Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả
Xin Hãy Gọi Con...
Hà Xử Khả Đào
2024-11-07 20:31:03
Chiều hôm đó, sau khi tan tầm, Hà Tứ Hải hiếm khi được nhàn nhã.
Hiện tại mới bốn giờ chiều, cho dù muốn đi chợ đêm bày sạp cũng hơi quá sớm.
Mà hiện tại có xe điện rồi, vừa lúc có thể lái xe mang Đào Tử đi dạo gần đây.
Lần này Hà Tứ Hải không để Đào Tử ngồi ở phía sau nữa, mà là ngồi ở phía trước, lắc lư theo đường cái chạy về phía trước.
Ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây, tạo nên những vệt loang lổ.
Gió nhẹ lướt qua tóc Đào Tử, làm cho nàng thoải mái nheo mắt lại.
Bầu trời trong xanh, không khí trong lành, tất cả đều rất tốt đẹp.
"Này, bạn nhỏ, mệt rồi sao? Không được ngủ đâu nha."
Hà Tứ Hải thổi một hơi ở trên đầu nàng.
"Hì hì."
Đào Tử nghe Hà Tứ Hải nói vậy thì cười lên.
"Không có đâu, ba ba, chúng ta đi đâu thế?"
Đào Tử mở mắt, nhìn từng dãy ngô đồng ven đường rồi hỏi.
"Ba ba dẫn con đến công viên phía trước." Hà Tứ Hải nói.
"Công viên?"
Vẻ mặt của Đào Tử vô cùng nghi hoặc, nàng lớn lên ở nông thôn, thậm chí ngay cả công viên là cái gì cũng không biết.
"Đến nơi rồi sẽ biết thôi."
Công viên Hòa Bình chính là một trong những công viên nhân dân lớn nhất tại khu An Hải thành phố Hợp Châu.
Ngày thường, đây là một nơi rất tốt cho dân chúng đi dạo tản bộ.
Cho dù hiện tại là giờ làm việc, trong công viên vẫn có không ít người.
Phần lớn là người lớn tuổi.
Có tập thể hình, hát khúc, khiêu vũ, chơi cờ. . .
Rất náo nhiệt.
Hà Tứ Hải dừng xe rồi dắt Đào Tử đi dạo khắp nơi.
Toàn bộ công viên đều rợp bóng cây, sắc màu rực rỡ, rất đẹp đẽ.
Đào Tử cảm thấy một đôi mắt của mình có chút không đủ nhìn.
Thực sự là quá xinh đẹp rồi.
Có ông cụ bà cụ ê a hát ca.
Cũng có ông cụ bà cụ thổi sáo, kéo nhị hồ, đạn tỳ bà. . .
Đào Tử tò mò dừng lại.
Có ông lão nghịch ngợm nhìn về phía Đào Tử, giơ cây sáo trước miệng lên cao, nháy mắt một cái, chọc cho nàng cười vui vẻ.
Trên bãi cỏ xanh tươi trong công viên, còn có mẹ mong theo con chơi thả diều.
Bay lên thật cao, thật cao.
Trong đôi mắt của Đào Tử lộ ra vẻ hâm mộ.
Nàng cũng muốn chơi diều.
Chơi diều cùng với mẹ.
"Sao thế, con cũng muốn chơi diều sao?" Hà Tứ Hải ngồi xổm người xuống, nhìn lại theo ánh mắt của nàng.
"Hừ, con mới không thèm."
Đào Tử dẩu miệng ngẩng cao đầu.
Một bộ con mới không thèm để ý.
"Thật sự không muốn? Ba nhớ bên này hình như là có bán diều nha."
Hà Tứ Hải đứng dậy nhìn xung quanh.
Hắn nhớ có một ông lão thường thường bán diều ở đây, ngoài ra còn có bong bóng và mấy thứ đồ chơi cho trẻ em.
"Con mới không muốn, tốn nhiều tiền lắm." Đào Tử nói.
Hà Tứ Hải im lặng.
Tuy Đào Tử hiểu chuyện khiến cho Hà Tứ Hải rất vui mừng, nhưng những này không phải là thứ mà nàng nên lo lắng.
"Vậy chúng ta đi về phía trước đi."
Hà Tứ Hải chuẩn bị đi về phía trước, nhìn xem có bán diều hay không, rồi mua cho nàng một cái.
Bỗng nhiên, Đào Tử ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời.
"Oa, con diều thật là đẹp."
Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là một con diều đứt dây mắc ở trên ngọn cây.
"Con muốn." Đào Tử vui vẻ nói.
Nhưng mà cái cây này quá cao, căn bản với không tới, nếu không cũng đã sớm bị người ta lấy đi rồi.
"Để ba lấy giúp. . ."
Hà Tứ Hải còn chưa nói hết lời, một cơn gió thổi qua, con diều trên ngọn lắc lư rồi rơi xuống, trực tiếp rơi xuống trên đầu Đào Tử.
Đào Tử đưa tay "Hái" diều xuống từ trên đầu của mình.
. . .
"Ba ba, cái diều này đúng là rất đẹp?" Đào Tử vui vẻ nói.
"Đúng là rất đẹp."
Vẻ mặt Hà Tứ Hải có chút quái dị, như vậy cũng được sao.
Phía trên diều có hình vẽ công chúa Sofia, hơn nữa còn rất mới.
"Ai đã ném nó ở đây vậy? Chúng ta ở đây chờ chủ nhân của nó chứ? Chủ nhân của nó nhất định là rất gấp đúng không."
Đào Tử nói xong, liền cầm diều, ngồi xuống ở chiếc ghế dài bên cạnh.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì có chút cảm động, rõ ràng là mình rất thích, nhưng lại không chiếm cho bản thân.
Hà Tứ Hải nhìn xung quanh một vòng, sau đó nói: "Chủ nhân của nó không muốn nữa rồi, hiện tại nó thuộc về con đó."
"Thật sao?" Đào Tử có chút nghi hoặc.
Hà Tứ Hải gật gật đầu.
"Nó đẹp như vậy, tại sao chủ nhân của nó lại không muốn chứ?" Đào Tử hơi nghi ngờ một chút.
"Đại khái là bởi vì nó bay lên trên ngọn cây, chủ nhân của nó với không tới nó, chỉ có thể không cần nữa." Hà Tứ Hải giải thích.
"Cho nên. . . Hiện tại nó là của con rồi?"
Đào Tử vui vẻ hỏi, trong hai mắt tất cả đều là ánh sáng vui sướng.
"Đúng, hiện tại chính là của con rồi."
"Oa, ba ba, chúng ta đi chơi diều chứ?"
Đào Tử nhảy xuống từ trên ghế, lôi kéo tay của Hà Tứ Hải, như là không thể chờ đợi được nữa.
"Không có dây thì sẽ không thả được." Hà Tứ Hải giải thích.
Đào Tử cúi đầu liếc mắt nhìn con diều trên tay, phía trên chỉ có một đầu sợi dây rất ngắn, cũng chính là bởi vậy mà nó mới bay đi tự do.
"Ai ~" Đào Tử thở dài.
"Đừng lo lắng, chúng ta đi lên phía trước. . ."
"Oa, mẹ ơi, không hay, diều bay đi rồi, diều bay đi rồi. . ."
Đang lúc này, trên sân cỏ bên cạnh, một bé trai lớn tiếng ồn ào.
"Kỳ quái, làm sao lại vô duyên vô cớ bay đi được, có thể là do con dùng sức kéo quá mạnh, chơi diều cần phải lúc chặt lúc lỏng. . ."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Mẹ kiếm về giúp con đi."
"Đều đã bay đi rồi, mẹ làm sao có thể nhặt lại giúp con được chứ, đi thôi, vừa lúc đi mua thức ăn với mẹ."
"Vậy cái này làm sao bây giờ?" Bé trai giơ cuộn dây trong tay lên.
"Diều đã bay rồi, còn cần thứ này làm gì, vứt vào thùng rác đi."
"Há, được rồi."
Bé trai quấn cuộn dây lung tung một hồi rồi ném vào trong thùng rác gần đó.
. . .
Hà Tứ Hải cúi đầu trừng mắt với Đào Tử.
"Đi thôi."
Bước chân ngắn của Đào Tử chạy tới.
"Chậm một chút, cẩn thận ngã bây giờ." Hà Tứ Hải vội vàng đuổi theo.
Ha ~, trong thùng rác ngoài trừ cuộn dây mà bé trai mới vừa vứt ra thì vẫn còn có một cuộn dây khác, nhưng mà lại nhỏ hơn cuộn dây của bé trai vừa nãy một chút.
Hà Tứ Hải trực tiếp nhặt cuộn dây mà bé trai vừa ném lên.
Cuộn dây lớn, có nghĩa là dây dài.
Đào Tử không thể chờ đợi được nữa mà đưa con diều trong tay tới.
Hà Tứ Hải cẩn thận buộc lại giúp nàng.
"Được rồi, đi thôi, chúng ta chơi diều thôi." Hà Tứ Hải giơ diều lên cao, chạy về phía bãi cỏ xanh mướt.
Đào Tử vội vàng đuổi theo.
"Chờ đã, ba ba, con muốn chơi, con muốn chơi. . ."
Đào Tử chạy, nhảy, cười. . .
Rất vui vẻ.
"Chờ một chút, ba ba phóng lên giúp con."
Hà Tứ Hải buông con diều trong tay ra.
Kéo nhẹ đầu sợi trong tay, chậm rãi thả dây, lúc chặt lúc lỏng. . .
Diều chao liệng trên bầu trời.
Hà Tứ Hải ngồi xổm người xuống, ôm Đào Tử vào trong lòng dưới ánh mắt đầy chờ mong của nàng, sau đó đưa diều tới trong tay nàng.
"Cẩn thận một chút, một lần không nên thả quá nhiều dây, cứ từ từ, không nên gấp gáp. . ."
Đào Tử có hơi căng thẳng, vẻ mặt chuyên chú, thật giống như nàng chỉ cần hơi buông lỏng thì diều sẽ bay đi mất.
Hà Tứ Hải cũng không nhiều lời, mà là dùng tay dạy nàng khống chế dây diều.
Đào Tử chậm rãi có cảm giác, vẻ mặt thả lỏng hơn rất nhiều.
"Ba ba, chúng ta thả nhiều một chút, bay cao hơn một chút." Đào Tử hưng phấn nói.
"Càng cao gió càng lớn, cẩn thận diều bị thổi bay đi đó." Hà Tứ Hải nói.
"Oa, vậy thì hạ thấp một chút, không nên để cho nó bay đi mất." Đào Tử nghe vậy thì lập tức sốt sắng lên.
Nàng luống cuống tay chân thu dây lại.
Đáng tiếc đã muộn rồi, diều lắc lư rồi rơi xuống.
"Ai ~ "
Đào Tử thất vọng thở dài.
"Được rồi, chúng ta lại thả thêm lần nữa, làm việc vĩnh viễn không được nhụt chí." Hà Tứ Hải sờ sờ lên cái đầu nồi úp của nàng.
"Cố lên." Đào Tử bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt còn rất nghiêm túc.
Hà Tứ Hải bị hành động của nàng chọc cười.
"Cố lên ~ "
------
Dịch: MBMH Translate
Hiện tại mới bốn giờ chiều, cho dù muốn đi chợ đêm bày sạp cũng hơi quá sớm.
Mà hiện tại có xe điện rồi, vừa lúc có thể lái xe mang Đào Tử đi dạo gần đây.
Lần này Hà Tứ Hải không để Đào Tử ngồi ở phía sau nữa, mà là ngồi ở phía trước, lắc lư theo đường cái chạy về phía trước.
Ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây, tạo nên những vệt loang lổ.
Gió nhẹ lướt qua tóc Đào Tử, làm cho nàng thoải mái nheo mắt lại.
Bầu trời trong xanh, không khí trong lành, tất cả đều rất tốt đẹp.
"Này, bạn nhỏ, mệt rồi sao? Không được ngủ đâu nha."
Hà Tứ Hải thổi một hơi ở trên đầu nàng.
"Hì hì."
Đào Tử nghe Hà Tứ Hải nói vậy thì cười lên.
"Không có đâu, ba ba, chúng ta đi đâu thế?"
Đào Tử mở mắt, nhìn từng dãy ngô đồng ven đường rồi hỏi.
"Ba ba dẫn con đến công viên phía trước." Hà Tứ Hải nói.
"Công viên?"
Vẻ mặt của Đào Tử vô cùng nghi hoặc, nàng lớn lên ở nông thôn, thậm chí ngay cả công viên là cái gì cũng không biết.
"Đến nơi rồi sẽ biết thôi."
Công viên Hòa Bình chính là một trong những công viên nhân dân lớn nhất tại khu An Hải thành phố Hợp Châu.
Ngày thường, đây là một nơi rất tốt cho dân chúng đi dạo tản bộ.
Cho dù hiện tại là giờ làm việc, trong công viên vẫn có không ít người.
Phần lớn là người lớn tuổi.
Có tập thể hình, hát khúc, khiêu vũ, chơi cờ. . .
Rất náo nhiệt.
Hà Tứ Hải dừng xe rồi dắt Đào Tử đi dạo khắp nơi.
Toàn bộ công viên đều rợp bóng cây, sắc màu rực rỡ, rất đẹp đẽ.
Đào Tử cảm thấy một đôi mắt của mình có chút không đủ nhìn.
Thực sự là quá xinh đẹp rồi.
Có ông cụ bà cụ ê a hát ca.
Cũng có ông cụ bà cụ thổi sáo, kéo nhị hồ, đạn tỳ bà. . .
Đào Tử tò mò dừng lại.
Có ông lão nghịch ngợm nhìn về phía Đào Tử, giơ cây sáo trước miệng lên cao, nháy mắt một cái, chọc cho nàng cười vui vẻ.
Trên bãi cỏ xanh tươi trong công viên, còn có mẹ mong theo con chơi thả diều.
Bay lên thật cao, thật cao.
Trong đôi mắt của Đào Tử lộ ra vẻ hâm mộ.
Nàng cũng muốn chơi diều.
Chơi diều cùng với mẹ.
"Sao thế, con cũng muốn chơi diều sao?" Hà Tứ Hải ngồi xổm người xuống, nhìn lại theo ánh mắt của nàng.
"Hừ, con mới không thèm."
Đào Tử dẩu miệng ngẩng cao đầu.
Một bộ con mới không thèm để ý.
"Thật sự không muốn? Ba nhớ bên này hình như là có bán diều nha."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Tứ Hải đứng dậy nhìn xung quanh.
Hắn nhớ có một ông lão thường thường bán diều ở đây, ngoài ra còn có bong bóng và mấy thứ đồ chơi cho trẻ em.
"Con mới không muốn, tốn nhiều tiền lắm." Đào Tử nói.
Hà Tứ Hải im lặng.
Tuy Đào Tử hiểu chuyện khiến cho Hà Tứ Hải rất vui mừng, nhưng những này không phải là thứ mà nàng nên lo lắng.
"Vậy chúng ta đi về phía trước đi."
Hà Tứ Hải chuẩn bị đi về phía trước, nhìn xem có bán diều hay không, rồi mua cho nàng một cái.
Bỗng nhiên, Đào Tử ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời.
"Oa, con diều thật là đẹp."
Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là một con diều đứt dây mắc ở trên ngọn cây.
"Con muốn." Đào Tử vui vẻ nói.
Nhưng mà cái cây này quá cao, căn bản với không tới, nếu không cũng đã sớm bị người ta lấy đi rồi.
"Để ba lấy giúp. . ."
Hà Tứ Hải còn chưa nói hết lời, một cơn gió thổi qua, con diều trên ngọn lắc lư rồi rơi xuống, trực tiếp rơi xuống trên đầu Đào Tử.
Đào Tử đưa tay "Hái" diều xuống từ trên đầu của mình.
. . .
"Ba ba, cái diều này đúng là rất đẹp?" Đào Tử vui vẻ nói.
"Đúng là rất đẹp."
Vẻ mặt Hà Tứ Hải có chút quái dị, như vậy cũng được sao.
Phía trên diều có hình vẽ công chúa Sofia, hơn nữa còn rất mới.
"Ai đã ném nó ở đây vậy? Chúng ta ở đây chờ chủ nhân của nó chứ? Chủ nhân của nó nhất định là rất gấp đúng không."
Đào Tử nói xong, liền cầm diều, ngồi xuống ở chiếc ghế dài bên cạnh.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì có chút cảm động, rõ ràng là mình rất thích, nhưng lại không chiếm cho bản thân.
Hà Tứ Hải nhìn xung quanh một vòng, sau đó nói: "Chủ nhân của nó không muốn nữa rồi, hiện tại nó thuộc về con đó."
"Thật sao?" Đào Tử có chút nghi hoặc.
Hà Tứ Hải gật gật đầu.
"Nó đẹp như vậy, tại sao chủ nhân của nó lại không muốn chứ?" Đào Tử hơi nghi ngờ một chút.
"Đại khái là bởi vì nó bay lên trên ngọn cây, chủ nhân của nó với không tới nó, chỉ có thể không cần nữa." Hà Tứ Hải giải thích.
"Cho nên. . . Hiện tại nó là của con rồi?"
Đào Tử vui vẻ hỏi, trong hai mắt tất cả đều là ánh sáng vui sướng.
"Đúng, hiện tại chính là của con rồi."
"Oa, ba ba, chúng ta đi chơi diều chứ?"
Đào Tử nhảy xuống từ trên ghế, lôi kéo tay của Hà Tứ Hải, như là không thể chờ đợi được nữa.
"Không có dây thì sẽ không thả được." Hà Tứ Hải giải thích.
Đào Tử cúi đầu liếc mắt nhìn con diều trên tay, phía trên chỉ có một đầu sợi dây rất ngắn, cũng chính là bởi vậy mà nó mới bay đi tự do.
"Ai ~" Đào Tử thở dài.
"Đừng lo lắng, chúng ta đi lên phía trước. . ."
"Oa, mẹ ơi, không hay, diều bay đi rồi, diều bay đi rồi. . ."
Đang lúc này, trên sân cỏ bên cạnh, một bé trai lớn tiếng ồn ào.
"Kỳ quái, làm sao lại vô duyên vô cớ bay đi được, có thể là do con dùng sức kéo quá mạnh, chơi diều cần phải lúc chặt lúc lỏng. . ."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Mẹ kiếm về giúp con đi."
"Đều đã bay đi rồi, mẹ làm sao có thể nhặt lại giúp con được chứ, đi thôi, vừa lúc đi mua thức ăn với mẹ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy cái này làm sao bây giờ?" Bé trai giơ cuộn dây trong tay lên.
"Diều đã bay rồi, còn cần thứ này làm gì, vứt vào thùng rác đi."
"Há, được rồi."
Bé trai quấn cuộn dây lung tung một hồi rồi ném vào trong thùng rác gần đó.
. . .
Hà Tứ Hải cúi đầu trừng mắt với Đào Tử.
"Đi thôi."
Bước chân ngắn của Đào Tử chạy tới.
"Chậm một chút, cẩn thận ngã bây giờ." Hà Tứ Hải vội vàng đuổi theo.
Ha ~, trong thùng rác ngoài trừ cuộn dây mà bé trai mới vừa vứt ra thì vẫn còn có một cuộn dây khác, nhưng mà lại nhỏ hơn cuộn dây của bé trai vừa nãy một chút.
Hà Tứ Hải trực tiếp nhặt cuộn dây mà bé trai vừa ném lên.
Cuộn dây lớn, có nghĩa là dây dài.
Đào Tử không thể chờ đợi được nữa mà đưa con diều trong tay tới.
Hà Tứ Hải cẩn thận buộc lại giúp nàng.
"Được rồi, đi thôi, chúng ta chơi diều thôi." Hà Tứ Hải giơ diều lên cao, chạy về phía bãi cỏ xanh mướt.
Đào Tử vội vàng đuổi theo.
"Chờ đã, ba ba, con muốn chơi, con muốn chơi. . ."
Đào Tử chạy, nhảy, cười. . .
Rất vui vẻ.
"Chờ một chút, ba ba phóng lên giúp con."
Hà Tứ Hải buông con diều trong tay ra.
Kéo nhẹ đầu sợi trong tay, chậm rãi thả dây, lúc chặt lúc lỏng. . .
Diều chao liệng trên bầu trời.
Hà Tứ Hải ngồi xổm người xuống, ôm Đào Tử vào trong lòng dưới ánh mắt đầy chờ mong của nàng, sau đó đưa diều tới trong tay nàng.
"Cẩn thận một chút, một lần không nên thả quá nhiều dây, cứ từ từ, không nên gấp gáp. . ."
Đào Tử có hơi căng thẳng, vẻ mặt chuyên chú, thật giống như nàng chỉ cần hơi buông lỏng thì diều sẽ bay đi mất.
Hà Tứ Hải cũng không nhiều lời, mà là dùng tay dạy nàng khống chế dây diều.
Đào Tử chậm rãi có cảm giác, vẻ mặt thả lỏng hơn rất nhiều.
"Ba ba, chúng ta thả nhiều một chút, bay cao hơn một chút." Đào Tử hưng phấn nói.
"Càng cao gió càng lớn, cẩn thận diều bị thổi bay đi đó." Hà Tứ Hải nói.
"Oa, vậy thì hạ thấp một chút, không nên để cho nó bay đi mất." Đào Tử nghe vậy thì lập tức sốt sắng lên.
Nàng luống cuống tay chân thu dây lại.
Đáng tiếc đã muộn rồi, diều lắc lư rồi rơi xuống.
"Ai ~ "
Đào Tử thất vọng thở dài.
"Được rồi, chúng ta lại thả thêm lần nữa, làm việc vĩnh viễn không được nhụt chí." Hà Tứ Hải sờ sờ lên cái đầu nồi úp của nàng.
"Cố lên." Đào Tử bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt còn rất nghiêm túc.
Hà Tứ Hải bị hành động của nàng chọc cười.
"Cố lên ~ "
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro