Chạy Vào Tìm Nư...
Tần Tam Lưỡng
2024-11-08 22:49:46
Căn phòng tràn ngập xuân sắc, ngoài cửa không một bóng người, bà tử thiếp thân biết chủ tử "làm việc" trong phòng nên sớm đuổi người trong viện đi hết, còn bà thì ở phòng bên cạnh cắn hạt dưa đến mỏi cả miệng, mãi cũng không thấy hai vị chủ nhân trong phòng yên tĩnh.
"Lão gia giày vò người ta nhiều ghê, cũng không biết phu nhân có chịu được không." Bà tử phì một cái phun vỏ hạt dưa ra, rồi tự hỏi tự trả lời: "Sao mà chịu nổi được."
Trong phòng tràn ngập mùi xạ hương nồng đậm cùng tiếng thở dốc không ngừng nghỉ, xiêm y nam nữ vương vãi khắp nền nhà, chỗ kết hợp còn dính vệt nước ái muội, loạn không tả nổi.
Nữ nhân đang quỳ quay lưng lại với nam nhân, cặp mông tròn đầy nhổng lên thật cao, vừa với góc độ của nam nhân phía sau đang đút ngọc long để chạy nước rút.
"Trường... Lâm ca ca, không được... Thiếp không chịu nổi."
Nam nhân ung dung dùng một tay ôm eo nhỏ của nữ nhân, tay kia mò đến thứ mềm mại trước ngược, hai ngón tay gẩy đầu vú hồng hào, tần suất đưa đẩy dưới thân càng nhanh và mạnh, thô lỗ nói: "Mới được ba lần, bụng Thuần nhi còn chưa gồ lên đâu... Lần trước nàng mang thai Tri Ý, ta còn làm nàng từ sáng sớm đến tối, bắn vào bảy tám lần thì mới có được nữ nhi xinh xắn như thế."
Lý thị dường như nhớ lại lần dâm mỹ đấy, cùng lúc đó khoái cảm điên cuồng dưới thân khiến nàng dần dần mê man, giống như trở lại ngày bị nam nhân đè lên giường làm đến độ hai chân không thể khép lại được. Cái miệng nhỏ giữa chân co rút dữ dội, đột nhiên xoắn chặt khiến nam nhân không kịp chuẩn bị, rên lên một tiếng rồi lại cắm mạnh vào hơn mười cái, hai người cùng nhau lên đỉnh.
Tri Ý chạy vào viện của nương, không thấy một ai trong đấy, mà nhà chính cũng không thắp đèn. Bé hơi sợ, rụt rè gọi: "Nương..."
Trong nhà chính truyền ra tiếng "bịch" như vật nặng rơi xuống.
Tri Ý củng cố lòng can đảm, rón rén bước về phía cánh cửa bị che khuất một nửa.
"Thiếp, a... Hình như nghe được giọng Tri Ý." Thân thể Lý thị cứng đờ, vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa, lộ ra khuôn mặt ngọc ngà ướt đẫm mồ hôi, hai má đỏ bừng vương nước mắt vì cao trào liên tục. Khuôn mặt tràn đầy tình dục và hơi thở phù dung của nàng rơi vào trong mắt Lý Trường Lâm, làm hắn phát cuồng hơn cả dùng xuân dược.
"Có hai ma ma ở đó, sao con bé chạy vào được." Lý Trường Lâm không để bụng, hắn nghiêng người tìm miệng nữ nhân, ngậm lấy hơi thở đầy mùi đàn hương của nàng. Tối nay hắn không quan tâm đến nữ nhi, chỉ nghĩ muốn chết chìm trong cơ thể đằm thắm của thê tử.
"Chờ, chờ một chút... Dường như thiếp nghe được thật đấy."
Lý Trường Lâm dừng động tác lại, hôn lên tấm lưng mịn màng của Lý thị, ghé vào tai nàng thì thầm: "Phu nhân đừng muốn phân tâm mà viện cớ, hôm nay vi phu không rót đầy tinh hoa vào trong bụng nhỏ của nàng, thì ta sẽ không để cho nàng đi ngủ đâu."
Năm năm trước khi Lý thị sinh Tri Ý thì cơ thể bị tổn thương, Lý Trường Lâm phải tìm đến lão thái y đã từ quan ở đế đô cầu phương thuốc điều dưỡng cơ thể, bảo dưỡng mấy năm mới như bình thường được, vì thế chuyện sinh con cũng được vào kế hoạch. Trong khoảng thời gian này, mặc dù chuyện giường chiếu của hai người không ít, nhưng đến điểm thì dừng, không hề buông thả được như giờ.
Lý thị nuốt nước bọt, tư thế từ sau lưng tiến vào quá sâu, mỗi lần đẩy sâu đều chạm vào cửa cung mềm mại của nàng, thường làm nàng phun nước hai lần, mà nam nhân mới chỉ xuất tinh một lần. Lúc mới đầu thì cũng thoải mái, nhưng theo từng dòng lớn tinh dịch tràn vào, cộng với việc dâm thủy của nàng không ngừng chảy ra, tích tụ ngày càng nhiều. Thế nhưng bị côn thịt nam nhân chặn nên không có cách nào tống ra ngoài, mỗi lần nam nhân cắm vào là đến tận cùng, chất lỏng bên trong bị nghiền nát khắp nơi, khoái cảm xen lẫn đau đớn, đối với nàng chẳng khác nào tra tấn ngọt ngào.
So sánh như thế, Lý Trường Lâm cũng không dễ chịu hơn là bao, mỗi lần hắn muốn cắm vào cuối cùng đều gặp khó khăn, nhưng lợi thế là lối đi nhỏ hẹp chứa đầy tinh dịch khiến khoái cảm tăng gấp bội, hắn chỉ có thể cố gắng kiềm chế bản thân để không bắn sớm.
"Phu quân, thiếp đổi tư thế được không?"
Lý Trường Lâm chậm lại một chút, đôi tay tiếp tục vuốt tới vuốt lui, để cho cái miệng nhỏ đỏ thẫm chậm rãi phun ra nuốt vào côn thịt dưới đũng quần: "Sao vậy, vi phu tiến vào khiến nàng khó chịu sao?"
Hắn nghiêm túc hỏi, Lý thị nào dám trả lời, chỉ sợ đến lúc đó hắn làm cho nàng không xuống giường được. Vì vậy đỏ mặt qua quýt kiếm cớ: "Tay thiếp mỏi."
Phu thê mấy năm, Lý Trường Lâm biết rõ tâm tư nhỏ của thê tử khi ở trên giường, lại nhìn ánh mắt né tránh của nàng, hiển nhiên đoán được nàng đang nghĩ gì.
"Lão gia giày vò người ta nhiều ghê, cũng không biết phu nhân có chịu được không." Bà tử phì một cái phun vỏ hạt dưa ra, rồi tự hỏi tự trả lời: "Sao mà chịu nổi được."
Trong phòng tràn ngập mùi xạ hương nồng đậm cùng tiếng thở dốc không ngừng nghỉ, xiêm y nam nữ vương vãi khắp nền nhà, chỗ kết hợp còn dính vệt nước ái muội, loạn không tả nổi.
Nữ nhân đang quỳ quay lưng lại với nam nhân, cặp mông tròn đầy nhổng lên thật cao, vừa với góc độ của nam nhân phía sau đang đút ngọc long để chạy nước rút.
"Trường... Lâm ca ca, không được... Thiếp không chịu nổi."
Nam nhân ung dung dùng một tay ôm eo nhỏ của nữ nhân, tay kia mò đến thứ mềm mại trước ngược, hai ngón tay gẩy đầu vú hồng hào, tần suất đưa đẩy dưới thân càng nhanh và mạnh, thô lỗ nói: "Mới được ba lần, bụng Thuần nhi còn chưa gồ lên đâu... Lần trước nàng mang thai Tri Ý, ta còn làm nàng từ sáng sớm đến tối, bắn vào bảy tám lần thì mới có được nữ nhi xinh xắn như thế."
Lý thị dường như nhớ lại lần dâm mỹ đấy, cùng lúc đó khoái cảm điên cuồng dưới thân khiến nàng dần dần mê man, giống như trở lại ngày bị nam nhân đè lên giường làm đến độ hai chân không thể khép lại được. Cái miệng nhỏ giữa chân co rút dữ dội, đột nhiên xoắn chặt khiến nam nhân không kịp chuẩn bị, rên lên một tiếng rồi lại cắm mạnh vào hơn mười cái, hai người cùng nhau lên đỉnh.
Tri Ý chạy vào viện của nương, không thấy một ai trong đấy, mà nhà chính cũng không thắp đèn. Bé hơi sợ, rụt rè gọi: "Nương..."
Trong nhà chính truyền ra tiếng "bịch" như vật nặng rơi xuống.
Tri Ý củng cố lòng can đảm, rón rén bước về phía cánh cửa bị che khuất một nửa.
"Thiếp, a... Hình như nghe được giọng Tri Ý." Thân thể Lý thị cứng đờ, vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa, lộ ra khuôn mặt ngọc ngà ướt đẫm mồ hôi, hai má đỏ bừng vương nước mắt vì cao trào liên tục. Khuôn mặt tràn đầy tình dục và hơi thở phù dung của nàng rơi vào trong mắt Lý Trường Lâm, làm hắn phát cuồng hơn cả dùng xuân dược.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có hai ma ma ở đó, sao con bé chạy vào được." Lý Trường Lâm không để bụng, hắn nghiêng người tìm miệng nữ nhân, ngậm lấy hơi thở đầy mùi đàn hương của nàng. Tối nay hắn không quan tâm đến nữ nhi, chỉ nghĩ muốn chết chìm trong cơ thể đằm thắm của thê tử.
"Chờ, chờ một chút... Dường như thiếp nghe được thật đấy."
Lý Trường Lâm dừng động tác lại, hôn lên tấm lưng mịn màng của Lý thị, ghé vào tai nàng thì thầm: "Phu nhân đừng muốn phân tâm mà viện cớ, hôm nay vi phu không rót đầy tinh hoa vào trong bụng nhỏ của nàng, thì ta sẽ không để cho nàng đi ngủ đâu."
Năm năm trước khi Lý thị sinh Tri Ý thì cơ thể bị tổn thương, Lý Trường Lâm phải tìm đến lão thái y đã từ quan ở đế đô cầu phương thuốc điều dưỡng cơ thể, bảo dưỡng mấy năm mới như bình thường được, vì thế chuyện sinh con cũng được vào kế hoạch. Trong khoảng thời gian này, mặc dù chuyện giường chiếu của hai người không ít, nhưng đến điểm thì dừng, không hề buông thả được như giờ.
Lý thị nuốt nước bọt, tư thế từ sau lưng tiến vào quá sâu, mỗi lần đẩy sâu đều chạm vào cửa cung mềm mại của nàng, thường làm nàng phun nước hai lần, mà nam nhân mới chỉ xuất tinh một lần. Lúc mới đầu thì cũng thoải mái, nhưng theo từng dòng lớn tinh dịch tràn vào, cộng với việc dâm thủy của nàng không ngừng chảy ra, tích tụ ngày càng nhiều. Thế nhưng bị côn thịt nam nhân chặn nên không có cách nào tống ra ngoài, mỗi lần nam nhân cắm vào là đến tận cùng, chất lỏng bên trong bị nghiền nát khắp nơi, khoái cảm xen lẫn đau đớn, đối với nàng chẳng khác nào tra tấn ngọt ngào.
So sánh như thế, Lý Trường Lâm cũng không dễ chịu hơn là bao, mỗi lần hắn muốn cắm vào cuối cùng đều gặp khó khăn, nhưng lợi thế là lối đi nhỏ hẹp chứa đầy tinh dịch khiến khoái cảm tăng gấp bội, hắn chỉ có thể cố gắng kiềm chế bản thân để không bắn sớm.
"Phu quân, thiếp đổi tư thế được không?"
Lý Trường Lâm chậm lại một chút, đôi tay tiếp tục vuốt tới vuốt lui, để cho cái miệng nhỏ đỏ thẫm chậm rãi phun ra nuốt vào côn thịt dưới đũng quần: "Sao vậy, vi phu tiến vào khiến nàng khó chịu sao?"
Hắn nghiêm túc hỏi, Lý thị nào dám trả lời, chỉ sợ đến lúc đó hắn làm cho nàng không xuống giường được. Vì vậy đỏ mặt qua quýt kiếm cớ: "Tay thiếp mỏi."
Phu thê mấy năm, Lý Trường Lâm biết rõ tâm tư nhỏ của thê tử khi ở trên giường, lại nhìn ánh mắt né tránh của nàng, hiển nhiên đoán được nàng đang nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro