Sổ Tay Nuôi Dưỡng Kiều Thê Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 2
2024-09-21 20:19:52
A Âm đang lẳng lặng dõi theo phụ thân thì bắt gặp ánh mắt phụ thân nhìn sang liền nở nụ cười với ông. Đợi đến khi phụ thân và tổ phụ lại tiếp tục bàn chuyện, nàng mới cẩn thận suy nghĩ lại nội dung và ý nghĩa trong lời phụ thân vừa nói.
Hoàng hậu nương nương là cô cô ruột của nàng, lúc trước lúc gia đình nàng vẫn chưa rời kinh, hoàng hậu nương nương vẫn thường xuyên gọi huynh muội nàng vào cung vui chơi.
Nhớ lại hồi đó mỗi lần cô cô thấy bọn tiểu bối các nàng đều cho rất nhiều đồ ăn ngon, chơi đùa rất vui vẻ. Đối với lần vào cung này A Âm rất là háo hức, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa tràn đầy sự vui vẻ.
Du lão thái gia nhìn thấy cháu gái nhỏ vui vẻ cũng cười híp mắt theo, không nhịn được, lại gắp thêm một vài món ăn vào chén của A Âm. Lão nhân gia đã gắp thêm đồ ăn vậy mà chờ hồi lâu vẫn không nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cháu gái nói cảm ơn, rất nghi hoặc liền quay sang nhìn thì thấy A Âm đang mở to mắt chăm chú nhìn phụ thân mình.
Đợi đến khi Tam lão gia ngồi xuống vị trí cách nàng mấy người trên khuôn mặt nhỏ của nàng mới có vẻ rối rắm, muốn nói lại thôi.
Du lão thái gia phát hiện liền hỏi: "A Âm muốn đi đến chỗ phụ thân sao?"
Thật ra thì A Âm còn đang suy nghĩ đến dáng vẻ của tam lão gia khi mới bước vào phủ. Trong lòng nàng biết thường ngày phụ thân không có bộ dạng như vậy, nên rất muốn hỏi thăm phụ thân một tiếng có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Giờ lại nghe Lão thái gia hỏi như vậy, nàng hết sức thành thật gật đầu đáp: "Dạ!"
Đến gặp phụ thân dù gì cũng có thể hỏi một câu rốt cuộc là có chuyện gì? Mặc dù... rất có thể phụ thân sẽ không nói cho nàng biết nếu là chuyện quan trọng. Dù sao thì nàng vẫn còn quá nhỏ nhưng mà nàng vẫn muốn quan tâm.
Con bé này không chút nào che giấu niềm vui khiến cho Du lão thái gia vạn phần đau lòng.
"Cháu là tiểu quỷ không có lương tâm." Ông thổi phồng râu tức giận nói: "Cháu đã bao lâu không gặp phụ thân cháu? Bất quá chỉ mới mười mấy ngày thôi, trong khi cháu đã bao lâu rồi không gặp tổ phụ? Là ba năm!"
A Âm ngại ngùng cẩn thật gắp một cái đùi gà to, dè dặt bỏ vào cái đĩa trước mặt lão thái gia, sau đó dùng ánh mắt mong đợi nhìn ông.
Lão nhân gia nhìn bộ dạng nàng như vậy thì bị chọc cười, vốn còn muốn duy trì vẻ mặt nghiêm khắc nhưng rốt cuộc lại không nỡ thấy tiểu nha đầu khẩn trương, cuối cùng vẫn ăn cái đùi gà kia. Ăn hết lại còn khen đùi gà hôm nay có mùi vị ngon hơn so với thường ngày.
A Âm cao hứng đứng dậy, ôm cánh tay lão thái gia nói: "Hôm nay cháu chỉ ở bên cạnh tổ phụ thôi không đi đâu hết cả."
Du lão thái gia chỉ ước được như vậy, vui mừng hớn hở liên tục nói được.
Hai ông cháu ở chỗ này hoà thuận vui vẻ không coi ai ra gì nhưng những người khác nhìn thấy, trong lòng cảm thấy có phần không chân thật.
Du lão thái gia được tiên hoàng cùng hoàng thượng tấn phong danh hiệu Đại tướng quân, chiến công hiển hách. Nhiều năm chinh chiến sa trường khiến cho ông luôn tự phát ra khí thế uy nghiêm, ngày thường trông rất nghiêm nghị. Mặc dù có thời điểm hòa ái dễ gần thì cũng rất ít khi cười vui vẻ như vậy.
Người trong nhà đều biết từ sau khi ngũ nha đầu sinh ra, lão thái gia đã hết sức yêu thương nàng. Nói nàng khéo léo hiểu chuyện, nói nàng xinh đẹp đáng yêu, nói tóm lại là bất cứ từ ngữ gì có thể hình dung nữ tử tốt đều được lão thái gia dùng trên người nàng. Đều nói ôm tôn không ôm tử nhưng lão thái gia ngay cả mấy đứa cháu trai đều chưa từng dỗ dành, vậy mà mỗi ngày đều ôm ngũ nha đầu trong lòng không rời tay.
Cứ nghĩ là đã trôi qua mấy năm rồi chuyện gì cũng sẽ thay đổi, dù sao bình thường cũng rất ít khi nghe thấy lão thái gia nhắc tới nàng. Nào biết ngũ nha đầu vừa trở về, lão gia tử đã "lộ nguyên hình".
Huống chi cái đùi gà kia vốn là của đầu bếp trong phủ làm cứ coi như là mùi vị không tệ, thì rõ ràng là mùi vị cũng giống y như mọi ngày chứ làm gì có chuyện không giống?
Tứ cô nương Du Thiên Lan chỉ lớn hơn A Âm một tuổi, trước đây không có A Âm thì nàng là người nhỏ nhất. Mắt thấy tổ phụ ngày thường mặt mày nghiêm khắc giờ lại dùng vẻ mặt từ ái nhìn ngũ muội muội, nàng có chút không vui, đặt đôi đũa xuống hừ một tiếng nói: "Cái món ăn gì đây? Ăn không ngon!"
Ngày thường nàng cũng hay bày ra tính tình trẻ con, mọi người đều vì nàng tuổi còn nhỏ nên dung túng cho nàng, cũng rất ít nhắc nhở gì. Nhưng hôm nay người ở tam phòng vừa trở về liền tổ chức tiệc gia đình, nhưng thật ra chính là tiệc tẩy trần cho mẫu tử tam phu nhân. Bàn bên cạnh chính là bàn của lão phu nhân cùng với mấy vị phu nhân, nếu như lúc này nháo đứng lên thì không tránh khỏi bị quở trách.
Tam cô nương Du Ly vừa vặn ngồi sát bên nàng thấy thế nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hay là tứ muội ăn món tôm này đi? Tôm này non mềm mùi vị không tệ." Vừa nói vừa ra hiệu để nha hoàn gắp cho Du Thiên Lan.
Mà bên cạnh món tôm lại là đùi gà. Du Thiên Lan nhìn thấy đùi gà thì trong lòng không thoải mái, “xoảng” một tiếng đánh rớt đôi đũa gắp thức ăn của nha hoàn.
Tiếng chiếc đũa rơi xuống đất làm kinh động mọi người. Du lão phu nhân ở bên cạnh lên tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Không có chuyện gì." Đại tiểu thư Du Hàm giành mở miệng trước lớn tiếng nói: "Là không cẩn thận làm rớt chiếc đũa."
Lão phu nhân cũng không hỏi thêm nữa.
Du Ly là thứ nữ đại phòng, Du Thiên Lan là đích nữ của chi thứ hai nhị phòng. Nhị phu nhân luôn luôn hết sức che chở con của mình, hôm nay nhìn thấy Du Thiên Lan kia bộc phát tình tình, Du Ly cũng không dám tiếp tục khuyên nàng.
Sau khi ăn xong mọi người ai về chỗ nấy, đại tiểu thư Du Hàm gọi nhị tiểu thư Du Thiên Tuyết lại hỏi: "Sao nhị muội lại không khuyên tứ muội chút đi? Nếu để cho tổ mẫu thấy được thì không tốt lắm đâu."
Du Hàm cùng Du Ly đều là con của đại phòng, chỉ là người trước là đích nữ người sau là thứ nữ. Dù sao thì các nàng cùng với chi thứ hai bọn họ cũng cách nhau một tầng không tiện nói thêm nhiều, Du Thiên Tuyết với Du Thiên Lan là tỷ muội ruột, để nàng nói chuyện với Du Thiên Lan thì thỏa đáng hơn.
Du Thiên Tuyết cười cười,thản nhiên nói một câu "Muội đã biết" rồi không nói lời nào nữa quay người rời đi.
Du Hàm âm thầm thở dài nhìn lão phu nhân đi ở phía trước, nàng bước lên nghênh đón đỡ tổ mẫu quay về.
Gia đình bên tam phòng sau mấy ngày bôn ba cũng có chút mệt mỏi. Trình thị cho bọn nhỏ rửa mặt sau đó thì đi ngủ, còn có chuyện tình gì thì để sáng mai hãy nói.
Du Lâm Sâm cùng Du Lâm An thì không cần nói đến, hai đứa cũng đã đủ mười tuổi nên ở tại viện bên ngoài, Trình thị cũng không tiện trông nom nhiều chỉ có thể dặn dò hai đứa một tiếng, kêu hai đứa đi nghỉ ngơi sớm. Còn A Âm thì ở cùng một viện với mẫu thân nên Trình thị phải trông chừng nàng ngủ.
A Âm vẫn còn băn khoăn chuyện của phụ thân, sau bữa tiệc phụ thân cũng không về đây mà ở lại bên đó cùng bàn chuyện với tổ phụ.
Nàng thương lượng với mẫu thân: "Mẫu thân, phụ thân còn chưa trở lại, không bằng..."
"Không được!" Không đợi nữ nhi nói xong, Trình thị đã cắt ngang: "Có chuyện gì thì cũng đợi ngày mai hãy nói, giờ thì ngủ đi." Bà biết tiểu nha đầu này là quỷ lém lỉnh, nói không chừng là đang tính toán chuyện gì đó nhưng mà suốt mấy ngày nay liên tục bôn ba thật sự là khiến cho thể lực hao tổn rất nhiều, bà muốn nữ nhi ngủ bù và ngủ sớm như vậy mới dưỡng tốt thân thể.
A Âm không nói được mẫu thân, thấy mẫu thân kiên trì như vậy chỉ đành nhắm mắt ngủ.
Rốt cuộc vẫn là tuổi còn nhỏ dễ mệt mỏi mặc dù lý trí nói với bản thân là phải chống đỡ, ráng một chút nữa thôi không chừng phụ thân sẽ về ngay nhưng mà mới nhắm mắt lại không bao lâu A Âm đã ngủ say.
Nghe hô hấp của nữ nhi đều đặn, lúc này Trình thị mới lặng lẽ đứng dậy lên nhà trên. Đợi ước chừng thời gian một chung trà tam lão gia Du Chính Minh mới trở lại.
Trình thị cho nha hoàn lui hết, lúc này mới cởi áo ngoài cho Du Chính Minh, tự mình pha trà cho ông xong xuôi mới hỏi: "Hôm nay lão gia vào cung là có chuyện gì?"
Du Chính Minh quay đầu nhìn về phía sương phòng hỏi: "A Âm ngủ chưa?"
"Ngủ rồi."
Du Chính Minh gật đầu, hai tay nâng chung trà. Lúc nãy đi từ chỗ lão thái gia tới đi, tay và cả người có chút lạnh, vừa lúc trà nóng giúp ông làm ấm tay.
Nghĩ đến sự tình hôm nay, ông không khỏi thở dài một hơi, khuôn mặt hiện lên vẻ mệt mỏi: "Bệnh tình của nương nương sợ là không mấy khả quan."
Lời này khiến Trình thị giật thót, trong lòng nhất thời khẩn trương. Mấy năm nay thân thể hoàng hậu vẫn luôn không tốt, dùng thuốc chưa từng đứt đoạn nhưng lời này của Du Chính Minh giống như là bệnh tình lại nặng thêm?
"Lão gia ý người là…"
"Là…." Du Chính Minh tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt nhìn chiếc kệ bác cổ(*), ở bên kia tường, hai hàng lông mày nhíu chặt: "Ít ngày trước vốn đã không tốt, sáng nay lại đột nhiên ngất xỉu. Tần ma ma cố ý tới phủ tìm ta. Chuyện này không thể tiết lộ ra bên ngoài, ngay cả người trong nhà cũng không được tùy ý nói, ta cũng chỉ nói chuyện này với phụ mẫu và nàng thôi."
Lúc này Trình thị mới hiểu được lý do vì sao lúc nãy về đến nhà Du Chính Minh lại có bộ dáng nghiêm túc như vậy. Nghĩ đến hoàng hậu nói mấy ngày nữa đi ngắm hoa, bà có chút do dự: "Không lẽ là nương nương chỉ tùy ý nói vậy thôi?"
Thân thể Hoàng hậu không tốt lại muốn đi ngắm hoa, vậy càng hao tổn tinh lực, càng khó hồi phục. Nếu quả thật muốn vào cung thì bất kể là từ lễ tiết đến trang phục, tất cả bà đều phải chuẩn bị thật tốt cho A Âm. Còn nếu như mời vào cung chẳng qua chỉ là nói khách sáo thôi thì bà cũng không cần phải phí quá nhiều tâm tư đi chuẩn bị. Dù sao thì cũng vừa mới hồi kinh còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
Bà vốn tưởng rằng Du Chính Minh sẽ suy tính một chút rồi mới trả lời bà, ai ngờ Du Chính Minh trả lời ngay lập tức: "Không đâu! Nương nương thật sự muốn gọi bọn nhỏ vào cung một chuyến."
Nói xong, Du Chính Minh nghĩ tới một chuyện cố ý dặn dò: "Lúc ấy nương nương còn đặc biệt dặn dò ta A Âm nhất định phải đi, nàng nói A Âm để ý chút."
Trình thị biết ý tứ của ông, ý tứ của nương nương không thể tùy ý suy đoán, có thể là rất lâu rồi chưa gặp mặt có chút nhớ nhung cũng có lẽ là có ý gì đó khác bên trong. Bất kể nói như thế nào cứ để ý một chút thì tốt hơn.
Hai người vừa đi vào buồng vừa tiếp tục bàn bạc, viện tử này vốn là chỗ ở của gia đình bọn họ trước khi rời kinh. Chỉ là lúc ấy anh em Lâm Sâm và Lâm An còn nhỏ vẫn chưa dời đến viện bên ngoại ở, nên ở đây có phòng của hai đứa. Hơn nữa lúc đó A Âm cũng còn nhỏ xíu. Bây giờ hai đứa con lớn đã dời ra viện bên ngoài, A Âm cũng đã lớn hơn rồi, chỗ này cũng nên sửa chữa lại.
Thời điểm hai phu thê đang trò chuyện, Du Chính Minh thấy Trình thị mệt mỏi thì ngừng lại cùng nhau đi ngủ.
Trình thị nói phải chuẩn bị trang phục cho A Âm thật cẩn thận cũng không phải là nói suông, mà quả thật rất dụng tâm. Sáng ngày thứ hai, A Âm tỉnh dậy thì nhìn thấy một cái hộp nhỏ bằng gỗ tử đàn đặt trên bàn ở cạnh giường.
A Âm biết cái hộp gỗ này nhưng mà đồ bên trong là cái gì thì nàng không biết được, nàng làm nũng với mẫu thân rất nhiều lần xin cái hộp, mẫu thân cũng không cho, kêu nàng chờ, nói là chưa tới lúc. Ai ngờ hôm nay lại đạt được ý nguyện?
Cơn buồn ngủ trong phút chốc biến mất, mới vừa còn mắt nhắm mắt mở bây giờ mắt lại sáng rỡ. A Âm lật đật bò dậy, cũng không cần nha hoàn phục vụ, tự mình mang giày chạy tới cái bàn giơ tay mở khóa hộp.
Trong đó là trọn bộ trang sức san hô đỏ viền vàng, bao gồm trâm cài, khuyên tai, vòng tay và nhẫn. Vàng là loại vàng ròng còn san hô màu đỏ tươi xinh đẹp mà thuần khiết, cực kỳ hiếm có.
A Âm nhìn bộ trang sức đẹp đẽ này vô cùng vui mừng, thời gian rời giường mặc quần áo dùng bữa so với bình thường nhanh hơn nhiều. Sau cùng đến lúc trang điểm, nàng nằng nặc đòi phải đeo bộ trang sức vừa nãy lên.
Trình thị đang phân phó người lấy đồ trong kho ra đặt lên kệ bác cổ (*), nghe thấy lời A Âm lập tức cự tuyệt: "Không được! Chờ tới lúc vào cung mới được đeo."
Nữ nhi nhà ai cũng thích xinh đẹp. A Âm lập tức năn nỉ mẫu thân: "Mẫu thân, con không đeo sao người biết được con đeo vào đẹp mắt hay là khó coi, vừa hay không vừa? Bây giờ con đeo thử nếu không hợp thì đổi vẫn còn kịp."
Nói thật, tiểu cô nương dáng dấp trắng trẻo xinh đẹp dùng đồ trang sức có màu sắc thuần khiết như vậy nhất định là rất đẹp mắt, trên phương diện này Trình thị một chút cũng không lo lắng nhưng mà rộng chật thì khác không thể nắm chắc.
Nữ nhi cứ luôn tìm mọi cách quấy rối, Trình thị suy nghĩ một chút cuối cùng cũng gật đầu.
A Âm vui mừng không dứt, xoay người đang muốn trở về phòng, chạy mấy bước đột nhiên nghĩ tới một chuyện lại chạy ngược lại hỏi Trình thị: "Mẫu thân, phụ thân có chuyện gì không? Có nghiêm trọng hay không?"
Du Chính Minh tính tình ôn hòa, luôn thân thiết với huynh muội các nàng, không muốn các nàng chuyện gì cũng không hiểu, cho nên ngày thường ở Giang Nam ông cũng sẽ giảng giải đạo lí đối nhân xử thế với nữ nhi.
Nghe A Âm hỏi như vậy, Trình thị cũng đã lường trước được thuận miệng nói: "Nhanh đi xem đồ trang sức của con đi."
Quả nhiên là chuyện nàng không được biết, vì thế nàng đáp một tiếng rồi quay về phòng. Trâm cài đầu thì không dùng được rồi nhưng bên trong còn có khuyên tai, châu chuỗi linh tinh, thích hợp dùng cho tuổi của nàng. Ai ngờ mới vừa đeo vào xong còn chưa kịp soi gương ngắm lại thì đã nghe bà tử tới truyền lời, nói là tứ cô nương tới.
Đối với người tứ tỷ này A Âm rất có ấn tượng. Bởi vì trong nhà nhiều nữ tử như vậy nhưng chỉ có vị tứ cô nương này là cay cú nhất. Cũng vì ngày thường nhị phu nhân quá dung túng, không quản giáo nàng kết quả là ngoại trừ lão thái gia cùng với lão phu nhân thì Du Thiên Lan này chưa từng sợ bất kỳ ai.
Nhưng vậy thì sao, A Âm cũng không sợ Du Thiên Lan. Nghe nàng tới, A Âm chậm rãi bước ra ngoài, vừa đi vừa suy nghĩ đã có đồ trang sức xinh đẹp vậy đến lúc đó nhất định phải nói mẫu thân chọn cho nàng một thân y phục đẹp mắt mới được.
Thật ra lần này Du Thiên Lan đến đây đã có sự chuẩn bị, hôm qua tam thúc phụ đã nói hoàng hậu nương nương muốn các nàng vào cung. Nàng thấy bất quá A Âm cũng chỉ được tặng một chuỗi vòng ngọc vàng ròng thượng hạng thôi liền tính toán ra oai áp chế nàng ở phương diện này.
Du Thiên Lan nghĩ ở Giang Nam kia thì có thể có được vật tốt gì? Dù là có đi nữa thì cũng không sánh bằng kinh thành, nàng liền quấn tỷ tỷ cho nàng mượn bộ đồ trang sức vàng ròng kia đợi đến lúc vào cung thì đeo.
Nhưng mà tỷ tỷ nói hôm đó cũng phải đeo không chịu cho nàng mượn. Nàng cứ phải bám riết tỷ tỷ không tha dây dưa hơn cả nửa ngày, hứa là chỉ mượn tạm hôm nay thôi, hôm đó sẽ không mượn thì tỷ tỷ Du Thiên Tuyết mới chịu đáp ứng. Du Thiên Lan lập tức đeo từ tai đến cổ rồi đến tay tổng cộng vài cái, cố ý đi dạo đến chỗ A Âm thuận tiện để cho nàng nhìn thấy, một chuỗi vòng kia có là gì so với nguyên một bộ trang sức như nàng mới là có bản lĩnh thật sự.
Ai ngờ lúc hai người mặt đối mặt, A Âm nhìn thấy nàng thì không có biểu cảm gì, ngược lại, nàng khi nhìn thấy A Âm thì trợn mắt há hốc mồm.
"Ngũ muội, ngươi, ngươi đây là…" Du Thiên Lan nói không ra lời.
A Âm nhìn theo hướng tay Du Thiên Lan chỉ, liền hiểu rõ ra: "À, những đồ này đó hả? Mẫu thân ta vừa mới cho ta đó." Dứt lời, không nhịn được liền muốn khoe khoang, chỉ chỉ khuyên tai rồi lắc lắc vòng tay: "Thế nào? Đẹp đúng không? Ta cảm thấy rất đẹp, tứ tỷ, tỷ thấy thế nào?"
Khuyên tai đang đeo là của cữu cữu cho nàng, hai năm trước nàng còn nhỏ mẫu thân không cho phép nàng đeo, hôm nay mới là lần đầu tiên nàng chính thức đeo ra ngoài.
Du Thiên Lan nhìn bộ trang sức san hô đỏ viền vàng chói mắt kia, rồi nhìn lại mình một thân vàng rực, cuối cùng oa một tiếng khóc lên, lau nước mắt chạy đi.
(*) Kệ bác cổ hay được gọi là Khung Bogu, "Duobaoge", cũng là một loại vách ngăn trong nhà, nhưng đồng thời nó là một thiết lập kỳ quặc để đặt đồ cổ, ngọc bích và các vật dụng nhỏ khác trong nhà, có giá trị thực tế.
Hoàng hậu nương nương là cô cô ruột của nàng, lúc trước lúc gia đình nàng vẫn chưa rời kinh, hoàng hậu nương nương vẫn thường xuyên gọi huynh muội nàng vào cung vui chơi.
Nhớ lại hồi đó mỗi lần cô cô thấy bọn tiểu bối các nàng đều cho rất nhiều đồ ăn ngon, chơi đùa rất vui vẻ. Đối với lần vào cung này A Âm rất là háo hức, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa tràn đầy sự vui vẻ.
Du lão thái gia nhìn thấy cháu gái nhỏ vui vẻ cũng cười híp mắt theo, không nhịn được, lại gắp thêm một vài món ăn vào chén của A Âm. Lão nhân gia đã gắp thêm đồ ăn vậy mà chờ hồi lâu vẫn không nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cháu gái nói cảm ơn, rất nghi hoặc liền quay sang nhìn thì thấy A Âm đang mở to mắt chăm chú nhìn phụ thân mình.
Đợi đến khi Tam lão gia ngồi xuống vị trí cách nàng mấy người trên khuôn mặt nhỏ của nàng mới có vẻ rối rắm, muốn nói lại thôi.
Du lão thái gia phát hiện liền hỏi: "A Âm muốn đi đến chỗ phụ thân sao?"
Thật ra thì A Âm còn đang suy nghĩ đến dáng vẻ của tam lão gia khi mới bước vào phủ. Trong lòng nàng biết thường ngày phụ thân không có bộ dạng như vậy, nên rất muốn hỏi thăm phụ thân một tiếng có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Giờ lại nghe Lão thái gia hỏi như vậy, nàng hết sức thành thật gật đầu đáp: "Dạ!"
Đến gặp phụ thân dù gì cũng có thể hỏi một câu rốt cuộc là có chuyện gì? Mặc dù... rất có thể phụ thân sẽ không nói cho nàng biết nếu là chuyện quan trọng. Dù sao thì nàng vẫn còn quá nhỏ nhưng mà nàng vẫn muốn quan tâm.
Con bé này không chút nào che giấu niềm vui khiến cho Du lão thái gia vạn phần đau lòng.
"Cháu là tiểu quỷ không có lương tâm." Ông thổi phồng râu tức giận nói: "Cháu đã bao lâu không gặp phụ thân cháu? Bất quá chỉ mới mười mấy ngày thôi, trong khi cháu đã bao lâu rồi không gặp tổ phụ? Là ba năm!"
A Âm ngại ngùng cẩn thật gắp một cái đùi gà to, dè dặt bỏ vào cái đĩa trước mặt lão thái gia, sau đó dùng ánh mắt mong đợi nhìn ông.
Lão nhân gia nhìn bộ dạng nàng như vậy thì bị chọc cười, vốn còn muốn duy trì vẻ mặt nghiêm khắc nhưng rốt cuộc lại không nỡ thấy tiểu nha đầu khẩn trương, cuối cùng vẫn ăn cái đùi gà kia. Ăn hết lại còn khen đùi gà hôm nay có mùi vị ngon hơn so với thường ngày.
A Âm cao hứng đứng dậy, ôm cánh tay lão thái gia nói: "Hôm nay cháu chỉ ở bên cạnh tổ phụ thôi không đi đâu hết cả."
Du lão thái gia chỉ ước được như vậy, vui mừng hớn hở liên tục nói được.
Hai ông cháu ở chỗ này hoà thuận vui vẻ không coi ai ra gì nhưng những người khác nhìn thấy, trong lòng cảm thấy có phần không chân thật.
Du lão thái gia được tiên hoàng cùng hoàng thượng tấn phong danh hiệu Đại tướng quân, chiến công hiển hách. Nhiều năm chinh chiến sa trường khiến cho ông luôn tự phát ra khí thế uy nghiêm, ngày thường trông rất nghiêm nghị. Mặc dù có thời điểm hòa ái dễ gần thì cũng rất ít khi cười vui vẻ như vậy.
Người trong nhà đều biết từ sau khi ngũ nha đầu sinh ra, lão thái gia đã hết sức yêu thương nàng. Nói nàng khéo léo hiểu chuyện, nói nàng xinh đẹp đáng yêu, nói tóm lại là bất cứ từ ngữ gì có thể hình dung nữ tử tốt đều được lão thái gia dùng trên người nàng. Đều nói ôm tôn không ôm tử nhưng lão thái gia ngay cả mấy đứa cháu trai đều chưa từng dỗ dành, vậy mà mỗi ngày đều ôm ngũ nha đầu trong lòng không rời tay.
Cứ nghĩ là đã trôi qua mấy năm rồi chuyện gì cũng sẽ thay đổi, dù sao bình thường cũng rất ít khi nghe thấy lão thái gia nhắc tới nàng. Nào biết ngũ nha đầu vừa trở về, lão gia tử đã "lộ nguyên hình".
Huống chi cái đùi gà kia vốn là của đầu bếp trong phủ làm cứ coi như là mùi vị không tệ, thì rõ ràng là mùi vị cũng giống y như mọi ngày chứ làm gì có chuyện không giống?
Tứ cô nương Du Thiên Lan chỉ lớn hơn A Âm một tuổi, trước đây không có A Âm thì nàng là người nhỏ nhất. Mắt thấy tổ phụ ngày thường mặt mày nghiêm khắc giờ lại dùng vẻ mặt từ ái nhìn ngũ muội muội, nàng có chút không vui, đặt đôi đũa xuống hừ một tiếng nói: "Cái món ăn gì đây? Ăn không ngon!"
Ngày thường nàng cũng hay bày ra tính tình trẻ con, mọi người đều vì nàng tuổi còn nhỏ nên dung túng cho nàng, cũng rất ít nhắc nhở gì. Nhưng hôm nay người ở tam phòng vừa trở về liền tổ chức tiệc gia đình, nhưng thật ra chính là tiệc tẩy trần cho mẫu tử tam phu nhân. Bàn bên cạnh chính là bàn của lão phu nhân cùng với mấy vị phu nhân, nếu như lúc này nháo đứng lên thì không tránh khỏi bị quở trách.
Tam cô nương Du Ly vừa vặn ngồi sát bên nàng thấy thế nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hay là tứ muội ăn món tôm này đi? Tôm này non mềm mùi vị không tệ." Vừa nói vừa ra hiệu để nha hoàn gắp cho Du Thiên Lan.
Mà bên cạnh món tôm lại là đùi gà. Du Thiên Lan nhìn thấy đùi gà thì trong lòng không thoải mái, “xoảng” một tiếng đánh rớt đôi đũa gắp thức ăn của nha hoàn.
Tiếng chiếc đũa rơi xuống đất làm kinh động mọi người. Du lão phu nhân ở bên cạnh lên tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Không có chuyện gì." Đại tiểu thư Du Hàm giành mở miệng trước lớn tiếng nói: "Là không cẩn thận làm rớt chiếc đũa."
Lão phu nhân cũng không hỏi thêm nữa.
Du Ly là thứ nữ đại phòng, Du Thiên Lan là đích nữ của chi thứ hai nhị phòng. Nhị phu nhân luôn luôn hết sức che chở con của mình, hôm nay nhìn thấy Du Thiên Lan kia bộc phát tình tình, Du Ly cũng không dám tiếp tục khuyên nàng.
Sau khi ăn xong mọi người ai về chỗ nấy, đại tiểu thư Du Hàm gọi nhị tiểu thư Du Thiên Tuyết lại hỏi: "Sao nhị muội lại không khuyên tứ muội chút đi? Nếu để cho tổ mẫu thấy được thì không tốt lắm đâu."
Du Hàm cùng Du Ly đều là con của đại phòng, chỉ là người trước là đích nữ người sau là thứ nữ. Dù sao thì các nàng cùng với chi thứ hai bọn họ cũng cách nhau một tầng không tiện nói thêm nhiều, Du Thiên Tuyết với Du Thiên Lan là tỷ muội ruột, để nàng nói chuyện với Du Thiên Lan thì thỏa đáng hơn.
Du Thiên Tuyết cười cười,thản nhiên nói một câu "Muội đã biết" rồi không nói lời nào nữa quay người rời đi.
Du Hàm âm thầm thở dài nhìn lão phu nhân đi ở phía trước, nàng bước lên nghênh đón đỡ tổ mẫu quay về.
Gia đình bên tam phòng sau mấy ngày bôn ba cũng có chút mệt mỏi. Trình thị cho bọn nhỏ rửa mặt sau đó thì đi ngủ, còn có chuyện tình gì thì để sáng mai hãy nói.
Du Lâm Sâm cùng Du Lâm An thì không cần nói đến, hai đứa cũng đã đủ mười tuổi nên ở tại viện bên ngoài, Trình thị cũng không tiện trông nom nhiều chỉ có thể dặn dò hai đứa một tiếng, kêu hai đứa đi nghỉ ngơi sớm. Còn A Âm thì ở cùng một viện với mẫu thân nên Trình thị phải trông chừng nàng ngủ.
A Âm vẫn còn băn khoăn chuyện của phụ thân, sau bữa tiệc phụ thân cũng không về đây mà ở lại bên đó cùng bàn chuyện với tổ phụ.
Nàng thương lượng với mẫu thân: "Mẫu thân, phụ thân còn chưa trở lại, không bằng..."
"Không được!" Không đợi nữ nhi nói xong, Trình thị đã cắt ngang: "Có chuyện gì thì cũng đợi ngày mai hãy nói, giờ thì ngủ đi." Bà biết tiểu nha đầu này là quỷ lém lỉnh, nói không chừng là đang tính toán chuyện gì đó nhưng mà suốt mấy ngày nay liên tục bôn ba thật sự là khiến cho thể lực hao tổn rất nhiều, bà muốn nữ nhi ngủ bù và ngủ sớm như vậy mới dưỡng tốt thân thể.
A Âm không nói được mẫu thân, thấy mẫu thân kiên trì như vậy chỉ đành nhắm mắt ngủ.
Rốt cuộc vẫn là tuổi còn nhỏ dễ mệt mỏi mặc dù lý trí nói với bản thân là phải chống đỡ, ráng một chút nữa thôi không chừng phụ thân sẽ về ngay nhưng mà mới nhắm mắt lại không bao lâu A Âm đã ngủ say.
Nghe hô hấp của nữ nhi đều đặn, lúc này Trình thị mới lặng lẽ đứng dậy lên nhà trên. Đợi ước chừng thời gian một chung trà tam lão gia Du Chính Minh mới trở lại.
Trình thị cho nha hoàn lui hết, lúc này mới cởi áo ngoài cho Du Chính Minh, tự mình pha trà cho ông xong xuôi mới hỏi: "Hôm nay lão gia vào cung là có chuyện gì?"
Du Chính Minh quay đầu nhìn về phía sương phòng hỏi: "A Âm ngủ chưa?"
"Ngủ rồi."
Du Chính Minh gật đầu, hai tay nâng chung trà. Lúc nãy đi từ chỗ lão thái gia tới đi, tay và cả người có chút lạnh, vừa lúc trà nóng giúp ông làm ấm tay.
Nghĩ đến sự tình hôm nay, ông không khỏi thở dài một hơi, khuôn mặt hiện lên vẻ mệt mỏi: "Bệnh tình của nương nương sợ là không mấy khả quan."
Lời này khiến Trình thị giật thót, trong lòng nhất thời khẩn trương. Mấy năm nay thân thể hoàng hậu vẫn luôn không tốt, dùng thuốc chưa từng đứt đoạn nhưng lời này của Du Chính Minh giống như là bệnh tình lại nặng thêm?
"Lão gia ý người là…"
"Là…." Du Chính Minh tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt nhìn chiếc kệ bác cổ(*), ở bên kia tường, hai hàng lông mày nhíu chặt: "Ít ngày trước vốn đã không tốt, sáng nay lại đột nhiên ngất xỉu. Tần ma ma cố ý tới phủ tìm ta. Chuyện này không thể tiết lộ ra bên ngoài, ngay cả người trong nhà cũng không được tùy ý nói, ta cũng chỉ nói chuyện này với phụ mẫu và nàng thôi."
Lúc này Trình thị mới hiểu được lý do vì sao lúc nãy về đến nhà Du Chính Minh lại có bộ dáng nghiêm túc như vậy. Nghĩ đến hoàng hậu nói mấy ngày nữa đi ngắm hoa, bà có chút do dự: "Không lẽ là nương nương chỉ tùy ý nói vậy thôi?"
Thân thể Hoàng hậu không tốt lại muốn đi ngắm hoa, vậy càng hao tổn tinh lực, càng khó hồi phục. Nếu quả thật muốn vào cung thì bất kể là từ lễ tiết đến trang phục, tất cả bà đều phải chuẩn bị thật tốt cho A Âm. Còn nếu như mời vào cung chẳng qua chỉ là nói khách sáo thôi thì bà cũng không cần phải phí quá nhiều tâm tư đi chuẩn bị. Dù sao thì cũng vừa mới hồi kinh còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
Bà vốn tưởng rằng Du Chính Minh sẽ suy tính một chút rồi mới trả lời bà, ai ngờ Du Chính Minh trả lời ngay lập tức: "Không đâu! Nương nương thật sự muốn gọi bọn nhỏ vào cung một chuyến."
Nói xong, Du Chính Minh nghĩ tới một chuyện cố ý dặn dò: "Lúc ấy nương nương còn đặc biệt dặn dò ta A Âm nhất định phải đi, nàng nói A Âm để ý chút."
Trình thị biết ý tứ của ông, ý tứ của nương nương không thể tùy ý suy đoán, có thể là rất lâu rồi chưa gặp mặt có chút nhớ nhung cũng có lẽ là có ý gì đó khác bên trong. Bất kể nói như thế nào cứ để ý một chút thì tốt hơn.
Hai người vừa đi vào buồng vừa tiếp tục bàn bạc, viện tử này vốn là chỗ ở của gia đình bọn họ trước khi rời kinh. Chỉ là lúc ấy anh em Lâm Sâm và Lâm An còn nhỏ vẫn chưa dời đến viện bên ngoại ở, nên ở đây có phòng của hai đứa. Hơn nữa lúc đó A Âm cũng còn nhỏ xíu. Bây giờ hai đứa con lớn đã dời ra viện bên ngoài, A Âm cũng đã lớn hơn rồi, chỗ này cũng nên sửa chữa lại.
Thời điểm hai phu thê đang trò chuyện, Du Chính Minh thấy Trình thị mệt mỏi thì ngừng lại cùng nhau đi ngủ.
Trình thị nói phải chuẩn bị trang phục cho A Âm thật cẩn thận cũng không phải là nói suông, mà quả thật rất dụng tâm. Sáng ngày thứ hai, A Âm tỉnh dậy thì nhìn thấy một cái hộp nhỏ bằng gỗ tử đàn đặt trên bàn ở cạnh giường.
A Âm biết cái hộp gỗ này nhưng mà đồ bên trong là cái gì thì nàng không biết được, nàng làm nũng với mẫu thân rất nhiều lần xin cái hộp, mẫu thân cũng không cho, kêu nàng chờ, nói là chưa tới lúc. Ai ngờ hôm nay lại đạt được ý nguyện?
Cơn buồn ngủ trong phút chốc biến mất, mới vừa còn mắt nhắm mắt mở bây giờ mắt lại sáng rỡ. A Âm lật đật bò dậy, cũng không cần nha hoàn phục vụ, tự mình mang giày chạy tới cái bàn giơ tay mở khóa hộp.
Trong đó là trọn bộ trang sức san hô đỏ viền vàng, bao gồm trâm cài, khuyên tai, vòng tay và nhẫn. Vàng là loại vàng ròng còn san hô màu đỏ tươi xinh đẹp mà thuần khiết, cực kỳ hiếm có.
A Âm nhìn bộ trang sức đẹp đẽ này vô cùng vui mừng, thời gian rời giường mặc quần áo dùng bữa so với bình thường nhanh hơn nhiều. Sau cùng đến lúc trang điểm, nàng nằng nặc đòi phải đeo bộ trang sức vừa nãy lên.
Trình thị đang phân phó người lấy đồ trong kho ra đặt lên kệ bác cổ (*), nghe thấy lời A Âm lập tức cự tuyệt: "Không được! Chờ tới lúc vào cung mới được đeo."
Nữ nhi nhà ai cũng thích xinh đẹp. A Âm lập tức năn nỉ mẫu thân: "Mẫu thân, con không đeo sao người biết được con đeo vào đẹp mắt hay là khó coi, vừa hay không vừa? Bây giờ con đeo thử nếu không hợp thì đổi vẫn còn kịp."
Nói thật, tiểu cô nương dáng dấp trắng trẻo xinh đẹp dùng đồ trang sức có màu sắc thuần khiết như vậy nhất định là rất đẹp mắt, trên phương diện này Trình thị một chút cũng không lo lắng nhưng mà rộng chật thì khác không thể nắm chắc.
Nữ nhi cứ luôn tìm mọi cách quấy rối, Trình thị suy nghĩ một chút cuối cùng cũng gật đầu.
A Âm vui mừng không dứt, xoay người đang muốn trở về phòng, chạy mấy bước đột nhiên nghĩ tới một chuyện lại chạy ngược lại hỏi Trình thị: "Mẫu thân, phụ thân có chuyện gì không? Có nghiêm trọng hay không?"
Du Chính Minh tính tình ôn hòa, luôn thân thiết với huynh muội các nàng, không muốn các nàng chuyện gì cũng không hiểu, cho nên ngày thường ở Giang Nam ông cũng sẽ giảng giải đạo lí đối nhân xử thế với nữ nhi.
Nghe A Âm hỏi như vậy, Trình thị cũng đã lường trước được thuận miệng nói: "Nhanh đi xem đồ trang sức của con đi."
Quả nhiên là chuyện nàng không được biết, vì thế nàng đáp một tiếng rồi quay về phòng. Trâm cài đầu thì không dùng được rồi nhưng bên trong còn có khuyên tai, châu chuỗi linh tinh, thích hợp dùng cho tuổi của nàng. Ai ngờ mới vừa đeo vào xong còn chưa kịp soi gương ngắm lại thì đã nghe bà tử tới truyền lời, nói là tứ cô nương tới.
Đối với người tứ tỷ này A Âm rất có ấn tượng. Bởi vì trong nhà nhiều nữ tử như vậy nhưng chỉ có vị tứ cô nương này là cay cú nhất. Cũng vì ngày thường nhị phu nhân quá dung túng, không quản giáo nàng kết quả là ngoại trừ lão thái gia cùng với lão phu nhân thì Du Thiên Lan này chưa từng sợ bất kỳ ai.
Nhưng vậy thì sao, A Âm cũng không sợ Du Thiên Lan. Nghe nàng tới, A Âm chậm rãi bước ra ngoài, vừa đi vừa suy nghĩ đã có đồ trang sức xinh đẹp vậy đến lúc đó nhất định phải nói mẫu thân chọn cho nàng một thân y phục đẹp mắt mới được.
Thật ra lần này Du Thiên Lan đến đây đã có sự chuẩn bị, hôm qua tam thúc phụ đã nói hoàng hậu nương nương muốn các nàng vào cung. Nàng thấy bất quá A Âm cũng chỉ được tặng một chuỗi vòng ngọc vàng ròng thượng hạng thôi liền tính toán ra oai áp chế nàng ở phương diện này.
Du Thiên Lan nghĩ ở Giang Nam kia thì có thể có được vật tốt gì? Dù là có đi nữa thì cũng không sánh bằng kinh thành, nàng liền quấn tỷ tỷ cho nàng mượn bộ đồ trang sức vàng ròng kia đợi đến lúc vào cung thì đeo.
Nhưng mà tỷ tỷ nói hôm đó cũng phải đeo không chịu cho nàng mượn. Nàng cứ phải bám riết tỷ tỷ không tha dây dưa hơn cả nửa ngày, hứa là chỉ mượn tạm hôm nay thôi, hôm đó sẽ không mượn thì tỷ tỷ Du Thiên Tuyết mới chịu đáp ứng. Du Thiên Lan lập tức đeo từ tai đến cổ rồi đến tay tổng cộng vài cái, cố ý đi dạo đến chỗ A Âm thuận tiện để cho nàng nhìn thấy, một chuỗi vòng kia có là gì so với nguyên một bộ trang sức như nàng mới là có bản lĩnh thật sự.
Ai ngờ lúc hai người mặt đối mặt, A Âm nhìn thấy nàng thì không có biểu cảm gì, ngược lại, nàng khi nhìn thấy A Âm thì trợn mắt há hốc mồm.
"Ngũ muội, ngươi, ngươi đây là…" Du Thiên Lan nói không ra lời.
A Âm nhìn theo hướng tay Du Thiên Lan chỉ, liền hiểu rõ ra: "À, những đồ này đó hả? Mẫu thân ta vừa mới cho ta đó." Dứt lời, không nhịn được liền muốn khoe khoang, chỉ chỉ khuyên tai rồi lắc lắc vòng tay: "Thế nào? Đẹp đúng không? Ta cảm thấy rất đẹp, tứ tỷ, tỷ thấy thế nào?"
Khuyên tai đang đeo là của cữu cữu cho nàng, hai năm trước nàng còn nhỏ mẫu thân không cho phép nàng đeo, hôm nay mới là lần đầu tiên nàng chính thức đeo ra ngoài.
Du Thiên Lan nhìn bộ trang sức san hô đỏ viền vàng chói mắt kia, rồi nhìn lại mình một thân vàng rực, cuối cùng oa một tiếng khóc lên, lau nước mắt chạy đi.
(*) Kệ bác cổ hay được gọi là Khung Bogu, "Duobaoge", cũng là một loại vách ngăn trong nhà, nhưng đồng thời nó là một thiết lập kỳ quặc để đặt đồ cổ, ngọc bích và các vật dụng nhỏ khác trong nhà, có giá trị thực tế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro