Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn
Chương 29
2024-12-02 08:47:01
Kể từ sau khi Trân Phi xảy ra chuyện, Hoàng đế đã chỉnh đốn nội cung, đặt ra những quy củ nghiêm ngặt cho Thái Y viện khi xem bệnh cho phi
tần, phải có hai Thái y và ba nội giám cùng khám bệnh, cùng bàn bạc bệnh tình rồi kê đơn thuốc, Thái y sẽ cùng nội giám chọn thuốc, thang thuốc
cần phải đóng dấu niêm phong, ghi lại đặc tính của thuốc và phương pháp
chẩn trị, khi sắc thuốc cũng được giám sát bởi Thái y và nội giám, mỗi
lần đều sắc hai thang, chia làm hai phần, Thái y và nội giám nếm thử một phần, phần còn lại cho phi tần dùng. Nếu xảy ra chuyện thì Thái y và
nội giám đều bị hỏi tội (Chú thích: tham chiếu theo quy chế Thái Y viện
triều Minh.)
Do tình hình đặc biệt nên đôi khi Hoàng đế sẽ gọi riêng Chu Hành Xuân, còn lại khi khám bệnh, mọi thứ đều diễn ra theo quy luật trên.
Ngoại trừ những cung phi có phẩm giai cực thấp, thông thường trong ba người gồm viện chính và hai phó chính phải có một người đi theo.
Vậy nên Hoàng hậu truyền chỉ triệu Phó Nhiêu vào cung khám bệnh, Hạ Du định theo cùng, một là vì trước đây Hoàng hậu thường cho Đàm Chính Lâm khám, giờ Đàm Chính Lâm chết rồi, đương nhiên phải để viện chính là ông vào thay thế, thứ hai đây là lần đầu tiên Phó Nhiêu vào cung khám bệnh, ông cũng không yên tâm lắm, Lãnh Hoài An đã dặn dò ông từ trước, bất kể ai triệu Phó Nhiêu thì đều phải có Thái y theo cùng.
Nhưng khi ông kêu dược đồng chuẩn bị hòm thuốc thì Chu Hành Xuân cười ha hả bước vào Thái Y viện: “Nghe nói Hoàng hậu truyền người xem bệnh, để lão phu đi.”
Hạ Du ngạc nhiên: “Chu Thái y, ngài đã có tuổi, bệ hạ đã hạ lệnh miễn cho ngài những việc nặng, làm sao ta nỡ để ngài mệt nhọc được.”
Chu Hành Xuân lắc đầu xua tay, đi về trị phòng của mình: “Ta hiểu rõ tâm bệnh của Hoàng hậu, đã lâu ta không bắt mạch cho nương nương rồi, lần này ta sẽ dẫn theo Tiểu Nhiêu, cũng nhân tiện dặn dò nàng về các quy tắc trong hậu cung.”
Hạ Du nghĩ đến việc Chu Hành Xuân hầu hạ bên Hoàng đế nhiều năm, cũng rất hiểu biết về các phi tần trong hậu cung, còn Phó Nhiêu là một nữ y, sau này nhất định sẽ có rất nhiều cung phi truyền nàng đến xem bệnh, Chu Hành Xuân đang muốn truyền đạt một số kinh nghiệm.
“Được, có ngài đi, ta cũng yên lòng.” Hạ Du gật đầu, quay đầu sai bảo dược đồng đi cùng Chu Hành Xuân ra ngoài, lại gọi Phó Nhiêu dặn dò vài câu, Phó Nhiêu đều ghi nhớ.
Chỉ chốc lát sau, Phó Nhiêu thay quan phục, đeo theo túi thuốc tiến vào hậu cung cùng Chu Hành Xuân.
Thái Y viện ở đình trước, đi đến hậu cung cung Khôn Ninh cần đi qua cổng Thừa Thiên, Đoan Môn, Ngọ Môn, sau đó dọc theo con đường dài với ngói vàng tường đỏ, mới có thể đến cung Khôn Ninh.
Chu Hành Xuân cố ý tụt lại đằng sau tiểu hoàng môn một đoạn, nói nhỏ với Phó Nhiêu.
“Hài tử, hậu cung hiểm độc, sau khi ngươi vào cung lúc nào cũng phải cẩn thận, tốt nhất là xin bệ hạ cho phép ngươi mang người của mình vào cung, đừng tùy tiện dùng các nội thị do các cung phái tới…”
Phó Nhiêu nghe vậy hơi ngạc nhiên, Chu Hành Xuân đang cho rằng nàng sẽ vào cung làm phi.
Cơn gió lạnh thổi vào mặt, áp xuống nỗi khó chịu trong lòng nàng, Phó Nhiêu nắm chặt túi thuốc trên vai, cười khổ nói: “Chu Thái y, ngài hiểu lầm rồi, ta không có ý định tiến cung.”
Chu Hành Xuân liếc mắt nhìn nàng, hơi sửng sốt, khẽ mắng: “Đâu phải ngươi muốn là được đâu? Đừng có đối đầu với Hoàng đế.”
Phó Nhiêu nhìn ông, cúi đầu: “Hôm qua bệ hạ đã nhận lời, sẽ không ép ta nữa.”
Chu Hành Xuân không chỉ kinh ngạc mà sửng sốt hồi lâu rồi chậm rãi cười: “Cực kỳ hiếm thấy, xem ra bệ hạ thích ngươi thật lòng.”
Gương mặt Phó Nhiêu phiếm hồng, nàng mấp máy môi, không đáp lời.
“Tình yêu quý giá, hãy trân trọng.” Chu Hành Xuân khẽ run mi, cười ha ha một tiếng.
Phó Nhiêu âm thầm mím môi, không cho là đúng. Chàng chỉ là nhất thời cảm thấy mới mẻ mà thôi.
Mặt trời nhô lên trên tường cung, rải những tia sáng ấm áp xuống lối đi ở phía Tây, bức tường cung điện tràn ngập ánh đỏ.
Phó Nhiêu mới có dấu hiệu mang thai nên tinh thần hơi uể oải, đứng sau Chu Hành Xuân, bám vào tường mà đi.
“Luận tư tâm, ta không muốn ngươi vào cung, nhưng chưa chắc bệ hạ đã đồng ý, ngươi thật sự có thể trốn tránh cả đời được sao?” Chu Hành Xuân nhìn nàng rồi hỏi.
Hai người đi không ngừng, không nhanh không chậm tiến về phía trước.
Phó Nhiêu cụp mắt, trầm ngâm một lúc rồi thử dò hỏi: “Chu Thái y, ta nói thật với ngài, đúng là ta đang khó xử, ở lại Thái Y viện, sợ bệ hạ không chịu buông tay, nhưng mà nếu đi, ta lại thấy tiếc, dù sao Thái Y viện là thủ phủ y học trong thiên hạ, ở đây, ta tiến bộ hơn hẳn so với những nơi khác, chỉ tính riêng việc nghiên cứu và thảo luận bắt mạch hôm qua thôi, ta đã học được rất nhiều từ ngài và Hạ Thái y.”
Phó Nhiêu dừng một chút, nhíu mày nói: “Nhưng việc đã đến nước này, ta định rời kinh thành hai năm, trước tiên đến những huyện ở địa phương khác hành nghề y, đợi bệ hạ hết hứng thú rồi thì hẵng tính tiếp.”
Chu Hành Xuân vuốt râu gật đầu, suy nghĩ chăm chú một lát rồi đáp: “Ta lại có một cách khác.”
Phó Nhiêu dừng bước, sắc mặt sáng thêm mấy phần, thấp giọng hỏi ý kiến: “Cách gì?”
Chu Hành Xuân dừng lại, quay đầu dò xét nàng, nhàn nhạt nói: “Hàng năm Thái Y viện chúng ta đều phải phái Thái y tuần tra các châu quận, kiểm tra các nha thự dược y, đào tạo y sĩ, tuyển chọn nhân tài, thu thập điển tích y dược, nếu ngươi thật sự muốn né tránh, ta và Hạ Du có thể giúp ngươi.”
“Không phải lúc trước ngươi muốn soạn quyển “Dược điển” sao, lão phu rất mong chờ, nếu sách này có thể khắc bản (*) sẽ là phúc cho ngàn đời sau, Tiểu Nhiêu à, ta thật lòng mong ngươi tiếp tục viết, hoàn thành đại nghiệp này!” Chu Hành Xuân nói một cách nghiêm túc.
(*) Khắc bản: in ấn.
Phó Nhiêu nghe vậy, trong lòng cuộn trào, không ngờ khó khăn dày vò nàng mấy đêm nay lại có lối thoát. Mấy ngày nay nàng suy nghĩ đêm ngày, chỉ mong tìm được cách vẹn toàn, tránh tai mắt mọi người để sinh hạ hài tử.
Nhưng nếu nghĩ kỹ Hoàng đế chắc chắn luôn để mắt tới nàng, nếu tùy tiện rời đi, sợ là khó thành.
Nhưng nếu lúc này tuân lệnh Thái Y viện, đi thị sát các nơi thì danh chính ngôn thuận, Hoàng đế sẽ không hoài nghi.
“Cảm tạ, cảm tạ Chu Thái y! Ngài nhất định có thể giúp ta.” Nàng rưng rưng nước mắt.
Chu Hành Xuân trìu mến nhìn nàng: “Không vội, không vội, đợi mấy ngày nữa, lão phu sẽ bắt mạch cho ngươi trước mặt bệ hạ, giúp bệ hạ giải trừ mối nghi ngờ, sau đó ta sẽ thương lượng việc này với Hạ Du.”
Chu Hành Xuân cũng không nghĩ Phó Nhiêu đã mang thai, chỉ là cho Hoàng đế một câu trả lời thỏa đáng mà thôi, cho nên giọng điệu của ông rất bình thường.
Phó Nhiêu nghe vậy khóe môi run run, da đầu nổi lên từng cơn ớn lạnh.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào vị Thái y già đang thong thả từ từ đi ở phía trước. Có một khoảnh khắc nàng muốn thốt ra lời cầu xin ông giúp nàng che giấu, nhưng nghĩ đến đây là tội khi quân, Chu Hành Xuân sẽ không giúp nàng, cũng chẳng dám giúp nàng. Nàng mắc nợ nhiều như vậy, những chuyện này chỉ có thể một mình nàng gánh vác.
Cứ đi từng bước một, nếu như vượt qua được cửa ải này, nàng sẽ tự do, thân thể của mẫu thân đã tốt hơn rất nhiều sau khi dùng hoa Ngũ Hành Linh Đằng, hiện tại đệ đệ cũng vững chân tại Quốc Tử Giám, chăm chỉ học hành, hai năm nữa có thể tham gia thi khoa cử.
Nếu nàng lấy cớ đi tuần để rời khỏi kinh thành hai năm, sau đó bí mật sinh con ở nơi xa rồi quay về kinh thành sau hai năm, sắp xếp hài tử trong tiệm thuốc rồi mượn danh nghĩa của hai vị quản sự tiệm thuốc để che giấu hài tử thì đó không phải là chuyện khó.
Phó Nhiêu chậm rãi thở ra một hơi, đuổi theo bước chân của Chu Hành Xuân.
Tầm hai khắc sau, hai người đến cung Khôn Ninh.
Lúc này trên hành lang ngoài cửa cung Khôn Ninh đã có một thái giám áo tím đứng chờ, dẫn hai người cùng đi vào khám bệnh.
Khi bước vào nội điện chỉ thấy Hoàng hậu cùng mấy cung phi ngồi ở trên giường đất nói chuyện phiếm, trong đó có một người mặc áo bông ngắn hoa hải đường, một chiếc váy dài màu xanh lam, sắc mặt ôn hòa, dịu dàng, đuôi mắt điểm một nốt ruồi đỏ như máu, vô cùng nổi bật.
Phó Nhiêu nhìn chỉ cảm thấy khuôn mặt hơi quen thuộc.
Hoàng hậu thấy Chu Hành Xuân ôm theo hòm thuốc đi vào điện, hơi sửng sốt rồi lại cười nói: “Ơ, làm phiền tới Chu lão Thái y rồi.”
Chu Hành Xuân buông hòm thuốc xuống, hành lễ với Hoàng hậu: “Đã lâu lão thần chưa bắt mạch cho nương nương, hôm nay đã chủ động xin ra trận… cũng thỉnh an các vị nương nương.” Ông cũng thi lễ với chúng phi.
Chu Hành Xuân đã qua lại trong hậu cung nhiều năm, ở trước mặt các cung phi vẫn rất bình tĩnh.
Phó Nhiêu cũng đặt túi thuốc xuống mặt đất, quy củ hành lễ.
Hoàng hậu tươi cười, giơ tay lên nói: “Mau đứng lên, người đâu, dọn chỗ cho hai vị.”
Chu Hành Xuân vội vã xua tay: “Không được, nương nương đừng để thần mất mặt.”
Hoàng hậu lại sờ tay áo nghiêm mặt nói: “Hai người các ngươi, một người là danh y triều đình, lão viện chính Thái Y viện, một người là Huyện chúa nhị phẩm đương triều, tại sao không đủ tư cách ngồi?” Dứt lời, ánh mắt cố ý vô tình lướt qua Phó Nhiêu.
Cung nhân lập tức bưng ghế gấm tới, Chu Hành Xuân và Phó Nhiêu đành ngồi xuống.
Hoàng hậu vẫn chưa vội kêu hai người xem bệnh mà chỉ vào Phó Nhiêu, nói với vị phi tử có nốt ruồi hứng lệ kia: “Ngu Phi muội muội, đã nhiều lần ngươi nói muốn gặp vị Phó Thái y này một lần, hôm nay bổn cung đã gọi cho ngươi rồi đây.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phó Nhiêu nghe vậy lập tức vội đứng lên, quỳ gối hành lễ với Ngu Phi.
Ngu Phi đã quan sát Phó Nhiêu từ trước, thấy vậy đứng dậy tiến về phía Phó Nhiêu, lại nắm cổ tay nàng, sắc mặt ẩn hiện chút kích động.
“Phó cô nương, ta đã nghe danh tiếng của ngươi từ lâu, lại nghe nói ngươi là người Thanh Châu, chắc tổ mẫu ngươi chính là “Vương nương tử” nổi danh khắp hai châu Thanh, Giao đó?”
Phó Nhiêu sững sờ: “Tại sao nương nương biết khuê danh của tổ mẫu ta?”
Viền mắt Ngu Phi phiếm hồng, nàng ấy kéo Phó Nhiêu nghẹn ngào rơi lệ nói: “Năm đó dịch bệnh ở Giao Châu hoành hành dữ dội, tổ mẫu ngươi đã cứu mạng cả nhà ta, cha mẹ ta muốn cảm ơn bà ấy nhưng bà ấy lại không chịu, sau đó cả nhà ta dời đến kinh thành, lại phái người đi tìm lão nhân gia, nghe nói bà ấy đã bị bệnh chết, khi mẫu thân ta lâm chung vẫn cứ day dứt việc này, không ngờ hôm nay ta lại được gặp đời sau của ân nhân, xin hãy nhận của ta một lạy.”
Ngu Phi nói xong, lui về phía sau một bước muốn lạy Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu vội vã né tránh, thuận tay đỡ nàng ấy lên: “Nương nương, không được!”
Ngu Phi cầm khăn lau nước mắt, mỉm cười với nàng : “Bây giờ ngươi đã làm Thái y, tốt quá, sau này ta có bị đau đầu nhức óc, chắc chắn sẽ cho gọi ngươi vào cung, ta cũng có người cũ để tâm sự.”
Một cung phi trẻ tuổi ngồi đằng sau Hoàng hậu, đầu cài đầy châu ngọc, lười biếng vuốt ve chiếc vòng trên tay, liếc nhìn Phó Nhiêu một cái với vẻ ngạo mạn, nhắc nhở với giọng điệu đặc trưng của Giang Nam: “Ngu Phi tỷ tỷ, hôm nay hai vị Thái y tới là để xem bệnh cho Hoàng hậu nương nương, ngươi đừng có lải nhải, nói không ngừng nữa.”
Ngu Phi cũng không giận, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Phó Nhiêu, trở lại ghế của mình.
Bên này Chu Hành Xuân đã ngồi quỳ trước mặt Hoàng hậu, bắt mạch cho nàng ấy.
Một lát sau lại để cho Phó Nhiêu bắt mạch, hai người thương nghị một lúc, vừa cẩn thận hỏi chứng bệnh của Hoàng hậu, kết hợp lại kê đơn, cho người đi bốc thuốc, đợi sắc thuốc.
Để tiện cho các nương nương trong hậu cung dùng thuốc, Thái Y viện cũng có hẳn một Điển Dược cục trong cung, một lát sau, nội quan đưa thuốc đến, hai Thái y lui xuống sắc thuốc.
Bên này cung phi thấy không còn sớm nữa, đều rời đi, trong điện chỉ còn lại một nữ tỳ tâm phúc của Hoàng hậu.
“Nương nương, tại sao hôm nay người lại trọng dụng một y nữ vậy?” Nữ tỳ nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Hoàng hậu, quỳ xuống bóp chân cho nàng ấy.
Hoàng hậu dựa người vào sạp mềm, kéo tấm chăn lông lên trước ngực, ánh mắt yếu ớt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Ngươi thì hiểu cái gì chứ, lần trước Phó Khôn bị người ta gây khó dễ ở Quốc Tử Giám, bệ hạ lập tức phái người đi chống lưng, có thể thấy bệ hạ thật lòng yêu thương nàng ta, còn tại sao chưa cho nàng ta vào cung, bổn cung đoán rằng có lẽ là Phó Nhiêu không chịu.”
Nữ tỳ cười nhạt nói: “Hừ, được vào cung là phúc phận mà nàng ta tu mấy đời cũng chẳng được, nàng ta còn có thể không bằng lòng sao? Nhất định là Hoàng thượng chê chuyện của nàng ta với Từ Gia, không muốn cho danh phận mà thôi.”
Hoàng hậu chậm rãi lắc đầu: “Bệ hạ không phải nam nhân vô trách nhiệm, chắc là Phó Nhiêu không bằng lòng, tuy nhiên người mà bệ hạ muốn thì làm sao có thể thoát được? Cho dù bệ hạ không muốn cưỡng ép, bản cung cũng sẽ tạo cơ hội cho bệ hạ, làm theo ý bệ hạ!”
Nữ tỳ ngạc nhiên, thất thanh nói: “Nương nương, người sẽ giúp Phó Nhiêu vào cung?”
Ánh mắt Hoàng hậu lóe lên vẻ lạnh lẽo: “Ta đã không được sủng ái, đương nhiên phải kéo những người được sủng ái về phe mình, hôm nay bổn cung đối đãi khác biệt với nàng ta, là muốn cho nàng ta biết khi vào cung sẽ có ta là chỗ dựa. Nàng ta và Thục Phi là kẻ thù không đội trời chung, nàng ta chỉ có thể dựa vào bổn cung.”
“Thì ra là vậy.”
Hoàng hậu giơ tay nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương, nhắm mắt xoa xoa: “Nàng ta trẻ tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, dễ sinh, khi nàng ta sinh hạ Hoàng tử thì ta cần quan tâm đến tên ma bệnh kia làm gì!”
Nữ tỳ ngước mắt nhìn nàng ấy: “Nhưng nô tỳ thấy vị Phó cô nương này không giống kiểu mặc cho người định đoạt, nhỡ đâu nàng ta không chịu thì sao, không phải nương nương uổng phí thời gian à?”
Hoàng hậu nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Dù nàng ta có giỏi chịu đựng thế nào thì khi nằm trên giường sinh, việc sống chết không do nàng ta định đoạt. Hoàng đế yêu nàng ta như vậy, khi nàng ta chết, yêu ai yêu cả đường đi, chắc chắn sẽ thương xót đứa bé kia, đã vậy lại do bản cung đích thân nuôi nấng, lo gì không được lập Thái tử chứ!”
Nữ tỳ kinh hãi: “Nương nương, người làm vậy…. có mạo hiểm quá rồi không, nhỡ đâu bị bệ hạ phát hiện ra, sẽ bị rơi đầu đấy!”
Hoàng hậu cười một tiếng, không hề để tâm: “Không phải đã có sẵn một tấm bia rồi sao? Khắp kinh thành đều biết Thục Phi và nàng ta không hợp, nàng ta vừa gặp chuyện, ngươi nói xem người đầu tiên bệ hạ nghĩ tới là ai? Thục Phi có chút thông minh nhưng không khôn ngoan, tự cho mình là tài giỏi nhưng lại gây thị phi khắp nơi. Phó Nhiêu chính là phúc tinh mà ông trời ban cho bổn cung để đối phó với Thục Phi, sao bổn cung có thể không tận dụng cơ chứ!”
Nữ tỳ suy nghĩ cẩn thận rồi gật đầu nói: “Nương nương đây là một mũi tên trúng hai con chim, đúng rồi, nương nương, gần đây ngày nào Thục Phi cũng dẫn Tam Hoàng tử đi thỉnh an Thái Hoàng Thái hậu, dường như đang hợp sức với Thái Hoàng Thái hậu đối phó người.”
“Hừ, Thái Hoàng Thái Hậu đang có ý định gì, chẳng lẽ bản cung không biết sao? Lần trước bản cung đề cập với bệ hạ về việc ban hôn cho Thẩm Dữu, bệ hạ đã đồng ý, gần đây không ít người đến Thẩm phủ cầu hôn, lão nhân gia bà ta đang đau đầu lắm, nếu bà ta không bảo vệ được Thẩm Dữu thì bà ta đối phó với bổn cung còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Còn về phía Thục Phi, bổn cung sẽ sai người mang đến cho nàng ta một món ngon.” Hoàng hậu cúi thấp người, thì thầm bên tai nữ tỳ vài câu.
Nữ tỳ nghe xong trong lòng đã hiểu: “Cách này của nương nương khéo thật, xem ra Phó Nhiêu quả thật là trợ lực của nương nương.”
Hoàng hậu cười không nói.
Đến trưa, Phó Nhiêu và Chu Hành Xuân đã sắc thuốc xong, nếm thử rồi bưng đến cho Hoàng hậu uống. Sau khi uống thuốc xong, Hoàng hậu sai người ban thưởng hậu hĩnh cho hai người, còn kéo Phó Nhiêu trò chuyện không ngừng, khiến Phó Nhiêu cảm thấy lo lắng. Ngày hôm nay rõ ràng Hoàng hậu có ý nâng đỡ nàng, mục đích là gì?
Từ khi Phó Nhiêu biết được Hoàng hậu có liên quan đến cái chết của Trân Phi, nàng đã có chút cảnh giác và sợ hãi vị Hoàng hậu có khuôn mặt hiền lành nhưng trong lòng độc ác này.
May thay quy định của Hoàng đế được thực hiện đầy đủ, nếu không thì nàng không muốn xem bệnh một mình cho loại người này, để tránh bị nàng ấy gây khó dễ.
Hai người từ điện Khôn Ninh băng qua hành lang cung điện dài hướng về phía Nam, định quay trở lại Thái Y viện để dùng bữa. Lúc đi qua góc cửa điện Phụng Tiên đã thấy Lãnh Hoài An cười mỉm đứng chắp tay ở bên trong, đầu tiên y gật đầu cười với Chu Hành Xuân, ánh mắt nhìn về phía Phó Nhiêu, sắc mặt hơi căng thẳng.
“Huyện chúa, bỗng nhiên bệ hạ không khỏe, lão nô cả gan thỉnh Huyện chúa qua xem.”
Chu Hành Xuân liếc nhìn Phó Nhiêu liền hiểu ý Lãnh Hoài An, vội vã cáo từ.
Phó Nhiêu đeo túi thuốc, cắn môi đứng ở cửa ngách, vẫn không nhúc nhích: “Lãnh công công, nếu bệ hạ không khỏe, theo luật phải gọi hai Thái y, tại sao ngài lại chỉ cho gọi một mình ta?”
Bệ hạ không bị bệnh, rõ ràng là đang gọi nàng qua thăm chàng.
Phó Nhiêu không chịu.
Lãnh Hoài An thay đổi vẻ mặt ôn hòa như trước, chắp tay áo, nói với vẻ thâm thúy: “Huyện chúa, ta cho rằng bệnh này của bệ hạ chỉ có Huyện chúa trị được, cho nên ta mới tới đây gọi Huyện chúa.”
Phó Nhiêu nhớ lại khi ấy rõ ràng Hoàng đế đã nhận lời không ép buộc nàng, tại sao hôm nay lại đổi ý?
Nàng nhíu mày dò hỏi: “Lãnh công công, thật sự là khẩu dụ của bệ hạ sao?”
Lãnh Hoài An nhìn nữ tử cố chấp trước mặt, hơi cảm thấy bất đắc dĩ, thầm nghĩ không sao tránh khỏi trận đòn roi, nhưng giúp bệ hạ mai mối cũng coi như an ủi nỗi tương tư của chàng.
Dạo này tâm trạng của Hoàng đế cực kỳ tệ, thêm vào đó còn bị cảm lạnh, thân thể không khỏe khiến cho các thái giám trong điện Phụng Thiên nơm nớp lo sợ, ngay cả các quan văn võ trong triều cũng đều thấp thỏm lo âu. Chỉ trong hai ngày nay đã có năm viên quan, bảy nội giám bị phát hiện làm việc không chu đáo nên bị trách phạt, khiến bầu không khí ở các nha môn vô cùng ngột ngạt.
Hoàng đế quá yêu mến Phó Nhiêu thế nên vị Huyện chúa này căn bản không biết thế nào gọi là “Thiên tử tức giận, thây chất đầy đồng.”
Nàng làm tổn thương trái tim Hoàng đế, những người chịu thiệt lại là những nô tài hầu hạ như bọn họ cùng các văn võ bá quan.
Hoàng đế có thể rụt rè nhưng y thì không thể.
Người đời thường bảo Đô đốc Tư Lễ giám là y cùng Đô chỉ huy sứ Cẩm y vệ Lưu Đồng là hai con chó săn của Hoàng đế.
Chó cũng được, người cũng thế, nếu không thể san sẻ ưu tư với chủ nhân của mình thì không có nghĩa gì trong cuộc sống.
Lãnh Hoài An hiểu rõ đạo lý này, hôm nay tới đây tìm Phó Nhiêu.
“Huyện chúa, lời lão nô nói là thật, đây là chủ ý của lão nô, Huyện chúa đừng hỏi nhiều, lão nô đã lấy thẻ bài giúp người rồi, xin mời.”
Phó Nhiêu nghe vậy tức giận đến đỏ mắt.
Mỗi ngày Thái y trực đều được treo thẻ bài lên, người nào được truyền đi thì sẽ gỡ thẻ bài xuống.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lãnh Hoài An làm như vậy tức là ép nàng đến điện Phụng Thiên hầu hạ Hoàng đế.
Giọng điệu Lãnh Hoài An rất cứng rắn, Phó Nhiêu từ chối nhiều lần đều vô ích, nàng chỉ còn cách nhẫn nhịn chịu nhục, không muốn đi cũng phải đi theo ông ta đến điện Phụng Thiên.
Khi vào noãn các để nghỉ của Hoàng đế, thấy Hoàng đế nhắm mắt nằm trên sạp mềm, trên ngực đắp một tấm chăn nhung, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mày đen dài hơi nhíu lại, không còn vẻ ôn hòa như trước mà sắc bén lạnh lùng như lưỡi dao.
Hóa ra là bị bệnh thật.
Nỗi tức giận trọng lòng Phó Nhiêu bỗng chốc tan biến, nàng vội vã bước tới, đặt túi thuốc xuống, lặng lẽ kéo cổ tay Hoàng đế, quỳ gối trước mặt chàng để bắt mạch.
Hoàng đế đang mơ màng ngủ, cảm thấy có người lật tay mình, từ từ mở mắt ra, lọt vào mắt là một khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt hạnh long lanh sáng ngời vô cùng tập trung, hàng mi lông đen nhánh cũng không chớp, rõ ràng là đang chú nghe mạch.
Nỗi u ám đè nặng trong lòng chàng suốt nhiều ngày bỗng chốc tan biến, lông mày chàng như được ánh xuân chiếu rọi, chàng chậm rãi cười.
“Sao nàng lại tới đây?”
Phó Nhiêu liếc nhìn chàng một chút, vẫn không đáp lời, đến khi bắt mạch xong buông tay chàng ra, nhíu mày hỏi: “Bệ hạ bị cảm lạnh, tại sao không truyền Thái y?”
Sắc mặt Hoàng đế thẹn đỏ, chàng gượng người ngồi dậy, dựa vào chiếc gối dựa trắng, thản nhiên nói: “Chỉ là cảm mạo thôi, chịu đựng một chút là được rồi, nếu lần nào cũng uống thuốc thì cơ thể sẽ càng suy nhược, mỗi năm trẫm cũng chỉ bị như vậy một lần, không sao đâu.”
Chàng xuất thân trong doanh trại nên đương nhiên sẽ không để tâm đến những bệnh nhỏ này.
Phó Nhiêu hiểu điều đó, nàng cũng vậy, nhưng đã đến đây, nàng không thể mặc kệ.
Nàng vừa mở túi thuốc ra vừa hỏi: “Ngài thấy khó chịu ở đâu?”
Hoàng đế chỉ vào trán: “Ở đây như có vòng kim cô, mũi còn hơi ngạt…”
Giọng mũi chàng hơi nặng, Phó Nhiêu đã nghe ra: “Đau đầu phải không?” Nàng buông việc trong tay, nghiêng người giơ tay ấn nhẹ vào chỗ Hoàng đế chỉ: “Là chỗ này sao?”
Hoàng đế cúi người về phía trước theo nàng: “Đúng vậy.”
Nàng theo hướng từ xương chân mày của chàng, xoa bóp huyệt đạo ở vùng này: “Nơi này có đau không?”
Nàng khom lưng tới gần, hương thơm ngọt trên người nàng bất ngờ ập tới, giọng nói thì mềm mại ngọt ngào.
Cũng không biết có phải do muốn lấy được mà không chiếm được đã khơi gợi lên suy nghĩ của chàng, hay là thực sự vừa ý nàng về mọi mặt, chàng thực sự thích nàng, nàng vừa mới xuất hiện thì bệnh tình đã giảm đi không ít.
Chàng nhìn nàng thật chăm chú, giọng nói mang theo chút mập mờ: “Đau…”
Phó Nhiêu đột nhiên bừng tỉnh, chỉ nhíu mi, nhìn chăm chú vào mày chàng, dịch tay về phía bên phải chàng: “Bên này thì sao?”
Hơi thở mềm mại phả trên khuôn mặt chàng, trong nháy mắt dâng lên từng đợt rung động dày đặc.
Chưa từng có ai dám dán sát vào mặt chàng, không một ai, Phó Nhiêu là người đầu tiên.
Hầu kết chàng chuyển động lên xuống, chàng nuốt nuốt nước miếng: “Bên này đỡ hơn chút.”
Phó Nhiêu gật đầu, nghiêng thân mình về sau, vẻ mặt hơi nghiêm trọng: “Ngài bị đau nửa đầu, là do suy nghĩ quá nhiều.”
“Thần nữ sẽ trị ngạt mũi cho ngài trước, sau đó kê đơn bốc thuốc cho bệ hạ uống trị cảm.”
Nàng lải nhải giải thích chứng bệnh của chàng, Hoàng đế không nghe lọt một chữ nào vào tai, ánh mắt chỉ dõi theo cổ tay trắng nõn của nàng.
Chiếc túi thuốc của nàng được làm bằng da trâu, dựng đầy kim bạc, bên trong có đủ loại y cụ, còn có một số thuốc cấp cứu tùy thân.
Phó Nhiêu lấy một bình nhỏ từ tầng thứ ba trong túi áo, sau đó lấy ra một miếng giống giấy kỳ lạ từ cạnh túi.
Hoàng đế hiếu kỳ, chỉ vào tờ giấy kia hỏi.
“Nàng làm gì vậy?”
Phó Nhiêu cười, trong mắt hiện lên vẻ sáng ngời rực rỡ: “Bệ hạ, đây là do thần nữ tự nghĩ ra, ngài thử xem hiệu quả.” Giọng điệu vô cùng tự tin và đắc ý.
Sự rạng rỡ này khác hẳn với vẻ bình tĩnh và kiềm chế thường ngày của nàng, như một tia sáng chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của chàng.
Chàng thấy nàng cắt mảnh giấy thành nhiều vòng tròn nhỏ, sau đó mở nắp bình thuốc, dùng kẹp gắp một ít thuốc mỡ thoa lên đó, sau đó dùng băng dính trắng dán lại, động tác trôi chảy liền mạch.
Ánh mắt nàng ẩn chứa sự tự tin, kiêu hãnh và tập trung, dường như đó là bản tính của nàng, dường như đây là lãnh địa của nàng, nàng có thể tung hoành ngang dọc.
Đôi mắt sáng trong phản chiếu ngọn đèn trên án, nhấp nháy, lay động.
Dường như có gió mát trăng trong tràn vào đáy lòng chàng, khiến chàng mê đắm.
Trong thoáng chốc Hoàng đế bỗng hiểu ra nàng không chịu vào cung không chỉ vì không thích chốn hậu cung mà điều quan trọng hơn đó không phải là thế giới của nàng.
Mà thế giới của nàng thì nằm trong chiếc túi thuốc, trong những chai lọ nhỏ hẹp và trong những nỗi khổ của người dân khắp nẻo xa xôi.
Phó Nhiêu làm xong tất cả, không vội vàng đắp thuốc cho Hoàng đế mà im lặng vài giây, từ trong cùng lấy ra một lọ thuốc màu nâu. Nàng cầm lọ thuốc nhìn Hoàng đế, do dự.
“Bệ hạ, đây là thuốc thần nữ mới bào chế, đặc trị ngạt mũi, chỉ là thuốc chưa được ghi vào danh sách thuốc được phép dùng… thần nữ muốn dùng nhưng không dám.”
Hoàng đế thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn nhó, đôi mắt sáng trong như ngọc: “Nàng đang dùng trẫm để thử thuốc sao?”
“Không, không phải!” Phó Nhiêu liều mạng lắc đầu, miệng mím chặt, quỳ thẳng người, giải thích: “Sao thần nữ dám để ngài thử thuốc? Ta đã dùng ở dân gian từ lâu, bản thân ta cũng đã dùng không biết bao nhiêu lần, thuốc là thuốc tốt, chỉ là không hợp với quy củ…”
Hoàng đế túm lấy lọ thuốc trong tay nàng, dùng móng tay bóp lọ thuốc, giọng điệu bình thản nói: “Trẫm chính là quy củ lớn nhất thiên hạ này.”
Chàng nói xong lắc lọ thuốc trước mặt Phó Nhiêu, hỏi: “Dùng như thế nào?”
Nam tử trước mặt, phong lưu đỉnh đạc, mắt như sao sáng, trong mắt tràn đầy sự tin tưởng dành cho nàng.
Phó Nhiêu do dự một lúc, cắn răng nói: “Mở nắp, ngửi một chút là được.”
“Đơn giản vậy sao?” Hoàng đế kinh ngạc, cũng không do dự, lập tức vặn nắp lọ, một mùi hắc gay mũi bốc lên, chàng không kịp bịt mũi, bị mùi hắc đó làm cho hắt hơi liên tục, mũi thông thoáng tức thì, hơi thở cũng thông thuận, chàng hít vào vài hơi, ngay cả lồng ngực tức nghẹn cũng dễ chịu hơn nhiều.
Chàng nhìn chằm chằm vào lọ thuốc không màu một cách kỳ lạ, đôi mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc: “Loại thuốc này thực sự kỳ diệu… hắt xì!” Chàng chưa kịp đậy nắp lọ thuốc nên mùi hăng vẫn bốc lên mũi chàng, chàng nhíu mày không nói nên lời, liên tục hắt hơi, toàn thân hoàn toàn thoải mái.
Phó Nhiêu bị dáng vẻ bất ngờ không kịp phòng bị của chàng chọc cười, lấy tay bụp miệng, cúi đầu cười thành tiếng.
Nàng thấy Hoàng đế luống cuống tay chân đậy nắp bình, trái ngược hẳn với sự điềm tĩnh thường ngày của chàng, nàng chống tay vào eo, nhịn cười không nổi.
Hoàng đế loay hoay một hồi, bệnh tình đã giảm đi phân nửa, vội vàng nhét lọ thuốc vào túi thuốc của Phó Nhiêu, lại thấy đôi mắt hạnh của Phó Nhiêu cong cong như trăng khuyết, môi đỏ mọng nước, dáng vẻ vô cùng tươi tắn, tâm trạng càng tốt hơn.
Chàng nhìn nàng chăm chú không hề nhúc nhích, chân thành khen ngợi: “Nhiêu Nhiêu, bản lĩnh của nàng quả thật hiếm có.”
Ánh mắt chàng nóng bỏng, lạnh lùng, kèm theo sức ép khiến người ta khó thở, đập vào tầm mắt nàng, Phó Nhiêu mới nhận ra mình thất thố, vội vã thu hồi nét mặt, ngại ngùng nói: “Bệ hạ, thần nữ lại lỗ mãng rồi.”
Nàng lại trở về với vẻ điềm tĩnh thường ngày, chỉ có đôi má còn vương chút ửng hồng, nàng nhặt mẩu giấy vừa cắt lên: “Bệ hạ, người nằm xuống đây, thần nữ sẽ bôi thuốc cho ngài.”
“Đây là thuốc gì?” Hoàng đế nằm ngửa theo lời nàng.
Phó Nhiêu dán hai miếng thuốc mỡ lên hai huyệt Nghênh Hương nằm hai bên cánh mũi: “Loại thuốc nước đó chỉ trị được ngọn không trị tận gốc, còn thuốc này thì không thế, chỉ cần dán lên cánh mũi trong một khắc, ban ngày một lần, ban đêm một lần, kết hợp uống thuốc theo đơn là có thể chữa khỏi triệu chứng ngạt mũi của ngài.”
Phó Nhiêu dán xong, lại ấn thử, xác nhận không rơi mới buông ra.
Cánh mũi có thứ gì đó vô cùng khó chịu, nhưng Hoàng đế cũng mặc kệ nàng.
Đúng lúc Lãnh Hoài An mang cơm trưa vào, thấy dáng vẻ này của Hoàng đế không nhịn được cười, vội vàng xoay người đi không dám nhìn Hoàng đế, chỉ quỳ xuống cười trộm, hỏi: “Bệ hạ, có thể truyền thiện chưa ạ?”
Hoàng đế chê y quấy rầy, cau mày quát: “Đi ra ngoài!”
Lãnh Hoài An vội vã lùi ra khỏi cửa.
Phó Nhiêu đóng túi thuốc, lặng lẽ nhìn Hoàng đế, thấy khuôn mặt tuấn tú của người kia đang dán hai miếng dán, trông rất buồn cười, lại một lần nữa không nhịn được che miệng cười khúc khích.
Hoàng đế giận dữ nói: “Nàng còn cười nữa thì trẫm sẽ gỡ xuống.”
“Đừng, đừng, thần nữ không cười…”
Nàng ngừng cười, hai má căng phồng tạo thành hai má lúm đồng tiền nhỏ, nàng vặn chặt túi thuốc, khom lưng lùi lại phía sau.
Có lẽ do đứng lên đột ngột, lại mang thai trong bụng, thể lực không còn như trước, ngay khi nàng lùi về phía sau, trước mắt tối sầm, chân bước hụt, cơ thể ngã thẳng ra đằng sau.
“Nhiêu Nhi!”
Hoàng đế nhanh tay lẹ mắt duỗi người ra cản lại, vòng tay ôm lấy eo nàng, Phó Nhiêu cứ thế ngã vào trong lòng chàng.
Do tình hình đặc biệt nên đôi khi Hoàng đế sẽ gọi riêng Chu Hành Xuân, còn lại khi khám bệnh, mọi thứ đều diễn ra theo quy luật trên.
Ngoại trừ những cung phi có phẩm giai cực thấp, thông thường trong ba người gồm viện chính và hai phó chính phải có một người đi theo.
Vậy nên Hoàng hậu truyền chỉ triệu Phó Nhiêu vào cung khám bệnh, Hạ Du định theo cùng, một là vì trước đây Hoàng hậu thường cho Đàm Chính Lâm khám, giờ Đàm Chính Lâm chết rồi, đương nhiên phải để viện chính là ông vào thay thế, thứ hai đây là lần đầu tiên Phó Nhiêu vào cung khám bệnh, ông cũng không yên tâm lắm, Lãnh Hoài An đã dặn dò ông từ trước, bất kể ai triệu Phó Nhiêu thì đều phải có Thái y theo cùng.
Nhưng khi ông kêu dược đồng chuẩn bị hòm thuốc thì Chu Hành Xuân cười ha hả bước vào Thái Y viện: “Nghe nói Hoàng hậu truyền người xem bệnh, để lão phu đi.”
Hạ Du ngạc nhiên: “Chu Thái y, ngài đã có tuổi, bệ hạ đã hạ lệnh miễn cho ngài những việc nặng, làm sao ta nỡ để ngài mệt nhọc được.”
Chu Hành Xuân lắc đầu xua tay, đi về trị phòng của mình: “Ta hiểu rõ tâm bệnh của Hoàng hậu, đã lâu ta không bắt mạch cho nương nương rồi, lần này ta sẽ dẫn theo Tiểu Nhiêu, cũng nhân tiện dặn dò nàng về các quy tắc trong hậu cung.”
Hạ Du nghĩ đến việc Chu Hành Xuân hầu hạ bên Hoàng đế nhiều năm, cũng rất hiểu biết về các phi tần trong hậu cung, còn Phó Nhiêu là một nữ y, sau này nhất định sẽ có rất nhiều cung phi truyền nàng đến xem bệnh, Chu Hành Xuân đang muốn truyền đạt một số kinh nghiệm.
“Được, có ngài đi, ta cũng yên lòng.” Hạ Du gật đầu, quay đầu sai bảo dược đồng đi cùng Chu Hành Xuân ra ngoài, lại gọi Phó Nhiêu dặn dò vài câu, Phó Nhiêu đều ghi nhớ.
Chỉ chốc lát sau, Phó Nhiêu thay quan phục, đeo theo túi thuốc tiến vào hậu cung cùng Chu Hành Xuân.
Thái Y viện ở đình trước, đi đến hậu cung cung Khôn Ninh cần đi qua cổng Thừa Thiên, Đoan Môn, Ngọ Môn, sau đó dọc theo con đường dài với ngói vàng tường đỏ, mới có thể đến cung Khôn Ninh.
Chu Hành Xuân cố ý tụt lại đằng sau tiểu hoàng môn một đoạn, nói nhỏ với Phó Nhiêu.
“Hài tử, hậu cung hiểm độc, sau khi ngươi vào cung lúc nào cũng phải cẩn thận, tốt nhất là xin bệ hạ cho phép ngươi mang người của mình vào cung, đừng tùy tiện dùng các nội thị do các cung phái tới…”
Phó Nhiêu nghe vậy hơi ngạc nhiên, Chu Hành Xuân đang cho rằng nàng sẽ vào cung làm phi.
Cơn gió lạnh thổi vào mặt, áp xuống nỗi khó chịu trong lòng nàng, Phó Nhiêu nắm chặt túi thuốc trên vai, cười khổ nói: “Chu Thái y, ngài hiểu lầm rồi, ta không có ý định tiến cung.”
Chu Hành Xuân liếc mắt nhìn nàng, hơi sửng sốt, khẽ mắng: “Đâu phải ngươi muốn là được đâu? Đừng có đối đầu với Hoàng đế.”
Phó Nhiêu nhìn ông, cúi đầu: “Hôm qua bệ hạ đã nhận lời, sẽ không ép ta nữa.”
Chu Hành Xuân không chỉ kinh ngạc mà sửng sốt hồi lâu rồi chậm rãi cười: “Cực kỳ hiếm thấy, xem ra bệ hạ thích ngươi thật lòng.”
Gương mặt Phó Nhiêu phiếm hồng, nàng mấp máy môi, không đáp lời.
“Tình yêu quý giá, hãy trân trọng.” Chu Hành Xuân khẽ run mi, cười ha ha một tiếng.
Phó Nhiêu âm thầm mím môi, không cho là đúng. Chàng chỉ là nhất thời cảm thấy mới mẻ mà thôi.
Mặt trời nhô lên trên tường cung, rải những tia sáng ấm áp xuống lối đi ở phía Tây, bức tường cung điện tràn ngập ánh đỏ.
Phó Nhiêu mới có dấu hiệu mang thai nên tinh thần hơi uể oải, đứng sau Chu Hành Xuân, bám vào tường mà đi.
“Luận tư tâm, ta không muốn ngươi vào cung, nhưng chưa chắc bệ hạ đã đồng ý, ngươi thật sự có thể trốn tránh cả đời được sao?” Chu Hành Xuân nhìn nàng rồi hỏi.
Hai người đi không ngừng, không nhanh không chậm tiến về phía trước.
Phó Nhiêu cụp mắt, trầm ngâm một lúc rồi thử dò hỏi: “Chu Thái y, ta nói thật với ngài, đúng là ta đang khó xử, ở lại Thái Y viện, sợ bệ hạ không chịu buông tay, nhưng mà nếu đi, ta lại thấy tiếc, dù sao Thái Y viện là thủ phủ y học trong thiên hạ, ở đây, ta tiến bộ hơn hẳn so với những nơi khác, chỉ tính riêng việc nghiên cứu và thảo luận bắt mạch hôm qua thôi, ta đã học được rất nhiều từ ngài và Hạ Thái y.”
Phó Nhiêu dừng một chút, nhíu mày nói: “Nhưng việc đã đến nước này, ta định rời kinh thành hai năm, trước tiên đến những huyện ở địa phương khác hành nghề y, đợi bệ hạ hết hứng thú rồi thì hẵng tính tiếp.”
Chu Hành Xuân vuốt râu gật đầu, suy nghĩ chăm chú một lát rồi đáp: “Ta lại có một cách khác.”
Phó Nhiêu dừng bước, sắc mặt sáng thêm mấy phần, thấp giọng hỏi ý kiến: “Cách gì?”
Chu Hành Xuân dừng lại, quay đầu dò xét nàng, nhàn nhạt nói: “Hàng năm Thái Y viện chúng ta đều phải phái Thái y tuần tra các châu quận, kiểm tra các nha thự dược y, đào tạo y sĩ, tuyển chọn nhân tài, thu thập điển tích y dược, nếu ngươi thật sự muốn né tránh, ta và Hạ Du có thể giúp ngươi.”
“Không phải lúc trước ngươi muốn soạn quyển “Dược điển” sao, lão phu rất mong chờ, nếu sách này có thể khắc bản (*) sẽ là phúc cho ngàn đời sau, Tiểu Nhiêu à, ta thật lòng mong ngươi tiếp tục viết, hoàn thành đại nghiệp này!” Chu Hành Xuân nói một cách nghiêm túc.
(*) Khắc bản: in ấn.
Phó Nhiêu nghe vậy, trong lòng cuộn trào, không ngờ khó khăn dày vò nàng mấy đêm nay lại có lối thoát. Mấy ngày nay nàng suy nghĩ đêm ngày, chỉ mong tìm được cách vẹn toàn, tránh tai mắt mọi người để sinh hạ hài tử.
Nhưng nếu nghĩ kỹ Hoàng đế chắc chắn luôn để mắt tới nàng, nếu tùy tiện rời đi, sợ là khó thành.
Nhưng nếu lúc này tuân lệnh Thái Y viện, đi thị sát các nơi thì danh chính ngôn thuận, Hoàng đế sẽ không hoài nghi.
“Cảm tạ, cảm tạ Chu Thái y! Ngài nhất định có thể giúp ta.” Nàng rưng rưng nước mắt.
Chu Hành Xuân trìu mến nhìn nàng: “Không vội, không vội, đợi mấy ngày nữa, lão phu sẽ bắt mạch cho ngươi trước mặt bệ hạ, giúp bệ hạ giải trừ mối nghi ngờ, sau đó ta sẽ thương lượng việc này với Hạ Du.”
Chu Hành Xuân cũng không nghĩ Phó Nhiêu đã mang thai, chỉ là cho Hoàng đế một câu trả lời thỏa đáng mà thôi, cho nên giọng điệu của ông rất bình thường.
Phó Nhiêu nghe vậy khóe môi run run, da đầu nổi lên từng cơn ớn lạnh.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào vị Thái y già đang thong thả từ từ đi ở phía trước. Có một khoảnh khắc nàng muốn thốt ra lời cầu xin ông giúp nàng che giấu, nhưng nghĩ đến đây là tội khi quân, Chu Hành Xuân sẽ không giúp nàng, cũng chẳng dám giúp nàng. Nàng mắc nợ nhiều như vậy, những chuyện này chỉ có thể một mình nàng gánh vác.
Cứ đi từng bước một, nếu như vượt qua được cửa ải này, nàng sẽ tự do, thân thể của mẫu thân đã tốt hơn rất nhiều sau khi dùng hoa Ngũ Hành Linh Đằng, hiện tại đệ đệ cũng vững chân tại Quốc Tử Giám, chăm chỉ học hành, hai năm nữa có thể tham gia thi khoa cử.
Nếu nàng lấy cớ đi tuần để rời khỏi kinh thành hai năm, sau đó bí mật sinh con ở nơi xa rồi quay về kinh thành sau hai năm, sắp xếp hài tử trong tiệm thuốc rồi mượn danh nghĩa của hai vị quản sự tiệm thuốc để che giấu hài tử thì đó không phải là chuyện khó.
Phó Nhiêu chậm rãi thở ra một hơi, đuổi theo bước chân của Chu Hành Xuân.
Tầm hai khắc sau, hai người đến cung Khôn Ninh.
Lúc này trên hành lang ngoài cửa cung Khôn Ninh đã có một thái giám áo tím đứng chờ, dẫn hai người cùng đi vào khám bệnh.
Khi bước vào nội điện chỉ thấy Hoàng hậu cùng mấy cung phi ngồi ở trên giường đất nói chuyện phiếm, trong đó có một người mặc áo bông ngắn hoa hải đường, một chiếc váy dài màu xanh lam, sắc mặt ôn hòa, dịu dàng, đuôi mắt điểm một nốt ruồi đỏ như máu, vô cùng nổi bật.
Phó Nhiêu nhìn chỉ cảm thấy khuôn mặt hơi quen thuộc.
Hoàng hậu thấy Chu Hành Xuân ôm theo hòm thuốc đi vào điện, hơi sửng sốt rồi lại cười nói: “Ơ, làm phiền tới Chu lão Thái y rồi.”
Chu Hành Xuân buông hòm thuốc xuống, hành lễ với Hoàng hậu: “Đã lâu lão thần chưa bắt mạch cho nương nương, hôm nay đã chủ động xin ra trận… cũng thỉnh an các vị nương nương.” Ông cũng thi lễ với chúng phi.
Chu Hành Xuân đã qua lại trong hậu cung nhiều năm, ở trước mặt các cung phi vẫn rất bình tĩnh.
Phó Nhiêu cũng đặt túi thuốc xuống mặt đất, quy củ hành lễ.
Hoàng hậu tươi cười, giơ tay lên nói: “Mau đứng lên, người đâu, dọn chỗ cho hai vị.”
Chu Hành Xuân vội vã xua tay: “Không được, nương nương đừng để thần mất mặt.”
Hoàng hậu lại sờ tay áo nghiêm mặt nói: “Hai người các ngươi, một người là danh y triều đình, lão viện chính Thái Y viện, một người là Huyện chúa nhị phẩm đương triều, tại sao không đủ tư cách ngồi?” Dứt lời, ánh mắt cố ý vô tình lướt qua Phó Nhiêu.
Cung nhân lập tức bưng ghế gấm tới, Chu Hành Xuân và Phó Nhiêu đành ngồi xuống.
Hoàng hậu vẫn chưa vội kêu hai người xem bệnh mà chỉ vào Phó Nhiêu, nói với vị phi tử có nốt ruồi hứng lệ kia: “Ngu Phi muội muội, đã nhiều lần ngươi nói muốn gặp vị Phó Thái y này một lần, hôm nay bổn cung đã gọi cho ngươi rồi đây.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phó Nhiêu nghe vậy lập tức vội đứng lên, quỳ gối hành lễ với Ngu Phi.
Ngu Phi đã quan sát Phó Nhiêu từ trước, thấy vậy đứng dậy tiến về phía Phó Nhiêu, lại nắm cổ tay nàng, sắc mặt ẩn hiện chút kích động.
“Phó cô nương, ta đã nghe danh tiếng của ngươi từ lâu, lại nghe nói ngươi là người Thanh Châu, chắc tổ mẫu ngươi chính là “Vương nương tử” nổi danh khắp hai châu Thanh, Giao đó?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Nhiêu sững sờ: “Tại sao nương nương biết khuê danh của tổ mẫu ta?”
Viền mắt Ngu Phi phiếm hồng, nàng ấy kéo Phó Nhiêu nghẹn ngào rơi lệ nói: “Năm đó dịch bệnh ở Giao Châu hoành hành dữ dội, tổ mẫu ngươi đã cứu mạng cả nhà ta, cha mẹ ta muốn cảm ơn bà ấy nhưng bà ấy lại không chịu, sau đó cả nhà ta dời đến kinh thành, lại phái người đi tìm lão nhân gia, nghe nói bà ấy đã bị bệnh chết, khi mẫu thân ta lâm chung vẫn cứ day dứt việc này, không ngờ hôm nay ta lại được gặp đời sau của ân nhân, xin hãy nhận của ta một lạy.”
Ngu Phi nói xong, lui về phía sau một bước muốn lạy Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu vội vã né tránh, thuận tay đỡ nàng ấy lên: “Nương nương, không được!”
Ngu Phi cầm khăn lau nước mắt, mỉm cười với nàng : “Bây giờ ngươi đã làm Thái y, tốt quá, sau này ta có bị đau đầu nhức óc, chắc chắn sẽ cho gọi ngươi vào cung, ta cũng có người cũ để tâm sự.”
Một cung phi trẻ tuổi ngồi đằng sau Hoàng hậu, đầu cài đầy châu ngọc, lười biếng vuốt ve chiếc vòng trên tay, liếc nhìn Phó Nhiêu một cái với vẻ ngạo mạn, nhắc nhở với giọng điệu đặc trưng của Giang Nam: “Ngu Phi tỷ tỷ, hôm nay hai vị Thái y tới là để xem bệnh cho Hoàng hậu nương nương, ngươi đừng có lải nhải, nói không ngừng nữa.”
Ngu Phi cũng không giận, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Phó Nhiêu, trở lại ghế của mình.
Bên này Chu Hành Xuân đã ngồi quỳ trước mặt Hoàng hậu, bắt mạch cho nàng ấy.
Một lát sau lại để cho Phó Nhiêu bắt mạch, hai người thương nghị một lúc, vừa cẩn thận hỏi chứng bệnh của Hoàng hậu, kết hợp lại kê đơn, cho người đi bốc thuốc, đợi sắc thuốc.
Để tiện cho các nương nương trong hậu cung dùng thuốc, Thái Y viện cũng có hẳn một Điển Dược cục trong cung, một lát sau, nội quan đưa thuốc đến, hai Thái y lui xuống sắc thuốc.
Bên này cung phi thấy không còn sớm nữa, đều rời đi, trong điện chỉ còn lại một nữ tỳ tâm phúc của Hoàng hậu.
“Nương nương, tại sao hôm nay người lại trọng dụng một y nữ vậy?” Nữ tỳ nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Hoàng hậu, quỳ xuống bóp chân cho nàng ấy.
Hoàng hậu dựa người vào sạp mềm, kéo tấm chăn lông lên trước ngực, ánh mắt yếu ớt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Ngươi thì hiểu cái gì chứ, lần trước Phó Khôn bị người ta gây khó dễ ở Quốc Tử Giám, bệ hạ lập tức phái người đi chống lưng, có thể thấy bệ hạ thật lòng yêu thương nàng ta, còn tại sao chưa cho nàng ta vào cung, bổn cung đoán rằng có lẽ là Phó Nhiêu không chịu.”
Nữ tỳ cười nhạt nói: “Hừ, được vào cung là phúc phận mà nàng ta tu mấy đời cũng chẳng được, nàng ta còn có thể không bằng lòng sao? Nhất định là Hoàng thượng chê chuyện của nàng ta với Từ Gia, không muốn cho danh phận mà thôi.”
Hoàng hậu chậm rãi lắc đầu: “Bệ hạ không phải nam nhân vô trách nhiệm, chắc là Phó Nhiêu không bằng lòng, tuy nhiên người mà bệ hạ muốn thì làm sao có thể thoát được? Cho dù bệ hạ không muốn cưỡng ép, bản cung cũng sẽ tạo cơ hội cho bệ hạ, làm theo ý bệ hạ!”
Nữ tỳ ngạc nhiên, thất thanh nói: “Nương nương, người sẽ giúp Phó Nhiêu vào cung?”
Ánh mắt Hoàng hậu lóe lên vẻ lạnh lẽo: “Ta đã không được sủng ái, đương nhiên phải kéo những người được sủng ái về phe mình, hôm nay bổn cung đối đãi khác biệt với nàng ta, là muốn cho nàng ta biết khi vào cung sẽ có ta là chỗ dựa. Nàng ta và Thục Phi là kẻ thù không đội trời chung, nàng ta chỉ có thể dựa vào bổn cung.”
“Thì ra là vậy.”
Hoàng hậu giơ tay nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương, nhắm mắt xoa xoa: “Nàng ta trẻ tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, dễ sinh, khi nàng ta sinh hạ Hoàng tử thì ta cần quan tâm đến tên ma bệnh kia làm gì!”
Nữ tỳ ngước mắt nhìn nàng ấy: “Nhưng nô tỳ thấy vị Phó cô nương này không giống kiểu mặc cho người định đoạt, nhỡ đâu nàng ta không chịu thì sao, không phải nương nương uổng phí thời gian à?”
Hoàng hậu nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Dù nàng ta có giỏi chịu đựng thế nào thì khi nằm trên giường sinh, việc sống chết không do nàng ta định đoạt. Hoàng đế yêu nàng ta như vậy, khi nàng ta chết, yêu ai yêu cả đường đi, chắc chắn sẽ thương xót đứa bé kia, đã vậy lại do bản cung đích thân nuôi nấng, lo gì không được lập Thái tử chứ!”
Nữ tỳ kinh hãi: “Nương nương, người làm vậy…. có mạo hiểm quá rồi không, nhỡ đâu bị bệ hạ phát hiện ra, sẽ bị rơi đầu đấy!”
Hoàng hậu cười một tiếng, không hề để tâm: “Không phải đã có sẵn một tấm bia rồi sao? Khắp kinh thành đều biết Thục Phi và nàng ta không hợp, nàng ta vừa gặp chuyện, ngươi nói xem người đầu tiên bệ hạ nghĩ tới là ai? Thục Phi có chút thông minh nhưng không khôn ngoan, tự cho mình là tài giỏi nhưng lại gây thị phi khắp nơi. Phó Nhiêu chính là phúc tinh mà ông trời ban cho bổn cung để đối phó với Thục Phi, sao bổn cung có thể không tận dụng cơ chứ!”
Nữ tỳ suy nghĩ cẩn thận rồi gật đầu nói: “Nương nương đây là một mũi tên trúng hai con chim, đúng rồi, nương nương, gần đây ngày nào Thục Phi cũng dẫn Tam Hoàng tử đi thỉnh an Thái Hoàng Thái hậu, dường như đang hợp sức với Thái Hoàng Thái hậu đối phó người.”
“Hừ, Thái Hoàng Thái Hậu đang có ý định gì, chẳng lẽ bản cung không biết sao? Lần trước bản cung đề cập với bệ hạ về việc ban hôn cho Thẩm Dữu, bệ hạ đã đồng ý, gần đây không ít người đến Thẩm phủ cầu hôn, lão nhân gia bà ta đang đau đầu lắm, nếu bà ta không bảo vệ được Thẩm Dữu thì bà ta đối phó với bổn cung còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Còn về phía Thục Phi, bổn cung sẽ sai người mang đến cho nàng ta một món ngon.” Hoàng hậu cúi thấp người, thì thầm bên tai nữ tỳ vài câu.
Nữ tỳ nghe xong trong lòng đã hiểu: “Cách này của nương nương khéo thật, xem ra Phó Nhiêu quả thật là trợ lực của nương nương.”
Hoàng hậu cười không nói.
Đến trưa, Phó Nhiêu và Chu Hành Xuân đã sắc thuốc xong, nếm thử rồi bưng đến cho Hoàng hậu uống. Sau khi uống thuốc xong, Hoàng hậu sai người ban thưởng hậu hĩnh cho hai người, còn kéo Phó Nhiêu trò chuyện không ngừng, khiến Phó Nhiêu cảm thấy lo lắng. Ngày hôm nay rõ ràng Hoàng hậu có ý nâng đỡ nàng, mục đích là gì?
Từ khi Phó Nhiêu biết được Hoàng hậu có liên quan đến cái chết của Trân Phi, nàng đã có chút cảnh giác và sợ hãi vị Hoàng hậu có khuôn mặt hiền lành nhưng trong lòng độc ác này.
May thay quy định của Hoàng đế được thực hiện đầy đủ, nếu không thì nàng không muốn xem bệnh một mình cho loại người này, để tránh bị nàng ấy gây khó dễ.
Hai người từ điện Khôn Ninh băng qua hành lang cung điện dài hướng về phía Nam, định quay trở lại Thái Y viện để dùng bữa. Lúc đi qua góc cửa điện Phụng Tiên đã thấy Lãnh Hoài An cười mỉm đứng chắp tay ở bên trong, đầu tiên y gật đầu cười với Chu Hành Xuân, ánh mắt nhìn về phía Phó Nhiêu, sắc mặt hơi căng thẳng.
“Huyện chúa, bỗng nhiên bệ hạ không khỏe, lão nô cả gan thỉnh Huyện chúa qua xem.”
Chu Hành Xuân liếc nhìn Phó Nhiêu liền hiểu ý Lãnh Hoài An, vội vã cáo từ.
Phó Nhiêu đeo túi thuốc, cắn môi đứng ở cửa ngách, vẫn không nhúc nhích: “Lãnh công công, nếu bệ hạ không khỏe, theo luật phải gọi hai Thái y, tại sao ngài lại chỉ cho gọi một mình ta?”
Bệ hạ không bị bệnh, rõ ràng là đang gọi nàng qua thăm chàng.
Phó Nhiêu không chịu.
Lãnh Hoài An thay đổi vẻ mặt ôn hòa như trước, chắp tay áo, nói với vẻ thâm thúy: “Huyện chúa, ta cho rằng bệnh này của bệ hạ chỉ có Huyện chúa trị được, cho nên ta mới tới đây gọi Huyện chúa.”
Phó Nhiêu nhớ lại khi ấy rõ ràng Hoàng đế đã nhận lời không ép buộc nàng, tại sao hôm nay lại đổi ý?
Nàng nhíu mày dò hỏi: “Lãnh công công, thật sự là khẩu dụ của bệ hạ sao?”
Lãnh Hoài An nhìn nữ tử cố chấp trước mặt, hơi cảm thấy bất đắc dĩ, thầm nghĩ không sao tránh khỏi trận đòn roi, nhưng giúp bệ hạ mai mối cũng coi như an ủi nỗi tương tư của chàng.
Dạo này tâm trạng của Hoàng đế cực kỳ tệ, thêm vào đó còn bị cảm lạnh, thân thể không khỏe khiến cho các thái giám trong điện Phụng Thiên nơm nớp lo sợ, ngay cả các quan văn võ trong triều cũng đều thấp thỏm lo âu. Chỉ trong hai ngày nay đã có năm viên quan, bảy nội giám bị phát hiện làm việc không chu đáo nên bị trách phạt, khiến bầu không khí ở các nha môn vô cùng ngột ngạt.
Hoàng đế quá yêu mến Phó Nhiêu thế nên vị Huyện chúa này căn bản không biết thế nào gọi là “Thiên tử tức giận, thây chất đầy đồng.”
Nàng làm tổn thương trái tim Hoàng đế, những người chịu thiệt lại là những nô tài hầu hạ như bọn họ cùng các văn võ bá quan.
Hoàng đế có thể rụt rè nhưng y thì không thể.
Người đời thường bảo Đô đốc Tư Lễ giám là y cùng Đô chỉ huy sứ Cẩm y vệ Lưu Đồng là hai con chó săn của Hoàng đế.
Chó cũng được, người cũng thế, nếu không thể san sẻ ưu tư với chủ nhân của mình thì không có nghĩa gì trong cuộc sống.
Lãnh Hoài An hiểu rõ đạo lý này, hôm nay tới đây tìm Phó Nhiêu.
“Huyện chúa, lời lão nô nói là thật, đây là chủ ý của lão nô, Huyện chúa đừng hỏi nhiều, lão nô đã lấy thẻ bài giúp người rồi, xin mời.”
Phó Nhiêu nghe vậy tức giận đến đỏ mắt.
Mỗi ngày Thái y trực đều được treo thẻ bài lên, người nào được truyền đi thì sẽ gỡ thẻ bài xuống.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lãnh Hoài An làm như vậy tức là ép nàng đến điện Phụng Thiên hầu hạ Hoàng đế.
Giọng điệu Lãnh Hoài An rất cứng rắn, Phó Nhiêu từ chối nhiều lần đều vô ích, nàng chỉ còn cách nhẫn nhịn chịu nhục, không muốn đi cũng phải đi theo ông ta đến điện Phụng Thiên.
Khi vào noãn các để nghỉ của Hoàng đế, thấy Hoàng đế nhắm mắt nằm trên sạp mềm, trên ngực đắp một tấm chăn nhung, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mày đen dài hơi nhíu lại, không còn vẻ ôn hòa như trước mà sắc bén lạnh lùng như lưỡi dao.
Hóa ra là bị bệnh thật.
Nỗi tức giận trọng lòng Phó Nhiêu bỗng chốc tan biến, nàng vội vã bước tới, đặt túi thuốc xuống, lặng lẽ kéo cổ tay Hoàng đế, quỳ gối trước mặt chàng để bắt mạch.
Hoàng đế đang mơ màng ngủ, cảm thấy có người lật tay mình, từ từ mở mắt ra, lọt vào mắt là một khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt hạnh long lanh sáng ngời vô cùng tập trung, hàng mi lông đen nhánh cũng không chớp, rõ ràng là đang chú nghe mạch.
Nỗi u ám đè nặng trong lòng chàng suốt nhiều ngày bỗng chốc tan biến, lông mày chàng như được ánh xuân chiếu rọi, chàng chậm rãi cười.
“Sao nàng lại tới đây?”
Phó Nhiêu liếc nhìn chàng một chút, vẫn không đáp lời, đến khi bắt mạch xong buông tay chàng ra, nhíu mày hỏi: “Bệ hạ bị cảm lạnh, tại sao không truyền Thái y?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Hoàng đế thẹn đỏ, chàng gượng người ngồi dậy, dựa vào chiếc gối dựa trắng, thản nhiên nói: “Chỉ là cảm mạo thôi, chịu đựng một chút là được rồi, nếu lần nào cũng uống thuốc thì cơ thể sẽ càng suy nhược, mỗi năm trẫm cũng chỉ bị như vậy một lần, không sao đâu.”
Chàng xuất thân trong doanh trại nên đương nhiên sẽ không để tâm đến những bệnh nhỏ này.
Phó Nhiêu hiểu điều đó, nàng cũng vậy, nhưng đã đến đây, nàng không thể mặc kệ.
Nàng vừa mở túi thuốc ra vừa hỏi: “Ngài thấy khó chịu ở đâu?”
Hoàng đế chỉ vào trán: “Ở đây như có vòng kim cô, mũi còn hơi ngạt…”
Giọng mũi chàng hơi nặng, Phó Nhiêu đã nghe ra: “Đau đầu phải không?” Nàng buông việc trong tay, nghiêng người giơ tay ấn nhẹ vào chỗ Hoàng đế chỉ: “Là chỗ này sao?”
Hoàng đế cúi người về phía trước theo nàng: “Đúng vậy.”
Nàng theo hướng từ xương chân mày của chàng, xoa bóp huyệt đạo ở vùng này: “Nơi này có đau không?”
Nàng khom lưng tới gần, hương thơm ngọt trên người nàng bất ngờ ập tới, giọng nói thì mềm mại ngọt ngào.
Cũng không biết có phải do muốn lấy được mà không chiếm được đã khơi gợi lên suy nghĩ của chàng, hay là thực sự vừa ý nàng về mọi mặt, chàng thực sự thích nàng, nàng vừa mới xuất hiện thì bệnh tình đã giảm đi không ít.
Chàng nhìn nàng thật chăm chú, giọng nói mang theo chút mập mờ: “Đau…”
Phó Nhiêu đột nhiên bừng tỉnh, chỉ nhíu mi, nhìn chăm chú vào mày chàng, dịch tay về phía bên phải chàng: “Bên này thì sao?”
Hơi thở mềm mại phả trên khuôn mặt chàng, trong nháy mắt dâng lên từng đợt rung động dày đặc.
Chưa từng có ai dám dán sát vào mặt chàng, không một ai, Phó Nhiêu là người đầu tiên.
Hầu kết chàng chuyển động lên xuống, chàng nuốt nuốt nước miếng: “Bên này đỡ hơn chút.”
Phó Nhiêu gật đầu, nghiêng thân mình về sau, vẻ mặt hơi nghiêm trọng: “Ngài bị đau nửa đầu, là do suy nghĩ quá nhiều.”
“Thần nữ sẽ trị ngạt mũi cho ngài trước, sau đó kê đơn bốc thuốc cho bệ hạ uống trị cảm.”
Nàng lải nhải giải thích chứng bệnh của chàng, Hoàng đế không nghe lọt một chữ nào vào tai, ánh mắt chỉ dõi theo cổ tay trắng nõn của nàng.
Chiếc túi thuốc của nàng được làm bằng da trâu, dựng đầy kim bạc, bên trong có đủ loại y cụ, còn có một số thuốc cấp cứu tùy thân.
Phó Nhiêu lấy một bình nhỏ từ tầng thứ ba trong túi áo, sau đó lấy ra một miếng giống giấy kỳ lạ từ cạnh túi.
Hoàng đế hiếu kỳ, chỉ vào tờ giấy kia hỏi.
“Nàng làm gì vậy?”
Phó Nhiêu cười, trong mắt hiện lên vẻ sáng ngời rực rỡ: “Bệ hạ, đây là do thần nữ tự nghĩ ra, ngài thử xem hiệu quả.” Giọng điệu vô cùng tự tin và đắc ý.
Sự rạng rỡ này khác hẳn với vẻ bình tĩnh và kiềm chế thường ngày của nàng, như một tia sáng chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của chàng.
Chàng thấy nàng cắt mảnh giấy thành nhiều vòng tròn nhỏ, sau đó mở nắp bình thuốc, dùng kẹp gắp một ít thuốc mỡ thoa lên đó, sau đó dùng băng dính trắng dán lại, động tác trôi chảy liền mạch.
Ánh mắt nàng ẩn chứa sự tự tin, kiêu hãnh và tập trung, dường như đó là bản tính của nàng, dường như đây là lãnh địa của nàng, nàng có thể tung hoành ngang dọc.
Đôi mắt sáng trong phản chiếu ngọn đèn trên án, nhấp nháy, lay động.
Dường như có gió mát trăng trong tràn vào đáy lòng chàng, khiến chàng mê đắm.
Trong thoáng chốc Hoàng đế bỗng hiểu ra nàng không chịu vào cung không chỉ vì không thích chốn hậu cung mà điều quan trọng hơn đó không phải là thế giới của nàng.
Mà thế giới của nàng thì nằm trong chiếc túi thuốc, trong những chai lọ nhỏ hẹp và trong những nỗi khổ của người dân khắp nẻo xa xôi.
Phó Nhiêu làm xong tất cả, không vội vàng đắp thuốc cho Hoàng đế mà im lặng vài giây, từ trong cùng lấy ra một lọ thuốc màu nâu. Nàng cầm lọ thuốc nhìn Hoàng đế, do dự.
“Bệ hạ, đây là thuốc thần nữ mới bào chế, đặc trị ngạt mũi, chỉ là thuốc chưa được ghi vào danh sách thuốc được phép dùng… thần nữ muốn dùng nhưng không dám.”
Hoàng đế thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn nhó, đôi mắt sáng trong như ngọc: “Nàng đang dùng trẫm để thử thuốc sao?”
“Không, không phải!” Phó Nhiêu liều mạng lắc đầu, miệng mím chặt, quỳ thẳng người, giải thích: “Sao thần nữ dám để ngài thử thuốc? Ta đã dùng ở dân gian từ lâu, bản thân ta cũng đã dùng không biết bao nhiêu lần, thuốc là thuốc tốt, chỉ là không hợp với quy củ…”
Hoàng đế túm lấy lọ thuốc trong tay nàng, dùng móng tay bóp lọ thuốc, giọng điệu bình thản nói: “Trẫm chính là quy củ lớn nhất thiên hạ này.”
Chàng nói xong lắc lọ thuốc trước mặt Phó Nhiêu, hỏi: “Dùng như thế nào?”
Nam tử trước mặt, phong lưu đỉnh đạc, mắt như sao sáng, trong mắt tràn đầy sự tin tưởng dành cho nàng.
Phó Nhiêu do dự một lúc, cắn răng nói: “Mở nắp, ngửi một chút là được.”
“Đơn giản vậy sao?” Hoàng đế kinh ngạc, cũng không do dự, lập tức vặn nắp lọ, một mùi hắc gay mũi bốc lên, chàng không kịp bịt mũi, bị mùi hắc đó làm cho hắt hơi liên tục, mũi thông thoáng tức thì, hơi thở cũng thông thuận, chàng hít vào vài hơi, ngay cả lồng ngực tức nghẹn cũng dễ chịu hơn nhiều.
Chàng nhìn chằm chằm vào lọ thuốc không màu một cách kỳ lạ, đôi mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc: “Loại thuốc này thực sự kỳ diệu… hắt xì!” Chàng chưa kịp đậy nắp lọ thuốc nên mùi hăng vẫn bốc lên mũi chàng, chàng nhíu mày không nói nên lời, liên tục hắt hơi, toàn thân hoàn toàn thoải mái.
Phó Nhiêu bị dáng vẻ bất ngờ không kịp phòng bị của chàng chọc cười, lấy tay bụp miệng, cúi đầu cười thành tiếng.
Nàng thấy Hoàng đế luống cuống tay chân đậy nắp bình, trái ngược hẳn với sự điềm tĩnh thường ngày của chàng, nàng chống tay vào eo, nhịn cười không nổi.
Hoàng đế loay hoay một hồi, bệnh tình đã giảm đi phân nửa, vội vàng nhét lọ thuốc vào túi thuốc của Phó Nhiêu, lại thấy đôi mắt hạnh của Phó Nhiêu cong cong như trăng khuyết, môi đỏ mọng nước, dáng vẻ vô cùng tươi tắn, tâm trạng càng tốt hơn.
Chàng nhìn nàng chăm chú không hề nhúc nhích, chân thành khen ngợi: “Nhiêu Nhiêu, bản lĩnh của nàng quả thật hiếm có.”
Ánh mắt chàng nóng bỏng, lạnh lùng, kèm theo sức ép khiến người ta khó thở, đập vào tầm mắt nàng, Phó Nhiêu mới nhận ra mình thất thố, vội vã thu hồi nét mặt, ngại ngùng nói: “Bệ hạ, thần nữ lại lỗ mãng rồi.”
Nàng lại trở về với vẻ điềm tĩnh thường ngày, chỉ có đôi má còn vương chút ửng hồng, nàng nhặt mẩu giấy vừa cắt lên: “Bệ hạ, người nằm xuống đây, thần nữ sẽ bôi thuốc cho ngài.”
“Đây là thuốc gì?” Hoàng đế nằm ngửa theo lời nàng.
Phó Nhiêu dán hai miếng thuốc mỡ lên hai huyệt Nghênh Hương nằm hai bên cánh mũi: “Loại thuốc nước đó chỉ trị được ngọn không trị tận gốc, còn thuốc này thì không thế, chỉ cần dán lên cánh mũi trong một khắc, ban ngày một lần, ban đêm một lần, kết hợp uống thuốc theo đơn là có thể chữa khỏi triệu chứng ngạt mũi của ngài.”
Phó Nhiêu dán xong, lại ấn thử, xác nhận không rơi mới buông ra.
Cánh mũi có thứ gì đó vô cùng khó chịu, nhưng Hoàng đế cũng mặc kệ nàng.
Đúng lúc Lãnh Hoài An mang cơm trưa vào, thấy dáng vẻ này của Hoàng đế không nhịn được cười, vội vàng xoay người đi không dám nhìn Hoàng đế, chỉ quỳ xuống cười trộm, hỏi: “Bệ hạ, có thể truyền thiện chưa ạ?”
Hoàng đế chê y quấy rầy, cau mày quát: “Đi ra ngoài!”
Lãnh Hoài An vội vã lùi ra khỏi cửa.
Phó Nhiêu đóng túi thuốc, lặng lẽ nhìn Hoàng đế, thấy khuôn mặt tuấn tú của người kia đang dán hai miếng dán, trông rất buồn cười, lại một lần nữa không nhịn được che miệng cười khúc khích.
Hoàng đế giận dữ nói: “Nàng còn cười nữa thì trẫm sẽ gỡ xuống.”
“Đừng, đừng, thần nữ không cười…”
Nàng ngừng cười, hai má căng phồng tạo thành hai má lúm đồng tiền nhỏ, nàng vặn chặt túi thuốc, khom lưng lùi lại phía sau.
Có lẽ do đứng lên đột ngột, lại mang thai trong bụng, thể lực không còn như trước, ngay khi nàng lùi về phía sau, trước mắt tối sầm, chân bước hụt, cơ thể ngã thẳng ra đằng sau.
“Nhiêu Nhi!”
Hoàng đế nhanh tay lẹ mắt duỗi người ra cản lại, vòng tay ôm lấy eo nàng, Phó Nhiêu cứ thế ngã vào trong lòng chàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro