Sinh Tồn Trên Biển Đều Dựa Vào Lá Gan Lớn
Chương 21
Nhất Điều Tiểu Cẩm Lý
2024-11-21 14:49:43
Hòn đảo thứ hai anh ở đó một ngày, nhờ bẫy mà bắt được một con lợn rừng, lúc lang thang trên đảo bất ngờ phát hiện dưới biển có một thứ lấp lánh, xuống đào, hóa ra là kim loại hiếm, sau đó cả ngày hôm đó anh lặn xuống nước để đào vật tư.
Thông qua lời kể của Lý Mộ, Kiều Thịnh như được mở ra một thế giới mới, thì ra dưới đáy biển còn có thể đào được vật tư, thì ra người may mắn cũng không phải cái gì cũng nhặt được.
Người may mắn trước mặt cô đây, cho tới bây giờ chưa bao giờ nhận được bản vẽ chế tạo giá nướng đơn giản, cộng thêm thuộc tính "bếp núc mù tịt", hai ngày nay vẫn luôn ăn cá luộc, ở trong Chai Trôi Dạt anh cũng chưa từng mở được khoai tây và khoai lang, vì vậy hai ngày nay hoàn toàn không ăn được loại có chứa Carbonhydrate, Kiều Thịnh nghe được một lúc cũng không phân biệt được ai thảm hơn ai.
Công việc làm dầu dừa rất phiền phức, chỉ với chuyện cạo dừa đã mất hơn hai giờ, đây là cũng chỉ là bước đầu, Lý Mộ nhìn Kiều Thịnh sử dụng dao bầu quá tốn sức, giúp đỡ đi lấy một tấm ván gỗ đóng một chiếc ghế đẩu, tìm một miếng sắt để thao tác, uốn cong miếng sắt thành hình dạng kỳ lạ, sau đó cố định nó vào ghế đẩu.
Kiều Thịnh ngồi lên chiếc ghế đẩu mới, hai tay cầm lấy vỏ dừa, chà xát vào miếng sắt vài lần, dừa nạo sẽ rơi xuống chậu gỗ bên dưới để hứng. Chậu gỗ cũng là do Lý Mộ mới làm, anh ra ngoài tìm một gốc cây, cầm dụng cụ tự chế, khoét vào giữa gốc cây một lúc, lại dùng dao chặt để chặt cho bằng phẳng xung quanh, sau đó mới chuyển đến bè nổi của Kiều Thịnh.
Có thể nói chiếc chậu gỗ này, ngoài việc di chuyển hơi tốn sức, thì thực sự không có gì đáng chê trách.
Nhìn vào khả năng thủ công tuyệt vời của Lý Mộ, Kiều Thịnh cảm thấy mình sống khổ cực cũng là điều bình thường, tay người ta là tay, hai tay của cô rõ ràng không phải là cùng một loại với người ta, có lẽ còn không nhanh nhẹn bằng chân người ta.
Có công cụ thuận tiện, công việc sẽ được hoàn thành nhanh chóng hơn nhiều, Kiều Thịnh nhanh chóng nạo hết dừa mà Lý Mộ mang đến, cô đổ nước dừa vào cái chum mà Lý Mộ vừa mang đến cho cô, còn vỏ dừa đã nạo được Lý Mộ mang xuống bè nổi, ngồi trên tảng đá bắt đầu chà xát những quả dừa này vào đá.
Kiều Thịnh nhìn thao tác của đối phương, liền tập trung làm việc của mình, bước nạo dừa đã hoàn thành, bước tiếp theo là phải đun nóng nước ngọt, đổ nước nóng vào chậu gỗ đựng dừa nạo để rửa dừa nạo nhiều lần, cho đến khi nước nóng chuyển thành màu trắng sữa, sau đó vắt khô dừa nạo đã rửa sạch, cuối cùng đổ nước cốt dừa vào nồi sắt lớn, nhét ván gỗ vào bếp lò làm nhiên liệu.
Không lâu sau nồi đã sôi, nước cốt dừa sôi ùng ục trong nồi sắt, Kiều Thịnh còn sợ bị cháy đáy nồi, chẻ một thanh gỗ đặt vào nồi khuấy đều, sau đó phát hiện ra có vẻ như không khuấy cũng không có nguy cơ cháy đáy, dứt khoát nhét đầy ván gỗ vào bếp lò, không còn nhìn chằm chằm vào nồi sắt nữa.
Thông qua lời kể của Lý Mộ, Kiều Thịnh như được mở ra một thế giới mới, thì ra dưới đáy biển còn có thể đào được vật tư, thì ra người may mắn cũng không phải cái gì cũng nhặt được.
Người may mắn trước mặt cô đây, cho tới bây giờ chưa bao giờ nhận được bản vẽ chế tạo giá nướng đơn giản, cộng thêm thuộc tính "bếp núc mù tịt", hai ngày nay vẫn luôn ăn cá luộc, ở trong Chai Trôi Dạt anh cũng chưa từng mở được khoai tây và khoai lang, vì vậy hai ngày nay hoàn toàn không ăn được loại có chứa Carbonhydrate, Kiều Thịnh nghe được một lúc cũng không phân biệt được ai thảm hơn ai.
Công việc làm dầu dừa rất phiền phức, chỉ với chuyện cạo dừa đã mất hơn hai giờ, đây là cũng chỉ là bước đầu, Lý Mộ nhìn Kiều Thịnh sử dụng dao bầu quá tốn sức, giúp đỡ đi lấy một tấm ván gỗ đóng một chiếc ghế đẩu, tìm một miếng sắt để thao tác, uốn cong miếng sắt thành hình dạng kỳ lạ, sau đó cố định nó vào ghế đẩu.
Kiều Thịnh ngồi lên chiếc ghế đẩu mới, hai tay cầm lấy vỏ dừa, chà xát vào miếng sắt vài lần, dừa nạo sẽ rơi xuống chậu gỗ bên dưới để hứng. Chậu gỗ cũng là do Lý Mộ mới làm, anh ra ngoài tìm một gốc cây, cầm dụng cụ tự chế, khoét vào giữa gốc cây một lúc, lại dùng dao chặt để chặt cho bằng phẳng xung quanh, sau đó mới chuyển đến bè nổi của Kiều Thịnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thể nói chiếc chậu gỗ này, ngoài việc di chuyển hơi tốn sức, thì thực sự không có gì đáng chê trách.
Nhìn vào khả năng thủ công tuyệt vời của Lý Mộ, Kiều Thịnh cảm thấy mình sống khổ cực cũng là điều bình thường, tay người ta là tay, hai tay của cô rõ ràng không phải là cùng một loại với người ta, có lẽ còn không nhanh nhẹn bằng chân người ta.
Có công cụ thuận tiện, công việc sẽ được hoàn thành nhanh chóng hơn nhiều, Kiều Thịnh nhanh chóng nạo hết dừa mà Lý Mộ mang đến, cô đổ nước dừa vào cái chum mà Lý Mộ vừa mang đến cho cô, còn vỏ dừa đã nạo được Lý Mộ mang xuống bè nổi, ngồi trên tảng đá bắt đầu chà xát những quả dừa này vào đá.
Kiều Thịnh nhìn thao tác của đối phương, liền tập trung làm việc của mình, bước nạo dừa đã hoàn thành, bước tiếp theo là phải đun nóng nước ngọt, đổ nước nóng vào chậu gỗ đựng dừa nạo để rửa dừa nạo nhiều lần, cho đến khi nước nóng chuyển thành màu trắng sữa, sau đó vắt khô dừa nạo đã rửa sạch, cuối cùng đổ nước cốt dừa vào nồi sắt lớn, nhét ván gỗ vào bếp lò làm nhiên liệu.
Không lâu sau nồi đã sôi, nước cốt dừa sôi ùng ục trong nồi sắt, Kiều Thịnh còn sợ bị cháy đáy nồi, chẻ một thanh gỗ đặt vào nồi khuấy đều, sau đó phát hiện ra có vẻ như không khuấy cũng không có nguy cơ cháy đáy, dứt khoát nhét đầy ván gỗ vào bếp lò, không còn nhìn chằm chằm vào nồi sắt nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro