Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 19

2024-12-02 08:47:01

Hoàng đế khàn giọng đẩy nàng ra ngoài, nhưng Phó Nhiêu lại xem như chàng không tin tưởng vào y thuật của mình.

Nàng đặt hòm thuốc sang một bên, quỳ gối trên đệm bàn đạp: “Bệ hạ, bệnh mà Hạ Thái y có thể trị được, thần nữ cũng có thể trị, bệnh mà Hạ Thái y không trị được, thần nữ vẫn có thể trị được.”

Lãnh Hoài An run rẩy trốn một bên lau mồ hôi, không phải lời này rất đúng đắn sao?

Bệnh của Hoàng đế là tâm bệnh, mà đã là tâm bệnh thì sao Hạ Thái y có thể trị được, nhất định phải để Phó Nhiêu ra tay.

Hoàng đế nghe xong lời của nàng, biết nàng hiểu lầm, nhưng chàng cũng không phản bác lại, xoay người qua, tay chống trán nhắm mắt nằm nghiêng, hít vào thật sâu.

Phó Nhiêu bất đắc dĩ, lại nói: “Thái Y viện phân loại tuyển Thái y theo các nhánh như đại - tiểu phương mạch(*), phụ khoa, châm cứu, nối xương, bệnh thương hàn, mỗi người đều có chuyên môn riêng, còn thần nữ học hỗn tạp, khám đủ thứ bệnh, có thể kham nổi một chữ “bác”(**), nếu bệnh của bệ hạ là thương hàn nội khoa, thần nữ không dám nhận ủy thác lớn lao, nhưng nếu luận về giải độc, thần nữ tự tin mình không thua kém Thái y.”

(*)Phương mạch: nghĩa là y phương và mạch tượng.

(**)“Bác” trong uyên bác.

“Thân thể ngàn tôn của ngài trúng độc không phải chuyện nhỏ, đợi thần nữ bắt mạch cho ngài, sau đó phối ít thuốc là có thể giải ngay lập tức.”

Giọng nàng du dương như châu ngọc, quả thực dễ nghe, lại như âm thanh ma quỷ luẩn quẩn trong đầu Hoàng đế.

Tiếng quanh quẩn trong tai chàng không phải y thuật của nàng cao minh như thế nào, mà là lần trước nàng mạnh dạn dựa vào ngực chàng, ôm cổ chàng nũng nịu ngâm nga quyến luyến.

Giọng Phó Nhiêu như ngàn sợi tơ quấn quanh cổ chàng, khiến hô hấp của chàng cũng đục hơn vài phần.

Đó là dấu hiệu của trúng độc.

Mặt Hoàng đế vùi thấp nên Phó Nhiêu không nhìn thấy sắc mặt chàng đỏ ửng, thầy thuốc chú trọng vọng, văn, vấn, thiết(*), nàng kề sát sau lưng chàng, ngửi xem tần suất hô hấp, lập tức cảm thấy không đúng, bàn tay buông thõng bên thắt lưng của chàng lập tức ghì chặt, nàng không nói hai lời đã kéo tới, đè lại bắt mạch.

(*)Vọng, văn, vấn, thiết: bốn phương pháp chẩn bệnh của Đông Y, bao gồm: nhìn, nghe, sờ, hỏi.

Phó Nhiêu nhắm mắt nghe chẩn một lát, mạch tượng thông suốt, có thể thấy được tâm phế(*) không có cản trở, trầm ổn hữu lực, tỳ vị khỏe mạnh, độc này không tổn hại đến lục phủ ngũ tạng, nhưng mạch tượng của chàng hỗn loạn, lúc chìm lúc nổi, Phó Nhiêu tập trung tinh thần, lại tách bàn tay của chàng ra, cẩn thận kiểm tra các nơi trong tay một lượt, sau khi nhận ra được chàng trúng độc gì, hai má nàng ửng đỏ.

(*)Tâm phế: tim và phổi.

Khó trách chàng muốn đuổi nàng ra ngoài.

Ấy vậy mà lại là độc kích dục.

Hoàng đế chống tay chậm rãi ngồi nửa người dậy, đôi mắt đỏ quạch như vực sâu, nặng nề nhìn nàng: “Khám ra rồi chứ? Biết rồi thì đi ra ngoài, trẫm chống cự một lúc là ổn thôi...”

Nhưng giọng nói thì đã cực kỳ tồi tệ.

Ngón tay trắng nõn của Phó Nhiêu cứng đờ tại chỗ, sắc mặt cũng trở nên u ám khó phân biệt, nàng sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại thái độ ung dung của thầy thuốc, chỉ cụp mắt nói: “Không sao, thần nữ có thể giúp ngài giải...”

Hoàng đế nghe vậy, chàng hơi nhíu mày, một tia sáng u ám lóe qua, chàng chợt hiểu ý nàng, lại mím môi, nhắm mắt ngửa mặt, rút cổ tay ra khỏi tay nàng: “Chu Hành Xuân còn không giải được Thiên Cơ, trong chốc lát mà nàng có thể giải được Lăng Hoa Độc này ư?”

Chu Hành Xuân là quốc y nổi danh nhất Thái Y viện, từng hầu hạ hai đời đế vương, mấy năm nay ngoại trừ Hoàng đế, lão đã không còn xem bệnh cho người khác nữa. Lão cao tuổi nên lần này không theo hầu giá.

Tuy Phó Nhiêu có vẻ xấu hổ, nhưng nàng vẫn giữ bình tĩnh: “Thuốc kích dục bình thường sao có thể so sánh với Thiên Cơ, Chu Thái y nhất thời không chế được thuốc giải cũng không có gì lạ, còn Lăng Hoa này, thần nữ cũng có phần nắm chắc.”

Chẳng biết Lãnh Hoài An đã lặng lẽ rời khỏi từ lúc nào, trong điện bốn bề yên tĩnh, nơi góc tường là đèn cung đình lập loè, ánh đèn bao phủ hàng lông mi dài của Phó Nhiêu, đôi mắt sáng như bị nước thấm ướt, trông ướt át, cực kỳ khơi dậy trí tưởng tượng của người khác.

Hoàng đế ấn lồng ngực đang đập điên cuồng, khoát tay với nàng: “Nàng lui xuống đi, trẫm tự có cách...”

Chàng không thể ở cùng nàng dù chỉ một khắc.

Gương mặt của nàng, vẻ thẹn thùng của nàng, sự quyến rũ của nàng, tất cả mọi thứ của nàng, chàng đều đã chạm qua, cơ thể của chàng bao giờ cũng có phản ứng một cách thành thật.

Lần trước đã có lỗi với nàng, chàng không muốn làm tổn thương nàng nữa.

Phó Nhiêu nghe chàng có cách, nàng chợt tỉnh ngộ.

Tối nay chàng tổ chức tiệc tuyển chọn, mỹ nhân hiến nghệ, ngộ nhỡ chàng nhìn trúng ai, tuy miệng nói không nạp phi, nhưng nếu muốn nạp cũng là chuyện dễ dàng, nếu không, vẫn có cung phi theo hầu giá mà.

Lăng Hoa Độc này quả thực dễ giải.

Là nàng nhất thời hồ đồ, lại còn ở đây vắt óc suy nghĩ làm sao để phối thuốc giải.

Sau khi Phó Nhiêu “lĩnh hội” ý tứ của Hoàng đế, lập tức xách hòm thuốc đứng dậy. Đi được hai bước, vì có tính cẩn thận nên nàng nhanh chóng quay lại, ngồi xổm xuống, lấy ngân châm ra bắt lấy đầu ngón tay Hoàng đế chích một cái, nặn ra một chút máu giữ lại, sau đó nhanh nhẹn đóng hòm thuốc rồi ôm nó nhanh bước rời đi.

Hoàng đế vẫn luôn nhắm mắt, song tai lại vô cùng thính, lồng ngực chàng phập phồng theo hơi thở của nàng, bước chân nàng tựa như hàng nghìn viên đá vàng từng chút từng chút đè trên đầu tim của chàng, hơi ấm trào ra từ lồng ngực như nham thạch nóng chảy, đang va chạm dữ dội vào màng tim... theo cánh cửa đóng sầm lại, dòng nước ấm lặng lẽ ngừng chảy như thuỷ triều rút khi gặp giá lạnh.

Hoàng đế ngửa đầu hít sâu, cơ bắp căng chặt chậm rãi thả lỏng, chán nản tựa vào gối, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phó Nhiêu rời khỏi chính điện, vội vàng trở lại phòng hông, nàng thắp một cây đèn bạc, đi tới dược phòng, nặn giọt máu đọng trong ngân châm vào một cái đĩa nhỏ, sau đó phối thuốc giải dựa vào độc tính.

Chàng là đế vương, thân thể liên quan đến giang sơn xã tắc, không thể qua loa.

Khoảng hai khắc đồng hồ sau, Phó Nhiêu đã phối thành công thuốc nước, khi nàng nhỏ thuốc nước vào giọt máu kia, màu sắc của giọt máu lập tức có thay đổi, trở thành màu đỏ tươi, Phó Nhiêu mỉm cười, nàng đã phối ra thuốc giải.

Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, nàng đã giúp tổ mẫu nghiên cứu thuốc, bảy tuổi có thể nhận ra mấy trăm loại dược liệu, sau khi phụ thân và tổ mẫu lần lượt qua đời, nàng vừa gánh vác gánh nặng việc nhà, hễ có thời gian rảnh là lấy mấy chục quyển sổ tay hành y tổ mẫu để lại lật xem, dựa theo phương thuốc ghi chép để phối thuốc.

Sau khi vào kinh, bởi vì nàng hiểu y thuật, cũng thường xem bệnh tặng thuốc cho bác gái hàng xóm, dần dà tích lũy được chút danh tiếng trên phố, nàng chỉ định dựa vào danh tiếng của mình để từ từ bắt đầu buôn bán chút dược hoàn phụ cấp cho gia đình, đáng tiếc Từ Gia chê nàng xuất đầu lộ diện, nói cái gì mà ngày sau hắn muốn làm quan lão gia, không mong thê tử của mình bị người ta gọi là nữ thầy thuốc.

Khi đó mọi chuyện của nàng đều dựa dẫm vào Từ Gia, nghĩ chờ hắn đỗ đạt, nàng chính là quan phu nhân, không thể làm cho hắn mất mặt nên đành thôi.

Dù vậy, những năm này nàng chưa bao giờ bỏ bê nghề này, hàng ngày nghiên cứu tập luyện.

Không ngờ, sau khi rời khỏi Từ Gia, nàng lại thoát khỏi rào cản và có thể thực sự phát huy tài năng của mình.

Nàng chuyên tâm tỉ mỉ, lại cực kỳ có thiên phú, nền tảng vững vàng, giờ đây tuy tay nghề điều chế thuốc của nàng không thể gọi là trình độ cao thâm, nhưng cũng được xưng tụng hai chữ “tinh xảo”, sau khi vào Thái Y viện, nàng có nhận thức rõ ràng hơn về trình độ của mình, càng ngày càng tự tin, cũng càng thêm kiên định trên con đường hành y.

Không ai có thể ngăn cản nàng.

Hoàng đế cũng không được.

Phó Nhiêu đun nóng thuốc nước, chế thành ba viên dược hoàn, bỏ vào trong một hộp gấm nhỏ, đứng dậy định đưa đến chính điện.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Gió lạnh thổi vào từ khe cửa sổ, Phó Nhiêu khoác lên mình một chiếc áo choàng vải gấm, nàng bận rộn một hồi nên miệng lưỡi khát khô, bưng chén trà lên uống một ngụm trà lạnh, phế phủ cũng run rẩy theo, nhưng nàng mặc kệ rét lạnh, cúi đầu thổi đèn, ôm hộp gấm ra cửa.

Sương cuối thu dày đặc, hành cung thắp đèn đuốc sáng trưng, cờ xí cắm khắp nơi bay phần phật trong gió lạnh. Trăng sáng treo tít trên cao, chiếu sáng cả phía chân trời, làn mây mù mỏng manh tan dần, chắc ngày mai thời tiết tốt.

Dáng người mảnh khảnh của Phó Nhiêu vội vàng đi vào hành lang điện Càn Khôn, dọc theo hành lang vòng tới mái hiên sau đại điện, nàng đi ngang qua phòng hông nhìn thấy Lãnh Hoài An khom người rùng mình ở cửa.

“Huyện chúa, sao ngài lại đến đây?” Lúc Lãnh Hoài An nhìn thấy nàng, ánh mắt y sáng bừng, dời mắt sang nhìn trong tay nàng, thấy một hộp gấm gỗ tử đàn, đây là hộp chuyên đựng dược hoàn của Thái Y viện, y nhận ra: “Cái này là thuốc giải đã phối xong rồi?”

Phó Nhiêu gật đầu.

Lãnh Hoài An kích động đến nỗi suýt nữa oà khóc : “Tốt quá rồi, Huyện chúa, mau vào cứu bệ hạ đi.”

“Bệ hạ không gọi nương nương sao?”

Lãnh Hoài An cười khổ lắc đầu: “Không có đâu, hỏi vài lần đều không chịu...” Y thầm liếc Phó Nhiêu một cái, thở dài nói: “Huyện chúa, lão nô liều chết nói một câu không nên nói, từ hôm ở chái nhà về sau, bệ hạ chưa từng đến hậu cung… Bệ hạ đây là…”

“Công công, chúng ta mau vào cho bệ hạ uống thuốc giải.” Phó Nhiêu lạnh giọng cắt đứt vế sau của y, vừa sai người đi lấy hòm thuốc, vừa cúi người đi vào trong.

Lãnh Hoài An do dự có nên đuổi theo hay không.

Phó Nhiêu thấy y hấp tấp, dở khóc dở cười nói: “Công công, nếu bệ hạ đã lâm hạnh phi tử, dùng thêm dược hoàn này cũng có thể giải lượng độc còn dư, bây giờ bệ hạ còn đang chịu đựng, muốn nhanh chóng giải độc, không những phải uống thuốc mà còn phải dùng thuật châm cứu, công công mau đến đây đi.”

Lúc này hai người mới bước nhanh đẩy cửa ra, đi vào noãn các.

Phó Nhiêu bưng hộp gấm, nàng ngước mắt thấy bóng người mặc y phục vàng rực trên giường, đang nằm nghiêng quay người vào trong, mặc dù không thấy rõ biểu cảm của chàng, nhưng xem ra không được tốt lắm.

Phó Nhiêu bước nhanh về phía trước, phân phó Lãnh Hoài An: “Lấy chút nước ấm.”

Chốc lát sau, nội thị vội vàng mang hòm thuốc vào, Phó Nhiêu đưa hộp gấm cho Lãnh Hoài An: “Mau đút thuốc cho bệ hạ.” Nhận lấy hòm thuốc trong tay nội thị, nàng để ở một bên, lấy túi da trâu ra, trải trên bàn cao bên cạnh sạp, chờ để châm cứu.

Hoàng đế được Lãnh Hoài An nâng dậy, hơi dựa người vào gối, Phó Nhiêu nhìn kỹ sắc mặt chàng, thấy đường nét khuôn mặt chàng kéo căng, vẻ mặt cương quyết mạnh mẽ giờ đã cực kỳ tệ, xem ra lượng Lăng Hoa không ít, những nữ nhân này vì muốn được Hoàng đế sủng hạnh mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

Đầu óc Hoàng đế đã choáng váng chịu không nổi, chàng ngơ ngẩn ngước mắt, một dung nhan khi sương tái tuyết(*) đập vào mắt.

(*)Khi sương tái tuyết: một thành ngữ ví von biểu cảm lạnh nhạt, nghiêm túc như sương tuyết.

Mũ trùm của nàng được may một vòng lông thỏ mềm mại, bao quanh khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, đôi mắt đen nhánh ấy chợt liếc Hoàng đế một cái, con ngươi đen như mực của chàng bỗng co rút lại.

Phó Nhiêu thấy tình hình của chàng không đúng, hai má đỏ bừng, nàng xấu hổ đưa lưng với chàng, giấu mặt sau mũ trùm đầu, thúc giục Lãnh Hoài An: “Đã xong chưa?”

Lãnh Hoài An vội vàng dỗ Hoàng đế há miệng, nhét một viên thuốc vào, cho uống một ngụm nước: “Xong rồi, xong rồi...”

“Ta sẽ châm cứu!” Phó Nhiêu cởi mũ trùm ra, áo choàng bằng gấm mềm mại rơi xuống, nhẹ nhàng như tuyết, giống như bươm bướm cởi áo khoác.

Lãnh Hoài An thấy Hoàng đế nằm yên ổn, không còn đề phòng nữa nên y nhanh chóng lui ra.

Lúc này Phó Nhiêu cúi người đi lấy ngân châm, đến khi nàng xoay người, đã thấy đôi mắt đen của nam nhân tỏa ra sóng nhiệt cuồn cuộn, hai cánh tay vươn về phía nàng tựa như cánh cung, vòng eo đầy đặn chưa bằng một vòng tay của nàng đã bị chàng giữ trong lòng bàn tay.

Phó Nhiêu hoảng hốt ngước mắt, nàng chưa kịp nhìn rõ mặt chàng, song bên tai vang lên tiếng hít thở nặng nề của Hoàng đế, bị đối phương ôm vào lòng, chàng lật người lại, đè nàng xuống.

Đương nhiên Phó Nhiêu sẽ không để mặc cho chàng thuận lợi giở trò, nàng xoay eo sang một bên, liều mạng bò vào trong, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của chàng, nhưng tay nàng đang giơ ngân châm, lo lắng làm Hoàng đế bị thương, vội vàng tránh đi, vừa hay là cơ hội cho Hoàng đế, chàng nhào về phía trước, ép nàng đến mép sạp, cúi đầu, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

Tất cả sự hoảng hốt của nàng bị chặn lại trong cổ họng.

Lãnh Hoài An thấy cảnh này giật mình, có điều y vẫn không tiến lên, ngược lại rời khỏi điện không chút hoang mang, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Phó Nhiêu trơ mắt nhìn y rời đi, tức muốn sôi máu, muốn gọi y quay lại, không ngờ răng môi bị bịt kín không kẽ hở.

Nam nhân trên người nàng vô cùng không thành thật, bàn tay to lớn của chàng đặt ở thắt lưng nàng, cách lớp áo vuốt ve da thịt trơn mềm như tơ lụa, thậm chí còn bóp nàng, lực tay cực mạnh, hệt như muốn chà sát nàng vào trong xương và máu vậy.

Cánh hoa đầy đặn của nàng bị chàng nghiến mạnh... Cắn mà không kiêng nể gì cả, mang theo dấu vết lăng nhục.

Trong đầu chàng chợt nhớ lại lời Thái Hoàng Thái hậu nói hôm nay, nói nàng có tướng vượng phu, từng trợ giúp Từ Gia thi đậu Trạng Nguyên, sau này nhất định cũng có thể phụ tá Minh Quận vương đi đến chính đạo... ngọn lửa trong chàng ngay lập tức vọt từ lòng bàn chân tới ấn đường.

Đáy lòng vô phương cứu chữa chợt bùng lên một cơn giận dữ xưa nay chưa từng có, tức giận như thể lãnh địa thuộc về mình bị người ta xâm chiếm... cảm xúc ấy đột nhiên dấy lên và thật khó diễn tả bằng lời.

Cái gì mà tướng vượng phu, chàng nghe vậy thì nổi giận, một khi có tin đồn như vậy truyền ra, vô số người ngu muội sẽ lấy đủ loại lý do đến ngấp nghé hòng có được nàng.

Chàng không cho phép.

“Nàng là nữ nhân của trẫm, trẫm không cho phép nàng gả cho bất kỳ kẻ nào!”

Trong đầu Phó Nhiêu giống như có tiếng sấm rền lướt qua, nàng hết sức ngạc nhiên, thế nên đã quên chống cự.

Ngón tay thon dài của chàng luồn vào đuôi tóc Phó Nhiêu, nâng má nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Búi tóc nàng rối tung, đôi mắt ướt sũng rực sáng nhìn chàng, khuôn mặt ôn hòa ngày thường hiện ra vẻ tàn nhẫn, ánh mắt sắc bén, lại mang theo hơi thở xâm lược, như muốn nuốt chửng nàng.

Phó Nhiêu buộc mình tỉnh táo lại, thuốc giải còn chưa phát huy tác dụng, nàng phải tiến hành châm cứu cho chàng.

Nàng để mặc cho chàng làm loạn trên người, cẩn thận từng li từng tí đưa tay luồn qua dưới nách chàng, hai chiếc ngân châm lóe ra ánh huỳnh quang dưới ánh đèn.

Lúc đó, tiếng thở của Hoàng đế vang lên bên tai nàng, sóng nhiệt đánh úp đến, nàng ngân nga một tiếng, hô hấp trở nên khó khăn, nàng cố gắng nhẫn nại, đặt một chiếc ngân châm sang một bên, ngửa mặt bị ép thừa nhận cơn tàn sát bừa bãi của chàng, bàn tay nhỏ bé chống vào ngực chàng, cởi bỏ y bào của Hoàng đế, động tác này của nàng hoàn toàn thổi bùng ngọn lửa trong chàng, khiến chàng tự nghĩ rằng mình được khích lệ.

Nếu chàng đang nằm yên ổn, nàng căn bản không cần phải cởi xiêm y của chàng cũng đã có thể sờ đến huyệt vị để châm xuống, nhưng bây giờ chàng làm loạn, nàng chỉ còn cách lấy lùi làm tiến, nếu đổi lại là người khác, nàng đã sớm cắm một châm ở sau đầu người nọ, ngăn cản hành động của hắn.

Nhưng nàng không dám “hành hung” Hoàng đế, tội danh ám sát Thiên tử rơi xuống, đầu của trên dưới mười người Phó gia cũng không đủ để trảm.

Phó Nhiêu đập vỡ chiếc lọ và lắc đầu.

Ở trước mặt chàng, nàng đã không còn trong sạch nữa rồi.

Phó Nhiêu bị chàng đè không thể nhúc nhích, chỉ có thể lui ra sau dỗ dành chàng: “Bệ hạ, cởi y bào của ngài xuống đi...”

Hoàng đế hơi hé mắt ra một chút, ánh mắt nặng nề dán chặt vào mặt nàng, Phó Nhiêu lùi xuống sạp, nhanh nhẹt cởi bỏ y bào của chàng rồi vứt đi.

Phó Nhiêu vội vàng đứng dậy muốn kéo giáp vai của chàng, không ngờ thân ảnh to lớn ấy lại đè nàng xuống.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nàng nghiêng người sang một bên, khiến chàng bổ nhào vào khoảng không, Hoàng đế nào chịu buông tay, hai mắt đỏ ngầu đuổi theo nàng, tóm lấy cánh tay mịn màng của nàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phó Nhiêu bất đắc dĩ nghiêng người, một tay cầm ngân châm, tìm cơ hội qua khe hở trong lồng ngực nóng bỏng của chàng, nàng chỉ cần cắm ngân châm vào dưới nách chàng hướng lên trên ba tấc, huyệt Kiên Trinh là nơi giao nhau giữa cánh tay, vai và bụng, cánh tay chàng chắc chắn sẽ tê dại, rã rời mất lực. Đó cũng là nơi kinh mạch của gan, mật và thận giao nhau, vừa hay giúp chàng giải độc.

Đầu vai ướt đẫm một mảng, ngay sau đó là cơn đau âm ỉ ập đến, Phó Nhiêu thầm mắng Lãnh Hoài An một lượt. Sau đó nàng cắn răng, tập trung tinh thần, túm lấy cánh tay chàng, cẩn thận tới gần từng li từng tí.

Ngay khi nàng sắp thành công, nửa người bất ngờ không kịp đề phòng đã bị chàng kéo lên, Phó Nhiêu suýt nữa ngã xuống, buộc phải túm góc áo của chàng, nàng cố gắng kiễng chân chống đỡ, nhỏ giọng trấn an: “Bệ hạ... ngài hãy bình tĩnh lại, một lát nữa sẽ tốt thôi...”

Nàng cầu khẩn chàng với giọng nói đứt quãng.

Hai chữ bình tĩnh cuối cùng cũng hiệu nghiệm với chàng, Hoàng đế nhắm mắt lại, nặng nề phun ra một hơi nặng nề: “Xin lỗi... Nhiêu Nhiêu...”

Vừa buông tay ra, Phó Nhiêu lập tức nắm lấy cánh tay chàng, nhân cơ hội đâm một châm vào.

Cơ thể Hoàng đế run lên, cơn tê dại lan ra toàn bộ cánh tay, cơ thể ngã nhào về phía trước, mắt thấy mình sắp đè Phó Nhiêu xuống, chàng lý trí quay về phòng thủ, ôm eo nàng nghiêng người xoay tròn, khi lưng chạm đất, Phó Nhiêu được chàng ôm lấy, còn đầu thì đập mạnh vào lòng chàng.

Nàng không để ý tới cơn đau, vội vàng với lấy một chiếc ngân châm khác, quyết đoán đâm vào huyệt kiên trinh bên còn lại cho chàng, Hoàng đế hoàn toàn nằm im.

Phó Nhiêu mệt mỏi thở hồng hộc, nàng tựa vào góc tường không thể động đậy, mồ hôi dính vào tiểu y, khó chịu vô cùng.

Một lúc sau, nàng thở hổn hển, cụp mắt nhìn xiêm y không biết bị cởi một nửa từ lúc nào, lộ ra trung y trắng như tuyết. Tất nhiên Phó Nhiêu thấy xấu hổ, quay mặt đi quấn chặt xiêm y đang tuột xuống, che đi dấu vết đậm nhạt, nàng đang định đứng dậy thì đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống, một bàn tay vươn tới nâng nàng dậy.

Không biết Hoàng đế đã bình phục từ khi nào, áo bào mãng long màu vàng nhạt treo lỏng lẻo trên người, hàng khuy chưa cài đàng hoàng, có lẽ chàng thấy Phó Nhiêu ngã nên vội vàng đến đỡ, khiến xiêm y mở rộng một nửa, lộ ra lồng ngực săn chắc.

Chắc dược tính được giải hơn phân nửa, vẻ mặt chàng lúc này đã tỉnh táo.

Hoàng đế vừa cài khuy áo trên người, đôi mắt vừa nặng nề nhìn chằm chằm Phó Nhiêu.

Ban đầu chàng không ngờ Phó Nhiêu sẽ đến, càng không ngờ sự xuất hiện của Phó Nhiêu đã hoàn toàn kích thích dược tính, đến nỗi chàng suýt chút nữa gây ra sai lầm.

Nha đầu này dễ dàng làm rối tâm trạng của chàng hơn chàng nghĩ nhiều.

Đôi mắt Phó Nhiêu đen láy, đuôi mắt hiện lên một vết đỏ tươi.

Ánh mắt của chàng quá nóng bỏng khiến gò má nàng nóng bừng, Phó Nhiêu tránh tầm nhìn của Hoàng đế, nàng bước tới bên cạnh sạp, quấn áo choàng tơ tằm quanh người, thu dọn hòm thuốc rồi ôm vào lòng, cũng không nhìn chàng, chỉ hơi quỳ gối, cúi đầu lạnh lùng nói: “Bệ hạ, thần nữ cáo lui...”

Hoàng đế bước một bước, muốn đi giữ nàng lại, đôi môi động đậy, song cuối cùng cũng không nói gì, trơ mắt nhìn nàng rời đi.

Nửa canh giờ sau, Tam Hoàng tử ầm ĩ kêu đau bụng, sau khi điều tra, một cung nữ bất cẩn cho Hoàng tử ăn phô mai lạnh khiến Tam Hoàng tử trên thì nôn, dưới thì tiêu chảy, Hoàng hậu còn hoảng sợ vì chuyện cung Thiên Vũ náo loạn, không cách nào lo liệu cho Tam Hoàng tử được, lại lấy lý do mình bệnh cũ tái phát, chủ động thỉnh chỉ với Hoàng đế, đưa Tam Hoàng tử tới cung của Thục Phi.

Hoàng đế lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, chàng nghi ngờ Thục Phi làm loạn trong chuyện này, Hoàng hậu dễ dàng buông tay cũng làm người ta khó hiểu, ngoài ra chàng cũng hơi nghi ngờ Hoàng hậu có liên quan đến việc hạ độc ở cung Thiên Vũ, nhưng vì suy nghĩ cho con nên chàng đã ân chuẩn.

Chàng không biết, bên Thái Hoàng Thái hậu đã gây áp lực lớn cho Hoàng hậu, hiện giờ Hoàng hậu muốn đối phó với cung Từ Ninh, nào có rảnh rỗi xử lí Thục Phi, nên dĩ nhiên muốn thả cho Thục Phi một con ngựa

Cẩm Y vệ làm việc như sấm rền gió cuốn, một canh giờ sau đã điều tra rõ chân tướng.

Một vị quý nữ họ Khương bị đẩy ra chịu tội.

Lưu Đồng vừa tống Khương gia vào ngục, vừa trở về điện Càn Khôn bẩm báo.

“Bệ hạ, người đứng sau có thủ đoạn vô cùng cao tay, mọi manh mối đã bị bóp nát sạch sẽ, thần nghi ngờ vị Khương cô nương này cũng không phải hung thủ thực sự.”

Hoàng đế tâm như gương sáng, chàng đè ấn đường, suy nghĩ rồi nói: “Bề ngoài thì nói kết án, nhưng vẫn tiếp tục âm thầm điều tra, nhất định phải bắt toàn bộ kẻ tiểu nhân làm việc xấu xa núp đằng sau cho trẫm.”

Vẻ mặt Lưu Đồng chợt thay đổi, đáy mắt hiện lên tia sắc bén.

Thẩm Dữu không có khả năng hạ độc Hoàng đế, hẳn là có người gài bẫy hãm hại nàng ấy để ngăn cản Thẩm Dữu tiến cung, người có hiềm nghi lớn nhất là mười vị quý nữ, nếu đã có khả năng động thủ ở cung Thiên Vũ thì nhất định phải có cung phi giúp đỡ. Mà nghi phạm lớn nhất trong cung chính là Hoàng hậu và Thục Phi. Vậy nên, người đứng đằng sau việc này chắc chắn không chỉ có một bên.

Đương nhiên Hoàng đế không muốn nạp phi, lý do là gì? Vì chắc chắn trong lòng Hoàng đế đã có người, người nọ không phải ai khác mà chính là Phó Nhiêu.

Nhưng hiện tại, Hoàng đế nói muốn bắt toàn bộ kẻ tiểu nhân làm chuyện xấu núp sau lưng, chẳng lẽ Hoàng đế đã có bất mãn với hai cung?

Hắn đã hầu hạ bên cạnh Hoàng đế ngần ấy năm, không có đôi mắt tinh tường thì không thể đảm nhiệm trọng trách này được.

Bây giờ Hoàng đế phải lòng Phó thị, dĩ nhiên một vài người trong hậu cung phải rời đi.

Những trở ngại cản trở Phó thị vào cung, nhất định phải được quét sạch.

Chỉ cần hoàn thành mọi việc theo ý muốn của Hoàng đế thì chức Đô chỉ huy sứ Cẩm Y vệ của hắn mới có thể làm lâu dài.

Trong lòng Lưu Đồng đã tính toán: “Bệ hạ yên tâm, thần có phương án dự phòng, nhất định sẽ trả lại chân tướng cho người.”

Hôm sau, mặt trời lên cao, bầu không khí cuối thu mát mẻ.

Cuộc săn mùa thu diễn ra đúng hạn.

Vụ án đêm qua kết thúc, hôm nay mọi người như trút được gánh nặng, ngoại trừ Thẩm Dữu và một vài khuê tú, hầu hết các cô nương đều sớm tụ tập ở bãi săn từ sớm, họ mặc áo giáp sát người, người thì cưỡi ngựa hóng gió, người thì to gan lập nhóm vào núi săn bắn, sắc mặt ai nấy đều phơi phới, vui vẻ ra mặt, như thể họ không hề bị ảnh hưởng bởi sóng gió đêm qua.

Giờ Thìn, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, nhuộm khắp khu rừng.

Sau khi Lễ bộ cử hành nghi điển săn bắn mùa thu, Hoàng đế hạ lệnh vào núi, các thế gia công tử và các quân tướng sĩ phóng ngựa vào rừng như thủy triều.

Vào mỗi dịp săn bắn mùa thu hằng năm, Thái Y viện đều cực kỳ bận rộn, bởi vì tình hình đi săn luôn khó lường nên thường xuyên có người bị thương.

Thái Y viện có biện pháp đề phòng từ lâu, sáng sớm đã dựng lều trên bãi cỏ bên ngoài bãi săn, điều động toàn bộ nhân lực và các loại thuốc sơ cứu đến đó.

Phó Nhiêu thân là Điển Dược sứ kiêm ngự y tạm thời, tất nhiên phải canh giữ ở lều bạt.

Đàm Chính Lâm đứng cân nhắc kỹ càng trước một tấm bản đồ trong sổ sách, mấy năm nay ông ta đều tùy giá ở Yến Sơn, đã quen thuộc địa hình nơi này, ông ta nheo mắt nhìn Phó Nhiêu cúi đầu bận rộn, lạnh lùng hừ mấy tiếng.

Nếu Hoàng đế biết được chuyện năm ấy thì nhiều năm cố gắng của ông ta sẽ trở nên công cốc, mạng sống khó giữ, sao ông ta có thể nhẫn nại được .

Phó Nhiêu ơi Phó Nhiêu, ai bảo ngươi lanh chanh đâm đầu vào Thái Y viện cơ chứ.

Hôm nay chính là ngày chết của ngươi.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Lần này không được đâu, còn một vài hiềm nghi lớn nữa, lần hoài thai em bé cũng ở hành cung.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Số ký tự: 0