Sinh Tồn Trong Phó Bản Ma Quái
Chương 10
2024-11-16 00:34:44
Người chạy trốn cũng có ký hiệu đặc thù giống như Khương Ly, nhiệm vụ của hắn là phải tìm được cây cao nhất trong núi này.
Khương Ly ngẩng đầu nhìn vô số đại thụ che khuất cả một bầu trời, tò mò hắn làm sao có thể nhanh như vậy đã xác định được cây nào chính là cái cây cao nhất đâu?
"Đuổi theo đi xem một chút đi."
Chương Hằng nói xong liền đi về phía nơi Tào Sĩ Kiệt chạy trước.
Những người còn lại bởi vì lời nói của Chu Phù Sinh đều có chút bất an, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn đi theo Chương Hằng, Khương Ly và Lam Lam đương nhiên cũng đi theo.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, sau khi rời khỏi đường núi làm bằng thạch đá, vừa bước vào trong rừng rậm, Khương Ly liền cảm thấy ở đây rất lạnh lẽo, lạnh đến mức da gà của cô đều nổi lên.
Tuy nhiên, lại không hề có một chút gió lạnh ở đây, những người khác thậm chí còn đổ mồ hôi hạt.
Duy chỉ có cô, bị cơn lạnh lẽo như bị thứ gì đó bao bọc cẩn thận, đặc biệt là ở trước ngực, siết chặt đến mức có chút không thở nổi.
"Đừng nghe tên họ Chu nói bậy, người nọ có thể là thật sự tìm được cũng nói không chừng."
Thấy Khương Ly co rúm lại, Lam Lam cho rằng cô sợ hãi, liền nói thêm một câu.
Cô ấy là một người thông minh, cũng ý thức được trong nhiều người như vậy nếu có ký hiệu đặc biệt như nhiệm vụ của Khương Ly và Tào Sĩ Kiệt, nếu Tào Sĩ Kiệt sắp chết, Khương Ly có thể cũng gặp phải nguy hiểm.
Cái chết, ai mà không sợ hãi đâu.
Rất nhanh bọn họ liền nhìn thấy Tào Sĩ Kiệt, so với biểu tình mừng rỡ như điên vừa rồi, lúc này hắn lại có chút quỷ dị, thân thể mập mạp đang vòng quanh hai cây đại thụ không ngừng đi qua đi lại, cái đầu ngẩng lên đã phủ kín một mảnh mồ hôi, đôi mắt mở to gắt gao nhìn lên phía trên.
"Cái này hay là cái này? Rốt cuộc là cái nào!"
Hắn bắt đầu nắm lấy tóc của chính mình, dùng sức kéo thật mạnh, sau khi bộ tóc vốn không còn nhiều lắm bị kéo sạch, sắc mặt của hắn vừa thống khổ vừa dữ tợn lấy tay ra sức cào cấu da đầu của mình, máu tươi dần dần từ trên đầu hắn chảy ra.
"Tôi thực sự tìm thấy nó! Nhưng là cái nào mới phải? Các người nói đi?"
Khương Ly ngẩng đầu nhìn vô số đại thụ che khuất cả một bầu trời, tò mò hắn làm sao có thể nhanh như vậy đã xác định được cây nào chính là cái cây cao nhất đâu?
"Đuổi theo đi xem một chút đi."
Chương Hằng nói xong liền đi về phía nơi Tào Sĩ Kiệt chạy trước.
Những người còn lại bởi vì lời nói của Chu Phù Sinh đều có chút bất an, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn đi theo Chương Hằng, Khương Ly và Lam Lam đương nhiên cũng đi theo.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, sau khi rời khỏi đường núi làm bằng thạch đá, vừa bước vào trong rừng rậm, Khương Ly liền cảm thấy ở đây rất lạnh lẽo, lạnh đến mức da gà của cô đều nổi lên.
Tuy nhiên, lại không hề có một chút gió lạnh ở đây, những người khác thậm chí còn đổ mồ hôi hạt.
Duy chỉ có cô, bị cơn lạnh lẽo như bị thứ gì đó bao bọc cẩn thận, đặc biệt là ở trước ngực, siết chặt đến mức có chút không thở nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đừng nghe tên họ Chu nói bậy, người nọ có thể là thật sự tìm được cũng nói không chừng."
Thấy Khương Ly co rúm lại, Lam Lam cho rằng cô sợ hãi, liền nói thêm một câu.
Cô ấy là một người thông minh, cũng ý thức được trong nhiều người như vậy nếu có ký hiệu đặc biệt như nhiệm vụ của Khương Ly và Tào Sĩ Kiệt, nếu Tào Sĩ Kiệt sắp chết, Khương Ly có thể cũng gặp phải nguy hiểm.
Cái chết, ai mà không sợ hãi đâu.
Rất nhanh bọn họ liền nhìn thấy Tào Sĩ Kiệt, so với biểu tình mừng rỡ như điên vừa rồi, lúc này hắn lại có chút quỷ dị, thân thể mập mạp đang vòng quanh hai cây đại thụ không ngừng đi qua đi lại, cái đầu ngẩng lên đã phủ kín một mảnh mồ hôi, đôi mắt mở to gắt gao nhìn lên phía trên.
"Cái này hay là cái này? Rốt cuộc là cái nào!"
Hắn bắt đầu nắm lấy tóc của chính mình, dùng sức kéo thật mạnh, sau khi bộ tóc vốn không còn nhiều lắm bị kéo sạch, sắc mặt của hắn vừa thống khổ vừa dữ tợn lấy tay ra sức cào cấu da đầu của mình, máu tươi dần dần từ trên đầu hắn chảy ra.
"Tôi thực sự tìm thấy nó! Nhưng là cái nào mới phải? Các người nói đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro