Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả
Xin Gọi Tôi Là...
Hà Xử Khả Đào
2024-11-07 20:31:03
Cô Lưu cũng nhìn thấy Hà Tứ Hải, nhìn lướt qua quầy hàng của hắn, cuối cùng lại nhìn về phía Đào Tử đang ngồi ở trên ghế nhỏ.
Cuối cùng suy nghĩ một chút, bày quầy hàng của mình ở bên cạnh quầy của Hà Tứ Hải.
Quầy hàng của nàng rất đơn giản, một cái bàn dài đơn giản và một cái nhựa ghế.
Đồ vật đều được đặt trong hai cái bao phía sau lưng nàng, chỉ cần trải ra là được.
Bé gái đi theo phía sau nàng lập tức chạy đến trước quầy hàng bán đồ chơi, nhìn ngắm đồ chơi nhựa rực rỡ muôn màu.
Nhưng sau đó, cô bé liền bị một con ếch xanh trên sạp hàng của Hà Tứ Hải thu hút, chạy tới, ngồi xổm ở trên chỗ bán hàng muốn đưa tay ra cầm.
Nhưng mà làm thế nào cũng không cầm lên được.
Hà Tứ Hải cũng không quan tâm đến nàng, lên tiếng chào hỏi với cô Lưu, sau đó thì trò chuyện với cô bán hàng ở quầy bên cạnh.
"Thì ra dì Tề chính là người gốc Hợp Châu, nhìn điều kiện sinh hoạt của dì hẳn là không tệ lắm, sao còn tới đây bày sạp vậy?" Hà Tứ Hải nói.
"Cháu có thể nhìn ra sao?" Dì Tề kinh ngạc hỏi.
"Đó là đương nhiên, dì Tề chẳng những tuổi còn trẻ mà khí chất cũng tốt. Nếu như điều kiện gia đình không tốt thì làm sao còn trẻ như vậy, sẽ có khí chất như vậy sao?" Miệng của Hà Tứ Hải như chạy xe lửa.
Nhưng lại khiến cho dì Tề vui vẻ, cười híp cả mắt.
Cô Lưu đang bày hàng ở quầy hàng bên cạnh ngẩng đầu nhìn lên, nhìn Hà Tứ Hải một chút, trong lòng âm thầm cảnh giác.
"Gia đình của dì cũng tạm tạm, trước đó làm ăn, tích góp được một ít của cải." Dì Tề dù sao cũng là người từng va chạm xã hội, nên chỉ nói hàm hồ một chút.
"Trong nhà dì Tề có mấy đứa con vậy?" Hà Tứ Hải tiếp tục nói.
"Hai đứa con trai." Nói đến con của mình, dì Tề lập tức nở nụ cười.
"Lớn bao nhiêu rồi, đang học tiểu học sao?" Hà Tứ Hải hỏi với vẻ mặt kinh ngạc.
"Làm sao có thể, một đứa lớp 11 rồi, một đứa đang lớp 9." Dì Tề.
"Cái gì? Đều lớn như vậy rồi sao? Dì Tề còn trẻ như vậy, đúng là không nhìn ra một chút nào nha?"
"Tiểu tử, thật sự biết nói chuyện, dì của cậu nào còn trẻ như thế sao."
Dì Tề ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trên mặt lại cười tươi như một đóa hoa.
"Hai đứa bé học tập thế nào? Bài tập nhiều không?"
“Nói thế nào nhỉ, mỗi tối đều học tập đến mười một mười hai giờ." Nói đến chuyện học của con, trên lông mày của dì Tề bỗng xuất hiện một tia ưu sầu.
"Học tập phải biết phương pháp học tập, thật ra cũng rất dễ dàng, lúc giáo viên giảng bài thì nhất định phải chú ý nghe giảng, như vậy chất lượng học tập mới cao được. . ."
Hà Tứ Hải nói một tràng, cô Lưu bên cạnh đang dựng thẳng lỗ tai nghe trộm cũng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới những thứ hắn nói lại còn có chút đạo lý.
Hà Tứ Hải nói chuyện từ Toán học cho đến tiếng Anh, từ tiếng Anh nói đến bồi dưỡng sở thích, bồi dưỡng sở thích nói đến thư pháp, lại từ thư pháp nói đến âm nhạc, nói bốc nói phét, đồng thời thỉnh thoảng còn cầm sách vở trên gian hàng sách của hắn lên làm ví dụ.
Sau đó Hà Tứ Hải bán một bảng luyện viết chữ.
Một quyển nhạc lý cơ bản.
Một quyển từ điển tiếng Anh.
Bảng luyện viết chữ được kiếm về từ trạm thu hồi ngày hôm qua, nhạc lý cơ bản và từ điển tiếng Anh là lần trước Hà Tứ Hải bỏ ra năm tệ mua lại từ trên xe ba bánh của Đặng Đại Trung.
Vốn là chuẩn bị bán cho học sinh Trung học số 32, nhưng mà đều bị cô Lưu phá hỏng.
Hiện tại ba quyển sách được bán lại cho dì Tề với giá 120 tệ.
Ừm, tiền của bảo đao đã được kiếm về rồi.
"Tiểu Hà, cháu nói đúng là quá có đạo lý. Dì về nhà nhất định sẽ để con trai đọc cẩn thận, học tập phải chú ý phương pháp, kết hợp học tập và giải trí, luyện một ít chữ, học một ít âm nhạc, vừa không xao nhãng lại có thể nuôi dưỡng khí chất, đúng là biện pháp tốt." Dì Tề rất là cảm kích.
"Cũng chính là dì Tề nghe lọt, cháu đều không nói với người bình thường những thứ này đâu. Bởi vì bọn họ luôn cho là mình là đúng, cho rằng cái này không thể được. Không có con người nào là hoàn mỹ cả, con người chính là một quá trình học tập không ngừng nghỉ.
Tuy mấy cuốn sách hơi cũ một chút, nhưng đều là sách tốt và đáng giá. Cơ sở mới là quan trọng nhất. Dì cầm về rồi bảo hai em trai đọc cẩn thận một chút."
"Đúng vậy, chữ viết bằng bút máy này thật tốt." Dì Tề lật bảng chữ mẫu lên xem, vẻ mặt tán thưởng.
Cũng không biết nàng có thể viết chữ hay không.
Cô Lưu vừa bày xong quầy hàng, lặng lẽ lườm một cái.
Không nghĩ tới, tình cảnh này vừa lúc bị Hà Tứ Hải nhìn thấy.
"Cô Lưu, cô hình như là giáo viên của trung học số 32, dạy cái gì vậy?" Hà Tứ Hải cười híp mắt hỏi.
"Tiếng Anh." Cô Lưu lạnh nhạt đáp lại.
"Thì ra cô là giáo viên dạy tiếng Anh, vậy cô nói một chút xem, quyển từ điển mà tôi vừa bán cho dì Tề có phải là có lượng từ vựng vô cùng phong phú hay không?" Hà Tứ Hải vui vẻ hỏi.
Cô Lưu nhìn lướt qua, sau đó suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
Đây không phải là phí lời sao? Từ điển tiếng Anh, lượng từ vựng có thể không phong phú sao? Không phong phú sao còn gọi là từ điển?
Dì Tề nghe vậy thì trong lòng càng là vui mừng.
"Cô Lưu, cảm ơn cô ngày hôm qua đã cho Đào Tử cái vòng. Nếu như cô ngắm trúng món hàng nào trên quầy hàng của tôi thì cô cứ việc cầm, tôi. . . sẽ lấy giá nhập cho cô." Hà Tứ Hải cười híp mắt nói.
"Đều là mấy thứ đồ chơi phế phẩm." Cô Lưu nhìn qua quầy hàng của hắn.
"Cô Lưu, lời này của cô không đúng chút nào rồi, đây sao có thể gọi là phế phẩm được? Đây là việc xưa, là hồi ức, ví dụ như cái này, khi còn bé chắc cô Lưu đã từng chơi đùa rồi đúng không."
Hà Tứ Hải không để ý tới ánh mắt chờ đợi và không muốn của bé gái trước quầy hàng, trực tiếp cầm lấy món đồ chơi ếch da xanh kia lên, đưa tới trước mặt cô Lưu.
"Cô Lưu, khi còn bé hẳn là cô cũng từng chơi đùa ếch da xanh này rồi đúng chứ? Đây đều là hồi ức." Hà Tứ Hải cười nói.
Con này ếch có chút cũ, sơn xanh phía trên đã loang lổ.
Thế nhưng vẫn có thể thấy được chất lượng của nó tương đối hoàn hảo.
Mà bé gái mặc áo len màu đỏ kia, lúc này lại đi tới bên cạnh người cô Lưu, nhảy nhót liên hồi, tràn đầy chờ đợi, hi vọng nàng có thể mua lại.
Hà Tứ Hải lại càng tò mò, không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với cô bé này?
Hẳn là cũng biết Hà Tứ Hải là tiếp dẫn giả, thế nhưng mà cũng không tìm hắn trợ giúp hoàn thành tâm nguyện.
Cô Lưu nhìn con ếch xanh trong tay Hà Tứ Hải, vẻ mặt trở nên hoảng hốt. Khi còn bé, nàng đúng là có một cái, thường xuyên cùng nhau chơi đùa với em gái.
Cô Lưu đưa tay cầm lấy nó từ trên tay của Hà Tứ Hải.
Kéo kéo dây cót mấy lần, sau đó đặt ở trên bàn của mình, phát ra tiếng lạch cạch lạch cạch, con ếch vui vẻ nhảy về phía trước.
Ngay cả Đào Tử đang chơi bảo đao cũng bị hấp dẫn lại đây, tò mò ngồi xổm ở trước quầy hàng của cô Lưu.
Về phần tiểu quỷ mặc áo len đỏ kia thì đương nhiên là cũng rất hưng phấn.
"Đát đát đát, đát đát đát "
"Ba ba, ếch nhỏ còn có thể chạy sao." Đào Tử hưng phấn nói.
Tiếng nói của Đào Tử đánh gãy dòng suy nghĩ của cô Lưu.
Thế là nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải, hỏi: "Bao nhiêu tiền, tôi muốn."
"50" Hà Tứ Hải nói.
Cô Lưu nghe vậy thì sửng sốt một chút, đắt như vậy, hơn nữa không phải nói là sẽ bán giá nhập cho nàng sao?
Nhưng mà nàng cũng không hỏi nhiều, chuẩn bị móc tiền. Hà Tứ Hải giống như là nhớ tới cái gì, quay sang hỏi Đào Tử: "Con thích không?"
Đào Tử gật gật đầu.
"Vậy tôi không bán nữa." Hà Tứ Hải lập tức ngẩng đầu nói với cô Lưu.
Cô Lưu nghe vậy cũng không tức giận, liếc mắt nhìn Đào Tử, bỗng nhiên nở nụ cười.
Sau đó nói với Hà Tứ Hải, "Không nghĩ tới anh còn là một người tốt."
Hà Tứ Hải nghe vậy thì sửng sốt.
Lời này là đang khen tôi? Hay là đang mắng tôi đây?
Tôi không phải là người tốt từ khi nào vậy?
------
Dịch: MBMH Translate
Cuối cùng suy nghĩ một chút, bày quầy hàng của mình ở bên cạnh quầy của Hà Tứ Hải.
Quầy hàng của nàng rất đơn giản, một cái bàn dài đơn giản và một cái nhựa ghế.
Đồ vật đều được đặt trong hai cái bao phía sau lưng nàng, chỉ cần trải ra là được.
Bé gái đi theo phía sau nàng lập tức chạy đến trước quầy hàng bán đồ chơi, nhìn ngắm đồ chơi nhựa rực rỡ muôn màu.
Nhưng sau đó, cô bé liền bị một con ếch xanh trên sạp hàng của Hà Tứ Hải thu hút, chạy tới, ngồi xổm ở trên chỗ bán hàng muốn đưa tay ra cầm.
Nhưng mà làm thế nào cũng không cầm lên được.
Hà Tứ Hải cũng không quan tâm đến nàng, lên tiếng chào hỏi với cô Lưu, sau đó thì trò chuyện với cô bán hàng ở quầy bên cạnh.
"Thì ra dì Tề chính là người gốc Hợp Châu, nhìn điều kiện sinh hoạt của dì hẳn là không tệ lắm, sao còn tới đây bày sạp vậy?" Hà Tứ Hải nói.
"Cháu có thể nhìn ra sao?" Dì Tề kinh ngạc hỏi.
"Đó là đương nhiên, dì Tề chẳng những tuổi còn trẻ mà khí chất cũng tốt. Nếu như điều kiện gia đình không tốt thì làm sao còn trẻ như vậy, sẽ có khí chất như vậy sao?" Miệng của Hà Tứ Hải như chạy xe lửa.
Nhưng lại khiến cho dì Tề vui vẻ, cười híp cả mắt.
Cô Lưu đang bày hàng ở quầy hàng bên cạnh ngẩng đầu nhìn lên, nhìn Hà Tứ Hải một chút, trong lòng âm thầm cảnh giác.
"Gia đình của dì cũng tạm tạm, trước đó làm ăn, tích góp được một ít của cải." Dì Tề dù sao cũng là người từng va chạm xã hội, nên chỉ nói hàm hồ một chút.
"Trong nhà dì Tề có mấy đứa con vậy?" Hà Tứ Hải tiếp tục nói.
"Hai đứa con trai." Nói đến con của mình, dì Tề lập tức nở nụ cười.
"Lớn bao nhiêu rồi, đang học tiểu học sao?" Hà Tứ Hải hỏi với vẻ mặt kinh ngạc.
"Làm sao có thể, một đứa lớp 11 rồi, một đứa đang lớp 9." Dì Tề.
"Cái gì? Đều lớn như vậy rồi sao? Dì Tề còn trẻ như vậy, đúng là không nhìn ra một chút nào nha?"
"Tiểu tử, thật sự biết nói chuyện, dì của cậu nào còn trẻ như thế sao."
Dì Tề ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trên mặt lại cười tươi như một đóa hoa.
"Hai đứa bé học tập thế nào? Bài tập nhiều không?"
“Nói thế nào nhỉ, mỗi tối đều học tập đến mười một mười hai giờ." Nói đến chuyện học của con, trên lông mày của dì Tề bỗng xuất hiện một tia ưu sầu.
"Học tập phải biết phương pháp học tập, thật ra cũng rất dễ dàng, lúc giáo viên giảng bài thì nhất định phải chú ý nghe giảng, như vậy chất lượng học tập mới cao được. . ."
Hà Tứ Hải nói một tràng, cô Lưu bên cạnh đang dựng thẳng lỗ tai nghe trộm cũng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới những thứ hắn nói lại còn có chút đạo lý.
Hà Tứ Hải nói chuyện từ Toán học cho đến tiếng Anh, từ tiếng Anh nói đến bồi dưỡng sở thích, bồi dưỡng sở thích nói đến thư pháp, lại từ thư pháp nói đến âm nhạc, nói bốc nói phét, đồng thời thỉnh thoảng còn cầm sách vở trên gian hàng sách của hắn lên làm ví dụ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó Hà Tứ Hải bán một bảng luyện viết chữ.
Một quyển nhạc lý cơ bản.
Một quyển từ điển tiếng Anh.
Bảng luyện viết chữ được kiếm về từ trạm thu hồi ngày hôm qua, nhạc lý cơ bản và từ điển tiếng Anh là lần trước Hà Tứ Hải bỏ ra năm tệ mua lại từ trên xe ba bánh của Đặng Đại Trung.
Vốn là chuẩn bị bán cho học sinh Trung học số 32, nhưng mà đều bị cô Lưu phá hỏng.
Hiện tại ba quyển sách được bán lại cho dì Tề với giá 120 tệ.
Ừm, tiền của bảo đao đã được kiếm về rồi.
"Tiểu Hà, cháu nói đúng là quá có đạo lý. Dì về nhà nhất định sẽ để con trai đọc cẩn thận, học tập phải chú ý phương pháp, kết hợp học tập và giải trí, luyện một ít chữ, học một ít âm nhạc, vừa không xao nhãng lại có thể nuôi dưỡng khí chất, đúng là biện pháp tốt." Dì Tề rất là cảm kích.
"Cũng chính là dì Tề nghe lọt, cháu đều không nói với người bình thường những thứ này đâu. Bởi vì bọn họ luôn cho là mình là đúng, cho rằng cái này không thể được. Không có con người nào là hoàn mỹ cả, con người chính là một quá trình học tập không ngừng nghỉ.
Tuy mấy cuốn sách hơi cũ một chút, nhưng đều là sách tốt và đáng giá. Cơ sở mới là quan trọng nhất. Dì cầm về rồi bảo hai em trai đọc cẩn thận một chút."
"Đúng vậy, chữ viết bằng bút máy này thật tốt." Dì Tề lật bảng chữ mẫu lên xem, vẻ mặt tán thưởng.
Cũng không biết nàng có thể viết chữ hay không.
Cô Lưu vừa bày xong quầy hàng, lặng lẽ lườm một cái.
Không nghĩ tới, tình cảnh này vừa lúc bị Hà Tứ Hải nhìn thấy.
"Cô Lưu, cô hình như là giáo viên của trung học số 32, dạy cái gì vậy?" Hà Tứ Hải cười híp mắt hỏi.
"Tiếng Anh." Cô Lưu lạnh nhạt đáp lại.
"Thì ra cô là giáo viên dạy tiếng Anh, vậy cô nói một chút xem, quyển từ điển mà tôi vừa bán cho dì Tề có phải là có lượng từ vựng vô cùng phong phú hay không?" Hà Tứ Hải vui vẻ hỏi.
Cô Lưu nhìn lướt qua, sau đó suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
Đây không phải là phí lời sao? Từ điển tiếng Anh, lượng từ vựng có thể không phong phú sao? Không phong phú sao còn gọi là từ điển?
Dì Tề nghe vậy thì trong lòng càng là vui mừng.
"Cô Lưu, cảm ơn cô ngày hôm qua đã cho Đào Tử cái vòng. Nếu như cô ngắm trúng món hàng nào trên quầy hàng của tôi thì cô cứ việc cầm, tôi. . . sẽ lấy giá nhập cho cô." Hà Tứ Hải cười híp mắt nói.
"Đều là mấy thứ đồ chơi phế phẩm." Cô Lưu nhìn qua quầy hàng của hắn.
"Cô Lưu, lời này của cô không đúng chút nào rồi, đây sao có thể gọi là phế phẩm được? Đây là việc xưa, là hồi ức, ví dụ như cái này, khi còn bé chắc cô Lưu đã từng chơi đùa rồi đúng không."
Hà Tứ Hải không để ý tới ánh mắt chờ đợi và không muốn của bé gái trước quầy hàng, trực tiếp cầm lấy món đồ chơi ếch da xanh kia lên, đưa tới trước mặt cô Lưu.
"Cô Lưu, khi còn bé hẳn là cô cũng từng chơi đùa ếch da xanh này rồi đúng chứ? Đây đều là hồi ức." Hà Tứ Hải cười nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con này ếch có chút cũ, sơn xanh phía trên đã loang lổ.
Thế nhưng vẫn có thể thấy được chất lượng của nó tương đối hoàn hảo.
Mà bé gái mặc áo len màu đỏ kia, lúc này lại đi tới bên cạnh người cô Lưu, nhảy nhót liên hồi, tràn đầy chờ đợi, hi vọng nàng có thể mua lại.
Hà Tứ Hải lại càng tò mò, không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với cô bé này?
Hẳn là cũng biết Hà Tứ Hải là tiếp dẫn giả, thế nhưng mà cũng không tìm hắn trợ giúp hoàn thành tâm nguyện.
Cô Lưu nhìn con ếch xanh trong tay Hà Tứ Hải, vẻ mặt trở nên hoảng hốt. Khi còn bé, nàng đúng là có một cái, thường xuyên cùng nhau chơi đùa với em gái.
Cô Lưu đưa tay cầm lấy nó từ trên tay của Hà Tứ Hải.
Kéo kéo dây cót mấy lần, sau đó đặt ở trên bàn của mình, phát ra tiếng lạch cạch lạch cạch, con ếch vui vẻ nhảy về phía trước.
Ngay cả Đào Tử đang chơi bảo đao cũng bị hấp dẫn lại đây, tò mò ngồi xổm ở trước quầy hàng của cô Lưu.
Về phần tiểu quỷ mặc áo len đỏ kia thì đương nhiên là cũng rất hưng phấn.
"Đát đát đát, đát đát đát "
"Ba ba, ếch nhỏ còn có thể chạy sao." Đào Tử hưng phấn nói.
Tiếng nói của Đào Tử đánh gãy dòng suy nghĩ của cô Lưu.
Thế là nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải, hỏi: "Bao nhiêu tiền, tôi muốn."
"50" Hà Tứ Hải nói.
Cô Lưu nghe vậy thì sửng sốt một chút, đắt như vậy, hơn nữa không phải nói là sẽ bán giá nhập cho nàng sao?
Nhưng mà nàng cũng không hỏi nhiều, chuẩn bị móc tiền. Hà Tứ Hải giống như là nhớ tới cái gì, quay sang hỏi Đào Tử: "Con thích không?"
Đào Tử gật gật đầu.
"Vậy tôi không bán nữa." Hà Tứ Hải lập tức ngẩng đầu nói với cô Lưu.
Cô Lưu nghe vậy cũng không tức giận, liếc mắt nhìn Đào Tử, bỗng nhiên nở nụ cười.
Sau đó nói với Hà Tứ Hải, "Không nghĩ tới anh còn là một người tốt."
Hà Tứ Hải nghe vậy thì sửng sốt.
Lời này là đang khen tôi? Hay là đang mắng tôi đây?
Tôi không phải là người tốt từ khi nào vậy?
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro