Sinh Tồn Trong Thế Giới Nguy Hiểm
Nghi Phạm Bắt C...
Nhất Nhân Nguyên Lương
2024-08-20 05:10:08
Những đứa trẻ trèo lên từ dưới cầu trượt, leo lên cầu thang và chơi không ngừng.
Trẻ em là những sinh linh đẹp nhất, chúng không có phiền muộn.
Tần Kha yên lặng nhìn đối diện, nơi đó không chỉ có trẻ con, còn có chấm đỏ trên bản đồ, nhưng khoảng cách quá xa, căn bản cô không nhìn rõ là ai.
"Đây chính là cô gái mà gần đây cậu vẫn nhắc tới sao?" Một ông lão mặc áo khoác màu xám sẫm từ sau lưng Triệu Lâm Uyên đi ra, vầng trán rất rộng, bên trên có rất nhiều nếp nhăn. Nhưng đừng cho rằng ông ấy đã già, ông ấy rất sung sức, dáng đứng như một cây thông.
Triệu Lâm Uyên đang định nói điều gì đó, nhưng ông ấy đã đi đến trước mặt Tần Kha.
Anh chuyển sự chú ý của Tần Kha ra khỏi khu vui chơi đối diện.
Ông lão dịu dàng nói: "Trong máy ảnh có ảnh chụp hiện trường sao? Có thể cho tôi xem một chút không?"
Tần Kha gật gật đầu. Mặc dù thái độ của ông lão rất tốt, trông cũng rất tử tế tôn trọng người khác, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cung kính của những người khác thì đây có lẽ là một vị lãnh đạo, những bức ảnh này chỉ sợ là...
"Chụp đẹp đấy!"
"Hả?"
Trước sự ngạc nhiên của Tần Kha, ông lão không những không yêu cầu cô xóa ảnh mà còn khen ảnh của cô.
Ông lão: "Tôi nghe Lâm Uyên nói cô là nhiếp ảnh gia đúng không? Quả nhiên chụp rất chuyên nghiệp, trình độ này so với Tiểu Lý cũng không kém cạnh.”
Nghe ông lão khen, Tần Kha có chút cảm động. Cô đã chụp nhiều ảnh như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên có người khen cô chụp đẹp.
Bởi vì hệ thống sắp đặt bối cảnh nhân vật là một nhiếp ảnh gia, Tần Kha đương nhiên muốn giai đoạn đầu sẽ dựa theo thiết lập ban đầu chụp ảnh kiếm sống.
Lúc đầu cô không nghĩ chụp ảnh lại khó như vậy, không phải chỉ chụp hai tấm thôi sao, điều này thì ai chẳng biết. Ngày nào cô cũng tự chụp, không phải vì để tự khoe khoang mà khả năng trước ống kính của cô cũng rất tốt.
Theo cách hiểu của bản thân cô, chụp ảnh là chụp bằng máy ảnh, cao cấp hơn chụp bằng điện thoại, chỉ cần thấy cảnh đẹp hoặc bức tranh thú vị là có thể nháy máy, đó chính là chụp ảnh rồi.
Cái này thì có gì khó chứ. Tần Kha cũng tìm được rất nhiều ảnh của “chính mình” trước đây từ trong điện thoại, hầu hết đều có tông màu đen, trắng và xám, hơi buồn nhưng rất có kết cấu.
Sau khi nghiên cứu máy ảnh và các tác phẩm trước đó trong một thời gian dài, Tần Kha đã ra ngoài để tìm cảm hứng.
Sau khi quyết định bắt tay vào sáng tác, Tần Kha đã bộc lộ khả năng trân trọng cuộc sống đáng kinh ngạc, cô cảm thấy trời đẹp, đất đẹp, ngay cả cỏ dại mọc bừa bãi ven đường cũng có hương vị nghệ thuật độc đáo.
Vì vậy, cô đã chụp rất nhiều ảnh, tìm ra bức ảnh mà cô cho là đẹp nhất và chuyển nó cho biên tập viên của tạp chí.
Và rồi...
Bị từ chối.
Khi đó Tần Kha đã tự hỏi phải chăng biên tập viên của tờ tạp chí này không biết trân trọng cái đẹp. Rõ ràng là ảnh đẹp như vậy, vừa nhìn liền có một loại sức sống mãnh liệt vậy mà bản thảo cư nhiên lại bị từ chối! Đây hẳn là mất mát lớn nhất trong sự nghiệp của cô ta, bỏ lỡ mất tác phẩm của một ngôi sao đang lên trong ngành nhiếp ảnh như cô. Vì vậy cô phải gửi cho những tạp chí khác.
Nhưng điều không bao giờ ngờ tới là tất cả những nơi Tần Kha gửi ảnh đến đều bị từ chối.
Nếu là chỉ là một tạp chí, có thể do họ không biết trân trọng cái đẹp, nhưng nếu tạp chí nào cũng thế thì…
Sau khi Tần Kha bị từ chối, cô đã hỏi nguyên nhân và nhận được rất nhiều lời khuyên.
Có một biên tập viên trước đây từng nói muốn tiếp tục cộng tác với Tần Kha, để cô có tác phẩm gì cũng có thể gửi cho anh ta, khi nhìn thấy bức ảnh Tần Kha gửi cho anh ta lần này, anh ta bỗng chốc như muốn nổ tung.
“Cô Tần, nếu cô không muốn hợp tác với tạp chí của chúng tôi, cô cứ nói, không cần phải gửi những bức ảnh này để xúc phạm trình độ của chúng tôi."
Tần Kha: “... Tôi chụp rất tệ sao?”
Biên tập viên: "Đây không phải là vấn đề tệ hay không. Cô hãy nói cho tôi biết cô đang chụp cái gì vậy?"
Tần Kha nhìn tấm ảnh trong tay: "Không phải rất rõ ràng rồi sao, một cây cỏ nhỏ mọc trong khe hở với sức sống rất mãnh liệt, thật là một bức ảnh tràn đầy sức sống mà?"
Biên tập viên trầm mặc một vài giây: "Từ bức ảnh của cô, tôi không thấy bất kỳ ý nghĩa nào mà cô muốn thể hiện. Thậm chí bức ảnh này của cô cũng không được coi là nhiếp ảnh! Bốn yếu tố của nhiếp ảnh cô chắc cũng phải hiểu rõ, nhưng cô chưa làm gì được ở đây. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một bố cục tệ như vậy trong vài năm qua! Cách sử dụng ánh sáng, màu sắc của cô! Thậm chí vẫn còn có rất nhiều lỗi cơ bản trong đó!”
“Cô Tần, tôi xin lỗi. Nếu cô thực sự nghiêm túc, tôi chỉ có thể lấy làm tiếc nói với cô rằng tạp chí của chúng tôi có yêu cầu về tác phẩm, không phải tác phẩm nào cũng nhận được!"
Biên tập viên: "Nhiếp ảnh là dùng con mắt máy ảnh để phóng to toàn bộ thế giới, chúng ta phải dùng góc độ ánh sáng để nhìn ánh sáng, sự hiểu biết về ánh sáng và cảm nhận về cái đẹp sẽ tạo ra những tác phẩm ở các cấp độ khác nhau. “Cô Tần, tôi đánh giá rất cao những tác phẩm trước đây của cô. Tôi không biết điều gì đã xảy ra khiến bức ảnh của cô bây giờ trở nên tồi tệ như vậy. Tôi hy vọng cô sẽ không như vậy. Tôi hi vọng cô đừng từ bỏ thế giới này! Chụp những bức ảnh này còn đến nói với tôi đó là nghệ thuật!”
"Không biết chụp ảnh thì phải học lại từ đầu. Cảm quan, tốc độ, điều kiện xung quanh, thời gian, địa điểm, độ sáng tối của người và vật. Những cái này phải hiểu rõ trước đã rồi hãy gửi lại cho tôi!"
Biên tập viên bên kia càng lúc càng tức giận, lớn tiếng đến mức Tần Kha nghe đau cả lỗ tai, rồi anh ta lập tức cúp điện thoại với một tiếng bíp.
Bị mắng xong một trận, Tần Kha ngơ ngác nhìn tấm ảnh trong tay, chẳng lẽ cô chụp nó lại tệ đến vậy sao? Trông nó cũng đẹp mà nhỉ?
Còn nữa, bốn yếu tố của nhiếp ảnh mà anh ta vừa đề cập là gì?
Tần Kha không phải là người dễ dàng từ bỏ, nếu cô có máy ảnh ngay từ đầu thì cô đã biết dùng nó rồi!
Vì vậy, cô đã đến hiệu sách để tìm hiểu kiến thức lý thuyết và nhận ra rằng nhiếp ảnh là một chuyên ngành rất uyên thâm, không phải chuyện đơn giản và để chụp được một bức ảnh đẹp thực sự rất khó.
Bốn yếu tố của nhiếp ảnh là chủ thể nổi bật, hình ảnh rõ ràng, bố cục hoàn chỉnh và độ phơi sáng chính xác.
Mặc dù bốn yếu tố này nghe có vẻ không quá khó, nhưng nội dung được đề cập lại rất phức tạp.
Trong quá trình không ngừng học tập, Tần Kha liên tục gửi các bản thảo cho các tạp chí, mặc dù cô thường bị từ chối và chế giễu, nhưng cô không bao giờ bỏ cuộc.
Cô tin rằng một ngày nào đó cô sẽ có thể kiếm tiền bằng cách chụp ảnh!
Cứ như vậy hơn nửa tháng trôi qua, cuối cùng cũng có người khen cô chụp ảnh đẹp!
Tần Kha rơm rớm nước mắt nhìn ông lão trước mặt, tuy chỉ khen ngợi những bức ảnh cô chụp hiện trường vụ án, nhưng lại khẳng định tay nghề chụp ảnh của cô!
Đây có phải là “Bá Nhạc”* không?
(Bá Nhạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.)
Tống Thừa Đức cười nham hiểm nhìn thẳng Tần Kha nói: "Tần Kha, tôi nghe Lâm Uyên nói, cô cũng rất có hứng thú xử lý vụ án."
Nghe ông ấy nói như vậy, Tần Kha thu hồi cảm xúc vừa rồi và trở nên cảnh giác.
Tần Kha: "Không có, chỉ là sự tò mò bình thường thôi."
Ông lão: "Hôm nay đi công viên chơi sao?"
Nhìn người chết nằm trên mặt đất, cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc căng thẳng xung quanh, Tần Kha nghi ngờ rằng mỗi câu mỗi chữ ông ấy hỏi đều là một cái bẫy.
Đôi khi càng nói càng sai và lời nói dối luôn để lộ ra khuyết điểm. Vì vậy Tần Kha nhất quyết không nói nữa, mà chỉ gật đầu.
Ông lão: "Vậy cô cảm thấy công viên này như thế nào? Cũng mở mười mấy năm rồi, nhưng những năm gần đây người qua lại không nhiều lắm. Những năm trước thường xuyên tổ chức các loại hoạt động, nhưng mấy năm nay dần dần mất đi sự có mặt của con người."
Tần Kha: "Cháu cũng không rõ lắm."
Ông lão cười nói: "Thả lỏng đi, tôi không có ác ý, cũng không xem cô như nghi phạm để thẩm vấn. Chỉ là lần đầu nghe Lâm Uyên liên tục nhắc đến một cô gái nên có chút hiếu kỳ.”
Ông ấy vừa nói vừa nháy mắt với Tần Kha: “Cô cũng biết đấy, người già cũng có lòng hiếu kỳ mà.”
Nói xong, ông không tiếp tục hỏi Tần Kha nữa mà đi về phía trước.
Đã biết người chết là ai, tình huống hiện tại không thích hợp nói chuyện riêng với Triệu Lâm Uyên. Tần Kha lui về phía sau hai bước, chuẩn bị rời đi trước.
Nhưng cô chưa bước được một bước thì đã bị chặn lại.
“Cô gái, lại đây giúp tôi một việc.”
Là ông lão kia.
Tần Kha khó hiểu: “Chú gọi cháu sao?”
Ông lão: “Ừ, mau tới đây đi, yên tâm, cô đeo găng tay, sẽ không hủy đi chứng cứ trên mặt đất.”
Tần Kha hơi cụp mắt xuống để che đậy cảm xúc của mình.
Đây không phải là một người lãnh đạo bình thường, ông ấy là một cảnh sát hình sự dày dặn kinh nghiệm, ông ấy không dễ lừa như Triệu Lâm Uyên, người ta phải cực kỳ cảnh giác khi đối phó với ông lão này.
Trong số tất cả những người cô gặp trong thời gian này, Tần Kha cảm thấy Triệu Lâm Uyên là người có tính tình tốt nhất và cũng là người dễ lừa nhất.
Vì vậy cô tin tưởng anh nhất.
Nếu người khác nghe được suy nghĩ của Tần Kha, nhất định sẽ cười ngất đi.
Triệu đội? Dễ bị lừa?
Thật là chuyện kỳ lạ mà.
Tần Kha: "Cháu có thể giúp gì cho chú?"
Ông lão: "Vẫn còn một số kỹ thuật viên chưa đến, tôi thấy cô chụp ảnh rất giỏi, cô có thể chụp cho chúng tôi vài bức ảnh được không?"
Tần Kha từ chối: “Chuyện chuyên môn cần giao cho người trong ngành làm, cảnh sát mới biết phải chụp cái gì.”
Ông lão: “Thật sự là trùng hợp, nhóm chúng tôi thường nhờ Tiểu Lý chụp ảnh, nhưng hiện tại cậu ấy đang ở hiện trường khác và còn một người là Tiểu Vương vừa hay hôm nay xin nghỉ phép rồi, nên bây giờ nếu có thì phải đợi ít nhất nửa tiếng đồng hồ.”
“Cô nói hiện trường như thế này thì sao có thể đợi nửa tiếng chứ?"
Công viên là nơi công cộng. Tuy rằng công viên Lâm Giang mấy năm nay dần dần vắng khách nhưng người qua lại cũng không ít, hơn nữa hôm nay là thứ Bảy, có rất nhiều gia đình mang theo trẻ nhỏ đến đây vui chơi, đi picnic.
Tần Kha liếc nhìn đám trẻ con được người lớn dắt đi chơi, cau mày nói: “Được.”
Những người lớn này đang nghĩ gì vậy, chẳng lẽ đây là chuyện nên để trẻ con tham gia sao?
Sau đó, ông lão nói gì thì Tần Kha đều chụp lại.
Mặc dù lúc đầu có chút miễn cưỡng, nhưng sau đó Tần Kha bắt đầu chuyên tâm chụp ảnh.
Thông thường, có rất nhiều manh mối ẩn giấu trên xác chết, chẳng hạn như tóc, móng tay và sợi quần áo cần phải giám định pháp y và kỹ thuật để đưa ra kết luận cụ thể. Nhưng ngoài ra, xác chết có thể cho chúng ta biết rất nhiều điều.
Không thể bỏ qua biểu cảm, tư thế, từng vết sẹo trên thi thể và từng chi tiết của hiện trường xung quanh vụ án.
Khả năng quan sát của Tần Kha không yếu, nhưng đó chỉ là so với người bình thường, còn so với cảnh sát hình sự chuyên nghiệp, những gì cô có thể nhìn ra có chút hời hợt.
Nhưng cô cũng có ưu điểm, đó là những bức ảnh cô chụp hiện trường vụ án đẹp đến mức ngay cả cảnh sát hình sự cũng đích thân gửi thư mời làm việc.
Ông lão: "Tần Kha, gần đây chúng tôi thiếu nhân lực, cô có hứng thú tới chỗ chúng tôi làm kỹ thuật viên chụp ảnh hình sự tạm thời không?"
Tần Kha đang vắt óc suy nghĩ xem có cách nào để đi theo Triệu Lâm Uyên không thì đột nhiên nghe được tin tốt này, cảm thấy có chút đột ngột.
Tần Kha nhìn về phía ông lão: “Chụp ảnh hình sự?”
Nhìn một màn trước mắt, Triệu Lâm Uyên nhíu mày.
Không thiếu người trong đội ngũ kỹ thuật.
Rốt cuộc thầy muốn làm gì đây?
Trẻ em là những sinh linh đẹp nhất, chúng không có phiền muộn.
Tần Kha yên lặng nhìn đối diện, nơi đó không chỉ có trẻ con, còn có chấm đỏ trên bản đồ, nhưng khoảng cách quá xa, căn bản cô không nhìn rõ là ai.
"Đây chính là cô gái mà gần đây cậu vẫn nhắc tới sao?" Một ông lão mặc áo khoác màu xám sẫm từ sau lưng Triệu Lâm Uyên đi ra, vầng trán rất rộng, bên trên có rất nhiều nếp nhăn. Nhưng đừng cho rằng ông ấy đã già, ông ấy rất sung sức, dáng đứng như một cây thông.
Triệu Lâm Uyên đang định nói điều gì đó, nhưng ông ấy đã đi đến trước mặt Tần Kha.
Anh chuyển sự chú ý của Tần Kha ra khỏi khu vui chơi đối diện.
Ông lão dịu dàng nói: "Trong máy ảnh có ảnh chụp hiện trường sao? Có thể cho tôi xem một chút không?"
Tần Kha gật gật đầu. Mặc dù thái độ của ông lão rất tốt, trông cũng rất tử tế tôn trọng người khác, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cung kính của những người khác thì đây có lẽ là một vị lãnh đạo, những bức ảnh này chỉ sợ là...
"Chụp đẹp đấy!"
"Hả?"
Trước sự ngạc nhiên của Tần Kha, ông lão không những không yêu cầu cô xóa ảnh mà còn khen ảnh của cô.
Ông lão: "Tôi nghe Lâm Uyên nói cô là nhiếp ảnh gia đúng không? Quả nhiên chụp rất chuyên nghiệp, trình độ này so với Tiểu Lý cũng không kém cạnh.”
Nghe ông lão khen, Tần Kha có chút cảm động. Cô đã chụp nhiều ảnh như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên có người khen cô chụp đẹp.
Bởi vì hệ thống sắp đặt bối cảnh nhân vật là một nhiếp ảnh gia, Tần Kha đương nhiên muốn giai đoạn đầu sẽ dựa theo thiết lập ban đầu chụp ảnh kiếm sống.
Lúc đầu cô không nghĩ chụp ảnh lại khó như vậy, không phải chỉ chụp hai tấm thôi sao, điều này thì ai chẳng biết. Ngày nào cô cũng tự chụp, không phải vì để tự khoe khoang mà khả năng trước ống kính của cô cũng rất tốt.
Theo cách hiểu của bản thân cô, chụp ảnh là chụp bằng máy ảnh, cao cấp hơn chụp bằng điện thoại, chỉ cần thấy cảnh đẹp hoặc bức tranh thú vị là có thể nháy máy, đó chính là chụp ảnh rồi.
Cái này thì có gì khó chứ. Tần Kha cũng tìm được rất nhiều ảnh của “chính mình” trước đây từ trong điện thoại, hầu hết đều có tông màu đen, trắng và xám, hơi buồn nhưng rất có kết cấu.
Sau khi nghiên cứu máy ảnh và các tác phẩm trước đó trong một thời gian dài, Tần Kha đã ra ngoài để tìm cảm hứng.
Sau khi quyết định bắt tay vào sáng tác, Tần Kha đã bộc lộ khả năng trân trọng cuộc sống đáng kinh ngạc, cô cảm thấy trời đẹp, đất đẹp, ngay cả cỏ dại mọc bừa bãi ven đường cũng có hương vị nghệ thuật độc đáo.
Vì vậy, cô đã chụp rất nhiều ảnh, tìm ra bức ảnh mà cô cho là đẹp nhất và chuyển nó cho biên tập viên của tạp chí.
Và rồi...
Bị từ chối.
Khi đó Tần Kha đã tự hỏi phải chăng biên tập viên của tờ tạp chí này không biết trân trọng cái đẹp. Rõ ràng là ảnh đẹp như vậy, vừa nhìn liền có một loại sức sống mãnh liệt vậy mà bản thảo cư nhiên lại bị từ chối! Đây hẳn là mất mát lớn nhất trong sự nghiệp của cô ta, bỏ lỡ mất tác phẩm của một ngôi sao đang lên trong ngành nhiếp ảnh như cô. Vì vậy cô phải gửi cho những tạp chí khác.
Nhưng điều không bao giờ ngờ tới là tất cả những nơi Tần Kha gửi ảnh đến đều bị từ chối.
Nếu là chỉ là một tạp chí, có thể do họ không biết trân trọng cái đẹp, nhưng nếu tạp chí nào cũng thế thì…
Sau khi Tần Kha bị từ chối, cô đã hỏi nguyên nhân và nhận được rất nhiều lời khuyên.
Có một biên tập viên trước đây từng nói muốn tiếp tục cộng tác với Tần Kha, để cô có tác phẩm gì cũng có thể gửi cho anh ta, khi nhìn thấy bức ảnh Tần Kha gửi cho anh ta lần này, anh ta bỗng chốc như muốn nổ tung.
“Cô Tần, nếu cô không muốn hợp tác với tạp chí của chúng tôi, cô cứ nói, không cần phải gửi những bức ảnh này để xúc phạm trình độ của chúng tôi."
Tần Kha: “... Tôi chụp rất tệ sao?”
Biên tập viên: "Đây không phải là vấn đề tệ hay không. Cô hãy nói cho tôi biết cô đang chụp cái gì vậy?"
Tần Kha nhìn tấm ảnh trong tay: "Không phải rất rõ ràng rồi sao, một cây cỏ nhỏ mọc trong khe hở với sức sống rất mãnh liệt, thật là một bức ảnh tràn đầy sức sống mà?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biên tập viên trầm mặc một vài giây: "Từ bức ảnh của cô, tôi không thấy bất kỳ ý nghĩa nào mà cô muốn thể hiện. Thậm chí bức ảnh này của cô cũng không được coi là nhiếp ảnh! Bốn yếu tố của nhiếp ảnh cô chắc cũng phải hiểu rõ, nhưng cô chưa làm gì được ở đây. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một bố cục tệ như vậy trong vài năm qua! Cách sử dụng ánh sáng, màu sắc của cô! Thậm chí vẫn còn có rất nhiều lỗi cơ bản trong đó!”
“Cô Tần, tôi xin lỗi. Nếu cô thực sự nghiêm túc, tôi chỉ có thể lấy làm tiếc nói với cô rằng tạp chí của chúng tôi có yêu cầu về tác phẩm, không phải tác phẩm nào cũng nhận được!"
Biên tập viên: "Nhiếp ảnh là dùng con mắt máy ảnh để phóng to toàn bộ thế giới, chúng ta phải dùng góc độ ánh sáng để nhìn ánh sáng, sự hiểu biết về ánh sáng và cảm nhận về cái đẹp sẽ tạo ra những tác phẩm ở các cấp độ khác nhau. “Cô Tần, tôi đánh giá rất cao những tác phẩm trước đây của cô. Tôi không biết điều gì đã xảy ra khiến bức ảnh của cô bây giờ trở nên tồi tệ như vậy. Tôi hy vọng cô sẽ không như vậy. Tôi hi vọng cô đừng từ bỏ thế giới này! Chụp những bức ảnh này còn đến nói với tôi đó là nghệ thuật!”
"Không biết chụp ảnh thì phải học lại từ đầu. Cảm quan, tốc độ, điều kiện xung quanh, thời gian, địa điểm, độ sáng tối của người và vật. Những cái này phải hiểu rõ trước đã rồi hãy gửi lại cho tôi!"
Biên tập viên bên kia càng lúc càng tức giận, lớn tiếng đến mức Tần Kha nghe đau cả lỗ tai, rồi anh ta lập tức cúp điện thoại với một tiếng bíp.
Bị mắng xong một trận, Tần Kha ngơ ngác nhìn tấm ảnh trong tay, chẳng lẽ cô chụp nó lại tệ đến vậy sao? Trông nó cũng đẹp mà nhỉ?
Còn nữa, bốn yếu tố của nhiếp ảnh mà anh ta vừa đề cập là gì?
Tần Kha không phải là người dễ dàng từ bỏ, nếu cô có máy ảnh ngay từ đầu thì cô đã biết dùng nó rồi!
Vì vậy, cô đã đến hiệu sách để tìm hiểu kiến thức lý thuyết và nhận ra rằng nhiếp ảnh là một chuyên ngành rất uyên thâm, không phải chuyện đơn giản và để chụp được một bức ảnh đẹp thực sự rất khó.
Bốn yếu tố của nhiếp ảnh là chủ thể nổi bật, hình ảnh rõ ràng, bố cục hoàn chỉnh và độ phơi sáng chính xác.
Mặc dù bốn yếu tố này nghe có vẻ không quá khó, nhưng nội dung được đề cập lại rất phức tạp.
Trong quá trình không ngừng học tập, Tần Kha liên tục gửi các bản thảo cho các tạp chí, mặc dù cô thường bị từ chối và chế giễu, nhưng cô không bao giờ bỏ cuộc.
Cô tin rằng một ngày nào đó cô sẽ có thể kiếm tiền bằng cách chụp ảnh!
Cứ như vậy hơn nửa tháng trôi qua, cuối cùng cũng có người khen cô chụp ảnh đẹp!
Tần Kha rơm rớm nước mắt nhìn ông lão trước mặt, tuy chỉ khen ngợi những bức ảnh cô chụp hiện trường vụ án, nhưng lại khẳng định tay nghề chụp ảnh của cô!
Đây có phải là “Bá Nhạc”* không?
(Bá Nhạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.)
Tống Thừa Đức cười nham hiểm nhìn thẳng Tần Kha nói: "Tần Kha, tôi nghe Lâm Uyên nói, cô cũng rất có hứng thú xử lý vụ án."
Nghe ông ấy nói như vậy, Tần Kha thu hồi cảm xúc vừa rồi và trở nên cảnh giác.
Tần Kha: "Không có, chỉ là sự tò mò bình thường thôi."
Ông lão: "Hôm nay đi công viên chơi sao?"
Nhìn người chết nằm trên mặt đất, cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc căng thẳng xung quanh, Tần Kha nghi ngờ rằng mỗi câu mỗi chữ ông ấy hỏi đều là một cái bẫy.
Đôi khi càng nói càng sai và lời nói dối luôn để lộ ra khuyết điểm. Vì vậy Tần Kha nhất quyết không nói nữa, mà chỉ gật đầu.
Ông lão: "Vậy cô cảm thấy công viên này như thế nào? Cũng mở mười mấy năm rồi, nhưng những năm gần đây người qua lại không nhiều lắm. Những năm trước thường xuyên tổ chức các loại hoạt động, nhưng mấy năm nay dần dần mất đi sự có mặt của con người."
Tần Kha: "Cháu cũng không rõ lắm."
Ông lão cười nói: "Thả lỏng đi, tôi không có ác ý, cũng không xem cô như nghi phạm để thẩm vấn. Chỉ là lần đầu nghe Lâm Uyên liên tục nhắc đến một cô gái nên có chút hiếu kỳ.”
Ông ấy vừa nói vừa nháy mắt với Tần Kha: “Cô cũng biết đấy, người già cũng có lòng hiếu kỳ mà.”
Nói xong, ông không tiếp tục hỏi Tần Kha nữa mà đi về phía trước.
Đã biết người chết là ai, tình huống hiện tại không thích hợp nói chuyện riêng với Triệu Lâm Uyên. Tần Kha lui về phía sau hai bước, chuẩn bị rời đi trước.
Nhưng cô chưa bước được một bước thì đã bị chặn lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô gái, lại đây giúp tôi một việc.”
Là ông lão kia.
Tần Kha khó hiểu: “Chú gọi cháu sao?”
Ông lão: “Ừ, mau tới đây đi, yên tâm, cô đeo găng tay, sẽ không hủy đi chứng cứ trên mặt đất.”
Tần Kha hơi cụp mắt xuống để che đậy cảm xúc của mình.
Đây không phải là một người lãnh đạo bình thường, ông ấy là một cảnh sát hình sự dày dặn kinh nghiệm, ông ấy không dễ lừa như Triệu Lâm Uyên, người ta phải cực kỳ cảnh giác khi đối phó với ông lão này.
Trong số tất cả những người cô gặp trong thời gian này, Tần Kha cảm thấy Triệu Lâm Uyên là người có tính tình tốt nhất và cũng là người dễ lừa nhất.
Vì vậy cô tin tưởng anh nhất.
Nếu người khác nghe được suy nghĩ của Tần Kha, nhất định sẽ cười ngất đi.
Triệu đội? Dễ bị lừa?
Thật là chuyện kỳ lạ mà.
Tần Kha: "Cháu có thể giúp gì cho chú?"
Ông lão: "Vẫn còn một số kỹ thuật viên chưa đến, tôi thấy cô chụp ảnh rất giỏi, cô có thể chụp cho chúng tôi vài bức ảnh được không?"
Tần Kha từ chối: “Chuyện chuyên môn cần giao cho người trong ngành làm, cảnh sát mới biết phải chụp cái gì.”
Ông lão: “Thật sự là trùng hợp, nhóm chúng tôi thường nhờ Tiểu Lý chụp ảnh, nhưng hiện tại cậu ấy đang ở hiện trường khác và còn một người là Tiểu Vương vừa hay hôm nay xin nghỉ phép rồi, nên bây giờ nếu có thì phải đợi ít nhất nửa tiếng đồng hồ.”
“Cô nói hiện trường như thế này thì sao có thể đợi nửa tiếng chứ?"
Công viên là nơi công cộng. Tuy rằng công viên Lâm Giang mấy năm nay dần dần vắng khách nhưng người qua lại cũng không ít, hơn nữa hôm nay là thứ Bảy, có rất nhiều gia đình mang theo trẻ nhỏ đến đây vui chơi, đi picnic.
Tần Kha liếc nhìn đám trẻ con được người lớn dắt đi chơi, cau mày nói: “Được.”
Những người lớn này đang nghĩ gì vậy, chẳng lẽ đây là chuyện nên để trẻ con tham gia sao?
Sau đó, ông lão nói gì thì Tần Kha đều chụp lại.
Mặc dù lúc đầu có chút miễn cưỡng, nhưng sau đó Tần Kha bắt đầu chuyên tâm chụp ảnh.
Thông thường, có rất nhiều manh mối ẩn giấu trên xác chết, chẳng hạn như tóc, móng tay và sợi quần áo cần phải giám định pháp y và kỹ thuật để đưa ra kết luận cụ thể. Nhưng ngoài ra, xác chết có thể cho chúng ta biết rất nhiều điều.
Không thể bỏ qua biểu cảm, tư thế, từng vết sẹo trên thi thể và từng chi tiết của hiện trường xung quanh vụ án.
Khả năng quan sát của Tần Kha không yếu, nhưng đó chỉ là so với người bình thường, còn so với cảnh sát hình sự chuyên nghiệp, những gì cô có thể nhìn ra có chút hời hợt.
Nhưng cô cũng có ưu điểm, đó là những bức ảnh cô chụp hiện trường vụ án đẹp đến mức ngay cả cảnh sát hình sự cũng đích thân gửi thư mời làm việc.
Ông lão: "Tần Kha, gần đây chúng tôi thiếu nhân lực, cô có hứng thú tới chỗ chúng tôi làm kỹ thuật viên chụp ảnh hình sự tạm thời không?"
Tần Kha đang vắt óc suy nghĩ xem có cách nào để đi theo Triệu Lâm Uyên không thì đột nhiên nghe được tin tốt này, cảm thấy có chút đột ngột.
Tần Kha nhìn về phía ông lão: “Chụp ảnh hình sự?”
Nhìn một màn trước mắt, Triệu Lâm Uyên nhíu mày.
Không thiếu người trong đội ngũ kỹ thuật.
Rốt cuộc thầy muốn làm gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro