Sinh Tồn Trong Tận Thế, Nắm Hệ Thống Trong Tay Đánh Bại Mọi Thứ
Trợ Lý
2024-11-17 20:09:10
Hệ thống an ninh cấp hai không chỉ gia cố toàn bộ căn phòng mà còn bổ sung chức năng chống côn trùng vĩnh viễn.
Sau khi cài đặt xong hệ thống giám sát, Lục Thăng cuối cùng cũng có thời gian để dọn dẹp không gian của mình.
Không gian đã gần như chật cứng bởi vô số vật tư, cô mất hẳn ba tiếng đồng hồ mới phân loại và sắp xếp gọn gàng từng loại vào đúng chỗ.
Tiếp đó, cô lại hóa thân thành “trâu già”, hì hục xới đất ở hai mảnh vườn trong sân và chọn một số cây giống từ những loại mới mang về để gieo trồng.
Cô chọn toàn những loại trái mình thích: dâu tây vị dứa, cà chua vị dâu, vải ngọt thu hoạch trong năm, và những quả nho xanh căng mọng.
Gà con và vịt con cũng được cô đặt vào những chiếc lồng tạm thời làm từ xe đẩy lấy từ siêu thị.
Cá và tôm giống thì được thả thẳng vào ao. Còn mấy chú thỏ, cô tùy ý dựng một hàng rào nhỏ và ném vào đó vài củ cà rốt.
Sau khi dọn dẹp đâu vào đấy, Lục Thăng mệt rã rời nằm dài trên giường.
【Ting! Phát hiện không gian đã được sắp xếp. Thưởng trợ lý không gian.】
"Chủ nhân, em sẽ làm việc chăm chỉ!"
Một chú gấu trúc lông xù nhỏ xinh bỗng từ trên trời rơi xuống, đáp ngay giữa mảnh đất đen. Nó phủi mông một cái rồi bắt đầu chăm chỉ tưới nước cho vườn rau.
Lục Thăng: "..."
Sao không thưởng sớm hơn? Đợi đến lúc cô mệt như chó mới gửi quà!
Mặc dù chú gấu trúc tròn trịa, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn. Không chỉ sắp xếp ngay ngắn hai mảnh vườn mà còn giúp cô dọn lại những vật tư trước đó đã bị chất đống lộn xộn.
Lục Thăng cực kỳ yêu thích chú gấu trúc này, ôm lấy nó vừa hôn vừa cưng nựng. Bên cạnh, Tráng Tráng ghen tị, nhe răng gầm gừ.
Có trợ lý đắc lực giúp sức, cuối cùng Lục Thăng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô bật iPad lên, đun một gói tôm càng cay ăn liền và xem tin tức để vừa ăn vừa giải trí.
Phần lớn tin tức xoay quanh cảnh báo về đợt nắng nóng. Nhiều nơi đã xảy ra cháy rừng do nhiệt độ cao kéo dài.
Nhu cầu sử dụng điện của các hộ gia đình tăng mạnh khiến mạng lưới điện ở nhiều vùng kém phát triển bị sập hoàn toàn.
May mắn là thủ đô – trung tâm kinh tế – vẫn duy trì được nguồn điện và nước cơ bản. Tuy nhiên, thời gian hoạt động của các địa điểm kinh doanh đã chuyển hoàn toàn sang ban đêm.
Trên mạng, nhiều người đam mê thuyết tận thế đã đăng bài phân tích, khuyên nên tích trữ vật tư trước.
"Muối tích từ thời SARS ăn hết chưa đấy?"
Tuy nhiên, phần đông mọi người vẫn giữ suy nghĩ rằng thời tiết cực đoan sẽ qua nhanh và chế giễu những ai đăng bài là lo xa vô ích.
Sau khi ăn uống no nê, Lục Thăng cuối cùng cũng có giấc ngủ ngon đầu tiên sau nhiều ngày.
Tận đến trưa hôm sau, cô mới bị đánh thức bởi tiếng đập cửa ồn ào.
Lục Thăng liếc nhìn qua camera giám sát và thấy Tần Khôn cùng Tô Tử Thành dẫn theo mấy người khác, đang kẹp Vương Lượng giữa họ và lôi tới trước cửa phòng cô.
Tiêu Ngọc và Tôn Điềm Điềm đang ra sức ngăn họ lại.
"Giữa trưa mà sủa ầm ĩ như chó điên, ăn no quá à?" Lục Thăng mở cửa, lạnh lùng quan sát đám người đang hùng hổ đứng đó.
Tần Khôn giả vờ đạo mạo, đẩy Vương Lượng về phía Lục Thăng: "Lục Thăng, Vương Lượng bị cô đánh vỡ đầu, giờ vết thương nhiễm trùng rồi."
"Thế sao các người không đưa cậu ta vào bệnh viện, còn đến đây tìm tôi làm gì?"
Tiếng cãi vã của vài người đã thu hút không ít cư dân trong tòa nhà đến xem, khiến Tần Khôn càng thêm tự tin, giọng nói của hắn cũng cao thêm vài phần.
Sau khi cài đặt xong hệ thống giám sát, Lục Thăng cuối cùng cũng có thời gian để dọn dẹp không gian của mình.
Không gian đã gần như chật cứng bởi vô số vật tư, cô mất hẳn ba tiếng đồng hồ mới phân loại và sắp xếp gọn gàng từng loại vào đúng chỗ.
Tiếp đó, cô lại hóa thân thành “trâu già”, hì hục xới đất ở hai mảnh vườn trong sân và chọn một số cây giống từ những loại mới mang về để gieo trồng.
Cô chọn toàn những loại trái mình thích: dâu tây vị dứa, cà chua vị dâu, vải ngọt thu hoạch trong năm, và những quả nho xanh căng mọng.
Gà con và vịt con cũng được cô đặt vào những chiếc lồng tạm thời làm từ xe đẩy lấy từ siêu thị.
Cá và tôm giống thì được thả thẳng vào ao. Còn mấy chú thỏ, cô tùy ý dựng một hàng rào nhỏ và ném vào đó vài củ cà rốt.
Sau khi dọn dẹp đâu vào đấy, Lục Thăng mệt rã rời nằm dài trên giường.
【Ting! Phát hiện không gian đã được sắp xếp. Thưởng trợ lý không gian.】
"Chủ nhân, em sẽ làm việc chăm chỉ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một chú gấu trúc lông xù nhỏ xinh bỗng từ trên trời rơi xuống, đáp ngay giữa mảnh đất đen. Nó phủi mông một cái rồi bắt đầu chăm chỉ tưới nước cho vườn rau.
Lục Thăng: "..."
Sao không thưởng sớm hơn? Đợi đến lúc cô mệt như chó mới gửi quà!
Mặc dù chú gấu trúc tròn trịa, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn. Không chỉ sắp xếp ngay ngắn hai mảnh vườn mà còn giúp cô dọn lại những vật tư trước đó đã bị chất đống lộn xộn.
Lục Thăng cực kỳ yêu thích chú gấu trúc này, ôm lấy nó vừa hôn vừa cưng nựng. Bên cạnh, Tráng Tráng ghen tị, nhe răng gầm gừ.
Có trợ lý đắc lực giúp sức, cuối cùng Lục Thăng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô bật iPad lên, đun một gói tôm càng cay ăn liền và xem tin tức để vừa ăn vừa giải trí.
Phần lớn tin tức xoay quanh cảnh báo về đợt nắng nóng. Nhiều nơi đã xảy ra cháy rừng do nhiệt độ cao kéo dài.
Nhu cầu sử dụng điện của các hộ gia đình tăng mạnh khiến mạng lưới điện ở nhiều vùng kém phát triển bị sập hoàn toàn.
May mắn là thủ đô – trung tâm kinh tế – vẫn duy trì được nguồn điện và nước cơ bản. Tuy nhiên, thời gian hoạt động của các địa điểm kinh doanh đã chuyển hoàn toàn sang ban đêm.
Trên mạng, nhiều người đam mê thuyết tận thế đã đăng bài phân tích, khuyên nên tích trữ vật tư trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Muối tích từ thời SARS ăn hết chưa đấy?"
Tuy nhiên, phần đông mọi người vẫn giữ suy nghĩ rằng thời tiết cực đoan sẽ qua nhanh và chế giễu những ai đăng bài là lo xa vô ích.
Sau khi ăn uống no nê, Lục Thăng cuối cùng cũng có giấc ngủ ngon đầu tiên sau nhiều ngày.
Tận đến trưa hôm sau, cô mới bị đánh thức bởi tiếng đập cửa ồn ào.
Lục Thăng liếc nhìn qua camera giám sát và thấy Tần Khôn cùng Tô Tử Thành dẫn theo mấy người khác, đang kẹp Vương Lượng giữa họ và lôi tới trước cửa phòng cô.
Tiêu Ngọc và Tôn Điềm Điềm đang ra sức ngăn họ lại.
"Giữa trưa mà sủa ầm ĩ như chó điên, ăn no quá à?" Lục Thăng mở cửa, lạnh lùng quan sát đám người đang hùng hổ đứng đó.
Tần Khôn giả vờ đạo mạo, đẩy Vương Lượng về phía Lục Thăng: "Lục Thăng, Vương Lượng bị cô đánh vỡ đầu, giờ vết thương nhiễm trùng rồi."
"Thế sao các người không đưa cậu ta vào bệnh viện, còn đến đây tìm tôi làm gì?"
Tiếng cãi vã của vài người đã thu hút không ít cư dân trong tòa nhà đến xem, khiến Tần Khôn càng thêm tự tin, giọng nói của hắn cũng cao thêm vài phần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro