Sổ Tay Nuôi Dưỡng Kiều Thê Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 38
2024-09-21 20:19:52
Nghe Ký Hành Châm nói như vậy, A Âm cùng Thường Thư Bạch vội nhìn theo hướng hắn chỉ.
Nhẫn ngọc trong suốt được chế tạo từ phỉ thúy thượng đẳng bởi vì Ký Hành Châm vừa nói hai chữ "vết khắc " nên A Âm nhìn tới chỗ khắc bốn chữ "Phúc thọ miên trường" trên nhẫn trước. Đợi đến khi Ký Hành Châm đưa tay chỉ thì mới biết là mình nhìn sai chỗ lúc này mới di chuyển tầm mắt.
Ký Hành Châm chỉ vào chỗ vụn bánh rơi vào có một hoa văn không rõ ràng. Không phải là chữ cũng không giống hình vẽ, giống như là một ký hiệu cổ quái. Ký hiệu này rất nhỏ chỉ lớn hơn chút so với vụn bánh thôi, bình thường căn bản sẽ không nhìn thấy.
"Ngươi kiến thức rộng rãi nhìn xem hoa văn này giống cái gì?"
Ký Hành Châm vừa nói chuyện với Thường Thư Bạch vừa kéo A Âm qua lau sạch vụn bánh trên tay cho nàng.
Vì hiện lúc này hắn không có khăn tay vậy nên trực tiếp lấy tay của mình phủi sạch cho nàng.
A Âm biết hắn là người rất thích sạch sẽ, nay vì phủi sạch tay cho nàng kết quả lại khiến tay của mình bị dính bánh dơ đi, nàng đành chạy tới bên cạnh cầm khăn tay tới.
Ký Hành Châm mỉm cười dùng khăn tay lau sạch tay của hai người một lần nữa.
Thường Thư Bạch không thèm để ý đến hai người bên này.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào xung quanh vết khắc trên nhẫn ngọc kia, tự ngẫm không biết đây là cái gì, thật khó khăn nói ra một câu: "Có thể là do thợ thủ công lưu lại ấn ký?"
Sợ tiểu cô nương nghe không hiểu Thường Thư Bạch cố ý giải thích với A Âm: "Thông thường thợ thủ công sẽ lén lưu lại ấn ký thuộc về mình ở tác phẩm mà bản thân tâm đắc nhất để xác minh vật này là mình làm ra. Chỉ là loại ấn ký này thường rất kín đáo vậy nên bình thường không thể phát hiện ra được."
A Âm hiểu rõ gật đầu.
Ký Hành Châm cẩn thận suy nghĩ, sau gật đầu nói: "Cũng đúng!"
Nếu là như thế vậy thì dấu vết này cũng không có gì đặc biệt. Dù sao thì vật này đã được làm từ nhiều năm trước nên có thể sẽ không liên quan đến chuyện gần đây.
Ba người lại cùng nhau quan sát một hồi nhưng cũng không phát hiện khác thường.
Thường Thư Bạch liền cáo từ rời đi trước khi đi còn cố ý bảo đảm, mình trở về sẽ tìm sách vở lúc đi du ngoạn khắp nơi đã mua, tìm xem bên trong có chuyện nào tương tự không.
Ký Hành Châm dẫn theo A Âm đi đến Vĩnh An Cung.
Vừa có phát hiện mới, hai người nên đi đến bàn bạc với Du Hoàng hậu. Dù sao bọn họ cũng còn nhỏ thế lực đơn bạc còn cần Du Hoàng hậu trợ giúp lâu dài.
Thời điểm hai người đến Vĩnh An Cung đúng lúc gặp Du Hoàng hậu đang vận động ở trong sân. Động tác chậm rãi hai chân di chuyển qua lại chậm chạp, lúc này Du Hoàng hậu đang ở trong viện luyện "Ngũ cầm hí"*
*Một phương pháp tập thể dục chăm sóc sức khỏe truyền thống của Trung Quốc.
Thấy vậy, Ký Hành Châm kéo tay A Âm đi nhanh về phía trước cười nói: "Sao hôm nay mẫu hậu lại có nhã ý tập cái này?"
Đoàn ma ma thấy Du Hoàng hậu chưa hoàn thành xong động tác liền nghênh đón trả lời: "Dạo gần đây nương nương muốn rèn luyện thân thể, Vương đại nhân nói có thể luyện theo phương pháp ‘Ngũ cầm hí’ này nhưng mà cần phải chú ý động tác miễn đừng vận động quá mạnh, gây tổn thương cho thân thể là được."
Đoàn ma ma giải thích cho Du Hoàng hậu xong thì Du Hoàng hậu cũng vừa thu hồi động tác, vịn tay cung nữ đi đến bên này, hỏi: "Sao hai đứa lại tới đây vào lúc này đã làm xong bài tập chưa?"
Ký Hành Châm nói: "Bài tập vẫn chưa làm xong, nhưng mà có chuyện muốn nói với mẫu hậu nên đến đây trước."
Du Hoàng hậu nghe vậy biết là Ký Hành Châm có lời muốn nói nên dẫn theo Đoàn ma ma đi vào trong điện còn các cung nhân khác thì ở lại bên ngoài.
Ký Hành Châm lập tức kể lại sự tình hôm nay cho Du Hoàng hậu nghe.
Sau khi nghe xong Du Hoàng hậu trầm mặc thật lâu, sau đó thu giữ thuốc cùng với nhẫn ngọc kia rồi không nói đến chuyện này nữa, chỉ phân phó Đoàn ma ma dọn bữa tối lên và giữ hai người lại cùng nhau dùng bữa.
Đợi sau khi ăn xong thì Đoàn ma ma tới bẩm báo nói là con chim kia đã chết.
Vẻ mặt Du Hoàng hậu lộ rõ vẻ nghiêm trọng, dùng tay vỗ xuống bàn, lạnh giọng phẫn nộ nói: "Nếu như vậy thì quả nhiên là do hai vật kia!"
"Vâng! Hẳn là vậy!" Đoàn ma ma nói.
Vừa rồi Ký Hành Châm với A Âm vẫn chưa hiểu chuyện con chim kia là thế nào, hiện tại nhìn thấy biểu cảm của Du Hoàng hậu thì thoáng hiểu ra.
Lúc bọn họ dùng bữa tối là lúc Du Hoàng hậu cho người bắt chim đến thử nghiệm thuốc và nhẫn ngọc để xem "kết quả" thế nào.
Hiển nhiên lúc này đã cho ra kết quả.
Chim đã chết chứng tỏ vật đó có vấn đề.
Du Hoàng hậu kêu Đoàn ma ma dùng khăn tay gói hai đồ vật này lại rồi đặt vào trong cái hộp vuông hoàng hoa lê, nói với Ký Hành Châm: "Vật này trước mắt cứ để ở chỗ của ta. Tóm lại ta phải tra rõ chuyện này!"
Nói xong, vẻ mặt bà lại hiện lên vẻ giận dữ, giọng nói căm hận: "Bất luận là người nào dám can đảm nhúng tay đến Thái Y Viện, ta tất sẽ không tha cho bọn họ!"
Thuốc lấy từ Thái Y Viện sau đó đưa đến Cảnh Hoa Cung.
Trước đây sau khi Nguyên Tiêu dùng thuốc xong chơi với nhẫn ngọc vẫn không hề có phản ứng khác thường nhưng kể từ khi lấy nhẫn ngọc từ Thái Y Viện trở về Nguyên Tiêu chơi cùng lại xảy ra vấn đề. Hiển nhiên là lúc nhẫn ngọc của Ký Hành Châm để quên ở Thái Y Viện đã bị người động tay động chân.
Hai vật này đều có dính líu đến Thái Y Viện.
Thái Y Viện và những nơi khác không giống nhau. Chỗ khác còn có thể đề phòng được, nhưng ở trong cung bất luận là ai thân thể đau bệnh đều phải dựa vào người ở Thái Y Viện đến chẩn bệnh. Hiện nay nơi quan trọng thế này lại xuất hiện vấn đề, an nguy của bản thân cùng với bọn nhỏ không cách nào có thể đảm bảo làm sao Du Hoàng hậu có thể không tức, làm thế nào có thể không giận!
A Âm biết thân thể Du Hoàng hậu không tốt, thấy bà tức giận đến nóng mặt, nhanh tay rót cốc nước cho Du Hoàng hậu nói: "Nương nương uống chút nước!"
Du Hoàng hậu không thể uống nhiều trà vậy nên Đoàn ma ma với các cung nữ bên cạnh đều chuẩn bị sẵn nước nóng đựng trong một cốc lớn để nguội cho Du Hoàng hậu uống.
Trong ngày, thường lúc muốn uống Du hoàng hậu sẽ phân phó cung nhân pha thêm một chút nước nóng vào để cho nước hơi ấm còn hiện tại A Âm đưa tới một cốc nước mát lạnh.
Nước lạnh chạm vào môi, phiền não trong lòng Du Hoàng hậu cũng giảm đi.
Du Hoàng hậu chậm rãi nâng cốc đến bên môi nhấp một ngụm, sau đó đưa cho Đoàn ma ma chuyển đi rồi đưa tay kéo A Âm đến bên cạnh mình. Một hồi lâu, lên tiếng than thở: "Thật là một đứa bé hiểu chuyện!"
A Âm khéo léo dựa sát vào người Du Hoàng hậu, giọng nói nhẹ nhàng: "Nương nương sẽ tốt lên thôi."
Du Hoàng hậu mỉm cười, vén gọn hai bên cho tóc mai cho nàng.
Ký Hành Châm với A Âm ngồi nói chuyện thêm lát nữa mới rời đi.
Du Hoàng hậu nhìn cái hộp hoàng hoa lê, im lặng thật lâu.
Hôm sau chính là khóa học "bắn cung".
Hiện tại A Âm đã có thể kéo dây cung ra một chút xíu rồi nhưng cũng chỉ có thể kéo ra một chút xíu thôi, chứ không thể nào kéo căng được.
Ký Hành Châm nói nàng mới học nên đương nhiên không cách nào kéo một lần là được, phải tập từ từ.
A Âm lại xem thường, nàng nhẩm lại thấy bản thân đã bỏ lỡ bao nhiêu ngày của khóa "Bắn cung" rồi, nếu hôm nay chỉ mỗi động tác kéo cung cũng không thể làm được thì từ nay trở đi sẽ rớt lại phía sau mọi người.
Vì vậy, lúc A Âm rảnh rỗi thì sẽ tập kéo cung, tập cho sức lực của mình lớn hơn cũng tập cho động tác thuần thục hơn. Mắt thấy ngày mai lại phải đối mặt với Đào tiên sinh, A Âm rất khẩn trương sau khi trở lại Cảnh Hoa Cung cứ tiếp tục luyện tập.
Ký Hành Châm nhìn nàng kiên trì như thế, thấy hôm nay bên ngoài gió thổi hiu hiu rất thoải mái nên phân phó cung nhân mang bàn ra ngoài này để làm bài tập.
Như vậy thì A Âm ở bên cạnh tập kéo cung còn hắn thì ngồi ở chỗ này luyện chữ, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nàng.
Như thế rất tốt!
Kiên trì luyện tập rất có hiệu quả, lúc tới buổi học Đào tiên sinh đã tán dương A Âm kéo cung tốt hơn rồi. So với ngày đầu có tiến bộ rõ ràng.
A Âm thở phào nhẹ nhõm.
Khi kết thúc khóa học nàng lại hỏi thăm tình trạng Ngọc Nha. Biết được tạm thời bệnh tình của Ngọc Nha đã có thể khống chế, không có chuyển biến xấu thêm vì vậy tâm tình lại thêm phần thoải mái.
Ký Hành Châm cứ nhắm mắt đi theo sát ở bên cạnh nàng, thấy trên mặt nàng có vẻ vui mừng, không khỏi nhíu mày hỏi: "Sao nàng lại phấn khởi như vậy?"
A Âm suy nghĩ tới bệnh tình của Ngọc Nha tạm thời đã được khống chế, cứ tiếp tục cố gắng như vậy nói không chừng là có thể hết bệnh liền vui vẻ nói: "Dĩ nhiên phải phấn khởi!"
"Tại sao?"
A Âm lặng lẽ liếc hắn một cái, thầm nói bệnh tình của Ngọc Nha đã có thể khống chế vậy mà hắn cũng không biết. Người tới truyền lời còn là tiểu thái giám do Kính Sơn phái tới đó.
Ký Hành Châm nhìn bộ dạng của nàng, cười khẽ, xoa xoa đầu tóc của nàng.
Thấy nàng không vui nên đưa tay vén lại tóc cho nàng, lúc này đổi thành hắn không vui nói: "Ở Khương phủ kia không có gì thú vị lắm đâu. Nàng đừng có ở lại đó quá lâu, nhớ phải đi sớm về sớm!"
Thấy vẻ mặt mờ mịt của A Âm, hắn khẽ mỉm cười, nói: "Thật ra thì nàng trở về trễ một chút ta thấy cũng không sao cả. Chỉ là ta thấy nếu nàng về trễ sắc trời sẽ tối nàng sẽ sợ cho coi vậy nên mới có ý tốt nhắc nhở nàng."
"Trời tối thì có gì mà đáng sợ?" A Âm cười nói: "Có cảnh đêm rất đẹp, ngắm cảnh đêm rất thích!"
Nếu như không bị cấm đi lại ban đêm, nếu cửa cung không đóng sớm như vậy, nàng còn ước gì ở bên ngoài lâu thật lâu, nói không chừng còn có thể ngắm bầu trời đêm với cảnh đêm.
Mặc dù ở trong cung cũng có thể ngắm bầu trời đêm nhưng nàng luôn cảm thấy trăng ở bên ngoài cung đẹp hơn!
Ký Hành Châm thấy nàng lưu luyến đối với bên ngoài như vậy, nghiến răng phá tóc nàng.
A Âm không vui, búi tóc này chính là Vạn ma ma đặc biệt búi để nàng đi làm khách! Vì vậy ra sức phản kháng tránh trái tránh phải, không để hắn bắt được.
Lúc Ký Nhược Phù tới nơi thì chứng kiến cảnh A Âm cùng với Ký Hành Châm ngươi đuổi ta tránh.
Ký Nhược Phù cười, ngăn Ký Hành Châm lại kéo A Âm đến bên cạnh mình, dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán cho nàng nói: "Thế này là sao đây? Ta chỉ mới đi về lấy món đồ hai đứa đã nháo thành vậy."
Ký Nhược Phù tỏ vẻ giận liếc Ký Hành Châm trách: "Đệ cũng thật là! Sao cứ thích so đo với A Âm vậy chứ? Phải nhường muội ấy nhiều hơn!"
"Đệ không có so đo với nàng!" Vẻ mặt Ký Hành Châm như thường vòng vo hỏi: "Nhị hoàng tỷ cũng muốn đi Khương gia sao?"
"Ừ! Đã chuẩn bị xong rồi bây giờ sẽ đi ngay." Ký Nhược Phù vừa nói vừa nắm A Âm tay cùng nhau bước lên kiệu ở bên cạnh.
Ký Hành Châm kinh ngạc nhìn chiếc kiệu dần dần đi xa, hồi lâu vẫn không thu hồi ánh mắt.
Không ngờ đột nhiên màn kiệu bị vén lên một góc nhỏ.
A Âm thò đầu ra ngoài, khẽ hừ một tiếng với hắn.
Nữ tử mặt mày sinh động, mặc dù là cố ý bày ra vẻ mặt giễu cợt nhưng hắn nhận ra bên trong không hề có ý khinh thường, ngược lại còn cực kỳ đáng yêu.
Ký Hành Châm khẽ mỉm cười với nàng.
Nụ cười này ấm áp, mang theo vẻ thư thái, ung dung thật là khiến cho người ta như được tắm gió xuân.
A Âm không ngờ tới hắn sẽ phản ứng như thế hơi sửng sốt sau đó thì thả rèm xuống không nhìn ra ngoài nữa.
Ký Hành Châm lắc đầu khẽ cười, đưa mắt nhìn cỗ kiệu đi xa, lúc này mới xoay người trở về Cảnh Hoa Cung.
Cỗ kiệu đi đến cửa cung thì ngừng lại A Âm với Ký Nhược Phù cùng nhau bước xuống kiệu đổi sang đã một chiếc xe ngựa đã sớm dừng ở trên đường.
Xe ngựa chậm rãi đi ra cửa cung.
Không lâu sau, có một giọng nam trong trẻo ở bên ngoài vang lên: "Nhị công chúa, Du tiểu thư?"
Ký Nhược Phù căng thẳng ngồi bất động.
A Âm vén rèm xe lên, vẫy tay với Khương Thành Hiên nói: "Tiên sinh, người đã chờ ở đây từ sớm sao?"
"Cũng không lâu lắm!" Khương Thành Hiên cười nói: "Vừa mới đến một lát thôi!" Dứt lời, giơ roi giục ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa.
A Âm ghé lên cửa xe nói chuyện với hắn.
Sau một hồi, Khương Thành Hiên nói: "Cô nương vẫn nên lui vào trong đi thôi. Mặc dù lúc này trên đường không có ai nhưng một lát nữa không chừng sẽ có người đi đường nhìn thấy. Bị người khác nhìn thấy truyền đi sợ là không tốt lắm."
Nghe hắn nói như vậy, A Âm cũng không kiên trì nữa nói thêm câu: "Tạ ơn tiên sinh!" xong thì chui vào trong xe.
Ngồi ở trong xe A Âm càng nghĩ càng không cam lòng, không nhịn được oán trách: "Tiên sinh thật đúng là lợi hại."
Ký Nhược Phù cười hỏi: "Lời này là có ý gì?"
"Muội tốn nhiều thời gian như vậy đi thăm dò tiên sinh, muốn biết vị 'Cố nhân' mà hôm nay mình gặp có thể là ai." A Âm chán nản thở dài: "Vậy mà tiên sinh vẫn cứ giấu kín, một chữ mà cũng không chịu tiết lộ cho muội biết."
A Âm bất đắc dĩ lôi kéo cánh tay Ký Nhược Phù nói: "Biểu tỷ, tỷ nói thử xem đây thật sự là rất không có đạo lý đúng không?"
Ký Nhược Phù cười dịu dàng nói: "Ta không hề cảm thấy Khương tiên sinh có điều gì không đúng. Tiên sinh đã nói 'đến nơi sẽ biết' vậy thì muội cứ chờ đến nơi sẽ biết thôi hiện tại cần gì phải vội vã đi thám thính?"
A Âm không dám tin nhìn Ký Nhược Phù nói: "Phù tỷ tỷ, tỷ đây chính là giúp người ngoài không giúp ta. Cùi chỏ hướng ra ngoài sao?"
"Lời này sao có thể nói như vậy hả?" Ký Nhược Phù buồn cười: "Phải nói, ta đây là… "
"Rõ ràng là giúp lý không giúp tình mới đúng!"
Bên ngoài một giọng nam trong trẻo tiếp lời, trong giọng nói còn mơ hồ hàm chứa sự vui vẻ.
Mi mắt Ký Nhược Phù run rẩy, rũ mi mắt xuống, không lên tiếng.
A Âm cao giọng phản bác với Khương Thành Hiên, sau đó cũng lười lên tiếng nữa, núp ở bên trong lấy điểm tâm từ túi to của mình ra chậm rãi ăn.
Cái túi to này là cái ban đầu nàng kêu người làm cho mình. Chỉ vì kích cỡ của nó quá hợp ý của nàng nên nàng mang theo vào cung, tiếp tục dùng.
Vừa rồi Ký Hành Châm bỏ rất nhiều bánh vào cho nàng, phần nhiều là bánh lá gai vì bánh này ăn được ngay, khi ăn sẽ không có vụn bánh rơi ra. Chính là chuẩn bị riêng cho nàng có thể ăn ở trên xe để lấp đầy bụng.
Sau khi ăn liên tiếp vài cái A Âm thấy bụng đã no lưng lửng không còn đói nữa. Nhớ tới Ký Nhược Phù vẫn luôn không có động tĩnh liền ôm túi đưa sang cho Ký Nhược Phù.
Ai ngờ người lúc trước vẫn luôn chú trọng lễ nghi như Ký Nhược Phù giờ phút này lại đang vén he hé rèm lên ngoái đầu nhìn ra bên ngoài.
Nàng nhìn hết sức chuyên chú ngay cả A Âm gọi nàng mấy tiếng, nàng cũng không nghe thấy.
A Âm nổi lên lòng hiếu kỳ, muốn tiến tới nhìn xem thử rốt cuộc là cái gì mà khiến cho Ký Nhược Phù để ý như thế nhưng mà nàng mới vừa đụng vào cánh tay Ký Nhược Phù thì đối phương đột nhiên sực tỉnh vội vàng thả rèm xuống.
"A Âm?" Ký Nhược Phù siết chặt hai tay nhỏ giọng hỏi: "Muội làm gì đó?"
A Âm cầm túi, lấy ra vài cái bánh lá gai đưa tới trước mặt Ký Nhược Phù nói: "Phù tỷ tỷ ăn đi!"
Ký Nhược Phù nhận lấy bánh, chậm rãi ăn.
Chẳng qua là nàng không ngồi hướng mặt ra cửa xe nữa mà ngược lại xoay người đi ngồi ở một góc khác.
A Âm đang định ngồi ở bên cạnh nàng nhưng không thể kiềm chế được sự tò mò trong lòng nên ngồi vào vị trí vừa rồi của Ký Nhược Phù vén rèm lên liếc nhìn ra ngoài.
Nhưng mà con đường này rất tĩnh lặng xung quanh ngoại trừ Khương Thành Hiên đang ngồi trên lưng ngựa thì cũng chỉ thấy một hàng cây cao và thỉnh thoảng có vài con chim bay qua vậy thôi, không còn gì khác nữa.
A Âm cảm thấy không thú vị nên hạ rèm xuống chuyển tới ngồi bên cạnh Ký Nhược Phù.
Bởi vì Nhị công chúa đến nên trên dưới Khương gia phải chuẩn bị một phen. Nhưng trước khi ra cung Ký Nhược Phù đã cố ý nói với Khương thành hiên lần này ra cung đơn giản chỉ là để giải sầu mà thôi, ngàn vạn lần đừng quá phô trương.
Khương Thành Hiên nói với gã sai vặt bên cạnh nhanh chóng trở về phủ bẩm báo việc này với người trong phủ.
Khương gia liền giản lược hơn phân nửa sự chuẩn bị ban đầu, chỉ Khương lão gia mang theo thê nhi tới bái kiến công chúa. Sau khi hàn huyên vài câu, Khương phu nhân theo tiếp chuyện với Ký Nhược Phù.
A Âm vốn tưởng rằng Ký Nhược Phù sẽ không thích việc nói chuyện phiếm như vậy. Nào biết Ký Nhược Phù giống như là rất thích, không hề có chút mất kiên nhẫn nào.
A Âm thầm nói quả nhiên tính tình nhị biểu tỷ rất dịu dàng, sau một phen than thở trong bụng thì hỏi Khương Thành Hiên: "Tiên sinh, hiện tại đã có thể nói cho ta biết rồi chứ?"
Khương Thành Hiên đang muốn nói chuyện thì Khương đại nhân ở bên cạnh nói: "Thành Hiên, con hãy nhanh dẫn Du tiểu thư đi gặp…"
Ông vừa muốn nói ra đối phương là ai Khương Thành Hiên ho nhẹ một tiếng cắt ngang lời của ông.
A Âm lộ vẻ mặt phẫn uất, oán trách nhìn Khương Thành Hiên.
Khương đại nhân cười vang, vuốt râu nói: "Các con đi đi! Người đang ở bên trong đấy. Vừa rồi đợi lâu quá vẫn chưa thấy tới nên đã đi điêu khắc rồi trong chốc lát sợ là không ra ngoài được."
A Âm đi theo Khương Thành Hiên vào bên trong.
Trạch viện Khương gia không tính là quá lớn nhưng cách bố trí phải nói là hết sức tao nhã. Từng cành cây, ngọn cỏ, bông hoa, cành cây hiển nhiên đều hao tổn tâm ý, nằm ở vị trí thích hợp khiến cho người khác đi vào liền có thể cảm nhận được cảm giác mát mẻ, ngửi được từng trận hương hoa thơm ngát.
Chuyển qua hành lang chính là ba tiểu viện liền kề. Trong viện có một bàn đá, bên cạnh có bốn băng đá. Băng đá cách gần đây nhất có người đang ngồi. Hắn đưa lưng về phía cửa viện, từ xa nhìn sang loáng thoáng có thể nhìn thấy hắn đang cúi đầu hết sức chăm chú làm gì đó, cánh tay hoạt động không ngừng giống như đang điêu khắc.
Khương Thành Hiên cất giọng tiếng hô "Lão tiên sinh"người đó nghe tiếng từ từ xoay người lại.
A Âm nhìn rõ mặt người đó, đầu tiên là ngẩn ra rồi sau đó rất vui mừng, chạy nhào tới trong ngực người đó.
"Vương lão nhi! Sao người lại tới đây! Ta còn tưởng rằng rời khỏi Giang Nam thì sẽ không được gặp người nữa!"
Khương Thành Hiên không ngờ tới khi mở miệng A Âm lại gọi ba chữ như vậy, thật là kinh ngạc đến giật mình chỉ sợ Vương lão tiên sinh đức cao vọng trọng sẽ vì xưng hô này mà không vui.
Ai ngờ Vương lão tiên sinh không những không để ý ngược lại còn đưa tay nhéo tai của tiểu cô nương nói: "Ai cha! Chỉ mới mấy ngày không gặp Âm nha đầu đã nặng lên rồi? Để ta đoán xem có phải là trộm ăn quá nhiều điểm tâm nên lên cân không?"
A Âm cười hì hì nói: "Không có! Không có! Không có người ở đây con có muốn ăn trộm cũng không có chỗ để trộm."
Ban đầu lúc ở Giang Nam mỗi lần A Âm đi tìm Vương lão tiên sinh, Vương lão tiên sinh đều nói có chuẩn bị điểm tâm chiêu đãi nàng nhưng không hề trực tiếp đưa cho nàng mà là giấu đi để cho nàng đi tìm.
Vì vậy, A Âm ở chỗ của ông ăn được điểm tâm phải gọi là "Ăn trộm".
Vương lão tiên sinh trời sinh tính tình lãnh đạm, ở Giang Nam cũng chỉ vì thích cảnh sắc tươi đẹp ở nơi đó mà thôi. Lúc bình thường ông rất ít lui tới với người khác, nghiêm túc mà nói thì chỉ có một người bạn vong niên, thêm một tiểu nha đầu nhỏ tuổi cơ trí như nàng nữa thôi.
Ông tự xưng với nàng là "Vương lão nhi", thường xuyên dạy nàng đánh cờ nhưng lúc đánh cờ thường chèn ép nàng. Rõ ràng dạy nàng đi nước cờ này, phút cuối cùng luyện tập lại đổi ý đi một đường khác.
Tiểu nha đầu này bị ông đàn áp mấy lần cuối cùng cũng hiểu ra, có lúc tức giận quá sẽ gọi ông "Vương lão nhi".
Vương lão tiên sinh cũng không giận cứ cười ha ha tùy nàng.
Sau đó...
Tiếp tục đàn áp nàng.
Lâu dần, tiểu nha đầu được mài dũa ra tài chơi cờ.
Đã lâu Vương lão tiên sinh không gặp tiểu nha đầu này cười, ôm nàng ngồi xuống bên cạnh. Chỉ con dấu ở trong tay còn chưa thành hình, hỏi: "Thế nào? Có đẹp mắt không?"
Lần này ông sử dụng đá Thiên Hoàng (*) để làm con dấu này, đá này xuyên thấu như được ngưng kết từ mật ong vô cùng trơn bóng, đẹp mắt.
A Âm nhận lấy, cầm trong tay yêu thích không buông tay, khen: "Thật rất đẹp!"
"Đẹp thật sao?" Vương lão tiên sinh hết sức tự đắc khi con dấu này của mình được khen, sau đó cười nói: "Chờ khắc xong ta sẽ tặng tiểu nha đầu."
"Thật sao?"
A Âm cực kỳ vui mừng, có chút không dám tin nhưng mà khi nàng nhìn kỹ mặt sau, mới phát hiện trên đó có khắc nàng tên. Không khỏi kinh ngạc nói: "Đây là… "
"Biết hôm nay nha đầu ngươi sẽ tới nên ta đã cố ý chuẩn bị cho nha đầu ngươi." Vương lão tiên sinh nói: "Thích không?"
"Thích!" A Âm gật đầu lại có chút khó xử nói: "Con không biết là sẽ gặp người nên không có chuẩn bị gì cả!"
Suy nghĩ một chút, nàng lấy cái túi lớn đựng điểm tâm của bản thân ra nói: "Vật này tặng cho người đó!"
Vương lão tiên sinh biết rõ tiểu nha đầu này không nhịn được đói nên thường xuyên mang theo bánh để ăn. Vậy nên tiểu nha đầu này thật sự là đưa bảo bối của mình cho ông.
Vương lão tiên sinh cũng không khách khí với nàng nhận lấy rồi bắt đầu ăn.
A Âm liền nói: "Người còn chưa có rửa tay đâu đó!" rồi cúi đầu nhìn con dấu tinh xảo kia, đột nhiên phát giác có điểm không đúng nhìn chằm chằm lão nhân trước mắt hỏi: "Lão nhân gia người sao tự nhiên lại biết điêu khắc?"
"Sao ta lại không biết điêu khắc chứ?" Vương lão tiên sinh nuốt đồ ăn trong miệng xuống, cười nói: "Ta biết khá nhiều đấy do lúc đó thấy ngươi tuổi còn nhỏ, nên không có dạy nhiều cho nha đầu ngươi. Từ giờ nếu nha đầu ngươi muốn học thì ta sẽ đem tay nghề này truyền thụ cho nha đầu ngươi."
Nhắc tới chuyện này, Vương lão tiên sinh trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên cười to: "Nói tới chuyện này thì ta cũng đã từng làm cho thái tử điện hạ một món đồ, hiện nay tiểu nha đầu ngươi đang ở trong cung nói không chừng là đã gặp qua đồ mà ta đã làm."
A Âm tò mò hỏi: "Là cái gì?"
"Nhẫn ngọc!"
Vương lão tiên sinh thổi bụi trên vật đang khắc đi, giơ ngón tay cái ra lắc lắc, cười nói với nàng.
"Năm đó hoàng thượng giao ta làm nhẫn ngọc cho chư vị hoàng tử và công chúa mỗi người một cái giống nhau như đúc."
(*) Thiên Hoàng: Quá trình hình thành của nó rất phức tạp và chậm chạp. Nó chỉ có thể được tổng hợp dưới tác động của các phân tử trong môi trường mềm và ẩm dưới lòng đất đó là đất chứa đầy hơi ẩm.
Nhẫn ngọc trong suốt được chế tạo từ phỉ thúy thượng đẳng bởi vì Ký Hành Châm vừa nói hai chữ "vết khắc " nên A Âm nhìn tới chỗ khắc bốn chữ "Phúc thọ miên trường" trên nhẫn trước. Đợi đến khi Ký Hành Châm đưa tay chỉ thì mới biết là mình nhìn sai chỗ lúc này mới di chuyển tầm mắt.
Ký Hành Châm chỉ vào chỗ vụn bánh rơi vào có một hoa văn không rõ ràng. Không phải là chữ cũng không giống hình vẽ, giống như là một ký hiệu cổ quái. Ký hiệu này rất nhỏ chỉ lớn hơn chút so với vụn bánh thôi, bình thường căn bản sẽ không nhìn thấy.
"Ngươi kiến thức rộng rãi nhìn xem hoa văn này giống cái gì?"
Ký Hành Châm vừa nói chuyện với Thường Thư Bạch vừa kéo A Âm qua lau sạch vụn bánh trên tay cho nàng.
Vì hiện lúc này hắn không có khăn tay vậy nên trực tiếp lấy tay của mình phủi sạch cho nàng.
A Âm biết hắn là người rất thích sạch sẽ, nay vì phủi sạch tay cho nàng kết quả lại khiến tay của mình bị dính bánh dơ đi, nàng đành chạy tới bên cạnh cầm khăn tay tới.
Ký Hành Châm mỉm cười dùng khăn tay lau sạch tay của hai người một lần nữa.
Thường Thư Bạch không thèm để ý đến hai người bên này.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào xung quanh vết khắc trên nhẫn ngọc kia, tự ngẫm không biết đây là cái gì, thật khó khăn nói ra một câu: "Có thể là do thợ thủ công lưu lại ấn ký?"
Sợ tiểu cô nương nghe không hiểu Thường Thư Bạch cố ý giải thích với A Âm: "Thông thường thợ thủ công sẽ lén lưu lại ấn ký thuộc về mình ở tác phẩm mà bản thân tâm đắc nhất để xác minh vật này là mình làm ra. Chỉ là loại ấn ký này thường rất kín đáo vậy nên bình thường không thể phát hiện ra được."
A Âm hiểu rõ gật đầu.
Ký Hành Châm cẩn thận suy nghĩ, sau gật đầu nói: "Cũng đúng!"
Nếu là như thế vậy thì dấu vết này cũng không có gì đặc biệt. Dù sao thì vật này đã được làm từ nhiều năm trước nên có thể sẽ không liên quan đến chuyện gần đây.
Ba người lại cùng nhau quan sát một hồi nhưng cũng không phát hiện khác thường.
Thường Thư Bạch liền cáo từ rời đi trước khi đi còn cố ý bảo đảm, mình trở về sẽ tìm sách vở lúc đi du ngoạn khắp nơi đã mua, tìm xem bên trong có chuyện nào tương tự không.
Ký Hành Châm dẫn theo A Âm đi đến Vĩnh An Cung.
Vừa có phát hiện mới, hai người nên đi đến bàn bạc với Du Hoàng hậu. Dù sao bọn họ cũng còn nhỏ thế lực đơn bạc còn cần Du Hoàng hậu trợ giúp lâu dài.
Thời điểm hai người đến Vĩnh An Cung đúng lúc gặp Du Hoàng hậu đang vận động ở trong sân. Động tác chậm rãi hai chân di chuyển qua lại chậm chạp, lúc này Du Hoàng hậu đang ở trong viện luyện "Ngũ cầm hí"*
*Một phương pháp tập thể dục chăm sóc sức khỏe truyền thống của Trung Quốc.
Thấy vậy, Ký Hành Châm kéo tay A Âm đi nhanh về phía trước cười nói: "Sao hôm nay mẫu hậu lại có nhã ý tập cái này?"
Đoàn ma ma thấy Du Hoàng hậu chưa hoàn thành xong động tác liền nghênh đón trả lời: "Dạo gần đây nương nương muốn rèn luyện thân thể, Vương đại nhân nói có thể luyện theo phương pháp ‘Ngũ cầm hí’ này nhưng mà cần phải chú ý động tác miễn đừng vận động quá mạnh, gây tổn thương cho thân thể là được."
Đoàn ma ma giải thích cho Du Hoàng hậu xong thì Du Hoàng hậu cũng vừa thu hồi động tác, vịn tay cung nữ đi đến bên này, hỏi: "Sao hai đứa lại tới đây vào lúc này đã làm xong bài tập chưa?"
Ký Hành Châm nói: "Bài tập vẫn chưa làm xong, nhưng mà có chuyện muốn nói với mẫu hậu nên đến đây trước."
Du Hoàng hậu nghe vậy biết là Ký Hành Châm có lời muốn nói nên dẫn theo Đoàn ma ma đi vào trong điện còn các cung nhân khác thì ở lại bên ngoài.
Ký Hành Châm lập tức kể lại sự tình hôm nay cho Du Hoàng hậu nghe.
Sau khi nghe xong Du Hoàng hậu trầm mặc thật lâu, sau đó thu giữ thuốc cùng với nhẫn ngọc kia rồi không nói đến chuyện này nữa, chỉ phân phó Đoàn ma ma dọn bữa tối lên và giữ hai người lại cùng nhau dùng bữa.
Đợi sau khi ăn xong thì Đoàn ma ma tới bẩm báo nói là con chim kia đã chết.
Vẻ mặt Du Hoàng hậu lộ rõ vẻ nghiêm trọng, dùng tay vỗ xuống bàn, lạnh giọng phẫn nộ nói: "Nếu như vậy thì quả nhiên là do hai vật kia!"
"Vâng! Hẳn là vậy!" Đoàn ma ma nói.
Vừa rồi Ký Hành Châm với A Âm vẫn chưa hiểu chuyện con chim kia là thế nào, hiện tại nhìn thấy biểu cảm của Du Hoàng hậu thì thoáng hiểu ra.
Lúc bọn họ dùng bữa tối là lúc Du Hoàng hậu cho người bắt chim đến thử nghiệm thuốc và nhẫn ngọc để xem "kết quả" thế nào.
Hiển nhiên lúc này đã cho ra kết quả.
Chim đã chết chứng tỏ vật đó có vấn đề.
Du Hoàng hậu kêu Đoàn ma ma dùng khăn tay gói hai đồ vật này lại rồi đặt vào trong cái hộp vuông hoàng hoa lê, nói với Ký Hành Châm: "Vật này trước mắt cứ để ở chỗ của ta. Tóm lại ta phải tra rõ chuyện này!"
Nói xong, vẻ mặt bà lại hiện lên vẻ giận dữ, giọng nói căm hận: "Bất luận là người nào dám can đảm nhúng tay đến Thái Y Viện, ta tất sẽ không tha cho bọn họ!"
Thuốc lấy từ Thái Y Viện sau đó đưa đến Cảnh Hoa Cung.
Trước đây sau khi Nguyên Tiêu dùng thuốc xong chơi với nhẫn ngọc vẫn không hề có phản ứng khác thường nhưng kể từ khi lấy nhẫn ngọc từ Thái Y Viện trở về Nguyên Tiêu chơi cùng lại xảy ra vấn đề. Hiển nhiên là lúc nhẫn ngọc của Ký Hành Châm để quên ở Thái Y Viện đã bị người động tay động chân.
Hai vật này đều có dính líu đến Thái Y Viện.
Thái Y Viện và những nơi khác không giống nhau. Chỗ khác còn có thể đề phòng được, nhưng ở trong cung bất luận là ai thân thể đau bệnh đều phải dựa vào người ở Thái Y Viện đến chẩn bệnh. Hiện nay nơi quan trọng thế này lại xuất hiện vấn đề, an nguy của bản thân cùng với bọn nhỏ không cách nào có thể đảm bảo làm sao Du Hoàng hậu có thể không tức, làm thế nào có thể không giận!
A Âm biết thân thể Du Hoàng hậu không tốt, thấy bà tức giận đến nóng mặt, nhanh tay rót cốc nước cho Du Hoàng hậu nói: "Nương nương uống chút nước!"
Du Hoàng hậu không thể uống nhiều trà vậy nên Đoàn ma ma với các cung nữ bên cạnh đều chuẩn bị sẵn nước nóng đựng trong một cốc lớn để nguội cho Du Hoàng hậu uống.
Trong ngày, thường lúc muốn uống Du hoàng hậu sẽ phân phó cung nhân pha thêm một chút nước nóng vào để cho nước hơi ấm còn hiện tại A Âm đưa tới một cốc nước mát lạnh.
Nước lạnh chạm vào môi, phiền não trong lòng Du Hoàng hậu cũng giảm đi.
Du Hoàng hậu chậm rãi nâng cốc đến bên môi nhấp một ngụm, sau đó đưa cho Đoàn ma ma chuyển đi rồi đưa tay kéo A Âm đến bên cạnh mình. Một hồi lâu, lên tiếng than thở: "Thật là một đứa bé hiểu chuyện!"
A Âm khéo léo dựa sát vào người Du Hoàng hậu, giọng nói nhẹ nhàng: "Nương nương sẽ tốt lên thôi."
Du Hoàng hậu mỉm cười, vén gọn hai bên cho tóc mai cho nàng.
Ký Hành Châm với A Âm ngồi nói chuyện thêm lát nữa mới rời đi.
Du Hoàng hậu nhìn cái hộp hoàng hoa lê, im lặng thật lâu.
Hôm sau chính là khóa học "bắn cung".
Hiện tại A Âm đã có thể kéo dây cung ra một chút xíu rồi nhưng cũng chỉ có thể kéo ra một chút xíu thôi, chứ không thể nào kéo căng được.
Ký Hành Châm nói nàng mới học nên đương nhiên không cách nào kéo một lần là được, phải tập từ từ.
A Âm lại xem thường, nàng nhẩm lại thấy bản thân đã bỏ lỡ bao nhiêu ngày của khóa "Bắn cung" rồi, nếu hôm nay chỉ mỗi động tác kéo cung cũng không thể làm được thì từ nay trở đi sẽ rớt lại phía sau mọi người.
Vì vậy, lúc A Âm rảnh rỗi thì sẽ tập kéo cung, tập cho sức lực của mình lớn hơn cũng tập cho động tác thuần thục hơn. Mắt thấy ngày mai lại phải đối mặt với Đào tiên sinh, A Âm rất khẩn trương sau khi trở lại Cảnh Hoa Cung cứ tiếp tục luyện tập.
Ký Hành Châm nhìn nàng kiên trì như thế, thấy hôm nay bên ngoài gió thổi hiu hiu rất thoải mái nên phân phó cung nhân mang bàn ra ngoài này để làm bài tập.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Như vậy thì A Âm ở bên cạnh tập kéo cung còn hắn thì ngồi ở chỗ này luyện chữ, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nàng.
Như thế rất tốt!
Kiên trì luyện tập rất có hiệu quả, lúc tới buổi học Đào tiên sinh đã tán dương A Âm kéo cung tốt hơn rồi. So với ngày đầu có tiến bộ rõ ràng.
A Âm thở phào nhẹ nhõm.
Khi kết thúc khóa học nàng lại hỏi thăm tình trạng Ngọc Nha. Biết được tạm thời bệnh tình của Ngọc Nha đã có thể khống chế, không có chuyển biến xấu thêm vì vậy tâm tình lại thêm phần thoải mái.
Ký Hành Châm cứ nhắm mắt đi theo sát ở bên cạnh nàng, thấy trên mặt nàng có vẻ vui mừng, không khỏi nhíu mày hỏi: "Sao nàng lại phấn khởi như vậy?"
A Âm suy nghĩ tới bệnh tình của Ngọc Nha tạm thời đã được khống chế, cứ tiếp tục cố gắng như vậy nói không chừng là có thể hết bệnh liền vui vẻ nói: "Dĩ nhiên phải phấn khởi!"
"Tại sao?"
A Âm lặng lẽ liếc hắn một cái, thầm nói bệnh tình của Ngọc Nha đã có thể khống chế vậy mà hắn cũng không biết. Người tới truyền lời còn là tiểu thái giám do Kính Sơn phái tới đó.
Ký Hành Châm nhìn bộ dạng của nàng, cười khẽ, xoa xoa đầu tóc của nàng.
Thấy nàng không vui nên đưa tay vén lại tóc cho nàng, lúc này đổi thành hắn không vui nói: "Ở Khương phủ kia không có gì thú vị lắm đâu. Nàng đừng có ở lại đó quá lâu, nhớ phải đi sớm về sớm!"
Thấy vẻ mặt mờ mịt của A Âm, hắn khẽ mỉm cười, nói: "Thật ra thì nàng trở về trễ một chút ta thấy cũng không sao cả. Chỉ là ta thấy nếu nàng về trễ sắc trời sẽ tối nàng sẽ sợ cho coi vậy nên mới có ý tốt nhắc nhở nàng."
"Trời tối thì có gì mà đáng sợ?" A Âm cười nói: "Có cảnh đêm rất đẹp, ngắm cảnh đêm rất thích!"
Nếu như không bị cấm đi lại ban đêm, nếu cửa cung không đóng sớm như vậy, nàng còn ước gì ở bên ngoài lâu thật lâu, nói không chừng còn có thể ngắm bầu trời đêm với cảnh đêm.
Mặc dù ở trong cung cũng có thể ngắm bầu trời đêm nhưng nàng luôn cảm thấy trăng ở bên ngoài cung đẹp hơn!
Ký Hành Châm thấy nàng lưu luyến đối với bên ngoài như vậy, nghiến răng phá tóc nàng.
A Âm không vui, búi tóc này chính là Vạn ma ma đặc biệt búi để nàng đi làm khách! Vì vậy ra sức phản kháng tránh trái tránh phải, không để hắn bắt được.
Lúc Ký Nhược Phù tới nơi thì chứng kiến cảnh A Âm cùng với Ký Hành Châm ngươi đuổi ta tránh.
Ký Nhược Phù cười, ngăn Ký Hành Châm lại kéo A Âm đến bên cạnh mình, dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán cho nàng nói: "Thế này là sao đây? Ta chỉ mới đi về lấy món đồ hai đứa đã nháo thành vậy."
Ký Nhược Phù tỏ vẻ giận liếc Ký Hành Châm trách: "Đệ cũng thật là! Sao cứ thích so đo với A Âm vậy chứ? Phải nhường muội ấy nhiều hơn!"
"Đệ không có so đo với nàng!" Vẻ mặt Ký Hành Châm như thường vòng vo hỏi: "Nhị hoàng tỷ cũng muốn đi Khương gia sao?"
"Ừ! Đã chuẩn bị xong rồi bây giờ sẽ đi ngay." Ký Nhược Phù vừa nói vừa nắm A Âm tay cùng nhau bước lên kiệu ở bên cạnh.
Ký Hành Châm kinh ngạc nhìn chiếc kiệu dần dần đi xa, hồi lâu vẫn không thu hồi ánh mắt.
Không ngờ đột nhiên màn kiệu bị vén lên một góc nhỏ.
A Âm thò đầu ra ngoài, khẽ hừ một tiếng với hắn.
Nữ tử mặt mày sinh động, mặc dù là cố ý bày ra vẻ mặt giễu cợt nhưng hắn nhận ra bên trong không hề có ý khinh thường, ngược lại còn cực kỳ đáng yêu.
Ký Hành Châm khẽ mỉm cười với nàng.
Nụ cười này ấm áp, mang theo vẻ thư thái, ung dung thật là khiến cho người ta như được tắm gió xuân.
A Âm không ngờ tới hắn sẽ phản ứng như thế hơi sửng sốt sau đó thì thả rèm xuống không nhìn ra ngoài nữa.
Ký Hành Châm lắc đầu khẽ cười, đưa mắt nhìn cỗ kiệu đi xa, lúc này mới xoay người trở về Cảnh Hoa Cung.
Cỗ kiệu đi đến cửa cung thì ngừng lại A Âm với Ký Nhược Phù cùng nhau bước xuống kiệu đổi sang đã một chiếc xe ngựa đã sớm dừng ở trên đường.
Xe ngựa chậm rãi đi ra cửa cung.
Không lâu sau, có một giọng nam trong trẻo ở bên ngoài vang lên: "Nhị công chúa, Du tiểu thư?"
Ký Nhược Phù căng thẳng ngồi bất động.
A Âm vén rèm xe lên, vẫy tay với Khương Thành Hiên nói: "Tiên sinh, người đã chờ ở đây từ sớm sao?"
"Cũng không lâu lắm!" Khương Thành Hiên cười nói: "Vừa mới đến một lát thôi!" Dứt lời, giơ roi giục ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa.
A Âm ghé lên cửa xe nói chuyện với hắn.
Sau một hồi, Khương Thành Hiên nói: "Cô nương vẫn nên lui vào trong đi thôi. Mặc dù lúc này trên đường không có ai nhưng một lát nữa không chừng sẽ có người đi đường nhìn thấy. Bị người khác nhìn thấy truyền đi sợ là không tốt lắm."
Nghe hắn nói như vậy, A Âm cũng không kiên trì nữa nói thêm câu: "Tạ ơn tiên sinh!" xong thì chui vào trong xe.
Ngồi ở trong xe A Âm càng nghĩ càng không cam lòng, không nhịn được oán trách: "Tiên sinh thật đúng là lợi hại."
Ký Nhược Phù cười hỏi: "Lời này là có ý gì?"
"Muội tốn nhiều thời gian như vậy đi thăm dò tiên sinh, muốn biết vị 'Cố nhân' mà hôm nay mình gặp có thể là ai." A Âm chán nản thở dài: "Vậy mà tiên sinh vẫn cứ giấu kín, một chữ mà cũng không chịu tiết lộ cho muội biết."
A Âm bất đắc dĩ lôi kéo cánh tay Ký Nhược Phù nói: "Biểu tỷ, tỷ nói thử xem đây thật sự là rất không có đạo lý đúng không?"
Ký Nhược Phù cười dịu dàng nói: "Ta không hề cảm thấy Khương tiên sinh có điều gì không đúng. Tiên sinh đã nói 'đến nơi sẽ biết' vậy thì muội cứ chờ đến nơi sẽ biết thôi hiện tại cần gì phải vội vã đi thám thính?"
A Âm không dám tin nhìn Ký Nhược Phù nói: "Phù tỷ tỷ, tỷ đây chính là giúp người ngoài không giúp ta. Cùi chỏ hướng ra ngoài sao?"
"Lời này sao có thể nói như vậy hả?" Ký Nhược Phù buồn cười: "Phải nói, ta đây là… "
"Rõ ràng là giúp lý không giúp tình mới đúng!"
Bên ngoài một giọng nam trong trẻo tiếp lời, trong giọng nói còn mơ hồ hàm chứa sự vui vẻ.
Mi mắt Ký Nhược Phù run rẩy, rũ mi mắt xuống, không lên tiếng.
A Âm cao giọng phản bác với Khương Thành Hiên, sau đó cũng lười lên tiếng nữa, núp ở bên trong lấy điểm tâm từ túi to của mình ra chậm rãi ăn.
Cái túi to này là cái ban đầu nàng kêu người làm cho mình. Chỉ vì kích cỡ của nó quá hợp ý của nàng nên nàng mang theo vào cung, tiếp tục dùng.
Vừa rồi Ký Hành Châm bỏ rất nhiều bánh vào cho nàng, phần nhiều là bánh lá gai vì bánh này ăn được ngay, khi ăn sẽ không có vụn bánh rơi ra. Chính là chuẩn bị riêng cho nàng có thể ăn ở trên xe để lấp đầy bụng.
Sau khi ăn liên tiếp vài cái A Âm thấy bụng đã no lưng lửng không còn đói nữa. Nhớ tới Ký Nhược Phù vẫn luôn không có động tĩnh liền ôm túi đưa sang cho Ký Nhược Phù.
Ai ngờ người lúc trước vẫn luôn chú trọng lễ nghi như Ký Nhược Phù giờ phút này lại đang vén he hé rèm lên ngoái đầu nhìn ra bên ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng nhìn hết sức chuyên chú ngay cả A Âm gọi nàng mấy tiếng, nàng cũng không nghe thấy.
A Âm nổi lên lòng hiếu kỳ, muốn tiến tới nhìn xem thử rốt cuộc là cái gì mà khiến cho Ký Nhược Phù để ý như thế nhưng mà nàng mới vừa đụng vào cánh tay Ký Nhược Phù thì đối phương đột nhiên sực tỉnh vội vàng thả rèm xuống.
"A Âm?" Ký Nhược Phù siết chặt hai tay nhỏ giọng hỏi: "Muội làm gì đó?"
A Âm cầm túi, lấy ra vài cái bánh lá gai đưa tới trước mặt Ký Nhược Phù nói: "Phù tỷ tỷ ăn đi!"
Ký Nhược Phù nhận lấy bánh, chậm rãi ăn.
Chẳng qua là nàng không ngồi hướng mặt ra cửa xe nữa mà ngược lại xoay người đi ngồi ở một góc khác.
A Âm đang định ngồi ở bên cạnh nàng nhưng không thể kiềm chế được sự tò mò trong lòng nên ngồi vào vị trí vừa rồi của Ký Nhược Phù vén rèm lên liếc nhìn ra ngoài.
Nhưng mà con đường này rất tĩnh lặng xung quanh ngoại trừ Khương Thành Hiên đang ngồi trên lưng ngựa thì cũng chỉ thấy một hàng cây cao và thỉnh thoảng có vài con chim bay qua vậy thôi, không còn gì khác nữa.
A Âm cảm thấy không thú vị nên hạ rèm xuống chuyển tới ngồi bên cạnh Ký Nhược Phù.
Bởi vì Nhị công chúa đến nên trên dưới Khương gia phải chuẩn bị một phen. Nhưng trước khi ra cung Ký Nhược Phù đã cố ý nói với Khương thành hiên lần này ra cung đơn giản chỉ là để giải sầu mà thôi, ngàn vạn lần đừng quá phô trương.
Khương Thành Hiên nói với gã sai vặt bên cạnh nhanh chóng trở về phủ bẩm báo việc này với người trong phủ.
Khương gia liền giản lược hơn phân nửa sự chuẩn bị ban đầu, chỉ Khương lão gia mang theo thê nhi tới bái kiến công chúa. Sau khi hàn huyên vài câu, Khương phu nhân theo tiếp chuyện với Ký Nhược Phù.
A Âm vốn tưởng rằng Ký Nhược Phù sẽ không thích việc nói chuyện phiếm như vậy. Nào biết Ký Nhược Phù giống như là rất thích, không hề có chút mất kiên nhẫn nào.
A Âm thầm nói quả nhiên tính tình nhị biểu tỷ rất dịu dàng, sau một phen than thở trong bụng thì hỏi Khương Thành Hiên: "Tiên sinh, hiện tại đã có thể nói cho ta biết rồi chứ?"
Khương Thành Hiên đang muốn nói chuyện thì Khương đại nhân ở bên cạnh nói: "Thành Hiên, con hãy nhanh dẫn Du tiểu thư đi gặp…"
Ông vừa muốn nói ra đối phương là ai Khương Thành Hiên ho nhẹ một tiếng cắt ngang lời của ông.
A Âm lộ vẻ mặt phẫn uất, oán trách nhìn Khương Thành Hiên.
Khương đại nhân cười vang, vuốt râu nói: "Các con đi đi! Người đang ở bên trong đấy. Vừa rồi đợi lâu quá vẫn chưa thấy tới nên đã đi điêu khắc rồi trong chốc lát sợ là không ra ngoài được."
A Âm đi theo Khương Thành Hiên vào bên trong.
Trạch viện Khương gia không tính là quá lớn nhưng cách bố trí phải nói là hết sức tao nhã. Từng cành cây, ngọn cỏ, bông hoa, cành cây hiển nhiên đều hao tổn tâm ý, nằm ở vị trí thích hợp khiến cho người khác đi vào liền có thể cảm nhận được cảm giác mát mẻ, ngửi được từng trận hương hoa thơm ngát.
Chuyển qua hành lang chính là ba tiểu viện liền kề. Trong viện có một bàn đá, bên cạnh có bốn băng đá. Băng đá cách gần đây nhất có người đang ngồi. Hắn đưa lưng về phía cửa viện, từ xa nhìn sang loáng thoáng có thể nhìn thấy hắn đang cúi đầu hết sức chăm chú làm gì đó, cánh tay hoạt động không ngừng giống như đang điêu khắc.
Khương Thành Hiên cất giọng tiếng hô "Lão tiên sinh"người đó nghe tiếng từ từ xoay người lại.
A Âm nhìn rõ mặt người đó, đầu tiên là ngẩn ra rồi sau đó rất vui mừng, chạy nhào tới trong ngực người đó.
"Vương lão nhi! Sao người lại tới đây! Ta còn tưởng rằng rời khỏi Giang Nam thì sẽ không được gặp người nữa!"
Khương Thành Hiên không ngờ tới khi mở miệng A Âm lại gọi ba chữ như vậy, thật là kinh ngạc đến giật mình chỉ sợ Vương lão tiên sinh đức cao vọng trọng sẽ vì xưng hô này mà không vui.
Ai ngờ Vương lão tiên sinh không những không để ý ngược lại còn đưa tay nhéo tai của tiểu cô nương nói: "Ai cha! Chỉ mới mấy ngày không gặp Âm nha đầu đã nặng lên rồi? Để ta đoán xem có phải là trộm ăn quá nhiều điểm tâm nên lên cân không?"
A Âm cười hì hì nói: "Không có! Không có! Không có người ở đây con có muốn ăn trộm cũng không có chỗ để trộm."
Ban đầu lúc ở Giang Nam mỗi lần A Âm đi tìm Vương lão tiên sinh, Vương lão tiên sinh đều nói có chuẩn bị điểm tâm chiêu đãi nàng nhưng không hề trực tiếp đưa cho nàng mà là giấu đi để cho nàng đi tìm.
Vì vậy, A Âm ở chỗ của ông ăn được điểm tâm phải gọi là "Ăn trộm".
Vương lão tiên sinh trời sinh tính tình lãnh đạm, ở Giang Nam cũng chỉ vì thích cảnh sắc tươi đẹp ở nơi đó mà thôi. Lúc bình thường ông rất ít lui tới với người khác, nghiêm túc mà nói thì chỉ có một người bạn vong niên, thêm một tiểu nha đầu nhỏ tuổi cơ trí như nàng nữa thôi.
Ông tự xưng với nàng là "Vương lão nhi", thường xuyên dạy nàng đánh cờ nhưng lúc đánh cờ thường chèn ép nàng. Rõ ràng dạy nàng đi nước cờ này, phút cuối cùng luyện tập lại đổi ý đi một đường khác.
Tiểu nha đầu này bị ông đàn áp mấy lần cuối cùng cũng hiểu ra, có lúc tức giận quá sẽ gọi ông "Vương lão nhi".
Vương lão tiên sinh cũng không giận cứ cười ha ha tùy nàng.
Sau đó...
Tiếp tục đàn áp nàng.
Lâu dần, tiểu nha đầu được mài dũa ra tài chơi cờ.
Đã lâu Vương lão tiên sinh không gặp tiểu nha đầu này cười, ôm nàng ngồi xuống bên cạnh. Chỉ con dấu ở trong tay còn chưa thành hình, hỏi: "Thế nào? Có đẹp mắt không?"
Lần này ông sử dụng đá Thiên Hoàng (*) để làm con dấu này, đá này xuyên thấu như được ngưng kết từ mật ong vô cùng trơn bóng, đẹp mắt.
A Âm nhận lấy, cầm trong tay yêu thích không buông tay, khen: "Thật rất đẹp!"
"Đẹp thật sao?" Vương lão tiên sinh hết sức tự đắc khi con dấu này của mình được khen, sau đó cười nói: "Chờ khắc xong ta sẽ tặng tiểu nha đầu."
"Thật sao?"
A Âm cực kỳ vui mừng, có chút không dám tin nhưng mà khi nàng nhìn kỹ mặt sau, mới phát hiện trên đó có khắc nàng tên. Không khỏi kinh ngạc nói: "Đây là… "
"Biết hôm nay nha đầu ngươi sẽ tới nên ta đã cố ý chuẩn bị cho nha đầu ngươi." Vương lão tiên sinh nói: "Thích không?"
"Thích!" A Âm gật đầu lại có chút khó xử nói: "Con không biết là sẽ gặp người nên không có chuẩn bị gì cả!"
Suy nghĩ một chút, nàng lấy cái túi lớn đựng điểm tâm của bản thân ra nói: "Vật này tặng cho người đó!"
Vương lão tiên sinh biết rõ tiểu nha đầu này không nhịn được đói nên thường xuyên mang theo bánh để ăn. Vậy nên tiểu nha đầu này thật sự là đưa bảo bối của mình cho ông.
Vương lão tiên sinh cũng không khách khí với nàng nhận lấy rồi bắt đầu ăn.
A Âm liền nói: "Người còn chưa có rửa tay đâu đó!" rồi cúi đầu nhìn con dấu tinh xảo kia, đột nhiên phát giác có điểm không đúng nhìn chằm chằm lão nhân trước mắt hỏi: "Lão nhân gia người sao tự nhiên lại biết điêu khắc?"
"Sao ta lại không biết điêu khắc chứ?" Vương lão tiên sinh nuốt đồ ăn trong miệng xuống, cười nói: "Ta biết khá nhiều đấy do lúc đó thấy ngươi tuổi còn nhỏ, nên không có dạy nhiều cho nha đầu ngươi. Từ giờ nếu nha đầu ngươi muốn học thì ta sẽ đem tay nghề này truyền thụ cho nha đầu ngươi."
Nhắc tới chuyện này, Vương lão tiên sinh trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên cười to: "Nói tới chuyện này thì ta cũng đã từng làm cho thái tử điện hạ một món đồ, hiện nay tiểu nha đầu ngươi đang ở trong cung nói không chừng là đã gặp qua đồ mà ta đã làm."
A Âm tò mò hỏi: "Là cái gì?"
"Nhẫn ngọc!"
Vương lão tiên sinh thổi bụi trên vật đang khắc đi, giơ ngón tay cái ra lắc lắc, cười nói với nàng.
"Năm đó hoàng thượng giao ta làm nhẫn ngọc cho chư vị hoàng tử và công chúa mỗi người một cái giống nhau như đúc."
(*) Thiên Hoàng: Quá trình hình thành của nó rất phức tạp và chậm chạp. Nó chỉ có thể được tổng hợp dưới tác động của các phân tử trong môi trường mềm và ẩm dưới lòng đất đó là đất chứa đầy hơi ẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro