Sinh Hoạt Của Người Chơi Ở Vô Hạn Lưu
Livestream Linh...
2024-09-13 18:28:49
Phí Xu quả thật đồng tình với cách nói của anh ta. Cậu nhìn dáng dấp của người nam đại diện kia, luôn cho rằng chuyện ký hợp đồng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Trong nhóm, mọi người trao đổi vài cách thức có tiềm năng, Miêu Sam chủ động chọc Phí Xu.
Phí Xu nói chuyện với cậu ta mấy câu, xem giờ xong thì chuẩn bị ra ngoài ăn trưa.
Cậu mang theo cái túi nhỏ của mình, định đến siêu thị mini trong thành phố để xem thử một chút.
Tháo tai nghe xuống, âm thanh xung quanh lại trở nên rõ ràng.
Hành lang truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Phí Xu mặc áo khoác, đứng cách cửa không xa, động tác mở cửa cũng ngừng, vô thức mà thở chậm lại, chú ý động tĩnh chỗ cánh cửa.
Cứ thế mà ra ngoài, mắt đối mặt với người bên ngoài có hơi lúng túng. Phí Xu quyết định cứ chờ cho người kia đi rồi mới ra ngoài.
Phí Xu cầm chặt nút áo áo khoác, dán sát tường như mèo con sợ người lạ.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, sau đó lại đột ngột biến mất.
“Người” bên ngoài dường như đã dừng lại.
Nhưng không có tiếng mở cửa.
Hơn nữa động tĩnh này nghe như là dừng ở gần bên ngoài cửa.
Trong đầu Phí Xu lúc này lại nhảy ra lời đồn về khu nhà chung này.
Hành lang trống không lại có tiếng bước chân.
Nó không có mục tiêu, không biết lúc nào sẽ dừng lại.
Thật giống như đang dán vào gần trên cửa, yên lặng lắng nghe động tĩnh phía trong cửa.
Trái tim của Phí Xu như bị bóp nghẹn, hơi khó thở.
Cậu sợ rằng khi vừa mở cửa sẽ phải đối diện với cặp mắt màu đỏ thắm.
Phí Xu đứng ở cạnh cửa, ngón tay bị nắm chặt đến mức trắng bệch.
Nhưng cậu thậm chí còn chẳng có thể tránh xa khỏi cánh cửa này dù chỉ một chút. Rất sợ nếu cậu phát ra chút tiếng động thì sẽ bị “thứ” bên ngoài phát hiện trong phòng có người.
Ở cửa mãi không có tiếng động gì.
Dường như đang chờ đợi hành động tiếp theo của Phí Xu.
Bên tai Phí Xu thậm chí còn có ảo giác về tiếng hít thở rất nhỏ.
Hô hấp đều đều lạnh như băng như đang phả thẳng vào sau vành tai Phí Xu.
Cơ thể mảnh khảnh của Phí Xu run lên một cái. Cậu cứng đờ người, quay đầu lại.
Sau lưng là một khoảng trống không, trừ đồ đạc cũ kỹ trong phòng thì không còn gì nữa.
Hoàn cảnh bức bối trong căn phòng không khác gì lồng chim bồ câu thậm chí còn chẳng có cửa sổ kia, lúc này lại có thêm chút cảm giác an toàn.
Ít nhất sẽ không có thứ gì từ sau đột nhiên chui ra ngoài.
Phí Xu từ từ thở phào nhẹ nhõm. Cậu đứng đợi thêm một lúc ở cửa, cũng không nghe được động tĩnh nào khác.
Bây giờ vẫn đang là buổi trưa ngày đầu tiên. Bất kể nói thế nào thì cũng sẽ không thể xuất hiện quái vật đòi mạng được.
Vì lý do cẩn thận, Phí Xu lấy đạo cụ trinh sát bí mật ra.
Ở cửa vẫn là cảnh trống không, tất cả đều bình thường.
Tuy nhiên cái này cũng không thể giải thích được tất cả.
m thanh nhắc nhở của 1938: [Đạo cụ trinh sát phát hiện có thứ kỳ lạ không thể thám thính được.]
Cũng có đạo cụ trinh sát chuyên dùng cho mấy chuyện tâm linh nhưng đây là phó bản tâm linh đầu tiên của Phí Xu, lúc vào phó bản cũng rất đường đột, hầu như chẳng chuẩn bị gì.
Phí Xu nghe 1938 nhắc nhở thì có hơi căng thẳng: [Bên ngoài có thứ gì à?]
Nhưng cụ thể hỏi lại thì 1938 không trả lời nữa. Có lẽ liên quan đến tình tiết của phó bản nên không cách nào lên tiếng nhắc nhở được.
Từ sau khi 1938 tắt máy rồi mở lại, dường như có vẻ nó đã kiệm lời hơn nhiều.
Phí Xu cử động cơ thể có phần cứng đờ của mình, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, quyết định đợi thêm mười phút nữa.
Bỏ bữa sáng, bữa trưa cũng sắp qua, bất kể là chỉ số đói bụng hay cơ thể của Phí Xu cũng đều đang phản đối.
Nếu sau mười phút này còn không có động tĩnh gì thì cậu sẽ đi ra ngoài.
“Cành cạch” một tiếng, khóa cửa phát ra âm thanh rõ ràng, dễ nghe.
Trong nhóm, mọi người trao đổi vài cách thức có tiềm năng, Miêu Sam chủ động chọc Phí Xu.
Phí Xu nói chuyện với cậu ta mấy câu, xem giờ xong thì chuẩn bị ra ngoài ăn trưa.
Cậu mang theo cái túi nhỏ của mình, định đến siêu thị mini trong thành phố để xem thử một chút.
Tháo tai nghe xuống, âm thanh xung quanh lại trở nên rõ ràng.
Hành lang truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Phí Xu mặc áo khoác, đứng cách cửa không xa, động tác mở cửa cũng ngừng, vô thức mà thở chậm lại, chú ý động tĩnh chỗ cánh cửa.
Cứ thế mà ra ngoài, mắt đối mặt với người bên ngoài có hơi lúng túng. Phí Xu quyết định cứ chờ cho người kia đi rồi mới ra ngoài.
Phí Xu cầm chặt nút áo áo khoác, dán sát tường như mèo con sợ người lạ.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, sau đó lại đột ngột biến mất.
“Người” bên ngoài dường như đã dừng lại.
Nhưng không có tiếng mở cửa.
Hơn nữa động tĩnh này nghe như là dừng ở gần bên ngoài cửa.
Trong đầu Phí Xu lúc này lại nhảy ra lời đồn về khu nhà chung này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hành lang trống không lại có tiếng bước chân.
Nó không có mục tiêu, không biết lúc nào sẽ dừng lại.
Thật giống như đang dán vào gần trên cửa, yên lặng lắng nghe động tĩnh phía trong cửa.
Trái tim của Phí Xu như bị bóp nghẹn, hơi khó thở.
Cậu sợ rằng khi vừa mở cửa sẽ phải đối diện với cặp mắt màu đỏ thắm.
Phí Xu đứng ở cạnh cửa, ngón tay bị nắm chặt đến mức trắng bệch.
Nhưng cậu thậm chí còn chẳng có thể tránh xa khỏi cánh cửa này dù chỉ một chút. Rất sợ nếu cậu phát ra chút tiếng động thì sẽ bị “thứ” bên ngoài phát hiện trong phòng có người.
Ở cửa mãi không có tiếng động gì.
Dường như đang chờ đợi hành động tiếp theo của Phí Xu.
Bên tai Phí Xu thậm chí còn có ảo giác về tiếng hít thở rất nhỏ.
Hô hấp đều đều lạnh như băng như đang phả thẳng vào sau vành tai Phí Xu.
Cơ thể mảnh khảnh của Phí Xu run lên một cái. Cậu cứng đờ người, quay đầu lại.
Sau lưng là một khoảng trống không, trừ đồ đạc cũ kỹ trong phòng thì không còn gì nữa.
Hoàn cảnh bức bối trong căn phòng không khác gì lồng chim bồ câu thậm chí còn chẳng có cửa sổ kia, lúc này lại có thêm chút cảm giác an toàn.
Ít nhất sẽ không có thứ gì từ sau đột nhiên chui ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phí Xu từ từ thở phào nhẹ nhõm. Cậu đứng đợi thêm một lúc ở cửa, cũng không nghe được động tĩnh nào khác.
Bây giờ vẫn đang là buổi trưa ngày đầu tiên. Bất kể nói thế nào thì cũng sẽ không thể xuất hiện quái vật đòi mạng được.
Vì lý do cẩn thận, Phí Xu lấy đạo cụ trinh sát bí mật ra.
Ở cửa vẫn là cảnh trống không, tất cả đều bình thường.
Tuy nhiên cái này cũng không thể giải thích được tất cả.
m thanh nhắc nhở của 1938: [Đạo cụ trinh sát phát hiện có thứ kỳ lạ không thể thám thính được.]
Cũng có đạo cụ trinh sát chuyên dùng cho mấy chuyện tâm linh nhưng đây là phó bản tâm linh đầu tiên của Phí Xu, lúc vào phó bản cũng rất đường đột, hầu như chẳng chuẩn bị gì.
Phí Xu nghe 1938 nhắc nhở thì có hơi căng thẳng: [Bên ngoài có thứ gì à?]
Nhưng cụ thể hỏi lại thì 1938 không trả lời nữa. Có lẽ liên quan đến tình tiết của phó bản nên không cách nào lên tiếng nhắc nhở được.
Từ sau khi 1938 tắt máy rồi mở lại, dường như có vẻ nó đã kiệm lời hơn nhiều.
Phí Xu cử động cơ thể có phần cứng đờ của mình, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, quyết định đợi thêm mười phút nữa.
Bỏ bữa sáng, bữa trưa cũng sắp qua, bất kể là chỉ số đói bụng hay cơ thể của Phí Xu cũng đều đang phản đối.
Nếu sau mười phút này còn không có động tĩnh gì thì cậu sẽ đi ra ngoài.
“Cành cạch” một tiếng, khóa cửa phát ra âm thanh rõ ràng, dễ nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro