Sinh Tồn Dưới Tư Cách Vợ Của Công Tước Ác Quỷ
Chương 28
2024-11-20 00:31:53
Aden thở ra một hơi ngắn và nghĩ đến đề nghị của Idith. 'Không còn cách nào khác nếu ngài muốn gặp cô ấy mà không cho cô biết ngài là ai.'
"Ai nói vậy?"
"Milo của Red Delrose."
"Ah, tên đó..." Aden cảm giác như đầu anh bị tuyết chôn vùi trong một khoảnh khắc. Bên ngoài cánh đồng tuyết rộng, đó là nơi nguy hiểm mà một người có thể bị chôn bởi tuyết, chỉ với một bước đi sai. Khi mà người bước vào một điểm mà tuyết đã chất đống trên một vết nứt, người đó rơi vào một cái hố, đi cùng với tuyết.
Aden cảm giác bản thân như đang ở trên điểm đó vậy, và có thể sẽ hối hận điều mà mình sắp nói. Thế nhưng, anh vẫn nói. "Milo có vẻ bối rối về hành vi của anh ta bởi đã dành thời gian dài ở Đế quốc và có lẽ đang kinh ngạc khi nhìn cô."
Sao mà một người rất tin tưởng vào bản thân lại bị kinh ngạc? Ilyin nghĩ lại mọi thứ và nhớ ra tình trạng của mình bây giờ. Cô chỉ mặc một chiếc váy, dù nó dày. Công tước để lại ấn ký trên người cô cũng làm kinh ngạc các hầu gái. Ilyin che mắt khi Etra đảm bảo rằng ấn ký đều đã được che. Nghĩ lại thì, ngày đó Den có vẻ đã do dự.
"Ta hiểu rồi," cô trả lời rồi gật đầu.
"Nếu cô không thoải mái, tôi sẽ cấm các hiệp sĩ bước vào phòng cô, điều mà cô quen khi còn ở Đế quốc.
"Không cần, nó ổn mà," Ilyin thở ra, giọng cô bình tĩnh mặc dù đỏ mặt. "Sau cùng thì ta cũng đang ở Biflten."
Cô nói rằng bản thân có thể làm theo truyền thống ở đây, Aden đặt một tay lên trán khi cô chậm rãi bước qua anh. Nhịp tim anh đập nhanh hơn cả khi lần đầu ra ngoài chiến với lũ quỷ trên lãnh thổ kẻ thù. Anh cảm giác như bị vùi trong đống tuyết, bởi có vẻ anh đã đi sai ngay bước đầu rồi.
Liệu mọi chuyện có tốt hơn khi để lộ bản thân vào ngày đầu gặp Ilyin? Người mà hạ thấp ánh mắt ngạc nhiên sau khi nghe anh gọi là Den. Aden thở nặng nề.
"Etra, ta muốn cô giúp một việc."
"Vâng?"
"Bà gửi ta một người dạy lễ nghi Biflten được không?
Aden nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người họ khi bước đi xa, mặt anh trở nên trắng khi đột nhiên trở nên nghiêm túc. Anh cần gặp người đó trước, để Ilyin có thể học được một lễ nghi "mới" của vùng Biflten áp dụng cho cô. Do đó, anh ta có thể có tiếng nói trong những gì cô sẽ được dạy.
***
Sao mà cô lại mệt đến như vậy chỉ sau một lần đi bộ ngắn? Ilyin mở đôi mắt mệt mỏi, dù giường có mềm, cô lại nhìn thấy bầu trời xám xịt thay vì thấy trần nhà. Những bông tuyết đủ lớn để chặn tầm mắt cô đang rơi xuống xô. Cô tỉnh giấc nhưng phải nhảy lùi lại khi nhận ra rằng bản thân bị bao vây bởi lũ quỷ. Trái tim cô lỡ một nhịp rồi theo bản năng chạy, nhưng cô lại không để bất kì dấu chân nào trên tuyết, cái mà ban đầu cô nhận nhầm thành giường. Mọi thứ làm cô bối rối.
"Bọn chúng đang đi về hướng này!" ai đó hét lên.
Con quái vật vây đỏ mà cô đã thấy trước đó, đã trốn đằng sau đống tuyết, một số thì ngụy trang để giấu đi màu sắc dễ thấy của chúng, nhưng bọn chúng không thể nhìn thấy cô.
"Đợi đến khi bọn chúng đến gần hơn!" giọng khác hét lên.
Cô nhìn thấy một chiếc di động quen thuộc ở giữa những người vừa hét với giọng khàn. Ilyin thở ra; cô đang nhìn thấy tương lai trong giấc mơ.
Cô đi qua con quái vật và nhìn xung quanh, thấy rằng phần còn lại của bầy đang trốn trên một mỏm đá rất cao. Cô nghĩ rằng con quái vật đang chờ để tập kích con người bên dưới, nhưng số lượng của chúng là quá ít. Rồi cô thấy thứ gì đó như trông như một ngôi làng bên dưới vách đá. Dù nó ở rất xa, cô lại không nghĩ đó là làng của con người, dù nó rất giống bởi cấu trúc tòa nhà. Cô thấy những người lính hành quân về phía trước trên một con dốc dài dẫn tới vách đá. Người dẫn họ nhìn rất quen, bởi mái tóc đen và đôi mắt xanh lam của anh dễ thấy đối với cô dù xuyên qua tuyết. Đó là Den. "Đi xuống!" cô hét lên trong hoảng loạn.
Một khoảnh khắc sau, con quái vật bên cạnh cô di chuyển về phía trước với những vệt ánh sáng xanh bao quanh chúng. Ilyin gần như ngã xuống khỏi vách đá khi nhìn thấy một hiện tượng lạ và gục xuống đất. Con quái vật đang nắm một cây gậy dài với trạm khắc lạ trên đó và ánh sáng xanh đã bắn ra từ những vật đó. Cô tự hỏi liệu nó có phải ma thuật.
Rồi, mặt đất rung chuyển. Cô ngạc nhiên nhìn lên vách đá và nhìn thấy điều gì đó không thể tưởng được. Mặt đất, không, đám tuyết đang di chuyển. Một trận tuyết lở dâng lên tập kích các hiệp sĩ như thể nó có ý thức riêng. Khi đám tuyết bao bọc họ, Ilyin tỉnh giấc.
"Ai nói vậy?"
"Milo của Red Delrose."
"Ah, tên đó..." Aden cảm giác như đầu anh bị tuyết chôn vùi trong một khoảnh khắc. Bên ngoài cánh đồng tuyết rộng, đó là nơi nguy hiểm mà một người có thể bị chôn bởi tuyết, chỉ với một bước đi sai. Khi mà người bước vào một điểm mà tuyết đã chất đống trên một vết nứt, người đó rơi vào một cái hố, đi cùng với tuyết.
Aden cảm giác bản thân như đang ở trên điểm đó vậy, và có thể sẽ hối hận điều mà mình sắp nói. Thế nhưng, anh vẫn nói. "Milo có vẻ bối rối về hành vi của anh ta bởi đã dành thời gian dài ở Đế quốc và có lẽ đang kinh ngạc khi nhìn cô."
Sao mà một người rất tin tưởng vào bản thân lại bị kinh ngạc? Ilyin nghĩ lại mọi thứ và nhớ ra tình trạng của mình bây giờ. Cô chỉ mặc một chiếc váy, dù nó dày. Công tước để lại ấn ký trên người cô cũng làm kinh ngạc các hầu gái. Ilyin che mắt khi Etra đảm bảo rằng ấn ký đều đã được che. Nghĩ lại thì, ngày đó Den có vẻ đã do dự.
"Ta hiểu rồi," cô trả lời rồi gật đầu.
"Nếu cô không thoải mái, tôi sẽ cấm các hiệp sĩ bước vào phòng cô, điều mà cô quen khi còn ở Đế quốc.
"Không cần, nó ổn mà," Ilyin thở ra, giọng cô bình tĩnh mặc dù đỏ mặt. "Sau cùng thì ta cũng đang ở Biflten."
Cô nói rằng bản thân có thể làm theo truyền thống ở đây, Aden đặt một tay lên trán khi cô chậm rãi bước qua anh. Nhịp tim anh đập nhanh hơn cả khi lần đầu ra ngoài chiến với lũ quỷ trên lãnh thổ kẻ thù. Anh cảm giác như bị vùi trong đống tuyết, bởi có vẻ anh đã đi sai ngay bước đầu rồi.
Liệu mọi chuyện có tốt hơn khi để lộ bản thân vào ngày đầu gặp Ilyin? Người mà hạ thấp ánh mắt ngạc nhiên sau khi nghe anh gọi là Den. Aden thở nặng nề.
"Etra, ta muốn cô giúp một việc."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vâng?"
"Bà gửi ta một người dạy lễ nghi Biflten được không?
Aden nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người họ khi bước đi xa, mặt anh trở nên trắng khi đột nhiên trở nên nghiêm túc. Anh cần gặp người đó trước, để Ilyin có thể học được một lễ nghi "mới" của vùng Biflten áp dụng cho cô. Do đó, anh ta có thể có tiếng nói trong những gì cô sẽ được dạy.
***
Sao mà cô lại mệt đến như vậy chỉ sau một lần đi bộ ngắn? Ilyin mở đôi mắt mệt mỏi, dù giường có mềm, cô lại nhìn thấy bầu trời xám xịt thay vì thấy trần nhà. Những bông tuyết đủ lớn để chặn tầm mắt cô đang rơi xuống xô. Cô tỉnh giấc nhưng phải nhảy lùi lại khi nhận ra rằng bản thân bị bao vây bởi lũ quỷ. Trái tim cô lỡ một nhịp rồi theo bản năng chạy, nhưng cô lại không để bất kì dấu chân nào trên tuyết, cái mà ban đầu cô nhận nhầm thành giường. Mọi thứ làm cô bối rối.
"Bọn chúng đang đi về hướng này!" ai đó hét lên.
Con quái vật vây đỏ mà cô đã thấy trước đó, đã trốn đằng sau đống tuyết, một số thì ngụy trang để giấu đi màu sắc dễ thấy của chúng, nhưng bọn chúng không thể nhìn thấy cô.
"Đợi đến khi bọn chúng đến gần hơn!" giọng khác hét lên.
Cô nhìn thấy một chiếc di động quen thuộc ở giữa những người vừa hét với giọng khàn. Ilyin thở ra; cô đang nhìn thấy tương lai trong giấc mơ.
Cô đi qua con quái vật và nhìn xung quanh, thấy rằng phần còn lại của bầy đang trốn trên một mỏm đá rất cao. Cô nghĩ rằng con quái vật đang chờ để tập kích con người bên dưới, nhưng số lượng của chúng là quá ít. Rồi cô thấy thứ gì đó như trông như một ngôi làng bên dưới vách đá. Dù nó ở rất xa, cô lại không nghĩ đó là làng của con người, dù nó rất giống bởi cấu trúc tòa nhà. Cô thấy những người lính hành quân về phía trước trên một con dốc dài dẫn tới vách đá. Người dẫn họ nhìn rất quen, bởi mái tóc đen và đôi mắt xanh lam của anh dễ thấy đối với cô dù xuyên qua tuyết. Đó là Den. "Đi xuống!" cô hét lên trong hoảng loạn.
Một khoảnh khắc sau, con quái vật bên cạnh cô di chuyển về phía trước với những vệt ánh sáng xanh bao quanh chúng. Ilyin gần như ngã xuống khỏi vách đá khi nhìn thấy một hiện tượng lạ và gục xuống đất. Con quái vật đang nắm một cây gậy dài với trạm khắc lạ trên đó và ánh sáng xanh đã bắn ra từ những vật đó. Cô tự hỏi liệu nó có phải ma thuật.
Rồi, mặt đất rung chuyển. Cô ngạc nhiên nhìn lên vách đá và nhìn thấy điều gì đó không thể tưởng được. Mặt đất, không, đám tuyết đang di chuyển. Một trận tuyết lở dâng lên tập kích các hiệp sĩ như thể nó có ý thức riêng. Khi đám tuyết bao bọc họ, Ilyin tỉnh giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro