Sinh Hoạt Của Người Chơi Ở Vô Hạn Lưu
Trò Chơi Nhiều...
2024-09-13 18:28:49
Nhưng hình như những người chơi khác chỉ có một sợi dây thôi, sao cậu lại có đến ba? Lại còn là màu đỏ?
Cái này sẽ ảnh hướng đến việc lập khế ước à?
Vấn đề của Phí Xu còn chưa kịp giải quyết, lại không có việc gì làm nên chẳng thể làm gì khác hơn là lại sắp xếp đồ lót dạ trong khay một chút.
Dĩ nhiên ma cà rồng sẽ không ăn những thứ như vậy.
Nhưng huyết bộc vẫn là con người. Có khi người chơi sẽ thích thứ này, mùi vị cũng không tệ.
Phí Xu dùng một chút công sức mới có thể tìm được những thứ này trong trang viên, hy vọng có thể làm quà ra mắt với bạn đồng hành lần đầu tiên gặp mặt này. Ít nhất cũng thể hiện chút thành ý của cậu.
Mặc dù cũng không phải là đồ cậu làm, chẳng qua cậu chỉ bỏ đồ ra, bày mâm rồi rót trà thôi.
Phí Xu cũng từng nghĩ, nếu như bạn đồng hành hợp tác hỏi tới thì cậu cũng sẽ trả lời đúng sự thật.
Nhưng nước trà nguội lạnh đã phải đổi đến mấy lần mà trang viên vắng vẻ vẫn chưa có ai tới.
Lúc đầu 1938 còn an ủi, trấn an tinh thần ký chủ: [Người chơi ma cà rồng tái nhập vào trò chơi sớm hơn so với huyết bộc, có lẽ phải chờ thêm một lúc nữa.]
Nhưng khi Phí Xu đứng dậy, mím môi, tính đi thay nước trà đến lần thứ tư, 1938 ngăn cậu lại: [Không cần. Bọn họ sẽ không quay lại đâu.]
Vừa đúng lúc này, sợi dây đỏ gần như trong suốt trên tay Phí Xu đứt mất một sợi.
Sau đó sợi thứ hai cũng biến mất.
Sợi dây cuối cùng giống như bị lãng quên sau đó thi thoảng nhớ đến cũng cứ như thế mà biến mất trên cổ tay Phí Xu.
1938 trầm mặc: [Ký chủ…]
Phí Xu thấp giọng than thở, cắt ngang lời nó: [Thật ra thì tôi cũng tính đến rồi. Dẫu sao tôi cũng không có bang hội gì. Người ta đều có bang hội thì tất nhiên sẽ ưu tiên chọn người chơi từ bang hội của mình mà.]
Nhưng mà ba người, một người cũng không tới, nghĩ đến cỡ nào cũng thấy có hơi lúng túng và ảo não.
[Chỉ hơi sợ thôi.] Phí Xu ngẫm nghĩ một lát, kịch bản và lối tấn công của trò chơi kinh dị luôn không thể nào giải thích nổi: [Được rồi, chờ thêm chút đi vậy.]
Có khi từ đầu đến cuối cái phó bản này chỉ có một mình cậu thôi.
Phí Xu chờ đến có hơi đói, vô thức cầm một miếng bánh mềm xốp bỏ vào miệng.
Nhìn bánh ngọt ngon miệng nhưng lúc vừa vào miệng lại như biến thành kịch độc.
Phí Xu sặc, ho khan một tiếng. Trong nháy mắt hốc mắt đỏ lên.
Cậu không biết phải hình dung mùi vị của miếng bánh ngọt này như thế nào nữa. Đại khái là vị của khổ qua đắng mà Phí Xu ghét nhất nhân lên mười, sau đó còn thêm cả mù tạt vào.
Phí Xu không ngừng ho khan, rất nhanh, có người qua đường vì nghe tiếng động của cậu nên vội vàng đến.
Hàng chân mày đẹp đẽ của người hầu nhíu lại, đôi mắt màu xanh nhìn cậu chủ ma cà rồng nhỏ ăn nhầm miếng bánh ngọt kia.
Tâm trạng không tốt, lại ăn phải đồ khó nuốt, giống như đóa hoa mềm mại bị nung nóng, vừa héo rũ vừa khổ sở.
Nếu như không được người khác nâng niu yêu thương thì có khi sẽ khô héo thật mất.
Rất nhanh nước đã được mang đến cho Phí Xu súc miệng, người đàn ông anh tuấn khom người, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Hành động lịch sự, giọng điệu tao nhã, động tác đưa tay cũng không cho cậu cự tuyệt: “Cậu chủ nhỏ, mạo phạm kiểm tra vết thương trong miệng của cậu rồi.”
Bao tay màu trắng đã được lấy xuống. Lúc ngón tay có chút thô ráp tiếp xúc với gò má mềm mại chợt khựng lại, sau đó tiếp tục dùng sức giữ quai hàm mềm mại của Phí Xu.
Đầu lưỡi ửng đỏ cùng hàm răng trắng thẳng hàng bị lộ ra trong không khí. Đụng phải ánh mắt của người khác, cái lưỡi không được tự nhiên rụt về sau một cái.
Khoang miệng mềm mại có hơi đỏ lên nhưng vết thương không nghiêm trọng lắm.
Đã xác nhận được vết thương nhưng ngón tay của người hầu nam cũng không thu lại, mi mắt cung kính cụp xuống, hỏi: “Cần tôi chữa thương giúp cậu không?”
Cái này sẽ ảnh hướng đến việc lập khế ước à?
Vấn đề của Phí Xu còn chưa kịp giải quyết, lại không có việc gì làm nên chẳng thể làm gì khác hơn là lại sắp xếp đồ lót dạ trong khay một chút.
Dĩ nhiên ma cà rồng sẽ không ăn những thứ như vậy.
Nhưng huyết bộc vẫn là con người. Có khi người chơi sẽ thích thứ này, mùi vị cũng không tệ.
Phí Xu dùng một chút công sức mới có thể tìm được những thứ này trong trang viên, hy vọng có thể làm quà ra mắt với bạn đồng hành lần đầu tiên gặp mặt này. Ít nhất cũng thể hiện chút thành ý của cậu.
Mặc dù cũng không phải là đồ cậu làm, chẳng qua cậu chỉ bỏ đồ ra, bày mâm rồi rót trà thôi.
Phí Xu cũng từng nghĩ, nếu như bạn đồng hành hợp tác hỏi tới thì cậu cũng sẽ trả lời đúng sự thật.
Nhưng nước trà nguội lạnh đã phải đổi đến mấy lần mà trang viên vắng vẻ vẫn chưa có ai tới.
Lúc đầu 1938 còn an ủi, trấn an tinh thần ký chủ: [Người chơi ma cà rồng tái nhập vào trò chơi sớm hơn so với huyết bộc, có lẽ phải chờ thêm một lúc nữa.]
Nhưng khi Phí Xu đứng dậy, mím môi, tính đi thay nước trà đến lần thứ tư, 1938 ngăn cậu lại: [Không cần. Bọn họ sẽ không quay lại đâu.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa đúng lúc này, sợi dây đỏ gần như trong suốt trên tay Phí Xu đứt mất một sợi.
Sau đó sợi thứ hai cũng biến mất.
Sợi dây cuối cùng giống như bị lãng quên sau đó thi thoảng nhớ đến cũng cứ như thế mà biến mất trên cổ tay Phí Xu.
1938 trầm mặc: [Ký chủ…]
Phí Xu thấp giọng than thở, cắt ngang lời nó: [Thật ra thì tôi cũng tính đến rồi. Dẫu sao tôi cũng không có bang hội gì. Người ta đều có bang hội thì tất nhiên sẽ ưu tiên chọn người chơi từ bang hội của mình mà.]
Nhưng mà ba người, một người cũng không tới, nghĩ đến cỡ nào cũng thấy có hơi lúng túng và ảo não.
[Chỉ hơi sợ thôi.] Phí Xu ngẫm nghĩ một lát, kịch bản và lối tấn công của trò chơi kinh dị luôn không thể nào giải thích nổi: [Được rồi, chờ thêm chút đi vậy.]
Có khi từ đầu đến cuối cái phó bản này chỉ có một mình cậu thôi.
Phí Xu chờ đến có hơi đói, vô thức cầm một miếng bánh mềm xốp bỏ vào miệng.
Nhìn bánh ngọt ngon miệng nhưng lúc vừa vào miệng lại như biến thành kịch độc.
Phí Xu sặc, ho khan một tiếng. Trong nháy mắt hốc mắt đỏ lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu không biết phải hình dung mùi vị của miếng bánh ngọt này như thế nào nữa. Đại khái là vị của khổ qua đắng mà Phí Xu ghét nhất nhân lên mười, sau đó còn thêm cả mù tạt vào.
Phí Xu không ngừng ho khan, rất nhanh, có người qua đường vì nghe tiếng động của cậu nên vội vàng đến.
Hàng chân mày đẹp đẽ của người hầu nhíu lại, đôi mắt màu xanh nhìn cậu chủ ma cà rồng nhỏ ăn nhầm miếng bánh ngọt kia.
Tâm trạng không tốt, lại ăn phải đồ khó nuốt, giống như đóa hoa mềm mại bị nung nóng, vừa héo rũ vừa khổ sở.
Nếu như không được người khác nâng niu yêu thương thì có khi sẽ khô héo thật mất.
Rất nhanh nước đã được mang đến cho Phí Xu súc miệng, người đàn ông anh tuấn khom người, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Hành động lịch sự, giọng điệu tao nhã, động tác đưa tay cũng không cho cậu cự tuyệt: “Cậu chủ nhỏ, mạo phạm kiểm tra vết thương trong miệng của cậu rồi.”
Bao tay màu trắng đã được lấy xuống. Lúc ngón tay có chút thô ráp tiếp xúc với gò má mềm mại chợt khựng lại, sau đó tiếp tục dùng sức giữ quai hàm mềm mại của Phí Xu.
Đầu lưỡi ửng đỏ cùng hàm răng trắng thẳng hàng bị lộ ra trong không khí. Đụng phải ánh mắt của người khác, cái lưỡi không được tự nhiên rụt về sau một cái.
Khoang miệng mềm mại có hơi đỏ lên nhưng vết thương không nghiêm trọng lắm.
Đã xác nhận được vết thương nhưng ngón tay của người hầu nam cũng không thu lại, mi mắt cung kính cụp xuống, hỏi: “Cần tôi chữa thương giúp cậu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro