Sinh Tồn Trong Tận Thế, Nắm Hệ Thống Trong Tay Đánh Bại Mọi Thứ
Mày Biết Chú Ta...
2024-11-17 20:09:10
Đôi mắt phượng của Lục Thăng lóe lên tia lạnh lẽo. Cô nhấc chân đá thẳng vào vai gã đeo kính.
Gã vốn gầy gò, bị cú đá của cô hất bay đến cuối hành lang, đập lưng vào tường rồi lăn lộn trên sàn một cách thảm hại.
"Ngay cả cái mạng bẩn thỉu của mày cũng không đáng bằng một sợi lông của nó."
Lục Thăng bước tới, dẫm mạnh lên cổ gã đeo kính, mũi giày đè xuống không thương tiếc.
Gã nhanh chóng nghẹt thở, mặt đỏ bừng vì thiếu oxy, hai tay cố sức bấu lấy bàn chân thanh mảnh của cô, cố gắng hét lên: "Con—con khốn này! Mày biết chú tao là ai không?"
"Ồ?"
Lục Thăng nhếch mép, tỏ vẻ thú vị.
Gã đeo kính ho sặc sụa, mặt đầy nước dãi, thở hổn hển đáp: "Chú tao là nhà đầu tư của Đại học Kinh Đô! Tao chỉ cần một cuộc gọi là đuổi được mày khỏi trường này!"
Rắc!
Lục Thăng ấn mạnh mũi giày, ba chiếc xương sườn của gã lập tức gãy răng rắc.
"Ồ, nghe to thế, tao tưởng chú mày là Ultraman chứ."
"Á!!!"
Tiếng hét thảm thiết của gã vang vọng khắp hành lang.
Tần Tĩnh và đám người đi theo mặt mày tái mét, sững sờ đứng tại chỗ.
Lục Thăng bế Tráng Tráng lên, ánh mắt sắc bén lướt qua đám người còn lại: "Các người còn muốn thu đồ của tôi không?"
Tần Khôn sợ hãi lắp bắp: "Không… không liên quan gì đến tôi! Là họ bắt tôi đến mà!" Nói xong hắn co cẳng chạy biến.
"Đừng... đừng làm càn! Sao cậu có thể đánh người như vậy?" Tần Tĩnh run rẩy, cố giữ vẻ uy nghiêm nhưng giọng nói đã nghẹn lại.
Lục Thăng khẽ cười nhạt, xoay tay phóng con dao găm. Dao sượt qua mặt Tần Tĩnh, cắm ngập một tấc vào tường.
"Cảnh cáo lần cuối: còn dám động đến chúng tôi, tới một tôi đánh một, tới hai tôi giết cả hai." Cô tiến sát lại gần, rút dao ra, lạnh lùng nói.
Những bông hoa được nuôi dưỡng trong môi trường yên ấm như Tần Tĩnh làm sao có thể chống đỡ được thứ khí thế chết chóc mà Lục Thăng mang về từ mạt thế.
Đám hội sinh viên ngay lập tức bỏ chạy tán loạn.
Lục Thăng nhìn đồng hồ, đã gần 5 giờ. Cô nói với Tôn Điềm Điềm: "Thu dọn đồ đạc đi. Tối nay chúng ta ra ngoài kiếm thêm vật tư."
Lúc này ai cũng đang dồn vào siêu thị để mua thức ăn, nguy cơ xung đột lớn mà lợi ích lại không đáng kể. Tốt hơn hết là tìm kiếm các loại vật tư khác trong khi mọi người đều bị thu hút vào các cửa hàng.
Lục Thăng đã phái Tráng Tráng lên tầng năm do thám. Kết quả cho thấy vết thương của Vương Lượng đang nhiễm trùng rất nhanh, dấu hiệu cho thấy vi khuẩn và virus đang tiến hóa mạnh mẽ trong nhiệt độ khắc nghiệt này.
Với tình hình này, số thuốc Lục Thăng chuẩn bị sẵn có lẽ sẽ không đủ.
Khi mặt trời lặn, Lục Thăng cùng Tôn Điềm Điềm và Tiêu Ngọc thay đồ thể thao nhẹ nhàng và ra ngoài.
Nhiệt độ bên ngoài đã tăng thêm vài độ so với những ngày trước, đến mức không khí hít vào mũi cũng nóng rát. Dù đi giày đế dày, họ vẫn cảm thấy mặt đường bỏng rát dưới chân.
Cảnh hỗn loạn tràn ngập khắp đường phố. Trước mỗi siêu thị là những hàng dài người xếp hàng vài chục mét, và một số cửa hàng đã từ chối nhận tiền mặt.
Những người không có điện thoại thông minh hoặc không biết dùng thanh toán điện tử cầm tiền mặt đứng khóc tức tưởi giữa phố.
Một người vô tình ngã trên vỉa hè, bao gạo nén vừa mua lăn ra. Trước khi người đó kịp bò dậy, toàn bộ số gạo đã bị người khác cướp sạch.
Tôn Điềm Điềm nép vào lòng Tiêu Ngọc, không đành lòng nhìn cảnh tượng ấy, thì thầm hỏi Lục Thăng: "Tình trạng này bao giờ mới kết thúc?"
"Sẽ chỉ ngày càng tệ hơn."
Lục Thăng bình tĩnh đáp, ánh mắt sắc lạnh, như thể đã nhìn thấu tương lai.
"Từ hôm nay, mỗi ngày đều là ngày tồi tệ nhất trong quá khứ, nhưng là ngày tốt đẹp nhất trong tương lai."
Gã vốn gầy gò, bị cú đá của cô hất bay đến cuối hành lang, đập lưng vào tường rồi lăn lộn trên sàn một cách thảm hại.
"Ngay cả cái mạng bẩn thỉu của mày cũng không đáng bằng một sợi lông của nó."
Lục Thăng bước tới, dẫm mạnh lên cổ gã đeo kính, mũi giày đè xuống không thương tiếc.
Gã nhanh chóng nghẹt thở, mặt đỏ bừng vì thiếu oxy, hai tay cố sức bấu lấy bàn chân thanh mảnh của cô, cố gắng hét lên: "Con—con khốn này! Mày biết chú tao là ai không?"
"Ồ?"
Lục Thăng nhếch mép, tỏ vẻ thú vị.
Gã đeo kính ho sặc sụa, mặt đầy nước dãi, thở hổn hển đáp: "Chú tao là nhà đầu tư của Đại học Kinh Đô! Tao chỉ cần một cuộc gọi là đuổi được mày khỏi trường này!"
Rắc!
Lục Thăng ấn mạnh mũi giày, ba chiếc xương sườn của gã lập tức gãy răng rắc.
"Ồ, nghe to thế, tao tưởng chú mày là Ultraman chứ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Á!!!"
Tiếng hét thảm thiết của gã vang vọng khắp hành lang.
Tần Tĩnh và đám người đi theo mặt mày tái mét, sững sờ đứng tại chỗ.
Lục Thăng bế Tráng Tráng lên, ánh mắt sắc bén lướt qua đám người còn lại: "Các người còn muốn thu đồ của tôi không?"
Tần Khôn sợ hãi lắp bắp: "Không… không liên quan gì đến tôi! Là họ bắt tôi đến mà!" Nói xong hắn co cẳng chạy biến.
"Đừng... đừng làm càn! Sao cậu có thể đánh người như vậy?" Tần Tĩnh run rẩy, cố giữ vẻ uy nghiêm nhưng giọng nói đã nghẹn lại.
Lục Thăng khẽ cười nhạt, xoay tay phóng con dao găm. Dao sượt qua mặt Tần Tĩnh, cắm ngập một tấc vào tường.
"Cảnh cáo lần cuối: còn dám động đến chúng tôi, tới một tôi đánh một, tới hai tôi giết cả hai." Cô tiến sát lại gần, rút dao ra, lạnh lùng nói.
Những bông hoa được nuôi dưỡng trong môi trường yên ấm như Tần Tĩnh làm sao có thể chống đỡ được thứ khí thế chết chóc mà Lục Thăng mang về từ mạt thế.
Đám hội sinh viên ngay lập tức bỏ chạy tán loạn.
Lục Thăng nhìn đồng hồ, đã gần 5 giờ. Cô nói với Tôn Điềm Điềm: "Thu dọn đồ đạc đi. Tối nay chúng ta ra ngoài kiếm thêm vật tư."
Lúc này ai cũng đang dồn vào siêu thị để mua thức ăn, nguy cơ xung đột lớn mà lợi ích lại không đáng kể. Tốt hơn hết là tìm kiếm các loại vật tư khác trong khi mọi người đều bị thu hút vào các cửa hàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Thăng đã phái Tráng Tráng lên tầng năm do thám. Kết quả cho thấy vết thương của Vương Lượng đang nhiễm trùng rất nhanh, dấu hiệu cho thấy vi khuẩn và virus đang tiến hóa mạnh mẽ trong nhiệt độ khắc nghiệt này.
Với tình hình này, số thuốc Lục Thăng chuẩn bị sẵn có lẽ sẽ không đủ.
Khi mặt trời lặn, Lục Thăng cùng Tôn Điềm Điềm và Tiêu Ngọc thay đồ thể thao nhẹ nhàng và ra ngoài.
Nhiệt độ bên ngoài đã tăng thêm vài độ so với những ngày trước, đến mức không khí hít vào mũi cũng nóng rát. Dù đi giày đế dày, họ vẫn cảm thấy mặt đường bỏng rát dưới chân.
Cảnh hỗn loạn tràn ngập khắp đường phố. Trước mỗi siêu thị là những hàng dài người xếp hàng vài chục mét, và một số cửa hàng đã từ chối nhận tiền mặt.
Những người không có điện thoại thông minh hoặc không biết dùng thanh toán điện tử cầm tiền mặt đứng khóc tức tưởi giữa phố.
Một người vô tình ngã trên vỉa hè, bao gạo nén vừa mua lăn ra. Trước khi người đó kịp bò dậy, toàn bộ số gạo đã bị người khác cướp sạch.
Tôn Điềm Điềm nép vào lòng Tiêu Ngọc, không đành lòng nhìn cảnh tượng ấy, thì thầm hỏi Lục Thăng: "Tình trạng này bao giờ mới kết thúc?"
"Sẽ chỉ ngày càng tệ hơn."
Lục Thăng bình tĩnh đáp, ánh mắt sắc lạnh, như thể đã nhìn thấu tương lai.
"Từ hôm nay, mỗi ngày đều là ngày tồi tệ nhất trong quá khứ, nhưng là ngày tốt đẹp nhất trong tương lai."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro