Sổ Tay Nuôi Dưỡng Kiều Thê Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 46

2024-09-21 20:19:52

Bên ngoài Sùng Minh Cung không chỉ có một mình Ký Hành Châm mà còn có cả Thường Thư Bạch và Từ Lập Diễn.

Hai người vốn là thư đồng, một văn một võ chia ra vào cung đi học, năm sau tuổi đã lớn, Thịnh Nghiễm Đế cảm thấy hai người nên kiêm cả văn và võ nên cho phép bọn họ ngoại trừ học các khóa trình bên ngoài của mình ra, nếu rảnh rỗi thì có thể đi vào trong cung cùng nhau học tập những khóa trình khác.

Hôm nay vừa vặn hai người đều tới.

Hai người bọn họ vẫn thường xuyên đến thăm A Âm, hôm nay thấy nhóm nữ tử ra ngoài lập tức tiến tới trước. Đầu tiên là hành lễ với các công chúa, sau đó gọi A Âm sang bên cạnh nói chuyện.

Ký Nhược Phù vốn tưởng là Ký Hành Châm tới tìm A Âm còn đang mừng thầm trong lòng, hiện giờ mới hiểu thì ra là Ký Hành Châm đi theo hai bạn tốt tới đây. Nàng có chút tiếc hận cũng có chút cảm thán sau khi lên tiếng chào hỏi đệ đệ thì rời đi cùng nhóm nữ tử.

A Âm không nhìn về phía Ký Hành Châm chỉ nghênh đón Từ Lập Diễn với Thường Thư Bạch, cười hỏi: "Không biết hôm nay hai vị ca ca tìm ta là có chuyện gì?"

Mặc dù khi còn bé nàng luôn tranh cãi với Thường Thư Bạch không chịu kêu hắn một tiếng ca ca nhưng mấy năm nay hắn chiếu cố nàng rất nhiều, kêu hắn một tiếng "Ca ca" cũng không quá đáng.

Chỉ là nàng gọi Thường Thư Bạch rất tùy ý không giống như gọi Từ Lập Diễn là "Từ ca ca", có lúc nàng gọi Thường Thư Bạch là "Thường ca ca" nhưng đại đa số cách dùng này chỉ được gọi khi làm khách ở Thường gia. Chính xác mà nói thì nàng thường hay gọi hắn là "Tiểu Bạch" hoặc "Tiểu Bạch ca ca" hơn.

Hiện tại đứng trước mặt A Âm cũng là Thường Thư Bạch đáp lời nàng trước.

"Hôm nay muội về nhà có rảnh chút nào không? Mẫu thân ta cứ làu bàu nói gần đây muội không đến phủ chơi, kết quả bà làm một đống đồ ăn ngon mà không ai ăn. Nếu rảnh rỗi không ngại thì tới nhà của ta chơi một chút cũng tránh cho ta bị mẫu thân càu nhàu."

"Sợ là không được." A Âm nói: "Muội còn có cuộc thi về đến nhà cũng phải ôn tập việc học sợ là không rảnh."

Thường Thư Bạch dựa vào cây mai bên cạnh, nói với nàng: "Vậy thì đến lễ mừng năm mới. Muội đến cứu nhà ta đi đến ăn thật nhiều món của mẫu thân ta nấu, tránh cho cả ngày lẫn đêm bà cứ lẩm bẩm khiến cho lỗ tai của ta đóng kén."

A Âm cười nói: "Chuyện này là muội chiếm tiện nghi, Thường bá mẫu làm đó đồ ăn quả thật rất ngon, muội có thể ăn no có lộc ăn rồi."

"Cứ quyết định vậy đi." Thường Thư Bạch nói: "Lúc nào muội rảnh cứ nói với ta một tiếng là được, ta đến đón muội."

Nói xong hắn dùng cùi chỏ thọt Từ Lập Diễn nói: "Ngươi muốn nói gì thì nói đi?"

Nãy giờ Từ Lập Diễn đang quay đầu nhìn Ký Hành Châm nghe vậy tiến tới đây nói: "Mèo nhà Cảnh đại nhân lại sinh mèo con, mẫu thân ta kêu ta hỏi muội thử xem có muốn nuôi một con nữa hay không, nếu như muốn nuôi thì mẫu thân sẽ thay muội giữ một con."

Nghe thấy lời này A Âm nghĩ ngay tới con mèo con trắng tròn như cục bông.

Nguyên Tiêu đã không còn trên thế gian trong lòng nàng khó nén chua xót, khẽ lắc đầu nói: "Không cần đâu, cám ơn Từ ca ca."

Thường Thư Bạch thấy gương mặt nàng lộ vẻ buồn rầu biết nàng đang nhớ tới Nguyên Tiêu, lập tức cười nói: "Việc học của chúng ta bận rộn như vậy, không nuôi cũng tốt." Rồi thản nhiên di chuyển bước chân, nghiêng đầu hỏi người thiếu niên cách đó không xa: "Hành Châm, ngươi có gì muốn nói với muội ấy hay không?"

A Âm vừa nghe hắn nhắc tới Ký Hành Châm lập tức nhấc chân muốn rời khỏi.

Thường Thư Bạch đã sớm có chuẩn bị vừa rồi di chuyển bước chân chính là vì muốn chặn đường nàng thấy thế nhanh chóng đưa tay cản người.

Hắn thuận theo thói quen, hai tay không cố kỵ ngăn cản A Âm không cẩn thận đụng phải cánh tay của nàng.

Ai ngờ thật khó khăn mới cản được người thì bên cạnh có người đưa tay ra đánh vào cánh tay hắn.

Thường Thư Bạch không kịp phòng bị, cánh tay cản người bị đánh nên lắc lư, kết quả A Âm nhân cơ hội này nhanh chân rời đi.

Thường Thư Bạch tức giận trừng Từ Lập Diễn nói: "Đang yên lành ngươi làm cái gì đó! Tưởng ta dễ dàng lắm sao? Thật khó khăn mới tìm được một cơ hội đã bị ngươi phá hỏng!"

Lúc bình thường bọn họ tới tìm A Âm, Ký Hành Châm đều không chịu đi theo. Hôm nay không biết là vì tâm trạng của Ký Hành Châm tốt hay là sao nữa tự nhiên lại đồng ý đi tới đây chờ bọn hắn.

Cứ nghĩ hai người cuối cùng cũng có thể hòa hảo, ai mà biết cơ hội tốt này đã bay đi trong một cái vỗ của Từ Lập Diễn.

Từ Lập Diễn không tán thành nhìn Thường Thư Bạch nói: "Ngũ muội muội đã là thiếu nữ, sao ngươi có thể đụng chạm tay muội ấy? Quá mức không hợp lễ nghi."

"Ngươi cứ như lão học giả vậy!" Thường Thư Bạch giận sôi lên nói: "Muội muội từ nhỏ đã được ta bế, ta bế nàng đã nhiều năm nay, lễ nghi không cần nhắc đến nữa còn cần ngươi dạy ta sao!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai người ở chỗ này tranh chấp.

Còn Ký Hành Châm bên kia nghe không lọt đề tài này, không nói tiếng nào bước nhanh rời đi.

Từ Lập Diễn vội túm lấy Thường Thư Bạch đang giơ chân, lôi kéo hắn đi theo.

Ký Hành Châm đi rất nhanh hai người thấy hắn hình như không vui nên cũng không gấp gáp đuổi theo chỉ lặng lẽ theo sau vừa đi vừa nói chuyện.

Từ Lập Diễn oán giận nói: "Cũng do ngươi nhiều chuyện vốn không nên đề cập tới chuyện để điện hạ nói chuyện với ngũ muội muội, tốt xấu gì hai người vẫn có thể dừng lại ở mối quan hệ lúc nhỏ. Hiện tại quay ngược lại chắn chắn là điện hạ không chịu đứng đợi ở đó."

"Ngươi thì biết cái gì!" Thường Thư Bạch dùng khóe mắt liếc nhìn Từ Lập Diễn: "Hắn như vậy nhất định là mềm lòng muốn đến gặp mặt tiểu nha đầu nên mới bằng lòng đi theo."

Từ Lập Diễn không đồng ý nói: "Không thể nào! Cũng đã lâu như vậy rồi ngay cả nửa chữ có liên quan đến muội ấy đều không nhắc đến."

Hắn vẫn kiên định như cũ nếu vừa rồi không phải Thường Thư Bạch bắt buộc Ký Hành Châm nói chuyện với A Âm thì Ký Hành Châm cũng không đến nổi tức giận bỏ đi.

Thường Thư Bạch lười phải để ý tới ý tưởng lanh chanh kia của Từ Lập Diễn, đang suy nghĩ nếu muốn hòa giải quan hệ của hai người kia thì không thể thiếu sự giúp đỡ của Từ Lập Diễn chỉ có thể kiếm chế tính tình giải thích với hắn: "Hành Châm chịu tới đây gặp muội ấy vậy thì chứng tỏ trong đầu vẫn nhớ nhung muội ấy. Bất kể lúc trước có hiểu lầm cỡ nào cũng đã trôi qua hai năm, ít nhiều cũng nhớ chút ít."

Nhìn Từ Lập Diễn trầm mặc không nói, Thường Thư Bạch khoác tay lên vai hắn nói: "Ngươi nói thử xem, nếu chúng ta giúp một tay hàn gắn mối quan hệ của hai người bọn họ để hai người họ lại tốt như xưa thì thế nào?"

Vẻ mặt Từ Lập Diễn ghét bỏ gạt tay Thường Thư Bạch ra nói: "Lúc trước không phải ngươi vẫn nói không nên mạo hiểm cố gắng làm chuyện tất không thể thành sao?"

Thường Thư Bạch nói: "Lúc trước không thể là bởi vì Hành Châm rất quyết tâm ý chí của hắn quá kiên định không dễ thực hiện. Còn hiện giờ thái độ của hắn bắt đầu có sự hòa hoãn thì đã có hy vọng."

Từ Lập Diễn không biết giữa Ký Hành Châm với A Âm có mâu thuẫn náo loạn gì nhưng hắn biết thái độ trước đó của Ký Hành Châm vậy nên cũng không ủng hộ cách nhìn của Thường Thư Bạch, chỉ thuận miệng đáp lại nhưng không để trong lòng.

Nhưng mà ngày hôm sau xảy ra một chuyện khiến Từ Lập Diễn đổi ý.

Hôm nay hắn vào cung sớm hơn thường ngày trước hết đến Cảnh Hoa Cung tìm Ký Hành Châm, tính cùng nhau đi đến Sùng Ninh Cung.

Vân Phong dẫn hắn đến chánh điện lúc hắn bước vào cửa đúng lúc nhìn thấy Ký Hành Châm đang đặt một đồ vật vào trong cái hộp nhỏ. Nếu hắn không nhìn lầm thì đó chính là một cái hầu bao.

Hơn nữa, nhìn đường may xiêu xiêu vẹo vẹo kia thật giống y như cái trước kia Ký Hành Châm luôn đeo ở ngang hông.

Từ Lập Diễn còn nhớ rõ ban đầu hắn mới vừa vào cung không lâu đã từng hỏi qua A Âm, tại sao điện hạ lại đeo cái đồ khó coi như vậy.

Lúc đó gương mặt tiểu cô nương phiền muộn nói đó là khi còn bé Thái tử điện hạ cướp từ trong tay nàng...

"Sao vậy?" Ký Hành Châm nhìn thấy Từ Lập Diễn vẫn thất thần đứng ở cửa, hỏi: "Có gì không ổn sao?"

Từ Lập Diễn chợt hồi thần, cười nói: "Không có gì! Vừa rồi nghĩ không biết hôm nay tiên sinh sẽ dạy và học nội dung mới hay vẫn là ôn tập công khóa cũ."

Hắn xưa nay yêu thích việc học không có việc gì đều sẽ tập trung nghiên cứu ôn tập bài vở. Nên nghe hắn nói như vậy Ký Hành Châm không hề hoài nghi.

Hai người cùng đồng hành đến Sùng Ninh Cung. Sau khi đến nơi, Ký Hành Châm đi vào phòng học, còn Từ Lập Diễn vừa vào phòng học thì kêu Thường Thư Bạch vào sương phòng nói chuyện.

Cứ như thế trôi qua hai ngày.

Sáng sớm hôm nay Ký Hành Châm vừa tới Sùng Ninh Cung không lâu đã nghe thấy hai người Thường Thư Bạch với Từ Lập Diễn đang thì thầm. Nói"bị bệnh", lại còn nói đến "Tiểu nha đầu".

Ký Hành Châm vốn không muốn quan tâm tới nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng khó gặp của Thường Thư Bạch, làm hắn cứ nhìn chằm chằm vào sách vở nhưng một chữ cũng không lọt vào mắt.

Qua hồi lâu, sách vở trong tay bởi vì hắn dùng lực quá lớn mà nhăn nhúm, lúc này Ký Hành Châm mới nhẹ giọng hỏi: "Các ngươi đang nói cái gì?"

"Không có gì!" Thường Thư Bạch nhanh chóng đáp, ánh mắt lóe lên.

Từ Lập Diễn nhìn Thường Thư Bạch, rồi quay sang nhìn Ký Hành Châm, sau đó lựa chọn trầm mặc.

Ký Hành Châm không vui, khẽ quát nói: "Đến cùng là có chuyện gì! Các ngươi đang muốn gạt ta sao!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thường Thư Bạch lộ vẻ u sầu nói: "Không phải ta không muốn nói mà là sợ ngươi không muốn nghe." Dừng một chút nói tiếp: "Muội muội bị bệnh, hôm nay cũng không đi học, tỷ tỳ của ta đang chăm sóc cho nàng."

Ký Hành Châm mím chặt môi, sau một hồi, chuyển ánh mắt nhìn sang Từ Lập Diễn.

Từ Lập Diễn gật đầu nói: "Đúng như vậy."

Nếu như chỉ có mình Thường Thư Bạch nói Ký Hành Châm còn có thể chưa tin tưởng. Dù sao người này nghĩ cái gì nói cái đó không xác định được tính chất của vấn đề. Có lúc nói theo quán tính, khó phân biệt thật giả.

Nhưng Từ Lập Diễn lại khác, người này chưa từng nói dối.

Nhất thời sắc mặt Ký Hành Châm đại biến: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bệnh tình rất nghiêm trọng sao?"

Từ nhỏ đến lớn Từ Lập Diễn chưa từng lừa gạt người nào. Lúc này nhìn thấy gấp gáp trong mắt Ký Hành Châm, lòng bàn tay hắn đổ mồ hôi theo bản năng nhìn sang Thường Thư Bạch.

Thường Thư Bạch dương dương tự đắc hất cằm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận trừng hắn.

Từ Lập Diễn nuốt nước miếng, cố gắng làm ra bộ dạng khẩn trương nói với Ký Hành Châm: "Là thật! Ngũ muội muội đang bị bệnh, cô nương Thường gia còn đang chăm sóc cho muội ấy."

"Bị bệnh!" Ký Hành Châm trầm giọng nói: "Trước giờ sức khỏe nàng rất tốt sao đột nhiên lại ngã bệnh."

"Ngươi không biết sao!" Thường Thư Bạch nói: "Năm đó lúc muội ấy hồi cung rất gầy, cũng tiều tụy đi nhiều, ngươi còn nhớ rõ lúc đó không? Chính là bị bệnh xin nghỉ một ngày. Chỉ là trong cung không có người nào biết chuyện này còn ngươi thì không nhắc một chữ liên quan đến muội ấy với chúng ta, chúng ta cũng không tiện nói cái gì với ngươi."

Nói xong, Thường Thư Bạch sâu kín thở dài: "Khi đó trời mùa đông lạnh giá rét tiểu nha đầu sinh bệnh, hôm nay cũng như vậy. Cũng không biết có phải là bệnh căn năm đó không dứt hay không nên bệnh cũ mới tái phát..."

Ký Hành Châm nghe vậy không đợi hắn nói xong, lập tức đứng dậy vội chạy ra ngoài chốc lát cũng không dừng lại.

Từ Lập Diễn vội vàng hô: "Điện hạ, đến giờ học rồi!"

Thường Thư Bạch hận không thể lập tức vả miệng của hắn để cho hắn im miệng, chỉ sợ sau khi Ký Hành Châm nghe thấy hắn nói sẽ tạm thời đổi ý, vội vàng dùng cả hai tay bịt kín miệng Từ Lập Diễn.

Bên trong Thanh Lan Tiểu Trúc, A Âm nghi ngờ hỏi Thường Vân Hàm: "Thường tỷ tỷ, hiện giờ ta thật sự không cần phải đi học sao?"

Thường Vân Hàm bình thường cũng rất ít khi nói dối nhưng sáng sớm hôm nay đệ đệ nàng dùng lời thề son sắt làm đảm bảo, nói là nhất định sẽ hữu dụng nhất định là có thể dùng. Nàng nghĩ đến vẻ lo lắng của người bạn tốt Ký Nhược Phù kia vì vậy mới đồng ý giúp một tay.

Đối mặt với nghi vấn của A Âm, Thường Vân Hàm dùng cái cớ trước đó Thường Thư Bạch đã bịa nói với nàng: "Thật ra cũng không phải là không cho muội đi học. Chỉ là thấy thân thể muội không khỏe lắm nên để cho thái y đến khám thử xem, sau đó đi học vẫn còn kịp."

Nàng dịch góc chăn cho A Âm nói: "Trước mắt muội cứ nằm đây nghỉ ngơi lát nữa thái y sẽ đến. Dù sao năm trước muội đã từng phát bệnh giờ nên để cho thái y đến khám một chút sẽ tốt hơn."

A Âm bán tín bán nghi nằm xuống. Sau khi thấy Thường Vân Hàm cũng không vội đi Sùng Minh Cung, mà ngược lại, vẫn ở chỗ này chăm sóc cho nàng thì nàng mới yên tâm lại.

Sau khi Thường Vân Hàm ra khỏi phòng, lập tức kêu mọi người trong sân đi làm việc. Còn nàng thì đi sang phòng cách vách không xa cẩn thận quan sát cửa viện không di chuyển tầm mắt.

Ký Hành Châm đi tới rất gấp gáp nên căn bản không nhận ra ở trong sân một cung nhân cũng không có, điều này quá mức dị thường.

Thời điểm hắn vội vội vàng vàng vọt vào nhà thì nhìn thấy một nữ tử nằm trên giường.

Giường rất rộng lớn còn nàng thì hết sức nhỏ nhắn, nàng nằm ở trên giường chỉ chiếm một vị trí nhỏ. Hai mắt thì nhắm nghiền, tóc dài đen nhánh tán loạn trên giường, gương mặt nhỏ nhắn kia phải gọi là tái nhợt như tờ giấy, cũng thêm phần gầy gò, hốc hác.

Nội tâm Ký Hành Châm có chút hốt hoảng, bước chân bước vào trong trở nên nặng nề.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Bạch: Gào khóc ~ Xin mọi người gọi ta là thần trợ công!!

Từ ca ca: Ha hả, rốt cuộc là thần trợ công hay là đồng đội heo hiện tại còn chưa biết được...

Tiểu Bạch: Các muội muội sẽ tin ta ~

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sổ Tay Nuôi Dưỡng Kiều Thê Của Thái Tử Điện Hạ

Số ký tự: 0