Sở Hữu Vật Tư Trăm Tỷ, Làm Người Thu Thuê Ở Tận Thế
Vạch Mặt
Tịch Phi Tích
2024-11-09 14:13:56
Thời buổi này lại còn có người ăn nói đường hoàng dìu già dắt trẻ như vậy đến nhà người ta để tống tiền nữa à.
Sau khi Tang Bán Thành nghe được lời của Tang Ngọc Như, sắc mặt lập tức tối sầm.
Tận thế dài như vậy, em gái tính toán hay lắm, nếu thật sự để cho cả nhà bà ta chuyển đến đây, e rằng khó có thể đuổi đi được.
“Đang yên đang lành soi gương làm cái gì, dù sao hôm nay cả nhà cô sẽ không rời khỏi đây, bốn người ít nhất cũng phải ở ba căn phòng ngủ, nhà anh có thể bàn bạc một chút sau đó sắp xếp cho bốn người nhà em phòng nào cũng được.”
Mục đích là quan trọng nhất, Tang Ngọc Như cũng lười khóc luôn.
Bà ta không tin Tang Bán Thành có thể đuổi cả nhà bà ta ra ngoài đường, dù sao nếu như bà ta gây ầm ĩ ở trước cổng nhà bọn họ, bị hàng xóm xung quanh nhìn thấy thì chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy mất mặt.
“Tôi vốn cho rằng mặt bà chỉ to như cái sân bóng rổ thôi, nhưng có vẻ như tôi đã đánh giá thấp bà rồi. Cho bà ba phút, cút ra khỏi nhà chúng tôi. Còn nữa……. Đặt hết số đồ ăn vặt mà nó đã nhét vào trong cặp lại cho tôi.”
Giọng điệu của Tang Du trở lên lạnh lùng hơn.
Tang Ngọc Như lập tức không vui đứng dậy, cũng tức giận nói: “Tang Du! Cô đừng có mà quá đáng, tôi là bề trên của cô, cũng là em gái ruột của ba cô đấy! Tôi đến nhà của anh tôi ở một thời gian thì sao chứ, cô dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi đi?”
“Đúng vậy, hợp tình hợp lý, nhưng đáng tiếc không hợp pháp. Dựa theo pháp luật quy định, nếu chủ nhà không đồng ý mà có người cố ý đến ăn vạ nhà người ta, thì coi như đang xâm phạm bất hợp pháp nơi ở của nhà người ta. Bà đoán xem, nếu như tôi báo án, cả nhà các người sẽ bị nhốt mấy ngày? Trên hồ sơ của con trai bà cũng sẽ để lại tiền án, sau này sẽ không có tương lai nhỉ?”
“Mày…….Mày nói lung tung! Tao vốn là người nhà họ Tang, sao cảnh sát có thể bắt chúng tao được!”
Tương lai của con trai, chỉ mấy chữ này đã nắm được điểm yếu của Tang Ngọc Như, sự tự tin của bà ta đột nhiên yếu đi ba phần.
“Đúng vậy, bà cũng coi như là một nửa người nhà họ Tang, nhưng bọn họ thì không.”
Nói rồi, Tang Du giống như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên lộ ra vẻ mặt hiểu rõ: “Hay là cô bắt đầu nhớ nhung cuộc sống vàng son trước kia rồi, muốn lợi dụng việc cháu báo cảnh sát để thoát khỏi ba gánh nặng này, đến lúc đó cô có thể đường hoàng tiếp tục làm tiểu thư nhà họ Tang? Nếu cô muốn làm như vậy, lẽ ra cô lên nói trước với cháu chứ, cháu lập tức báo cảnh sát, ba cháu có thể giúp cô xử lý thủ tục ly hôn của hai người, đảm bảo hai gánh nặng kia chắc chắn sẽ đi theo ba của bọn chúng, tuyệt đối sẽ không liên lụy gì đến cô. Đợi thêm một khoảng thời gian nữa, ba của cháu lại giúp cô tìm một gia đình giàu có để kết hôn, như vậy cô có thể tiếp tục tận hưởng cuộc sống của một người giàu rồi.”
Nói xong, Tang Du giả vờ lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện.
Sau khi Tang Bán Thành nghe được lời của Tang Ngọc Như, sắc mặt lập tức tối sầm.
Tận thế dài như vậy, em gái tính toán hay lắm, nếu thật sự để cho cả nhà bà ta chuyển đến đây, e rằng khó có thể đuổi đi được.
“Đang yên đang lành soi gương làm cái gì, dù sao hôm nay cả nhà cô sẽ không rời khỏi đây, bốn người ít nhất cũng phải ở ba căn phòng ngủ, nhà anh có thể bàn bạc một chút sau đó sắp xếp cho bốn người nhà em phòng nào cũng được.”
Mục đích là quan trọng nhất, Tang Ngọc Như cũng lười khóc luôn.
Bà ta không tin Tang Bán Thành có thể đuổi cả nhà bà ta ra ngoài đường, dù sao nếu như bà ta gây ầm ĩ ở trước cổng nhà bọn họ, bị hàng xóm xung quanh nhìn thấy thì chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy mất mặt.
“Tôi vốn cho rằng mặt bà chỉ to như cái sân bóng rổ thôi, nhưng có vẻ như tôi đã đánh giá thấp bà rồi. Cho bà ba phút, cút ra khỏi nhà chúng tôi. Còn nữa……. Đặt hết số đồ ăn vặt mà nó đã nhét vào trong cặp lại cho tôi.”
Giọng điệu của Tang Du trở lên lạnh lùng hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tang Ngọc Như lập tức không vui đứng dậy, cũng tức giận nói: “Tang Du! Cô đừng có mà quá đáng, tôi là bề trên của cô, cũng là em gái ruột của ba cô đấy! Tôi đến nhà của anh tôi ở một thời gian thì sao chứ, cô dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi đi?”
“Đúng vậy, hợp tình hợp lý, nhưng đáng tiếc không hợp pháp. Dựa theo pháp luật quy định, nếu chủ nhà không đồng ý mà có người cố ý đến ăn vạ nhà người ta, thì coi như đang xâm phạm bất hợp pháp nơi ở của nhà người ta. Bà đoán xem, nếu như tôi báo án, cả nhà các người sẽ bị nhốt mấy ngày? Trên hồ sơ của con trai bà cũng sẽ để lại tiền án, sau này sẽ không có tương lai nhỉ?”
“Mày…….Mày nói lung tung! Tao vốn là người nhà họ Tang, sao cảnh sát có thể bắt chúng tao được!”
Tương lai của con trai, chỉ mấy chữ này đã nắm được điểm yếu của Tang Ngọc Như, sự tự tin của bà ta đột nhiên yếu đi ba phần.
“Đúng vậy, bà cũng coi như là một nửa người nhà họ Tang, nhưng bọn họ thì không.”
Nói rồi, Tang Du giống như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên lộ ra vẻ mặt hiểu rõ: “Hay là cô bắt đầu nhớ nhung cuộc sống vàng son trước kia rồi, muốn lợi dụng việc cháu báo cảnh sát để thoát khỏi ba gánh nặng này, đến lúc đó cô có thể đường hoàng tiếp tục làm tiểu thư nhà họ Tang? Nếu cô muốn làm như vậy, lẽ ra cô lên nói trước với cháu chứ, cháu lập tức báo cảnh sát, ba cháu có thể giúp cô xử lý thủ tục ly hôn của hai người, đảm bảo hai gánh nặng kia chắc chắn sẽ đi theo ba của bọn chúng, tuyệt đối sẽ không liên lụy gì đến cô. Đợi thêm một khoảng thời gian nữa, ba của cháu lại giúp cô tìm một gia đình giàu có để kết hôn, như vậy cô có thể tiếp tục tận hưởng cuộc sống của một người giàu rồi.”
Nói xong, Tang Du giả vờ lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro