Chương 14
Khúc An Nhị Hào
2024-07-03 13:56:38
Hứa Nhất Đình tựa người vào vách tường hành lang KTV, từ xa nhìn lại tư thái lười biếng, trên thực tế vẻ mặt rất nghiêm túc. Anh từ trong túi lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ, lật đến cuối cùng, quả nhiên như dự đoán không nhìn thấy tên nào. Anh trực tiếp mở quay số, nhắm mắt suy nghĩ rồi nhập một dãy số không ngừng nghỉ.
Trong tiềm thức của mình anh biết dãy số này. Hứa Nhất Đình đã từng vụng trộm ấn bao nhiêu lần, mới có thể nhớ như in, thậm chí sau khi mất đi trí nhớ thói quen đó ở vẫn tồn tại trong xương cốt?
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, cuối cùng ánh mắt cũng lóe lên, anh hít một hơi thật sâu rồi trịnh trọng ấn nút quay số như thể đã đưa ra một quyết định trọng đại.
“Xin lỗi, số bạn gọi là số trống…”
Trong micro truyền đến giọng nữ lạnh lùng, Hứa Nhất Đình không thèm để ý chút nào —— điều này đã sớm nằm trong dự liệu của anh. Anh duy trì tư thế nghe điện thoại, xong đứng thẳng lưng, xoay người nhìn về phía cuối hành lang.
Nơi đó không có gì, trống rỗng, nhưng Hứa Nhất Đình biết không nên như thế. Ký ức mơ hồ trong đầu bắt đầu dần dần trở nên rõ ràng, anh nhìn thấy một cô gái đứng ở cuối hành lang, bóng dáng của cô vô cùng quen thuộc, nhưng trên mặt lại bao trùm một tầng sương mù quỷ dị, làm cho Hứa Nhất Đình làm gì cũng không thấy rõ bộ dáng của cô.
Nhưng Hứa Nhất Đình biết, cô chính là cô gái xuất hiện trong giấc mơ của anh mỗi đêm trong năm qua. Trong tay cô cầm một chiếc điện thoại di động vang lên không ngừng, tiếng chuông đơn điệu và âm thanh cơ khí lạnh lẽo trong micro trộn lẫn vào tai Hứa Nhất Đình.
Anh nhìn cô từng bước từng bước đến gần anh, cuối cùng cùng tiếng chuông ồn ào dừng lại ở khoảng cách gần trước mặt anh trong gang tấc.
Hứa Nhất Đình nhìn hình ảnh hư ảo trước mặt, ánh mắt mang theo sự dịu dàng ngay cả chính anh cũng không nhận thức được. Anh nhìn thấy, phải nói rằng, anh đã từng thấy, anh đã nhìn thấy người con gái đứng trước mặt đang nhìn chằm chằm vào anh.
Cô vươn tay, chậm rãi vuốt ve gò má anh, động tác thân mật giống như những giấc mơ bí ẩn mà xinh đẹp kia. Sau đó đôi môi anh đào của cô khẽ nhếch lên, dùng thanh âm mềm mại ngọt ngào như trong mộng nhẹ nhàng gọi tên anh: “Hứa Nhất Đình. ”
Động tác của cô tràn ngập yêu thương, ánh mắt lại mang theo sự bi thương, có không nỡ, còn cả đau đớn. Cô hỏi anh bằng một giọng điệu gần như khẳng định: “A Nhất, anh thích em, phải không?” ”
“Anh yêu em.” Hứa Nhất Đình theo bản năng trả lời. Lúc này trước mắt anh chỉ có một tầng mây mù, nhưng tiêu cự của anh dừng lại trước mặt thân ảnh kia. Anh thành kính bày tỏ với đối phương về tình yêu của mình: “Tiểu Duyệt, anh yêu em. ”
Lời nói của anh hình như đã cởi bỏ cấm thuật nào đó, tầng sương mù vĩnh viễn không tan trong nháy mắt tản ra. Cô gái đã từng đêm đêm xuất hiện trong mơ của anh lần đầu tiên mang theo khuôn mặt vô cùng rõ ràng, chăm chú nhìn anh mỉm cười.
Nụ cười, nụ cười và cả những giọt nước mắt cùng một lúc rơi xuống.
Ký ức cuối cùng đã trở lại. Hứa Nhất Đình nhớ tới cô gái ôm trống nhỏ rất nhiều năm trước, nhớ tới bức thư tình mà anh chưa bao giờ giải thích, nhớ tới tình cảm thầm mến ngày này qua ngày khác, nhớ tới… Vụ tai nạn xe hơi bất ngờ xảy ra.
Phải, anh nhớ, anh đã chết, nhiều hơn một lần.
Giọng cô gái trong trí nhớ run rẩy, mang theo khóc lóc kể lại cái chết của Hứa Nhất Đình hết lần này đến lần khác, ngữ khí càng ngày càng vô lực cùng tuyệt vọng: “Dù có bắt đầu lại bao nhiêu lần, em cũng không thể cứu được anh. Trước đây em không hiểu tại sao, bây giờ em hiểu. Miễn là có sự xuất hiện của em, chắc chắn đêm nay anh sẽ chết. ”
Cô chủ động tiến lên hai bước, nhẹ nhàng ôm lấy anh, vùi đầu vào vòng tay anh với nỗi nhớ da diết: “Nếu không có em ở đây, anh sẽ không chết đúng không?”
Hứa Nhất Đình nghe vậy trợn to hai mắt. Anh biết Lâm Duyệt sẽ nói gì tiếp theo ——
“…… Thời gian đóng băng. ”
Hứa Nhất Đình nói chuyện với Lâm Duyệt trong trí nhớ của anh, hiện thực giống như quá khứ trong trí nhớ, bốn phía nhanh chóng bị đóng băng. Anh nhìn Lâm Duyệt trong hồi ức hôn lên môi anh, nhẹ giọng thì thầm nói lời tạm biệt cuối cùng với anh: “Hứa Nhất Đình, em yêu anh. ”
Ánh mắt Lâm Duyệt mang theo một tia nhung nhớ, nhưng so với bất cứ lúc nào cũng kiên định hơn. Hứa Nhất Đình đã biết sắp xảy ra chuyện gì, anh đưa tay muốn kéo Lâm Duyệt về trong ngực ngực mình, nhưng chỉ với lấy được một tầng sương mù. Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Duyệt trong trí nhớ đem dây chuyền bạch ngọc trên cổ hung hăng đập lên tường, sau đó cả người cô bắt đầu từng tấc bị đóng băng, cuối cùng hoàn toàn biến thành một tác phẩm điêu khắc bằng băng tĩnh lặng, cùng với cặn băng nát bấy rơi vào trong bóng tối vô tận.
‘’Tiểu Duyệt!‘’ Hứa Nhất Đình phục hồi tinh thần từ trong hồi ức nhìn thời gian bốn phía vẫn đóng băng như cũ, điên cuồng gào thét: “Không phải có thể làm cho thời gian quay ngược sao? Vậy hãy để tôi quay lại! Trở lại thời gian! Hãy để tôi trở lại!! ”
Anh kéo chiếc dây chuyền bạch ngọc vẫn đeo bên người, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, giống như là túm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ngữ khí mang theo vẻ cầu khẩn: “Để tôi trở về, cầu bạn, để cho tôi trở về! ”
Xung quanh vẫn tĩnh lặng, và thời gian không hề di chuyển.
Gần như tuyệt vọng, hai chân Hứa Nhất Đình quỳ sụp xuống, anh cảm thấy vô lực, anh không biết phải làm thế nào để tìm lại Lâm Duyệt đã biến mất trong vết nứt thời gian. Ánh mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm mặt băng, như muốn nhìn ra một cái động, sau đó anh bỗng nhiên nâng tay phải nắm dây chuyền bạch ngọc lên, hướng mặt đất nơi Lâm Duyệt rơi xuống đất đập mạnh xuống, giống như là trút giận nện một cái lại một cái, anh muốn tay không đập nát mặt băng.
“Hãy để tôi trở lại! Hãy để tôi trở lại đi!! ”
Hứa Nhất Đình la hét như người điên, đấm mạnh vào mặt băng, sau đó gầm gừ —— mặt băng truyền đến một tiếng vỡ vụn rất nhỏ. Tiếng vang nhỏ không thoát khỏi lỗ tai Hứa Nhất Đình, động tác của anh dừng lại, ánh mắt chợt lóe, càng hung ác đấm xuống mặt băng. Tay anh sớm đã bị băng cặn mài mòn thấm máu, nắm tay dần dần trở nên huyết nhục mơ hồ, nhưng anh hoàn toàn không có ý dừng lại, một quyền rồi một quyền đập xuống không chút do dự.
Rốt cục, không biết qua bao lâu, chỗ bị anh đấm dần dần xuất hiện vết nứt nhỏ mắt thường có thể thấy được, sau đó phạm vi vết nứt chậm rãi lan rộng, kéo dài bốn phía, cuối cùng lại một quyền đấm mạnh xuống, mặt băng thật dày bị nắm đấm xuyên thủng.
Mặt băng bị thủng đồng thời, toàn bộ không gian băng trong nháy mắt nát bấy thành băng vụn, rầm rầm rơi xuống. Hứa Nhất Đình còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên cảm thấy cả người không trọng lượng rơi vào hư không
Anh cảm giác mình rơi xuống liên tục, tốc độ dường như rất nhanh, nhừng có vẻ như đang đứng yên. Nhìn xung quanh chỉ thấy vài hình ảnh kỳ dị nhấp nháy như đèn lồng xoay tròn, anh không biết mình rơi xuống đâu, chỉ có thể thả người tự do trong khoảng không. Sau đó không biết qua bao lâu, giống như chỉ qua một nháy mắt, hoặc cũng có thể đã qua cả một đời người, hình ảnh bỗng nhiên xẹt qua một thân ảnh quen thuộc, anh không kịp suy nghĩ nhiều theo trực giác đưa tay muốn kéo đối phương vào lòng mình.
Trong ngực truyền đến một mảnh xúc cảm lạnh như băng, tay Hứa Nhất Đình nhịn không được siết chặt vài phần, ôm người con gái thật chặt, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc của Lâm Duyệt, cùng cô gái trong trí nhớ dần dần chồng chéo lên nhau. Vẻ mặt của cô vẫn dừng lại ở lần cuối cùng nhìn Hứa Nhất Đình với ánh mắt tràn đầy nhung nhớ, chỉ là toàn thân bịt kín một tầng băng thật dày, cả người biến thành một tòa băng tĩnh lặng, không giống người sống, không hề tức giận.
“Tiểu Duyệt…”
Hứa Nhất Đình giơ một tay lên, dọc theo mặt băng thật dày khẽ vuốt ve mặt Lâm Duyệt, động tác cẩn thận phá lệ thương tiếc, như đang vuốt ve bảo bối trân quý nhất. Ký ức đã bị lãng quên trong nháy mắt tiếp xúc với Lâm Duyệt trở nên vô cùng chân thật, Hứa Nhất Đình cảm thấy sự trống rỗng trong lòng mình rốt cục cũng được lấp đầy.
Anh cúi đầu hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán Lâm Duyệt, sau đó môi chậm rãi đi xuống, hôn qua ánh mắt của cô, hai má cô, cuối cùng rơi xuống môi cô, cho dù chỉ có thể hôn được lớp băng lạnh như băng, anh vẫn hôn người trong ngực nhiều lần lặp đi lặp lại, như để bù đắp cho năm tháng đã mất.
Hứa Nhất Đình dồn tất cả sự chú ý vào Lâm Nguyệt, nên không để ý thấy dây chuyền bạch ngọc đang cầm trên tay chợt lóe lên một tia sáng trắng kỳ lạ.
Chờ Hứa Nhất Đình phát hiện biến hóa bốn phía, hình ảnh bên cạnh đã biến hóa thành đủ loại trải nghiệm từ nhỏ đến lớn của Lâm Duyệt, anh như một khán giả nhìn Lâm Duyệt tám năm trước mở bức thư tình ra, nhìn Lâm Duyệt năm năm trước tỏ tình với anh, nhìn Lâm Duyệt một năm trước cùng mười ngón tay của anh siết chặt, sau đó nhìn mình chết trước mặt cô, nhìn cô ôm thi thể mình khóc đến tê tâm liệt phế, nhìn cô hết lần này đến lần khác trở về cố gắng thay đổi số phận, cảm nhận được thống khổ của cô không ngừng tận mắt chứng kiến người mình yêu đã chết.
Hứa Nhất Đình thậm chí không dám tưởng tượng, Lâm Duyệt rốt cuộc phải kiên trì đến đâu, lần lượt thất bại, lần lượt bất lực tử vong, không ngừng xuyên qua quá khứ khiến cô tuyệt vọng đến mức nào?
Hình ảnh chuyển sang nụ hôn cuối cùng Lâm Duyệt trong KTV, sau đó tựa như bộ phim kết thúc, tất cả hình ảnh trong mau chóng biến mất, chung quanh quỷ dị chỉ còn lại một mảnh hư vô.
Trong lúc hoảng hốt, Hứa Nhất Đình cảm giác được tầng băng trên người Lâm Duyệt mơ hồ truyền đến tiếng vỡ vụn, anh bất an thử dùng tay s.ờ soạng trên tầng băng, sau đó bất ngờ không kịp đề phòng, trong ngực anh rơi ra một tầng băng vụn thật dày. Anh theo bản năng siết chặt vòng tay, lớp xỉ băng bị lay chuyển theo chuyển động của anh, và sau đó …
Anh ôm lấy một cơ thể ấm áp.
Trong lòng anh vui mừng khôn xiết, đáng tiếc không đợi anh có phản ứng, anh đã thấy ý thức của mình chìm vào bóng tối.
Trong tiềm thức của mình anh biết dãy số này. Hứa Nhất Đình đã từng vụng trộm ấn bao nhiêu lần, mới có thể nhớ như in, thậm chí sau khi mất đi trí nhớ thói quen đó ở vẫn tồn tại trong xương cốt?
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, cuối cùng ánh mắt cũng lóe lên, anh hít một hơi thật sâu rồi trịnh trọng ấn nút quay số như thể đã đưa ra một quyết định trọng đại.
“Xin lỗi, số bạn gọi là số trống…”
Trong micro truyền đến giọng nữ lạnh lùng, Hứa Nhất Đình không thèm để ý chút nào —— điều này đã sớm nằm trong dự liệu của anh. Anh duy trì tư thế nghe điện thoại, xong đứng thẳng lưng, xoay người nhìn về phía cuối hành lang.
Nơi đó không có gì, trống rỗng, nhưng Hứa Nhất Đình biết không nên như thế. Ký ức mơ hồ trong đầu bắt đầu dần dần trở nên rõ ràng, anh nhìn thấy một cô gái đứng ở cuối hành lang, bóng dáng của cô vô cùng quen thuộc, nhưng trên mặt lại bao trùm một tầng sương mù quỷ dị, làm cho Hứa Nhất Đình làm gì cũng không thấy rõ bộ dáng của cô.
Nhưng Hứa Nhất Đình biết, cô chính là cô gái xuất hiện trong giấc mơ của anh mỗi đêm trong năm qua. Trong tay cô cầm một chiếc điện thoại di động vang lên không ngừng, tiếng chuông đơn điệu và âm thanh cơ khí lạnh lẽo trong micro trộn lẫn vào tai Hứa Nhất Đình.
Anh nhìn cô từng bước từng bước đến gần anh, cuối cùng cùng tiếng chuông ồn ào dừng lại ở khoảng cách gần trước mặt anh trong gang tấc.
Hứa Nhất Đình nhìn hình ảnh hư ảo trước mặt, ánh mắt mang theo sự dịu dàng ngay cả chính anh cũng không nhận thức được. Anh nhìn thấy, phải nói rằng, anh đã từng thấy, anh đã nhìn thấy người con gái đứng trước mặt đang nhìn chằm chằm vào anh.
Cô vươn tay, chậm rãi vuốt ve gò má anh, động tác thân mật giống như những giấc mơ bí ẩn mà xinh đẹp kia. Sau đó đôi môi anh đào của cô khẽ nhếch lên, dùng thanh âm mềm mại ngọt ngào như trong mộng nhẹ nhàng gọi tên anh: “Hứa Nhất Đình. ”
Động tác của cô tràn ngập yêu thương, ánh mắt lại mang theo sự bi thương, có không nỡ, còn cả đau đớn. Cô hỏi anh bằng một giọng điệu gần như khẳng định: “A Nhất, anh thích em, phải không?” ”
“Anh yêu em.” Hứa Nhất Đình theo bản năng trả lời. Lúc này trước mắt anh chỉ có một tầng mây mù, nhưng tiêu cự của anh dừng lại trước mặt thân ảnh kia. Anh thành kính bày tỏ với đối phương về tình yêu của mình: “Tiểu Duyệt, anh yêu em. ”
Lời nói của anh hình như đã cởi bỏ cấm thuật nào đó, tầng sương mù vĩnh viễn không tan trong nháy mắt tản ra. Cô gái đã từng đêm đêm xuất hiện trong mơ của anh lần đầu tiên mang theo khuôn mặt vô cùng rõ ràng, chăm chú nhìn anh mỉm cười.
Nụ cười, nụ cười và cả những giọt nước mắt cùng một lúc rơi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ký ức cuối cùng đã trở lại. Hứa Nhất Đình nhớ tới cô gái ôm trống nhỏ rất nhiều năm trước, nhớ tới bức thư tình mà anh chưa bao giờ giải thích, nhớ tới tình cảm thầm mến ngày này qua ngày khác, nhớ tới… Vụ tai nạn xe hơi bất ngờ xảy ra.
Phải, anh nhớ, anh đã chết, nhiều hơn một lần.
Giọng cô gái trong trí nhớ run rẩy, mang theo khóc lóc kể lại cái chết của Hứa Nhất Đình hết lần này đến lần khác, ngữ khí càng ngày càng vô lực cùng tuyệt vọng: “Dù có bắt đầu lại bao nhiêu lần, em cũng không thể cứu được anh. Trước đây em không hiểu tại sao, bây giờ em hiểu. Miễn là có sự xuất hiện của em, chắc chắn đêm nay anh sẽ chết. ”
Cô chủ động tiến lên hai bước, nhẹ nhàng ôm lấy anh, vùi đầu vào vòng tay anh với nỗi nhớ da diết: “Nếu không có em ở đây, anh sẽ không chết đúng không?”
Hứa Nhất Đình nghe vậy trợn to hai mắt. Anh biết Lâm Duyệt sẽ nói gì tiếp theo ——
“…… Thời gian đóng băng. ”
Hứa Nhất Đình nói chuyện với Lâm Duyệt trong trí nhớ của anh, hiện thực giống như quá khứ trong trí nhớ, bốn phía nhanh chóng bị đóng băng. Anh nhìn Lâm Duyệt trong hồi ức hôn lên môi anh, nhẹ giọng thì thầm nói lời tạm biệt cuối cùng với anh: “Hứa Nhất Đình, em yêu anh. ”
Ánh mắt Lâm Duyệt mang theo một tia nhung nhớ, nhưng so với bất cứ lúc nào cũng kiên định hơn. Hứa Nhất Đình đã biết sắp xảy ra chuyện gì, anh đưa tay muốn kéo Lâm Duyệt về trong ngực ngực mình, nhưng chỉ với lấy được một tầng sương mù. Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Duyệt trong trí nhớ đem dây chuyền bạch ngọc trên cổ hung hăng đập lên tường, sau đó cả người cô bắt đầu từng tấc bị đóng băng, cuối cùng hoàn toàn biến thành một tác phẩm điêu khắc bằng băng tĩnh lặng, cùng với cặn băng nát bấy rơi vào trong bóng tối vô tận.
‘’Tiểu Duyệt!‘’ Hứa Nhất Đình phục hồi tinh thần từ trong hồi ức nhìn thời gian bốn phía vẫn đóng băng như cũ, điên cuồng gào thét: “Không phải có thể làm cho thời gian quay ngược sao? Vậy hãy để tôi quay lại! Trở lại thời gian! Hãy để tôi trở lại!! ”
Anh kéo chiếc dây chuyền bạch ngọc vẫn đeo bên người, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, giống như là túm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ngữ khí mang theo vẻ cầu khẩn: “Để tôi trở về, cầu bạn, để cho tôi trở về! ”
Xung quanh vẫn tĩnh lặng, và thời gian không hề di chuyển.
Gần như tuyệt vọng, hai chân Hứa Nhất Đình quỳ sụp xuống, anh cảm thấy vô lực, anh không biết phải làm thế nào để tìm lại Lâm Duyệt đã biến mất trong vết nứt thời gian. Ánh mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm mặt băng, như muốn nhìn ra một cái động, sau đó anh bỗng nhiên nâng tay phải nắm dây chuyền bạch ngọc lên, hướng mặt đất nơi Lâm Duyệt rơi xuống đất đập mạnh xuống, giống như là trút giận nện một cái lại một cái, anh muốn tay không đập nát mặt băng.
“Hãy để tôi trở lại! Hãy để tôi trở lại đi!! ”
Hứa Nhất Đình la hét như người điên, đấm mạnh vào mặt băng, sau đó gầm gừ —— mặt băng truyền đến một tiếng vỡ vụn rất nhỏ. Tiếng vang nhỏ không thoát khỏi lỗ tai Hứa Nhất Đình, động tác của anh dừng lại, ánh mắt chợt lóe, càng hung ác đấm xuống mặt băng. Tay anh sớm đã bị băng cặn mài mòn thấm máu, nắm tay dần dần trở nên huyết nhục mơ hồ, nhưng anh hoàn toàn không có ý dừng lại, một quyền rồi một quyền đập xuống không chút do dự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rốt cục, không biết qua bao lâu, chỗ bị anh đấm dần dần xuất hiện vết nứt nhỏ mắt thường có thể thấy được, sau đó phạm vi vết nứt chậm rãi lan rộng, kéo dài bốn phía, cuối cùng lại một quyền đấm mạnh xuống, mặt băng thật dày bị nắm đấm xuyên thủng.
Mặt băng bị thủng đồng thời, toàn bộ không gian băng trong nháy mắt nát bấy thành băng vụn, rầm rầm rơi xuống. Hứa Nhất Đình còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên cảm thấy cả người không trọng lượng rơi vào hư không
Anh cảm giác mình rơi xuống liên tục, tốc độ dường như rất nhanh, nhừng có vẻ như đang đứng yên. Nhìn xung quanh chỉ thấy vài hình ảnh kỳ dị nhấp nháy như đèn lồng xoay tròn, anh không biết mình rơi xuống đâu, chỉ có thể thả người tự do trong khoảng không. Sau đó không biết qua bao lâu, giống như chỉ qua một nháy mắt, hoặc cũng có thể đã qua cả một đời người, hình ảnh bỗng nhiên xẹt qua một thân ảnh quen thuộc, anh không kịp suy nghĩ nhiều theo trực giác đưa tay muốn kéo đối phương vào lòng mình.
Trong ngực truyền đến một mảnh xúc cảm lạnh như băng, tay Hứa Nhất Đình nhịn không được siết chặt vài phần, ôm người con gái thật chặt, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc của Lâm Duyệt, cùng cô gái trong trí nhớ dần dần chồng chéo lên nhau. Vẻ mặt của cô vẫn dừng lại ở lần cuối cùng nhìn Hứa Nhất Đình với ánh mắt tràn đầy nhung nhớ, chỉ là toàn thân bịt kín một tầng băng thật dày, cả người biến thành một tòa băng tĩnh lặng, không giống người sống, không hề tức giận.
“Tiểu Duyệt…”
Hứa Nhất Đình giơ một tay lên, dọc theo mặt băng thật dày khẽ vuốt ve mặt Lâm Duyệt, động tác cẩn thận phá lệ thương tiếc, như đang vuốt ve bảo bối trân quý nhất. Ký ức đã bị lãng quên trong nháy mắt tiếp xúc với Lâm Duyệt trở nên vô cùng chân thật, Hứa Nhất Đình cảm thấy sự trống rỗng trong lòng mình rốt cục cũng được lấp đầy.
Anh cúi đầu hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán Lâm Duyệt, sau đó môi chậm rãi đi xuống, hôn qua ánh mắt của cô, hai má cô, cuối cùng rơi xuống môi cô, cho dù chỉ có thể hôn được lớp băng lạnh như băng, anh vẫn hôn người trong ngực nhiều lần lặp đi lặp lại, như để bù đắp cho năm tháng đã mất.
Hứa Nhất Đình dồn tất cả sự chú ý vào Lâm Nguyệt, nên không để ý thấy dây chuyền bạch ngọc đang cầm trên tay chợt lóe lên một tia sáng trắng kỳ lạ.
Chờ Hứa Nhất Đình phát hiện biến hóa bốn phía, hình ảnh bên cạnh đã biến hóa thành đủ loại trải nghiệm từ nhỏ đến lớn của Lâm Duyệt, anh như một khán giả nhìn Lâm Duyệt tám năm trước mở bức thư tình ra, nhìn Lâm Duyệt năm năm trước tỏ tình với anh, nhìn Lâm Duyệt một năm trước cùng mười ngón tay của anh siết chặt, sau đó nhìn mình chết trước mặt cô, nhìn cô ôm thi thể mình khóc đến tê tâm liệt phế, nhìn cô hết lần này đến lần khác trở về cố gắng thay đổi số phận, cảm nhận được thống khổ của cô không ngừng tận mắt chứng kiến người mình yêu đã chết.
Hứa Nhất Đình thậm chí không dám tưởng tượng, Lâm Duyệt rốt cuộc phải kiên trì đến đâu, lần lượt thất bại, lần lượt bất lực tử vong, không ngừng xuyên qua quá khứ khiến cô tuyệt vọng đến mức nào?
Hình ảnh chuyển sang nụ hôn cuối cùng Lâm Duyệt trong KTV, sau đó tựa như bộ phim kết thúc, tất cả hình ảnh trong mau chóng biến mất, chung quanh quỷ dị chỉ còn lại một mảnh hư vô.
Trong lúc hoảng hốt, Hứa Nhất Đình cảm giác được tầng băng trên người Lâm Duyệt mơ hồ truyền đến tiếng vỡ vụn, anh bất an thử dùng tay s.ờ soạng trên tầng băng, sau đó bất ngờ không kịp đề phòng, trong ngực anh rơi ra một tầng băng vụn thật dày. Anh theo bản năng siết chặt vòng tay, lớp xỉ băng bị lay chuyển theo chuyển động của anh, và sau đó …
Anh ôm lấy một cơ thể ấm áp.
Trong lòng anh vui mừng khôn xiết, đáng tiếc không đợi anh có phản ứng, anh đã thấy ý thức của mình chìm vào bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro