Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả

Làm Khách.

Hà Xử Khả Đào

2024-11-07 20:31:03

Thành phố Hợp Châu không nằm ven biển, đương nhiên là không có phòng hướng biển rồi.

Thế nhưng Hợp Châu có hồ, một cái hồ tương đối lớn, cho nên có phòng hướng hồ.

Giá cả của phòng hướng hồ đương nhiên là không rẻ.

Ngự Thủy Loan chính là tiểu khu hướng hồ.

Nhà của Lưu Vãn Chiếu tuy không phải là biệt thự, thế nhưng đứng ở trên ban công cũng có thể ngắm phong cảnh hồ.

Đặc biệt, hiện tại mặt trời chiều đã ngả về tây.

Chiếu vào trong hồ nước, toàn bộ mặt hồ đều ánh thành màu quýt.

Đám người túm năm tụm ba đi bộ dọc theo đường quanh hồ.

Giống như một bức tranh hoàn mỹ.

"Oa, trứng vịt muối vàng." Đào Tử chỉ vào ánh hoàng hôn buông xuống một nửa trong hồ, nói.

"Ha, muốn ăn trứng vịt muối sao?" Hà Tứ Hải nhẹ nhàng sờ lên trán của nàng, hỏi.

"Hừm, bà nội làm trứng vịt muối ngon lắm đó." Đào Tử cao hứng nói.

"Có đúng không? Ba ba cũng biết làm, qua mấy ngày nữa ba sẽ làm cho con ăn." Hà Tứ Hải nói.

Tôn Nhạc Dao bên cạnh nghe thấy thì lập tức nói: "Muốn ăn trứng vịt muối còn không đơn giản sao, nhà bà có, là bà làm, con nếm thử xem có ngon như của bà nội con làm hay không."

Đào Tử nghe vậy thì nhìn về phía Hà Tứ Hải.

"Còn không cảm ơn bà đi." Hà Tứ Hải cười nói.

Tiền có thể không muốn, nhưng hắn sẽ không khách khí mấy món đồ cảm ơn nhỏ nhặt này.

"Con cũng muốn ăn trứng vịt muối mà mẹ làm." Huyên Huyên được Lưu Trung Mưu ôm vào trong ngực lập tức nói.

"Ha ~, ăn trứng vịt, kiểm tra cũng sẽ nhận trứng vịt." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì lập tức tiếp lời.

Nói xong thì chính mình cũng sửng sốt.

Bởi vì đây là lời nói đùa mà nàng thường xuyên nói với em gái khi còn nhỏ.

"Ai, nhưng mà con hiện tại không ăn được."

Huyên Huyên thở dài một tiếng.

Nhưng thật ra không có bao nhiêu mất mát, bởi vì đã quen.

Thế nhưng ba người Lưu Trung Mưu nghe vậy thì trong lòng khó chịu không nói nên lời.

Cùng nhau đem ánh mắt nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, hắn cũng không có cách nào, hắn lại không phải thần.

"Hơn nữa con cũng không cần đến trường nữa rồi, bởi vì mọi người đều không nhìn thấy con, nhưng mà rất lâu trước đây con thấy cô Thái, nàng cũng chết rồi." Huyên Huyên lại là một mặt ưu sầu nói.

"Cô Thái?" Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì dường như nhớ tới cái gì.

Người mà Huyên Huyên gọi như vậy chỉ có một, chính là giáo viên mẫu giáo khi nàng còn bé.

Con người vô cùng tốt, cũng rất yêu thích Huyên Huyên, thường xuyên khen nàng đáng yêu và thông minh.

Nhưng mà nàng đã tạ thế mấy năm rồi.

"Con nhìn thấy cô Thái sao?" Giọng nói của Tôn Nhạc Dao có chút run rẩy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên thực tế từ khi nhìn thấy Huyên Huyên, tuy rằng biết rõ nàng đã chết rồi.

Nhưng nhìn thấy một người sống động trước mắt, trong lòng bà vẫn luôn tự lừa gạt mình, cảm thấy nàng cũng chưa chết, chỉ là lấy một loại phương thức kỳ quái để tồn tại ở trên thế giới này mà thôi.

Nhưng mà nàng nói nhìn thấy cô Thái. . .

"Đúng vậy, cô Thái còn nói con rất ngoan, là một bảo bảo ngoan. Cô ấy muốn con đi cùng cô ấy, nhưng mà con không nỡ xa ba mẹ, còn có chị gái, cho nên con mới không đi cùng với cô ấy." Huyên Huyên lầm bầm, nói một cách ngây thơ.

Lưu Trung Mưu nghe vậy thì viền mắt đỏ chót, tay ôm nàng không khỏi nắm thật chặt, mà nước mắt của Tôn Nhạc Dao và Lưu Vãn Chiếu đều không kìm được mà chảy xuống.

Cũng may lúc này đã về đến nhà rồi, nếu không lại khiến cho người bên ngoài chú ý.

"Mẹ, con muốn xem phim hoạt hình, phim hoạt hình rất hay đó nha, tại sao mọi người đều không xem phim hoạt hình vậy?" Vừa vào nhà, Huyên Huyên đã lập tức giãy giụa từ trên người Lưu Trung Mưu, nàng muốn đi xuống.

Chạy đến ngồi trên ghế sô pha như đã từng quen thuộc.

Xem ra, nàng trước đây vẫn luôn đi theo bọn họ.

"Xin lỗi, xin lỗi. . . , sau này mỗi ngày mẹ đều sẽ mở phim hoạt hình, con muốn xem lúc nào thì xem lúc đó." Tôn Nhạc Dao vội vàng thả Lưu Vãn Chiếu ra, chạy tới mở ti vi.

Tuy rằng lại lần nữa không nhìn thấy con gái, thế nhưng nàng biết con gái đang ngồi ở trên ghế sô pha, đang chờ đợi nàng bật ti vi lên.

Trước đây trong nhà đều là người lớn, căn bản là sẽ không ai xem phim hoạt hình cả. Huyên Huyên đương nhiên là không xem được, nghĩ đến đây, trong lòng bọn họ lại khó chịu. Tuy rằng biết bọn họ không sai, nhưng lại không nhịn được mà tự trách.

Hà Tứ Hải buông Đào Tử ra, "Con cũng đến xem phim hoạt hình đi."

Hà Tứ Hải biết, bọn người Lưu Trung Mưu khẳng định có nhiều chuyện muốn nói với hắn.

“Con muốn xem phim hoạt hình gì?" Tôn Nhạc Dao hướng về phía sô pha hỏi.

Đào Tử cũng đang ngồi trên ghế sô pha cho rằng là nói với mình liền lắc lắc đầu, bởi vì nàng cũng không biết, nàng rất ít xem ti vi, trước đây trong nhà có cái ti vi, nhưng mà ba ba nói đã hỏng rồi, không thể xem được.

"Đội bay siêu đẳng." Lưu Vãn Chiếu đang nắm tay Hà Tứ Hải lập tức lên tiếng.

Tôn Nhạc Dao nghe vậy liền biết đây nhất định là Huyên Huyên nói.

"Để cho các nàng xem ti vi đi, hiện tại có thể thả tôi ra được chưa?"

Hà Tứ Hải nhìn về phía thứ mềm mềm đang lôi kéo chính mình.

Mặt Lưu Vãn Chiếu đỏ lên, nhanh chóng thả Hà Tứ Hải ra.

"Mẹ, con giúp người làm cơm." Nói xong, nàng hoang mang hoảng loạn đuổi theo Tôn Nhạc Dao đang đi về phía nhà bếp.

Đợi đến trước cửa phòng bếp, nàng lại quay đầu liếc về phía sô pha, trong lòng có một loại cảm giác thoải mái và an tâm không nói ra được.

"Huyên Huyên thích ăn nhất là trứng chưng, con đánh mấy quả rồi quấy một hồi, còn có sườn kho, con mở tủ lạnh ra xem một chút coi còn hay không, nếu không có thì xuống siêu thị dưới lầu mua một ít. Đúng rồi, còn có trứng vịt muối. . ."

Tôn Nhạc Dao vào nhà bếp liền bắt đầu bận rộn.

Ngoài miệng thì không ngừng nói chuyện, nhưng nước mắt lại rơi xuống tích tích.

Làm thì có ích lợi gì, Huyên Huyên cũng không ăn được.

"Mẹ." Lưu Vãn Chiếu ôm nàng từ phía sau.

"Không có chuyện gì, mẹ không có chuyện gì, có thể gặp lại được Huyên Huyên, mẹ đã rất thỏa mãn rồi. Con đi hỏi Hà đại sư một chút xem có không ăn được cái gì không.” Tôn Nhạc Dao lau nước mắt, cố nén đau thương nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy, thả Tôn Nhạc Dao ra rồi xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị gọi lại.

"Rửa chút hoa quả rồi đem ra, lại xem trong nhà có đồ ăn vặt gì không, lấy ra cho con gái Hà đại sư, còn có pha cho Hà đại sư chén trà, lấy lá trà mà ba con cất kỹ ra. . ." Tôn Nhạc Dao cẩn thận dặn dò.

Nếu con gái đã biến thành quỷ, nàng cũng không thể không tiếp nhận hiện thực này.

Thế nhưng cho dù làm quỷ thì nàng cũng hi vọng cô bé có thể hạnh phúc, cho dù sau đó sẽ biến thành tiểu bảo bối của người khác.

Nàng cũng hy vọng có thể tìm cho cô bé một người nhà tốt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hà đại sư có bản lĩnh lớn như vậy, đương nhiên là không thể thất lễ.

. . .

"Hà đại sư thì ra trên thế giới này thật sự có quỷ sao?"

"Chú không phải vừa nhìn thấy đó sao?"

"Hà đại sư, quỷ cuối cùng sẽ đi nơi nào vậy?"

"Đừng gọi tôi là Hà đại sư, gọi tôi là tiểu Hà, hoặc là trực tiếp gọi tên tôi là được. Mặt khác, tôi cũng không biết, chờ sau khi tôi chết rồi sẽ nói cho chú biết."

". . ."

"Hà đại sư. . . Hà tiên sinh, có nhiều người giống như cậu không?"

Lưu Trung Mưu cuối cùng cũng không dám gọi thẳng tên của Hà Tứ Hải, chứ đừng nói đến là tiểu Hà.

"Tôi cũng không rõ lắm."

Hà Tứ Hải ngồi đối diện với Lưu Trung Mưu cũng cảm thấy có chút lúng túng.

Bản thân Hà Tứ Hải cũng không biết phải nói như thế nào.

Mà Lưu Trung Mưu có kiêng dè, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy thất lễ.

Ví dụ như hắn rất muốn biết, năng lực này của Hà Tứ Hải là trời sinh hay là sau này tu luyện mới có được.

Hà Tứ Hải còn có bản lĩnh gì khác hay không...

Đúng vào lúc này, Lưu Vãn Chiếu bưng nước trà và đĩa trái cây đi ra.

Lưu Vãn Chiếu là một cô gái rất thông minh, rất nhanh đã nhận ra được sự lúng túng và lo lắng của Lưu Trung Mưu.

Thế là nàng cũng không quay lại nhà bếp.

Mà là cố ý hỏi Lưu Trung Mưu: "Ba, trong nhà còn đồ ăn vặt gì không? Lấy ra cho Đào Tử ăn."

"Hình như là không có, ba hiện tại sẽ xuống dưới lầu mua." Lưu Trung Mưu đứng lên, nói.

"Không cần, ăn trái cây là được rồi." Hà Tứ Hải trực tiếp lấy một quả chuối tiêu từ đĩa trái cây.

Hắn nhớ rằng, Đào Tử rất thích ăn chuối tiêu.

"Đào Tử, lại đây ăn chuối tiêu." Hà Tứ Hải lớn tiếng nói.

"Được." Đào Tử nghe tiếng thì chạy tới, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía ti vi, chỉ sợ sẽ bỏ qua gì đó.

Lưu Vãn Chiếu nhân cơ hội ngồi xuống.

"Hà đại sư. . ."

"Cô vẫn nên gọi tôi là Hà Tứ Hải đi, gọi tôi là Hà đại sư, nghe không được tự nhiên." Hà Tứ Hải cười nói.

"Được, Hà Tứ Hải, vậy anh có thể nói cho tôi một chút không? Chuyện liên quan tới anh và Huyên Huyên?" Lưu Vãn Chiếu hỏi với vẻ mặt tràn đầy tò mò.

Một người phụ nữ này rất thông minh, nàng để Hà Tứ Hải tự mình nói.

Một mặt, nàng cũng không biết phải hỏi cái gì, hỏi lung tung không chỉ sẽ hỏi không ra nguyên cớ mà còn có thể hỏi về t hứ không nên hỏi.

Mặt khác, để Hà Tứ Hải tự mình nói, nói cái gì thì nàng nghe cái đó, như này có vẻ như càng thêm tôn trọng đối phương hơn so với việc bản thân nàng hỏi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả

Số ký tự: 0