Sinh Tồn Trong Thế Giới Nguy Hiểm
Nữ Thi Trong Ké...
Nhất Nhân Nguyên Lương
2024-08-20 05:10:08
Tạ Du vẫn còn muốn tiếp tục gây áp lực tâm lý cho Tần Kha, vào lúc này Triệu Lâm Uyên cắt ngang anh ta.
Triệu Lâm Uyên: “Được rồi!”
Tạ Du cười hi hi: “Không cần căng thẳng, đội trưởng Triệu, tôi chỉ hỏi vài vấn đề thôi.”
Triệu Lâm Uyên nhìn anh ta một cái làm anh ta thu lại nụ cười.
Tạ Du chớp chớp mắt: “Được rồi, được rồi, vậy sau này tôi từ từ hỏi.”
Nạn nhân Tần Kha này, Tạ Du thấy cực kỳ khả nghi, rõ ràng là nạn nhân của vụ án bắt cóc cũng nhìn thấy gương mặt của hung thủ, nhưng vậy mà cô lại mất trí nhớ, cái này cũng thật là trùng hợp.
Nhưng mà dù sao việc mất trí này vẫn có thể giải thích được, nguyên nhân sau đầu của Tần Kha đúng là có bị thương, nhưng mà cô thừa dịp cảnh sát trong thời gian rảnh đi vệ sinh từ bệnh viện chạy ra ngoài mà còn lại phát hiện ra một cỗ thi thể. Điều này không phải chỉ đơn giản giải thích là trùng hợp được.
Trên thế giới này ở đâu lại có nhiều sự trùng hợp như thế, Tạ Du không tin.
Cho nên trong lúc đối thoại với Tần Kha, anh ta vẫn luôn dùng kỹ năng tâm lý ám thị Tần Kha. Dựa theo quan điểm tâm lý học của Pavlov, ám thị là phản xạ có điều kiện, đơn giản hóa nhất và điển hình nhất của con người.
Thật ra con người rất dễ dàng tiếp thu ám thị, chỉ cần cho anh nhiều thời gian một chút, đối với Tần Kha anh ta tăng thêm một chút kích thích lớn, không chừng cô có thể nói ra được sự tình mà người khác không nghĩ đến.
Đáng tiếc rồi.
Triệu Lâm Uyên nhìn Tạ Du: “Đi thôi.”
Tạ Du: “Nói chuyện với cô Tần rất thú vị, tôi lại nói nhiều vài câu thôi.”
Triệu Lâm Uyên nhìn anh ta: “Tôi không phải để anh đến nói chuyện.”
Triệu Lâm Uyên khi nói đến hai chữ “nói chuyện” tăng thêm phần trọng âm.
Tạ Du gãi gãi đầu, Triệu Lâm Uyên thực sự không phải để anh ta đến để thẩm vấn, nhưng là căn bệnh nghề nghiệp rồi, mà thực sự Tần Kha có điều khả nghi, anh ta hỏi cũng không có vấn đề gì.
Tạ Du đưa chiếc khăn tay trả lại cho Triệu Lâm Uyên cười hi hi nói: “Cô Tần nói cô ấy không có nôn ói, không cần khăn tay, đội trưởng vẫn là không cần bận tâm.”
Ý là người ta không có yếu đuối như thế, trực tiếp đem người ta thành người tình nghi đi thẩm vấn là được rồi.
Triệu Lâm Uyên không nói chuyện, anh nhìn Tạ Du.
Cuối cùng kết cục cũng làm cho Tạ Du đầu hàng, hai người đi đến bên cạnh thi thể nghiên cứu.
Tạ Du không phải tốt nghiệp trường cảnh sát chính quy, cũng không giống như cảnh sát Vương Hạo, những người đó luôn đi theo Triệu Lâm Uyên đối với anh nói sao nghe vậy.
Đối với Triệu Lâm Uyên, Tạ Du cảm thấy rất lợi hại, nhưng mà bản thân anh ta cũng không tệ, là một chuyên gia tâm lý học, Tạ Du luôn có sự kiêu ngạo của bản thân. Anh ta luôn cảm thấy Triệu Lâm Uyên thực ra là quá chính trực cứng nhắc, những lúc thẩm vấn, tại sao phải ngăn nắp đâu ra đấy, tại sao phải cân nhắc đến cảm nhận của người bị thẩm vấn.
Thẩm vấn lẽ nào quan trọng nhất không phải trong thời gian nhanh nhất hỏi ra được kết quả mà mình mong muốn sao?
Triệu Lâm Uyên trong Cục cảnh sát giống như trong các bộ phim hoạt hình chúng ta thường xem sẽ xuất hiện vai chính siêu phàm, toàn thân phát ra ánh hào quang và chính nghĩa, cần làm một ví dụ thì cậu ta đại khái chính là giống như là trong tiểu thuyết sẽ xuất hiện là người thanh lãnh cấm dục, vì thiên hạ bá tánh mà có thể không chút do dự hi sinh bản thân mình.
Đối với những kiểu người này, Tạ Du cảm thấy rất kính phục nhưng cũng cảm thấy rất ngu xuẩn.
So với thiên hạ bá tánh, anh ta vẫn cảm thấy bản thân mình quan trọng hơn.
Cảnh giới của Triệu Lâm Uyên cao đến mức không giống người thường.
Nhưng mà cái này cũng bình thường, dẫu sao bộ mặt đen tối đều tồn tại ở trong một con người khác trên cơ thể.
Tạ Du liếm liếm môi, hạ mắt xuống che đậy lại tà khí trong mắt, không biết một “Triệu Lâm Uyên” khác bao giờ xuất hiện, anh ta thật là mong đợi từ rất lâu rồi.
Nguyên do Tạ Du gia nhập tổ trọng án, một phương diện là do đột nhiên thấy hứng thú, một phương diện khác chính là nhận được sự nhờ vả của cha Triệu Lâm Uyên, Triệu Diên Hách, chủ tịch của khách sạn quốc tế Kim Mã, đến để giúp con trai ông ấy tìm ra được phương pháp trị liệu cho anh hay không.
Nếu không anh ta mới không đến tổ trọng án này ngây ngốc lâu như thế, ngày ngày tăng ca, anh ta đều không có thời gian cùng với các chị gái, em gái xinh đẹp đi chơi rồi.
Lại nói anh ta gia nhập vào tổ trọng án gần hai năm rồi, cũng chỉ từng gặp “Triệu Lâm Uyên” khác xuất hiện chưa đến năm lần, ở thời gian này anh ta thử dùng rất nhiều cách nhưng mà đều không thành công ép người đó ra ngoài.
Mà tình huống và thời gian xuất hiện của “anh ta” cũng không có quy luật, chính là không hiểu sao xuất hiện được, sau mỗi lần xuất hiện đều đem đến cho cuộc sống của Triệu Lâm Uyên những phiền phức không lớn thì nhỏ.
Thậm chí có một lần “Triệu Lâm Uyên” mất liên lạc nguyên một tuần, khoảng thời gian này không có bất cứ ai có thể liên lạc được với anh, cũng không có bất cứ ai biết anh đã đi những đâu.
Sau khi quay lại, Triệu Lâm Uyên đối với những chuyện xảy ra trong đoạn thời gian đó cũng im lặng không nói.
Nhưng anh ta có thể xác định rõ ràng rằng ý thức của “người đó” trong thân thể Triệu Lâm Uyên đã càng ngày càng mạnh, đã có thể kiểm soát được thân thể của anh trong một thời gian dài.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, Triệu Lâm Uyên trong tiềm thức luôn tránh né cùng với những người xung quanh xảy ra quá nhiều giao lưu tụ tập, anh cũng sợ “người đó” trong cơ thể mình đột nhiên xuất hiện sẽ dọa sợ thậm chí làm tổn thương những người khác.
Cho nên Triệu Lâm Uyên sau khi trưởng thành, đã chuyển ra ngoài sống một mình.
Cuộc sống của Triệu Lâm Uyên cực kỳ đơn giản và gò bó, thậm chí quy luật đến mức Tạ Du cảm thấy vô vị. Mỗi ngày, anh ngoài công việc ra thì chính là đọc sách và tập thể dục. Đây là cuộc sống của một người đàn ông trưởng thành bình thường nên có ư?
Tạ Du căn bản không chịu nổi cuộc sống như thế, nếu như để anh ta không được đi các quán bar vui chơi, không được trêu ghẹo các em gái, không bằng để anh ta trực tiếp phân tách nhân cách ra rồi cùng nhau đồng quy vu tận.
Tạ Du lắc đầu cảm thán.
Triệu Lâm Uyên đang kiểm tra xem xét thi thể nhìn về anh ta: “Anh nhìn ra cái gì rồi?”
Tạ Du: “Không có, không có, tôi chỉ là đang cảm khái.”
Triệu Lâm Uyên không để ý đến anh ta, Tạ Du anh ta bản lĩnh thì có nhưng mà làm việc thì không quá chú trọng, lúc nào cũng tùy ý cho nên có nhiều khi có một số chuyện anh không yên tâm để anh ta một mình đi làm.
Không phải vì anh ta không thể hoàn thành mà là vì cách hoàn thành không đúng lắm.
Triệu Lâm Uyên ngoảnh mặt nhìn về một hướng khác, một cô gái tóc đen sắc mặt tái nhợt đang đứng ở đó.
Khi ở trong quán malatang, Tần Kha đã trả áo khoác lại cho Triệu Lâm Uyên, lúc đưa Triệu Lâm Uyên về nhà lấy cái ngón tay đó thì cô cũng khoác lên vai một chiếc áo khoác.
Nhưng rất rõ ràng, chiếc áo khoác ấy không đủ dày, cô đang đứng trong gió lạnh run lẩy bẩy.
Triệu Lâm Uyên nhíu mày, anh nhớ đến vừa mới nhìn thấy căn phòng của Tần Kha.
Cô vẫn luôn sống trong hoàn cảnh như vậy ư?
Tần Kha không hề biết rằng giữa Triệu Lâm Uyên và Tạ Du đang có sóng gió dữ dội, cô đang đắm chìm vào trong mạch suy nghĩ của bản thân.
Hoá ra người chết là người sống ở phòng bên cạnh phòng của cô ư?
Sau khi bạn biết một chuyện nào đấy thì rất dễ dàng tìm ra những chi tiết nhỏ mà ban đầu bạn không chú ý.
Trước kia có nói qua, toà nhà cũ này vì tiền thuê nhà rẻ cho nên người sống ở đây hạng người nào cũng đủ cả, trong đó có một nhân viên mát-xa, đương nhiên nói là nhân viên mát-xa thật ra làm cái gì mọi người cũng đều rõ.
Còn nhớ tối hôm qua thằng nhóc trốn dưới gầm giường của Tần Kha chứ?
Sau khi bị Tần Kha bắt được, những lời tục tĩu từ trong miệng thằng nhóc chưa từng dừng lại, trong đó có một câu chính là — Cô và người phụ nữ phòng bên cạnh kia giống nhau đều là một con đĩ.
Do vậy, người phụ nữ phòng bên cạnh nghề nghiệp chính là không đàng hoàng, mà những người xung quanh đây cũng biết.
Phải nói trên thế giới này, tin tức của ai là nhanh nhạy vậy thì đó vẫn là của các bác gái.
Khi biết được cỗ thi thể nữ bên trên kia là ai, Tần Kha bắt đầu có ý thức về việc thu thập tin tức về cô ấy.
Đương nhiên đây là việc mà sau khi cô cho khẩu cung xong, hôm đó sau khi cô từ trên mái nhà đi xuống dưới, Tần Kha cũng không quay lại căn phòng mà là cùng đi với Triệu Lâm Uyên về Cục cảnh sát.
Ở đời trước, từ trước đến nay Tần Kha không có tham gia vào mối quan hệ cảnh sát với người chết, càng không nói đến Cục cảnh sát, đây có thể nói là cô gái trưởng thành lên xe hoa, đây cũng là lần đầu tiên nha.
Cho nên cô rất tò mò mà quan sát hoàn cảnh xung quanh, cách bài trí còn có cả người trong Cục cảnh sát, dáng vẻ của cô thế này làm Vương Hạo cảm thấy rất kỳ diệu.
Vương Hạo là cấp dưới của Triệu Lâm Uyên, chính là anh cảnh sát béo ngày đó, người cứu Tần Kha ra ngoài hét lớn gọi xe cứu thương đến đồng thời còn nói cô muốn ăn dâu tây.
Vương Hạo: “Cô đang nhìn gì thế?”
Vừa đi qua một phòng pháp y, Tần Kha còn chẳng thèm chớp mắt: “Tôi đang tham quan.”
Đáp án này làm Vương Hạo không ngờ đến, ai lại đến Cục cảnh sát để tham quan chứ, cô coi là đến để đi du lịch mùa thu à?
Chỉ có điều lời nói móc của anh ta vẫn chưa nói ra khỏi miệng, đã đến phòng thẩm vấn rồi.
Cảnh sát phụ trách ghi chép khẩu cung cho Tần Kha là người mà trước giờ cô chưa gặp qua lần nào. Nhưng mà thật ra ai đến ghi chép đều giống nhau cả, Tần Kha cũng chẳng biết gì cả.
Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Tần Kha đã đi ra ngoài rồi.
Sau khi cô ra ngoài thì nhìn thấy Triệu Lâm Uyên, có hơi nghi hoặc tại sao anh lại xuất hiện ở đây, thi thể tìm thấy rồi, Triệu Lâm Uyên bây giờ không phải nên rất bận sao?
Triệu Lâm Uyên đúng là rất bận, ngay cả anh cũng không biết tại sao đột nhiên đi tới chỗ này.
Triệu Lâm Uyên: “Vụ án bắt cóc vẫn chưa kết thúc, bên phía cảnh sát có sắp xếp cho cô một căn phòng, thời gian này cô ở trong đó trước đi.”
Bên cảnh sát thật ra không có nhiều tiền như vậy, căn phòng đó là của bản thân Triệu Lâm Uyên nhưng anh không ngờ đến Tần Kha lại không hề cảm kích.
Tần Kha: “Cái này là bắt buộc sao?”
Triệu Lâm Uyên: “… Không phải!”
Tần Kha: “Vậy thì tôi vẫn là tiếp tục sống ở trong phòng của tôi thôi, tôi sẽ chú ý đến an toàn cá nhân, tất nhiên cảnh sát muốn bảo vệ tôi, tôi cũng rất biết ơn.”
Điều kiện căn phòng kia đúng thật là phi thường đơn giản và sơ sài, nhưng mà Tần Kha vẫn nên là tiếp tục sống ở đó, như vậy cô mới có cơ hội để đi điều tra rõ cô gái phòng bên rốt cuộc tại sao lại chết.
Khi mà cô lấy khẩu cung, đương nhiên từ chỗ cô phía cảnh sát không lấy được tin tức gì nhưng Tần Kha lại từ chỗ phía cảnh sát lấy được không ít tin tức.
Người chết tên Triệu Hiểu Lan, nữ, ba mươi tuổi, nghề nghiệp nhân viên mát-xa, quan hệ xã hội phức tạp, ngoài công việc ở tiệm mát-xa ra, Triệu Hiểu Lan cũng thường xuyên mang một người đàn ông về chỗ của mình, cho nên đối với cái chết của Triệu Hiểu Lan, cảnh sát ưu tiên suy xét đến việc có phải động cơ giết người là vì tình hay không.
Mà trong lời của các bác gái, Tần Kha biết được càng nhiều tin tức, thậm chí có một số tin tức hiện giờ cảnh sát vẫn chưa biết.
Triệu Hiểu Lan không chỉ là nhân viên mát-xa mà còn được bao nuôi, người bao nuôi cô ấy lại là một người đàn ông đã có vợ.
Triệu Lâm Uyên: “Được rồi!”
Tạ Du cười hi hi: “Không cần căng thẳng, đội trưởng Triệu, tôi chỉ hỏi vài vấn đề thôi.”
Triệu Lâm Uyên nhìn anh ta một cái làm anh ta thu lại nụ cười.
Tạ Du chớp chớp mắt: “Được rồi, được rồi, vậy sau này tôi từ từ hỏi.”
Nạn nhân Tần Kha này, Tạ Du thấy cực kỳ khả nghi, rõ ràng là nạn nhân của vụ án bắt cóc cũng nhìn thấy gương mặt của hung thủ, nhưng vậy mà cô lại mất trí nhớ, cái này cũng thật là trùng hợp.
Nhưng mà dù sao việc mất trí này vẫn có thể giải thích được, nguyên nhân sau đầu của Tần Kha đúng là có bị thương, nhưng mà cô thừa dịp cảnh sát trong thời gian rảnh đi vệ sinh từ bệnh viện chạy ra ngoài mà còn lại phát hiện ra một cỗ thi thể. Điều này không phải chỉ đơn giản giải thích là trùng hợp được.
Trên thế giới này ở đâu lại có nhiều sự trùng hợp như thế, Tạ Du không tin.
Cho nên trong lúc đối thoại với Tần Kha, anh ta vẫn luôn dùng kỹ năng tâm lý ám thị Tần Kha. Dựa theo quan điểm tâm lý học của Pavlov, ám thị là phản xạ có điều kiện, đơn giản hóa nhất và điển hình nhất của con người.
Thật ra con người rất dễ dàng tiếp thu ám thị, chỉ cần cho anh nhiều thời gian một chút, đối với Tần Kha anh ta tăng thêm một chút kích thích lớn, không chừng cô có thể nói ra được sự tình mà người khác không nghĩ đến.
Đáng tiếc rồi.
Triệu Lâm Uyên nhìn Tạ Du: “Đi thôi.”
Tạ Du: “Nói chuyện với cô Tần rất thú vị, tôi lại nói nhiều vài câu thôi.”
Triệu Lâm Uyên nhìn anh ta: “Tôi không phải để anh đến nói chuyện.”
Triệu Lâm Uyên khi nói đến hai chữ “nói chuyện” tăng thêm phần trọng âm.
Tạ Du gãi gãi đầu, Triệu Lâm Uyên thực sự không phải để anh ta đến để thẩm vấn, nhưng là căn bệnh nghề nghiệp rồi, mà thực sự Tần Kha có điều khả nghi, anh ta hỏi cũng không có vấn đề gì.
Tạ Du đưa chiếc khăn tay trả lại cho Triệu Lâm Uyên cười hi hi nói: “Cô Tần nói cô ấy không có nôn ói, không cần khăn tay, đội trưởng vẫn là không cần bận tâm.”
Ý là người ta không có yếu đuối như thế, trực tiếp đem người ta thành người tình nghi đi thẩm vấn là được rồi.
Triệu Lâm Uyên không nói chuyện, anh nhìn Tạ Du.
Cuối cùng kết cục cũng làm cho Tạ Du đầu hàng, hai người đi đến bên cạnh thi thể nghiên cứu.
Tạ Du không phải tốt nghiệp trường cảnh sát chính quy, cũng không giống như cảnh sát Vương Hạo, những người đó luôn đi theo Triệu Lâm Uyên đối với anh nói sao nghe vậy.
Đối với Triệu Lâm Uyên, Tạ Du cảm thấy rất lợi hại, nhưng mà bản thân anh ta cũng không tệ, là một chuyên gia tâm lý học, Tạ Du luôn có sự kiêu ngạo của bản thân. Anh ta luôn cảm thấy Triệu Lâm Uyên thực ra là quá chính trực cứng nhắc, những lúc thẩm vấn, tại sao phải ngăn nắp đâu ra đấy, tại sao phải cân nhắc đến cảm nhận của người bị thẩm vấn.
Thẩm vấn lẽ nào quan trọng nhất không phải trong thời gian nhanh nhất hỏi ra được kết quả mà mình mong muốn sao?
Triệu Lâm Uyên trong Cục cảnh sát giống như trong các bộ phim hoạt hình chúng ta thường xem sẽ xuất hiện vai chính siêu phàm, toàn thân phát ra ánh hào quang và chính nghĩa, cần làm một ví dụ thì cậu ta đại khái chính là giống như là trong tiểu thuyết sẽ xuất hiện là người thanh lãnh cấm dục, vì thiên hạ bá tánh mà có thể không chút do dự hi sinh bản thân mình.
Đối với những kiểu người này, Tạ Du cảm thấy rất kính phục nhưng cũng cảm thấy rất ngu xuẩn.
So với thiên hạ bá tánh, anh ta vẫn cảm thấy bản thân mình quan trọng hơn.
Cảnh giới của Triệu Lâm Uyên cao đến mức không giống người thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà cái này cũng bình thường, dẫu sao bộ mặt đen tối đều tồn tại ở trong một con người khác trên cơ thể.
Tạ Du liếm liếm môi, hạ mắt xuống che đậy lại tà khí trong mắt, không biết một “Triệu Lâm Uyên” khác bao giờ xuất hiện, anh ta thật là mong đợi từ rất lâu rồi.
Nguyên do Tạ Du gia nhập tổ trọng án, một phương diện là do đột nhiên thấy hứng thú, một phương diện khác chính là nhận được sự nhờ vả của cha Triệu Lâm Uyên, Triệu Diên Hách, chủ tịch của khách sạn quốc tế Kim Mã, đến để giúp con trai ông ấy tìm ra được phương pháp trị liệu cho anh hay không.
Nếu không anh ta mới không đến tổ trọng án này ngây ngốc lâu như thế, ngày ngày tăng ca, anh ta đều không có thời gian cùng với các chị gái, em gái xinh đẹp đi chơi rồi.
Lại nói anh ta gia nhập vào tổ trọng án gần hai năm rồi, cũng chỉ từng gặp “Triệu Lâm Uyên” khác xuất hiện chưa đến năm lần, ở thời gian này anh ta thử dùng rất nhiều cách nhưng mà đều không thành công ép người đó ra ngoài.
Mà tình huống và thời gian xuất hiện của “anh ta” cũng không có quy luật, chính là không hiểu sao xuất hiện được, sau mỗi lần xuất hiện đều đem đến cho cuộc sống của Triệu Lâm Uyên những phiền phức không lớn thì nhỏ.
Thậm chí có một lần “Triệu Lâm Uyên” mất liên lạc nguyên một tuần, khoảng thời gian này không có bất cứ ai có thể liên lạc được với anh, cũng không có bất cứ ai biết anh đã đi những đâu.
Sau khi quay lại, Triệu Lâm Uyên đối với những chuyện xảy ra trong đoạn thời gian đó cũng im lặng không nói.
Nhưng anh ta có thể xác định rõ ràng rằng ý thức của “người đó” trong thân thể Triệu Lâm Uyên đã càng ngày càng mạnh, đã có thể kiểm soát được thân thể của anh trong một thời gian dài.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, Triệu Lâm Uyên trong tiềm thức luôn tránh né cùng với những người xung quanh xảy ra quá nhiều giao lưu tụ tập, anh cũng sợ “người đó” trong cơ thể mình đột nhiên xuất hiện sẽ dọa sợ thậm chí làm tổn thương những người khác.
Cho nên Triệu Lâm Uyên sau khi trưởng thành, đã chuyển ra ngoài sống một mình.
Cuộc sống của Triệu Lâm Uyên cực kỳ đơn giản và gò bó, thậm chí quy luật đến mức Tạ Du cảm thấy vô vị. Mỗi ngày, anh ngoài công việc ra thì chính là đọc sách và tập thể dục. Đây là cuộc sống của một người đàn ông trưởng thành bình thường nên có ư?
Tạ Du căn bản không chịu nổi cuộc sống như thế, nếu như để anh ta không được đi các quán bar vui chơi, không được trêu ghẹo các em gái, không bằng để anh ta trực tiếp phân tách nhân cách ra rồi cùng nhau đồng quy vu tận.
Tạ Du lắc đầu cảm thán.
Triệu Lâm Uyên đang kiểm tra xem xét thi thể nhìn về anh ta: “Anh nhìn ra cái gì rồi?”
Tạ Du: “Không có, không có, tôi chỉ là đang cảm khái.”
Triệu Lâm Uyên không để ý đến anh ta, Tạ Du anh ta bản lĩnh thì có nhưng mà làm việc thì không quá chú trọng, lúc nào cũng tùy ý cho nên có nhiều khi có một số chuyện anh không yên tâm để anh ta một mình đi làm.
Không phải vì anh ta không thể hoàn thành mà là vì cách hoàn thành không đúng lắm.
Triệu Lâm Uyên ngoảnh mặt nhìn về một hướng khác, một cô gái tóc đen sắc mặt tái nhợt đang đứng ở đó.
Khi ở trong quán malatang, Tần Kha đã trả áo khoác lại cho Triệu Lâm Uyên, lúc đưa Triệu Lâm Uyên về nhà lấy cái ngón tay đó thì cô cũng khoác lên vai một chiếc áo khoác.
Nhưng rất rõ ràng, chiếc áo khoác ấy không đủ dày, cô đang đứng trong gió lạnh run lẩy bẩy.
Triệu Lâm Uyên nhíu mày, anh nhớ đến vừa mới nhìn thấy căn phòng của Tần Kha.
Cô vẫn luôn sống trong hoàn cảnh như vậy ư?
Tần Kha không hề biết rằng giữa Triệu Lâm Uyên và Tạ Du đang có sóng gió dữ dội, cô đang đắm chìm vào trong mạch suy nghĩ của bản thân.
Hoá ra người chết là người sống ở phòng bên cạnh phòng của cô ư?
Sau khi bạn biết một chuyện nào đấy thì rất dễ dàng tìm ra những chi tiết nhỏ mà ban đầu bạn không chú ý.
Trước kia có nói qua, toà nhà cũ này vì tiền thuê nhà rẻ cho nên người sống ở đây hạng người nào cũng đủ cả, trong đó có một nhân viên mát-xa, đương nhiên nói là nhân viên mát-xa thật ra làm cái gì mọi người cũng đều rõ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn nhớ tối hôm qua thằng nhóc trốn dưới gầm giường của Tần Kha chứ?
Sau khi bị Tần Kha bắt được, những lời tục tĩu từ trong miệng thằng nhóc chưa từng dừng lại, trong đó có một câu chính là — Cô và người phụ nữ phòng bên cạnh kia giống nhau đều là một con đĩ.
Do vậy, người phụ nữ phòng bên cạnh nghề nghiệp chính là không đàng hoàng, mà những người xung quanh đây cũng biết.
Phải nói trên thế giới này, tin tức của ai là nhanh nhạy vậy thì đó vẫn là của các bác gái.
Khi biết được cỗ thi thể nữ bên trên kia là ai, Tần Kha bắt đầu có ý thức về việc thu thập tin tức về cô ấy.
Đương nhiên đây là việc mà sau khi cô cho khẩu cung xong, hôm đó sau khi cô từ trên mái nhà đi xuống dưới, Tần Kha cũng không quay lại căn phòng mà là cùng đi với Triệu Lâm Uyên về Cục cảnh sát.
Ở đời trước, từ trước đến nay Tần Kha không có tham gia vào mối quan hệ cảnh sát với người chết, càng không nói đến Cục cảnh sát, đây có thể nói là cô gái trưởng thành lên xe hoa, đây cũng là lần đầu tiên nha.
Cho nên cô rất tò mò mà quan sát hoàn cảnh xung quanh, cách bài trí còn có cả người trong Cục cảnh sát, dáng vẻ của cô thế này làm Vương Hạo cảm thấy rất kỳ diệu.
Vương Hạo là cấp dưới của Triệu Lâm Uyên, chính là anh cảnh sát béo ngày đó, người cứu Tần Kha ra ngoài hét lớn gọi xe cứu thương đến đồng thời còn nói cô muốn ăn dâu tây.
Vương Hạo: “Cô đang nhìn gì thế?”
Vừa đi qua một phòng pháp y, Tần Kha còn chẳng thèm chớp mắt: “Tôi đang tham quan.”
Đáp án này làm Vương Hạo không ngờ đến, ai lại đến Cục cảnh sát để tham quan chứ, cô coi là đến để đi du lịch mùa thu à?
Chỉ có điều lời nói móc của anh ta vẫn chưa nói ra khỏi miệng, đã đến phòng thẩm vấn rồi.
Cảnh sát phụ trách ghi chép khẩu cung cho Tần Kha là người mà trước giờ cô chưa gặp qua lần nào. Nhưng mà thật ra ai đến ghi chép đều giống nhau cả, Tần Kha cũng chẳng biết gì cả.
Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Tần Kha đã đi ra ngoài rồi.
Sau khi cô ra ngoài thì nhìn thấy Triệu Lâm Uyên, có hơi nghi hoặc tại sao anh lại xuất hiện ở đây, thi thể tìm thấy rồi, Triệu Lâm Uyên bây giờ không phải nên rất bận sao?
Triệu Lâm Uyên đúng là rất bận, ngay cả anh cũng không biết tại sao đột nhiên đi tới chỗ này.
Triệu Lâm Uyên: “Vụ án bắt cóc vẫn chưa kết thúc, bên phía cảnh sát có sắp xếp cho cô một căn phòng, thời gian này cô ở trong đó trước đi.”
Bên cảnh sát thật ra không có nhiều tiền như vậy, căn phòng đó là của bản thân Triệu Lâm Uyên nhưng anh không ngờ đến Tần Kha lại không hề cảm kích.
Tần Kha: “Cái này là bắt buộc sao?”
Triệu Lâm Uyên: “… Không phải!”
Tần Kha: “Vậy thì tôi vẫn là tiếp tục sống ở trong phòng của tôi thôi, tôi sẽ chú ý đến an toàn cá nhân, tất nhiên cảnh sát muốn bảo vệ tôi, tôi cũng rất biết ơn.”
Điều kiện căn phòng kia đúng thật là phi thường đơn giản và sơ sài, nhưng mà Tần Kha vẫn nên là tiếp tục sống ở đó, như vậy cô mới có cơ hội để đi điều tra rõ cô gái phòng bên rốt cuộc tại sao lại chết.
Khi mà cô lấy khẩu cung, đương nhiên từ chỗ cô phía cảnh sát không lấy được tin tức gì nhưng Tần Kha lại từ chỗ phía cảnh sát lấy được không ít tin tức.
Người chết tên Triệu Hiểu Lan, nữ, ba mươi tuổi, nghề nghiệp nhân viên mát-xa, quan hệ xã hội phức tạp, ngoài công việc ở tiệm mát-xa ra, Triệu Hiểu Lan cũng thường xuyên mang một người đàn ông về chỗ của mình, cho nên đối với cái chết của Triệu Hiểu Lan, cảnh sát ưu tiên suy xét đến việc có phải động cơ giết người là vì tình hay không.
Mà trong lời của các bác gái, Tần Kha biết được càng nhiều tin tức, thậm chí có một số tin tức hiện giờ cảnh sát vẫn chưa biết.
Triệu Hiểu Lan không chỉ là nhân viên mát-xa mà còn được bao nuôi, người bao nuôi cô ấy lại là một người đàn ông đã có vợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro