Sinh Tồn Trên Biển: Mở Màn Với Một Bè Gỗ
Chương 8
Tây Mễ Lộc
2024-08-21 17:23:50
...
100g bánh mì, cho dù Dụ Trúc ăn chậm đến đâu thì cũng nhanh chóng ăn hết một nửa, cô hơi tiếc nuối liếm môi, ngon thì thật ngon nhưng cảm giác như - ăn rồi như không, số lượng quá ít.
Thấy có người nói đến chuyện thùng tròn, Dụ Trúc không bất ngờ, dù sao khu này cũng có 1 vạn người, không thể chỉ có mình cô lấy được thùng tròn.
[Phùng Hạo: Tôi chịu, tôi thấy thùng tròn rồi nhưng tôi không biết bơi, khoảng cách này khiến tôi chết tâm!]
[Hàng Hủy: Tôi thì biết bơi nhưng vừa rồi chỉ lo nhặt vật tư xung quanh, không có thời gian nhìn xa nên không phát hiện ra thùng tròn Orz]
[Nhạc Chi: A a a! Tại sao tôi không ngẩng đầu nhìn một cái! Nhưng chỉ nhặt ván gỗ thôi cũng đủ mệt rồi, trò chơi ** này khá văn minh, chửi bậy cũng bị kiểm duyệt hết ==]
[Hoắc Tiến: Tôi cũng thấy thùng tròn rồi! Thứ này trôi nhanh lắm, tôi sợ nó mất nên vội vứt cả nhựa, lập tức nhảy xuống biển bơi qua, vớt được rồi! Nhưng! Quay đầu lại thì bè gỗ không thấy đâu! Không biết trôi đi đâu rồi, may mà vừa rồi tôi nhặt được khá nhiều vật tư, lại làm lại một cái (nôn máu]
...
Thấy có người vì nhặt thùng tròn mà đánh mất bè gỗ, Dụ Trúc quả quyết tự khen mình đã thận trọng, đã đến mức phải sinh tồn trên biển rồi, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Cô vô tình cắn bánh mì, không khỏi có chút cảm khái, trên thế giới này vẫn có nhiều người tốt, như Phó Uyển Uyển và La Tín Thành, chỉ cần vài lời nhắc nhở tử tế, có thể khiến nhiều người sống sót nhờ vậy.
Đáng lẽ đây là chuyện tốt nhưng cũng không hẳn, vì bản chất con người là phức tạp và điều đó nhanh chóng được chứng minh.
[Tằng Nghị: @Phó Uyển Uyển, chị tốt bụng có thể cho em xin chút nước không, ở đây nắng to, vừa nắng vừa khát, em sắp không chịu nổi rồi.]
[Vu Hoành Nghị: @La Tín Thành, anh em cho xin chút đồ ăn nhé, đợi lần sau tôi vớt được thùng tròn sẽ trả lại anh.]
Đột nhiên có tiếng kêu xin dẫn đầu, liền có thêm nhiều tin nhắn tương tự theo sau.
[Vân Tịnh: Các anh chị thương tình, em là học sinh, đang tuổi ăn tuổi lớn, vừa rồi không vớt được thùng tròn, các anh chị có thể cho em chút đồ ăn không QAQ]
[Hàn Bân: Mọi người đều là người Hoa nên giúp đỡ lẫn nhau, hợp tác cùng có lợi, các bạn có
Thức ăn thì chia ra một chút, như vậy mọi người đều có thể sống sót.]
...
Những lời lẽ như vậy trong thời gian ngắn đã tràn ngập toàn bộ khu trò chuyện, Dụ Trúc mặt không biểu cảm nhìn, trong lòng không hề dao động, lòng người tham lam, chỉ cần há miệng là muốn người khác cho thức ăn mà họ vất vả mới có được, ước chừng là muốn chiếm tiện nghi phát điên rồi, người khác cô không quản được, dù sao thì cô không thể cho, mang theo tâm trạng như vậy, cô vui vẻ ăn nốt miếng bánh mì cuối cùng.
100g bánh mì, cho dù Dụ Trúc ăn chậm đến đâu thì cũng nhanh chóng ăn hết một nửa, cô hơi tiếc nuối liếm môi, ngon thì thật ngon nhưng cảm giác như - ăn rồi như không, số lượng quá ít.
Thấy có người nói đến chuyện thùng tròn, Dụ Trúc không bất ngờ, dù sao khu này cũng có 1 vạn người, không thể chỉ có mình cô lấy được thùng tròn.
[Phùng Hạo: Tôi chịu, tôi thấy thùng tròn rồi nhưng tôi không biết bơi, khoảng cách này khiến tôi chết tâm!]
[Hàng Hủy: Tôi thì biết bơi nhưng vừa rồi chỉ lo nhặt vật tư xung quanh, không có thời gian nhìn xa nên không phát hiện ra thùng tròn Orz]
[Nhạc Chi: A a a! Tại sao tôi không ngẩng đầu nhìn một cái! Nhưng chỉ nhặt ván gỗ thôi cũng đủ mệt rồi, trò chơi ** này khá văn minh, chửi bậy cũng bị kiểm duyệt hết ==]
[Hoắc Tiến: Tôi cũng thấy thùng tròn rồi! Thứ này trôi nhanh lắm, tôi sợ nó mất nên vội vứt cả nhựa, lập tức nhảy xuống biển bơi qua, vớt được rồi! Nhưng! Quay đầu lại thì bè gỗ không thấy đâu! Không biết trôi đi đâu rồi, may mà vừa rồi tôi nhặt được khá nhiều vật tư, lại làm lại một cái (nôn máu]
...
Thấy có người vì nhặt thùng tròn mà đánh mất bè gỗ, Dụ Trúc quả quyết tự khen mình đã thận trọng, đã đến mức phải sinh tồn trên biển rồi, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Cô vô tình cắn bánh mì, không khỏi có chút cảm khái, trên thế giới này vẫn có nhiều người tốt, như Phó Uyển Uyển và La Tín Thành, chỉ cần vài lời nhắc nhở tử tế, có thể khiến nhiều người sống sót nhờ vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đáng lẽ đây là chuyện tốt nhưng cũng không hẳn, vì bản chất con người là phức tạp và điều đó nhanh chóng được chứng minh.
[Tằng Nghị: @Phó Uyển Uyển, chị tốt bụng có thể cho em xin chút nước không, ở đây nắng to, vừa nắng vừa khát, em sắp không chịu nổi rồi.]
[Vu Hoành Nghị: @La Tín Thành, anh em cho xin chút đồ ăn nhé, đợi lần sau tôi vớt được thùng tròn sẽ trả lại anh.]
Đột nhiên có tiếng kêu xin dẫn đầu, liền có thêm nhiều tin nhắn tương tự theo sau.
[Vân Tịnh: Các anh chị thương tình, em là học sinh, đang tuổi ăn tuổi lớn, vừa rồi không vớt được thùng tròn, các anh chị có thể cho em chút đồ ăn không QAQ]
[Hàn Bân: Mọi người đều là người Hoa nên giúp đỡ lẫn nhau, hợp tác cùng có lợi, các bạn có
Thức ăn thì chia ra một chút, như vậy mọi người đều có thể sống sót.]
...
Những lời lẽ như vậy trong thời gian ngắn đã tràn ngập toàn bộ khu trò chuyện, Dụ Trúc mặt không biểu cảm nhìn, trong lòng không hề dao động, lòng người tham lam, chỉ cần há miệng là muốn người khác cho thức ăn mà họ vất vả mới có được, ước chừng là muốn chiếm tiện nghi phát điên rồi, người khác cô không quản được, dù sao thì cô không thể cho, mang theo tâm trạng như vậy, cô vui vẻ ăn nốt miếng bánh mì cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro