Sinh Hoạt Của Người Chơi Ở Vô Hạn Lưu
Ác Ma Vườn Trườ...
2024-09-13 18:28:49
Phí Xu cười nói: "Cũng được, có nhiều người tớ đều gặp rồi."
Bạn học đi lấy sách lục tục quay về, đặt sách đặt ở trên bục giảng.
Người chơi lần lượt đi lên nhận, Phí Xu cúi đầu, chăm chú sắp xếp sách.
Hồ Nguyệt thong dong đi ở cuối cùng, khi cầm sách, ánh mắt cô ấy dừng ở trên người Phí Xu một lúc lâu.
Phí Xu cười sắp cứng cả miệng đến nơi rồi.
Đôi mắt hơi rũ xuống của cậu trông đơn thuần chất phác, rõ ràng là có gương mặt mê hoặc người, nhưng lại lộ ra vẻ trẻ con.
Dáng vẻ mê hoặc của cậu như là không hiểu sao Hồ Nguyệt lại nhìn cậu lâu tới thế: "?"
Hồ Nguyệt cầm sách rời đi, lúc này Phí Xu mới thở dài một hơi.
Phí Xu nhìn xuống bục giảng, ngoài của cậu ra thì chỉ còn lại một bộ sách.
Cậu nhớ là hình như có một cô gái trẻ tóc xoăn dài chưa có lấy sách, ánh mắt dạo một vòng quanh lớp, khóa chặt vào mục tiêu.
Chưa đợi cậu đi tới thì một bạn học nữ cùng lớp đã đi lên ngăn cậu lại.
Trái tim Phí Xu khẽ run lên, cậu nhận ra đây là bạn họ nữ hồi đầu cầm hòm thuốc tới gần cậu: "Cậu tên Hạng Y Thủy nhỉ, sao vậy?"
Hạng Y Thủy đưa tay lên ôm mặt, nào còn vẻ bực tức phàn nàn khi nước bắn lên trên người nữa chứ, động tác có vẻ trẻ con đáng yêu: "Tớ rất vui khi cậu nhớ tên của tớ. Đúng rồi, cậu cầm sách tới gần nó làm gì thế?" Cô bé xinh xắn chỉ bạn nữ tóc xoăn dài gục đầu trên bàn.
Phí Xu: "Cậu ấy chưa lấy sách."
Hạng Y Thủy hơi ngạc nhiên, cười nói: "Thằng đấy không phải học sinh chuyển trường đâu, cậu nhận lầm rồi."
Phí Xu cẩn thận nhìn xuống, hình như không phải thật, đúng lúc này, người chơi quay về từ bên ngoài đi vào phòng học rồi lên nhận sách.
Phí Xu ngượng ngùng: "Xin lỗi nhiều, tớ chưa nhớ mặt hết các bạn học."
"Không sao, chuyện này rất bình thường, có điều cậu không nên tới gần cậu ta đâu..." Hạng Y Thủy muốn nói lại thôi.
Phí Xu vội vàng hỏi theo: "Cậu ấy thế nào?"
Bạn của Hạng Y Thủy gọi rồi, thế là nó chỉ có thể lắc đầu: "Hơi khó nói nhưng mà cậu không nên tới gần cậu ta đâu."
Phí Xu cũng không thể túm lấy cô ta để hỏi nên đành phải cầm sách quay về chỗ ngồi.
Ngồi trở lại vị trí, Phí Xu lấy sách tiếng Anh cần phải dùng trong tiết học ra, ngón tay trắng trẻo thon dài kẹp lấy một tờ giấy, mãi mà không lật sang trang.
Một lát sau, lưng căng thẳng mãi mới từ từ được thả lỏng.
Da trắng nõn mịn màng chảy một xíu mồ hôi, sáng lấp lánh như được bọc lấy một lớp mật đường, như ẩn như hiện bên dưới cổ áo.
Phí Xu tự cho là mình đã làm được một chuyện lớn nhưng gặp nạn lại chạy trốn, vẻ lẳng lặng trong mắt như lấp lánh các ngôi sao.
Không có ai để nói chuyện thì cậu có thể giao lưu với hệ thống: [Làm tôi sợ muốn chết, sau này sẽ không làm mấy chuyện kiểu này nữa.]
Phí Xu đi từ phía cửa sau tới, ở chỗ đó chỉ nghe thấy trong phòng học có tiếng động lớn.
Khi tận mắt thấy người chơi cường tráng và người chơi mới chết ở hiện trường, Phí Xu không cần người khác nhắc nhở cũng hiểu phải cẩn thận làm việc.
Cho nên lựa chọn phương pháp "Sói tới rồi", giả truyền "Thánh chỉ" của giáo viên tiếng Anh.
1938: [Cậu làm như thế rất nguy hiểm.]
Một bảng phân tích số liệu khó hiểu hiện lên trước mặt Phí Xu.
1938 từng dẫn dắt những người chơi đều rất lý trí nhưng sau khi gặp được Phí Xu thì nó tự chia mình ra làm một loại.
Phí Xu phồng má xoa tay, lần thứ đầu tiên làm đứa bé hư, có hơi không kiềm chế được sự hưng phấn: [Chẳng phải tôi không bị phát hiện à.]
Cậu quay đầu, giả bộ như lơ đãng nhìn về hàng chỗ cuối cùng hẻo lánh gần thùng rác.
Nam sinh lại nằm sấp lên bàn rồi, như một chú chó lang thang cuộn người vào liếm vết thương.
Phí Xu: [Hệ thống, tôi có thể dùng điểm tích lũy đổi một hòm thuốc nhỏ bình thường không?]
Hệ thống chưa đáp lại nhưng bên trong bàn học của Phí Xu đã phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Bạn học đi lấy sách lục tục quay về, đặt sách đặt ở trên bục giảng.
Người chơi lần lượt đi lên nhận, Phí Xu cúi đầu, chăm chú sắp xếp sách.
Hồ Nguyệt thong dong đi ở cuối cùng, khi cầm sách, ánh mắt cô ấy dừng ở trên người Phí Xu một lúc lâu.
Phí Xu cười sắp cứng cả miệng đến nơi rồi.
Đôi mắt hơi rũ xuống của cậu trông đơn thuần chất phác, rõ ràng là có gương mặt mê hoặc người, nhưng lại lộ ra vẻ trẻ con.
Dáng vẻ mê hoặc của cậu như là không hiểu sao Hồ Nguyệt lại nhìn cậu lâu tới thế: "?"
Hồ Nguyệt cầm sách rời đi, lúc này Phí Xu mới thở dài một hơi.
Phí Xu nhìn xuống bục giảng, ngoài của cậu ra thì chỉ còn lại một bộ sách.
Cậu nhớ là hình như có một cô gái trẻ tóc xoăn dài chưa có lấy sách, ánh mắt dạo một vòng quanh lớp, khóa chặt vào mục tiêu.
Chưa đợi cậu đi tới thì một bạn học nữ cùng lớp đã đi lên ngăn cậu lại.
Trái tim Phí Xu khẽ run lên, cậu nhận ra đây là bạn họ nữ hồi đầu cầm hòm thuốc tới gần cậu: "Cậu tên Hạng Y Thủy nhỉ, sao vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạng Y Thủy đưa tay lên ôm mặt, nào còn vẻ bực tức phàn nàn khi nước bắn lên trên người nữa chứ, động tác có vẻ trẻ con đáng yêu: "Tớ rất vui khi cậu nhớ tên của tớ. Đúng rồi, cậu cầm sách tới gần nó làm gì thế?" Cô bé xinh xắn chỉ bạn nữ tóc xoăn dài gục đầu trên bàn.
Phí Xu: "Cậu ấy chưa lấy sách."
Hạng Y Thủy hơi ngạc nhiên, cười nói: "Thằng đấy không phải học sinh chuyển trường đâu, cậu nhận lầm rồi."
Phí Xu cẩn thận nhìn xuống, hình như không phải thật, đúng lúc này, người chơi quay về từ bên ngoài đi vào phòng học rồi lên nhận sách.
Phí Xu ngượng ngùng: "Xin lỗi nhiều, tớ chưa nhớ mặt hết các bạn học."
"Không sao, chuyện này rất bình thường, có điều cậu không nên tới gần cậu ta đâu..." Hạng Y Thủy muốn nói lại thôi.
Phí Xu vội vàng hỏi theo: "Cậu ấy thế nào?"
Bạn của Hạng Y Thủy gọi rồi, thế là nó chỉ có thể lắc đầu: "Hơi khó nói nhưng mà cậu không nên tới gần cậu ta đâu."
Phí Xu cũng không thể túm lấy cô ta để hỏi nên đành phải cầm sách quay về chỗ ngồi.
Ngồi trở lại vị trí, Phí Xu lấy sách tiếng Anh cần phải dùng trong tiết học ra, ngón tay trắng trẻo thon dài kẹp lấy một tờ giấy, mãi mà không lật sang trang.
Một lát sau, lưng căng thẳng mãi mới từ từ được thả lỏng.
Da trắng nõn mịn màng chảy một xíu mồ hôi, sáng lấp lánh như được bọc lấy một lớp mật đường, như ẩn như hiện bên dưới cổ áo.
Phí Xu tự cho là mình đã làm được một chuyện lớn nhưng gặp nạn lại chạy trốn, vẻ lẳng lặng trong mắt như lấp lánh các ngôi sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không có ai để nói chuyện thì cậu có thể giao lưu với hệ thống: [Làm tôi sợ muốn chết, sau này sẽ không làm mấy chuyện kiểu này nữa.]
Phí Xu đi từ phía cửa sau tới, ở chỗ đó chỉ nghe thấy trong phòng học có tiếng động lớn.
Khi tận mắt thấy người chơi cường tráng và người chơi mới chết ở hiện trường, Phí Xu không cần người khác nhắc nhở cũng hiểu phải cẩn thận làm việc.
Cho nên lựa chọn phương pháp "Sói tới rồi", giả truyền "Thánh chỉ" của giáo viên tiếng Anh.
1938: [Cậu làm như thế rất nguy hiểm.]
Một bảng phân tích số liệu khó hiểu hiện lên trước mặt Phí Xu.
1938 từng dẫn dắt những người chơi đều rất lý trí nhưng sau khi gặp được Phí Xu thì nó tự chia mình ra làm một loại.
Phí Xu phồng má xoa tay, lần thứ đầu tiên làm đứa bé hư, có hơi không kiềm chế được sự hưng phấn: [Chẳng phải tôi không bị phát hiện à.]
Cậu quay đầu, giả bộ như lơ đãng nhìn về hàng chỗ cuối cùng hẻo lánh gần thùng rác.
Nam sinh lại nằm sấp lên bàn rồi, như một chú chó lang thang cuộn người vào liếm vết thương.
Phí Xu: [Hệ thống, tôi có thể dùng điểm tích lũy đổi một hòm thuốc nhỏ bình thường không?]
Hệ thống chưa đáp lại nhưng bên trong bàn học của Phí Xu đã phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro