Sinh Tồn Trong Thế Giới Nguy Hiểm
Nữ Thi Trong Ké...
Nhất Nhân Nguyên Lương
2024-08-20 05:10:08
Tay cầm gậy gỗ của Tần Kha đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nó đã đến rồi.
Đây là một con chó hoang rất hung dữ, trên người nó có rất nhiều vết sẹo, thời gian dài không được ăn uống đầy đủ đã khiến cơ thể nó bị hõm vào trong có thể nhìn thấy cả hình dạng của xương, mặc dù nó gầy gò nhưng không ảnh hưởng chút nào đến sự hung dữ của nó.
Nó giống như bị điên rồi, nó nhe răng trợn mắt, trừng đôi mắt đỏ như máu.
Khi còn nhỏ gặp một con chó, người lớn luôn nói rằng nếu con không chạy, con chó sẽ không đuổi theo con, con cũng có thể ngồi xổm xuống và giả vờ nhặt đá, để con chó sẽ sợ bỏ chạy.
Nhưng phương pháp này bây giờ rõ ràng không áp dụng được, Tần Kha tin tưởng chỉ cần cô cúi đầu, con chó kia sẽ không chút do dự nhảy lên cắn cổ cô.
Tần Kha dùng sức nắm chắc cây gậy trong tay, vừa rồi cô còn buộc một lưỡi dao vào cây gậy, nếu thật sự xảy ra chiến đấu với con chó này, cô sẽ không hạ thủ lưu tình.
Con chó điên hung ác nhìn cô, Tần Kha cũng trừng mắt nhìn lại con chó.
Thời gian dường như dừng lại ở khoảnh khắc này.
Tần Kha có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của mình, thình thịch, thình thịch, thình thịch, giống như là muốn nhảy ra ngoài vậy.
Con chó điên di chuyển, tốc độ của nó rất nhanh, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tần Kha, Tần Kha dùng sức vung cây gậy về phía con chó điên, con chó điên né tránh được, Tần Kha lại dùng cây gậy đánh về phía con chó điên một cái, lưỡi dao đã cắt một đường lên người nó để lại vết máu, cũng khiến cho nó kích động và điên cuồng hơn.
Con chó điên phát ra tiếng gầm giận dữ, dưới đường ống thoát nước yên tĩnh và tối tăm càng làm tăng thêm phần khủng bố.
Con chó điên quẹt qua thân thể của cô, Tần Kha lấy con dao vừa nãy đã giấu ra, không chút do dự đâm thẳng vào sống lưng con chó điên, một tiếng kêu răng rắc, không hề khoa trương, Tần Kha có thể nghe thấy tiếng máu chảy ra ngoài, cả con dao đâm vào trong thịt, lòng bàn tay Tần Kha tê dần, đã không còn cảm giác nữa.
Nhưng cô vẫn lấy con dao ra sau đó lại đâm vào.
Không biết đã trôi qua bao lâu, liên quan đến thời khắc sinh tử mỗi một giây thôi, thời gian dường như trở nên cực kỳ dài.
Có thể đã qua một phút, cũng có thể là qua mười phút, mà cũng có thể là qua một giờ đồng hồ.
Con chó này rất nhanh sẽ chết, nhưng hàm răng của nó vẫn cắm trong cánh tay Tần Kha, thời khắc đối diện trước cái chết nó đã chuẩn bị xé một miếng thịt trên người Tần Kha.
Trên tay Tần Kha đều là máu, một ít là của con chó, nhưng mà phần nhiều là của cô.
Tần Kha dùng sức nhổ răng của con chó còn đang cắm trên cánh tay của cô ra, trong khoảnh khắc máu từ cánh tay phải thấm ướt ống tay áo của cô, đồng thời còn liên tục chảy không ngừng.
Tần Kha tháo thắt lưng bằng da ra, buộc nó quanh cánh tay.
Máu vẫn còn tiếp tục chảy nhưng đã chậm hơn một chút.
Tần Kha yếu ớt ngồi trên mặt đất, con chó điên vô lực nằm ở bên cạnh cô, xương của nó bị cô chặt đứt, nó đã không nhúc nhích được nữa, phần bụng đang nhấp nhô lên xuống cấp tốc, trong miệng phát ra tiếng thở hổn hển.
Ánh mắt nó không còn dữ tợn như lúc trước mà mang theo chút tư vị ướt át đáng thương.
Tần Kha không nuôi chó, cô cũng không biết con chó này bao nhiêu tuổi, nhưng chắc là một con chó già, lẽ nào vì tuổi đã lớn mà bị chủ nhân bỏ rơi ư?
Tần Kha nhìn nó: "Mày biết mày sắp chết không?"
Con chó hoang nhìn cô, trong ánh mắt đầy oán hận.
Nếu như bây giờ nó còn có khí lực, chỉ sợ Tần Kha sẽ bị nó cắn chết.
Tần Kha: "Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tao, là do mày tấn công tao trước, vì vậy tao mới chém mày."
Con chó hoang vẫn muốn sủa, nhưng âm thanh nó phát ra giống như một chiếc trống đã vỡ.
Tần Kha cười cười nói: "Kiếp sau, đừng nhìn thấy người là cắn, hiểu chưa?"
Nói xong cô cầm con dao trong tay, kiên quyết đâm vào, kết thúc sinh mạng của con chó hoang này.
Máu tươi nhanh chóng tràn ra từ cơ thể nó, một ít chảy đến chỗ cô đang ngồi, chảy vào quần áo của cô.
Mùi máu tanh khiến cô muốn nôn mửa.
Con chó hoang chết rồi, nhưng đôi mắt của nó vẫn mở to nhìn bầu trời.
Cô không biết con chó hoang này đến từ đâu, nó đã trải qua những chuyện gì, xảy ra chuyện gì đã khiến nó từ một con thú cưng đeo vòng cổ thành một con chó điên hung dữ.
Nhưng cô biết rằng nơi cuối cùng nó xuất hiện trên thế giới này là ở đây.
Tần Kha vuốt mắt cho hai con mắt của nó khép lại.
Tần Kha mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng ngay lập tức đôi mắt lại mở ra, cảnh giác nhìn vị trí vừa rồi.
Dường như ở đó có âm thanh.
Là tiếng bước chân!
Không phải là ảo giác của cô.
Tần Kha siết chặt con dao trong tay, vì mất máu quá nhiều nên tay của cô đang phát run.
Có một bóng người ở lối ra hướng về đi về phía này, gã ta rất nhanh sẽ đi đến chỗ này.
Cơ thể Tần Kha căng thẳng, thầm nghĩ nếu mình đánh phủ đầu sẽ có khả năng cao như thế nào.
Bóng người đó vẫn tiếp tục đi tới, cách Tần Kha không đến hai mươi mét.
Tần Kha nín thở ngừng hô hấp.
Ngay vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi báo động.
Người đàn ông đó nghe thấy tiếng động, lập tức dừng lại, mà gã ta cũng nhìn thấy Tần Kha.
Ngay khoảnh khắc Tần Kha nhìn rõ người đàn ông đó, Tần Khả biết mình không có bất kỳ cơ hội thắng nào nữa, trên tay gã ta đang cầm một con dao gọt dưa hấu dài ít nhất 50 cm.
Nếu bây giờ gã ta muốn ra tay, vậy thì cô chắc chắn sẽ chết.
Tần Kha ép buộc bản thân bình tĩnh lại: "Anh đeo mặt nạ, tôi không biết anh là ai, cảnh sát sẽ đến ngay lập tức, bây giờ nếu giết tôi anh chắc chắn sẽ không đi được."
Người đàn ông lại nhìn cô một cái, do dự một chút, quay người bỏ chạy.
Khi người đàn ông quay người bỏ chạy, đồng thời Tần Kha cũng quay người chạy về hướng phát ra tiếng còi, vết thương trên người cô cùng với lúc cô tháo chạy mà đau đớn khôn nguôi.
Nhưng cô không thể dừng lại.
Tần Kha chạy thẳng về phía trước, đột nhiên cô giẫm phải một vật sắc nhọn, dưới chân đau đớn, cả người hướng về phía trước ngã xuống.
Phía trước là một tảng đá cứng rắn.
Tần Kha lập tức đưa tay lên bảo vệ đầu, đau đớn trong dự tính không hề xuất hiện.
Tần Kha rơi vào trong một vòng tay ấm áp.
Cô ngẩng mặt lên, nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm.
Trong mắt Tần Kha mang theo chút kinh ngạc: "Cảnh sát?"
Triệu Lâm Uyên: "Đúng vậy, chúng tôi là cảnh sát, cô an toàn rồi."
Triệu Lâm Uyên đỡ Tần Kha dậy, nhưng Tần Kha vừa mới đây bị trẹo chân nên cô chỉ có thể đứng nửa người dựa hẳn vào Triệu Lâm Uyên.
Tần Kha thở phào ra một hơi nói: "Không cần đỡ tôi, hung thủ đã chạy đi rồi, mau đuổi theo gã!"
Triệu Lâm Uyên ngoảnh về phía sau gọi Vương Hạo một câu, sau khi chắc chắn có một cảnh sát khác đã đỡ được Tần Kha, anh vội vàng chạy về hướng mà cô nói.
Tần Kha nhíu mày, đỡ cô lúc này là một viên cảnh sát béo không cẩn thận bằng viên cảnh sát kia, anh ta nắm vào vết thương của cô.
Nhưng trên cơ thể cô không có nhiều nơi là không bị thương.
Viên cảnh sát béo đang đỡ cô nhìn thấy vết thương của cô liền hít một hơi khí lạnh, anh ta liền hét lớn với bên ngoài: "Vào đây, vào đây, ở đây có người bị thương, mang cáng cứu thương qua đây, lập tức đưa đến bệnh viện!"
Rất nhanh Tần Kha nằm lên trên cáng cứu thương.
Thực ra bây giờ cô cảm thấy rất ổn, khi người ta đau đến một mức độ nhất định nào đó thì sẽ không cảm thấy đau đớn nữa.
Nơi này không có gương soi, nhưng cô có thể thấy được từ trong ánh mắt mọi người dáng vẻ hiện tại của mình đáng sợ đến mức nào.
Tần Kha nằm ở trên cáng, vốn dĩ muốn nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi, nhưng vào lúc này cô nhìn thấy một đồ vật.
Đó là USB!
Nhưng mà lúc này, một âm thanh máy móc vang lên bên tai cô.
[Phát hiện lượng máu của người chơi dưới 20%, tính mạng nguy hiểm, mười giây sau sẽ tiến hành cưỡng chế ngủ say. 】
Tần Kha: "Không, chờ một chút!"
Viên cảnh sát béo vừa mới gọi người bên ngoài dừng lại, quan tâm nhìn cô gái nằm trên cáng toàn thân là máu, hỏi: "Sao vậy? Cô yên tâm, cô nhất định sẽ không sao đâu."
"Tôi...."
Tần Kha cố gắng dùng sức nói chuyện.
Cảnh sát béo: "Đừng kích động, đừng nói chuyện, chúng tôi tới cứu cô rồi, tiết kiệm sức lực, cô sẽ không sao."
“Không phải, tôi..."
Cảnh sát béo: "Tôi biết, chúng tôi đều biết."
Vừa đi vừa nói, Tần Kha bị tảng đá đè đến không nói nên lời.
Cuối cùng chỉ để lại một câu.
“++, không..." Không lấy được.
Cảnh sát béo: "?"
Ngất xỉu rồi.
Đợi đến khi bọn họ khiêng cáng lên xe, Triệu Lâm Uyên cũng đã quay lại.
Vương Hạo đi tới: "Triệu đội, có bắt được người không?"
Triệu Lâm Uyên lắc đầu: "Nghi phạm rất xảo quyệt, gã rất quen thuộc với địa hình ở đây, để gã chạy mất rồi.”
Vừa nói anh vừa đi về phía chiếc xe: "Nạn nhân thế nào rồi?"
Vương Hạo thở ra một hơi: "Không ổn lắm, vừa được khiêng lên cáng không lâu thì đã ngất đi rồi, trên người không có chỗ nào lành lặn, trên cánh tay thậm chí còn có dấu vết bị động vật cắn, hung thủ sao lại ác độc như vậy, cô ấy cũng chỉ là đi ngang qua, muốn giết người diệt khẩu cũng không cần giày vò người ta như thế.”
Triệu Lâm Uyên lắc đầu: "Dấu vết bị động vật cắn hẳn không liên quan gì đến hung thủ. Tôi phát hiện thi thể của một con chó hoang cách nạn nhân 500 mét."
Vương Hạo trầm mặc một hồi: "Không thể nào?"
Triệu Lâm Uyên: "Chỉ có loại khả năng này."
Vương Hạo: "Vậy thì cô gái nhỏ này rất lợi hại."
Triệu Lâm Uyên: "Vừa rồi nạn nhân có nói gì không?"
Vương Hạo vừa muốn lắc đầu lại nghĩ tới cái gì, lại gật đầu.
Triệu Lâm Uyên: "?"
Vương Hạo: "Vừa rồi người bị hại đang muốn nói gì đó, nhưng mà tôi không nghe rõ. Chắc là cô ấy nói dâu tây, hình như cô ấy muốn ăn dâu tây."
Triệu Lâm Uyên nhíu mày, tại sao vào lúc này rồi vẫn nghĩ tới việc ăn dâu tây?
Đây là một con chó hoang rất hung dữ, trên người nó có rất nhiều vết sẹo, thời gian dài không được ăn uống đầy đủ đã khiến cơ thể nó bị hõm vào trong có thể nhìn thấy cả hình dạng của xương, mặc dù nó gầy gò nhưng không ảnh hưởng chút nào đến sự hung dữ của nó.
Nó giống như bị điên rồi, nó nhe răng trợn mắt, trừng đôi mắt đỏ như máu.
Khi còn nhỏ gặp một con chó, người lớn luôn nói rằng nếu con không chạy, con chó sẽ không đuổi theo con, con cũng có thể ngồi xổm xuống và giả vờ nhặt đá, để con chó sẽ sợ bỏ chạy.
Nhưng phương pháp này bây giờ rõ ràng không áp dụng được, Tần Kha tin tưởng chỉ cần cô cúi đầu, con chó kia sẽ không chút do dự nhảy lên cắn cổ cô.
Tần Kha dùng sức nắm chắc cây gậy trong tay, vừa rồi cô còn buộc một lưỡi dao vào cây gậy, nếu thật sự xảy ra chiến đấu với con chó này, cô sẽ không hạ thủ lưu tình.
Con chó điên hung ác nhìn cô, Tần Kha cũng trừng mắt nhìn lại con chó.
Thời gian dường như dừng lại ở khoảnh khắc này.
Tần Kha có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của mình, thình thịch, thình thịch, thình thịch, giống như là muốn nhảy ra ngoài vậy.
Con chó điên di chuyển, tốc độ của nó rất nhanh, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tần Kha, Tần Kha dùng sức vung cây gậy về phía con chó điên, con chó điên né tránh được, Tần Kha lại dùng cây gậy đánh về phía con chó điên một cái, lưỡi dao đã cắt một đường lên người nó để lại vết máu, cũng khiến cho nó kích động và điên cuồng hơn.
Con chó điên phát ra tiếng gầm giận dữ, dưới đường ống thoát nước yên tĩnh và tối tăm càng làm tăng thêm phần khủng bố.
Con chó điên quẹt qua thân thể của cô, Tần Kha lấy con dao vừa nãy đã giấu ra, không chút do dự đâm thẳng vào sống lưng con chó điên, một tiếng kêu răng rắc, không hề khoa trương, Tần Kha có thể nghe thấy tiếng máu chảy ra ngoài, cả con dao đâm vào trong thịt, lòng bàn tay Tần Kha tê dần, đã không còn cảm giác nữa.
Nhưng cô vẫn lấy con dao ra sau đó lại đâm vào.
Không biết đã trôi qua bao lâu, liên quan đến thời khắc sinh tử mỗi một giây thôi, thời gian dường như trở nên cực kỳ dài.
Có thể đã qua một phút, cũng có thể là qua mười phút, mà cũng có thể là qua một giờ đồng hồ.
Con chó này rất nhanh sẽ chết, nhưng hàm răng của nó vẫn cắm trong cánh tay Tần Kha, thời khắc đối diện trước cái chết nó đã chuẩn bị xé một miếng thịt trên người Tần Kha.
Trên tay Tần Kha đều là máu, một ít là của con chó, nhưng mà phần nhiều là của cô.
Tần Kha dùng sức nhổ răng của con chó còn đang cắm trên cánh tay của cô ra, trong khoảnh khắc máu từ cánh tay phải thấm ướt ống tay áo của cô, đồng thời còn liên tục chảy không ngừng.
Tần Kha tháo thắt lưng bằng da ra, buộc nó quanh cánh tay.
Máu vẫn còn tiếp tục chảy nhưng đã chậm hơn một chút.
Tần Kha yếu ớt ngồi trên mặt đất, con chó điên vô lực nằm ở bên cạnh cô, xương của nó bị cô chặt đứt, nó đã không nhúc nhích được nữa, phần bụng đang nhấp nhô lên xuống cấp tốc, trong miệng phát ra tiếng thở hổn hển.
Ánh mắt nó không còn dữ tợn như lúc trước mà mang theo chút tư vị ướt át đáng thương.
Tần Kha không nuôi chó, cô cũng không biết con chó này bao nhiêu tuổi, nhưng chắc là một con chó già, lẽ nào vì tuổi đã lớn mà bị chủ nhân bỏ rơi ư?
Tần Kha nhìn nó: "Mày biết mày sắp chết không?"
Con chó hoang nhìn cô, trong ánh mắt đầy oán hận.
Nếu như bây giờ nó còn có khí lực, chỉ sợ Tần Kha sẽ bị nó cắn chết.
Tần Kha: "Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tao, là do mày tấn công tao trước, vì vậy tao mới chém mày."
Con chó hoang vẫn muốn sủa, nhưng âm thanh nó phát ra giống như một chiếc trống đã vỡ.
Tần Kha cười cười nói: "Kiếp sau, đừng nhìn thấy người là cắn, hiểu chưa?"
Nói xong cô cầm con dao trong tay, kiên quyết đâm vào, kết thúc sinh mạng của con chó hoang này.
Máu tươi nhanh chóng tràn ra từ cơ thể nó, một ít chảy đến chỗ cô đang ngồi, chảy vào quần áo của cô.
Mùi máu tanh khiến cô muốn nôn mửa.
Con chó hoang chết rồi, nhưng đôi mắt của nó vẫn mở to nhìn bầu trời.
Cô không biết con chó hoang này đến từ đâu, nó đã trải qua những chuyện gì, xảy ra chuyện gì đã khiến nó từ một con thú cưng đeo vòng cổ thành một con chó điên hung dữ.
Nhưng cô biết rằng nơi cuối cùng nó xuất hiện trên thế giới này là ở đây.
Tần Kha vuốt mắt cho hai con mắt của nó khép lại.
Tần Kha mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng ngay lập tức đôi mắt lại mở ra, cảnh giác nhìn vị trí vừa rồi.
Dường như ở đó có âm thanh.
Là tiếng bước chân!
Không phải là ảo giác của cô.
Tần Kha siết chặt con dao trong tay, vì mất máu quá nhiều nên tay của cô đang phát run.
Có một bóng người ở lối ra hướng về đi về phía này, gã ta rất nhanh sẽ đi đến chỗ này.
Cơ thể Tần Kha căng thẳng, thầm nghĩ nếu mình đánh phủ đầu sẽ có khả năng cao như thế nào.
Bóng người đó vẫn tiếp tục đi tới, cách Tần Kha không đến hai mươi mét.
Tần Kha nín thở ngừng hô hấp.
Ngay vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi báo động.
Người đàn ông đó nghe thấy tiếng động, lập tức dừng lại, mà gã ta cũng nhìn thấy Tần Kha.
Ngay khoảnh khắc Tần Kha nhìn rõ người đàn ông đó, Tần Khả biết mình không có bất kỳ cơ hội thắng nào nữa, trên tay gã ta đang cầm một con dao gọt dưa hấu dài ít nhất 50 cm.
Nếu bây giờ gã ta muốn ra tay, vậy thì cô chắc chắn sẽ chết.
Tần Kha ép buộc bản thân bình tĩnh lại: "Anh đeo mặt nạ, tôi không biết anh là ai, cảnh sát sẽ đến ngay lập tức, bây giờ nếu giết tôi anh chắc chắn sẽ không đi được."
Người đàn ông lại nhìn cô một cái, do dự một chút, quay người bỏ chạy.
Khi người đàn ông quay người bỏ chạy, đồng thời Tần Kha cũng quay người chạy về hướng phát ra tiếng còi, vết thương trên người cô cùng với lúc cô tháo chạy mà đau đớn khôn nguôi.
Nhưng cô không thể dừng lại.
Tần Kha chạy thẳng về phía trước, đột nhiên cô giẫm phải một vật sắc nhọn, dưới chân đau đớn, cả người hướng về phía trước ngã xuống.
Phía trước là một tảng đá cứng rắn.
Tần Kha lập tức đưa tay lên bảo vệ đầu, đau đớn trong dự tính không hề xuất hiện.
Tần Kha rơi vào trong một vòng tay ấm áp.
Cô ngẩng mặt lên, nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm.
Trong mắt Tần Kha mang theo chút kinh ngạc: "Cảnh sát?"
Triệu Lâm Uyên: "Đúng vậy, chúng tôi là cảnh sát, cô an toàn rồi."
Triệu Lâm Uyên đỡ Tần Kha dậy, nhưng Tần Kha vừa mới đây bị trẹo chân nên cô chỉ có thể đứng nửa người dựa hẳn vào Triệu Lâm Uyên.
Tần Kha thở phào ra một hơi nói: "Không cần đỡ tôi, hung thủ đã chạy đi rồi, mau đuổi theo gã!"
Triệu Lâm Uyên ngoảnh về phía sau gọi Vương Hạo một câu, sau khi chắc chắn có một cảnh sát khác đã đỡ được Tần Kha, anh vội vàng chạy về hướng mà cô nói.
Tần Kha nhíu mày, đỡ cô lúc này là một viên cảnh sát béo không cẩn thận bằng viên cảnh sát kia, anh ta nắm vào vết thương của cô.
Nhưng trên cơ thể cô không có nhiều nơi là không bị thương.
Viên cảnh sát béo đang đỡ cô nhìn thấy vết thương của cô liền hít một hơi khí lạnh, anh ta liền hét lớn với bên ngoài: "Vào đây, vào đây, ở đây có người bị thương, mang cáng cứu thương qua đây, lập tức đưa đến bệnh viện!"
Rất nhanh Tần Kha nằm lên trên cáng cứu thương.
Thực ra bây giờ cô cảm thấy rất ổn, khi người ta đau đến một mức độ nhất định nào đó thì sẽ không cảm thấy đau đớn nữa.
Nơi này không có gương soi, nhưng cô có thể thấy được từ trong ánh mắt mọi người dáng vẻ hiện tại của mình đáng sợ đến mức nào.
Tần Kha nằm ở trên cáng, vốn dĩ muốn nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi, nhưng vào lúc này cô nhìn thấy một đồ vật.
Đó là USB!
Nhưng mà lúc này, một âm thanh máy móc vang lên bên tai cô.
[Phát hiện lượng máu của người chơi dưới 20%, tính mạng nguy hiểm, mười giây sau sẽ tiến hành cưỡng chế ngủ say. 】
Tần Kha: "Không, chờ một chút!"
Viên cảnh sát béo vừa mới gọi người bên ngoài dừng lại, quan tâm nhìn cô gái nằm trên cáng toàn thân là máu, hỏi: "Sao vậy? Cô yên tâm, cô nhất định sẽ không sao đâu."
"Tôi...."
Tần Kha cố gắng dùng sức nói chuyện.
Cảnh sát béo: "Đừng kích động, đừng nói chuyện, chúng tôi tới cứu cô rồi, tiết kiệm sức lực, cô sẽ không sao."
“Không phải, tôi..."
Cảnh sát béo: "Tôi biết, chúng tôi đều biết."
Vừa đi vừa nói, Tần Kha bị tảng đá đè đến không nói nên lời.
Cuối cùng chỉ để lại một câu.
“++, không..." Không lấy được.
Cảnh sát béo: "?"
Ngất xỉu rồi.
Đợi đến khi bọn họ khiêng cáng lên xe, Triệu Lâm Uyên cũng đã quay lại.
Vương Hạo đi tới: "Triệu đội, có bắt được người không?"
Triệu Lâm Uyên lắc đầu: "Nghi phạm rất xảo quyệt, gã rất quen thuộc với địa hình ở đây, để gã chạy mất rồi.”
Vừa nói anh vừa đi về phía chiếc xe: "Nạn nhân thế nào rồi?"
Vương Hạo thở ra một hơi: "Không ổn lắm, vừa được khiêng lên cáng không lâu thì đã ngất đi rồi, trên người không có chỗ nào lành lặn, trên cánh tay thậm chí còn có dấu vết bị động vật cắn, hung thủ sao lại ác độc như vậy, cô ấy cũng chỉ là đi ngang qua, muốn giết người diệt khẩu cũng không cần giày vò người ta như thế.”
Triệu Lâm Uyên lắc đầu: "Dấu vết bị động vật cắn hẳn không liên quan gì đến hung thủ. Tôi phát hiện thi thể của một con chó hoang cách nạn nhân 500 mét."
Vương Hạo trầm mặc một hồi: "Không thể nào?"
Triệu Lâm Uyên: "Chỉ có loại khả năng này."
Vương Hạo: "Vậy thì cô gái nhỏ này rất lợi hại."
Triệu Lâm Uyên: "Vừa rồi nạn nhân có nói gì không?"
Vương Hạo vừa muốn lắc đầu lại nghĩ tới cái gì, lại gật đầu.
Triệu Lâm Uyên: "?"
Vương Hạo: "Vừa rồi người bị hại đang muốn nói gì đó, nhưng mà tôi không nghe rõ. Chắc là cô ấy nói dâu tây, hình như cô ấy muốn ăn dâu tây."
Triệu Lâm Uyên nhíu mày, tại sao vào lúc này rồi vẫn nghĩ tới việc ăn dâu tây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro