đột nhiên xuất hiện trên mình?
Dựa vào ánh trăng yếu ớt, Hà Tứ Hải nhìn chung quanh phòng một vòng, có cảm giác như chỗ nào cũng sẽ có quỷ nhảy ra.
Thế nhưng có ví dụ như Thang Thắng lúc trước, tuy rằng hắn vẫn có chút sợ sệt nhưng lại không hoảng sợ như trước đây nữa.
Duỗi tay kéo Đào tử vào lòng ôm ôm.
Nương theo ánh trăng mờ ảo mở cuốn sổ ra, nguyên bản trên cuốn sổ chứa đầy hình vẽ, bây giờ đã không còn gì.
Chỉ là ở trang giấy đầu tiên có dòng chữ nhỏ.
Nhìn thoáng qua Đào Tử đang ngủ say.
Lặng lẽ móc di động ra bật đèn pin.
Họ tên: Thang Thắng.
Ngày sinh: Canh ba, giờ Thìn, ngày Đinh Sửu, tháng Kỷ Dậu, năm Đinh Tỵ.
Tâm nguyện: Đã hoàn thành.
Thù lao: Năm ngàn tệ.
“Thì ra đây thực sự là một cuốn sổ ghi chú sao?” Hà Tứ Hải nghĩ thầm.
Nhìn trái nhìn phải, cũng không có gì đặc thù hay khác biệt, vô cùng bình thường.
Hà Tử Hải ngày thường hay đọc khá nhiều tiểu thuyết trên Internet, đối với các loại hệ thống bàn tay vàng hay phần mềm hack cũng có chút hiểu biết.
Nói như vậy thì cuốn sổ này là bàn tay vàng của hắn nhỉ?
Nhưng mà làm sao sử dụng đây?
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến, hay nguyên nhân do mình có thể nhìn thấy quỷ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại khái bởi vì khá nóng, Đào Tử nhẹ nhàng trở mình, bàn tay nhỏ cũng buông quần áo hắn ra.
Vì thế Hà Tứ Hải nhẹ nhàng xuống giường, đi ra phòng khách, đặt cuốn sổ lên bàn.
Rồi trở về giường, trong lòng nghĩ tới cuốn sổ.
Nó lập tức xuất hiện trong tay hắn.
Này chỉ sợ là bàn tay vàng yếu nhất thế giới mất.
Chỉ có tác dụng truyền tống thì làm được cái gì chứ?
Hà Tứ Hải thử đem một cái ly đặt trên nó.
Cuốn sổ lập tức được truyền tống đến tay hắn, cái ly vẫn vững vàng đứng nguyên tại chỗ.
Sau đó hắn lại kẹp một vài thứ trong cuốn sổ, lần này vẫn cùng nhau xuất hiện trên tay hắn.
Nhưng mà cuốn sổ mỏng manh thì có thể kẹp được bao nhiêu thứ chứ?
Lại nói, cho dù có thể truyền tống, vậy thì có thể làm gì?
Mang đi làm ảo thuật sao?
Hà Tứ Hải suy nghĩ đến đau cả đầu.
Mơ mơ màng màng một lúc cũng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mộng, Hà Tứ Hải hình như nghe thấy tiếng trống “Tùng tùng tùng”.
Tiếng trống hùng hồn vang xa, phảng phất xuyên thấu viễn cổ, truyền đến từ quá khứ xa xưa...
Sau đó hắn chợt tỉnh giấc.
Nhìn thấy Đào Tử đang đứng, hai chân đạp “thùng thùng” lên ván giường.
“Ba ba.” Thấy Hà Tứ Hải đã dậy, Đào Tử trực tiếp nhào tới.
“Cẩn thận ngã chổng vó bây giờ, mới sáng sớm, em không ngủ mà dậy sớm như thế làm gì?” Hà Tứ Hải đưa tay ôm nàng, phòng ngừa té ngã.
Liếc mắt nhìn đồng hồ, chỉ hơn 6 giờ một tí.
“Hì hì, con rời giường nấu cơm á, đợi lát nữa bà nội rời giường có cơm ăn.” Đào Tử ngây thơ nói.
Hà Tử Hải nghe vậy thì trầm mặc một lúc.
Sau đó xoa xoa đầu nàng nói: “Mấy ngày nay đều là em nấu cơm sáng sao?”
“Vâng, con thường xuyên nấu cơm.”
Đào Tử vui vẻ gật gật đầu, bày ra một bộ mau tới khen con đi, con có phải là một hài tử giỏi giang hay không.
Nhưng mà Hà Tứ Hải tình nguyện không muốn nàng hiểu chuyện, giỏi giang như thế.
“Sáng, trưa và tối con đều nấu cơm mà, nấu cơm rất đơn giản, đem khoai lang rửa sạch sẽ, bỏ vào trong nồi rồi đổ nước ngập nồi, sau đó thổi lửa để nó chín sôi sùng sục là được, rất đơn giản mà.” Đào Tử đắc ý nói.
Không trách được trưa hôm qua trở về, Hà Tứ Hải ăn khoai lang đều là nửa sống nửa chín.
Hơn nữa Đào Tử chẳng những ăn cơm trưa là khoai, bữa sáng và bữa tối cũng là khoai lang.
Hà Tứ Hải duỗi tay ôm nàng vào ngực.
Sau đó nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng nhỏ yếu của nàng.
“Anh ở nhà thì Đào Tử không cần làm nữa, anh nấu cho em đồ ăn ngon được không?” Hà Tứ Hải nhẹ giọng nói.
“Vâng, được ạ.”
Đào Tử hài lòng đáp một tiếng.
Cuộc sống khó khăn cũng không khiến Đào Tử mất đi vẻ hồn nhiên và trong sáng.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro