Sinh Hoạt Của Người Chơi Ở Vô Hạn Lưu
Ác Ma Vườn Trườ...
2024-09-13 18:28:49
Đội viên ở cái đội đó của Hứa Kiện cứ liên tiếp dùng sức thật mạnh ném bóng vào sau đùi Hứa Hôi, Hứa Hôi như là không chịu nổi, lảo đảo quỳ một phát xuống, gương mặt nhợt nhạt ẩn trong bóng râm.
Tên đội viên kia cười hì hì lơ đễnh, thuận miệng nói: "Ngại quá đi, bóng rời tay cũng không chú ý."
Lần đầu tiên Phí Xu nhìn thấy cảnh tượng như thế này, mặc dù không phải hướng về phía cậu nhưng loại ác ý này cứ quanh quẩn bên người Phí Xu như có thực thể, máu vốn sôi trào vì vận động cũng chợt nguội lạnh đi trong nháy mắt lạnh, ý lạnh lan tỏa từ dưới lên.
Hứa Hôi cũng không nói gì, chỉ yên lặng đứng lên, lúc đứng dậy cả người vẫn lung lay.
"Ôi, mày để bóng qua vạch mà không nhặt nó về à?"
Bóng rổ đã lăn ra rất xa, trông thấy là Hứa Hôi tới nhặt bóng, bạn học cùng lớp trên sân vốn có thể chặn được bóng lại đưa chân đá bóng rổ ra xa hơn nữa, tất cả những người chung quanh đều nhìn trò cười của cậu ta: "Ôi chao, ngại quá, không chặn lại rồi."
Hứa Hôi phát bóng, có lẽ là vì thật sự không còn chút sức lực nào, quả bóng này bay không chính xác lắm, cũng không có gì sức gì, bay thẳng vào một đội viên phòng ngự đứng quay lưng về phía cậu ta.
Đội viên đó sững sờ, cánh tay để lại một vết màu xám.
Cả sân chợt yên lặng một hồi, không biết là chỗ nào phát ra tiếng cười, bạn học bên ngoài sân cũng đột nhiên bắt đầu cười rộ lên.
Quỷ dị và đột ngột, rõ ràng Phí Xu cách bọn họ rất xa nhưng những tiếng cười này như là vang ở bên tai.
Sắc mặt đám người chơi trên sân bóng rổ biến đổi trong chớp mắt, lập tức chuẩn bị kỹ càng đạo cụ, cảnh giác quan sát tình hình.
Tiếng cười bén nhọn và chói tai thổi mạnh vào màng nhĩ, sắc mặt Phí Xu càng ngày càng tái nhợt.
Cái bạn học bị đập vào cũng cười dữ tợn, ánh mắt đỏ ngầu, nhặt bóng lên rồi nhìn chằm chằm bóng rổ trong tay một lúc sau đó dùng sức thật mạnh ném về phía Hứa Hôi.
Hứa Hôi trải qua mấy đợt khi nãy đã lung lay sắp đổ, lại bị ném một phát như thế, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Phí Xu rất trắng.
[Biết thế thì đã không tới chơi bóng rồi, thế thì sẽ chẳng thấy gì cả, chẳng cần quan tâm gì cả.]
Rõ ràng đã nói là mặc kệ nhóc này rồi nhưng loại tình huống này, còn là trong trường hợp cậu có đủ khả năng giúp, có sao đi chăng nữa cũng không thể ngồi yên mặc kệ được.
Cái phó bản này quá chân thực, chân thực đến mức như thật sự có một linh hồn bị xa lánh, bị bắt nạt dựa trên danh nghĩa của trò chơi sau đó rơi vào trong ác ý của bạn học đồng trang lứa.
Dưới sự trợ giúp của hệ thống, Phí Xu hơi xê dịch vị trí một chút nhưng khẽ đưa tay ra, vừa khéo bị quả bóng kia đập một phát.
Chắc cánh tay cậu bị trầy rồi nhưng cũng vì thế mà quả bóng thay đổi quỹ đạo, không đập lên người Hứa Hôi nữa.
Từ góc độ của những người khác thì lại như là bạn kia ném chệch hướng, vừa hay đập vào Phí Xu rồi bay ra ngoài.
Ai nhìn cũng không thể nói là Phí Xu cố ý, đây chỉ là một sự cố.
Phí Xu vốn đã yếu ớt, vừa nãy chơi bóng đã tiêu hao hơn nửa thể lực, vì vội cứu mà dời một bước nên không giữ được thăng bằng, bị sượt qua một cái rồi giả vờ như bị đụng, ngồi bịch xuống đất.
Tiếng cười xung quanh chợt im bặt.
Tiếng sợ hãi và ầm ĩ, sân tập lại khôi phục dáng vẻ vốn có.
Người ném bóng thấy thế thì hoảng sợ, kinh ngạc và hối hận: "Tôi, tôi không định ném bóng về phía cậu đâu."
Phí Xu chỉ ngồi ở trên mặt đất không đến nửa giây đã Trầm Minh Trạch bước dài tới kéo lên, hơi kéo xem vết thương.
Bờ môi Trầm Minh Trạch gần như mím thành một đường thẳng, hệt như dáng vẻ thấy lần đầu tiên, cay nghiệt và lạnh lùng.
Phí Xu còn đang định suy tính cho mình: "Tôi và Hứa Hôi đều bị thương, hay là hai chúng ta cùng tới phòng y tế đi."
Tên đội viên kia cười hì hì lơ đễnh, thuận miệng nói: "Ngại quá đi, bóng rời tay cũng không chú ý."
Lần đầu tiên Phí Xu nhìn thấy cảnh tượng như thế này, mặc dù không phải hướng về phía cậu nhưng loại ác ý này cứ quanh quẩn bên người Phí Xu như có thực thể, máu vốn sôi trào vì vận động cũng chợt nguội lạnh đi trong nháy mắt lạnh, ý lạnh lan tỏa từ dưới lên.
Hứa Hôi cũng không nói gì, chỉ yên lặng đứng lên, lúc đứng dậy cả người vẫn lung lay.
"Ôi, mày để bóng qua vạch mà không nhặt nó về à?"
Bóng rổ đã lăn ra rất xa, trông thấy là Hứa Hôi tới nhặt bóng, bạn học cùng lớp trên sân vốn có thể chặn được bóng lại đưa chân đá bóng rổ ra xa hơn nữa, tất cả những người chung quanh đều nhìn trò cười của cậu ta: "Ôi chao, ngại quá, không chặn lại rồi."
Hứa Hôi phát bóng, có lẽ là vì thật sự không còn chút sức lực nào, quả bóng này bay không chính xác lắm, cũng không có gì sức gì, bay thẳng vào một đội viên phòng ngự đứng quay lưng về phía cậu ta.
Đội viên đó sững sờ, cánh tay để lại một vết màu xám.
Cả sân chợt yên lặng một hồi, không biết là chỗ nào phát ra tiếng cười, bạn học bên ngoài sân cũng đột nhiên bắt đầu cười rộ lên.
Quỷ dị và đột ngột, rõ ràng Phí Xu cách bọn họ rất xa nhưng những tiếng cười này như là vang ở bên tai.
Sắc mặt đám người chơi trên sân bóng rổ biến đổi trong chớp mắt, lập tức chuẩn bị kỹ càng đạo cụ, cảnh giác quan sát tình hình.
Tiếng cười bén nhọn và chói tai thổi mạnh vào màng nhĩ, sắc mặt Phí Xu càng ngày càng tái nhợt.
Cái bạn học bị đập vào cũng cười dữ tợn, ánh mắt đỏ ngầu, nhặt bóng lên rồi nhìn chằm chằm bóng rổ trong tay một lúc sau đó dùng sức thật mạnh ném về phía Hứa Hôi.
Hứa Hôi trải qua mấy đợt khi nãy đã lung lay sắp đổ, lại bị ném một phát như thế, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Phí Xu rất trắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Biết thế thì đã không tới chơi bóng rồi, thế thì sẽ chẳng thấy gì cả, chẳng cần quan tâm gì cả.]
Rõ ràng đã nói là mặc kệ nhóc này rồi nhưng loại tình huống này, còn là trong trường hợp cậu có đủ khả năng giúp, có sao đi chăng nữa cũng không thể ngồi yên mặc kệ được.
Cái phó bản này quá chân thực, chân thực đến mức như thật sự có một linh hồn bị xa lánh, bị bắt nạt dựa trên danh nghĩa của trò chơi sau đó rơi vào trong ác ý của bạn học đồng trang lứa.
Dưới sự trợ giúp của hệ thống, Phí Xu hơi xê dịch vị trí một chút nhưng khẽ đưa tay ra, vừa khéo bị quả bóng kia đập một phát.
Chắc cánh tay cậu bị trầy rồi nhưng cũng vì thế mà quả bóng thay đổi quỹ đạo, không đập lên người Hứa Hôi nữa.
Từ góc độ của những người khác thì lại như là bạn kia ném chệch hướng, vừa hay đập vào Phí Xu rồi bay ra ngoài.
Ai nhìn cũng không thể nói là Phí Xu cố ý, đây chỉ là một sự cố.
Phí Xu vốn đã yếu ớt, vừa nãy chơi bóng đã tiêu hao hơn nửa thể lực, vì vội cứu mà dời một bước nên không giữ được thăng bằng, bị sượt qua một cái rồi giả vờ như bị đụng, ngồi bịch xuống đất.
Tiếng cười xung quanh chợt im bặt.
Tiếng sợ hãi và ầm ĩ, sân tập lại khôi phục dáng vẻ vốn có.
Người ném bóng thấy thế thì hoảng sợ, kinh ngạc và hối hận: "Tôi, tôi không định ném bóng về phía cậu đâu."
Phí Xu chỉ ngồi ở trên mặt đất không đến nửa giây đã Trầm Minh Trạch bước dài tới kéo lên, hơi kéo xem vết thương.
Bờ môi Trầm Minh Trạch gần như mím thành một đường thẳng, hệt như dáng vẻ thấy lần đầu tiên, cay nghiệt và lạnh lùng.
Phí Xu còn đang định suy tính cho mình: "Tôi và Hứa Hôi đều bị thương, hay là hai chúng ta cùng tới phòng y tế đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro