Sinh Tồn Trong Thế Giới Nguy Hiểm
Sai Lầm 4
Nhất Nhân Nguyên Lương
2024-08-20 05:10:08
Từ sau khi mang Trịnh Hồng trở về, Triệu Lâm Uyên liền không nói chuyện với Tần Kha nữa, nhìn bộ dạng của anh hình như là tức giận, nhưng mà Tần Kha không biết anh đang tức giận cái gì.
Vừa nãy không phải cô đã giải thích rồi sao? Hơn nữa cũng đã xin lỗi rồi.
Tần Kha đi đằng sau Triệu Lâm Uyên: “Đội trưởng Triệu, anh đợi tôi một chút.”
Triệu Lâm Uyên lạnh mặt đi.
Tần Kha: “Anh làm sao vậy? Không phải đã bắt được hung thủ rồi à? Tôi đây coi như được tính là giúp đỡ được cảnh sát không phải à?”
“Hơn nữa tôi cũng không phải là người bạo lực, là bởi vì Trịnh Hồng muốn giết tôi, tôi mới đánh trả lại.”
Triệu Lâm Uyên: “Ai có thể chứng minh?”
Tần Kha có hơi nghi hoặc: “Chứng minh cái gì?”
Triệu Lâm Uyên: “Chứng minh Trịnh Hồng có ý đồ muốn giết cô, cho nên cô mới phản kháng.”
Tần Kha: “Đây vốn dĩ chính là sự thật, cần phải chứng minh cái gì?”
Triệu Lâm Uyên: “Tôi nhìn thấy tất cả là Trịnh Hồng bị cô trói lại đồng thời trên người có nhiều vết thương ngoài da, cô có biết hành vi này của cô là gì không?”
Tần Kha nhíu mày: “Hành vi gì?”
Triệu Lâm Uyên: “Phạm tội cố ý gây thương tích và hạn chế tự do đi lại của người khác.”
Rõ ràng là cô chỉ vì bảo vệ bản thân mà còn là làm việc tốt, trước đây ở đồn cảnh sát chú cảnh sát kia còn khen ngợi cô, cô không hiểu tại sao Triệu Lâm Uyên phải như vậy.
Trước đây cô đã nói qua với anh rồi cô bị người ta theo dõi.
Tần Kha: “Tôi không có!”
Triệu Lâm Uyên: “Từ hiện trường nhìn ra, cô có.”
Tần Kha: “Tôi là vì bảo vệ bản thân! Nếu như hôm nay anh không nhìn thấy tôi trói ông ta lại, vậy anh nhìn thấy chính là tôi bị ông ta giết rồi.”
“Không đúng, anh sẽ không nhìn thấy, bởi vì tôi bị giết rồi sau đó thi thể thì cũng không biết bị vứt đi chỗ nào rồi.”
“Có lẽ anh sẽ chỉ có thể nhìn thấy tôi ở trên bàn giải phẫu thôi.”
Tần Kha: “Tôi không hiểu, tôi bảo vệ bản thân mình có gì sai.”
Triệu Lâm Uyên: “Không có gì sai. Nhưng mà hành vi của cô sẽ mang đến phiền phức cho cô.”
Tần Kha: “Phiền phức cái gì? Nếu như tôi chết rồi mới là phiền phức.”
Triệu Lâm Uyên đi về phía trước vài bước, chính vào lúc Tần Kha nghĩ rằng anh đi vào văn phòng, anh lại quay ngược lại.
Triệu Lâm Uyên: “Tôi nói cho cô sẽ có phiền phức gì. Vừa nãy Trịnh Hồng nửa đường đã bị ngất đi, hiện tại đang ở trong bệnh viện, bác sĩ nói ông ta bị gãy hai cái xương cộng thêm những chỗ khác. Nếu như làm giám định thì sẽ cấu thành trọng thương, cô cảm thấy nếu như sau khi tỉnh lại ông ta tố cáo cô, cô sẽ thế nào.”
Tần Kha tự tin nói: “Ông ta sẽ không thể nào tố cáo tôi.”
Triệu Lâm Uyên: “Tại sao?”
Tần Kha: “Ông ta không dám.”
Trên tay của cô có điểm yếu của Trịnh Hồng.
Triệu Lâm Uyên: “Tại sao ông ta không dám?”
Tần Kha: “Bởi vì trước đó tôi đã cảnh cáo ông ta rồi.”
Triệu Lâm Uyên: “Vậy sao? Cô uy hiếp ông ta?”
Tần Kha nhíu mày, ngữ khí của Triệu Lâm Uyên không đúng lắm.
Triệu Lâm Uyên: “Không nói nữa? Tôi nói cho cô, nếu như hiện tại Trịnh Hồng cắn ngược lại cô một miếng, cô đợi bị nhốt lại đi.”
Tần Kha tức giận: “Tại sao tôi phải bị nhốt? Tôi cũng không có làm sai chuyện gì.”
Triệu Lâm Uyên: “Cô làm người ta bị trọng thương.”
Tần Kha: “Tôi là vì tự vệ chính đáng.”
Triệu Lâm Uyên: “Ai có thể chứng minh?”
Vấn đề lại quay ngược lại rồi.
Tần Kha kích động, mặt có hơi đỏ lên, tại sao hỏi vấn đề này nhiều như vậy? Những giả thiết kia của anh căn bản đều không thành lập.
Triệu Lâm Uyên: “Được, chúng ta không nói về Trịnh Hồng nữa, vậy nói về sau đi, cô báo cảnh sát tố cáo có người đang hút thuốc phiện.”
Tần Kha: “Đúng vậy, tôi tố cáo đúng rồi chứ.”
Triệu Lâm Uyên: “Nhưng mà vừa mới bắt đầu cô không hề biết người ở bên trong có hành vi hút thuốc.”
Tần Kha: “Tôi đã giải thích rồi, tôi từ chỗ của Trịnh Hồng biết được hung thủ giết hại Hồ Tâm Nhi chính là đang ở đó, cho nên tôi mới báo cảnh sát.”
Triệu Lâm Uyên: “Vụ án này cô biết tổ trọng án đang điều tra, tại sao khi báo cảnh sát không trực tiếp tìm tôi mà lại để cho cảnh sát bình thường ra quân. Hôm nay là đúng lúc bọn chúng có hành vi hút thuốc phiện, nếu không cô chính là báo án giả.”
“Cô phải biết rõ rằng dưới tình huống không có khả năng, báo án giả chính là lãng phí tài nguyên nhân lực của cảnh sát.”
Tần Kha không cho là như vậy: “Nhưng mà tôi không hề lãng phí tài nguyên nhân lực của cảnh sát, người ở trong đó đều là người xấu, coi như bọn chúng không có hút thuốc phiện, cũng là phạm tội giết người, tôi báo cảnh sát không có gì sai chứ.”
“Nếu như lúc đó, tôi tìm đến tổ trọng án, tôi lại phải vòng một vòng lớn, còn phải giải thích rất nhiều thứ, như vậy không phải lãng phí thời gian sao?”
“Mà người ở bên trong đấy chính là hung thủ, nhanh chóng bắt được không tốt hơn sao?”
Triệu Lâm Uyên: “Làm thế nào cô có thể khẳng định người ở bên trong chính là hung thủ? Nếu như Trịnh Hồng lừa cô thì sao? Nếu như hôm nay người ở bên trong tuân thủ pháp luật, cái gì cũng đều không làm, cô gọi một nhóm cảnh sát đi vào bắt người, cô có nghĩ qua sau đó cô phải giải thích như thế nào với cảnh sát không?”
Tần Kha: “Tôi không có, tôi lúc đó không nghĩ được nhiều như vậy.”
Thời gian đếm ngược đang treo ở đó, cô còn có thể nghĩ được bao nhiêu thứ.
Triệu Lâm Uyên: “Vậy thì sau này phải nghĩ cho cẩn thận.”
Ở bên này Tần Kha và Triệu Lâm Uyên đang trao đổi thì ở một bên khác có vài người đang xem náo nhiệt tựa như đang nhìn hai người họ.
Trong tay Vương Hạo đang gặm quả táo, vừa gặm vừa nói: “Lão đại không nhất thiết phải thế chứ, hung dữ như vậy với cô gái nhỏ người ta, Tần Kha nói cũng không sai, chính xác đã giúp đỡ được, nếu không phải là cô ấy, chúng ta cũng không có cách nào nhanh như thế đã bắt được hung thủ.”
Tạ Du ghét bỏ cách xa anh ta ra một chút: “Bàn tử, nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được vừa ăn vừa nói chuyện.”
Vương Hạo: “Đừng có khác người như vậy, đây là táo, là táo đó, lại không có liên quan.”
Tạ Du: “Tôi không quan tâm, dù sao anh ăn đồ mà nói chuyện thì tránh xa tôi ra một chút.”
Vương Hạo: “Biết rồi, biết rồi, bây giờ tôi cách anh một mét, được rồi chứ?”
Tạ Du: “Vậy còn được.”
Tạ Du: “Nhưng tôi lại cảm thấy Triệu Lâm Uyên nói cũng không sai, anh nhìn việc mà cô ấy làm, thật là to gan, cũng không suy nghĩ hậu quả, anh ấy nói vậy vẫn còn là nhẹ, không may trong quá trình cô ấy đang đi tìm hung thủ bị giết hại thì sao? Đến lúc đó có phải là nên tính bản thân cô ấy đen đủi không?”
“Bây giờ dạy bảo một trận là tốt, nếu không dựa vào cái lòng can đảm của cô ấy như vậy sớm muộn cũng gặp rắc rối.”
Vương Hạo: “Nhưng là Tần Kha đây là giúp chúng ta một việc lớn, hai vụ án trong chốc lát đã bắt được tất cả hung thủ rồi, tất cả hung khí, dấu vân tay đều đã được đối chiếu rồi, chứng cứ phạm tội vô cùng chính xác, còn có ông chủ quán KTV bọn chúng nói, những chuyện vô đạo đức đúng là làm đủ nhiều, khiêu dâm, cờ bạc, ma túy cái gì cũng không hề thiếu.”
“Chúng ta đây muốn bắt người chắc chắn cũng là bắt được, nhưng mà Tần Kha đến một chút thế này, giúp cho chúng ta tiết kiệm được bao nhiêu thời gian, để cho tên khốn nạn đó hại ít người đi nhiều chứ.”
“Khi tiểu Lý đến bắt người, tên khốn nạn đó đang bắt vài nữ sinh viên chuẩn bị…”
Vương Hạo: “Dù sao thì, bắt đúng lúc, chỉ cần đến muộn hơn một chút nữa một cô gái lại bị hủy hoại rồi.”
Nói rồi Vương Hạo càng cảm thấy Triệu đội không thể đối với Tần Kha như thế.
Vương Hạo: “Không được, tôi phải ngăn lại, cô ấy đã sắp khóc rồi.”
Vương Hạo chưa kịp bước cất bước đến đã bị ngăn lại.
Tạ Du: “Anh vội cái gì? Triệu Lâm Uyên còn có thể để cô ấy khóc sao?”
Vương Hạo: “Cái này nói không đúng đâu, cũng đã phê bình lâu như vậy rồi.”
Vào lúc này Ngu Triết gia nhập vào câu chuyện.
Ngu Triết: “Cái này thì cậu không hiểu rồi, đây gọi là yêu thương càng nhiều trách nhiệm càng lớn.”
Vương Hạo: "Anh Ngu, anh đừng lừa gạt em, em biết anh có văn hóa, nhưng từ thì không thể dùng tùy tiện như thế, đây không phải là đang hình dung về tình cha con sao? Chỗ nào là dùng trên hai người bọn họ.”
“Ai nói với cậu là đang nói về cha con.”
Vương Hạo: “Cha và con gái cũng không đúng, lão đại có thiên phú dị bẩm cũng sinh không ra cô con gái lớn như vậy.”
Ngu Triết nhìn Vương Hạo.
Vương Hạo: “Làm sao thế? Cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy?”
Ngu Triết: “Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ hai ngày trước ở hiệu sách nhìn thấy một cuốn sách như thế này ‘Trong ba ngày giúp bạn thông minh hơn 50%’, tôi cảm thấy cậu nên mua hai quyển về xem xem.”
Vương Hạo: “Hả? Có loại sách như thế hả? Tại sao em lại chưa từng nghe nói chứ, vậy em mua một quyển là được rồi, sao lại phải mua hai quyển? Vậy không phải là bị trùng sao.”
Tạ Du cười rộ lên: “Bàn tử, anh còn không nghe ra à, Ngu Triết nói xa nói gần là nói anh ngốc đấy.”
Vương Hạo: “Móa, anh Ngu, anh đang làm gì vậy? Sao em lại thành ngốc rồi?”
Tạ Du: “Anh ngốc à, Triệu Lâm Uyên rõ ràng chính là dạy…”
Lời của anh ta vẫn chưa nói xong bị Tống Thừa Đức cắt ngang.
Tống Thừa Đức: “Các cậu có chuyện gì vậy? Người bên khoa kỹ thuật đều đã đến rồi.”
Tạ Du: “Đến đây, đến đây.”
Nói xong mấy người họ đi vào bên trong.
Nhìn Triệu Lâm Uyên và Tần Kha vẫn còn đang nói chuyện, Tống Thừa Đức đi đến.
Triệu Lâm Uyên: “Thầy ạ, bây giờ em…”
Tống Thừa Đức giơ tay: “Không cần vội.”
Ông hòa nhã nhìn Tần Kha: “Cô cậu đang nói gì vậy?”
Tần Kha: “Không có gì, nếu như không có việc gì thì tôi đi trước đây.”
Tống Thừa Đức: “Đợi chút, đừng vội đi thế, cô giúp đội chúng tôi một việc lớn như vậy, tôi chuẩn bị cho cô xin một bằng khen.”
Tần Kha: “Bằng khen?”
Tống Thừa Đức: "Đúng vậy, công dân thành phố xuất sắc đại loại vậy, còn có tiền thưởng nữa, tôi nghe Triệu Lâm Uyên nói gần đây cô còn đang tìm việc làm.”
Tần Kha nhíu mày nhìn Triệu Lâm Uyên một cái, cô không nhớ mình đã từng nhắc đến chuyện này với anh.
Tống Thừa Đức: “Trước đây tôi cùng cô nói qua về việc kia, cô suy nghĩ lại xem sao, tôi cảm thấy cô rất có thiên phú.”
Tần Kha: “Không cần đâu, cảm ơn ngài, tôi cảm thấy vẫn không được phù hợp công dân thành phố xuất sắc cũng không cần, đội trưởng Triệu vừa rồi còn đang phê bình tôi nữa.”
Triệu Lâm Uyên: “Cô còn cáo trạng nữa?”
Tần Kha: “Tôi là ăn ngay nói thật, dựa theo anh vừa mới dạy, tôi đã ghi âm rồi, không tin tôi mở cho anh nghe, anh vừa mới dạy bảo tôi rồi.”
Triệu Lâm Uyên: “Học cũng nhanh đấy.”
Tống Thừa Đức khụ khụ lên hai tiếng: “Được rồi, việc của hai cô cậu để sau lại nói tiếp, việc cấp bách bây giờ là thụ lý vụ án.”
Tần Kha lẩm bẩm một câu: “Tôi và anh ấy không có gì để nói.”
Tần Kha: “Vậy tôi xin đi trước.”
Tống Thừa Đức: “Sao cô vẫn muốn đi rồi.”
Tần Kha: “Nếu không thì sao? Mọi người phải thụ lý án không phải à?”
Tống Thừa Đức: “Cô cũng đi vào cùng nghe đi.”
Niềm vui bất ngờ đột nhiên đến khiến cho cô trở tay không kịp, vốn dĩ cô còn muốn đi đến hiện trường một chuyến nhìn xem còn có chứng cứ gì không.
Tần Kha: “Cái này có thích hợp không?”
Tống Thừa Đức: “Có gì mà không thích hợp, cô đến nghe xem, không chừng còn có thể lại giúp thêm được việc.”
Triệu Lâm Uyên không đồng ý: “Thầy, Tần Kha không phải là người Cục hình sự, đây không phù hợp với quy định.”
Tống Thừa Đức: “Không sao, hiện tại nhân viên không đủ, về sau cậu viết một báo cáo cho Cục trưởng là được rồi.”
Triệu Lâm Uyên vẫn còn muốn nói gì đó lại bị Tống Thừa Đức ngăn lại.
Tống Thừa Đức: “Đi vào thôi, vụ án này cũng không đơn giản.”
Tần Kha làm một cái mặt quỷ với Triệu Lâm Uyên, đi vào phòng hội nghị trước anh một bước.
Lêu lêu lêu, chậm hơn cô là con rùa.
Vừa nãy không phải cô đã giải thích rồi sao? Hơn nữa cũng đã xin lỗi rồi.
Tần Kha đi đằng sau Triệu Lâm Uyên: “Đội trưởng Triệu, anh đợi tôi một chút.”
Triệu Lâm Uyên lạnh mặt đi.
Tần Kha: “Anh làm sao vậy? Không phải đã bắt được hung thủ rồi à? Tôi đây coi như được tính là giúp đỡ được cảnh sát không phải à?”
“Hơn nữa tôi cũng không phải là người bạo lực, là bởi vì Trịnh Hồng muốn giết tôi, tôi mới đánh trả lại.”
Triệu Lâm Uyên: “Ai có thể chứng minh?”
Tần Kha có hơi nghi hoặc: “Chứng minh cái gì?”
Triệu Lâm Uyên: “Chứng minh Trịnh Hồng có ý đồ muốn giết cô, cho nên cô mới phản kháng.”
Tần Kha: “Đây vốn dĩ chính là sự thật, cần phải chứng minh cái gì?”
Triệu Lâm Uyên: “Tôi nhìn thấy tất cả là Trịnh Hồng bị cô trói lại đồng thời trên người có nhiều vết thương ngoài da, cô có biết hành vi này của cô là gì không?”
Tần Kha nhíu mày: “Hành vi gì?”
Triệu Lâm Uyên: “Phạm tội cố ý gây thương tích và hạn chế tự do đi lại của người khác.”
Rõ ràng là cô chỉ vì bảo vệ bản thân mà còn là làm việc tốt, trước đây ở đồn cảnh sát chú cảnh sát kia còn khen ngợi cô, cô không hiểu tại sao Triệu Lâm Uyên phải như vậy.
Trước đây cô đã nói qua với anh rồi cô bị người ta theo dõi.
Tần Kha: “Tôi không có!”
Triệu Lâm Uyên: “Từ hiện trường nhìn ra, cô có.”
Tần Kha: “Tôi là vì bảo vệ bản thân! Nếu như hôm nay anh không nhìn thấy tôi trói ông ta lại, vậy anh nhìn thấy chính là tôi bị ông ta giết rồi.”
“Không đúng, anh sẽ không nhìn thấy, bởi vì tôi bị giết rồi sau đó thi thể thì cũng không biết bị vứt đi chỗ nào rồi.”
“Có lẽ anh sẽ chỉ có thể nhìn thấy tôi ở trên bàn giải phẫu thôi.”
Tần Kha: “Tôi không hiểu, tôi bảo vệ bản thân mình có gì sai.”
Triệu Lâm Uyên: “Không có gì sai. Nhưng mà hành vi của cô sẽ mang đến phiền phức cho cô.”
Tần Kha: “Phiền phức cái gì? Nếu như tôi chết rồi mới là phiền phức.”
Triệu Lâm Uyên đi về phía trước vài bước, chính vào lúc Tần Kha nghĩ rằng anh đi vào văn phòng, anh lại quay ngược lại.
Triệu Lâm Uyên: “Tôi nói cho cô sẽ có phiền phức gì. Vừa nãy Trịnh Hồng nửa đường đã bị ngất đi, hiện tại đang ở trong bệnh viện, bác sĩ nói ông ta bị gãy hai cái xương cộng thêm những chỗ khác. Nếu như làm giám định thì sẽ cấu thành trọng thương, cô cảm thấy nếu như sau khi tỉnh lại ông ta tố cáo cô, cô sẽ thế nào.”
Tần Kha tự tin nói: “Ông ta sẽ không thể nào tố cáo tôi.”
Triệu Lâm Uyên: “Tại sao?”
Tần Kha: “Ông ta không dám.”
Trên tay của cô có điểm yếu của Trịnh Hồng.
Triệu Lâm Uyên: “Tại sao ông ta không dám?”
Tần Kha: “Bởi vì trước đó tôi đã cảnh cáo ông ta rồi.”
Triệu Lâm Uyên: “Vậy sao? Cô uy hiếp ông ta?”
Tần Kha nhíu mày, ngữ khí của Triệu Lâm Uyên không đúng lắm.
Triệu Lâm Uyên: “Không nói nữa? Tôi nói cho cô, nếu như hiện tại Trịnh Hồng cắn ngược lại cô một miếng, cô đợi bị nhốt lại đi.”
Tần Kha tức giận: “Tại sao tôi phải bị nhốt? Tôi cũng không có làm sai chuyện gì.”
Triệu Lâm Uyên: “Cô làm người ta bị trọng thương.”
Tần Kha: “Tôi là vì tự vệ chính đáng.”
Triệu Lâm Uyên: “Ai có thể chứng minh?”
Vấn đề lại quay ngược lại rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Kha kích động, mặt có hơi đỏ lên, tại sao hỏi vấn đề này nhiều như vậy? Những giả thiết kia của anh căn bản đều không thành lập.
Triệu Lâm Uyên: “Được, chúng ta không nói về Trịnh Hồng nữa, vậy nói về sau đi, cô báo cảnh sát tố cáo có người đang hút thuốc phiện.”
Tần Kha: “Đúng vậy, tôi tố cáo đúng rồi chứ.”
Triệu Lâm Uyên: “Nhưng mà vừa mới bắt đầu cô không hề biết người ở bên trong có hành vi hút thuốc.”
Tần Kha: “Tôi đã giải thích rồi, tôi từ chỗ của Trịnh Hồng biết được hung thủ giết hại Hồ Tâm Nhi chính là đang ở đó, cho nên tôi mới báo cảnh sát.”
Triệu Lâm Uyên: “Vụ án này cô biết tổ trọng án đang điều tra, tại sao khi báo cảnh sát không trực tiếp tìm tôi mà lại để cho cảnh sát bình thường ra quân. Hôm nay là đúng lúc bọn chúng có hành vi hút thuốc phiện, nếu không cô chính là báo án giả.”
“Cô phải biết rõ rằng dưới tình huống không có khả năng, báo án giả chính là lãng phí tài nguyên nhân lực của cảnh sát.”
Tần Kha không cho là như vậy: “Nhưng mà tôi không hề lãng phí tài nguyên nhân lực của cảnh sát, người ở trong đó đều là người xấu, coi như bọn chúng không có hút thuốc phiện, cũng là phạm tội giết người, tôi báo cảnh sát không có gì sai chứ.”
“Nếu như lúc đó, tôi tìm đến tổ trọng án, tôi lại phải vòng một vòng lớn, còn phải giải thích rất nhiều thứ, như vậy không phải lãng phí thời gian sao?”
“Mà người ở bên trong đấy chính là hung thủ, nhanh chóng bắt được không tốt hơn sao?”
Triệu Lâm Uyên: “Làm thế nào cô có thể khẳng định người ở bên trong chính là hung thủ? Nếu như Trịnh Hồng lừa cô thì sao? Nếu như hôm nay người ở bên trong tuân thủ pháp luật, cái gì cũng đều không làm, cô gọi một nhóm cảnh sát đi vào bắt người, cô có nghĩ qua sau đó cô phải giải thích như thế nào với cảnh sát không?”
Tần Kha: “Tôi không có, tôi lúc đó không nghĩ được nhiều như vậy.”
Thời gian đếm ngược đang treo ở đó, cô còn có thể nghĩ được bao nhiêu thứ.
Triệu Lâm Uyên: “Vậy thì sau này phải nghĩ cho cẩn thận.”
Ở bên này Tần Kha và Triệu Lâm Uyên đang trao đổi thì ở một bên khác có vài người đang xem náo nhiệt tựa như đang nhìn hai người họ.
Trong tay Vương Hạo đang gặm quả táo, vừa gặm vừa nói: “Lão đại không nhất thiết phải thế chứ, hung dữ như vậy với cô gái nhỏ người ta, Tần Kha nói cũng không sai, chính xác đã giúp đỡ được, nếu không phải là cô ấy, chúng ta cũng không có cách nào nhanh như thế đã bắt được hung thủ.”
Tạ Du ghét bỏ cách xa anh ta ra một chút: “Bàn tử, nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được vừa ăn vừa nói chuyện.”
Vương Hạo: “Đừng có khác người như vậy, đây là táo, là táo đó, lại không có liên quan.”
Tạ Du: “Tôi không quan tâm, dù sao anh ăn đồ mà nói chuyện thì tránh xa tôi ra một chút.”
Vương Hạo: “Biết rồi, biết rồi, bây giờ tôi cách anh một mét, được rồi chứ?”
Tạ Du: “Vậy còn được.”
Tạ Du: “Nhưng tôi lại cảm thấy Triệu Lâm Uyên nói cũng không sai, anh nhìn việc mà cô ấy làm, thật là to gan, cũng không suy nghĩ hậu quả, anh ấy nói vậy vẫn còn là nhẹ, không may trong quá trình cô ấy đang đi tìm hung thủ bị giết hại thì sao? Đến lúc đó có phải là nên tính bản thân cô ấy đen đủi không?”
“Bây giờ dạy bảo một trận là tốt, nếu không dựa vào cái lòng can đảm của cô ấy như vậy sớm muộn cũng gặp rắc rối.”
Vương Hạo: “Nhưng là Tần Kha đây là giúp chúng ta một việc lớn, hai vụ án trong chốc lát đã bắt được tất cả hung thủ rồi, tất cả hung khí, dấu vân tay đều đã được đối chiếu rồi, chứng cứ phạm tội vô cùng chính xác, còn có ông chủ quán KTV bọn chúng nói, những chuyện vô đạo đức đúng là làm đủ nhiều, khiêu dâm, cờ bạc, ma túy cái gì cũng không hề thiếu.”
“Chúng ta đây muốn bắt người chắc chắn cũng là bắt được, nhưng mà Tần Kha đến một chút thế này, giúp cho chúng ta tiết kiệm được bao nhiêu thời gian, để cho tên khốn nạn đó hại ít người đi nhiều chứ.”
“Khi tiểu Lý đến bắt người, tên khốn nạn đó đang bắt vài nữ sinh viên chuẩn bị…”
Vương Hạo: “Dù sao thì, bắt đúng lúc, chỉ cần đến muộn hơn một chút nữa một cô gái lại bị hủy hoại rồi.”
Nói rồi Vương Hạo càng cảm thấy Triệu đội không thể đối với Tần Kha như thế.
Vương Hạo: “Không được, tôi phải ngăn lại, cô ấy đã sắp khóc rồi.”
Vương Hạo chưa kịp bước cất bước đến đã bị ngăn lại.
Tạ Du: “Anh vội cái gì? Triệu Lâm Uyên còn có thể để cô ấy khóc sao?”
Vương Hạo: “Cái này nói không đúng đâu, cũng đã phê bình lâu như vậy rồi.”
Vào lúc này Ngu Triết gia nhập vào câu chuyện.
Ngu Triết: “Cái này thì cậu không hiểu rồi, đây gọi là yêu thương càng nhiều trách nhiệm càng lớn.”
Vương Hạo: "Anh Ngu, anh đừng lừa gạt em, em biết anh có văn hóa, nhưng từ thì không thể dùng tùy tiện như thế, đây không phải là đang hình dung về tình cha con sao? Chỗ nào là dùng trên hai người bọn họ.”
“Ai nói với cậu là đang nói về cha con.”
Vương Hạo: “Cha và con gái cũng không đúng, lão đại có thiên phú dị bẩm cũng sinh không ra cô con gái lớn như vậy.”
Ngu Triết nhìn Vương Hạo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Hạo: “Làm sao thế? Cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy?”
Ngu Triết: “Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ hai ngày trước ở hiệu sách nhìn thấy một cuốn sách như thế này ‘Trong ba ngày giúp bạn thông minh hơn 50%’, tôi cảm thấy cậu nên mua hai quyển về xem xem.”
Vương Hạo: “Hả? Có loại sách như thế hả? Tại sao em lại chưa từng nghe nói chứ, vậy em mua một quyển là được rồi, sao lại phải mua hai quyển? Vậy không phải là bị trùng sao.”
Tạ Du cười rộ lên: “Bàn tử, anh còn không nghe ra à, Ngu Triết nói xa nói gần là nói anh ngốc đấy.”
Vương Hạo: “Móa, anh Ngu, anh đang làm gì vậy? Sao em lại thành ngốc rồi?”
Tạ Du: “Anh ngốc à, Triệu Lâm Uyên rõ ràng chính là dạy…”
Lời của anh ta vẫn chưa nói xong bị Tống Thừa Đức cắt ngang.
Tống Thừa Đức: “Các cậu có chuyện gì vậy? Người bên khoa kỹ thuật đều đã đến rồi.”
Tạ Du: “Đến đây, đến đây.”
Nói xong mấy người họ đi vào bên trong.
Nhìn Triệu Lâm Uyên và Tần Kha vẫn còn đang nói chuyện, Tống Thừa Đức đi đến.
Triệu Lâm Uyên: “Thầy ạ, bây giờ em…”
Tống Thừa Đức giơ tay: “Không cần vội.”
Ông hòa nhã nhìn Tần Kha: “Cô cậu đang nói gì vậy?”
Tần Kha: “Không có gì, nếu như không có việc gì thì tôi đi trước đây.”
Tống Thừa Đức: “Đợi chút, đừng vội đi thế, cô giúp đội chúng tôi một việc lớn như vậy, tôi chuẩn bị cho cô xin một bằng khen.”
Tần Kha: “Bằng khen?”
Tống Thừa Đức: "Đúng vậy, công dân thành phố xuất sắc đại loại vậy, còn có tiền thưởng nữa, tôi nghe Triệu Lâm Uyên nói gần đây cô còn đang tìm việc làm.”
Tần Kha nhíu mày nhìn Triệu Lâm Uyên một cái, cô không nhớ mình đã từng nhắc đến chuyện này với anh.
Tống Thừa Đức: “Trước đây tôi cùng cô nói qua về việc kia, cô suy nghĩ lại xem sao, tôi cảm thấy cô rất có thiên phú.”
Tần Kha: “Không cần đâu, cảm ơn ngài, tôi cảm thấy vẫn không được phù hợp công dân thành phố xuất sắc cũng không cần, đội trưởng Triệu vừa rồi còn đang phê bình tôi nữa.”
Triệu Lâm Uyên: “Cô còn cáo trạng nữa?”
Tần Kha: “Tôi là ăn ngay nói thật, dựa theo anh vừa mới dạy, tôi đã ghi âm rồi, không tin tôi mở cho anh nghe, anh vừa mới dạy bảo tôi rồi.”
Triệu Lâm Uyên: “Học cũng nhanh đấy.”
Tống Thừa Đức khụ khụ lên hai tiếng: “Được rồi, việc của hai cô cậu để sau lại nói tiếp, việc cấp bách bây giờ là thụ lý vụ án.”
Tần Kha lẩm bẩm một câu: “Tôi và anh ấy không có gì để nói.”
Tần Kha: “Vậy tôi xin đi trước.”
Tống Thừa Đức: “Sao cô vẫn muốn đi rồi.”
Tần Kha: “Nếu không thì sao? Mọi người phải thụ lý án không phải à?”
Tống Thừa Đức: “Cô cũng đi vào cùng nghe đi.”
Niềm vui bất ngờ đột nhiên đến khiến cho cô trở tay không kịp, vốn dĩ cô còn muốn đi đến hiện trường một chuyến nhìn xem còn có chứng cứ gì không.
Tần Kha: “Cái này có thích hợp không?”
Tống Thừa Đức: “Có gì mà không thích hợp, cô đến nghe xem, không chừng còn có thể lại giúp thêm được việc.”
Triệu Lâm Uyên không đồng ý: “Thầy, Tần Kha không phải là người Cục hình sự, đây không phù hợp với quy định.”
Tống Thừa Đức: “Không sao, hiện tại nhân viên không đủ, về sau cậu viết một báo cáo cho Cục trưởng là được rồi.”
Triệu Lâm Uyên vẫn còn muốn nói gì đó lại bị Tống Thừa Đức ngăn lại.
Tống Thừa Đức: “Đi vào thôi, vụ án này cũng không đơn giản.”
Tần Kha làm một cái mặt quỷ với Triệu Lâm Uyên, đi vào phòng hội nghị trước anh một bước.
Lêu lêu lêu, chậm hơn cô là con rùa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro