Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí
Chương 50
Da Thanh Oa
2024-08-27 03:51:22
Hai người hung hăng nhìn nhau, Văn Sóc bị câu hỏi của người bạn Cố Bách Vũ chặn lại một lúc, biết chính mình không có lý, cũng chỉ là lỡ miệng.
Một lúc sau, mới lại mở miệng hỏi hắn: “Sao đột nhiên cậu lại uống thuốc giảm đau?"
Cố Bách Vũ nghe xong, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Rốt cuộc, họ đã là bạn nhiều năm, vẫn là biết cách quan tâm đến mình. Vì vậy, giọng điệu của anh đã dịu dàng hơn rất nhiều khi trả lời: "Cậu nhìn xem, tôi mọc răng khôn, đau điếng người"
Văn Sóc nhìn vào hộp thuốc thiếu mất hai viên, cuối cùng lại hận sắt không thành thép nói với anh: "Một chút đau? Cậu không thể chịu đựng sao?”
Cố Bách Vũ khϊếp sợ nhìn qua: “... Cậu có từng nghe tới câu nói, đau răng tuy không phải là bệnh, nhưng có thể gϊếŧ chết người không?”
Văn Sóc chậc một tiếng: "Vậy cậu không biết tự mình đi mua thuốc à?"
Cố Bách Vũ càng chấn kinh rồi: “... Cậu có nhất thiết phải keo kiệt như thế không? Không phải ở đây đang có sẵn à? Chỉ là hai viên mà thôi, hơn nữa, cậu cũng không bao giờ uống thuốc giảm đau nha”
Văn Sóc khó thở: “Ai cùng cậu nói tôi không uống?”
Cố Bách Vũ: “Cậu bị đau răng?”
Văn Sóc: “......”
Cố Bách Vũ đưa tay với hộp thuốc: "Đúng không? Dù sao cậu cũng không cần uống, cử đưa cho tôi đi. Thuốc này thật sự có tác dụng, tôi uống vào răng liền không còn đau nữa."
Văn Sóc thấy hắn tự nhiên còn muốn duỗi tay ra để lấy thêm, vì vậy anh tức giận đánh lên cái tay kia, nói: "Cậu nên giữ liêm sỉ một chút, ai nói răng tôi không đau? Tôi còn đau đầu, cả tay tôi cũng đau quá! Cậu cút đi.”
Cố Bách Vũ che bàn tay bị đánh của mình và nhìn nhìn Văn Sóc với đôi mắt đẫm lệ.
Đây thật sự là luyến tiếc cho mình uống nó nha!!
Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, sau nhiều năm gắn bó với nhau, cùng chia sẻ vui buồn, chúng ta lại có kết quả như thế này.
Tức khắc trong lòng hắn cảm thấy thật lạnh, thật lạnh.
Hắn nhìn Văn Sóc với ánh mắt thương tâm rồi chạy ra ngoài: "Tôi muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu."
Văn Sóc nhìn bạn của mình bỏ chạy, không còn lời gì để nói: “... Chúng ta thật sự không có mối quan hệ gì nha. Cậu đi đâu vậy?"
Cố Bách Vũ: "Rời xa cậu”
Văn Sóc: "..... Cho nên, hôm nay rốt cuộc cậu đến đây để làm gì?"
Tuy nhiên, Cố Bách Vũ đã chạy đi mất.
Văn Sóc thở dài, cúi đầu nhìn hộp thuốc đã mở trong tay. Hộp thuốc màu xanh trắng không giống như bất kỳ lọ thuốc thông thường nào. Anh thực sự không cần dùng thuốc giảm đau và bản thân anh có thể chịu đựng được hầu hết mọi cơn đau.
Nỗi đau không thể chịu đựng được, đã từ lâu… không còn đau nữa.
Văn Sóc cầm hộp thuốc rồi chạm vào đầu gối, nhớ tới dáng vẻ Lâm Nhàn ngồi xổm trước mặt mình.
Lúc đó, trái tim anh đã rung động. Anh biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng nhìn xuống chiếc chăn trên chân mình, anh hoàn toàn không xứng.
Anh cười nhẹ một tiếng, lấy ra hai viên thuốc và nuốt chúng cùng với nước trên bàn.
Một lúc sau, mới lại mở miệng hỏi hắn: “Sao đột nhiên cậu lại uống thuốc giảm đau?"
Cố Bách Vũ nghe xong, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Rốt cuộc, họ đã là bạn nhiều năm, vẫn là biết cách quan tâm đến mình. Vì vậy, giọng điệu của anh đã dịu dàng hơn rất nhiều khi trả lời: "Cậu nhìn xem, tôi mọc răng khôn, đau điếng người"
Văn Sóc nhìn vào hộp thuốc thiếu mất hai viên, cuối cùng lại hận sắt không thành thép nói với anh: "Một chút đau? Cậu không thể chịu đựng sao?”
Cố Bách Vũ khϊếp sợ nhìn qua: “... Cậu có từng nghe tới câu nói, đau răng tuy không phải là bệnh, nhưng có thể gϊếŧ chết người không?”
Văn Sóc chậc một tiếng: "Vậy cậu không biết tự mình đi mua thuốc à?"
Cố Bách Vũ càng chấn kinh rồi: “... Cậu có nhất thiết phải keo kiệt như thế không? Không phải ở đây đang có sẵn à? Chỉ là hai viên mà thôi, hơn nữa, cậu cũng không bao giờ uống thuốc giảm đau nha”
Văn Sóc khó thở: “Ai cùng cậu nói tôi không uống?”
Cố Bách Vũ: “Cậu bị đau răng?”
Văn Sóc: “......”
Cố Bách Vũ đưa tay với hộp thuốc: "Đúng không? Dù sao cậu cũng không cần uống, cử đưa cho tôi đi. Thuốc này thật sự có tác dụng, tôi uống vào răng liền không còn đau nữa."
Văn Sóc thấy hắn tự nhiên còn muốn duỗi tay ra để lấy thêm, vì vậy anh tức giận đánh lên cái tay kia, nói: "Cậu nên giữ liêm sỉ một chút, ai nói răng tôi không đau? Tôi còn đau đầu, cả tay tôi cũng đau quá! Cậu cút đi.”
Cố Bách Vũ che bàn tay bị đánh của mình và nhìn nhìn Văn Sóc với đôi mắt đẫm lệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây thật sự là luyến tiếc cho mình uống nó nha!!
Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, sau nhiều năm gắn bó với nhau, cùng chia sẻ vui buồn, chúng ta lại có kết quả như thế này.
Tức khắc trong lòng hắn cảm thấy thật lạnh, thật lạnh.
Hắn nhìn Văn Sóc với ánh mắt thương tâm rồi chạy ra ngoài: "Tôi muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu."
Văn Sóc nhìn bạn của mình bỏ chạy, không còn lời gì để nói: “... Chúng ta thật sự không có mối quan hệ gì nha. Cậu đi đâu vậy?"
Cố Bách Vũ: "Rời xa cậu”
Văn Sóc: "..... Cho nên, hôm nay rốt cuộc cậu đến đây để làm gì?"
Tuy nhiên, Cố Bách Vũ đã chạy đi mất.
Văn Sóc thở dài, cúi đầu nhìn hộp thuốc đã mở trong tay. Hộp thuốc màu xanh trắng không giống như bất kỳ lọ thuốc thông thường nào. Anh thực sự không cần dùng thuốc giảm đau và bản thân anh có thể chịu đựng được hầu hết mọi cơn đau.
Nỗi đau không thể chịu đựng được, đã từ lâu… không còn đau nữa.
Văn Sóc cầm hộp thuốc rồi chạm vào đầu gối, nhớ tới dáng vẻ Lâm Nhàn ngồi xổm trước mặt mình.
Lúc đó, trái tim anh đã rung động. Anh biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng nhìn xuống chiếc chăn trên chân mình, anh hoàn toàn không xứng.
Anh cười nhẹ một tiếng, lấy ra hai viên thuốc và nuốt chúng cùng với nước trên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro