Sổ Tay Hướng Dẫn Quản Lý Nam Chủ
Chương 12
Mạt Nhật
2024-11-16 00:54:09
Không hiểu sao, sự sụp đổ và khổ sở ngay sau khi Lãnh Kỳ Dạ biết được tin tức người yêu cũ sắp kết hôn vào tối hôm qua dường như bởi vì trông thấy nụ cười này mà vô hình tiêu tán vài phần.......
“Ừ."
Anh chỉ thấp giọng đáp một câu ngắn gọn, cầm lấy cái ly trên bàn, giống như muốn mượn động tác uống cà phê để che giấu sự dao động nào đó trong lòng mình lúc này.
Thấy tâm trạng hỏng bét của vị nam chính này cuối cùng cũng ổn định lại, Mục Trừng yên lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đúng lúc này chuông cửa của căn hộ bị ấn vang, Mục Trừng thuận đường đi ra mở cửa, nhận lấy vật phẩm đã đặt trên mạng từ tay nhân viên giao hàng.
“Cô mua cái gì vậy?”
Thấy túi nhỏ trong tay cô, Lãnh Kỳ Dạ ngẩng đầu thuận miệng hỏi một câu.
Anh không biết chính là, câu hỏi này phảng phất kích thích đến chỗ nào đó của cô, Mục Trừng thoáng cái liền trở nên ấp úng không nói thành lời.
“Ách.”
Rối rắm một lát, Mục Trừng vẫn ngước mắt nhìn cấp trên nhà mình, quyết định ăn ngay nói thật.
“Là quần lót.”
Cô hiếm khi rũ mi mắt gãi gãi cằm, hai má hiện ra một chút ngượng ngùng, trong nháy mắt càng làm nổi bật vẻ mặt ôn hòa ngoan dịu của cô.
Cô vô thức kẹp chân.
“Tối hôm qua làm quá kịch liệt, cái quần lót kia đã bị anh xé rách.”
Nói cách khác, hiện tại ở nơi riêng tư nhất của cô cũng không mặc quần lót.
“Phốc khụ khụ...... "
Lãnh Kỳ Dạ bị câu nói táo bạo đến trắng ra “làm kịch liệt đến nỗi xé rách cả quần lót” của cô gái nhỏ làm cho sặc một ngụm cà phê, vội vàng dùng tay che môi ngăn trở tư thế chật vật của mình, một vệt đỏ sẫm lặng lẽ lan tràn đến màng tai dưới mái tóc đen nhánh của anh.
Một câu nói, tựa hồ lại làm cho ý thức của hai người trở về cảnh tượng tình ái điên cuồng không ngừng nghỉ đêm qua.
[Giá trị tâm trạng của Lãnh Kỳ Dạ +5]
Chờ đến khi trong đầu của Mục Trừng nhận được câu nhắc nhở này, cô còn có chút tò mò liếc nam chính một cái, không rõ những lời xé quần lót kia sao lại chọc đến điểm ngứa của đối phương.
Chẳng qua người đàn ông cao gầy anh tuấn đối diện rất nhanh liền đè nén cảm xúc hỗn loạn vừa lộ ra ngoài của mình, tư thái bình tĩnh ung dung nhìn không ra dáng vẻ chật vật lúc trước khi bị sặc cà phê.
“Ừ."
Anh chỉ thấp giọng đáp một câu ngắn gọn, cầm lấy cái ly trên bàn, giống như muốn mượn động tác uống cà phê để che giấu sự dao động nào đó trong lòng mình lúc này.
Thấy tâm trạng hỏng bét của vị nam chính này cuối cùng cũng ổn định lại, Mục Trừng yên lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đúng lúc này chuông cửa của căn hộ bị ấn vang, Mục Trừng thuận đường đi ra mở cửa, nhận lấy vật phẩm đã đặt trên mạng từ tay nhân viên giao hàng.
“Cô mua cái gì vậy?”
Thấy túi nhỏ trong tay cô, Lãnh Kỳ Dạ ngẩng đầu thuận miệng hỏi một câu.
Anh không biết chính là, câu hỏi này phảng phất kích thích đến chỗ nào đó của cô, Mục Trừng thoáng cái liền trở nên ấp úng không nói thành lời.
“Ách.”
Rối rắm một lát, Mục Trừng vẫn ngước mắt nhìn cấp trên nhà mình, quyết định ăn ngay nói thật.
“Là quần lót.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô hiếm khi rũ mi mắt gãi gãi cằm, hai má hiện ra một chút ngượng ngùng, trong nháy mắt càng làm nổi bật vẻ mặt ôn hòa ngoan dịu của cô.
Cô vô thức kẹp chân.
“Tối hôm qua làm quá kịch liệt, cái quần lót kia đã bị anh xé rách.”
Nói cách khác, hiện tại ở nơi riêng tư nhất của cô cũng không mặc quần lót.
“Phốc khụ khụ...... "
Lãnh Kỳ Dạ bị câu nói táo bạo đến trắng ra “làm kịch liệt đến nỗi xé rách cả quần lót” của cô gái nhỏ làm cho sặc một ngụm cà phê, vội vàng dùng tay che môi ngăn trở tư thế chật vật của mình, một vệt đỏ sẫm lặng lẽ lan tràn đến màng tai dưới mái tóc đen nhánh của anh.
Một câu nói, tựa hồ lại làm cho ý thức của hai người trở về cảnh tượng tình ái điên cuồng không ngừng nghỉ đêm qua.
[Giá trị tâm trạng của Lãnh Kỳ Dạ +5]
Chờ đến khi trong đầu của Mục Trừng nhận được câu nhắc nhở này, cô còn có chút tò mò liếc nam chính một cái, không rõ những lời xé quần lót kia sao lại chọc đến điểm ngứa của đối phương.
Chẳng qua người đàn ông cao gầy anh tuấn đối diện rất nhanh liền đè nén cảm xúc hỗn loạn vừa lộ ra ngoài của mình, tư thái bình tĩnh ung dung nhìn không ra dáng vẻ chật vật lúc trước khi bị sặc cà phê.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro