Sinh Hoạt Của Người Chơi Ở Vô Hạn Lưu

Ác Ma Vườn Trườ...

2024-09-13 18:28:49

Đều là nam, mọi người ra vào cũng chẳng kiêng dè, Trầm Minh Trạch cũng không biết chuyện này thì liên quan gì chứ.

Cậu ta vô thức nghiêng đầu nhìn xem, đợi khi Phí Xu thả tay xuống thì máy móc nghiêng đầu ngay ngắn lại.

Phí Xu cũng không nói ra được, chỉ cảm thấy vẻ mặt của Trầm Minh Trạch rất phức tạp nhưng cũng không như đang tức giận mà như là đang choáng váng.

Sẽ không bị cậu đập một phát mà biến thành boss đâu... Nhỉ?

Trong đầu Trầm Minh Trạch vẫn cứ tua lại cái hình ảnh vừa rồi mãi.

Da Phí Xu trắng, chạy mấy bước nóng người nên làn da trắng trẻo cũng nổi lên màu hồng, các khớp như khuỷu tay, khuỷu chân cũng có màu hồng nhạt chứ không hề bị thâm.

Nhưng cậu ta lại chẳng ngờ sẽ tới mức như thế.

Trầm Minh Trạch suy nghĩ một chốc, đột nhiên cảm thấy xoang mũi nóng lên, đưa tay lên vào mới phát hiện mũi mình chảy máu.

Cũng không có tiền đồ quá rồi.

Phí Xu vừa sợ lại vừa lo, cậu cũng đâu có đánh vào đầu người này, sao lại đột nhiên chảy máu mũi rồi. Phí Xu cũng chẳng thèm quan tâm sự tức giận của cái tên ấm đầu này nữa, luống cuống tay chân đi lấy giấy lau máu mũi cho cậu ta.

Trầm Minh Trạch chẳng thèm để ý đến chuyện này: "Gần đây nóng lên bị khô quá thôi." Cậu ta tiện tay dùng giấy quẹt hai phát, không để ý chút máu ấy, chỉ nhớ chuyện khác: "Cậu mặc như này thì không cho phép cậu đi chơi bóng."

Phí Xu lại muốn đập thêm một quả bóng vào cái tên ấm đầu này, thấy cậu ta không có ý muốn tổn thương mình thì định đi vòng qua: "Tôi đi học!" Nhưng Trầm Minh Trạch chắn ở phía trước, Phí Xu không thể nào vòng qua được.

Cậu ta nhìn quần áo trên người Phí Xu một chút, yết hầu trượt lên: "Cậu mặc như này thì chơi bóng kiểu gì."

"Nhưng mà người khác cũng toàn mặc như thế!" Áo bóng rổ nó như thế mà.

Trầm Minh Trạch cực kì nôn nóng nhưng lại nói không được là nguyên nhân gì, chỉ bịa bừa: "Quần áo rộng quá thì không tiện hoạt động, quay về thêm cái áo ngắn tay."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thật ra Phí Xu cũng nghĩ thế, khi nãy vội quá nên không dám nán lại lâu, mặc như thế cậu cứ cảm thấy lành lạnh, chỗ nào cũng bị gió lùa, Phí Xu khó xử nhìn thoáng qua giáo viên thể dục, Trầm Minh Trạch lập tức nói: "Tôi sẽ báo với thầy, cậu không cần quá để ý."

Giáo viên thể dục như là nghe thấy bọn họ nói chuyện, thầy ấy đi tới, nói: "Em đi đi, tiết này hoạt động tự do."

Ánh mắt Phí Xu chuyển khỏi người thầy giáo, cứ luôn cảm thấy thầy hơi lạ như là hành động hơi trì trệ hơn chút, như là... Con rối ở trong múa rối? Là bị thương ư?

Nhưng thầy nói xong câu này thì đi luôn, Phí Xu không còn gì để tìm tòi nghiên cứu nữa.

Phí Xu: "Vậy được rồi, tôi quay về thay một cái áo nhỏ hơn chút, cậu tới phòng y tế khám rồi lấy ít thuốc đi."

Trầm Minh Trạch vô thức sờ lên cái mũi, ánh mắt đảo qua người Phí Xu, nặng nề "Ừ" một tiếng. Xong thằng nhóc ngây ngô kịp hiểu được rốt cuộc Phí Xu đang nói cái gì, giọng điệu ác độc: "Không được thay, cậu mặc thêm một cái áo tay ngắn ở bên trong."

Phí Xu: "Có nóng không chứ."

Trầm Minh Trạch như đang mỉa mai: "Cái lượng hoạt động xíu xiu này của cậu, nóng cái gì mà nóng, trường học cũng không có mã số của cậu."

Phí Xu tạm tin, chạy về thay quần áo.

Đợi khi Phí Xu quay lại sân tập thì mấy học sinh nam đã tập hợp lại một chỗ chia tổ để chơi bóng.

Hứa Hôi cho người ta cảm giác kỳ lạ đứng gần nhất, cậu ấy cúi thấp đầu, cảm giác tồn tại rất thấp, vẫn đang bị xa lánh.

Bạn học xung quanh đều đi vòng qua cậu ấy với vẻ mặt ghét bỏ và coi thường.

Ngày hôm nay rất nắng, nhiệt độ cũng rất cao, Hứa Hôi lại mặc áo dài quần dài, bên ngoài còn mặc thêm đồng phục bóng rổ lạc quẻ, đầu cúi thấp, không nhìn rõ mặt.

Phí Xu ngậm miệng, nhìn thấy cậu ta bị xa lánh cũng không nói rõ được trong lòng có cảm giác gì.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sinh Hoạt Của Người Chơi Ở Vô Hạn Lưu

Số ký tự: 0