Sở Hữu Vật Tư Trăm Tỷ, Làm Người Thu Thuê Ở Tận Thế
Giữ Lại Ăn Cơm
Tịch Phi Tích
2024-11-09 14:13:56
Bên kia, cuối cùng Trương Thế Quốc cũng hoàn thanh nhiệm vụ trong tay, có thời gian rảnh đến thăm gia đình nhà họ Tang, thuận tiện biểu đạt lòng biết ơn đối với Tang Du vì đã cứu con trai của ông ấy.
Kết quả là…… Khi đến nơi, còn chưa kịp ấn chuông cửa, liền nhận được cuộc gọi từ vợ của mình, đối tượng ông ấy muốn cảm ơn đang làm khách ở nhà của ông ấy.
Cách một tầng điện thoại cũng có thể nghe rõ sự phấn khích của vợ, tâm trạng của Trương Thế Quốc có chút phức tạp.
Nhưng nghĩ tới lúc này cũng gần đến thời gian tan tầm, ông ấy đành quay xe, lái thẳng về nhà.
Trương Thế Quốc vừa bước vào liền cảm giác được hơi ấm thổi qua từng khẽ tóc, vợ, con trai và hai vị khách đều không mặc áo khoác, đang trò chuyện rất vui vẻ.
Vợ và con trai ngày thường vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền chạy ra đón ông ấy, mà hôm nay lại không thèm liếc nhìn ông ấy một cái.
Thay giày, treo áo khoác lên giá áo, Trương Thế Quốc ho nhẹ một tiếng, đầu tiên là nhìn về phía vợ của mình, nói: “Vợ ơi, anh đã về.”
Sau đó, ông ấy dùng thân phận là cha của một đứa nhỏ lại quay sang chào hỏi Tang Du và Tang Bán Thành:
“Tang tổng, lại gặp mặt rồi. Lần đầu tiên gặp Tang Du, chào hai người. Cũng thật trùng hợp, hôm nay tôi vốn định đến nhà hỏi thăm, cảm ơn Tang Du vì đã cứu con trai của tôi. Ai ngờ, cờ thưởng quà cáp đã chuẩn bị xong hết rồi, mà hai người lại đang ngồi ở nhà của tôi.”
“Chú Trương, cháu chỉ là tuân thủ pháp luật mà thôi. Ai gặp phải tình huống như vậy thì hành động đầu tiên cũng là báo cảnh sát.”
Tang Du khiêm tốn đáp lời.
Tang Bán Thành đứng lên bắt tay với Trương Thế Quốc, nhưng nghe con gái nói như vậy thì mí mắt không khỏi giật giật vài cái.
Trương Thế Quốc thật sự chuẩn bị cờ thưởng cho con gái của ông ấy à?
Hơn nữa, nha đầu này vừa mở miệng đã gọi người ta là chú, nhưng lại gọi vợ của người ta là chị. Bối phận này hình như có chút không thích hợp thì phải?
“Ha ha, đừng khách khí, mau ngồi.”
Trương Thế Quốc mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Cao Lan.
Ông ấy cũng không quá để ý đến máy sưởi kia. Nếu là ông ấy có thể mua máy sưởi ở Vân Thành thì ông ấy đã sớm mua một cái. Lúc này trong nhà đột nhiên xuất hiện một cái, không cần nghĩ cũng biết là đôi cha con này mang đến.
Trương Thế Quốc không thể không cảm thán EQ của đôi cha con này rất cao, tặng quà là thứ mà vợ của ông ấy không thể từ chối được. Ông ấy mới chỉ vào nhà không đến ba phút mà khí lạnh trên người đã biến mất sạch sẽ, ông ấy cũng thả lỏng hơn không ít.
“Cũng khá muộn rồi. Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi, em vào bếp nấu cơm. Du Du và anh Tang ở lại cùng nhau ăn nhé, đừng có lén bỏ về.”
Chỉ trong vòng một giờ đồng hồ, xưng hô của Cao Lan đối với Tang Du đã từ Tang Du biến thành Du Du.
Kết quả là…… Khi đến nơi, còn chưa kịp ấn chuông cửa, liền nhận được cuộc gọi từ vợ của mình, đối tượng ông ấy muốn cảm ơn đang làm khách ở nhà của ông ấy.
Cách một tầng điện thoại cũng có thể nghe rõ sự phấn khích của vợ, tâm trạng của Trương Thế Quốc có chút phức tạp.
Nhưng nghĩ tới lúc này cũng gần đến thời gian tan tầm, ông ấy đành quay xe, lái thẳng về nhà.
Trương Thế Quốc vừa bước vào liền cảm giác được hơi ấm thổi qua từng khẽ tóc, vợ, con trai và hai vị khách đều không mặc áo khoác, đang trò chuyện rất vui vẻ.
Vợ và con trai ngày thường vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền chạy ra đón ông ấy, mà hôm nay lại không thèm liếc nhìn ông ấy một cái.
Thay giày, treo áo khoác lên giá áo, Trương Thế Quốc ho nhẹ một tiếng, đầu tiên là nhìn về phía vợ của mình, nói: “Vợ ơi, anh đã về.”
Sau đó, ông ấy dùng thân phận là cha của một đứa nhỏ lại quay sang chào hỏi Tang Du và Tang Bán Thành:
“Tang tổng, lại gặp mặt rồi. Lần đầu tiên gặp Tang Du, chào hai người. Cũng thật trùng hợp, hôm nay tôi vốn định đến nhà hỏi thăm, cảm ơn Tang Du vì đã cứu con trai của tôi. Ai ngờ, cờ thưởng quà cáp đã chuẩn bị xong hết rồi, mà hai người lại đang ngồi ở nhà của tôi.”
“Chú Trương, cháu chỉ là tuân thủ pháp luật mà thôi. Ai gặp phải tình huống như vậy thì hành động đầu tiên cũng là báo cảnh sát.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tang Du khiêm tốn đáp lời.
Tang Bán Thành đứng lên bắt tay với Trương Thế Quốc, nhưng nghe con gái nói như vậy thì mí mắt không khỏi giật giật vài cái.
Trương Thế Quốc thật sự chuẩn bị cờ thưởng cho con gái của ông ấy à?
Hơn nữa, nha đầu này vừa mở miệng đã gọi người ta là chú, nhưng lại gọi vợ của người ta là chị. Bối phận này hình như có chút không thích hợp thì phải?
“Ha ha, đừng khách khí, mau ngồi.”
Trương Thế Quốc mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Cao Lan.
Ông ấy cũng không quá để ý đến máy sưởi kia. Nếu là ông ấy có thể mua máy sưởi ở Vân Thành thì ông ấy đã sớm mua một cái. Lúc này trong nhà đột nhiên xuất hiện một cái, không cần nghĩ cũng biết là đôi cha con này mang đến.
Trương Thế Quốc không thể không cảm thán EQ của đôi cha con này rất cao, tặng quà là thứ mà vợ của ông ấy không thể từ chối được. Ông ấy mới chỉ vào nhà không đến ba phút mà khí lạnh trên người đã biến mất sạch sẽ, ông ấy cũng thả lỏng hơn không ít.
“Cũng khá muộn rồi. Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi, em vào bếp nấu cơm. Du Du và anh Tang ở lại cùng nhau ăn nhé, đừng có lén bỏ về.”
Chỉ trong vòng một giờ đồng hồ, xưng hô của Cao Lan đối với Tang Du đã từ Tang Du biến thành Du Du.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro