Sinh Tồn Trong Thế Giới Nguy Hiểm
Sai Lầm 8
Nhất Nhân Nguyên Lương
2024-08-20 05:10:08
Tần Kha ngồi trên một chiếc ghế đá nhìn một nam một nữ trước mặt.
Hai người họ đều là người ở độ tuổi trung niên hay là người cao tuổi?
Khoảng sáu mươi mấy tuổi, cái này tính là trung niên hay là cao tuổi?
Tần Kha ngẫm nghĩ, dựa vào dáng vẻ của bọn họ, nếu như cô gặp ở trên đường chắc là sẽ gọi là chú và dì, mà không phải gọi là cụ ông, cụ bà cho nên cái này chắc tính là người trung niên.
Không phải cô làm việc bị động lười biếng không đi điều tra thăm dò tin tức, mà là cô cảm thấy hai người này rất kỳ quái, chuẩn bị ra tay từ chỗ này.
Tần Kha đặc biệt tìm được một vị trí tốt, ẩn nấp ở một ghế đá đằng sau cái cây nhỏ, từ chỗ này có thể bao quát được tình hình bên ngoài, đồng thời cẩn thận nghe ra thì có thể nghe được cuộc đối thoại của hai người họ, nhưng từ bên ngoài không nhìn kỹ là không nhìn thấy bên trong còn có người.
Nói đơn giản chính là một vị trí tốt để nghe lén.
Đúng rồi, bên ngoài bà thím mặc chiếc áo khoác ngoài màu đỏ là người quen.
Chính là bà dì xuất hiện ở hiện trường tử vong của Vương Phân có hành vi cư xử không hòa hợp với những người xung quanh.
Hiện tại bọn họ là đang?
Người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là áo sơ mi kẻ caro, trên đầu đội một cái mũ bát giác màu đen nào đó, ông nhìn người phụ nữ đối diện với thái độ nịnh nọt.
Người đàn ông trung niên: “Bà Liên, tôi ở đây đợi bà rất lâu rồi, sao bây giờ bà mới đến?”
So sánh với thái độ nhiệt tình của người đàn ông, dì áo đỏ lại tỏ ra thờ ơ: “Tôi mới vừa ăn xong.”
Người đàn ông trung niên: “Mới ăn cơm xong, bữa tối cũng không thể ăn quá sớm, buổi tối bà muốn ăn gì?”
Người phụ nữ: “Ông vội vội vàng vàng gọi tôi ra ngoài, chỉ vì muốn nói với tôi mấy câu này thôi à?”
Người đàn ông trung niên: “Đừng tức giận, bà xem tôi mang cái gì đến cho bà này.”
Người đàn ông trung niên từ sau lưng lấy ra cái túi nhỏ: “Là con gái tôi mua cho tôi cái di động mới, trước đây bà không phải luôn nói di động của bà hoạt động không tốt, phải đổi một cái mới sớm sao? Cái này cho bà.”
Người phụ nữ cười: “Cho tôi? Thật sao?”
Người đàn ông trung niên nhân tiện kéo lấy tay người phụ nữ áo đỏ: “Đương nhiên là thật, tôi có khi nào đã lừa bà chứ.”
Trên mặt người phụ nữ vui mừng như hoa nở: “Nhưng đây là cái di động năm nay mới ra, tốn không ít tiền đâu.”
Người đàn ông trung niên: “Cái này tôi cũng không biết, nhưng mà đồ con gái tôi mua cho tôi, vậy chắc chắn là đồ tốt.”
Người phụ nữ hỏi: “Cho tôi thật đấy à? Nếu cho tôi, tôi sẽ dùng, đừng có cho tôi rồi sau này lại muốn lấy lại đấy.”
Người đàn ông trung niên: “Bà nói đi đâu vậy, tôi giống như người sẽ làm ra loại chuyện như thế sao, cho bà chính là cho bà, bà cứ yên tâm mà dùng đi.”
Người phụ nữ hờn dỗi nhìn ông ta một cái: “Coi như ông còn có chút lương tâm, nhưng mà di động này ông cho tôi rồi, con gái ông bên đó làm sao nói rõ được?”
Người đàn ông trung niên: “Phải nói rõ cái gì? Tôi là cha hay nó là cha, dù sao nó một, hai tháng mới đến một lần, đến lúc đó cứ nói với nó di động bị trộm lấy cắp rồi là được.”
Người phụ nữ: “Ông thật là xấu tính.”
Người đàn ông trung niên: “Không phải bà thích tôi như thế này sao?”
Tần Kha: “…”
Không nghe tiếp được nữa, có cần đi ra ngoài cắt ngang hai người họ không?
Vào lúc này ở bên ngoài lại có thêm động tĩnh mới.
Người đàn ông trung niên: “Buổi tối đến chỗ bà hay đến chỗ tôi?”
Người phụ nữ: “Chắc chắn là đến chỗ tôi rồi, trong nhà ông lúc nào cũng có người đến, làm sao mà làm.”
Người đàn ông cười cười: “Buổi tối tôi khóa cửa lại, ai cũng không cho vào. Bây giờ đi thôi.”
Chính vào lúc Tần Kha đứng dậy định đi ra ngoài, di động của người đàn ông trung niên vang lên.
Ông ta nhận điện thoại: “A lô, ai vậy?”
Khoảng hai phút sau, ông ta tắt điện thoại, ngại ngùng nói: “Bà Liên à, con tôi đến thăm tôi rồi, tôi phải về trước một chuyến, nhưng mà buổi tối tôi chắc chắn sẽ đến tìm bà, phải đợi tôi nhé.”
Người phụ nữ: “Biết rồi, biết rồi.”
Người đàn ông trung niên tiêu sái quay người bước đi.
Tần Kha vào lúc này chân đã bước ra ngoài, chuẩn bị cùng bà dì này nói chuyện rồi, nhưng vào lúc này lại có một người đàn ông trung niên đi đến.
Tần Kha: “?” Bà dì này là vạn người mê trong thế giới của người cao tuổi sao?
Người phụ nữ áo đỏ và người đàn ông trung niên mới đến lại nói chuyện thêm vài phút nữa, sau khi hẹn buổi tối cũng ở nhà đợi ông ta, người đàn ông rời đi.
Lúc này Tần Kha không do dự nữa, trực tiếp đi ra gọi bà dì mặc áo đỏ lại.
Tần Kha: “Dì à, đợi một chút.”
Người phụ nữ: “Cô gọi tôi?”
Tần Kha: “Đúng vậy, dì còn nhận ra tôi không?”
Người phụ nữ không có bất kỳ do dự nào: “Không nhận ra.”
Tần Kha: “ …”
Lừa người, không nhận ra mới lạ, không đến vài tiếng đồng hồ trước mới từng gặp mà.
Cho dù trong lòng đang phỉ nhổ nhưng trên mặt Tần Kha vẫn là cười hi hi: “Không nhận ra cũng không sao, cháu chính là đến hỏi dì để hỏi thăm một chuyện.”
Người phụ nữ: “Hỏi thăm chuyện gì? Tôi không biết.”
Nói rồi định quay người đi.
Tần Kha kéo bà ta lại: “Dì à, trước tiên đừng đi, tôi muốn hỏi thăm chuyện này chắc chắn là dì biết.”
Người phụ nữ: “Tôi nói rồi, tôi không biết, bây giờ tôi không có thời gian, buông tay ra.”
Tần Kha lạnh mặt đi, nếu đã nói không phối hợp, vậy thì…
Tần Kha: “Tôi là cảnh sát, vài tiếng trước tôi ở hiện trường tử vong của Vương Phân đã nhìn thấy dì, lúc đó biểu hiện của dì có hơi kỳ lạ, bây giờ mời dì phối hợp với cảnh sát để điều tra.”
Rất thần kỳ, thái độ của Tần Kha trở nên cứng rắn, thái độ của người phụ nữ ngược lại trở nên mềm mỏng.
Người phụ nữ lẩm bẩm: “Tôi chỉ là đi ngang qua nhìn hai cái, chỗ nào mà kỳ lạ chứ.”
Tần Kha: “Dì có quen biết Vương Phân không?”
Người phụ nữ nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ trực tiếp nói: “Không quen biết.”
Tần Kha: “Bà nói dối.”
Người phụ nữ: “À… thì chính là thỉnh thoảng khi đi lang thang gặp nhau hai lần, có từng nói chuyện, nhưng thật sự tôi và bà ấy không thân quen.”
Tần Kha: “Phải vậy không?”
Người phụ nữ: “Phải, phải, phải. Đây là thật.”
Tần Kha: “Bây giờ chúng tôi đang điều tra nguyên nhân cái chết của bà ấy, dì cũng nhìn thấy rồi, bà ấy chết thảm như thế, dì biết là ai hại chết bà ấy không?”
Người phụ nữ: “Cái này tôi đâu biết được, sao cô còn hỏi tôi vấn đề như thế.”
Tần Kha nhìn chằm chằm người phụ nữ vài lần, bà ta không biết?
Khi tách khỏi Triệu Lâm Uyên, cô đều dùng giám định đối với mỗi người qua đường, nhận được đều là những thông tin không có tác dụng nhưng ngoại trừ người phụ nữ này.
Giám định của bà ta là 【Ai da, sao lại chết một người nữa, đều là người số khổ.】
Cho nên bà ta chắc chắn biết điều gì đó.
Tần Kha: “Không biết, vậy à? Không sao, dì lại nhìn cái này đi, dì quen thím trong tấm ảnh này không?”
Tần Kha đưa tấm ảnh cho người phụ nữ, bà ta nhìn thấy tấm ảnh trầm mặc một lúc.
Tần Kha: “Là người dì quen biết?”
Người phụ nữ gật đầu.
Tần Kha: “Bà ấy cũng chết rồi dì biết không?”
Người phụ nữ lại một lần nữa gật đầu: “Bà ấy à, thực sự là số khổ, vài ngày trước đã đưa đi an táng rồi, cũng không có con cái có thể đến đưa tiễn bà ấy, đều là vài chị em già chúng tôi đưa tiễn bà ấy đoạn đường cuối cùng.”
Tần Kha: “Dì là bạn của thím ấy?”
Người phụ nữ thở dài một tiếng: “Bạn bè gì chứ, đều là những người đáng thương giống nhau cả thôi, có đôi khi không có người nói chuyện thì ngồi lại với nhau tán gẫu.”
Tần Kha: “Dì có biết bà ấy chết như thế nào không?”
Người phụ nữ: “Rơi xuống sông chết đuối, mỗi ngày bà ấy cứ lúc chập tối đều đi đến đó, nói là muốn hóng gió, ngắm phong cảnh, trước đây tôi đã từng nói với bà ấy, bờ sông vẫn rất nguy hiểm, nếu như rơi xuống thì phải làm thế nào? Nhưng mà bà ấy không nghe lời tôi, bây giờ thì hay rồi, người đã chẳng còn nữa.”
“Lúc vớt bà ấy lên cũng đã thành ra bộ dáng gì rồi, lúc còn sống bà ấy còn thích làm đẹp hơn cả tôi, ai mà nghĩ được rằng lúc chết lại có bộ dạng như thế chứ.”
Nói rồi, người phụ nữ lại thở dài một hơi, trong đôi mắt ngấn lệ đang lấp lánh đầy xúc động.
Tần Kha đưa cho bà ta một tờ khăn giấy.
Người phụ nữ: “Cần nó để làm gì? Tôi cũng không khóc, cũng không có gì phải khóc, chúng tôi cũng đến cái tuổi này rồi, nghĩ không thông suốt hay thông suốt đều chỉ có thể nhìn thoáng ra mà thôi, còn có thể thế nào, rơi xuống rồi coi như số bà ấy không tốt.”
“Kiếp này bà ấy không tốt số mà thôi.”
Tần Kha: “Số mệnh của thím đó tại sao lại không tốt, dì có thể nói rõ không?”
Người phụ nữ: “Không có gì đáng nói cả, từ nhỏ chính là một người số khổ, chưa từng kết hôn, làm người tình của người ta vài năm, trong gia đình lại có một người mẹ đãng trí, một người cha tính khí bạo lực lại còn thích cờ bạc, còn có một người em trai thích ở bên ngoài làm loạn, về nhà thì ngửa tay xin tiền bố mẹ.”
“Ôi, nói sai rồi, là xin tiền chị gái, từ lúc bà ấy mười mấy tuổi đã ra ngoài làm việc, tiền mỗi tháng đều gửi về cho gia đình, không dễ dàng đến được độ tuổi này, người trong gia đình đã chết gần hết rồi, tiền cũng có thể giữ lại cho bản thân tiêu pha, bộp một cái, tự mình đi chết, cô nói xem đây không phải là số mệnh không tốt thì là gì.”
Tần Kha: “Thím đó là tự ngã xuống nước à?”
Người phụ nữ: “Chắc là vậy, cảnh sát cũng không điều tra ra cái gì, coi như là bản thân bà ấy tự rơi xuống, nếu không còn có thể thế nào, bà ấy cũng không có con cái gì, chết cũng không có người lo.”
Tần Kha: “Dì à, có phải dì biết cái gì đó không?”
Người phụ nữ: “Tôi có thể biết cái gì được, tôi lại không đi theo đằng sau bà ấy.”
Câu nói này của người phụ nữ nhắc nhở Tần Kha, bà ta không theo sau bà ấy, nhưng mà có người có thể nhìn thấy.
Vương Phân!
Liên hệ với những lời nói của Ngô Vân, Tần Kha nghi ngờ có khả năng là Vương Phân nhìn thấy có người giết chết Trang Tiểu Trân kết quả bị diệt khẩu.
Tần Kha: “Ở đây tôi vẫn còn một tấm ảnh nữa, dì nhìn xem người này dì có quen biết không?”
Người phụ nữ liếc mắt một cái: “Quen biết.”
Tần Kha: “Bà ấy cũng chết rồi.”
Người phụ nữ: “Tôi biết, việc xảy ra vào cuối tháng mười, bị xe đâm chết, đêm hôm không về nhà còn muốn kiếm thêm chút tiền đó, bây giờ ngay cả mạng cũng không còn.”
Tần Kha: “Kiếm thêm chút tiền, kiếm tiền gì?”
Người phụ nữ: “Tiền gì nói với cô, cô cũng không hiểu, cô muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, bà ấy sống đối diện nhà tôi, tôi hiểu rõ.”
Tần Kha: “Ninh Tuệ là bị xe tông chết, bà ấy có kẻ thù nào không?”
Người phụ nữ ngờ vực nhìn Tần Kha: “Cái cô này có ý gì đấy? Lẽ nào cái xe đó cố ý đâm bà ấy?”
Tần Kha: “Không có, không có, chỉ là tuỳ tiện hỏi theo cho có lệ mà thôi.”
Người phụ nữ: “Không cần hỏi, là người tài xế đó uống rượu say đâm phải người, trước đây cảnh sát cũng đến điều tra qua một lần rồi, tôi nói cảnh sát các người cũng thật kỳ lạ, đã điều tra qua rồi tại sao lại đến điều tra nữa.”
Tần Kha mỉm cười: “Đây không phải là vì điều tra cho rõ ràng hơn sao.”
Tần Kha: “Đối với tình hình của thím này, dì có thể nói cho cháu nghe không?”
Người phụ nữ: “Được, tôi nói cho cô nghe cái bà Ninh Tuệ này nhìn rất chướng mắt, sáu, bảy mươi tuổi rồi, vẫn còn nghĩ không thông như thế, bà ấy khó khăn như thế là do bản thân tự rước lấy, không trách người khác được, tôi mà là bà ấy thì đã không chịu nổi từ lâu rồi.”
Tần Kha: “Vậy ư?”
“Phải đấy.” Người phụ nữ kích động nói: “Chính là người con trai của bà ấy, nếu là con của tôi, tôi vừa sinh ra tôi có thể sẽ bóp chết nó.”
Người phụ nữ: “Không phải tôi thích lắm điều, con trai bà ấy thực sự chẳng ra làm sao, khi còn trẻ Ninh Tuệ đã dốc sức dành dụm một phần tiền sính lễ, cưới về cho một cô con dâu xinh đẹp, những ngày tháng tốt đẹp còn không qua được hai năm, thằng con này đã đánh con dâu chạy mất.”
“Như vậy cũng coi như bỏ đi, sau khi ly hôn còn suốt ngày đi quấy rối, tôi chính là không ưa nổi người đàn ông như vậy, chơi bời lêu lổng, không có việc làm, ở bên ngoài còn trộm cắp, còn thích lợi dụng phụ nữ, tuổi tác lớn hay nhỏ cũng không kén chọn, còn thường xuyên chạy đến xe buýt sờ mông con gái, bị cảnh sát bắt vài lần rồi, đều là mẹ của cậu ta nộp tiền bảo lãnh cho cậu ta ra ngoài.”
“Phải là tôi, căn bản không cần quan tâm đến cậu ta, để cậu ta ở trong đồn cảnh sát, không chừng còn có thể thay đổi.” Người phụ nữ tiếp tục nói: “Thằng đó không có chút ý thức trách nhiệm nào cả, bản thân cậu ta cũng không nuôi nổi mình rồi, càng đừng nói đến cho tiền mẹ cậu ta, ngược lại là Ninh Tuệ ngày nào cũng phải cho cậu ta tiền, giống như chúng tôi kiếm tiền vốn dĩ đã khó còn cho đứa con thất bại kia, thật sự là…”
Tần Kha nghe người phụ nữ nói về cuộc sống của Ninh Tuệ xong, cũng than ra một hơi, thật sự là người số khổ.
Vào lúc này di động của cô vang lên, là Triệu Lâm Uyên.
Tần Kha nhìn người phụ nữ chân thành nói: “Dì à, cảm ơn sự phối hợp của dì, sau này có nghĩ ra manh mối gì có tác dụng hãy liên hệ với cảnh sát.”
Nói xong Tần Kha dùng tốc độ nhanh chóng chạy về địa điểm đã hẹn trước đó với Triệu Lâm Uyên.
Tần Kha vừa mới dừng lại, Triệu Lâm Uyên đã đưa cho cô một cốc trà sữa.
Tần Kha: “?”
Triệu Lâm Uyên: “Vừa này nhìn thấy đúng lúc có bán.”
Tần Kha: “Cảm ơn.”
Cô đỡ lấy cốc trà sữa, sau đó hưng phấn nói: “Đội trưởng Triệu, tôi đã hỏi thăm được tin tức có giá trị.”
Triệu Lâm Uyên: “Tôi cũng nghe ngóng được.”
Tần Kha: “Vậy chúng ta cùng nhau nói.”
Triệu Lâm Uyên: “Được.”
3.2.1!
Tần Kha: “Ba người này có quen biết với nhau, cái chết của bọn họ chắc chắn là có vấn đề.”
Triệu Lâm Uyên: “Công viên nhỏ này tồn tại hành vi mại dâm bất hợp pháp.
Tần Kha: “?”
Triệu Lâm Uyên: “?”
Hai người họ đều là người ở độ tuổi trung niên hay là người cao tuổi?
Khoảng sáu mươi mấy tuổi, cái này tính là trung niên hay là cao tuổi?
Tần Kha ngẫm nghĩ, dựa vào dáng vẻ của bọn họ, nếu như cô gặp ở trên đường chắc là sẽ gọi là chú và dì, mà không phải gọi là cụ ông, cụ bà cho nên cái này chắc tính là người trung niên.
Không phải cô làm việc bị động lười biếng không đi điều tra thăm dò tin tức, mà là cô cảm thấy hai người này rất kỳ quái, chuẩn bị ra tay từ chỗ này.
Tần Kha đặc biệt tìm được một vị trí tốt, ẩn nấp ở một ghế đá đằng sau cái cây nhỏ, từ chỗ này có thể bao quát được tình hình bên ngoài, đồng thời cẩn thận nghe ra thì có thể nghe được cuộc đối thoại của hai người họ, nhưng từ bên ngoài không nhìn kỹ là không nhìn thấy bên trong còn có người.
Nói đơn giản chính là một vị trí tốt để nghe lén.
Đúng rồi, bên ngoài bà thím mặc chiếc áo khoác ngoài màu đỏ là người quen.
Chính là bà dì xuất hiện ở hiện trường tử vong của Vương Phân có hành vi cư xử không hòa hợp với những người xung quanh.
Hiện tại bọn họ là đang?
Người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là áo sơ mi kẻ caro, trên đầu đội một cái mũ bát giác màu đen nào đó, ông nhìn người phụ nữ đối diện với thái độ nịnh nọt.
Người đàn ông trung niên: “Bà Liên, tôi ở đây đợi bà rất lâu rồi, sao bây giờ bà mới đến?”
So sánh với thái độ nhiệt tình của người đàn ông, dì áo đỏ lại tỏ ra thờ ơ: “Tôi mới vừa ăn xong.”
Người đàn ông trung niên: “Mới ăn cơm xong, bữa tối cũng không thể ăn quá sớm, buổi tối bà muốn ăn gì?”
Người phụ nữ: “Ông vội vội vàng vàng gọi tôi ra ngoài, chỉ vì muốn nói với tôi mấy câu này thôi à?”
Người đàn ông trung niên: “Đừng tức giận, bà xem tôi mang cái gì đến cho bà này.”
Người đàn ông trung niên từ sau lưng lấy ra cái túi nhỏ: “Là con gái tôi mua cho tôi cái di động mới, trước đây bà không phải luôn nói di động của bà hoạt động không tốt, phải đổi một cái mới sớm sao? Cái này cho bà.”
Người phụ nữ cười: “Cho tôi? Thật sao?”
Người đàn ông trung niên nhân tiện kéo lấy tay người phụ nữ áo đỏ: “Đương nhiên là thật, tôi có khi nào đã lừa bà chứ.”
Trên mặt người phụ nữ vui mừng như hoa nở: “Nhưng đây là cái di động năm nay mới ra, tốn không ít tiền đâu.”
Người đàn ông trung niên: “Cái này tôi cũng không biết, nhưng mà đồ con gái tôi mua cho tôi, vậy chắc chắn là đồ tốt.”
Người phụ nữ hỏi: “Cho tôi thật đấy à? Nếu cho tôi, tôi sẽ dùng, đừng có cho tôi rồi sau này lại muốn lấy lại đấy.”
Người đàn ông trung niên: “Bà nói đi đâu vậy, tôi giống như người sẽ làm ra loại chuyện như thế sao, cho bà chính là cho bà, bà cứ yên tâm mà dùng đi.”
Người phụ nữ hờn dỗi nhìn ông ta một cái: “Coi như ông còn có chút lương tâm, nhưng mà di động này ông cho tôi rồi, con gái ông bên đó làm sao nói rõ được?”
Người đàn ông trung niên: “Phải nói rõ cái gì? Tôi là cha hay nó là cha, dù sao nó một, hai tháng mới đến một lần, đến lúc đó cứ nói với nó di động bị trộm lấy cắp rồi là được.”
Người phụ nữ: “Ông thật là xấu tính.”
Người đàn ông trung niên: “Không phải bà thích tôi như thế này sao?”
Tần Kha: “…”
Không nghe tiếp được nữa, có cần đi ra ngoài cắt ngang hai người họ không?
Vào lúc này ở bên ngoài lại có thêm động tĩnh mới.
Người đàn ông trung niên: “Buổi tối đến chỗ bà hay đến chỗ tôi?”
Người phụ nữ: “Chắc chắn là đến chỗ tôi rồi, trong nhà ông lúc nào cũng có người đến, làm sao mà làm.”
Người đàn ông cười cười: “Buổi tối tôi khóa cửa lại, ai cũng không cho vào. Bây giờ đi thôi.”
Chính vào lúc Tần Kha đứng dậy định đi ra ngoài, di động của người đàn ông trung niên vang lên.
Ông ta nhận điện thoại: “A lô, ai vậy?”
Khoảng hai phút sau, ông ta tắt điện thoại, ngại ngùng nói: “Bà Liên à, con tôi đến thăm tôi rồi, tôi phải về trước một chuyến, nhưng mà buổi tối tôi chắc chắn sẽ đến tìm bà, phải đợi tôi nhé.”
Người phụ nữ: “Biết rồi, biết rồi.”
Người đàn ông trung niên tiêu sái quay người bước đi.
Tần Kha vào lúc này chân đã bước ra ngoài, chuẩn bị cùng bà dì này nói chuyện rồi, nhưng vào lúc này lại có một người đàn ông trung niên đi đến.
Tần Kha: “?” Bà dì này là vạn người mê trong thế giới của người cao tuổi sao?
Người phụ nữ áo đỏ và người đàn ông trung niên mới đến lại nói chuyện thêm vài phút nữa, sau khi hẹn buổi tối cũng ở nhà đợi ông ta, người đàn ông rời đi.
Lúc này Tần Kha không do dự nữa, trực tiếp đi ra gọi bà dì mặc áo đỏ lại.
Tần Kha: “Dì à, đợi một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ: “Cô gọi tôi?”
Tần Kha: “Đúng vậy, dì còn nhận ra tôi không?”
Người phụ nữ không có bất kỳ do dự nào: “Không nhận ra.”
Tần Kha: “ …”
Lừa người, không nhận ra mới lạ, không đến vài tiếng đồng hồ trước mới từng gặp mà.
Cho dù trong lòng đang phỉ nhổ nhưng trên mặt Tần Kha vẫn là cười hi hi: “Không nhận ra cũng không sao, cháu chính là đến hỏi dì để hỏi thăm một chuyện.”
Người phụ nữ: “Hỏi thăm chuyện gì? Tôi không biết.”
Nói rồi định quay người đi.
Tần Kha kéo bà ta lại: “Dì à, trước tiên đừng đi, tôi muốn hỏi thăm chuyện này chắc chắn là dì biết.”
Người phụ nữ: “Tôi nói rồi, tôi không biết, bây giờ tôi không có thời gian, buông tay ra.”
Tần Kha lạnh mặt đi, nếu đã nói không phối hợp, vậy thì…
Tần Kha: “Tôi là cảnh sát, vài tiếng trước tôi ở hiện trường tử vong của Vương Phân đã nhìn thấy dì, lúc đó biểu hiện của dì có hơi kỳ lạ, bây giờ mời dì phối hợp với cảnh sát để điều tra.”
Rất thần kỳ, thái độ của Tần Kha trở nên cứng rắn, thái độ của người phụ nữ ngược lại trở nên mềm mỏng.
Người phụ nữ lẩm bẩm: “Tôi chỉ là đi ngang qua nhìn hai cái, chỗ nào mà kỳ lạ chứ.”
Tần Kha: “Dì có quen biết Vương Phân không?”
Người phụ nữ nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ trực tiếp nói: “Không quen biết.”
Tần Kha: “Bà nói dối.”
Người phụ nữ: “À… thì chính là thỉnh thoảng khi đi lang thang gặp nhau hai lần, có từng nói chuyện, nhưng thật sự tôi và bà ấy không thân quen.”
Tần Kha: “Phải vậy không?”
Người phụ nữ: “Phải, phải, phải. Đây là thật.”
Tần Kha: “Bây giờ chúng tôi đang điều tra nguyên nhân cái chết của bà ấy, dì cũng nhìn thấy rồi, bà ấy chết thảm như thế, dì biết là ai hại chết bà ấy không?”
Người phụ nữ: “Cái này tôi đâu biết được, sao cô còn hỏi tôi vấn đề như thế.”
Tần Kha nhìn chằm chằm người phụ nữ vài lần, bà ta không biết?
Khi tách khỏi Triệu Lâm Uyên, cô đều dùng giám định đối với mỗi người qua đường, nhận được đều là những thông tin không có tác dụng nhưng ngoại trừ người phụ nữ này.
Giám định của bà ta là 【Ai da, sao lại chết một người nữa, đều là người số khổ.】
Cho nên bà ta chắc chắn biết điều gì đó.
Tần Kha: “Không biết, vậy à? Không sao, dì lại nhìn cái này đi, dì quen thím trong tấm ảnh này không?”
Tần Kha đưa tấm ảnh cho người phụ nữ, bà ta nhìn thấy tấm ảnh trầm mặc một lúc.
Tần Kha: “Là người dì quen biết?”
Người phụ nữ gật đầu.
Tần Kha: “Bà ấy cũng chết rồi dì biết không?”
Người phụ nữ lại một lần nữa gật đầu: “Bà ấy à, thực sự là số khổ, vài ngày trước đã đưa đi an táng rồi, cũng không có con cái có thể đến đưa tiễn bà ấy, đều là vài chị em già chúng tôi đưa tiễn bà ấy đoạn đường cuối cùng.”
Tần Kha: “Dì là bạn của thím ấy?”
Người phụ nữ thở dài một tiếng: “Bạn bè gì chứ, đều là những người đáng thương giống nhau cả thôi, có đôi khi không có người nói chuyện thì ngồi lại với nhau tán gẫu.”
Tần Kha: “Dì có biết bà ấy chết như thế nào không?”
Người phụ nữ: “Rơi xuống sông chết đuối, mỗi ngày bà ấy cứ lúc chập tối đều đi đến đó, nói là muốn hóng gió, ngắm phong cảnh, trước đây tôi đã từng nói với bà ấy, bờ sông vẫn rất nguy hiểm, nếu như rơi xuống thì phải làm thế nào? Nhưng mà bà ấy không nghe lời tôi, bây giờ thì hay rồi, người đã chẳng còn nữa.”
“Lúc vớt bà ấy lên cũng đã thành ra bộ dáng gì rồi, lúc còn sống bà ấy còn thích làm đẹp hơn cả tôi, ai mà nghĩ được rằng lúc chết lại có bộ dạng như thế chứ.”
Nói rồi, người phụ nữ lại thở dài một hơi, trong đôi mắt ngấn lệ đang lấp lánh đầy xúc động.
Tần Kha đưa cho bà ta một tờ khăn giấy.
Người phụ nữ: “Cần nó để làm gì? Tôi cũng không khóc, cũng không có gì phải khóc, chúng tôi cũng đến cái tuổi này rồi, nghĩ không thông suốt hay thông suốt đều chỉ có thể nhìn thoáng ra mà thôi, còn có thể thế nào, rơi xuống rồi coi như số bà ấy không tốt.”
“Kiếp này bà ấy không tốt số mà thôi.”
Tần Kha: “Số mệnh của thím đó tại sao lại không tốt, dì có thể nói rõ không?”
Người phụ nữ: “Không có gì đáng nói cả, từ nhỏ chính là một người số khổ, chưa từng kết hôn, làm người tình của người ta vài năm, trong gia đình lại có một người mẹ đãng trí, một người cha tính khí bạo lực lại còn thích cờ bạc, còn có một người em trai thích ở bên ngoài làm loạn, về nhà thì ngửa tay xin tiền bố mẹ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ôi, nói sai rồi, là xin tiền chị gái, từ lúc bà ấy mười mấy tuổi đã ra ngoài làm việc, tiền mỗi tháng đều gửi về cho gia đình, không dễ dàng đến được độ tuổi này, người trong gia đình đã chết gần hết rồi, tiền cũng có thể giữ lại cho bản thân tiêu pha, bộp một cái, tự mình đi chết, cô nói xem đây không phải là số mệnh không tốt thì là gì.”
Tần Kha: “Thím đó là tự ngã xuống nước à?”
Người phụ nữ: “Chắc là vậy, cảnh sát cũng không điều tra ra cái gì, coi như là bản thân bà ấy tự rơi xuống, nếu không còn có thể thế nào, bà ấy cũng không có con cái gì, chết cũng không có người lo.”
Tần Kha: “Dì à, có phải dì biết cái gì đó không?”
Người phụ nữ: “Tôi có thể biết cái gì được, tôi lại không đi theo đằng sau bà ấy.”
Câu nói này của người phụ nữ nhắc nhở Tần Kha, bà ta không theo sau bà ấy, nhưng mà có người có thể nhìn thấy.
Vương Phân!
Liên hệ với những lời nói của Ngô Vân, Tần Kha nghi ngờ có khả năng là Vương Phân nhìn thấy có người giết chết Trang Tiểu Trân kết quả bị diệt khẩu.
Tần Kha: “Ở đây tôi vẫn còn một tấm ảnh nữa, dì nhìn xem người này dì có quen biết không?”
Người phụ nữ liếc mắt một cái: “Quen biết.”
Tần Kha: “Bà ấy cũng chết rồi.”
Người phụ nữ: “Tôi biết, việc xảy ra vào cuối tháng mười, bị xe đâm chết, đêm hôm không về nhà còn muốn kiếm thêm chút tiền đó, bây giờ ngay cả mạng cũng không còn.”
Tần Kha: “Kiếm thêm chút tiền, kiếm tiền gì?”
Người phụ nữ: “Tiền gì nói với cô, cô cũng không hiểu, cô muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, bà ấy sống đối diện nhà tôi, tôi hiểu rõ.”
Tần Kha: “Ninh Tuệ là bị xe tông chết, bà ấy có kẻ thù nào không?”
Người phụ nữ ngờ vực nhìn Tần Kha: “Cái cô này có ý gì đấy? Lẽ nào cái xe đó cố ý đâm bà ấy?”
Tần Kha: “Không có, không có, chỉ là tuỳ tiện hỏi theo cho có lệ mà thôi.”
Người phụ nữ: “Không cần hỏi, là người tài xế đó uống rượu say đâm phải người, trước đây cảnh sát cũng đến điều tra qua một lần rồi, tôi nói cảnh sát các người cũng thật kỳ lạ, đã điều tra qua rồi tại sao lại đến điều tra nữa.”
Tần Kha mỉm cười: “Đây không phải là vì điều tra cho rõ ràng hơn sao.”
Tần Kha: “Đối với tình hình của thím này, dì có thể nói cho cháu nghe không?”
Người phụ nữ: “Được, tôi nói cho cô nghe cái bà Ninh Tuệ này nhìn rất chướng mắt, sáu, bảy mươi tuổi rồi, vẫn còn nghĩ không thông như thế, bà ấy khó khăn như thế là do bản thân tự rước lấy, không trách người khác được, tôi mà là bà ấy thì đã không chịu nổi từ lâu rồi.”
Tần Kha: “Vậy ư?”
“Phải đấy.” Người phụ nữ kích động nói: “Chính là người con trai của bà ấy, nếu là con của tôi, tôi vừa sinh ra tôi có thể sẽ bóp chết nó.”
Người phụ nữ: “Không phải tôi thích lắm điều, con trai bà ấy thực sự chẳng ra làm sao, khi còn trẻ Ninh Tuệ đã dốc sức dành dụm một phần tiền sính lễ, cưới về cho một cô con dâu xinh đẹp, những ngày tháng tốt đẹp còn không qua được hai năm, thằng con này đã đánh con dâu chạy mất.”
“Như vậy cũng coi như bỏ đi, sau khi ly hôn còn suốt ngày đi quấy rối, tôi chính là không ưa nổi người đàn ông như vậy, chơi bời lêu lổng, không có việc làm, ở bên ngoài còn trộm cắp, còn thích lợi dụng phụ nữ, tuổi tác lớn hay nhỏ cũng không kén chọn, còn thường xuyên chạy đến xe buýt sờ mông con gái, bị cảnh sát bắt vài lần rồi, đều là mẹ của cậu ta nộp tiền bảo lãnh cho cậu ta ra ngoài.”
“Phải là tôi, căn bản không cần quan tâm đến cậu ta, để cậu ta ở trong đồn cảnh sát, không chừng còn có thể thay đổi.” Người phụ nữ tiếp tục nói: “Thằng đó không có chút ý thức trách nhiệm nào cả, bản thân cậu ta cũng không nuôi nổi mình rồi, càng đừng nói đến cho tiền mẹ cậu ta, ngược lại là Ninh Tuệ ngày nào cũng phải cho cậu ta tiền, giống như chúng tôi kiếm tiền vốn dĩ đã khó còn cho đứa con thất bại kia, thật sự là…”
Tần Kha nghe người phụ nữ nói về cuộc sống của Ninh Tuệ xong, cũng than ra một hơi, thật sự là người số khổ.
Vào lúc này di động của cô vang lên, là Triệu Lâm Uyên.
Tần Kha nhìn người phụ nữ chân thành nói: “Dì à, cảm ơn sự phối hợp của dì, sau này có nghĩ ra manh mối gì có tác dụng hãy liên hệ với cảnh sát.”
Nói xong Tần Kha dùng tốc độ nhanh chóng chạy về địa điểm đã hẹn trước đó với Triệu Lâm Uyên.
Tần Kha vừa mới dừng lại, Triệu Lâm Uyên đã đưa cho cô một cốc trà sữa.
Tần Kha: “?”
Triệu Lâm Uyên: “Vừa này nhìn thấy đúng lúc có bán.”
Tần Kha: “Cảm ơn.”
Cô đỡ lấy cốc trà sữa, sau đó hưng phấn nói: “Đội trưởng Triệu, tôi đã hỏi thăm được tin tức có giá trị.”
Triệu Lâm Uyên: “Tôi cũng nghe ngóng được.”
Tần Kha: “Vậy chúng ta cùng nhau nói.”
Triệu Lâm Uyên: “Được.”
3.2.1!
Tần Kha: “Ba người này có quen biết với nhau, cái chết của bọn họ chắc chắn là có vấn đề.”
Triệu Lâm Uyên: “Công viên nhỏ này tồn tại hành vi mại dâm bất hợp pháp.
Tần Kha: “?”
Triệu Lâm Uyên: “?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro