Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 21

2024-12-02 08:47:01

Dưới màn mưa, không khí hoang vu của mùa thu ẩn giấu gió lạnh.

Ngọn lửa trong hang sáng rực, ấm áp như mùa xuân.

Hoàng đế đã cởi áo ngoài, để lộ cổ tròn màu đen, mũ bằng ngọc bích, dáng vẻ tao nhã hơn thường ngày một chút, mặt mày ôn hòa, ánh mắt sâu thẳm như sóng dịu dàng trên mặt biển tĩnh lặng.

Người Phó Nhiêu vẫn lạnh ngắt, nàng khoanh tay ngồi co rúm bên đống lửa, trầm ngâm.

Một nắm tóc chưa khô dính trên vai nàng, Hoàng đế đưa tay giúp nàng vén lên.

Bàn tay của Phó Nhiêu run lên một chút, co quắp nhìn về phía chàng, đối diện với đôi mắt nhu hòa của chàng, hai má phiếm hồng, có chút không được tự nhiên nghiêng mặt qua: “Ta tự làm…” Giọng nàng khàn khàn.

“Trẫm giúp nàng…” Chàng nâng mái tóc nàng lên.

Phó Nhiêu không lay chuyển được chàng, liền nghiêng người phối hợp, quả thật thoải mái hơn một chút.

Chỉ một lát sau, thị vệ ở sát vách tìm được một huyệt động, nướng con chim hồi chiều săn được, dùng giấy da trâu bọc lấy những phần ngon nhất rồi cung kính đưa tới.

Phó Nhiêu đã sớm đói đến không nhịn được mà chống nửa người lên nhận lấy, động tác của nàng quá vội vàng, khiến mái tóc hất lên cao quẹt qua gò má Hoàng đế, mái tóc mềm mại lướt qua khuôn mặt chàng, Hoàng đế nhất thời hít thở không thông.

Phó Nhiêu hoàn toàn không nhận ra, nhận lấy giấy da trâu, xoay người quỳ xuống: “Bệ hạ, ngài dùng chút đi.”

Lông mày nàng dịu dàng như nước, bị đống lửa làm nóng khiến gò má ửng hồng, cực kì xinh đẹp, nàng cứ vậy mà nhìn chàng.

Hoàng đế cũng mềm lòng, nhận lấy, cầm trong tay, giọng nói trầm ấm cất lên: “Nơi này không có quân thần, nàng ăn trước đi.”

Phó Nhiêu im lặng một lát, cũng lười so đo những thứ này, cầm một cái chân bồ câu lên cắn nhẹ.

Hoàng đế thấy nàng ăn nhanh, xem ra là rất đói bụng, bản thân cũng ăn một chút, lại sợ miệng nàng dính mỡ, liền rót cho nàng một chén rượu.

Rượu mạnh trôi xuống cổ họng, nóng rát, cả người như sống lại.

Phó Nhiêu thở dài một hơi, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, giây lát sau, nàng ý thức được cái gì đó, sắc mặt bỗng dưng cứng đờ.

Hoàng đế thưởng thức xong một miếng thịt bồ câu, thấy thế cong mắt cười: “Làm sao vậy?”

Phó Nhiêu chậm rãi nhìn chàng một cái, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, hai người vốn có khả năng là trúng phải độc rắn, bây giờ lại uống rượu mạnh, sợ là sẽ đổ thêm dầu vào lửa.

Phó Nhiêu tâm sự nặng nề, ngay cả thịt bồ câu trong miệng cũng cảm thấy không ngon nữa.

Hoàng đế thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt sợ hãi, giống như đang rất ngại ngùng, chàng không biết trong lòng nàng lo lắng, tưởng là uống rượu chàng đưa nên ngượng ngùng, cười nói: “Trẫm cũng không phải lần đầu tiên hầu hạ nàng, nàng còn ngượng ngùng?”

Hai chữ “hầu hạ” khiến Phó Nhiêu mặt mày đỏ ửng.

Trong lòng nàng như thêm nước vào chảo dầu, vừa thẹn thùng vừa hờn dỗi: “Bệ hạ...”

Một tiếng bệ hạ mềm mại dịu dàng.

Hoàng đế đạt được ý xấu, vui vẻ nói: “Hôm nay xảy ra chuyện gì, nàng nói cho trẫm nghe.”

Phó Nhiêu nén lại trong lòng, nghĩ đến chuyện Đàm Chính Lâm, nàng cũng không có ý định giấu giếm chàng, liền nói thẳng: “Bệ hạ, hắn là Viện chính của Thái Y viện, ta chỉ là một Điển Dược sứ, đây là phạm thượng, xin ngài trị tội.”

Hoàng đế cười chậm rãi, nâng nàng dậy: “Nha đầu ngốc, nàng làm đúng mà còn có thể tùy ý để người khác hãm hại nàng sao? Trẫm tán thưởng sự can đảm của nàng.”

Phó Nhiêu biết chàng trước sau như một luôn che chở nàng, sẽ không trách nàng: “Chỉ là trong tay hắn vẫn còn một góc áo bào của ta, lúc ấy tình thế cấp bách không còn cách nào khác, lỡ như hắn quay lại chỉ ra ta...”

“Trẫm đã giết hắn rồi.”

Trong đầu Phó Nhiêu nổ đoàng một cái: “Hả?”

Hoàng đế đưa tay nhẹ nhàng phủ lên mặt nàng, ôm lấy nửa khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhìn nàng: “Trẫm can đảm hơn người, trẫm đương nhiên nên thay nàng giải quyết hậu quả...”

Giọng nói của chàng quá dịu dàng, mang theo cảm giác bảo vệ mạnh mẽ, đánh mạnh vào trái tim nàng.

Phó Nhiêu giật mình sửng sốt, một lúc lâu không thốt được ra lời.

Chàng quá tốt đối với nàng, luôn che chở khiến nàng không biết phải làm sao, cũng không thể báo đáp.

Chàng tình thâm nghĩa trọng như vậy, nàng làm sao chịu nổi.

Ban đầu nàng chỉ cho là chàng muốn thân thể của nàng, giận nàng không chịu vào cung làm xúc phạm uy nghiêm của chàng, nhưng hôm nay chàng không màng nguy hiểm, bất chấp mưa gió như vậy, vào rừng sâu tìm nàng, nhất định là chàng đã có chút thích nàng.

Nàng có gì đáng để chàng như vậy chứ?

Lòng tràn đầy sầu khổ, so với mùa thu lạnh lẽo kia lại càng sầu khổ hơn.

Trong lúc nàng ngẩn người, Hoàng đế lấy khăn tay ướt đặt ở trên người nàng ra, cẩn thận lau dầu mỡ trong tay nàng: “Yên tâm, Lưu Đồng lấy lý do tổn hại thánh vật để giết hắn, không liên quan đến nàng.”

Khăn tay dùng xong, bị chàng ném vào trong đống lửa, phát ra tiếng rít, một lát liền cháy thành tro.

“Trẫm sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến nàng, không một ai.”

Phó Nhiêu nhìn chàng khó hiểu, giống như con rối gỗ.

Hoàng đế bật cười: “Sao lại ngẩn ra vậy?” Chàng nghiêng người tới gần nàng, nhẹ nhàng vuốt mũi nàng.

Mùi Long Diên hương quen thuộc thấm vào chóp mũi nàng, từng chút từng chút khiến nàng tỉnh táo lại, nàng nghiêng người kéo khoảng cách xa ra, tránh khỏi hơi thở của chàng.

Người nam nhân trước mặt không mặc hoàng phục màu vàng sặc sỡ, không có cung điện trang nghiêm uy nghi kia làm nền, trong lòng đối với chàng ít đi vài phần sợ hãi, vì thế mới thất thần.

Không thể, cho dù chàng có tốt hơn nữa, hoàng cung cũng không phải là nơi nàng đi về.

Phó Nhiêu lặng lẽ rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay chàng, đứng dậy ôm bình lưu ly trong góc về, quỳ xuống trước mặt chàng.

“Bệ hạ, đây là một cây hoa Ngũ Hành Linh Đằng.”

Ánh mắt Hoàng đế dời qua, dây mây xanh quấn quanh cành cây, cuối cùng ở đầu cành nở ra một đóa hoa nhỏ ngũ sắc, đóa hoa không lớn nhưng lại cực kỳ diễm lệ: “Thì ra đây là hoa Ngũ Hành Linh Đằng, trẫm cũng từng nghe qua, cực kỳ hiếm thấy, rất khó tìm”.

“Đúng vậy!”

“Hoa này có công hiệu cải tử hồi sinh...” Phó Nhiêu vẻ mặt trịnh trọng, trong lòng e ngại và căng thẳng đan xen, đây là cơ hội tốt nhất để nàng thẳng thắn bày tỏ, thiên thời địa lợi nhân hòa...

Đang định mở miệng, ánh mắt Hoàng đế sâu kín dừng ở trên gốc cây đằng hoa kia, tính toán suy nghĩ của nàng: “Nhiêu Nhiêu, khi còn bé nàng thường vào núi hái thuốc sao?”

Hôm nay nàng gan dạ sáng suốt và bản lĩnh như vậy nhất định không phải dễ dàng mà có được.

Phó Nhiêu tim đập thình thịch, nghe vậy, nàng chậm rãi thở dài, mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, ta từ ba tuổi đã có thể đan giỏ, tổ mẫu ta liền dẫn ta lên núi, mặc dù ta không biết võ nghệ nhưng cũng học được chút kĩ năng, tổ mẫu dạy ta phân biệt phương hướng ở núi sâu rừng già như thế nào, làm sao để thoát khỏi nguy hiểm...”

Sau đó lại nói đến chuyện thỉnh thoảng nàng một mình vào núi hái thuốc đổi lấy tiền trang trải cho gia đình.

Phó Nhiêu mở hộp ra, thao thao bất tuyệt, nhằm tăng thêm can đảm cho mình, cũng là vì để Hoàng đế hiểu nàng hơn, nàng là một đứa trẻ thôn quê, không thích hợp vào cung.

Nhưng Hoàng đế càng nghe sắc mặt lại càng khó coi, đến cuối cùng ngực lại nhói đau.

“Trẫm không biết nàng chịu khổ như vậy...”

Phó Nhiêu ngại ngùng cười cười: “Con nhà nghèo từ sớm đã phải phụ giúp gia đình rồi”.

Hoàng đế hơi tựa ở mép giường, chậm rãi gật đầu: “Sau này nàng không cần gánh vác mọi thứ nữa, chỉ cần nói hết ra, tất cả đều có trẫm ở đây...”

Phó Nhiêu miễn cưỡng cười, im lặng một lát, đưa bình lưu ly kia về phía trước: “Bệ hạ, đây là vật đáng giá nhất trong tay thần nữ, cũng là thứ mà thần nữ dùng mạng đổi lấy, thần nữ dâng nó cho bệ hạ...”

Hoàng đế thần sắc khẽ động, trong lòng hơi có dự cảm không ổn, chần chờ nói: “Đã là nàng dùng mạng đổi lấy, nàng nên cất kỹ, dâng cho trẫm làm gì?”

“Không...” Phó Nhiêu lắc đầu, dịch đầu gối đi về phía trước tới gần một chút, ngữ khí thành khẩn: “Bệ hạ, ngài đối xử với ta quá tốt, ta không có gì báo đáp, cho nên ta muốn đem...”

Đôi môi đỏ mọng của nàng mấp máy, run rẩy, đối mặt với vẻ mặt ngày càng nghiêm túc của chàng, nàng do dự, lòng từng chút trầm xuống, rất muốn từ bỏ, nhưng không biết là dũng khí từ đâu tới, nén lại những giọt nước mắt bướng bỉnh, dứt khoát nói: “Muốn hiến vật này cho bệ hạ, để trả ơn bệ hạ.”

Gió tàn như sương đâm vào trái tim ấm áp của chàng, từng chút dập tắt hy vọng cùng với vui mừng trong lòng chàng.

Chàng trải qua bao nhiêu trắc trở, bỏ lại tất cả cận thần trong cung, đội mưa phi ngựa tới vùng hoang vu chỉ vì bông hoa này sao?

Trong nháy mắt trên mặt chàng hiện lên vẻ thâm trầm, chàng bỗng dưng cười nhạo ra tiếng, giống như là không hiểu lời nàng nói, dời tầm mắt xuống: “Trẫm không biết chế thuốc, thứ này có tác dụng gì?”

Phó Nhiêu không biết trong lòng mình có cảm giác như thế nào, lúc thì như cho dầu vào nước sôi, lúc thì như lội qua hầm băng, hô hấp lúc nhanh lúc chậm, không biết nên nói cái gì, đôi tay cầm bình lưu ly, thân thể mềm mại run rẩy nhưng không có dấu hiệu di chuyển.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bên trong động yên tĩnh đến kỳ lạ, gió lạnh cuốn vào như dao găm, lại làm bùng lên đống lửa, đống lửa kia cũng không cam lòng yếu thế, ban đầu ảm đạm nhưng trong nháy mắt ngọn lửa nổi lên, cháy càng ngày càng lớn.

Phản chiếu ngọn lửa cháy rực, ánh sáng trong đáy mắt chàng từng chút bị dập tắt.

Tiếng gió lạnh gào thét vang lên bên tai.

Rất lâu sau, chàng ném chuỗi hạt đang đùa nghịch trong tay về phía đống lửa, lạnh lùng nói: “Nàng muốn dùng loại thảo mộc quý này để chấm dứt tình ý giữa trẫm và nàng sao?”

Tim Phó Nhiêu giống như bị kim đâm, đau đến suýt nữa rơi lệ, nàng cắn môi, mắt vẫn cụp xuống, ngầm thừa nhận.

Chàng ngàn dặm xa xôi chạy tới cứu nàng như vậy, nàng lại không biết tốt xấu, trong lòng hổ thẹn nhưng không hối hận. Nếu không làm vậy thì không thể cắt đứt ý niệm trong lòng chàng.

“Bệ hạ, ta có lời muốn nói với ngài…”

“Ta biết...” Giọng nói của chàng vang lên ôn hòa, cùng với tiếng mưa rơi ập vào tai nàng, chặn lời nàng.

Chàng nghiêng người lại, bàn tay rộng đặt lên má nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm nàng, xoa dịu ưu sầu kia, nàng vô cùng run rẩy, sóng nước trong bình lưu ly lắc lư theo, nàng muốn né tránh tay của chàng, nhưng hơi thở mát lạnh của chàng xen lẫn Long Diên hương, giống như có một ma lực nào đó vây chặt lấy nàng, đôi mắt hạnh nhân của nàng kinh ngạc không thể cử động.

“Trẫm đều biết, nàng rất trân quý bình thảo mộc quý này, cho nên muốn dùng nó để tạ ơn trẫm nhưng trẫm không cần.” Chàng nâng nửa khuôn mặt của nàng ở lòng bàn tay lên, chăm chú nhìn dung mạo đẹp như ngọc của nàng, ánh mắt mang theo ánh sáng thiêu đốt bức người.

“Trẫm tới tìm nàng, là trẫm cam tâm tình nguyện, làm chuyện mình muốn làm và thích làm, trẫm rất vui, không cần nàng cám ơn, nàng cũng không cần cảm thấy gánh nặng.”

Chàng luôn như vậy, nhìn thấu tâm tư của nàng, tránh né lời nói của nàng mà không để lại dấu vết.

Trí tuệ cùng sự khiêm tốn này, người thường khó có thể sánh bằng.

Nếu chàng là một người đàn ông bình thường, thì chắc chắn sẽ là một người chồng tốt… Nàng nghĩ như vậy.

Phó Nhiêu nhắm mắt lại, trong lòng hơi chua xót.

“Bệ hạ, tại sao ngài lại tốt với ta như vậy?”

Hoàng đế dường như cảm thấy lời nàng hỏi rất ngốc, nhẹ nhàng cười cười, gõ gõ ót nàng, giọng nói mang theo yêu chiều: “Bởi vì, trẫm thích nàng…”

“Làm sao có thể? Ngay cả Từ Gia kia cũng ghét bỏ ta xuất thân bần hàn, sao ngài lại để ý tới ta?” Nàng nhỏ giọng nói thầm.

Hoàng đế nghe vậy cười lớn, âm thanh vang vọng trong hang không dứt.

Nàng là tễ nguyệt phong quang(*) trong mắt chàng nên nàng hoàn toàn có thể.

(*)Tễ nguyệt phong quang: một thành ngữ chỉ khung cảnh trong trẻo và bầu trời trong xanh sau cơn mưa, nó cũng dùng để ẩn dụ miêu tả tính cách và tâm hồn cao thượng, đẹp đẽ của con người.

Nàng nhìn chàng không nhúc nhích.

“Nàng thực sự hoài nghi tâm tư trẫm dành cho nàng? Hay là muốn kiếm cớ từ chối trẫm?”

Phó Nhiêu rũ mắt, những ngón tay đỏ xoắn vào nhau, vô cùng phiền não.

Lại bị chàng nhìn thấu.

Thật sự là nàng không gì có thể qua mắt được chàng.

Trong giây lát, Hoàng đế nheo mắt lại, nắm lấy cằm của nàng, buộc nàng nhìn chàng, thiên uy bẩm sinh của chàng tỏa sáng trong đáy mắt nàng.

“Nhiêu Nhiêu, trẫm sẽ không ép buộc nàng… nhưng trẫm cũng sẽ không buông tay.”

Ánh mắt Phó Nhiêu dừng lại, bả vai căng thẳng chậm rãi buông lỏng, không tự chủ được cười khổ một tiếng.

Quả nhiên, muốn công khai cầu xin chàng buông tay là điều không thể.

Chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Hoàng đế rút bình lưu ly trong tay nàng ra, đặt ở chỗ ẩm ướt nơi cửa động, quay người lại thấy lửa hơi nhỏ dần liền đích thân thêm chút củi khô.

Phó Nhiêu chán nản quỳ ở đó, thoáng nhìn thấy chàng đang làm việc, vội vàng đứng dậy, lấy gậy gỗ trong tay chàng: “Bệ hạ, để ta…”

Nàng cầm cây gậy gỗ kia, Hoàng đế lại không nhúc nhích, chỉ liếc mắt nhìn nàng cười: “Thế nào, trẫm sống an nhàn sung sướng nên không biết làm chuyện này?”

“Ngài là thiên tử, chuyện như vậy vẫn nên để thần nữ làm…” Nói xong, nàng lại muốn lấy đi cây gậy trong tay chàng.

Hoàng đế đẩy cánh tay nàng ra, nghiêng mắt nói: “Nhiêu Nhiêu, nơi này không có quân thần, nàng là cô nương, theo lý trẫm phải chăm sóc nàng...”

Phó Nhiêu đang muốn trả lời lại thấy ánh mắt chàng dời tới cổ áo nàng, nàng hơi cụp mắt nhìn xuống, thấy áo mình chẳng biết từ lúc nào đã lỏng ra một chút, để lộ một mảng da thịt trắng như tuyết, nàng cuống quýt che lại, xoay người thắt cổ áo, hai tai cũng đỏ cả lên.

Hoàng đế cười mà không nói, tìm chút củi khô, đốt lửa lớn.

Một lát sau chàng ngồi ở trên đống cỏ: “Khi còn bé trẫm không được cưng chiều, thân phận mẫu phi lại thấp kém, là người mà ở trong cung ai cũng có thể chèn ép, đến một lần, Bắc Nhung bất ngờ xâm chiếm, biên quan báo nguy, lúc đó trong triều võ tướng đang hỗn loạn, trẫm nắm lấy cơ hội xin ra trận, khi đó, trẫm mới mười bốn tuổi...”

Phó Nhiêu mặc kĩ lại xiêm y, rót cho chàng một chén rượu: “Bệ hạ mười bốn tuổi đã dẫn quân ra trận?”

Đang muốn cúi người ngồi xuống, nàng chợt cảm thấy trước mắt tối sầm, nàng quơ tay, ý thức trong đầu dần dần lâm vào hỗn độn.

Nàng đờ đẫn nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt, dường như chàng là điều tuyệt vời nhất trên thế gian này, nàng chỉ muốn tới gần chàng, lại gần chút nữa, thậm chí có được chàng… Môi chàng mấp máy, nơi nơi đều hấp dẫn nàng đến vô cùng.

Không được, Phó Nhiêu, ngươi tỉnh lại đi.

Nàng không ngừng lắc đầu, nhưng ý thức lại bị chàng chiếm cứ.

Hoàng đế nhìn ngọn lửa hừng hực, cũng không nhìn thấy sự khác thường của nàng.

“Đúng vậy, Nhung Địch kia nghe nói trẫm chỉ có mười bốn tuổi nên nào có đặt trẫm vào trong mắt, mà trẫm nghĩ, bọn họ khinh địch chính là thời cơ duy nhất của trẫm, trẫm lệnh cho lão tướng đánh phía chính diện, bản thân lặng lẽ mang theo ba ngàn tướng sĩ, vượt núi băng rừng, ẩn nấp tại một chỗ trong rừng rậm ba ngày ba đêm, sau đó tấn công địch từ phía sau lưng. Hai bên giáp công khiến đối phương trở tay không kịp, trẫm chính là dựa vào trận chiến đó mà thiết lập uy quyền trong quân đội, về sau điều binh khiển tướng thì dễ dàng hơn nhiều…”

Hoàng đế nói xong, nhìn Phó Nhiêu, chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của nàng đờ đẫn, bộ dạng cũng ngẩn ngơ, cực kỳ thú vị.

Chàng nhẹ nhàng vuốt tóc mai rũ xuống của nàng, dịu dàng nói: “Mọi người đều biết trẫm là Hoàng đế lăn từ trên mũi đao tới, nói trẫm tàn nhẫn vô tình, trẫm cũng cho rằng đời này là như thế, nhưng mà Nhiêu Nhiêu, nàng có biết, hai canh giờ trước, Lưu Đồng nói cho trẫm biết rằng nàng đi lạc, trẫm có tâm trạng gì không?”

Gió lạnh cuốn theo ánh lửa nóng rực bay vào đáy mắt nàng, tâm trạng nàng nhộn nhạo, ý thức dính lại như keo, chỉ thì thào hỏi: “Tâm trạng gì?”

“Trong lòng trẫm chỉ có một ý niệm, phải tìm cho bằng được Phó Nhiêu của trẫm... Trẫm chỉ muốn nàng bình an không bị tổn hao gì dù chỉ là một cọng tóc...”

Giọng nói dịu dàng của chàng như tia nắng mặt trời xuyên thẳng qua mây, mở ra một khoảng trống trong lòng nàng, lòng nàng trào lên niềm chua xót dày đặc, xen lẫn một ít tình ý xa lạ khiến người ta không biết làm thế nào, cùng với khát khao kéo dài len lỏi tới tứ chi.

“Bệ hạ… Bệ hạ…”

Nàng nhẹ nhàng gọi chàng, nhẹ nhàng như mây.

Bóng đêm thấm vào trong màn nước, phản chiếu ánh mắt chàng, trái tim chàng bị tiếng gọi mềm mại trơn nhẵn này của nàng chiếm lấy.

Hai má nàng đỏ sẫm như máu, được ánh lửa làm nổi bật, huyết sắc kiều diễm kia dường như muốn phá vỡ da thịt mỏng manh mà nhỏ ra máu. Đôi môi hồng đào khẽ mở, ngước nhìn chàng với vẻ bối rối mê man, như thể chàng là kẻ thống trị trong thế giới ấy.

“Nhiêu Nhiêu, nàng nói cho trẫm biết, nàng có thích trẫm không?”

Khuôn mặt của Phó Nhiêu được chàng nâng lên lòng bàn tay, hai má nóng bừng, không tự chủ được cau mày, lắc lư trái phải, được bàn tay thô ráp của chàng vuốt ve, mang theo một chút tê dại, lòng nàng run rẩy theo, vô cùng tham lam lưu luyến sự ấm áp của chàng.

“Sao cơ?” Nàng mơ hồ hỏi.

“Nàng có thích trẫm không?”

Phó Nhiêu nhíu mày, đau khổ cân nhắc hồi lâu, lồng ngực bỗng dưng phập phồng không thôi, rất lâu sau, như tìm được lực chống đỡ nào đó, nàng nói như đinh đóng cột: “Không thích, bệ hạ, thần nữ không thích ngài!”

Ánh mắt Hoàng đế như bị tổn thương, im lặng một lát, nheo mắt lại, ngóng nhìn ánh lửa sáng rực kia, buông nàng ra: “Phó Nhiêu, nàng cứ vô tâm vô tình như thế sao?”

Lòng Phó Nhiêu có một tia mất mát, ánh mắt đuổi theo tay chàng, rất muốn kéo chàng trở về, lại bị lý trí giữ lại, sững sờ trả lời: “Đúng vậy, thần nữ luôn luôn vô tâm vô tình…”

Chàng nắm lấy hai tay mảnh mai của nàng, cười nói: “Nếu là vô tâm vô tình, vậy sao nàng lại tốt như vậy với Từ Gia? Nàng rửa tay nấu canh cho hắn, sắm sửa xiêm y cho hắn... À, trẫm hiểu rồi, suy cho cùng, nàng vẫn là chê trẫm già mà thôi...”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Phó Nhiêu nghe vậy, lồng ngực dâng lên một giọng nói mãnh liệt, vượt qua lý trí thoát ra khỏi răng môi.

“Không phải, bệ hạ, ngài không già... ngài, tại sao lại nói như vậy…” Nàng khổ sở mà khóc lên, vội vã nói: “Ngài anh minh thần võ, nam nhi trên đời này nào có thể sánh bằng...”

“Sao ngài có thể lấy bản thân ra so sánh với Từ Gia chứ, hắn là cái thá gì, xách giày cho ngài cũng không xứng, bệ hạ, ngài không nên nói như vậy...”

Hốc mắt nàng đỏ bừng, mắt như bị che một tầng hơi nước, thút thít: “Ngài nói như vậy, ta sẽ rất khó chịu, ta thật sự rất khó chịu...”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng nắm lấy tay chàng vuốt ve gò má mình, hận không thể móc tim ra.

Hoàng đế thấy thế thì bật cười, tiểu nha đầu này nhầm lẫn rồi sao, tại sao mở đầu và kết thúc lại không khớp nhau như vậy.

Nhưng lời của nàng, quả thực đã lấy lòng chàng, mặt chàng hiện lên ý cười: “Theo lời nàng nói thì nàng không muốn vào cung?”

Vào cung? Vào cung?

Đầu óc hỗn độn của Phó Nhiêu chợt trở nên cứng ngắc, não giống như bị trói chặt, nàng đau khổ lắc đầu: “Ta không muốn vào cung, bệ hạ, ta không muốn…”

Hoàng đế nghe vậy liền cười, liên tục gật đầu: “Quả nhiên là một cô nương xấu xa vô tâm vô tình!”

Chàng cúi người tới gần mắt nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm long lanh, quả nhiên là nhan sắc động lòng người.

Mặt nàng như muốn bốc cháy, hơi nóng ập vào toàn thân, thân hình xinh đẹp không thể chống đỡ, suýt nữa té ngã.

“Phó Nhiêu!” Hoàng đế nắm chặt tay nàng, ngăn cản động tác của nàng.

Phó Nhiêu cực kỳ không vui, xoay eo liều mạng giãy giụa, chàng bất đắc dĩ, kìm tay nàng lại: “Nàng làm sao vậy? Có phải nàng bị sốt không?”

Chàng sờ sờ gò má nàng, cảm thấy cực kỳ nóng, vẻ mặt cũng không đúng lắm, khác hẳn với nàng bình thường trầm tĩnh.

Ngoại trừ có bệnh, chàng thật sự không nghĩ ra nàng vì sao đột nhiên như vậy.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Phó Nhiêu đều liều mạng đẩy ngực chàng ra: “Bệ hạ, ta rất khát, rất khát rất khát...”

Xem ra là sốt thật rồi.

Bộ dạng đáng thương kia, giống như một con mèo nhỏ không ai cần khiến trái tim Hoàng đế mềm mại như có thể nhỏ ra nước.

Chàng rơi vào đường cùng, đành phải ôm lấy nàng, đi đến chiếc nón tre cách đó năm bước để lấy túi nước, nàng bệnh rồi, phải giúp nàng hạ sốt.

Chàng không biết rằng khi chính mình đi lên hai bước, cũng cảm thấy hơi khó khăn khi bước đi.

Chàng lắc đầu, buộc thần trí mình phải tỉnh táo, đỡ lấy nàng, khó khăn lấy túi nước, ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường, dỗ dành: “Nhiêu Nhiêu, đến đây, uống nước.”

Phó Nhiêu miệng lưỡi khô khốc, cơ thể dường như không chịu nổi, cầm lấy túi nước uống, nước lạnh rót vào cổ họng, lạnh lẽo trong suốt, cuối cùng nàng cũng kìm nén được hơi nóng trong cơ thể. Giọt nước rơi xuống má nàng, nàng lau mặt một cái, thở hổn hển, lý trí trở về phòng ngự. Nàng ngước mắt lên, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nhất thời hoảng sợ, vội vàng giãy khỏi vòng tay của chàng, vội lui người về: “Bệ hạ…”

Hoàng đế bất ngờ không kịp đề phòng bị nàng đẩy một cái, trở tay chống trên mặt đất, sững sờ nhìn nàng, mỉm cười, thầm nghĩ nha đầu này thật không có lương tâm.

Phó Nhiêu đã lúng túng đến xấu hổ vô cùng, bước chân mềm nhũn, chải mái tóc rối bù, nàng hơi hoàn hồn lại.

Có phải nàng vừa phát tác rồi không?

Quả nhiên là trúng độc rắn…

Phó Nhiêu ảo não nhắm mắt lại, nghiêng mắt nhìn ra bên ngoài, bên ngoài như một tấm màn mưa, đỉnh núi tối đen như mực.

Cuồng phong như thú, mưa to giàn giụa, trận mưa này quá mức mạnh mẽ, mưa lớn đến nỗi cây xanh cao lớn cũng không chịu nổi mà cong lưng.

Không có thuốc, hoa Linh Đằng không phải dược liệu giải độc, nên làm thế nào cho phải?

Cũng không biết chàng có trúng độc hay không?

Phó Nhiêu bước tới, cách một khoảng cách an toàn, cẩn thận ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Hoàng đế, lẳng lặng bắt mạch.

Nàng nhắm mắt, cố gắng làm nhịp tim tĩnh lại, nhưng hết lần này tới lần khác, lồng ngực cứ như nổi trống, hơi nóng từ sâu trong cơ thể lại dâng lên.

Hoàng đế thấy sắc mặt nàng lại đỏ bừng, cảm thấy hơi không đúng: “Làm sao vậy?”

Trong giây lát, Phó Nhiêu buông chàng ra, rất bất đắc dĩ nhìn chàng: “Bệ hạ, con Lăng Hoa Xà kia có độc, trong cơ thể người cũng có một chút.”

Hoàng đế sửng sốt, hóa ra thân thể khô nóng là do độc tính, không phải rượu mạnh gây nên.

Bốn mắt nhìn nhau, không nghiêng không lệch chạm vào nhau rồi lại sơ ý tránh đi, nhất thời hai người ngây ra như phỗng.

Gió lạnh tràn vào, ngọn lửa rít lên, gió lạnh cuốn vào tóc của nàng, bất ngờ không kịp đề phòng lại quẹt qua mặt chàng.

Hoàng đế theo bản năng đưa tay chộp lấy, ban đầu chỉ coi là cảm giác say rượu, bây giờ ý thức được là cái gì nên ngay lập tức tỉnh táo lại.

Ánh lửa bức người, làm nổi bật hai má phấn hồng của nàng như mỹ ngọc, chàng muốn buông lỏng tóc của nàng ra nhưng tay lại cứng đờ, chàng bị dung mạo của nàng thu hút, không dời mắt được.

Dung mạo nàng cực đẹp, nở rộ như hoa mùa xuân.

“Nhiêu Nhiêu, đến chỗ trẫm…”

Trong hang động tĩnh lặng, tiếng nói trầm thấp của chàng vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của đêm.

Phó Nhiêu khó chịu vô cùng, mơ màng giống như muốn ngủ thiếp đi, chỉ cảm thấy cả người có ngàn vạn con kiến gặm nhấm, khiến nàng không thể tập trung vào điều gì hay quyết định cái gì.

“Bệ hạ…”

Tuy nàng không muốn, nhưng âm thanh ra khỏi miệng lại đặc biệt yêu kiều quyến rũ.

Nàng thống khổ nhắm hai mắt, kéo cổ áo để gió lạnh kia thổi vào mới dễ chịu hơn một chút.

Thời gian trôi qua, nhiệt độ trên người càng ngày càng cao, mồ hôi từ sau lưng chảy ra, theo sống lưng trượt xuống.

Hoàng đế thấy trán nàng mồ hôi đầm đìa liền biết độc tính trong người nàng nặng hơn mình, thấy nàng lung lay sắp đổ, liền tới gần nàng...

Lý trí còn sót lại của Phó Nhiêu buộc mình tránh đi, lắc lắc thắt lưng, chậm rãi lùi ra một khoảng: “Không sao, đợi một lát nữa là sẽ ổn thôi…”

Hoàng đế vẫn đưa tay về phía nàng, trịnh trọng nói: “Trẫm hứa với nàng sẽ đường đường chính chính nghênh đón nàng vào cung...”

Sở dĩ chàng đuổi theo Phó Nhiêu không buông là vì trong lòng có kế hoạch, lúc đầu không quá rõ ràng, nhưng dần dần, ý tưởng này đã bén rễ.

Chuyện cung Thiên Vũ lần này, Hoàng hậu khó chối tội, mặc dù chàng còn chưa tra được chứng cớ, nhưng là ai làm thì trong lòng chàng đều biết rõ, sử dụng thủ đoạn hạ lưu, chàng làm sao có thể nhịn được.

Chờ Lưu Đồng lấy được chứng cứ, chàng liền có đủ lý do phế hậu. Sau khi phế truất, chàng có thể giao ngôi vị Hoàng hậu cho nàng.

Trước mắt, hai người đều trúng độc rắn, chịu đựng như vậy không phải là cách, không ai có thể dự đoán được một lát nữa mất khả năng khống chế thì sẽ phát sinh cái gì.

Trước khi chuyện đó xảy ra, chàng muốn cho nàng một lời hứa.

Phó Nhiêu hoàn toàn không để ý lời của chàng, nàng nằm ở nơi đó, thắt lưng mềm mại, tư thế xinh đẹp, cả người ướt sũng, giống như vớt ra từ trong nước.

Hoàng đế sắc mặt tối tăm như vực thẳm, tình trạng của nàng không tốt... Đương nhiên, chàng cũng không khá hơn chút nào.

Chàng nghiêng người về phía trước, chạm vào cánh tay nàng, muốn đỡ nàng dậy.

Phó Nhiêu ngước mắt, tầm mắt mông lung, vẻ mặt chàng căng thẳng, đường cong hàm dưới cứng rắn mà sắc bén… Ánh mắt mãnh liệt như muốn nuốt chửng nàng.

Sóng nhiệt bốc hơi, mắt nàng mơ hồ, chỉ nhìn thấy bóng chàng lắc lư, kéo qua kéo lại, giống như muốn chui vào trong đầu nàng, chui vào trong lòng nàng.

“Bệ hạ…” Nàng khóc lên thành tiếng, nàng thống khổ nhìn bên ngoài mưa to xối xả, sắp cắn nát cái miệng nhỏ nhắn: “Ta... Ta đến chỗ mưa...”

Theo một tiếng lẩm bẩm này, nàng chống đỡ nửa người, lảo đảo phóng ra ngoài.

Bên ngoài hang động, mưa bụi trong veo, ngọn núi lại u ám.

Một trận mưa bụi theo gió cuốn tới trước mặt, nàng còn chưa ra khỏi cửa động, một cánh tay mạnh mẽ đã ngăn lại, chộp lấy cánh tay mảnh mai của nàng, kéo nàng trở về, xoay người, ngăn cách nàng với bên ngoài mưa gió.

Phó Nhiêu thiếu chút nữa đụng vào ngực chàng, mồ hôi dính dính, dán vào xiêm y, cực kỳ khó chịu.

Ngước mắt lên, tầm mắt đan xen.

Chàng cúi đầu, cẩn thận phủi đi từng li từng tí mồ hôi trên trán nàng, nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, dịu dàng trấn an: “Nhiêu Nhiêu, đừng sợ, tất cả đều có trẫm ở đây”.

Sự bất an của thân thể vững vàng chiếm cứ ý thức của nàng, cánh tay không tự chủ được dùng sức túm lấy góc áo của chàng, giống như lục bình chết đuối, cả người căng thẳng mà sợ hãi và tuyệt vọng, vào giờ phút này toàn bộ đều sụp đổ, biến thành ánh mắt mơ màng.

Ánh lửa nhảy nhót trong bóng đêm hun hút, khuấy động một góc lạnh lẽo của mùa thu.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

(Đánh giá rất cao, sửa lại cả đêm không ngủ, quỳ xuống cầu xin buông tha, hu hu hu.) Phản ứng của Nhiêu Nhiêu là phản ứng sau khi trúng độc, đừng hiểu lầm ha.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Số ký tự: 0