Sinh Tồn Trên Biển Đều Dựa Vào Lá Gan Lớn
Chương 10
Nhất Điều Tiểu Cẩm Lý
2024-11-21 14:49:43
Cô không sợ những thứ khác, chỉ sợ trò chơi này có chế độ tấn công ban đêm, không phải cô nghĩ nhiều, chủ yếu là phần lớn trò chơi sinh tồn đều được thiết lập như vậy, nhiều động vật cũng có bản năng tránh ánh sáng, có chút ánh sáng ít nhất cũng có thể an toàn hơn.
Lột được nửa bên da cá, Kiều Thịnh có chút thất vọng, cá biển sâu giàu dầu cá đâu rồi, chỗ này chỉ là một chút dầu cá ở bụng, rốt cuộc là quảng cáo có tính lừa dối hay kiến thức dự trữ của cô không theo kịp.
Cạo một ít mỡ bụng cá hồi bôi lên đuốc, nhìn vân cá hồi quen thuộc này, Kiều Thịnh cau mày: "Trò chơi này khá lừa đảo, thì ra cá hồi này là cá hồi ba vân à, hóa ra nhấn vào xem chi tiết là hiện tên khoa học chung chung, ít nhất cũng cho một tên gọi dân gian đi chứ."
Vì không có điều kiện ăn cá hồi sống, Kiều Thịnh vẫn chọn cắt nửa bên đã lột da của con cá hồi này, đặt lên giá nướng đơn giản để nướng chín.
Sau khi thêm nhiên liệu vào giá nướng, Kiều Thịnh bắt đầu tháo dây thừng, chỉ tháo một đoạn nhỏ, hoàn toàn tách rời sợi của nó, sau đó dùng đồ sắt cạo thanh magie.
Không phải cô không muốn trực tiếp lấy lửa từ giá nướng, vừa nướng cá xong đã thử rồi, lửa trong giá nướng hoàn toàn không cho phép châm đuốc, trò chơi này không cho một chút lỗi nào, nếu không phải vô tình hoàn thành thành tựu và nhận được ngọn lửa của nền văn minh, cô đón tối này cô phải để cho bộ lọc nước biển hoặc giá nướng đơn giản làm việc cả đêm.
Cạo xong thanh magie, rắc bột lên sợi dây thừng vừa tháo ra, Kiều Thịnh dùng miếng sắt trong tay cạo đá lửa, hai cái là thành công, đưa đuốc lại gần sợi dây thừng đang cháy, đuốc cũng nhanh chóng bốc cháy.
Ban đầu sợ lửa trên bè nổi sẽ cháy, nước biển đã chuẩn bị sẵn trong tay, chuẩn bị dập lửa bất cứ lúc nào, không ngờ đống dây thừng đó cháy hết rồi tự tắt, trên bè nổi không để lại dấu vết nào.
Thiết lập này khá tốt, giúp cô không phải lo lắng bè nổi tự bốc cháy mỗi ngày.
Cây đuốc được Kiều Thịnh cắm vào giữa bốn bè nổi, nơi được chiếu sáng không lớn, nhưng Kiều Thịnh cũng không đặt đồ quá xa, tất cả đồ đạc đều tập trung ở vị trí khá trung tâm.
Chưa được bao lâu thì đã ngửi thấy mùi cá nướng thơm phức bay ra, cô còn rắc thêm một ít muối.
Đi ngang qua chậu giày, cô phát hiện ra khoai tây trồng ban ngày đã lớn, đào lên xem thì hóa ra là hai củ khoai tây, chuyện này thật hời, chôn 1/3 củ khoai tây xuống, chưa đầy nửa ngày đã thu hoạch được hai củ khoai tây, tương đương với một đổi sáu.
Quan trọng nhất là trong khoai tây có "carbonhydrate", thịt cá có thể kéo căng độ no, nhưng cô là người sống, nếu không giảm chất béo, không hấp thu được một chút Carbonhydrate, cô sợ mình không chịu được.
*Carbonhydrate (Cm(H2O)n) là một thành phần cơ bản trong thức ăn mà cơ thể con người sử dụng để tạo ra năng lượng, có trong các loại ngũ cốc, gạo, bánh mì, đậu, khoai lang, hoa quả và đường.
Lột được nửa bên da cá, Kiều Thịnh có chút thất vọng, cá biển sâu giàu dầu cá đâu rồi, chỗ này chỉ là một chút dầu cá ở bụng, rốt cuộc là quảng cáo có tính lừa dối hay kiến thức dự trữ của cô không theo kịp.
Cạo một ít mỡ bụng cá hồi bôi lên đuốc, nhìn vân cá hồi quen thuộc này, Kiều Thịnh cau mày: "Trò chơi này khá lừa đảo, thì ra cá hồi này là cá hồi ba vân à, hóa ra nhấn vào xem chi tiết là hiện tên khoa học chung chung, ít nhất cũng cho một tên gọi dân gian đi chứ."
Vì không có điều kiện ăn cá hồi sống, Kiều Thịnh vẫn chọn cắt nửa bên đã lột da của con cá hồi này, đặt lên giá nướng đơn giản để nướng chín.
Sau khi thêm nhiên liệu vào giá nướng, Kiều Thịnh bắt đầu tháo dây thừng, chỉ tháo một đoạn nhỏ, hoàn toàn tách rời sợi của nó, sau đó dùng đồ sắt cạo thanh magie.
Không phải cô không muốn trực tiếp lấy lửa từ giá nướng, vừa nướng cá xong đã thử rồi, lửa trong giá nướng hoàn toàn không cho phép châm đuốc, trò chơi này không cho một chút lỗi nào, nếu không phải vô tình hoàn thành thành tựu và nhận được ngọn lửa của nền văn minh, cô đón tối này cô phải để cho bộ lọc nước biển hoặc giá nướng đơn giản làm việc cả đêm.
Cạo xong thanh magie, rắc bột lên sợi dây thừng vừa tháo ra, Kiều Thịnh dùng miếng sắt trong tay cạo đá lửa, hai cái là thành công, đưa đuốc lại gần sợi dây thừng đang cháy, đuốc cũng nhanh chóng bốc cháy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban đầu sợ lửa trên bè nổi sẽ cháy, nước biển đã chuẩn bị sẵn trong tay, chuẩn bị dập lửa bất cứ lúc nào, không ngờ đống dây thừng đó cháy hết rồi tự tắt, trên bè nổi không để lại dấu vết nào.
Thiết lập này khá tốt, giúp cô không phải lo lắng bè nổi tự bốc cháy mỗi ngày.
Cây đuốc được Kiều Thịnh cắm vào giữa bốn bè nổi, nơi được chiếu sáng không lớn, nhưng Kiều Thịnh cũng không đặt đồ quá xa, tất cả đồ đạc đều tập trung ở vị trí khá trung tâm.
Chưa được bao lâu thì đã ngửi thấy mùi cá nướng thơm phức bay ra, cô còn rắc thêm một ít muối.
Đi ngang qua chậu giày, cô phát hiện ra khoai tây trồng ban ngày đã lớn, đào lên xem thì hóa ra là hai củ khoai tây, chuyện này thật hời, chôn 1/3 củ khoai tây xuống, chưa đầy nửa ngày đã thu hoạch được hai củ khoai tây, tương đương với một đổi sáu.
Quan trọng nhất là trong khoai tây có "carbonhydrate", thịt cá có thể kéo căng độ no, nhưng cô là người sống, nếu không giảm chất béo, không hấp thu được một chút Carbonhydrate, cô sợ mình không chịu được.
*Carbonhydrate (Cm(H2O)n) là một thành phần cơ bản trong thức ăn mà cơ thể con người sử dụng để tạo ra năng lượng, có trong các loại ngũ cốc, gạo, bánh mì, đậu, khoai lang, hoa quả và đường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro