Mèo nhỏ
2024-11-22 00:15:51
Vừa lúc là cuối tuần, Lộc Nhất Bạch cùng Thích Ca nhân tiện lén lười biếng, không làm việc, nghỉ ngơi ở nhà một ngày.
Ngày hôm sau, Lộc Nhất Bạch phải tham dự một hội nghị quốc tế quan trọng, sáng sớm đã rời giường.
Thích Ca một thân một mình ngủ không ngon, cũng dậy theo, rảnh rỗi ngồi không ở chỗ camera không chiếu tới, nâng má nhìn hắn gọi video với các quản lý cấp cao, trao đổi bằng đủ thứ tiếng hỗn tạp.
Hội nghị tiến hành được nửa, đến phiên một vị quản lý cấp cao nổi tiếng dài dòng đứng ra báo cáo. Khẩu âm vị này nặng vô cùng, phát âm đã nghe không hiểu mà còn lên lên xuống xuống, hệt như đang hát ru, cực kỳ có tác dụng thôi miên ru ngủ.
Lộc Nhất Bạch vẫn không đổi sắc, vẫn giữ tư thế ngồi nghiêm chỉnh, Thích Ca ở bên cạnh nghe lại buồn ngủ không chịu được.
Y ngáp một cái, nhàm chán chu môi thổi thổi đống tài liệu trước mặt Lộc Nhất Bạch.
Lộc Nhất Bạch lập tức liếc mắt nhìn sang y, ánh mắt như thường nhưng lại chọc cho Thích Ca ngứa ngáy trong lòng.
Tính ham vui của Thích Ca lại nổi lên, y tiếp tục chu miệng thổi khí, ráng mãi cũng thổi lật được vài trang tài liệu. Sau đó, hệt như một đứa con nít thực hiện được trò đùa dai, y mừng rỡ tới hai mắt híp lại chỉ còn hai đường kẻ.
Động tĩnh đó truyền qua camera tới trong mắt mỗi một người đang dự họp, mọi người không hẹn mà cùng im lặng một giây.
“Tiếp tục đi.” Lộc Nhất Bạch bình tĩnh nói, sau đó cúi đầu kiểm lại tài liệu.
Thích Ca cũng không thèm giúp đỡ gì, quang minh chính đại cười lăn lộn.
Lộc Nhất Bạch kiểm tài liệu xong thì đứng dậy, duỗi chân dài ra kéo ghế Thích Ca đang ngồi qua.
Thích Ca bị bất ngờ không kịp đề phòng, sợ tới nỗi suýt thì hét ra tiếng, y vội vã che miệng lại.
Do quán tính, thân thể y ngửa ra sau, hai chân đều chổng ngược lên trời.
Lộc Nhất Bạch một phát bắt được chân có hình xăm của Thích Ca, đặt vào trong ngực mình, trên mặt lại vẫn có thể bình tĩnh trả lời vấn đề của một vị quản lý cấp cao.
Từ chỗ của camera không thể quay tới trong ngực Lộc Nhất Bạch, nhưng động tĩnh nãy giờ không nhỏ, hội nghị lại phải gián đoạn hai giây.
“Sếp, sếp Lộc, hay là nghỉ giữa giờ một chút ạ?” Một vị quản lý hỏi khéo.
“Không có việc gì, mèo nhà tôi nuôi hơi nghịch ngợm.” Lộc Nhất Bạch vuốt ve mắt cá chân trong tay, thông qua video nhìn thấy đúng là giống đang vuốt mèo.
Tất cả mọi người yên lòng trở lại, có người hỏi, “Sếp Lộc còn có nuôi mèo nữa ạ?”
“Ừm.” Lộc Nhất Bạch gật gật dầu, khóe miệng nhếch lên tạo thành độ cong nhỏ, “Mèo tên Tiểu Lãng Hoa*.”
*Tên gốc là “tiểu lãng hoa”, lãng ở đây là phóng đãng, càn rỡ.
Mọi người: cái giọng này không đúng chỗ nào á nhỉ?
Thích Ca: “…”
Y thử muốn thu chân về, nhưng Lộc Nhất Bạch sao có thể để y được như ý?
“Đừng quậy, còn đang họp đây này.” Lộc Nhất Bạch nhẹ giọng nói, vừa dịu dàng vừa cưng chiều.
Này có còn là sếp Lộc mà bọn họ biết không vậy?
Cằm của đám quản lý cấp cao rớt hết trên đất, còn có một nữ quản lý vô cùng hâm mộ ghen tị “bé mèo” trong ngực Lộc Nhất Bạch.
Thích Ca đã sắp xấu hổ tới rớt mặt rồi, tuy là người khác căn bản không thể nhìn thấy y.
Y tựa lên mặt bàn như thể cuộc sống chẳng còn gì luyến tiếc, cũng không dám thật sự làm phiền Lộc Nhất Bạch làm việc nữa, còn mắt cá chân vẫn cứ bị vuốt ve thì chỉ đành cố hết sức lờ đi.
Hội nghị diễn ra tới giờ, người khó chịu nhất chắc chắn là Thích Ca.
Đợi đến khi hội nghị chấm dứt, Lộc Nhất Bạch đưa tay ra đóng máy tính lại, Thích Ca lập tức nhân cơ hội rút chân về, xoay người bỏ chạy.
Nhưng vừa mới chạy tới cửa đã bị Lộc Nhất Bạch bế bổng lên từ đằng sau.
“Lộc Nhất Bạch, anh đừng có mà bắt nạt người khác quá đáng thế.” Thích Ca hung hăng nói.
“Hửm?” Lộc Nhất Bạch đặt y lên mặt bàn làm việc, ghé sát mặt vào nhìn y, “Vậy cho em một cơ hội bắt nạt lại nhé?”
Lồng ngực Thích Ca phập phồng, hô hấp nặng nề hơn hẳn.
Vừa nãy Lộc Nhất Bạch gọi y là mèo, nhưng y thấy cái tay kia của Lộc Nhất Bạch mới đúng là móng vuốt mèo, vuốt một phát là vào thẳng trong tim Thích Ca.
Y vươn tay nắm lấy cổ áo Lộc Nhất Bạch kéo mạnh xuống, hai người gần như là hoàn toàn dính chặt vào nhau.
Thích Ca ngửa đầu, vừa định đưa môi mình lên, bên cạnh đột nhiên có tiếng chuông vang lên.
Là tiếng di động của Lộc Nhất Bạch.
Thích Ca ngửa ra sau, suýt thì vặn gãy eo, quả thực khóc không ra nước mắt.
Một tay Lộc Nhất Bạch ôm eo y, một tay lấy điện thoại di động, nhìn đến tên người gọi tới thì nhíu mày.
Nhận thấy cảm xúc hắn thay đổi, Thích Ca lập tức ngoan ngoãn không nói một lời nào.
Tay Lộc Nhất Bạch dời đến trên đỉnh đầu y, ấn nhẹ một cái, đầu Thích Ca vừa khéo đặt lên lồng ngực Lộc Nhất Bạch, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn. Không biết tại sao, y nghe đến mê mẩn, mọi thứ bên ngoài dường như đều biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập “thình thịch” này, dường như có nghe cả đời cũng không chán.
Mãi tới khi Lộc Nhất Bạch ngắt cuộc gọi, Thích Ca vẫn chưa hồi hồn lại.
Lộc Nhất Bạch nâng cằm y lên, cúi đầu nói, “Anh muốn qua chỗ lão chủ tịch, em đi cùng với anh.”
“Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra hả anh?” Thích Ca hơi lo lắng.
“Không có chuyện gì, quản gia nói Trịnh Thiên tới tìm lão chủ tịch bàn chuyện, bọn họ muốn anh về đó một chuyến.” Lộc Nhất Bạch vỗ vỗ đầu Thích Ca trấn an y, “Bên đó gần nhà họ Lộc, chúng ta về đó nhìn xem sao trước, rồi từ đó đi thẳng qua gặp ông bà ngoại anh.”
Thích Ca sắp cứng ngắc như cục đá tảng rồi, một lúc lâu sau mới vô thức “hả” một tiếng.
Sau khi lại lần nữa đến với Lộc Nhất Bạch, y liền một mực chuẩn bị tâm lý đi gặp người nhà hắn. Đương nhiên, trong lòng Thích Ca, người nhà Lộc Nhất Bạch chỉ có ông bà ngoại hắn mà thôi. Nhưng y đã chuẩn bị tâm lý lâu như vậy mà một chút tác dụng cũng không thấy đâu, y vừa tưởng tượng đến cảnh gặp bọn họ thì chân liền nhũn cả ra.
Huống chi, bây giờ y không chỉ phải gặp ông bà ngoại hắn, mà còn phải gặp Trịnh Chính Thành.
Trừ những lúc gặp thân thích nhà họ Trịnh khi nhậm chức làm việc ở công ty, Thích Ca còn chưa có gặp người nhà Lộc Nhất Bạch bao giờ. Nhưng gặp lúc làm việc với gặp bình thường không giống nhau, lúc làm việc dù có là ai Thích Ca cũng không sợ, công ty cũng không có mấy ai biết được quan hệ thật sự giữa y và Lộc Nhất Bạch.
Nhưng trong đời tư, bởi Thích Ca vẫn luôn cảm thấy áy náy với Lộc Nhất Bạch, nên rất nhát mỗi khi nói tới việc gặp người nhà hắn.
Y có ấn tượng vô cùng tệ với Trịnh Chính Thành, nhưng dù sao đi nữa thì Trịnh Chính Thành cũng vẫn là cha của Lộc Nhất Bạch. Thích Ca tới gặp ông ta mà không phải việc công thì ít nhiều gì cũng có chút nao núng, càng khỏi nói tới ông bà ngoại hắn.
“Không muốn à?” Lộc Nhất Bạch nhìn điệu bộ ngáo ngơ của Thích Ca, tự dưng rất muốn cười.
“Không không không, muốn chứ muốn chứ.” Thích Ca sợ Lộc Nhất Bạch hiểu lầm, vội vội vàng vàng nhảy từ trên bàn xuống, ngờ đâu chân đang mềm nhũn, suýt nữa đã phải té quỳ.
Lộc Nhất Bạch lanh tay lẹ mắt đỡ lấy y, rốt cuộc không nhịn được mà cười thành tiếng, chút bực bội do cú điện thoại vừa rồi mang tới cũng tiêu tan.
Thích Ca thì đỏ bừng mặt, y nói một câu “em đi thay đồ” rồi bỏ chạy đi mất.
Hai người thu xếp gọn gàng rồi ra cửa, Lộc Nhất Bạch lái xe, lần này Thích Ca không tranh với hắn, y còn đang bận lo lắng hồi hộp.
“Chắc không phải Trịnh Thiên với… lão chủ tịch định bày ra âm mưu gì nữa đâu hả anh?” Tuy hiện tại uy hiếp lớn nhất đã bị diệt, nhưng đầu óc hai người này không thể coi là bình thường được, Thích Ca thật lòng sợ bọn họ sẽ lại làm ra mấy chuyện thiêu thân.
“Cũng có thể.” Lộc Nhất Bạch liếc y một cái, cố tình nói, “Dù sao thì anh không biết trong bụng bọn họ nghĩ gì, em cũng đừng nên thả lỏng.”
Thích Ca vừa nghe hắn nói thế, mục tiêu lo lắng nhất thời chuyển sang hướng khác.
Hôm nay chỉ có hai người bọn họ đi mà không mang theo vệ sĩ, y phải cảnh giác hơn một chút.
Lộc Nhất Bạch dừng lại trước một tòa biệt thự chiếm diện tích rộng.
Nơi này cực kỳ to lớn, nhưng cũng rất trống trải, trừ một vị quản gia, hai dì giúp việc, hai y tá thì cũng chỉ còn lại Trịnh Chính Thành và Trịnh Thiên, Trịnh Thiên thì lại là hôm nay mới tới.
Thích Ca cuối cùng cũng hiểu được tại sao tuy tòa biệt thự này đã ở dưới tên Lộc Nhất Bạch, nhưng hắn cũng không muốn về đây ở.
“Anh… Giám đốc Lộc.” Trịnh Thiên đứng trong đại sảnh, chào hỏi một cách không được tự nhiên lắm, kiêu ngạo đó giờ đã hoàn toàn biến mất, tay nắm xe lăn trở nên trắng bệch.
Thích Ca sợ gã gây bất lợi cho Lộc Nhất Bạch, một bước không rời đi theo bên cạnh hắn.
“Tìm tôi có việc gì?” Lộc Nhất Bạch bình tĩnh hỏi.
Trịnh Thiên đấu tranh nói, “Em, tôi… rất xin lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi.” Lộc Nhất Bạch ngắt lời gã, “Nếu cậu tìm tôi để cầu xin cho Trịnh phu nhân, vậy thì có lỗi rồi, cậu nên về đi.”
Trịnh Thiên hơi sốt ruột, tốc độ nói tăng nhanh, cố giải thích, “Trước giờ em chưa từng muốn hại chết anh, mấy chuyện trước đây mẹ với em cũng không biết rõ, bọn em cũng bị La Phất lừa…”
“Cậu nói cậu không biết rõ, tôi tin.” Lộc Nhất Bạch lại lần nữa ngắt lời gã, mấy chữ “không biết rõ” được hắn lặp lại khiến câu nói có vẻ khó nghe, “Việc Trịnh phu nhân làm đã động chạm tới pháp luật, không phải cứ tôi không truy cứu là có thể bỏ qua, cậu tưởng cơ quan hành pháp là để trưng cho có à? Huống chi…”
Hắn xoay người nhìn thẳng vào Trịnh Thiên, “Huống chi, dù có thể giúp tôi cũng sẽ không giúp, tôi không bao dung được như vậy.”
Mặt Trịnh Thiên thoắt cái trắng bệch.
Lộc Nhất Bạch không hề để ý đến gã, quay đầu một cái liền trở lại với mặt ôn nhu thường ngày, nói với Thích Ca, “Em cứ đi dạo trong này thoải mái, anh đi gặp lão chủ tịch.”
Thích Ca hơi kinh ngạc.
Lộc Nhất Bạch đây là không định để y gặp Trịnh Chính Thành sao?
“Không cần thiết.” Lộc Nhất Bạch hôn nhẹ lên trán Thích Ca, “Muốn đi chỗ nào thì có thể nhờ quản gia dẫn đường cho.”
Thích Ca vẫn không mấy yên tâm, “Vậy anh…”
“Yên tâm.” Lộc Nhất Bạch vỗ vỗ đầu y, vào trong phòng ngủ.
Thích Ca nghe lời không vào cùng, kỳ thật khi nãy nhìn thái độ của hắn với Trịnh Thiên, Thích Ca đã yên tâm hơn nửa. Lộc Nhất Bạch thông minh như vậy, chỉ cần hắn không mềm lòng với cặp cha con này nữa, thì có bao nhiêu âm mưu cũng vô dụng cả thôi.
Dù vậy, Thích Ca cũng không rời đi, ngoan ngoãn đứng canh ngoài cửa, phòng ngừa vạn nhất.
“Chị dâu,” Đằng sau bỗng truyền tới giọng nói của Trịnh Thiên.
Trong nháy mắt, Thích Ca quả thật không biết nên nói gì cho phải, chỉ lặng lẽ nhích qua một bên.
“Cậu không cần phải sợ.” Trịnh Thiên nói, “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói một câu xin lỗi mà thôi.”
Thích Ca vốn định trực tiếp rời đi, do dự một chút lại tiếp tục giữ nguyên vị trí.
Y nói, “Chuyện đã làm, tổn thương cũng đã tạo thành, dù có giải thích xin lỗi thế nào cũng không thể cứu vãn được, nếu tôi không tha thứ cho anh thì tôi mang tiếng lòng dạ hẹp hòi. Nếu thực sự cảm thấy có lỗi, thì đừng nói gì cả, sau đó cách tôi xa một chút.”
Trịnh Thiên nhìn y, vẻ mặt uể oải, “Thế cho nên chỉ cần làm sai một chuyện là sẽ bị phủ định hoàn toàn, dù có làm gì đi nữa thì cũng không bao giờ được tha thứ, vĩnh viễn không thể chuộc lỗi sao?”
Trong lòng Thích Ca hiểu rõ, ngoài mặt bọn họ đang nói tới chuyện giữa y và Trịnh Thiên, trên thực tế gã muốn từ chỗ y tìm kiếm một cơ hội cầu xin với Lộc Nhất Bạch, thế nên y quả quyết gật đầu, “Ít nhất, đối với những người bị anh tổn thương, họ có quyền cả đời không tha thứ cho anh.”
Trịnh Thiên ngửa đầu nhìn Thích Ca, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp, vài giây sau chợt nói, “Thật ra, tôi là trai thẳng.”
Thích Ca hơi sửng sốt, nếu gã là trai thẳng, vậy sao lúc trước…
“Lúc trước, tôi muốn quy tắc ngầm cậu vốn dĩ không phải vì thích, mà là vì… Tôi nhìn thấy ảnh của cậu trong ví tiền của ảnh. Quãng thời gian đó ảnh không hề vui vẻ, nhưng vẫn không nỡ vứt ảnh chụp của cậu đi. Có một lần ảnh để quên ví trong nhà, đi được nửa đường lại gấp gáp quay về lấy, đó là lần đầu tôi thấy một Lộc Nhất Bạch coi trọng lễ nghĩa hơn cả mạng sống trở nên mất bình tĩnh như vậy.” Ánh mắt Trịnh Thiên trở nên sắc bén, như roi mạnh mẽ quất vào lòng Thích Ca, “Cậu nói tôi không xứng được tha thứ, vậy còn cậu? Cậu xứng đáng sao?”
Ngày hôm sau, Lộc Nhất Bạch phải tham dự một hội nghị quốc tế quan trọng, sáng sớm đã rời giường.
Thích Ca một thân một mình ngủ không ngon, cũng dậy theo, rảnh rỗi ngồi không ở chỗ camera không chiếu tới, nâng má nhìn hắn gọi video với các quản lý cấp cao, trao đổi bằng đủ thứ tiếng hỗn tạp.
Hội nghị tiến hành được nửa, đến phiên một vị quản lý cấp cao nổi tiếng dài dòng đứng ra báo cáo. Khẩu âm vị này nặng vô cùng, phát âm đã nghe không hiểu mà còn lên lên xuống xuống, hệt như đang hát ru, cực kỳ có tác dụng thôi miên ru ngủ.
Lộc Nhất Bạch vẫn không đổi sắc, vẫn giữ tư thế ngồi nghiêm chỉnh, Thích Ca ở bên cạnh nghe lại buồn ngủ không chịu được.
Y ngáp một cái, nhàm chán chu môi thổi thổi đống tài liệu trước mặt Lộc Nhất Bạch.
Lộc Nhất Bạch lập tức liếc mắt nhìn sang y, ánh mắt như thường nhưng lại chọc cho Thích Ca ngứa ngáy trong lòng.
Tính ham vui của Thích Ca lại nổi lên, y tiếp tục chu miệng thổi khí, ráng mãi cũng thổi lật được vài trang tài liệu. Sau đó, hệt như một đứa con nít thực hiện được trò đùa dai, y mừng rỡ tới hai mắt híp lại chỉ còn hai đường kẻ.
Động tĩnh đó truyền qua camera tới trong mắt mỗi một người đang dự họp, mọi người không hẹn mà cùng im lặng một giây.
“Tiếp tục đi.” Lộc Nhất Bạch bình tĩnh nói, sau đó cúi đầu kiểm lại tài liệu.
Thích Ca cũng không thèm giúp đỡ gì, quang minh chính đại cười lăn lộn.
Lộc Nhất Bạch kiểm tài liệu xong thì đứng dậy, duỗi chân dài ra kéo ghế Thích Ca đang ngồi qua.
Thích Ca bị bất ngờ không kịp đề phòng, sợ tới nỗi suýt thì hét ra tiếng, y vội vã che miệng lại.
Do quán tính, thân thể y ngửa ra sau, hai chân đều chổng ngược lên trời.
Lộc Nhất Bạch một phát bắt được chân có hình xăm của Thích Ca, đặt vào trong ngực mình, trên mặt lại vẫn có thể bình tĩnh trả lời vấn đề của một vị quản lý cấp cao.
Từ chỗ của camera không thể quay tới trong ngực Lộc Nhất Bạch, nhưng động tĩnh nãy giờ không nhỏ, hội nghị lại phải gián đoạn hai giây.
“Sếp, sếp Lộc, hay là nghỉ giữa giờ một chút ạ?” Một vị quản lý hỏi khéo.
“Không có việc gì, mèo nhà tôi nuôi hơi nghịch ngợm.” Lộc Nhất Bạch vuốt ve mắt cá chân trong tay, thông qua video nhìn thấy đúng là giống đang vuốt mèo.
Tất cả mọi người yên lòng trở lại, có người hỏi, “Sếp Lộc còn có nuôi mèo nữa ạ?”
“Ừm.” Lộc Nhất Bạch gật gật dầu, khóe miệng nhếch lên tạo thành độ cong nhỏ, “Mèo tên Tiểu Lãng Hoa*.”
*Tên gốc là “tiểu lãng hoa”, lãng ở đây là phóng đãng, càn rỡ.
Mọi người: cái giọng này không đúng chỗ nào á nhỉ?
Thích Ca: “…”
Y thử muốn thu chân về, nhưng Lộc Nhất Bạch sao có thể để y được như ý?
“Đừng quậy, còn đang họp đây này.” Lộc Nhất Bạch nhẹ giọng nói, vừa dịu dàng vừa cưng chiều.
Này có còn là sếp Lộc mà bọn họ biết không vậy?
Cằm của đám quản lý cấp cao rớt hết trên đất, còn có một nữ quản lý vô cùng hâm mộ ghen tị “bé mèo” trong ngực Lộc Nhất Bạch.
Thích Ca đã sắp xấu hổ tới rớt mặt rồi, tuy là người khác căn bản không thể nhìn thấy y.
Y tựa lên mặt bàn như thể cuộc sống chẳng còn gì luyến tiếc, cũng không dám thật sự làm phiền Lộc Nhất Bạch làm việc nữa, còn mắt cá chân vẫn cứ bị vuốt ve thì chỉ đành cố hết sức lờ đi.
Hội nghị diễn ra tới giờ, người khó chịu nhất chắc chắn là Thích Ca.
Đợi đến khi hội nghị chấm dứt, Lộc Nhất Bạch đưa tay ra đóng máy tính lại, Thích Ca lập tức nhân cơ hội rút chân về, xoay người bỏ chạy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng vừa mới chạy tới cửa đã bị Lộc Nhất Bạch bế bổng lên từ đằng sau.
“Lộc Nhất Bạch, anh đừng có mà bắt nạt người khác quá đáng thế.” Thích Ca hung hăng nói.
“Hửm?” Lộc Nhất Bạch đặt y lên mặt bàn làm việc, ghé sát mặt vào nhìn y, “Vậy cho em một cơ hội bắt nạt lại nhé?”
Lồng ngực Thích Ca phập phồng, hô hấp nặng nề hơn hẳn.
Vừa nãy Lộc Nhất Bạch gọi y là mèo, nhưng y thấy cái tay kia của Lộc Nhất Bạch mới đúng là móng vuốt mèo, vuốt một phát là vào thẳng trong tim Thích Ca.
Y vươn tay nắm lấy cổ áo Lộc Nhất Bạch kéo mạnh xuống, hai người gần như là hoàn toàn dính chặt vào nhau.
Thích Ca ngửa đầu, vừa định đưa môi mình lên, bên cạnh đột nhiên có tiếng chuông vang lên.
Là tiếng di động của Lộc Nhất Bạch.
Thích Ca ngửa ra sau, suýt thì vặn gãy eo, quả thực khóc không ra nước mắt.
Một tay Lộc Nhất Bạch ôm eo y, một tay lấy điện thoại di động, nhìn đến tên người gọi tới thì nhíu mày.
Nhận thấy cảm xúc hắn thay đổi, Thích Ca lập tức ngoan ngoãn không nói một lời nào.
Tay Lộc Nhất Bạch dời đến trên đỉnh đầu y, ấn nhẹ một cái, đầu Thích Ca vừa khéo đặt lên lồng ngực Lộc Nhất Bạch, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn. Không biết tại sao, y nghe đến mê mẩn, mọi thứ bên ngoài dường như đều biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập “thình thịch” này, dường như có nghe cả đời cũng không chán.
Mãi tới khi Lộc Nhất Bạch ngắt cuộc gọi, Thích Ca vẫn chưa hồi hồn lại.
Lộc Nhất Bạch nâng cằm y lên, cúi đầu nói, “Anh muốn qua chỗ lão chủ tịch, em đi cùng với anh.”
“Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra hả anh?” Thích Ca hơi lo lắng.
“Không có chuyện gì, quản gia nói Trịnh Thiên tới tìm lão chủ tịch bàn chuyện, bọn họ muốn anh về đó một chuyến.” Lộc Nhất Bạch vỗ vỗ đầu Thích Ca trấn an y, “Bên đó gần nhà họ Lộc, chúng ta về đó nhìn xem sao trước, rồi từ đó đi thẳng qua gặp ông bà ngoại anh.”
Thích Ca sắp cứng ngắc như cục đá tảng rồi, một lúc lâu sau mới vô thức “hả” một tiếng.
Sau khi lại lần nữa đến với Lộc Nhất Bạch, y liền một mực chuẩn bị tâm lý đi gặp người nhà hắn. Đương nhiên, trong lòng Thích Ca, người nhà Lộc Nhất Bạch chỉ có ông bà ngoại hắn mà thôi. Nhưng y đã chuẩn bị tâm lý lâu như vậy mà một chút tác dụng cũng không thấy đâu, y vừa tưởng tượng đến cảnh gặp bọn họ thì chân liền nhũn cả ra.
Huống chi, bây giờ y không chỉ phải gặp ông bà ngoại hắn, mà còn phải gặp Trịnh Chính Thành.
Trừ những lúc gặp thân thích nhà họ Trịnh khi nhậm chức làm việc ở công ty, Thích Ca còn chưa có gặp người nhà Lộc Nhất Bạch bao giờ. Nhưng gặp lúc làm việc với gặp bình thường không giống nhau, lúc làm việc dù có là ai Thích Ca cũng không sợ, công ty cũng không có mấy ai biết được quan hệ thật sự giữa y và Lộc Nhất Bạch.
Nhưng trong đời tư, bởi Thích Ca vẫn luôn cảm thấy áy náy với Lộc Nhất Bạch, nên rất nhát mỗi khi nói tới việc gặp người nhà hắn.
Y có ấn tượng vô cùng tệ với Trịnh Chính Thành, nhưng dù sao đi nữa thì Trịnh Chính Thành cũng vẫn là cha của Lộc Nhất Bạch. Thích Ca tới gặp ông ta mà không phải việc công thì ít nhiều gì cũng có chút nao núng, càng khỏi nói tới ông bà ngoại hắn.
“Không muốn à?” Lộc Nhất Bạch nhìn điệu bộ ngáo ngơ của Thích Ca, tự dưng rất muốn cười.
“Không không không, muốn chứ muốn chứ.” Thích Ca sợ Lộc Nhất Bạch hiểu lầm, vội vội vàng vàng nhảy từ trên bàn xuống, ngờ đâu chân đang mềm nhũn, suýt nữa đã phải té quỳ.
Lộc Nhất Bạch lanh tay lẹ mắt đỡ lấy y, rốt cuộc không nhịn được mà cười thành tiếng, chút bực bội do cú điện thoại vừa rồi mang tới cũng tiêu tan.
Thích Ca thì đỏ bừng mặt, y nói một câu “em đi thay đồ” rồi bỏ chạy đi mất.
Hai người thu xếp gọn gàng rồi ra cửa, Lộc Nhất Bạch lái xe, lần này Thích Ca không tranh với hắn, y còn đang bận lo lắng hồi hộp.
“Chắc không phải Trịnh Thiên với… lão chủ tịch định bày ra âm mưu gì nữa đâu hả anh?” Tuy hiện tại uy hiếp lớn nhất đã bị diệt, nhưng đầu óc hai người này không thể coi là bình thường được, Thích Ca thật lòng sợ bọn họ sẽ lại làm ra mấy chuyện thiêu thân.
“Cũng có thể.” Lộc Nhất Bạch liếc y một cái, cố tình nói, “Dù sao thì anh không biết trong bụng bọn họ nghĩ gì, em cũng đừng nên thả lỏng.”
Thích Ca vừa nghe hắn nói thế, mục tiêu lo lắng nhất thời chuyển sang hướng khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay chỉ có hai người bọn họ đi mà không mang theo vệ sĩ, y phải cảnh giác hơn một chút.
Lộc Nhất Bạch dừng lại trước một tòa biệt thự chiếm diện tích rộng.
Nơi này cực kỳ to lớn, nhưng cũng rất trống trải, trừ một vị quản gia, hai dì giúp việc, hai y tá thì cũng chỉ còn lại Trịnh Chính Thành và Trịnh Thiên, Trịnh Thiên thì lại là hôm nay mới tới.
Thích Ca cuối cùng cũng hiểu được tại sao tuy tòa biệt thự này đã ở dưới tên Lộc Nhất Bạch, nhưng hắn cũng không muốn về đây ở.
“Anh… Giám đốc Lộc.” Trịnh Thiên đứng trong đại sảnh, chào hỏi một cách không được tự nhiên lắm, kiêu ngạo đó giờ đã hoàn toàn biến mất, tay nắm xe lăn trở nên trắng bệch.
Thích Ca sợ gã gây bất lợi cho Lộc Nhất Bạch, một bước không rời đi theo bên cạnh hắn.
“Tìm tôi có việc gì?” Lộc Nhất Bạch bình tĩnh hỏi.
Trịnh Thiên đấu tranh nói, “Em, tôi… rất xin lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi.” Lộc Nhất Bạch ngắt lời gã, “Nếu cậu tìm tôi để cầu xin cho Trịnh phu nhân, vậy thì có lỗi rồi, cậu nên về đi.”
Trịnh Thiên hơi sốt ruột, tốc độ nói tăng nhanh, cố giải thích, “Trước giờ em chưa từng muốn hại chết anh, mấy chuyện trước đây mẹ với em cũng không biết rõ, bọn em cũng bị La Phất lừa…”
“Cậu nói cậu không biết rõ, tôi tin.” Lộc Nhất Bạch lại lần nữa ngắt lời gã, mấy chữ “không biết rõ” được hắn lặp lại khiến câu nói có vẻ khó nghe, “Việc Trịnh phu nhân làm đã động chạm tới pháp luật, không phải cứ tôi không truy cứu là có thể bỏ qua, cậu tưởng cơ quan hành pháp là để trưng cho có à? Huống chi…”
Hắn xoay người nhìn thẳng vào Trịnh Thiên, “Huống chi, dù có thể giúp tôi cũng sẽ không giúp, tôi không bao dung được như vậy.”
Mặt Trịnh Thiên thoắt cái trắng bệch.
Lộc Nhất Bạch không hề để ý đến gã, quay đầu một cái liền trở lại với mặt ôn nhu thường ngày, nói với Thích Ca, “Em cứ đi dạo trong này thoải mái, anh đi gặp lão chủ tịch.”
Thích Ca hơi kinh ngạc.
Lộc Nhất Bạch đây là không định để y gặp Trịnh Chính Thành sao?
“Không cần thiết.” Lộc Nhất Bạch hôn nhẹ lên trán Thích Ca, “Muốn đi chỗ nào thì có thể nhờ quản gia dẫn đường cho.”
Thích Ca vẫn không mấy yên tâm, “Vậy anh…”
“Yên tâm.” Lộc Nhất Bạch vỗ vỗ đầu y, vào trong phòng ngủ.
Thích Ca nghe lời không vào cùng, kỳ thật khi nãy nhìn thái độ của hắn với Trịnh Thiên, Thích Ca đã yên tâm hơn nửa. Lộc Nhất Bạch thông minh như vậy, chỉ cần hắn không mềm lòng với cặp cha con này nữa, thì có bao nhiêu âm mưu cũng vô dụng cả thôi.
Dù vậy, Thích Ca cũng không rời đi, ngoan ngoãn đứng canh ngoài cửa, phòng ngừa vạn nhất.
“Chị dâu,” Đằng sau bỗng truyền tới giọng nói của Trịnh Thiên.
Trong nháy mắt, Thích Ca quả thật không biết nên nói gì cho phải, chỉ lặng lẽ nhích qua một bên.
“Cậu không cần phải sợ.” Trịnh Thiên nói, “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói một câu xin lỗi mà thôi.”
Thích Ca vốn định trực tiếp rời đi, do dự một chút lại tiếp tục giữ nguyên vị trí.
Y nói, “Chuyện đã làm, tổn thương cũng đã tạo thành, dù có giải thích xin lỗi thế nào cũng không thể cứu vãn được, nếu tôi không tha thứ cho anh thì tôi mang tiếng lòng dạ hẹp hòi. Nếu thực sự cảm thấy có lỗi, thì đừng nói gì cả, sau đó cách tôi xa một chút.”
Trịnh Thiên nhìn y, vẻ mặt uể oải, “Thế cho nên chỉ cần làm sai một chuyện là sẽ bị phủ định hoàn toàn, dù có làm gì đi nữa thì cũng không bao giờ được tha thứ, vĩnh viễn không thể chuộc lỗi sao?”
Trong lòng Thích Ca hiểu rõ, ngoài mặt bọn họ đang nói tới chuyện giữa y và Trịnh Thiên, trên thực tế gã muốn từ chỗ y tìm kiếm một cơ hội cầu xin với Lộc Nhất Bạch, thế nên y quả quyết gật đầu, “Ít nhất, đối với những người bị anh tổn thương, họ có quyền cả đời không tha thứ cho anh.”
Trịnh Thiên ngửa đầu nhìn Thích Ca, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp, vài giây sau chợt nói, “Thật ra, tôi là trai thẳng.”
Thích Ca hơi sửng sốt, nếu gã là trai thẳng, vậy sao lúc trước…
“Lúc trước, tôi muốn quy tắc ngầm cậu vốn dĩ không phải vì thích, mà là vì… Tôi nhìn thấy ảnh của cậu trong ví tiền của ảnh. Quãng thời gian đó ảnh không hề vui vẻ, nhưng vẫn không nỡ vứt ảnh chụp của cậu đi. Có một lần ảnh để quên ví trong nhà, đi được nửa đường lại gấp gáp quay về lấy, đó là lần đầu tôi thấy một Lộc Nhất Bạch coi trọng lễ nghĩa hơn cả mạng sống trở nên mất bình tĩnh như vậy.” Ánh mắt Trịnh Thiên trở nên sắc bén, như roi mạnh mẽ quất vào lòng Thích Ca, “Cậu nói tôi không xứng được tha thứ, vậy còn cậu? Cậu xứng đáng sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro