Sinh Hoạt Của Người Chơi Ở Vô Hạn Lưu
Ác Ma Vườn Trườ...
2024-09-13 18:28:49
Bọn họ đang muốn kéo ống tay áo bạn bè thì đột nhiên lại có một tiếng vang nặng nề ở cách đó không xa, như là tiếng có thứ gì đập thật mạnh xuống đất.
Sau đó là người chứng kiến hốt hoảng thét lên.
Người chơi và NPC không hẹn mà cùng chạy tới bên đó.
Các học sinh nữ bị tiếng động bên kia hấp dẫn sự chú ý, nói với bạn thân: "Đi mau, còn không tới nữa thì không kịp xem trò vui đâu."
Lúc học sinh nữ quay đầu lại, tất cả mọi thứ đều đã trở về hình dáng ban đầu.
Tựa như đó là ảo giác của bọn họ.
Sau khi Phí Xu ngủ trên giường thì vẫn cứ mê man, cậu cảm thấy mình ngủ thiếp đi rồi, cho dù kêu gọi 1938 hay là cố gắng điều động cơ thể cũng không thể thành công được.
Nhưng cậu lại như có ý thức, giống như vẫn có thể cảm giác được tiếng động của thế giới bên ngoài.
Tiếng vang nặng nề, như là tiếng có thứ gì đột nhiên rơi xuống đất.
Sau đó là tiếng gào thét và tiếng ồn ào, ở cửa có tiếng bước chân tới lui hỗn loạn.
Hình như có người nói chuyện ở cửa ra vào:
"Hở? Không khóa mà, sao vặn mãi mà không mở thế?"
"Thôi bỏ đi, qua xử lý chuyện bên kia trước."
Lại là một loạt tiếng bước chân hỗn loạn.
Phí Xu muốn mở to mắt nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng trước mắt là một mảng tăm tối, cậu như bị quấn trong một mảng sền sệt, hoàn toàn ngăn cách với chuyện bên ngoài.
Hình như có người thì thầm bên tai cậu:
"Ngủ đi, chờ sau khi cậu tỉnh lại thì mọi chuyện kết thúc cả rồi."
Tiếng nói không cách nào khống chế sự âm u, như là ai đang ở trong một gian phòng ẩm ướt vào ngày mưa, Phí Xu bất giác co chân tay lại, tiến sâu vào trong ổ chăn ấm áp, ý thức cũng dần dần mơ hồ.
Phí Xu mở mắt trong tiếng nhắc nhở vang vọng giữa phòng trống của 1938.
Khuỷu tay cậu chống xuống giường, miễn cưỡng ngồi dậy nhưng không ngờ động tác ngồi vô cùng đơn giản thôi mà suýt thì không thành.
Thân thể rất mệt, Phí Xu cúi đầu dò xét mình – chỗ vết thương bị trầy do bóng rổ đập khi trước đã biến mất gần hết, quần áo trên người cũng đã được thay một cách kỳ lạ, biến thành một cái áo thun rộng rãi thoải mái, áo bóng rổ không cánh mà bay.
Phí Xu hoàn toàn không biết gì về chuyện mê man lúc trước, chỉ thấy kỳ lạ, nhìn thời gian, rõ ràng mình đã thiêm thiếp được một lát thế mà khi tỉnh táo lại thì càng thấy mệt mỏi hơn.
Hệt như bị yêu quái hút khô.
Phí Xu không có rõ sao mình lại ngủ mất: [Tôi...]
1938 đã sẵn sàng trận địa nghênh đón quân địch.
[Tôi nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cái tật yếu ớt này, quá mệt mỏi, giá trị thể lực cũng không đủ.]
Hệ thống: [.]
Phí Xu nhìn đồng hồ treo trên tường, cơ thể cậu hơi khó chịu, cảm thấy như là thời gian trôi qua rất lâu nhưng thật ra mới chỉ tầm mười, hai mươi phút.
Phí Xu khoanh chân lên trên giường, cúi đầu dò xét quần áo đã thay trên người mình.
Chắc là Trầm Minh Trạch không vui khi để cho mình mặc áo bóng rổ của cậu ta, cho nên đã thay quần áo ra.
Phí Xu đưa tay lên thì mới phát hiện tay mình chỉ có chút vết tích kỳ quái.
Vết trên cánh tay trắng nõn như là vết cắn, hiện màu xanh tím ở trên làn da trắng trẻo, nó lan ra như là thòng lòng buộc vào ngón tay, hoặc như là chiếc nhẫn.
Lần này ngay cả Phí Xu ngơ đến mấy cũng không thể không để mắt đến: [Có phải là ai gặm tay tôi đúng không!]
Đầu tiên là ngửi, xong đánh dấu phát, hiện giờ còn gặm tay, cũng không biết sau này muốn ăn chỗ nào nữa!
Sau khi Phí Xu phát hiện thì vẻ mặt lập tức trống rỗng, mắt hơi trợn tròn lên sau đó biện luận theo lý lẽ, rất nhiều lý do: [Tôi chưa tắm gần một ngày rồi, chắc chắn là rất hôi. Thịt người cũng không ngon mà, rất chua.]
1938 nói lời cay nghiệt: [Thế lần sau gặp người muốn ăn cậu thì cậu cứ nói như thế đi.]
Sau đó là người chứng kiến hốt hoảng thét lên.
Người chơi và NPC không hẹn mà cùng chạy tới bên đó.
Các học sinh nữ bị tiếng động bên kia hấp dẫn sự chú ý, nói với bạn thân: "Đi mau, còn không tới nữa thì không kịp xem trò vui đâu."
Lúc học sinh nữ quay đầu lại, tất cả mọi thứ đều đã trở về hình dáng ban đầu.
Tựa như đó là ảo giác của bọn họ.
Sau khi Phí Xu ngủ trên giường thì vẫn cứ mê man, cậu cảm thấy mình ngủ thiếp đi rồi, cho dù kêu gọi 1938 hay là cố gắng điều động cơ thể cũng không thể thành công được.
Nhưng cậu lại như có ý thức, giống như vẫn có thể cảm giác được tiếng động của thế giới bên ngoài.
Tiếng vang nặng nề, như là tiếng có thứ gì đột nhiên rơi xuống đất.
Sau đó là tiếng gào thét và tiếng ồn ào, ở cửa có tiếng bước chân tới lui hỗn loạn.
Hình như có người nói chuyện ở cửa ra vào:
"Hở? Không khóa mà, sao vặn mãi mà không mở thế?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thôi bỏ đi, qua xử lý chuyện bên kia trước."
Lại là một loạt tiếng bước chân hỗn loạn.
Phí Xu muốn mở to mắt nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng trước mắt là một mảng tăm tối, cậu như bị quấn trong một mảng sền sệt, hoàn toàn ngăn cách với chuyện bên ngoài.
Hình như có người thì thầm bên tai cậu:
"Ngủ đi, chờ sau khi cậu tỉnh lại thì mọi chuyện kết thúc cả rồi."
Tiếng nói không cách nào khống chế sự âm u, như là ai đang ở trong một gian phòng ẩm ướt vào ngày mưa, Phí Xu bất giác co chân tay lại, tiến sâu vào trong ổ chăn ấm áp, ý thức cũng dần dần mơ hồ.
Phí Xu mở mắt trong tiếng nhắc nhở vang vọng giữa phòng trống của 1938.
Khuỷu tay cậu chống xuống giường, miễn cưỡng ngồi dậy nhưng không ngờ động tác ngồi vô cùng đơn giản thôi mà suýt thì không thành.
Thân thể rất mệt, Phí Xu cúi đầu dò xét mình – chỗ vết thương bị trầy do bóng rổ đập khi trước đã biến mất gần hết, quần áo trên người cũng đã được thay một cách kỳ lạ, biến thành một cái áo thun rộng rãi thoải mái, áo bóng rổ không cánh mà bay.
Phí Xu hoàn toàn không biết gì về chuyện mê man lúc trước, chỉ thấy kỳ lạ, nhìn thời gian, rõ ràng mình đã thiêm thiếp được một lát thế mà khi tỉnh táo lại thì càng thấy mệt mỏi hơn.
Hệt như bị yêu quái hút khô.
Phí Xu không có rõ sao mình lại ngủ mất: [Tôi...]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
1938 đã sẵn sàng trận địa nghênh đón quân địch.
[Tôi nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cái tật yếu ớt này, quá mệt mỏi, giá trị thể lực cũng không đủ.]
Hệ thống: [.]
Phí Xu nhìn đồng hồ treo trên tường, cơ thể cậu hơi khó chịu, cảm thấy như là thời gian trôi qua rất lâu nhưng thật ra mới chỉ tầm mười, hai mươi phút.
Phí Xu khoanh chân lên trên giường, cúi đầu dò xét quần áo đã thay trên người mình.
Chắc là Trầm Minh Trạch không vui khi để cho mình mặc áo bóng rổ của cậu ta, cho nên đã thay quần áo ra.
Phí Xu đưa tay lên thì mới phát hiện tay mình chỉ có chút vết tích kỳ quái.
Vết trên cánh tay trắng nõn như là vết cắn, hiện màu xanh tím ở trên làn da trắng trẻo, nó lan ra như là thòng lòng buộc vào ngón tay, hoặc như là chiếc nhẫn.
Lần này ngay cả Phí Xu ngơ đến mấy cũng không thể không để mắt đến: [Có phải là ai gặm tay tôi đúng không!]
Đầu tiên là ngửi, xong đánh dấu phát, hiện giờ còn gặm tay, cũng không biết sau này muốn ăn chỗ nào nữa!
Sau khi Phí Xu phát hiện thì vẻ mặt lập tức trống rỗng, mắt hơi trợn tròn lên sau đó biện luận theo lý lẽ, rất nhiều lý do: [Tôi chưa tắm gần một ngày rồi, chắc chắn là rất hôi. Thịt người cũng không ngon mà, rất chua.]
1938 nói lời cay nghiệt: [Thế lần sau gặp người muốn ăn cậu thì cậu cứ nói như thế đi.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro