Sinh Hoạt Của Người Chơi Ở Vô Hạn Lưu
Livestream Linh...
2024-09-13 18:28:49
Chờ sau khi an toàn một chút thì lại hỏi 1938 tình hình liên quan cũng không muộn.
Có thể là vì mới xuất hiện nên độ khó của phó bản không cao, cũng là vì có người chơi mới nên lúc mới vào, phó bản không nhét người chơi vào cảnh phải đấu tranh sinh tồn ngay.
Người chơi nam có nữ có, trẻ có, già có, thân phận của bọn họ đều là streamer đang trong thời kỳ khảo sát của công ty Kim Tùng.
Bây giờ họ đang chuẩn bị vào khu nhà chung để livestream của Kim Tùng.
Ở phía trước có một người đàn ông mặc âu phục đang vừa dẫn đường cho bọn họ, vừa giới thiệu thông tin liên quan.
“Mặc dù bây giờ mọi người có thể vào ở nhưng công ty có ký hợp đồng với mọi người không thì lại là một chuyện khác. Trong thời kỳ khảo sát, nếu không có biểu hiện tốt thì sẽ không thể lấy được hợp đồng chính thức. Nền tảng của chúng tôi chỉ cần streamer ưu tú nhất.”
Người chơi mới vào ở đằng sau rõ ràng còn chưa vào, dường như không cách nào chấp nhận được sự thật của trò chơi kinh dị này mà bắt lấy người xung quanh hỏi cái này có phải là trò đùa hay không.
“Đây là trò chơi khăm đúng không? Tôi muốn về nhà, để tôi về nhà đi!”
Cũng đã lâu rồi Phí Xu không đụng mặt người chơi mới trong phó bản, nhìn bộ dạng của người kia, cậu không nhịn được mà ghé mắt nhìn.
Cái này không phải là chê bai hay gì, chẳng qua cậu bỗng nhiên thấy có hơi xúc động. So với người kia thì cậu cũng được xem là người chơi cũ rồi, tâm tính cũng đã có thay đổi nhiều so với lúc mới vào phó bản.
Bước chân của người đàn ông dẫn đầu đột nhiên chậm lại, ánh mắt khi nãy vẫn mang vẻ chê bai không thèm đếm xỉa đột nhiên thay đổi.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào người chơi đang cầu xin được tha kia. Rõ ràng vẻ ngoài cũng được coi là hợp chuẩn nhưng lúc này lại đáng sợ đến khó hiểu.
Bên cạnh, một người mới khác thốt lên, đến cả tiếng nói cũng không dám lớn tiếng quá: “Cổ… Cổ anh ta.”
Không biết nguyên nhân là vì ánh đèn trong phòng hay không mà vẻ mặt của người đại diện trông rất ảm đạm, thậm chí có màu xám xịt.
Cái khiến người khác cảm thấy quỷ dị chính là cổ của anh ta.
Độ cong của cổ anh ta đã vượt quá cực hạn chuyển động của người bình thường. Thậm chí còn khiến người khác nghi ngờ không biết giây kế tiếp có phải cái cổ đấy sẽ rớt xuống luôn hay không.
Giọng của người nam đại diện đó cũng có hơi âm u, không khác gì được vọng lại qua một lớp gỗ: “Đã đến rồi còn hối hận à?”
Người chơi cũ rất rõ, nếu tay mơ này không chịu tỉnh táo lại thì coi như xong đời.
Nhưng người chơi mới lại là người nhát gan, cực kỳ sợ không gian u tối. Đối diện với biểu hiện như thế của người đàn ông, khó mà có thể bình tĩnh lại để trả lời người đàn ông được.
Người mới này chết chắc. Không ít người chơi cũ đứng bên cạnh lạnh lùng dõi theo, khoanh tay phán đoán.
Một người đàn ông thân hình cao lớn đứng sau đám người, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa người nam đại diện và người chơi mới.
Hàng mi lạnh lùng có hơi hung dữ của anh ta từ từ nhíu lại một chỗ.
Ngay trước khi mở miệng, đã có một giọng nói nhỏ nhẹ thăm dò vang lên: “Xin lỗi, anh có thể mở đèn hành lang lên được không?”
Ánh mắt của Vệ Húc theo hướng âm thanh vang lên mà xoay sang hướng khác, lúc đụng được người vừa lên tiếng rất nhỏ kia thì mới dừng.
Vệ Húc cho rằng dùng từ xinh đẹp và yếu đuối để miêu tả một người đàn ông thì không thích hợp cho lắm.
Nhưng ngoại trừ những từ này ra thì không còn tìm được từ nào để hình dung cậu nam sinh mới mở miệng kia nữa.
Nhiều người nhìn đến như thế khiến cậu rõ ràng có hơi bứt rứt, vô thức lùi về sau một bước, bổ sung thêm, giọng đã nhỏ hơn: “Hành lang hơi tối, tôi hơi sợ.”
Cuối cùng người nam đại diện cũng mở đèn hành lang.
Dưới ánh đèn sáng ngời, vẻ ngoài của người nam đại diện cũng không khác gì người thường.
Có thể là vì mới xuất hiện nên độ khó của phó bản không cao, cũng là vì có người chơi mới nên lúc mới vào, phó bản không nhét người chơi vào cảnh phải đấu tranh sinh tồn ngay.
Người chơi nam có nữ có, trẻ có, già có, thân phận của bọn họ đều là streamer đang trong thời kỳ khảo sát của công ty Kim Tùng.
Bây giờ họ đang chuẩn bị vào khu nhà chung để livestream của Kim Tùng.
Ở phía trước có một người đàn ông mặc âu phục đang vừa dẫn đường cho bọn họ, vừa giới thiệu thông tin liên quan.
“Mặc dù bây giờ mọi người có thể vào ở nhưng công ty có ký hợp đồng với mọi người không thì lại là một chuyện khác. Trong thời kỳ khảo sát, nếu không có biểu hiện tốt thì sẽ không thể lấy được hợp đồng chính thức. Nền tảng của chúng tôi chỉ cần streamer ưu tú nhất.”
Người chơi mới vào ở đằng sau rõ ràng còn chưa vào, dường như không cách nào chấp nhận được sự thật của trò chơi kinh dị này mà bắt lấy người xung quanh hỏi cái này có phải là trò đùa hay không.
“Đây là trò chơi khăm đúng không? Tôi muốn về nhà, để tôi về nhà đi!”
Cũng đã lâu rồi Phí Xu không đụng mặt người chơi mới trong phó bản, nhìn bộ dạng của người kia, cậu không nhịn được mà ghé mắt nhìn.
Cái này không phải là chê bai hay gì, chẳng qua cậu bỗng nhiên thấy có hơi xúc động. So với người kia thì cậu cũng được xem là người chơi cũ rồi, tâm tính cũng đã có thay đổi nhiều so với lúc mới vào phó bản.
Bước chân của người đàn ông dẫn đầu đột nhiên chậm lại, ánh mắt khi nãy vẫn mang vẻ chê bai không thèm đếm xỉa đột nhiên thay đổi.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào người chơi đang cầu xin được tha kia. Rõ ràng vẻ ngoài cũng được coi là hợp chuẩn nhưng lúc này lại đáng sợ đến khó hiểu.
Bên cạnh, một người mới khác thốt lên, đến cả tiếng nói cũng không dám lớn tiếng quá: “Cổ… Cổ anh ta.”
Không biết nguyên nhân là vì ánh đèn trong phòng hay không mà vẻ mặt của người đại diện trông rất ảm đạm, thậm chí có màu xám xịt.
Cái khiến người khác cảm thấy quỷ dị chính là cổ của anh ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Độ cong của cổ anh ta đã vượt quá cực hạn chuyển động của người bình thường. Thậm chí còn khiến người khác nghi ngờ không biết giây kế tiếp có phải cái cổ đấy sẽ rớt xuống luôn hay không.
Giọng của người nam đại diện đó cũng có hơi âm u, không khác gì được vọng lại qua một lớp gỗ: “Đã đến rồi còn hối hận à?”
Người chơi cũ rất rõ, nếu tay mơ này không chịu tỉnh táo lại thì coi như xong đời.
Nhưng người chơi mới lại là người nhát gan, cực kỳ sợ không gian u tối. Đối diện với biểu hiện như thế của người đàn ông, khó mà có thể bình tĩnh lại để trả lời người đàn ông được.
Người mới này chết chắc. Không ít người chơi cũ đứng bên cạnh lạnh lùng dõi theo, khoanh tay phán đoán.
Một người đàn ông thân hình cao lớn đứng sau đám người, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa người nam đại diện và người chơi mới.
Hàng mi lạnh lùng có hơi hung dữ của anh ta từ từ nhíu lại một chỗ.
Ngay trước khi mở miệng, đã có một giọng nói nhỏ nhẹ thăm dò vang lên: “Xin lỗi, anh có thể mở đèn hành lang lên được không?”
Ánh mắt của Vệ Húc theo hướng âm thanh vang lên mà xoay sang hướng khác, lúc đụng được người vừa lên tiếng rất nhỏ kia thì mới dừng.
Vệ Húc cho rằng dùng từ xinh đẹp và yếu đuối để miêu tả một người đàn ông thì không thích hợp cho lắm.
Nhưng ngoại trừ những từ này ra thì không còn tìm được từ nào để hình dung cậu nam sinh mới mở miệng kia nữa.
Nhiều người nhìn đến như thế khiến cậu rõ ràng có hơi bứt rứt, vô thức lùi về sau một bước, bổ sung thêm, giọng đã nhỏ hơn: “Hành lang hơi tối, tôi hơi sợ.”
Cuối cùng người nam đại diện cũng mở đèn hành lang.
Dưới ánh đèn sáng ngời, vẻ ngoài của người nam đại diện cũng không khác gì người thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro