Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả
Trạm Phế Liệu.
Hà Xử Khả Đào
2024-11-07 20:31:03
"Oa, nơi này thật là lớn." Đào Tử đứng ở cửa trạm thu mua phế liệu, trên gương mặt tràn đầy kinh ngạc.
Lúc này mặt trời đã ngả về phía tây, toàn bộ thế giới đều biến thành một màu cam.
Gió nhẹ phảng phất, đã mát mẻ hơn rất nhiều.
"Tiểu Hà, được đó nha." Lão Đặng giơ ngón tay cái với Hà Tứ Hải.
Ngày xưa hắn đi một chuyến lại đây đã mệt đến cả người đều là mồ hôi, còn là đi được một đoạn là phải dừng lại.
Nhưng mà Hà Tứ Hải một đường không ngừng nghỉ chút nào, tốc độ cực nhanh thì không nói, còn không thở dốc, thể lực tốt đến mức khiến cho người ta phải thán phục.
"Ông Đặng, cháu còn trẻ, thân thể tốt." Hà Tứ Hải cười ngây ngô nói.
Đặng Đại Trung lại càng cảm thấy hài lòng đối với Hà Tứ Hải, thực sự là một đứa trẻ tốt.
Hắn tiếp nhận chuôi xe từ trong tay Hà Tứ Hải rồi tự mình đẩy vào.
Hà Tứ Hải vội vàng hỗ trợ đẩy ở phía sau.
Đào Tử cũng học theo.
Ừm nha, ừm nha, dùng chút sức.
"Đào Tử thật lợi hại nha, cũng biết đẩy xe lên rồi sao." Hà Tứ Hải khen ngợi.
"Ha, con chính là một đại lực sĩ đó nha." Đào Tử đắc ý nói.
"Hừm, chắc là buổi trưa hôm nay con ăn nhiều rất nhiều cơm, sau này cũng phải ăn nhiều một chút, tiếp tục giữ vững." Hà Tứ Hải nhân cơ hội nói.
Đào Tử gật đầu.
"Vâng ạ, con cũng muốn giống như ba ba, ăn thật nhiều."
Ạch. . .
Như này thì quên đi, nếu như mà ăn giống Hà Tứ Hải, không cần một tháng thì nàng sẽ biến thành quả bóng mập mất.
Diện tích của trạm thu hồi phế liệu Kim Cầu tương đối lớn.
Rất nhiều phế phẩm của Hợp Châu đều sẽ được bán đến đây, sau đó phân loại, lại vận chuyển về công xưởng, tiến hành gia công hai lần.
Bên trong trạm phế liệu chia làm nhiều phần, giấy vụn, kim loại hỏng, điện tử hỏng… đâu đâu cũng có.
Có thứ phân loại được rồi, còn có thứ chưa được phân loại, đúng là chồng chất như núi.
"Tiểu Trương, tiểu Trương, tôi đến rồi, người có ở đây không?" Lão Đặng lớn tiếng hét lên.
Dáng vẻ rất quen thuộc.
"Chú Đặng, đừng gọi, đừng gọi nữa, cháu ở đây." Một người bước ra từ bên trong nhà ngói của trạm phế liệu.
Nhìn tuổi thì có vẻ như là hơn năm mươi tuổi, dáng người cao lớn thô kệch, mặc một bộ áo vest đen, trước ngực không che chắn lộ ra một mảng hình xăm lớn, nhìn qua không giống người tốt.
Hình tượng hoàn toàn không có một chút liên hệ nào với tiểu Trương trong miệng Đặng Đại Trung, gọi là lão Trương thì còn tạm được.
"Ồ? Đây là?"
Tiểu Trương liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải và Đào Tử phía sau lưng Đặng Đại Trung, vô cùng nghi hoặc.
"Đây là người anh em của tôi, Hà Tứ Hải và em gái của cậu ấy - Đào Tử."
"Đây là ông chủ trạm thu mua, Trương Hải Đào."
Đặng Đại Trung giới thiệu cho hai bên một chút.
Sau đó lôi kéo Trương Hải Đào đi tới một bên, nhỏ giọng thì thầm.
Hà Tứ Hải rất thức thời không có mở miệng quấy rối, mà là quan sát tỉ mỉ cái trạm thu mua phế phẩm này.
Trạm thu mua này đối với hắn mà nói, chính là bảo tàng.
Chỉ chốc lát, Trương Hải Đào đã đi tới.
"Tiểu Hà đúng không? Chú Đặng đã nói với tôi chuyện của cậu rồi, nếu là người bình thường, tôi nhất định sẽ không đồng ý, dù sao đây cũng là trạm thu hồi, nào có đạo lý bán ra ngoài.
Thế nhưng nếu như chú Đặng đã giới thiệu, vậy tôi nhất định sẽ hỗ trợ. Tôi sẽ phá lệ vậy, sau này cậu coi trọng cái gì thì cứ việc cầm. Tôi sẽ bán cho cậu dựa theo giá thu về. Nếu như cậu không bán được, thì đem về bán cho tôi. Cậu nhìn như vậy có được không?"
"Được, được." Hà Tứ Hải vội vàng đồng ý.
Đây chính là chuyện tốt, mua với giá của phế phẩm, bán không được còn có thể trả lại, đây chính là kiếm bộn không lỗ.
Không nghĩ tới mặt mũi của Đặng Đại Trung lại lớn như vậy.
"Cảm ơn chú Trương, cảm ơn ông Đặng." Hà Tứ Hải vội vàng ngỏ ý cảm ơn.
"Làm cho tốt, chăm sóc cho em gái thật tốt." Đặng Đại Trung nói lời ý vị sâu xa, căn dặn một câu.
"Là bạn của chú Đặng thì không cần khách sáo, tự cậu đi xem đi, ngắm trúng cái gì thì cứ việc lấy." Trương Hải Đào cười nói.
"Cảm ơn, cảm ơn."
Hà Tứ Hải một mặt cảm kích, lôi kéo Đào Tử, hai người cùng cúi mình.
Sau đó, trực tiếp đi về phía chồng chất giấy vụn.
Nhìn bóng lưng Hà Tứ Hải lôi kéo Đào Tử đi xa.
Trương Hải Đào quay đầu lại nói với Đặng Đại Trung: "Chú Đặng, tiểu tử này nhìn như thành thật, thật ra lại khôn khéo, chú cẩn thận bị người lừa."
"Haiz, một ông già như tôi thì có cái gì tốt mà lừa. Tôi thấy cậu ấy mang theo một đứa bé, cũng rất khó khăn, có thể giúp một chút thì giúp một chút đi." Đặng Đại Trung nói sâu xa.
"Được, nếu chú Đặng đã nói như vậy, cháu cũng không nói nhiều nữa." Trương Hải Đào.
"Không nói nhiều, bỏ đồ phế liệu trên xe của tôi xuống đi, tôi còn phải chạy về nhà nấu cơm tối đây."
"Chú Đặng, đêm nay đừng về, ăn ở chỗ của cháu đi. Cháu buổi trưa có mua chút thịt bò, còn thừa rất nhiều, buổi tối chúng ta hai uống một chén." Trương Hải Đào vừa chuyển đồ trên xe ba bánh của Đặng Đại Trung xuống vừa nói chuyện.
"Như này không được đâu." Đặng Đại Trung nghe vậy thì có chút do dự.
"Này có cái gì mà không tốt? Chú Đặng nói như vậy là quá khách sáo rồi." Trương Hải Đào giả bộ cả giận.
"Được rồi, buổi tối tôi sẽ ở lại uống một chén với tiểu tử cậu."
. . .
"Oa, thật nhiều bức tranh."
Đào Tử nhìn những cuốn sách tranh với đủ mọi màu sắc trước mắt thì lập tức hưng phấn.
Hiện tại con người càng ngày càng chú trọng việc giáo dục.
Cho nên lúc còn rất nhỏ, trẻ em hầu hết sẽ được mua một đống sách tranh.
Nhưng trên thực tế, rất nhiều sách chưa từng xem mà đã cho vào trạm phế liệu rồi.
"Thích cái nào thì tự mình lấy ra."
Hà Tứ Hải cũng không nhàn rỗi, bắt đầu di chuyển ở trong đống phế phẩm.
Đào Tử cong môi lên.
"Đừng tìm phía dưới, nhìn mặt bên trên là được, cẩn thận bị đâm vào tay." Hà Tứ Hải căn dặn một câu.
Sau đó, hắn đeo găng tay lên.
Lòng bàn tay của loại găng trên công trường kia vô cùng dày, cũng không lo lắng bị đâm.
Hà Tứ Hải vốn là muốn chọn một số sách và đồ cũ rồi mang đi bán.
Không nghĩ tới sau khi tìm kiếm lại còn có không ít tranh chữ, tiền đồng, trang sức, sổ lưu niệm... được cất giấu
Tuy Hà Tứ Hải không hiểu về tranh chữ hay đồ cổ.
Thế nhưng không liên quan, chỉ cần khách hàng hiểu là được, không hiểu cũng không sao cả. Hà Tứ Hải sẽ nói rằng mình hiểu là được, hắn rất tin tưởng về điểm ấy.
Thế là hắn cũng lấy nó ra.
Chỉ chốc lát sau, đồ vật đã chồng chất không ít.
. . .
Trương Hải Đào giúp Đặng Đại Trung cân xong phế phẩm, hướng về phía Hà Tứ Hải.
Sau đó nói với Đặng Đại Trung bằng vẻ mặt kinh ngạc: "Chú Đặng, tiểu tử này được đó."
Thì ra, lúc này Hà Tứ Hải đã không phải ở khu giấy vụn phẩm nữa, mà là ở khu vực chưa phân loại.
Hắn gạt bỏ những thứ không vừa mắt, nhưng không phải là vứt trở lại, mà là chất sang một bên.
Đào Tử giúp đỡ vận chuyển từng cái một đến khu phân loại.
Trương Hải Đào kinh ngạc cũng chính là vì chuyện này. Tiểu tử này đúng là biết làm người.
Công việc lớn nhất của trạm phế liệu chính là phân nhặt, trạm phế phẩm của Trương Hải Đào cũng không mời người, chỉ có hắn và vợ, nếu có thời gian thì Đặng Đại Trung cũng sẽ đến giúp đỡ.
Công việc thật ra cũng không thoải mái, kết thúc một ngày đều nhức eo đau lưng.
Đặng Đại Trung nghe vậy thì khá là đắc ý, "Thấy chưa, ánh mắt của lão già tôi sao có có thể kém được. Lúc cậu còn bé tôi thấy cậu có tiền đồ, cậu nhìn xem, hiện tại cậu không phải cũng đã tự làm ông chủ rồi sao."
"Chú Đặng, cháu chỉ là một người thu phế liệu, ông chủ cái gì chứ. Hơn nữa, khi còn bé, chú cũng mắng cháu và Cường Tử không ít đâu."
Đặng Đại Trung nghe vậy thì sửng sốt, sau đó không lên tiếng nữa.
Hắn ngồi ở một bên cầm bình nước khoáng, uống ực một hớp lớn.
Sau đó nhìn Hà Tứ Hải đang tìm kiếm trong đám phế phẩm rồi nói: "Nếu như Cường Tử vẫn còn thì cháu trai của tôi chắc là cũng lớn như cậu ấy rồi"
"Chú Đặng."
"Được rồi, không có chuyện gì, đều đã qua bao năm rồi, buổi tối hai chúng ta uống một chén mới được." Đặng Đại Trung thoải mái cười nói.
"Đương nhiên, đợi cháu bảo Hương Liên trở về, lại làm chút thịt đầu heo mà chú thích ăn."
"Đúng là quá tốt rồi." Đặng Đại Trung vui vẻ nói.
------
Dịch: MBMH Translate
Lúc này mặt trời đã ngả về phía tây, toàn bộ thế giới đều biến thành một màu cam.
Gió nhẹ phảng phất, đã mát mẻ hơn rất nhiều.
"Tiểu Hà, được đó nha." Lão Đặng giơ ngón tay cái với Hà Tứ Hải.
Ngày xưa hắn đi một chuyến lại đây đã mệt đến cả người đều là mồ hôi, còn là đi được một đoạn là phải dừng lại.
Nhưng mà Hà Tứ Hải một đường không ngừng nghỉ chút nào, tốc độ cực nhanh thì không nói, còn không thở dốc, thể lực tốt đến mức khiến cho người ta phải thán phục.
"Ông Đặng, cháu còn trẻ, thân thể tốt." Hà Tứ Hải cười ngây ngô nói.
Đặng Đại Trung lại càng cảm thấy hài lòng đối với Hà Tứ Hải, thực sự là một đứa trẻ tốt.
Hắn tiếp nhận chuôi xe từ trong tay Hà Tứ Hải rồi tự mình đẩy vào.
Hà Tứ Hải vội vàng hỗ trợ đẩy ở phía sau.
Đào Tử cũng học theo.
Ừm nha, ừm nha, dùng chút sức.
"Đào Tử thật lợi hại nha, cũng biết đẩy xe lên rồi sao." Hà Tứ Hải khen ngợi.
"Ha, con chính là một đại lực sĩ đó nha." Đào Tử đắc ý nói.
"Hừm, chắc là buổi trưa hôm nay con ăn nhiều rất nhiều cơm, sau này cũng phải ăn nhiều một chút, tiếp tục giữ vững." Hà Tứ Hải nhân cơ hội nói.
Đào Tử gật đầu.
"Vâng ạ, con cũng muốn giống như ba ba, ăn thật nhiều."
Ạch. . .
Như này thì quên đi, nếu như mà ăn giống Hà Tứ Hải, không cần một tháng thì nàng sẽ biến thành quả bóng mập mất.
Diện tích của trạm thu hồi phế liệu Kim Cầu tương đối lớn.
Rất nhiều phế phẩm của Hợp Châu đều sẽ được bán đến đây, sau đó phân loại, lại vận chuyển về công xưởng, tiến hành gia công hai lần.
Bên trong trạm phế liệu chia làm nhiều phần, giấy vụn, kim loại hỏng, điện tử hỏng… đâu đâu cũng có.
Có thứ phân loại được rồi, còn có thứ chưa được phân loại, đúng là chồng chất như núi.
"Tiểu Trương, tiểu Trương, tôi đến rồi, người có ở đây không?" Lão Đặng lớn tiếng hét lên.
Dáng vẻ rất quen thuộc.
"Chú Đặng, đừng gọi, đừng gọi nữa, cháu ở đây." Một người bước ra từ bên trong nhà ngói của trạm phế liệu.
Nhìn tuổi thì có vẻ như là hơn năm mươi tuổi, dáng người cao lớn thô kệch, mặc một bộ áo vest đen, trước ngực không che chắn lộ ra một mảng hình xăm lớn, nhìn qua không giống người tốt.
Hình tượng hoàn toàn không có một chút liên hệ nào với tiểu Trương trong miệng Đặng Đại Trung, gọi là lão Trương thì còn tạm được.
"Ồ? Đây là?"
Tiểu Trương liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải và Đào Tử phía sau lưng Đặng Đại Trung, vô cùng nghi hoặc.
"Đây là người anh em của tôi, Hà Tứ Hải và em gái của cậu ấy - Đào Tử."
"Đây là ông chủ trạm thu mua, Trương Hải Đào."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đặng Đại Trung giới thiệu cho hai bên một chút.
Sau đó lôi kéo Trương Hải Đào đi tới một bên, nhỏ giọng thì thầm.
Hà Tứ Hải rất thức thời không có mở miệng quấy rối, mà là quan sát tỉ mỉ cái trạm thu mua phế phẩm này.
Trạm thu mua này đối với hắn mà nói, chính là bảo tàng.
Chỉ chốc lát, Trương Hải Đào đã đi tới.
"Tiểu Hà đúng không? Chú Đặng đã nói với tôi chuyện của cậu rồi, nếu là người bình thường, tôi nhất định sẽ không đồng ý, dù sao đây cũng là trạm thu hồi, nào có đạo lý bán ra ngoài.
Thế nhưng nếu như chú Đặng đã giới thiệu, vậy tôi nhất định sẽ hỗ trợ. Tôi sẽ phá lệ vậy, sau này cậu coi trọng cái gì thì cứ việc cầm. Tôi sẽ bán cho cậu dựa theo giá thu về. Nếu như cậu không bán được, thì đem về bán cho tôi. Cậu nhìn như vậy có được không?"
"Được, được." Hà Tứ Hải vội vàng đồng ý.
Đây chính là chuyện tốt, mua với giá của phế phẩm, bán không được còn có thể trả lại, đây chính là kiếm bộn không lỗ.
Không nghĩ tới mặt mũi của Đặng Đại Trung lại lớn như vậy.
"Cảm ơn chú Trương, cảm ơn ông Đặng." Hà Tứ Hải vội vàng ngỏ ý cảm ơn.
"Làm cho tốt, chăm sóc cho em gái thật tốt." Đặng Đại Trung nói lời ý vị sâu xa, căn dặn một câu.
"Là bạn của chú Đặng thì không cần khách sáo, tự cậu đi xem đi, ngắm trúng cái gì thì cứ việc lấy." Trương Hải Đào cười nói.
"Cảm ơn, cảm ơn."
Hà Tứ Hải một mặt cảm kích, lôi kéo Đào Tử, hai người cùng cúi mình.
Sau đó, trực tiếp đi về phía chồng chất giấy vụn.
Nhìn bóng lưng Hà Tứ Hải lôi kéo Đào Tử đi xa.
Trương Hải Đào quay đầu lại nói với Đặng Đại Trung: "Chú Đặng, tiểu tử này nhìn như thành thật, thật ra lại khôn khéo, chú cẩn thận bị người lừa."
"Haiz, một ông già như tôi thì có cái gì tốt mà lừa. Tôi thấy cậu ấy mang theo một đứa bé, cũng rất khó khăn, có thể giúp một chút thì giúp một chút đi." Đặng Đại Trung nói sâu xa.
"Được, nếu chú Đặng đã nói như vậy, cháu cũng không nói nhiều nữa." Trương Hải Đào.
"Không nói nhiều, bỏ đồ phế liệu trên xe của tôi xuống đi, tôi còn phải chạy về nhà nấu cơm tối đây."
"Chú Đặng, đêm nay đừng về, ăn ở chỗ của cháu đi. Cháu buổi trưa có mua chút thịt bò, còn thừa rất nhiều, buổi tối chúng ta hai uống một chén." Trương Hải Đào vừa chuyển đồ trên xe ba bánh của Đặng Đại Trung xuống vừa nói chuyện.
"Như này không được đâu." Đặng Đại Trung nghe vậy thì có chút do dự.
"Này có cái gì mà không tốt? Chú Đặng nói như vậy là quá khách sáo rồi." Trương Hải Đào giả bộ cả giận.
"Được rồi, buổi tối tôi sẽ ở lại uống một chén với tiểu tử cậu."
. . .
"Oa, thật nhiều bức tranh."
Đào Tử nhìn những cuốn sách tranh với đủ mọi màu sắc trước mắt thì lập tức hưng phấn.
Hiện tại con người càng ngày càng chú trọng việc giáo dục.
Cho nên lúc còn rất nhỏ, trẻ em hầu hết sẽ được mua một đống sách tranh.
Nhưng trên thực tế, rất nhiều sách chưa từng xem mà đã cho vào trạm phế liệu rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thích cái nào thì tự mình lấy ra."
Hà Tứ Hải cũng không nhàn rỗi, bắt đầu di chuyển ở trong đống phế phẩm.
Đào Tử cong môi lên.
"Đừng tìm phía dưới, nhìn mặt bên trên là được, cẩn thận bị đâm vào tay." Hà Tứ Hải căn dặn một câu.
Sau đó, hắn đeo găng tay lên.
Lòng bàn tay của loại găng trên công trường kia vô cùng dày, cũng không lo lắng bị đâm.
Hà Tứ Hải vốn là muốn chọn một số sách và đồ cũ rồi mang đi bán.
Không nghĩ tới sau khi tìm kiếm lại còn có không ít tranh chữ, tiền đồng, trang sức, sổ lưu niệm... được cất giấu
Tuy Hà Tứ Hải không hiểu về tranh chữ hay đồ cổ.
Thế nhưng không liên quan, chỉ cần khách hàng hiểu là được, không hiểu cũng không sao cả. Hà Tứ Hải sẽ nói rằng mình hiểu là được, hắn rất tin tưởng về điểm ấy.
Thế là hắn cũng lấy nó ra.
Chỉ chốc lát sau, đồ vật đã chồng chất không ít.
. . .
Trương Hải Đào giúp Đặng Đại Trung cân xong phế phẩm, hướng về phía Hà Tứ Hải.
Sau đó nói với Đặng Đại Trung bằng vẻ mặt kinh ngạc: "Chú Đặng, tiểu tử này được đó."
Thì ra, lúc này Hà Tứ Hải đã không phải ở khu giấy vụn phẩm nữa, mà là ở khu vực chưa phân loại.
Hắn gạt bỏ những thứ không vừa mắt, nhưng không phải là vứt trở lại, mà là chất sang một bên.
Đào Tử giúp đỡ vận chuyển từng cái một đến khu phân loại.
Trương Hải Đào kinh ngạc cũng chính là vì chuyện này. Tiểu tử này đúng là biết làm người.
Công việc lớn nhất của trạm phế liệu chính là phân nhặt, trạm phế phẩm của Trương Hải Đào cũng không mời người, chỉ có hắn và vợ, nếu có thời gian thì Đặng Đại Trung cũng sẽ đến giúp đỡ.
Công việc thật ra cũng không thoải mái, kết thúc một ngày đều nhức eo đau lưng.
Đặng Đại Trung nghe vậy thì khá là đắc ý, "Thấy chưa, ánh mắt của lão già tôi sao có có thể kém được. Lúc cậu còn bé tôi thấy cậu có tiền đồ, cậu nhìn xem, hiện tại cậu không phải cũng đã tự làm ông chủ rồi sao."
"Chú Đặng, cháu chỉ là một người thu phế liệu, ông chủ cái gì chứ. Hơn nữa, khi còn bé, chú cũng mắng cháu và Cường Tử không ít đâu."
Đặng Đại Trung nghe vậy thì sửng sốt, sau đó không lên tiếng nữa.
Hắn ngồi ở một bên cầm bình nước khoáng, uống ực một hớp lớn.
Sau đó nhìn Hà Tứ Hải đang tìm kiếm trong đám phế phẩm rồi nói: "Nếu như Cường Tử vẫn còn thì cháu trai của tôi chắc là cũng lớn như cậu ấy rồi"
"Chú Đặng."
"Được rồi, không có chuyện gì, đều đã qua bao năm rồi, buổi tối hai chúng ta uống một chén mới được." Đặng Đại Trung thoải mái cười nói.
"Đương nhiên, đợi cháu bảo Hương Liên trở về, lại làm chút thịt đầu heo mà chú thích ăn."
"Đúng là quá tốt rồi." Đặng Đại Trung vui vẻ nói.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro