Lễ Cập Kê
Tần Tam Lưỡng
2024-11-08 22:49:46
Hôm nay là lễ cập kê của Lý Tri Ý, bầu trời vừa mới tạnh mưa, mang theo làn gió mát của mùa thu, áng mây cũng biến thành màu xám lạnh. Kinh đô vốn đã trải qua một mùa hè dài oi ả, bây giờ cây cỏ trong thành như khoác áo mới, bụi bặm bám trên tường của các nhà lầu cũng như thêm lớp sơn mới. Thời tiết mát mẻ, ai cũng nguyện ý ra ngoài giao lưu, khách trong trà lâu cũng đông hơn mùa hè nhiều. Trong trà lâu, vài tiểu nhị bưng ấm trà vội vội vàng vàng đến độ chân cũng không chạm đất.
Đại sảnh náo nhiệt như thế, cũng không hoàn toàn là do nhiều khách, bởi vì hôm nay lầu hai được bao trọn nên mọi người chỉ có thể tụ tập ở lầu một thôi.
Phong cảnh trà lâu khá đẹp, rất được quan to quyền quý ưu ái, một ít quan lại hiển quý thỉnh thoảng cũng phô trương ăn uống và nói chuyện ở trà lâu, cho nên mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái lắm, chỉ nói chuyện phiếm phố phường.
Trên lầu hai trống trải của quán trà, chỉ có hai nam tử đang ngồi đối diện nhau, trên bàn màu sẫm bày bộ tách trà màu trắng đục, lúc này đang tỏa làn khói màu trắng.
"Ngươi định ở lại kinh đô bao lâu? Lâu gia bên kia hẳn lại vội vàng đi."
Người nói chuyện là nam tử mặc áo bào màu trắng hoa văn cây trúc ngồi ở bên trái, nam tử này còn chưa cập quán, dáng dấp khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, môi hồng răng trắng, mi mày cong cong như trăng lưỡi liềm, đôi mắt ngân ngấn như nước suối, tay cầm chiếc quạt xếp, rất có dáng vẻ quý công tử phong lưu, và đây cũng là Đại Yến quốc Lục hoàng tử Vân Yến.
"Sau này ta sẽ ở đế đô nhiều hơn, Lâu gia sớm muộn gì cũng sẽ quen." Sau làn khói từ ấm trà, khuôn mặt tuấn tú của Đường Văn Tự mơ hồ, thanh âm khàn khàn, lười biếng và không thèm đếm xỉa.
"Nói là vậy, nhưng hiện tại ngươi vừa mới kế thừa tước vị, lại là thống quân Nhạn Tây. Nếu ngươi nán lại đế đô lâu, e rằng Lâu gia sẽ dẫn đầu những những thế gia kia cố tìm ngươi chọc ngoáy."
"Việc này không cần ngươi quan tâm, ta đây đã có nhạc phụ tốt chỉa vào." Đường Văn Tự dựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại nghỉ ngơi, với tư thế vô cùng nhàn nhã, nhưng vết thâm nhạt dưới mắt ấy, không khó để nhìn ra sự mệt mỏi của hắn.
Lục hoàng tử cười đùa: "Có một nhạc phụ giỏi là tốt, còn có thêm cả kiều nương xinh đẹp thông minh, cuộc sống hạnh phúc, còn cầu gì hơn nữa?"
"Mỹ kiều nương? Khó mà chắc chắn được." Hắn từng gặp Lý Tri Ý một lần, chính là ở ngoại thành Lạc châu. Thanh tú thông minh thì đúng, nhưng đẹp duyên dáng hay không thì thật khó mà nói.
Khi đó hắn còn trẻ tuổi nông nổi, thậm chí còn nghĩ đến dùng biện pháp nào đó thoát khỏi trói buộc, chỉ có điều về sau cũng chẳng giải quyết được gì. Mà bây giờ hắn đã đến tuổi cưới thê, dù sao cũng phải cưới một quý nữ thế gia để quản Hầu phủ, không có Lý Tri Ý thì cũng có người khác, trong mắt hắn không thấy chỗ nào khác nhau.
"Mặc dù ta chưa gặp Lý tiểu thư bao giờ, nhưng phụ thân của nàng là Lý Trường Lâm ngọc thụ lâm phong, sinh nữ nhi chắc chắn không tệ."
Đường Văn Tự lơ đễnh: "Năm ta mười lăm tuổi đi ngang qua Lạc châu, từng gặp nàng ấy một lần, không giống cha nàng."
Vân Yến phe phẩy quạt: "Lúc đó Lý tiểu thư mới mười tuổi mà! Người ta nói nữ nhân mười tám sẽ thay đổi, nói không chừng dáng vẻ bây giờ khác xưa. Ta nghe nói hôm nay là lễ cập kê của Lý tiểu thư, ngươi có muốn đi nhìn chút không? Dù không thích thì sau này cũng là phu nhân của ngươi."
Lý phủ.
Lưng Lý Tri Ý thẳng tắp, mặt mày hơi rũ, hai tay chắp ở bụng dưới, cẩn thận quỳ ngồi trên đệm. Các nhóm phu nhân thế gia chia ngồi thành hai bên trái phải, tất cả đều đến từ danh gia vọng tộc đế đô.
Khi được mời, những phu nhân thế gia này nghe Lý gia muốn tổ chức theo kiểu truyền thống, mọi người vô cùng kinh ngạc còn hơi khinh thường nữa. Một là Lý gia cũng chỉ là gia tộc mới ở đế đô, hai là lễ nghi cổ xưa rườm rà là một khảo nghiệm sức dẻo dai và dáng điệu, nếu không phải là quý nữ được tỉ mỉ bồi dưỡng, thì chỉ sợ sẽ làm trò cười.
Bọn họ đến cũng chỉ vì mặt mũi của Tuyên Võ Hầu phủ, ôm tâm trạng xem thường. Nhưng hiện trường bây giờ trực tiếp tát cho họ một cái, từ lúc Lý Tri Ý bước vào cửa cho đến khi nàng ngồi xuống, hàng chục cặp mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm vào các góc độ khó khăn khác nhau.
Nhưng sau khi nhìn một lúc lâu, vậy mà không có ai moi ra được lỗi nào, nhìn nhiều trái lại thấy Lý Tri Ý rất thuận mắt. Khuôn mặt đoan chính giữ vững được tiết tấu, ngực to mông tròn cho thấy dễ sinh đẻ, quan trọng nhất là đoan trang lễ độ, rất thích hợp làm trưởng tức. Đáng tiếc từ sớm đã được hoàng thượng tứ hôn cho tiểu Hầu gia Tuyên Võ Hầu phủ.
Lý Tri Ý không đợi lâu, lão phu nhân Tuyên Võ Hầu phủ tiến lên, cầm chiếc trâm cài tóc bằng ngọc hổ phách từ khay do tỳ nữ bưng lên, nhẹ nhàng cài vào búi tóc trên đầu Lý Tri Ý.
Xong cài trâm thì phải nghe lời dạy dỗ, lão phu nhân cầm giới luật, từng câu từng chữ, giọng nói già nua trang nghiêm vang vọng trong sảnh. Các phu nhân thế gia ở ngoài hiển nhiên khen hết mình. Kết thúc lễ cập kê không lâu lắm, mỹ danh thanh tao lịch sự của Lý Tri Ý truyền khắp phạm vi thế gia, nhưng chuyện này để sau rồi nói.
Đại sảnh náo nhiệt như thế, cũng không hoàn toàn là do nhiều khách, bởi vì hôm nay lầu hai được bao trọn nên mọi người chỉ có thể tụ tập ở lầu một thôi.
Phong cảnh trà lâu khá đẹp, rất được quan to quyền quý ưu ái, một ít quan lại hiển quý thỉnh thoảng cũng phô trương ăn uống và nói chuyện ở trà lâu, cho nên mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái lắm, chỉ nói chuyện phiếm phố phường.
Trên lầu hai trống trải của quán trà, chỉ có hai nam tử đang ngồi đối diện nhau, trên bàn màu sẫm bày bộ tách trà màu trắng đục, lúc này đang tỏa làn khói màu trắng.
"Ngươi định ở lại kinh đô bao lâu? Lâu gia bên kia hẳn lại vội vàng đi."
Người nói chuyện là nam tử mặc áo bào màu trắng hoa văn cây trúc ngồi ở bên trái, nam tử này còn chưa cập quán, dáng dấp khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, môi hồng răng trắng, mi mày cong cong như trăng lưỡi liềm, đôi mắt ngân ngấn như nước suối, tay cầm chiếc quạt xếp, rất có dáng vẻ quý công tử phong lưu, và đây cũng là Đại Yến quốc Lục hoàng tử Vân Yến.
"Sau này ta sẽ ở đế đô nhiều hơn, Lâu gia sớm muộn gì cũng sẽ quen." Sau làn khói từ ấm trà, khuôn mặt tuấn tú của Đường Văn Tự mơ hồ, thanh âm khàn khàn, lười biếng và không thèm đếm xỉa.
"Nói là vậy, nhưng hiện tại ngươi vừa mới kế thừa tước vị, lại là thống quân Nhạn Tây. Nếu ngươi nán lại đế đô lâu, e rằng Lâu gia sẽ dẫn đầu những những thế gia kia cố tìm ngươi chọc ngoáy."
"Việc này không cần ngươi quan tâm, ta đây đã có nhạc phụ tốt chỉa vào." Đường Văn Tự dựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại nghỉ ngơi, với tư thế vô cùng nhàn nhã, nhưng vết thâm nhạt dưới mắt ấy, không khó để nhìn ra sự mệt mỏi của hắn.
Lục hoàng tử cười đùa: "Có một nhạc phụ giỏi là tốt, còn có thêm cả kiều nương xinh đẹp thông minh, cuộc sống hạnh phúc, còn cầu gì hơn nữa?"
"Mỹ kiều nương? Khó mà chắc chắn được." Hắn từng gặp Lý Tri Ý một lần, chính là ở ngoại thành Lạc châu. Thanh tú thông minh thì đúng, nhưng đẹp duyên dáng hay không thì thật khó mà nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi đó hắn còn trẻ tuổi nông nổi, thậm chí còn nghĩ đến dùng biện pháp nào đó thoát khỏi trói buộc, chỉ có điều về sau cũng chẳng giải quyết được gì. Mà bây giờ hắn đã đến tuổi cưới thê, dù sao cũng phải cưới một quý nữ thế gia để quản Hầu phủ, không có Lý Tri Ý thì cũng có người khác, trong mắt hắn không thấy chỗ nào khác nhau.
"Mặc dù ta chưa gặp Lý tiểu thư bao giờ, nhưng phụ thân của nàng là Lý Trường Lâm ngọc thụ lâm phong, sinh nữ nhi chắc chắn không tệ."
Đường Văn Tự lơ đễnh: "Năm ta mười lăm tuổi đi ngang qua Lạc châu, từng gặp nàng ấy một lần, không giống cha nàng."
Vân Yến phe phẩy quạt: "Lúc đó Lý tiểu thư mới mười tuổi mà! Người ta nói nữ nhân mười tám sẽ thay đổi, nói không chừng dáng vẻ bây giờ khác xưa. Ta nghe nói hôm nay là lễ cập kê của Lý tiểu thư, ngươi có muốn đi nhìn chút không? Dù không thích thì sau này cũng là phu nhân của ngươi."
Lý phủ.
Lưng Lý Tri Ý thẳng tắp, mặt mày hơi rũ, hai tay chắp ở bụng dưới, cẩn thận quỳ ngồi trên đệm. Các nhóm phu nhân thế gia chia ngồi thành hai bên trái phải, tất cả đều đến từ danh gia vọng tộc đế đô.
Khi được mời, những phu nhân thế gia này nghe Lý gia muốn tổ chức theo kiểu truyền thống, mọi người vô cùng kinh ngạc còn hơi khinh thường nữa. Một là Lý gia cũng chỉ là gia tộc mới ở đế đô, hai là lễ nghi cổ xưa rườm rà là một khảo nghiệm sức dẻo dai và dáng điệu, nếu không phải là quý nữ được tỉ mỉ bồi dưỡng, thì chỉ sợ sẽ làm trò cười.
Bọn họ đến cũng chỉ vì mặt mũi của Tuyên Võ Hầu phủ, ôm tâm trạng xem thường. Nhưng hiện trường bây giờ trực tiếp tát cho họ một cái, từ lúc Lý Tri Ý bước vào cửa cho đến khi nàng ngồi xuống, hàng chục cặp mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm vào các góc độ khó khăn khác nhau.
Nhưng sau khi nhìn một lúc lâu, vậy mà không có ai moi ra được lỗi nào, nhìn nhiều trái lại thấy Lý Tri Ý rất thuận mắt. Khuôn mặt đoan chính giữ vững được tiết tấu, ngực to mông tròn cho thấy dễ sinh đẻ, quan trọng nhất là đoan trang lễ độ, rất thích hợp làm trưởng tức. Đáng tiếc từ sớm đã được hoàng thượng tứ hôn cho tiểu Hầu gia Tuyên Võ Hầu phủ.
Lý Tri Ý không đợi lâu, lão phu nhân Tuyên Võ Hầu phủ tiến lên, cầm chiếc trâm cài tóc bằng ngọc hổ phách từ khay do tỳ nữ bưng lên, nhẹ nhàng cài vào búi tóc trên đầu Lý Tri Ý.
Xong cài trâm thì phải nghe lời dạy dỗ, lão phu nhân cầm giới luật, từng câu từng chữ, giọng nói già nua trang nghiêm vang vọng trong sảnh. Các phu nhân thế gia ở ngoài hiển nhiên khen hết mình. Kết thúc lễ cập kê không lâu lắm, mỹ danh thanh tao lịch sự của Lý Tri Ý truyền khắp phạm vi thế gia, nhưng chuyện này để sau rồi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro