Số Phận Định Trước

Chương 8

Khúc An Nhị Hào

2024-07-03 13:56:38

Đã 3 năm kể từ khi Lâm Duyệt xuyên qua, Lâm Duyệt 18 tuổi và Hứa Nhất Đình đã trở thành học sinh lớp 12 chuẩn bị cho kì thi đại học.

Sau khi thay đổi tương lai, Lâm Duyệt và Hứa Nhất Đình không còn gặp nhau nữa, lúc này cô mới ý thức được thì ra những năm tháng trung học lúc trước có Hứa Nhất Đình làm bạn đáng quý trọng biết bao, khi đó Hứa Nhất Đình sẽ cùng cô trốn tiết tự học đến cửa hàng nhỏ uống nước ngọt, hết học kỳ sẽ giúp cô mang theo một rương sách nặng nề về nhà, cuối tuần sẽ dạy thêm toán và tiếng Anh cho cô…

Cuộc sống trung học không có Hứa Nhất Đình trở nên vô cùng nặng nề, Lâm Duyệt cũng chỉ có thể chuyển lực chú ý đến học tập, cho nên hai năm nay cô vẫn luôn vùi đầu trong sách vở, nếu cứ đắm chìm trong hồi ức trước kia, cô sợ mình sẽ sụp đổ.

Sau khi phân khoa nghệ thuật và khoa học, Lâm Duyệt đã rất ít khi nhìn thấy Hứa Nhất Đình, nhưng cô thường xuyên từ bên cạnh nghiêng người, cố ý vô tình hỏi thăm tin tức của anh với các bạn học khác. Chú ý Hứa Nhất Đình đã trở thành thói quen của  Lâm Duyệt nhiều năm nay, cho dù bây giờ hai người không còn quan hệ gì nữa, cô vẫn nhịn không được đi len lén nghe ngóng nhất cử nhất động của Hứa Nhất Đình.

Cô tự giễu cười, bây giờ cô không khác gì một người yêu đơn phương, thích anh ấy nên cô mới im lặng nhìn anh, như một đứa ngốc vậy.

Nhưng mà gần đây không thể hỏi thăm được. Bây giờ là kỳ nghỉ đông, mặc dù  còn vài ngày ngày học thêm nữa, nhưng những ngày này thực sự không cần phải đi học. Nhớ lúc trước kỳ nghỉ đông năm lớp 12, Hứa Nhất Đình mỗi ngày đều kéo cô đến thư viện thành phố để giúp cô học tập, nhưng cô không muốn; hiện tại cô sẽ phải chủ động học tập thật tốt, vì bên cạnh Lâm Duyệt đã không còn Hứa Nhất Đình nữa…

Lâm Duyệt đứng trước thư viện thành phố từng quen thuộc, thở dài một hơi. Thư viện này là nơi luôn tồn tại trong kí ức của cô và Hứa Nhất Đình, lần đầu tiên cô đi vào vẫn là Hứa Nhất Đình dẫn cô tới, sau đó biến thành nơi hai người học thêm vào cuối tuần, sau đó cô đã tỏ tình với Hứa Nhất Đình ở trong thư viện này…

Đây là nơi chứng kiến sự khởi đầu của tình yêu giữa cô và Hứa Nhất Đình.

Cho nên sau khi trở lại quá khứ, Lâm Duyệt chưa bao giờ tới nơi này. Cái chỗ này có thể gợi lên hồi ức của Lâm Duyệt, cô không muốn xúc cảnh sinh tình.

Nhưng hôm nay Lâm Duyệt không thể chịu đựng được. Đã có chuyện xảy ra vào ngày này, trong lòng cô tràn đầy oán giận bị Hứa Nhất Đình kéo đến đây để học thêm, lúc ấy cô chỉ nhớ hôm đó là mùng 4 Tết còn chưa khai giảng. Mãi cho đến một thời gian dài sau đó, cô mới phát hiện ra rằng hôm nay là ngày Valentine 14 tháng 2.

Ngày Valentine năm nay trùng với kỳ nghỉ Lễ hội mùa xuân.

Càng trùng hợp hơn là vào ngày này, Lâm Duyệt 18 tuổi đã thổ lộ với Hứa Nhất Đình.

“…… A Nhất, em phải làm sao bây giờ? ”

Lâm Duyệt nghiêng mặt nằm sấp trên bàn thư viện,lấy tay trái làm gối đầu, tay phải cầm bút bi trên mặt bàn chọc từng chút một, mở ra mấy quyển sách học tập bị cô đè dưới cánh tay, phần trả lời xuất hiện mấy nếp gấp.

“Ừ?” Hứa Nhất Đình ngồi đối diện không ngẩng đầu, tùy ý phát ra giọng mũi để đáp lại, tay cầm bút vẫn viết câu trả lời của đề chứng minh hình học.

Lâm Duyệt đã sớm quen với thái độ  qua loa của Hứa Nhất Đìn, cô cũng không trông cậy vào việc mình sẽ nhận được lời đáp của anh, cho nên vẫn tự mình nói tiếp:

“Thầy cô nói thành tích của mình hiện tại chỉ có thể thi hai quyển. Nhưng mình mới vừa mới ý thức được bản thân mình đã thích cậu,  muốn sau khi tốt nghiệp lập tức tách ra, A Nhất thành tích cậu tốt như vậy, đến lúc đó nhất định là thủ khoa…”

Lâm Duyệt lải nhải, ngữ khí càng nói càng uể oải.

Tay Hứa Nhất Đình run lên, vẽ ra một đường màu đen thật dài trong sách bài tập, đột ngột nằm ngang giữa câu trả lời của anh. Anh nhìn vào bài làm của mình, không kịp phản ứng: “Cậu vừa nói cái gì vậy?” ”

Lâm Duyệt có chút mất hứng khi bị cắt ngang, nhưng vẫn lười biếng trả lời: “Mình nói, A Nhất thành tích của cậu tốt như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ đỗ vào trường tốt…”

”Câu cuối!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


”Tớ nói, tớ vừa mới ý thức được bản thân thích cậu…”

Lâm Duyệt bỗng nhiên im lặng, động tác chọc bàn cũng dừng lại. Cô sững người ở một tư thế, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Hứa Nhất Đình, vừa rồi cậu không nghe thấy tôi nói cái gì đúng không? ”

“Tôi nghe rồi.” Hứa Nhất Đình buông bút xuống, ánh mắt từ sách bài tập chuyển đến Lâm Duyệt đang cứng ngắc giống tượng đá đối diện: “Tôi thích cậu. ”

Lâm Duyệt một bộ dáng “Tôi cái gì cũng không nghe thấy” xoay mặt xuống 45 độ, cả khuôn mặt đều giấu vào trong cánh tay, im lặng giả chết.

Im lặng.

Hứa Nhất Đình hai tay lướt qua bàn nâng đầu Lâm Duyệt lên, ép buộc cô ngẩng đầu lên, Lâm Duyệt bị anh ép phải nhìn thẳng vào mặt, vẻ mặt ngây ngốc.

“Cậu thích tôi.”

Hứa Nhất Đình nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Duyệt,  lặp lại câu nói một lần nữa.

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Duyệt không thể tiết tục giả chết được nữa. Cô hất tay Hứa Nhất Đình từ trên ghế ngồi bật dậy, cả người tựa như con mèo xù lông: “Cho dù tôi thích cậu, thì cậu cũng đừng lặp đi lặp lại thế chứ! ”

Lâm Duyệt quá kích động, thanh âm khiến mọi người chung quanh nhìn qua chỗ này. Cô mới ý thức được mình đã mất mặt rồi, hai tay che khuôn mặt nhỏ, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui sướng.

“Ah”

Hứa Nhất Đình nhìn Lâm Duyệt trên môi nở nụ cười tương rói, ánh mắt cong cong như vầng trăng khuyết. Đây là lần đầu tiên Lâm Duyệt thấy Hứa Nhất Đình cười vui vẻ như vậy.

“Cậu thích tôi.”

Hứa Nhất Đình vừa cười vừa lặp đi lặp lại câu đó, khóe miệng nhếch lên không thể nào kìm nén được.

Nếu che dấu được, Lâm Duyệt cũng sẽ không giả chết, dù sao cùng lắm thì chính là bị vứt bỏ. Cô ủ rũ ngồi lại chỗ của mình, hữu khí vô lực trừng mắt nhìn Hứa Nhất Đình một cái, “Cậu còn muốn nói bao nhiêu lần nữa? ”

“Bởi vì chuyện rất quan trọng, cho nên tôi phải nói ba lần.”

Lâm Duyệt còn chưa kịp chửi bới Hứa Nhất Đình chê, đã bị lời nói tiếp theo của anh làm cho khiếp sợ, cô thậm chí còn không phát hiện ra cách xưng hô của Hứa Nhất Đình đối với mình không giống trước kia.

“Tiểu Duyệt, chúng ta hẹn hò đi.”

…… Lúc đó cô đã trả lời như thế nào? Lâm Duyệt thậm chí không thể nhớ ra. Những chuyện xảy ra của ngày hôm đó quá bất ngờ, Lâm Duyệt không ngờ mình  không cẩn thận tỏ tình với anh, càng bất ngờ hơn nữa là Hứa Nhất Đình lại đưa ra lời đề nghị hẹn hò.

Cô ngồi ở chỗ ngồi lúc trước mình đã ngồi khi tỏ tình, cười nhẹ nhàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỗ ngồi đối diện không có người, trên mặt bàn lại đặt một quyển sách toán, có lẽ là do người trước làm rơi. Lâm Duyệt nhớ tới cô đã làm rất nhiều bài chứng minh hình học với Hứa Nhất Đình trước khi tỏ tình, Hứa Nhất Đình giải thích rất lâunhưng Lâm Duyệt vẫn không nghĩ ra được đường phụ nên được vẽ ở đâu. Cuối cùng cô hoàn toàn nhụt chí, nằm sấp trên bàn bắt đầu cằn nhằn.

Kết quả cô không cẩn thận mà tỏ tình luôn.

Lâm Duyệt  tưởng tượng chỗ ngồi đối diện có một Hứa Nhất Đình, anh dùng bút gõ gõ trên giấy nháp, lại lần nữa giải thích với cô: “Nhìn đây, trước tiên qua điểm A làm đường trung vị, sau đó AB và CD song song…”

Nhưng chỗ ngồi đối diện cuối cùng cũng chỉ có không khí. Lâm Duyệt giống như năm đó nửa nghiêng mặt nằm sấp trên bàn, dùng thanh âm chỉ có mình mới có thể nghe được lẩm bẩm: “Anh thích em. ”

“Em thích anh.”

“A Nhất, em thích anh.”

Bởi vì đây là một điều rất quan trọng, nên cô phải nói ba lần

Sau ngày Valentine, cuộc sống trung học của Lâm Duyệt chính thức bước vào giai đoạn đếm ngược. Ngày ở trong lịch đếm ngược “Khoảng cách thi đại học còn có XX ngày nữa” bị từng trang xé đi, cuối cùng không hề ngoài ý muốn nghênh đón tháng sáu quyết định mọi thứ.

Kỳ thi tuyển sinh đại học.

Lần thứ hai bước ra khỏi phòng thi đại học, tâm tình Lâm Duyệt so với lúc trước thoải mái hơn rất nhiều. Ba năm qua, sự nhớ nhung Hứa Nhất Đình đều bị cô dùng vào học tập, hiện tại miễn cưỡng cũng có thể trở thành nửa học bá, cho nên cô rất có lòng tin, thành tích lần này của cô tuyệt đối tốt hơn lần trước rất nhiều.

Nhớ lúc trước Lâm Duyệt học trung học không học hành chăm chỉ,  điểm của cô luôn luôn ở top giữa. Cuối cùng  ngoài dự đoán cùng đỗ một trường với Hứa Nhất Đình, còn vào được chuyên ngành N hạng nặng,tất cả đều dựa vào may mắn và chiến thuật nhồi nhét điên cuồng của Hứa Nhất Đình trong nửa năm qua.

Có điều Lâm Duyệt có thể lên đại học N, nhưng khó ở chỗ không có nhiều chuyên ngành để lựa chọn, không có chuyên ngành lạnh như triết học được bộ phận tuyển sinh của N điều chuyển đến triết học, cô đã cảm thấy rất may mắn; không giống Hứa Nhất Đình, tuy rằng thi đại học phát huy có chút thất thường, nhưng anh vẫn đủ điểm vào chuyên ngành nổi tiếng của N.

Đúng vậy, trong tương lai lúc ban đầu, Hứa Nhất Đình đã trượt kỳ thi tuyển sinh đại học. Tất nhiên đều này không có nghĩa là anh làm bài kiểm tra kém như thế nào, chỉ là anh không phát huy ra trình độ tốt nhất của mình, cũng có thể nói, đề thi toán 150 điểm, Hứa Nhất Đình biến thái đến mức thi được 148, chỉ là  không biết vì sao cuối cùng anh chỉ được có 145.

Hứa Nhất Đình hầu như đều phát huy rất tốt ở tất cả các môn khoa học, nhưng mà thỉnh thoảng vẫn mắc một chút sai lệch. Tuy rằng chỉ là mất  hai ba điểm, nhưng thi đại học thường chỉ cần là một điểm cũng có thể đè chết người, huống chi  vấn đề của anh còn không chỉ có một môn. Tóm lại, kết quả cuối cùng là, khi đăng ký thi, anh miễn cưỡng có thể lên siêu trọng bản, nhưng ngành học chuyên nghiệp được lựa chọnsẽ rất hạn chế, chỉ có thể may mắn tới đâu.

Vì thế Hứa Nhất Đình quyết đoán lui xuống một nguyện vọng. Dùng lời nói ban đầu của anh, dù sao thành tích của anh đã rất nổi bật trong đám học sinh, việc  gì phải miễn cưỡng chen chúc vào Đại học Thanh Hoa?

Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, Lâm Duyệt không biết tương lai có tái diễn lại hay không. Thi rớt đại học là chuyện bình thường, thành tích tốt đến đâu thì năm nào cũng có nhiều thí sinh gặp khó khăn. Lúc trước Lâm Duyệt sợ xúc động chuyện thương tâm của Hứa Nhất Đình, nhưng sau khi nghe tin anh làm bài thi không tốt, cô không hỏi thêm câu nào nữa, cô cũng không  biết được nguyên nhân Hứa Nhất Đình phát huy thất thường.

Cô không chắc liệu đều tương tự có xảy ra nữa hay không.

Kỳ thi tuyển sinh đại học có nhiều biến cố, Lâm Duyệt không biết kết quả thi lần này của Hứa Nhất Đình, tự nhiên cũng không thể  đoán ra nguyện vọng đăng ký thi của anh. Hiện giờ hai người không quen biết nhau, cô không có cách nào nghe ngóng được Hứa Nhất Đình muốn đăng ký vào trường học, cô cũng không xác định được Hứa Nhất Đình có đi đại học N như tương lai cô biết hay không.

Thành tích hiện tại của Lâm Duyệttốt hơn so với lúc ban đầu, trường lựa chọn khi đăng ký thi cũng nhiều hơn nhiều. Cô thậm chí còn nghĩ đến việc nộp đơn vào một trường đại học ngoại tỉnh để tránh Hứa Nhất Đình.

Chỉ là, có cần thiết phải làm điều này không?

Lâm Duyệt nhìn đơn điền nguyện vọng của kỳ thi tuyển sinh đại học, chậm chạp không thể quyết định 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Số Phận Định Trước

Số ký tự: 0