Sổ Tay Nuôi Dưỡng Kiều Thê Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 24
2024-09-21 20:19:52
A Âm thầm nói trong lòng sớm biết vậy thì sẽ không tới, còn làm mất thời gian của nàng, vì vậy xoay người đi ra ngoài.
Đi chưa tới hai ba bước, chợt cánh tay bị kéo lại.
Sức lực của A Âm không tránh thoát được chỉ có thể quay đầu lại dùng ánh mắt căm tức nhìn thủ phạm.
Ký Hành Châm liếc mắt nhìn nàng nói: "Nói vậy nàng đi thật."
"Ừm." A Âm đáp thật nhanh: "Về ta còn phải luyện tập nội dung hôm nay Tống phó mẫu đã dạy."
Ký Hành Châm không để ý lời nàng cứ nắm tay nàng không buông, rồi quay sang bên hỏi Từ Lập Diễn hai ngày này đã học những gì.
Từ Lập Diễn thấy A Âm không vui khi bị Ký Hành Châm bắt lấy như vậy, nói: "Chắc là điện hạ còn có chuyện muốn nói với ngũ muội muội? Không bằng người cứ nói trước cho xong với muội ấy đi, để muội ấy về trước."
A Âm dùng giọng ngọt ngào nói cám ơn: "Đa tạ Từ ca ca."
Ký Hành Châm lạnh lùng quay sang nhìn nàng, rồi quay sang nói với Từ Lập Diễn: "Ngươi nói trước đi."
Từ Lập Diễn bất đắc dĩ chỉ có thể nói rõ ràng với Ký Hành Châm.
A Âm thấy Ký Hành Châm có ý định ghi chép lại những lời Từ Lập Diễn nói, nàng giựt tay ra cố gắng tránh đi. Ai biết mới vừa dùng sức còn chưa kịp thoát khỏi tay hắn thì hắn đã trở tay giữ chặt cổ tay nàng.
Rõ ràng nàng cảm thấy hắn không có dùng sức vậy mà nàng lại không thoát ra được.
A Âm không còn cách nào khác chỉ đành gọi người cho mang đến cho nàng một cái ghế tròn ngồi xuống bên cạnh hắn, tự mình vui đùa ngắm phong cảnh.
Ký Nhược Phù cùng Thường Vân Hàm đi tới bên cạnh hai người. Ký Nhược Phù cũng khuyên Ký Hành Châm cứ buông tay A Âm ra trước rồi hãy nói.
Ký Hành Châm không phản ứng thuận miệng đáp một tiếng xong vẫn giữ nguyên tư thế.
Ký Nhược Phù vốn cũng lo lắng nhưng sau khi nhìn thấy A Âm rất là thích ý ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, không có bất kỳ khó chịu nào thì cũng thôi.
Đợi đến sau khi Ký Nhược Phù, Thường Vân Hàm và Từ Lập Diễn đều lần lượt rời khỏi, lúc này Ký Hành Châm mới buông tay A Âm ra.
Không còn người nào khác ở đây nữa A Âm tức giận lên án: "Người thật là quá đáng! Nào có ai cứ nắm tay người khác như vậy!"
Ký Hành Châm nhếch môi cười cười nói: "Ai bảo nàng la hét đòi đi."
A Âm bực bội nói: "Là người nói ta không cần tới."
"Hửm?" Ký Hành Châm nhíu mày nhìn nàng nói: "Ta quên."
A Âm chuẩn bị chạy đi, bị hắn gọi lại nói: "Ở lại dùng bữa tối với ta."
Thấy nàng vẫn muốn đi như cũ, Ký Hành Châm nói: "Ta đã sớm phân phó người chuẩn bị món ăn vì muốn nàng ở lại ăn, chờ nàng dùng bữa với ta." Dừng một chút rồi bổ sung: "Ta cố ý cho người làm một bàn đồ ăn mà nàng thích."
Nói xong, hắn liệt kê từng món ăn ra, quả nhiên đều là món nàng thích ăn mà không phải là món hắn thích.
A Âm tức giận trừng mắt với hắn.
Ký Hành Châm biết nàng sau khi nghe những lời này đã mềm lòng, cười híp mắt lôi kéo nàng ngồi xuống rồi bảo người đưa bữa tối lên.
Tiểu thái giám đưa tới chậu nước rửa tay, Ký Hành Châm cẩn thận rửa tay cho A Âm, nhẹ giọng hỏi: "Có đau hay không?"
A Âm biết hắn hỏi là lúc vừa nãy bắt lấy tay nàng. Rõ ràng hắn khống chế lực đạo rất tốt, nàng chỉ là bị khống chế hành động, không nhúc nhích được nên hơi khó chịu thôi nhưng ngoài miệng thì nói: "Đau! Đau chết đi được!"
Vốn là A Âm suy nghĩ người này nhất định sẽ phản bác nàng. Ai ngờ hắn rửa tay cho nàng xong thì dùng khăn lụa lau khô tay cho nàng rồi ôm nàng ngồi lên đùi mình, bắt đầu xoa xoa chỗ bị nắm cho nàng.
"Lần sau đừng có chạy lung tung." Ký Hành Châm thấp giọng nói mỗi một lần xoa đều cẩn thận khống chế lực đạo của mình.
Khi hắn xoa xoa như vậy, trên cổ tay A Âm rất thoải mái những chuyện không vui vừa rồi biến mất tăm, thuận miệng "Ừm" một tiếng coi như là trả lời.
Đợi đến khi thức ăn dọn lên hết Ký Hành Châm ôm nàng cùng nhau dùng bữa.
A Âm cảm thấy như vậy không thoải mái, dùng dằng muốn xuống. Ký Hành Châm cũng không tiếp tục kiên trì. Kéo cái ghế sát vào bên cạnh mình rồi cho nàng ngồi lên.
Đợi sau khi toàn bộ cung nhân đi ra khỏi phòng Ký Hành Châm mới tự mình gắp từng món một vào chén cho nàng.
A Âm tuổi còn nhỏ rất nhanh đói bụng, bụng đã đói đến mức kêu vang, khách khí với hắn mấy câu rồi tự mình ăn.
Ăn chưa được vài đũa thì nghe Ký Hành Châm hỏi: "Sao nàng lại đi cùng Từ Lập Diễn đến đây?"
"Từ ca ca ở bên ngoài đợi ta." A Âm nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi trả lời: "Huynh ấy cảm thấy tới Cảnh Hoa Cung một mình không thích hợp, nên muốn đi cùng với ta."
Ký Hành Châm cười nhạt nói: "Thật ra thì ta cảm thấy nàng gọi hắn một tiếng 'Từ công tử' tốt hơn nhiều."
"Tại sao?" A Âm ngạc nhiên nói: "Như vậy thì rất giống người xa lạ."
Nếu như Từ gia gia cách vách biết nàng khách khí như vậy thì đến lúc phát kẹo sẽ cho nàng ít đi một nắm.
... Nhưng nàng cũng không biết được tới lúc nào thì bản thân mới có thể trở về Giang Nam lần nữa vậy nên cũng không biết khi nào sẽ lại được gặp Từ lão gia.
Ký Hành Châm nặng nề thở dài nhưng cũng không nhắc lại chuyện này.
A Âm thấy trong chén mình đã đầy đồ ăn nên cũng giục Ký Hành Châm mau ăn.
Ký Hành Châm cười, nói "Được", lúc này mới bắt đầu thong thả dùng bữa.
Bởi vì được giáo dưỡng theo khuôn phép từ nhỏ và bản tính trời sinh, nên động tác ăn của hắn hết sức ưu nhã, kiểu tự nhiên từ trong xương tủy. Hơn nữa tướng mạo của hắn lại xuất chúng...
Nói thật, chỉ cần nhìn hắn như vậy thôi cũng như thấy một phong cảnh tuyệt sắc, rất bổ mắt.
Lúc này A Âm không đói bụng như trước nữa, nên vừa ăn cơm vừa ngắm hắn.
Ký Hành Châm bị nàng nhìn chòng chọc một hồi lâu bất đắc dĩ cười hỏi: "Thế nào? Trên mặt ta có gì sao?"
"Không phải như vậy!" A Âm đàng hoàng trả lời: "Mà là người nhìn rất đẹp mắt."
Ký Hành Châm ngớ ngẩn, thấy buồn cười giơ tay vò rối tóc nàng, rồi mới tiếp tục dùng bữa.
A Âm bi phẫn chỉnh sửa lại đầu tóc rối tung của mình, trong lòng nói người này cũng thật là khen cũng không được. Nàng chỉ khen hắn chút xíu thôi hắn lại có thể dùng bạo lực để "đáp trả" nàng.
Thật là…. thật là không có thiên lý.
Sau khi ăn xong Ký Hành Châm kiên trì muốn đưa A Âm trở về, A Âm không chịu, dù sao hắn cũng chỉ mới khỏi bệnh không bao lâu.
Ký Hành Châm lại nói: "Sáng mai ta phải trở lại lớp học nên bây giờ rèn luyện thân thể trước, đi dạo bên ngoài một chút cũng tốt."
Dù A Âm thuyết phục thế nào hắn cũng quyết theo ý mình. Thấy khuyên hắn không được nàng cũng đành thôi tùy hắn.
Ký Hành Châm nắm tay nàng đi cả đoạn đường. Đợi đến khi nhìn thấy nàng đi vào phòng mới xoay người trở về Cảnh Hoa Cung.
Sáng ngày thứ hai A Âm cố ý thức dậy sớm hơn chút. Sửa soạn chỉnh tề dùng xong bữa sáng rồi đi sang Cảnh Hoa Cung.
Ký Hành Châm luyện võ xong vừa mới thay trang phục đi ra tới cửa, đã thấy A Âm đứng chờ một bên không khỏi kinh ngạc hỏi: "Sao nàng lại tới đây?" Hỏi xong lại tự suy nghĩ nói: "Hôm nay nàng dậy sớm hơn so với thường ngày."
A Âm gật đầu nói: "Ta tới thăm điện hạ xem thử người có tốt hơn không!" Nàng sợ hôm qua đang tốt đẹp, kết quả đưa nàng trở về Thanh Lan Tiểu Trúc thì trên đường bị nhiễm lạnh lại phát bệnh nữa.
"Ta không có yếu ớt như vậy." Ký Hành Châm đoán được dụng ý của nàng, khóe môi không nhịn được nhếch lên. Phân phó người cầm đồ của hắn rồi hắn đi cùng A Âm đến khóa học.
Các hoàng tử học ở Sùng Ninh Cung còn công chúa học ở Sùng Minh Cung chỉ cách nhau một con đường nên hai người vẫn thuận đường.
Trên đường đi A Âm nhớ tới một chuyện, quay sang hỏi Ký Hành Châm: "Nghe nói Trịnh thiếu gia vào cung làm thư đồng cho đại hoàng tử. Thái tử điện hạ cần cẩn thận đề phòng!"
Mặc dù nàng chưa từng nhìn thấy Trịnh Thắng Chương nhưng đối với người dám nói với Du Lâm Thụy những lời xấu về Du Hoàng hậu, thì từ đó có thể thấy được là một kẻ không dễ đối phó.
Du Hoàng hậu với Trịnh Hiền phi xưa nay bất hòa. Mặc dù Ký Hành Châm là thái tử nhưng tuổi của Trịnh Thắng Chương so với Ký Hành Châm lớn hơn nhiều, nàng thật sự lo lắng cho Ký Hành Châm sợ hắn bị thua thiệt.
"Nàng đang lo lắng ta?" Ký Hành Châm cười nói: "Không sao! Hắn không dám làm gì ta đâu!"
"Quang minh chính đại đương nhiên không dám làm gì nhưng ai biết bên trong họ âm thầm giở trò gì." A Âm nói thầm.
Ký Hành Châm hiểu rõ, nắm lấy tay của nàng nói: "Nàng yên tâm! Ta tự có chủ ý nhất định sẽ không để bản thân chịu thua thiệt."
Nghe hắn nói chắc chắc tự tin như vậy, A Âm hơi an tâm hơn, không đề cập tới việc này nữa.
Hai người ở đầu đường nói tạm biệt. Ký Hành Châm đi hướng Sùng Ninh Cung còn A Âm đi về hướng Sùng Minh Cung. Mới đi không bao lâu, mắt thấy sắp sửa đến Sùng Minh Cung thì ngẫu nhiên A Âm gặp được hai người.
Một người trong đó là Trịnh Huệ Nhiễm.
Bên cạnh nàng ta là một người thiếu niên khá cao, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, thân hình hơi mập, khuôn mặt cười híp mắt nhìn rất là hiền hòa.
Trong lòng A Âm có một loại dự cảm xấu, nhẹ giọng nói: "Người này là người nào là ai nữa đây?"
Quân Mi len lén nhìn đối phương nhỏ giọng nói với A Âm: "Hình như là cháu của Trịnh Hiền phi nương nương, vị thiếu gia Trịnh gia kia."
Trịnh gia ba đời đều con một, đến thế hệ này cũng chỉ có duy nhất một vị "Trịnh thiếu gia" cũng chính là người bị đại đường huynh của A Âm đánh đến sưng mặt sưng mũi.
A Âm trầm mặc.
Cho nên mới nói người đang làm trời đang nhìn, không thể nói xấu sau lưng người khác.
Tỷ như nàng lúc nãy mới vừa nhắc tới người này mới chớp mắt thì đã gặp được.
Thật là tốt không linh xấu thì linh.
A Âm đang suy tính hay bây giờ cứ tránh đi trước, đợi hai người này đi khỏi thì quay lại, nhưng chân nàng còn chưa di chuyển, vừa ngẩng đầu lên hai huynh muội bọn họ đã đi đến chỗ này.
Nếu bọn họ không nhìn thấy nàng thì nàng sẽ tức khắc suy nghĩ biện pháp lặng lẽ tránh đi. Còn nếu bọn họ đã nhìn thấy nàng thì nàng phải đối mặt.
Buồn cười!
Tránh đi chứng tỏ hèn nhát. Nếu như bị bọn họ thấy nàng làm như vậy, còn không biết họ đi nói Du ngũ tiểu thư nàng thành thế nào, vậy thì thật sự rất mất mặt.
Vì vậy A Âm thẳng lưng ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi thẳng.
Trịnh Huệ Nhiễm chỉ vào nàng nói: "Chính là nàng ta! Ca ca! Chính là nàng ta!"
"Ta thế nào?" Ánh mắt A Âm nhìn hết sức vô tội hỏi: "Trịnh tiểu thư tại sao lại nhắc tới ta? Là bởi vì ta thắng ngươi một ván cờ, còn bắt ngươi từ nay không được nói xấu Du gia nữa hay sao?"
Trịnh Huệ Nhiễm không lường trước được A Âm sẽ nói thẳng ra như vậy, giận đến gương mặt đỏ bừng, hét ầm lên: "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
A Âm rất thản nhiên cười nói: "Ta có không có nói bậy. Chuyện này ngươi biết ta biết, mọi người có mặt lúc đó đều biết."
Người thiếu niên bên cạnh Trịnh Huệ Nhiễm đi từng bước đến trước mặt A Âm nói: "Sao ngươi dám nói chuyện như vậy!"
Trịnh Thắng Chương khi nói chuyện giọng cứ ồm ồm khiến người khác nghe thấy rất không thoải mái. Hơn nữa, thời điểm đối mặt với A Âm, thần thái, cử chỉ của hắn ngạo mạn thái quá, là kiểu cố ý làm ra vẻ cao cao tại thượng khiến cho người ta sinh lòng chán ghét.
A Âm nhanh chóng lui về từng bước sau, ngẩng đầu nói với Trịnh Thắng Chương: "Những lời ta nói đều là sự thật, ngươi không tin thì cứ đi hỏi phó mẫu đi."
Ở trong cung, tiên sinh không phải là kẻ đầu đường xó chợ hơn nữa còn là người do đích thân Hoàng thượng tuyển chọn. Dù Trịnh Thắng Chương có ngông cuồng thế nào đi nữa cũng không dám công khai sinh sự trước mặt các tiên sinh.
Hắn khinh miệt nói: "Ta cần gì phải đi hỏi ai? Muội muội ta nói chính là chân lý!"
Nói xong, bất chợt Trịnh Thắng Chương ghé đầu sát vào nàng nói: "Ta không cần biết nhiều. Ta chỉ cần biết là ngươi khi dễ muội muội của ta!"
Hắn cũng có một đôi mắt phượng, chỉ là còn thua xa, không đẹp bằng mắt Ký Hành Châm. Nếu xét về bề ngoài thì A Âm cho Ký Hành Châm mười điểm còn hắn... Ừ, thì miễn cường cho hai điểm rưỡi đi. Hơn nữa, nửa điểm kia là tặng xã giao.
A Âm rất bực bội, Trịnh Hiền phi xinh đẹp như thế, vậy sao mà những người cháu nhìn chướng mắt như vậy.
"Ta không thẹn với lương tâm! Là nàng khiêu khích ta trước, là nàng tự đặt ra cá cược. Chỉ là do ta giỏi hơn nàng cho nên cuối cùng nàng thua ta."
Nói một tràng xong, A Âm nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh Huệ Nhiễm: "Sớm biết thắng sẽ bị các ngươi chất vấn như vậy thì ta chẳng thèm ứng chiến. Từ nay về sau Trịnh tiểu thư muốn tỷ thí với ta thì trước đó phải nói rõ với người nhà của ngươi đi. Nếu thắng mà bị các ngươi trách móc thì ta cứ dứt khoát cự tuyệt sẽ tốt hơn."
"Ngươi!" Trịnh Thắng Chương tức giận lần nữa tiến đến gần A Âm, mắt lộ ra vẻ hung dữ, nói: "Hay cho một tiểu cô nương miệng mồm lanh lợi! Lá gan lại rất lớn!"
"Cũng không phải là ta miệng mồm lanh lợi." A Âm nói: "Mà sự thật chính là sự thật. Ta không thẹn với lương tâm, vậy nên không có gì phải sợ."
Thật ra thì có một chút.
Mặc dù cô cô của bọn họ là Trịnh Hiền phi nhưng cô cô của nàng là Hoàng hậu nương nương đấy!
Nàng mang họ Du!
Nếu như nàng cúi đầu trước bọn họ thì Du Hoàng hậu biết xử xự thế nào được!
Trịnh Thắng Chương giận sôi lên, nhưng đây là hoàng cung, thái giám cung nữ xung quanh đều nhìn chằm chằm, đảm bảo không cho phép bất cứ chuyện gì lọt khỏi mắt của Hoàng thượng.
Dù bình thường hắn có quen thói ngạo mạn thế nào thì hiện tại cũng không dám tùy ý làm bậy ở trong cung.
Vừa vặn lúc này Ký Vi đi tới thấy Trịnh Thắng Chương hung tợn trợn mắt nhìn A Âm, rồi nghênh ngang rời đi theo hướng Sùng Ninh Cung.
Hôm nay là ngày học vẽ.
Mấy năm A Âm rất dụng công học môn này nên nền tảng không tệ. Ở trong lớp nàng lại hết sức chăm chú nghe giảng, vậy nên tiên sinh dạy vẽ đối với nàng rất tán thưởng.
Ngược lại Trịnh Huệ Nhiễm trong giờ học cứ thất thần nhiều lần bị tiên sinh khiển trách.
Sau khi hết buổi học, tâm tình A Âm rất thoải mái, cảm thấy bước chân đi nhẹ nhàng khoan khoái như có thể lướt gió.
Ký Hành Châm ở ngoài cửa Sùng Minh Cung đợi nàng. Từ xa xa đã nhìn thấy trên mặt tiểu cô nương tràn đầy ý cười, dáng vẻ vui mừng. Hàng chân mày đang nhíu chặt của hắn cũng giãn ra bước nhanh tới phía trước đón, kéo A Âm đến gần bên mình.
Mọi người rối rít hành lễ vấn an với thái tử điện hạ.
A Âm có lệ chào một tiếng. Đợi đến khi người xung quanh đi hết, mới hỏi Ký Hành Châm: "Sao người lại tới đây?"
"Nghe nói sáng nay nàng gặp phải người không nên gặp, nên đến xem thử." Ký Hành Châm nói: "Thuận tiện muốn dẫn nàng đến một nơi."
A Âm biết người không nên gặp trong lời Ký Hành Châm là Trịnh Thắng Chương, không khỏi thở dài nói: "Hắn đi cùng Trịnh Huệ Nhiễm đến Sùng Minh Cung, chỉ đến đó một lúc thôi lại rất đúng lúc chạm mặt với ta."
Vận khí của nàng kém đến không còn chỗ để nói.
Sau khi oán trách xong A Âm mới nhớ tới câu sau của Ký Hành Châm nên hỏi: "Người muốn đi nơi nào?" Lại còn muốn nàng đi cùng, đây đúng là chuyện ly kỳ.
"Vĩnh An Cung." Ký Hành Châm thản nhiên nói.
"Vĩnh An Cung?" A Âm ngạc nhiên hỏi: "Nơi của Hoàng hậu nương nương?"
"Ừ."
Nói đến đây, Ký Hành Châm lại nhíu mày, lúc nói chuyện giọng cũng trầm thấp: "Vân Phong nói nửa canh giờ trước thái y lại đi đến chỗ của mẫu hậu."
Hắn siết chặt hai tay, trong lời nói ẩn chứa lo lắng: "Ta muốn đi một chuyến đến đó xem thử đến cùng mẫu hậu thế nào rồi!" Sau đó quay sang nhìn A Âm.
"Ta muốn nàng đi cùng ta."
Đi chưa tới hai ba bước, chợt cánh tay bị kéo lại.
Sức lực của A Âm không tránh thoát được chỉ có thể quay đầu lại dùng ánh mắt căm tức nhìn thủ phạm.
Ký Hành Châm liếc mắt nhìn nàng nói: "Nói vậy nàng đi thật."
"Ừm." A Âm đáp thật nhanh: "Về ta còn phải luyện tập nội dung hôm nay Tống phó mẫu đã dạy."
Ký Hành Châm không để ý lời nàng cứ nắm tay nàng không buông, rồi quay sang bên hỏi Từ Lập Diễn hai ngày này đã học những gì.
Từ Lập Diễn thấy A Âm không vui khi bị Ký Hành Châm bắt lấy như vậy, nói: "Chắc là điện hạ còn có chuyện muốn nói với ngũ muội muội? Không bằng người cứ nói trước cho xong với muội ấy đi, để muội ấy về trước."
A Âm dùng giọng ngọt ngào nói cám ơn: "Đa tạ Từ ca ca."
Ký Hành Châm lạnh lùng quay sang nhìn nàng, rồi quay sang nói với Từ Lập Diễn: "Ngươi nói trước đi."
Từ Lập Diễn bất đắc dĩ chỉ có thể nói rõ ràng với Ký Hành Châm.
A Âm thấy Ký Hành Châm có ý định ghi chép lại những lời Từ Lập Diễn nói, nàng giựt tay ra cố gắng tránh đi. Ai biết mới vừa dùng sức còn chưa kịp thoát khỏi tay hắn thì hắn đã trở tay giữ chặt cổ tay nàng.
Rõ ràng nàng cảm thấy hắn không có dùng sức vậy mà nàng lại không thoát ra được.
A Âm không còn cách nào khác chỉ đành gọi người cho mang đến cho nàng một cái ghế tròn ngồi xuống bên cạnh hắn, tự mình vui đùa ngắm phong cảnh.
Ký Nhược Phù cùng Thường Vân Hàm đi tới bên cạnh hai người. Ký Nhược Phù cũng khuyên Ký Hành Châm cứ buông tay A Âm ra trước rồi hãy nói.
Ký Hành Châm không phản ứng thuận miệng đáp một tiếng xong vẫn giữ nguyên tư thế.
Ký Nhược Phù vốn cũng lo lắng nhưng sau khi nhìn thấy A Âm rất là thích ý ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, không có bất kỳ khó chịu nào thì cũng thôi.
Đợi đến sau khi Ký Nhược Phù, Thường Vân Hàm và Từ Lập Diễn đều lần lượt rời khỏi, lúc này Ký Hành Châm mới buông tay A Âm ra.
Không còn người nào khác ở đây nữa A Âm tức giận lên án: "Người thật là quá đáng! Nào có ai cứ nắm tay người khác như vậy!"
Ký Hành Châm nhếch môi cười cười nói: "Ai bảo nàng la hét đòi đi."
A Âm bực bội nói: "Là người nói ta không cần tới."
"Hửm?" Ký Hành Châm nhíu mày nhìn nàng nói: "Ta quên."
A Âm chuẩn bị chạy đi, bị hắn gọi lại nói: "Ở lại dùng bữa tối với ta."
Thấy nàng vẫn muốn đi như cũ, Ký Hành Châm nói: "Ta đã sớm phân phó người chuẩn bị món ăn vì muốn nàng ở lại ăn, chờ nàng dùng bữa với ta." Dừng một chút rồi bổ sung: "Ta cố ý cho người làm một bàn đồ ăn mà nàng thích."
Nói xong, hắn liệt kê từng món ăn ra, quả nhiên đều là món nàng thích ăn mà không phải là món hắn thích.
A Âm tức giận trừng mắt với hắn.
Ký Hành Châm biết nàng sau khi nghe những lời này đã mềm lòng, cười híp mắt lôi kéo nàng ngồi xuống rồi bảo người đưa bữa tối lên.
Tiểu thái giám đưa tới chậu nước rửa tay, Ký Hành Châm cẩn thận rửa tay cho A Âm, nhẹ giọng hỏi: "Có đau hay không?"
A Âm biết hắn hỏi là lúc vừa nãy bắt lấy tay nàng. Rõ ràng hắn khống chế lực đạo rất tốt, nàng chỉ là bị khống chế hành động, không nhúc nhích được nên hơi khó chịu thôi nhưng ngoài miệng thì nói: "Đau! Đau chết đi được!"
Vốn là A Âm suy nghĩ người này nhất định sẽ phản bác nàng. Ai ngờ hắn rửa tay cho nàng xong thì dùng khăn lụa lau khô tay cho nàng rồi ôm nàng ngồi lên đùi mình, bắt đầu xoa xoa chỗ bị nắm cho nàng.
"Lần sau đừng có chạy lung tung." Ký Hành Châm thấp giọng nói mỗi một lần xoa đều cẩn thận khống chế lực đạo của mình.
Khi hắn xoa xoa như vậy, trên cổ tay A Âm rất thoải mái những chuyện không vui vừa rồi biến mất tăm, thuận miệng "Ừm" một tiếng coi như là trả lời.
Đợi đến khi thức ăn dọn lên hết Ký Hành Châm ôm nàng cùng nhau dùng bữa.
A Âm cảm thấy như vậy không thoải mái, dùng dằng muốn xuống. Ký Hành Châm cũng không tiếp tục kiên trì. Kéo cái ghế sát vào bên cạnh mình rồi cho nàng ngồi lên.
Đợi sau khi toàn bộ cung nhân đi ra khỏi phòng Ký Hành Châm mới tự mình gắp từng món một vào chén cho nàng.
A Âm tuổi còn nhỏ rất nhanh đói bụng, bụng đã đói đến mức kêu vang, khách khí với hắn mấy câu rồi tự mình ăn.
Ăn chưa được vài đũa thì nghe Ký Hành Châm hỏi: "Sao nàng lại đi cùng Từ Lập Diễn đến đây?"
"Từ ca ca ở bên ngoài đợi ta." A Âm nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi trả lời: "Huynh ấy cảm thấy tới Cảnh Hoa Cung một mình không thích hợp, nên muốn đi cùng với ta."
Ký Hành Châm cười nhạt nói: "Thật ra thì ta cảm thấy nàng gọi hắn một tiếng 'Từ công tử' tốt hơn nhiều."
"Tại sao?" A Âm ngạc nhiên nói: "Như vậy thì rất giống người xa lạ."
Nếu như Từ gia gia cách vách biết nàng khách khí như vậy thì đến lúc phát kẹo sẽ cho nàng ít đi một nắm.
... Nhưng nàng cũng không biết được tới lúc nào thì bản thân mới có thể trở về Giang Nam lần nữa vậy nên cũng không biết khi nào sẽ lại được gặp Từ lão gia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ký Hành Châm nặng nề thở dài nhưng cũng không nhắc lại chuyện này.
A Âm thấy trong chén mình đã đầy đồ ăn nên cũng giục Ký Hành Châm mau ăn.
Ký Hành Châm cười, nói "Được", lúc này mới bắt đầu thong thả dùng bữa.
Bởi vì được giáo dưỡng theo khuôn phép từ nhỏ và bản tính trời sinh, nên động tác ăn của hắn hết sức ưu nhã, kiểu tự nhiên từ trong xương tủy. Hơn nữa tướng mạo của hắn lại xuất chúng...
Nói thật, chỉ cần nhìn hắn như vậy thôi cũng như thấy một phong cảnh tuyệt sắc, rất bổ mắt.
Lúc này A Âm không đói bụng như trước nữa, nên vừa ăn cơm vừa ngắm hắn.
Ký Hành Châm bị nàng nhìn chòng chọc một hồi lâu bất đắc dĩ cười hỏi: "Thế nào? Trên mặt ta có gì sao?"
"Không phải như vậy!" A Âm đàng hoàng trả lời: "Mà là người nhìn rất đẹp mắt."
Ký Hành Châm ngớ ngẩn, thấy buồn cười giơ tay vò rối tóc nàng, rồi mới tiếp tục dùng bữa.
A Âm bi phẫn chỉnh sửa lại đầu tóc rối tung của mình, trong lòng nói người này cũng thật là khen cũng không được. Nàng chỉ khen hắn chút xíu thôi hắn lại có thể dùng bạo lực để "đáp trả" nàng.
Thật là…. thật là không có thiên lý.
Sau khi ăn xong Ký Hành Châm kiên trì muốn đưa A Âm trở về, A Âm không chịu, dù sao hắn cũng chỉ mới khỏi bệnh không bao lâu.
Ký Hành Châm lại nói: "Sáng mai ta phải trở lại lớp học nên bây giờ rèn luyện thân thể trước, đi dạo bên ngoài một chút cũng tốt."
Dù A Âm thuyết phục thế nào hắn cũng quyết theo ý mình. Thấy khuyên hắn không được nàng cũng đành thôi tùy hắn.
Ký Hành Châm nắm tay nàng đi cả đoạn đường. Đợi đến khi nhìn thấy nàng đi vào phòng mới xoay người trở về Cảnh Hoa Cung.
Sáng ngày thứ hai A Âm cố ý thức dậy sớm hơn chút. Sửa soạn chỉnh tề dùng xong bữa sáng rồi đi sang Cảnh Hoa Cung.
Ký Hành Châm luyện võ xong vừa mới thay trang phục đi ra tới cửa, đã thấy A Âm đứng chờ một bên không khỏi kinh ngạc hỏi: "Sao nàng lại tới đây?" Hỏi xong lại tự suy nghĩ nói: "Hôm nay nàng dậy sớm hơn so với thường ngày."
A Âm gật đầu nói: "Ta tới thăm điện hạ xem thử người có tốt hơn không!" Nàng sợ hôm qua đang tốt đẹp, kết quả đưa nàng trở về Thanh Lan Tiểu Trúc thì trên đường bị nhiễm lạnh lại phát bệnh nữa.
"Ta không có yếu ớt như vậy." Ký Hành Châm đoán được dụng ý của nàng, khóe môi không nhịn được nhếch lên. Phân phó người cầm đồ của hắn rồi hắn đi cùng A Âm đến khóa học.
Các hoàng tử học ở Sùng Ninh Cung còn công chúa học ở Sùng Minh Cung chỉ cách nhau một con đường nên hai người vẫn thuận đường.
Trên đường đi A Âm nhớ tới một chuyện, quay sang hỏi Ký Hành Châm: "Nghe nói Trịnh thiếu gia vào cung làm thư đồng cho đại hoàng tử. Thái tử điện hạ cần cẩn thận đề phòng!"
Mặc dù nàng chưa từng nhìn thấy Trịnh Thắng Chương nhưng đối với người dám nói với Du Lâm Thụy những lời xấu về Du Hoàng hậu, thì từ đó có thể thấy được là một kẻ không dễ đối phó.
Du Hoàng hậu với Trịnh Hiền phi xưa nay bất hòa. Mặc dù Ký Hành Châm là thái tử nhưng tuổi của Trịnh Thắng Chương so với Ký Hành Châm lớn hơn nhiều, nàng thật sự lo lắng cho Ký Hành Châm sợ hắn bị thua thiệt.
"Nàng đang lo lắng ta?" Ký Hành Châm cười nói: "Không sao! Hắn không dám làm gì ta đâu!"
"Quang minh chính đại đương nhiên không dám làm gì nhưng ai biết bên trong họ âm thầm giở trò gì." A Âm nói thầm.
Ký Hành Châm hiểu rõ, nắm lấy tay của nàng nói: "Nàng yên tâm! Ta tự có chủ ý nhất định sẽ không để bản thân chịu thua thiệt."
Nghe hắn nói chắc chắc tự tin như vậy, A Âm hơi an tâm hơn, không đề cập tới việc này nữa.
Hai người ở đầu đường nói tạm biệt. Ký Hành Châm đi hướng Sùng Ninh Cung còn A Âm đi về hướng Sùng Minh Cung. Mới đi không bao lâu, mắt thấy sắp sửa đến Sùng Minh Cung thì ngẫu nhiên A Âm gặp được hai người.
Một người trong đó là Trịnh Huệ Nhiễm.
Bên cạnh nàng ta là một người thiếu niên khá cao, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, thân hình hơi mập, khuôn mặt cười híp mắt nhìn rất là hiền hòa.
Trong lòng A Âm có một loại dự cảm xấu, nhẹ giọng nói: "Người này là người nào là ai nữa đây?"
Quân Mi len lén nhìn đối phương nhỏ giọng nói với A Âm: "Hình như là cháu của Trịnh Hiền phi nương nương, vị thiếu gia Trịnh gia kia."
Trịnh gia ba đời đều con một, đến thế hệ này cũng chỉ có duy nhất một vị "Trịnh thiếu gia" cũng chính là người bị đại đường huynh của A Âm đánh đến sưng mặt sưng mũi.
A Âm trầm mặc.
Cho nên mới nói người đang làm trời đang nhìn, không thể nói xấu sau lưng người khác.
Tỷ như nàng lúc nãy mới vừa nhắc tới người này mới chớp mắt thì đã gặp được.
Thật là tốt không linh xấu thì linh.
A Âm đang suy tính hay bây giờ cứ tránh đi trước, đợi hai người này đi khỏi thì quay lại, nhưng chân nàng còn chưa di chuyển, vừa ngẩng đầu lên hai huynh muội bọn họ đã đi đến chỗ này.
Nếu bọn họ không nhìn thấy nàng thì nàng sẽ tức khắc suy nghĩ biện pháp lặng lẽ tránh đi. Còn nếu bọn họ đã nhìn thấy nàng thì nàng phải đối mặt.
Buồn cười!
Tránh đi chứng tỏ hèn nhát. Nếu như bị bọn họ thấy nàng làm như vậy, còn không biết họ đi nói Du ngũ tiểu thư nàng thành thế nào, vậy thì thật sự rất mất mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì vậy A Âm thẳng lưng ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi thẳng.
Trịnh Huệ Nhiễm chỉ vào nàng nói: "Chính là nàng ta! Ca ca! Chính là nàng ta!"
"Ta thế nào?" Ánh mắt A Âm nhìn hết sức vô tội hỏi: "Trịnh tiểu thư tại sao lại nhắc tới ta? Là bởi vì ta thắng ngươi một ván cờ, còn bắt ngươi từ nay không được nói xấu Du gia nữa hay sao?"
Trịnh Huệ Nhiễm không lường trước được A Âm sẽ nói thẳng ra như vậy, giận đến gương mặt đỏ bừng, hét ầm lên: "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
A Âm rất thản nhiên cười nói: "Ta có không có nói bậy. Chuyện này ngươi biết ta biết, mọi người có mặt lúc đó đều biết."
Người thiếu niên bên cạnh Trịnh Huệ Nhiễm đi từng bước đến trước mặt A Âm nói: "Sao ngươi dám nói chuyện như vậy!"
Trịnh Thắng Chương khi nói chuyện giọng cứ ồm ồm khiến người khác nghe thấy rất không thoải mái. Hơn nữa, thời điểm đối mặt với A Âm, thần thái, cử chỉ của hắn ngạo mạn thái quá, là kiểu cố ý làm ra vẻ cao cao tại thượng khiến cho người ta sinh lòng chán ghét.
A Âm nhanh chóng lui về từng bước sau, ngẩng đầu nói với Trịnh Thắng Chương: "Những lời ta nói đều là sự thật, ngươi không tin thì cứ đi hỏi phó mẫu đi."
Ở trong cung, tiên sinh không phải là kẻ đầu đường xó chợ hơn nữa còn là người do đích thân Hoàng thượng tuyển chọn. Dù Trịnh Thắng Chương có ngông cuồng thế nào đi nữa cũng không dám công khai sinh sự trước mặt các tiên sinh.
Hắn khinh miệt nói: "Ta cần gì phải đi hỏi ai? Muội muội ta nói chính là chân lý!"
Nói xong, bất chợt Trịnh Thắng Chương ghé đầu sát vào nàng nói: "Ta không cần biết nhiều. Ta chỉ cần biết là ngươi khi dễ muội muội của ta!"
Hắn cũng có một đôi mắt phượng, chỉ là còn thua xa, không đẹp bằng mắt Ký Hành Châm. Nếu xét về bề ngoài thì A Âm cho Ký Hành Châm mười điểm còn hắn... Ừ, thì miễn cường cho hai điểm rưỡi đi. Hơn nữa, nửa điểm kia là tặng xã giao.
A Âm rất bực bội, Trịnh Hiền phi xinh đẹp như thế, vậy sao mà những người cháu nhìn chướng mắt như vậy.
"Ta không thẹn với lương tâm! Là nàng khiêu khích ta trước, là nàng tự đặt ra cá cược. Chỉ là do ta giỏi hơn nàng cho nên cuối cùng nàng thua ta."
Nói một tràng xong, A Âm nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh Huệ Nhiễm: "Sớm biết thắng sẽ bị các ngươi chất vấn như vậy thì ta chẳng thèm ứng chiến. Từ nay về sau Trịnh tiểu thư muốn tỷ thí với ta thì trước đó phải nói rõ với người nhà của ngươi đi. Nếu thắng mà bị các ngươi trách móc thì ta cứ dứt khoát cự tuyệt sẽ tốt hơn."
"Ngươi!" Trịnh Thắng Chương tức giận lần nữa tiến đến gần A Âm, mắt lộ ra vẻ hung dữ, nói: "Hay cho một tiểu cô nương miệng mồm lanh lợi! Lá gan lại rất lớn!"
"Cũng không phải là ta miệng mồm lanh lợi." A Âm nói: "Mà sự thật chính là sự thật. Ta không thẹn với lương tâm, vậy nên không có gì phải sợ."
Thật ra thì có một chút.
Mặc dù cô cô của bọn họ là Trịnh Hiền phi nhưng cô cô của nàng là Hoàng hậu nương nương đấy!
Nàng mang họ Du!
Nếu như nàng cúi đầu trước bọn họ thì Du Hoàng hậu biết xử xự thế nào được!
Trịnh Thắng Chương giận sôi lên, nhưng đây là hoàng cung, thái giám cung nữ xung quanh đều nhìn chằm chằm, đảm bảo không cho phép bất cứ chuyện gì lọt khỏi mắt của Hoàng thượng.
Dù bình thường hắn có quen thói ngạo mạn thế nào thì hiện tại cũng không dám tùy ý làm bậy ở trong cung.
Vừa vặn lúc này Ký Vi đi tới thấy Trịnh Thắng Chương hung tợn trợn mắt nhìn A Âm, rồi nghênh ngang rời đi theo hướng Sùng Ninh Cung.
Hôm nay là ngày học vẽ.
Mấy năm A Âm rất dụng công học môn này nên nền tảng không tệ. Ở trong lớp nàng lại hết sức chăm chú nghe giảng, vậy nên tiên sinh dạy vẽ đối với nàng rất tán thưởng.
Ngược lại Trịnh Huệ Nhiễm trong giờ học cứ thất thần nhiều lần bị tiên sinh khiển trách.
Sau khi hết buổi học, tâm tình A Âm rất thoải mái, cảm thấy bước chân đi nhẹ nhàng khoan khoái như có thể lướt gió.
Ký Hành Châm ở ngoài cửa Sùng Minh Cung đợi nàng. Từ xa xa đã nhìn thấy trên mặt tiểu cô nương tràn đầy ý cười, dáng vẻ vui mừng. Hàng chân mày đang nhíu chặt của hắn cũng giãn ra bước nhanh tới phía trước đón, kéo A Âm đến gần bên mình.
Mọi người rối rít hành lễ vấn an với thái tử điện hạ.
A Âm có lệ chào một tiếng. Đợi đến khi người xung quanh đi hết, mới hỏi Ký Hành Châm: "Sao người lại tới đây?"
"Nghe nói sáng nay nàng gặp phải người không nên gặp, nên đến xem thử." Ký Hành Châm nói: "Thuận tiện muốn dẫn nàng đến một nơi."
A Âm biết người không nên gặp trong lời Ký Hành Châm là Trịnh Thắng Chương, không khỏi thở dài nói: "Hắn đi cùng Trịnh Huệ Nhiễm đến Sùng Minh Cung, chỉ đến đó một lúc thôi lại rất đúng lúc chạm mặt với ta."
Vận khí của nàng kém đến không còn chỗ để nói.
Sau khi oán trách xong A Âm mới nhớ tới câu sau của Ký Hành Châm nên hỏi: "Người muốn đi nơi nào?" Lại còn muốn nàng đi cùng, đây đúng là chuyện ly kỳ.
"Vĩnh An Cung." Ký Hành Châm thản nhiên nói.
"Vĩnh An Cung?" A Âm ngạc nhiên hỏi: "Nơi của Hoàng hậu nương nương?"
"Ừ."
Nói đến đây, Ký Hành Châm lại nhíu mày, lúc nói chuyện giọng cũng trầm thấp: "Vân Phong nói nửa canh giờ trước thái y lại đi đến chỗ của mẫu hậu."
Hắn siết chặt hai tay, trong lời nói ẩn chứa lo lắng: "Ta muốn đi một chuyến đến đó xem thử đến cùng mẫu hậu thế nào rồi!" Sau đó quay sang nhìn A Âm.
"Ta muốn nàng đi cùng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro