Sinh Tồn Trong Phó Bản Ma Quái
Chương 21
2024-11-16 00:34:44
"Trời tối đêm nay cũng thật là kỳ lạ, cũng không biết khi nào đến ban đêm, anh chị có cảm thấy nhiệm vụ của em sẽ nghe được cái gì sao?"
Bầu trời đêm tối đen như mực, không có ánh trăng chiếu sáng càng không có một ngôi sao, đèn lồng dưới mái hiên dài kiểu cũ sáng lên ánh sáng mờ nhạt, từ xa còn có thể nghe thấy tiếng cãi vã của đôi tình nhân kia, bầu không khí trong lúc này cũng không khủng bố đến mức như vậy.
Nhiệm vụ của hắn là nửa đêm nghe âm thanh, nghiêm khắc mà nói, tiếng mắng chửi của đôi tình nhân kia cũng không phải là tiếng âm thanh tuyệt vời chút nào.
Trịnh Liêm dựa vào tường vẫn cao lãnh không nói một lời, nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lam Lam đi tới vỗ vỗ vai cậu bé, an ủi nói:
"Thời gian tuy rằng không nắm chắc, nhưng nhiệm vụ mà em phải nghe, vậy nhất định sẽ có động tĩnh khác nhau, sau khi trở về em cũng đừng đi lung tung, trước tiên chịu đựng qua đêm nay."
Tào Sĩ Kiệt và Đào Tuyết đều xem như là vì nhiệm vụ thất bại mà tử vong, mà nhiệm vụ của Triệu Phù Quân cũng có chút khó nói, đến tột cùng là nghe được cái gì mới tính là hoàn thành nhiệm vụ đây?
Hay là nghe thấy cái gì khủng bố trước khi kích hoạt cái chết?
Tại thời điểm này, không ai biết những gì đang chờ đợi bọn họ ở phía trước.
Sau khi trở về phòng ngủ, một đôi tình nhân kia đã không còn cãi nhau nữa, quỷ dị chính là lại ôm nhau khóc rống lên, vừa khóc vừa nhớ lại từng kỉ niệm ngọt ngào ngày xưa.
Khương Ly:... Tình yêu thực sự là một cái gì đó rất khó nắm bắt.
Một giây sau hai người liền càn rỡ hôn lên, cũng mặc kệ nước mắt đang chảy giàn giụa chật vật, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau hôn thập phần quên mình, mấy người còn đứng ở cửa đồng loạt cứng họng, biểu tình một lời khó nói hết dùng tốc độ nhanh nhất trở về phòng ngủ trái phải.
"Vào thời khắc muốn sắp chết rồi, hai người bọn họ cư nhiên còn có thú tình để làm chuyện như vậy."
Cho dù là người từng trải, Lam Lam cũng rất khó hiểu bọn họ đây là yêu nhau sâu đậm đến mức nào.
Bầu trời đêm tối đen như mực, không có ánh trăng chiếu sáng càng không có một ngôi sao, đèn lồng dưới mái hiên dài kiểu cũ sáng lên ánh sáng mờ nhạt, từ xa còn có thể nghe thấy tiếng cãi vã của đôi tình nhân kia, bầu không khí trong lúc này cũng không khủng bố đến mức như vậy.
Nhiệm vụ của hắn là nửa đêm nghe âm thanh, nghiêm khắc mà nói, tiếng mắng chửi của đôi tình nhân kia cũng không phải là tiếng âm thanh tuyệt vời chút nào.
Trịnh Liêm dựa vào tường vẫn cao lãnh không nói một lời, nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lam Lam đi tới vỗ vỗ vai cậu bé, an ủi nói:
"Thời gian tuy rằng không nắm chắc, nhưng nhiệm vụ mà em phải nghe, vậy nhất định sẽ có động tĩnh khác nhau, sau khi trở về em cũng đừng đi lung tung, trước tiên chịu đựng qua đêm nay."
Tào Sĩ Kiệt và Đào Tuyết đều xem như là vì nhiệm vụ thất bại mà tử vong, mà nhiệm vụ của Triệu Phù Quân cũng có chút khó nói, đến tột cùng là nghe được cái gì mới tính là hoàn thành nhiệm vụ đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hay là nghe thấy cái gì khủng bố trước khi kích hoạt cái chết?
Tại thời điểm này, không ai biết những gì đang chờ đợi bọn họ ở phía trước.
Sau khi trở về phòng ngủ, một đôi tình nhân kia đã không còn cãi nhau nữa, quỷ dị chính là lại ôm nhau khóc rống lên, vừa khóc vừa nhớ lại từng kỉ niệm ngọt ngào ngày xưa.
Khương Ly:... Tình yêu thực sự là một cái gì đó rất khó nắm bắt.
Một giây sau hai người liền càn rỡ hôn lên, cũng mặc kệ nước mắt đang chảy giàn giụa chật vật, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau hôn thập phần quên mình, mấy người còn đứng ở cửa đồng loạt cứng họng, biểu tình một lời khó nói hết dùng tốc độ nhanh nhất trở về phòng ngủ trái phải.
"Vào thời khắc muốn sắp chết rồi, hai người bọn họ cư nhiên còn có thú tình để làm chuyện như vậy."
Cho dù là người từng trải, Lam Lam cũng rất khó hiểu bọn họ đây là yêu nhau sâu đậm đến mức nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro